Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái
Chương 22: Gặp Mặt Tình Địch (H)
Sao cứ có cảm giác như đang quay JAV[1] vậy.
Cô thấy mắc cỡ quá.
Đàm Dận cũng nhận ra nhưng anh không hối thúc cô, chỉ đưa tay vén áo lên cao, lộ ra cơ bụng tám múi nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở.
Đầu óc Biên Nhan lúc này hệt như hồ đặc quánh, cô cẩn thận cấm lấy gậy thịt to lớn của người đàn ông kia, sau đó từ từ khuỵu gối quỳ trước mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt sóng sánh lấp lánh ánh nước chất chứa vô vạn yêu thương.
Đàm Dận di chuyển ra vào trong bàn tay mềm mại của cô, đôi lúc đầu nấm vô tình chạm vào gương mặt trắng nõn của cô, mỗi lần như vậy cô sẽ giật mình kêu khẽ một tiếng rồi ngượng ngùng né tránh ngả đầu về phía sau.
Sau đó lại tò mò tiến về phía trước, thử dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ nhẹ lên gậy thịt.
Đàm Dận mất kềm chế, anh đỡ gáy cô.
Cô hồi hộp hít một hơi thật sâu, mở miệng ngậm lấy thứ cực đại phía trước. Bắp đùi của người đàn ông căng cứng, chưa kịp đợi cô làm quen với nó, anh đã ấn gáy cô xuống, đẩy gậy thịt vào đến tận sâu trong cổ họng, làm cô nhờn nhợn nôn khan một trận, khó khăn lắm mới ngừng lại được.
“Ô…” Biên Nhan nước mắt lưng tròng, khó chịu lùi về sau nhưng lại bị người đàn ông kia kéo về lại, cô cảm giác dường như cằm của mình sắp bị trật khớp rồi.
Đàm Dận nặng nhọc thở dốc, nắm tóc cô phối hợp với sự di chuyển của hạ thân, gậy thịt thô to ra vào bên trong khuôn miệng ấm áp ẩm ướt, nhiều lần đẩy đầu nấmvào tận trong cổ họng của cô.
Biên Nhan ngửa đầu bị ép phải ngậm lấy gậy thịt to quá khổ, rõ ràng cổ họng đau rát muốn chết nhưng lại theo bản năng ʍút̼ mát gậy thịt mang thêm nhiều kɧօáϊ cảm đến cho anh. Mùi tanh nồng tràn ngập trong khoang mũi, cô không khỏi kẹp chặt hai chân, nơi riêng tư ướt đẫm, hoa huyệt đói khát co rút từng cơn.
Chờ đến khi một chút lý trí của Đàm Dận quay trở lại anh mới do dự buông tóc cô ra, lúc này Biên Nhan đã bị tra tấn nhìn vô cùng thê thảm. Cô ngã ngồi đất ngước mắt lên nhìn anh, chóp mũi ửng đỏ, hốc mắt đong đầy nước, hàm hồ ú ớ vài tiếng.
Đàm Dận nhất thời mất khống chế được, đè gáy cô đâm thêm mấy cái thật mạnh.
“…” Biên Nhan thấy trước mắt tối sầm.
Anh vội vàng rút vật gây án ra khỏi miệng cô, ngồi bệt xuống đất đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Em không sao chứ?”
Anh nói xem? Có muốn trải nghiệm cảm giác lúc này của cô không?
Môi Biên Nhan sưng đỏ, nước bọt nhuốm ướt cái cằm nhỏ xinh, lúc này khuôn miệng cô đã mỏi nhừ, cơ mặt cứng đơ chẳng thể khép miệng lại được, nhìn mặt anh là biết ngay đang sướиɠ đến mức đỏ cả mắt luôn rồi, cô vừa ấm ức vừa không cam lòng, hung ác nhảy bổ vào người anh.
Đàm Dận nhất thời không phòng bị, bị cô đẩy ngã còn bị cô cưỡi lên người.
“Em muốn làm gì?” Anh giả vờ bình tĩnh hỏi.
Biên Nhan nhìn chằm chằm hung khí đang lúc lắc đung đưa giữa hai chân anh phồng má lên đến giờ cô vẫn còn thấy ê hàm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dám hạ miệng, cô ngồi sụp xuống: “Anh như vậy là không được!”
Đàm Dận đặt máy quay đang cầm trong tay xuống, ngoan ngoãn nghe cô càm ràm, cô đâu biết rằng đang lúc tinh trùng lên não mấy ai có thể kềm chế được bản thân ngay lúc sắp lên đỉnh.
Anh nhíu mày: “Em đứng dậy trước đi.”
Biên Nhan cong ngón tay búng một cái lên đầu nấm đen tím làm Đàm Dận giật mình, gân xanh trêи trán anh giật lên mấy cái, sau đó cô mới hậm hực cầm máy quay đi lên lầu.
Lúc đánh răng cổ họng bị kϊƈɦ thích đau nhói từng cơn, cô thở dài một hơi, môi sưng đỏ chẳng cần phải thoa son nữa rồi.
Sẽ không bị Tiết Ngôn nhận ra đâu nhỉ, cô thấy hơi chột dạ.
Quay về phòng, Biên Nhan tranh thủ chỉnh sửa lại video, cắt bỏ đoạn JAV phía sau đi, chỉ giữ lại đoạn diễn đặc sắc trước đó. Mặc dù diễn xuất của cô chẳng ra làm sao nhưng không quan trọng, nhờ vậy mà làm nổi bậc lên diễn xuất chuyên nghiệp của Đàm Dận.
Xong việc cô đi xuống lầu, Đàm Dận cũng đã chuẩn bị tươm tất đang đứng chờ cô trước cửa, Biên Nhan không khỏi cảm khái gu ăn mặc của anh đúng là làm vạn người mê mà: “Cục cưng à anh đẹp trai như vậy, em tin là Tiết Ngôn sẽ thích anh lắm!”
Cái tên này đúng là rất quen tai, mắt Đàm Dận lóe lên tia sáng khó hiểu: “Tiết Ngôn là nhà đầu tư mà em nói đó hả?”
“Đúng vậy.” Cô nói thật lòng, “Nếu không thì làm sao mà hạng mục của chúng ta được tiến hành thuận lợi như vậy chứ, còn không phải là do em đi cửa sau hay sao.”
Nói đến việc đi cửa sau cô mới sực nhớ, lập tức nghiêm mặt nói: “Không được để anh ấy biết mối quan hệ của em và anh, anh ấy sẽ mách ba em, chúng ta sẽ bị họ chia cắt ngay lập tức đó.”
Sắc mặt của Đàm Dận trầm xuống, nhưng khóe môi vẫn cong lên cười nhẹ: “Anh biết rồi.”
Vì để mình trông xứng đôi với anh, cô trang điểm lại một chút, sau đó cầm túi xách lên, chạy vội xuống cầu thang: “Đi thôi cục cưng ơi, trong garage có xe, anh có biết lái không?”
“Biết.” Đàm Dận nhìn thấy bờ vai và một nửa tấm lưng trần của cô thì có chút không vui nói: “Sao ăn mặc gợi cảm như vậy?”
Biên Nhan tỏ vẻ thẹn thùng: “Cái này là chiến lược!”
Gân xanh trêи trán Đàm Dận nhảy lên mấy cái.
…
Khi đến chỗ hẹn thì cô nhận ra không phải chỉ có mỗi đạo diễn ở đó, anh ta còn dẫn theo con trai đến, vừa nhìn thấy Biên Nhan thì nét mặt anh ta vui mừng rạng rỡ cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, điên cuồng vẫy tay với cô: “Tiểu Biên? Em mau tới đây trông thằng nhóc này giúp anh với, anh chịu hết nổi rồi phải chạy ra ngoài làm điếu thuốc đỡ ghiền đã.”
“Dạ được.” Cô đồng ý, sẳn tiện giới thiệu Đàm Dận cho anh ta biết: “Đạo diễn Phương, đây là diễn viên em đã nhắc tới trong điện thoại với anh…”
Đạo diễn Phương gật đầu cho có lệ, chưa kịp nhìn người ta một cái đã chạy tót ra ngoài cứ như là lửa dí tới ʍôиɠ anh ta vậy.
Con trai của anh ta cũng là một tiểu soái ca mặt liệt, hai má nhóc con núng nính vô cùng dễ thương làm cô ngứa ngáy tay chân, đưa tay bẹo má thằng nhóc một cái, sau đó nhận được ánh mắt xem thường của thằng bé.
Ha ha tính khí này, cô thích!
“Tiểu soái ca mau lớn lên nha, chị chờ.”
“Chị gái này, liêm sỉ của chị rớt dưới đất kìa.”
A~~~ Dễ cưng đến mức tim cô tan chảy luôn rồi.
Hiện tại trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Tiết Ngôn vẫn còn chưa tới, Biên Nhan kéo ghế ngồi xuống. Lúc này tình mẹ trỗi dậy, cô dịu dàng nói: “Em có muốn ngồi trêи đùi chị không?”
Thoạt nhìn nhóc mặt liệt có vẻ là kiểu lạnh lùng boy nhưng vẫn ngoan ngoãn cho cô chút thể diện, nhóc con vịn bàn hì hục leo lên đùi cô.
Biên Nhan nhờ bồi bàn đem một hộp sữa bò Vượng Tử đến, cắm ống hút, đút vào miệng cậu bé: “Năm nay tiểu soái ca mấy tuổi rồi, em học lớp mấy?”
Phương Đồng hút một ngụm sữa, ngoan ngoãn trả lời: “Bảy tuổi, học lớp một.”
Đàm Dận đưa tay vòng quanh người cậu nhóc, ý muốn bế cậu nhóc xuống: “Bảy tuổi thì chắc đã biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi nhỉ? Để anh trai bế em.”
Phương Đồng ghét bỏ trợn mắt với anh, hai cánh tay béo ôm chặt lấy eo Biên Nhan: “Em không thèm, ngực anh chẳng thơm như chị, đùi cũng không mềm, ngồi không thoải mái.”
Biên Nhan: “…” Nhóc con sao khôn dữ vậy.
Đàm Dận lạnh lùng nạt: “Buông tay!”
Vẻ mặt lúc anh giận dữ nhìn rất đáng sợ, Phương Đồng trề môi mếu máo như muốn khóc, bị anh bế ra khỏi người cô.
Biên Nhan thấy cậu nhóc rúc người lại một cục nhìn yêu không chịu được, vừa vuốt tóc vừa đút trái cây cho cậu bé: “Thật ra lúc em năm tuổi chị có bế em nè, còn chơi game với em nữa, khi đó em rất sùng bái chị, em còn nhớ không?”
Phương đồng trịnh trọng nói: “Em không quên, kỹ thuật của chị còn tệ hơn cháu trai nhỏ của em nữa, người lợi hại là một anh trai khác cơ.”
Vừa dứt lời thì anh trai khác trong miệng cậu bé lập tức xuất hiện với vẻ mặt lạnh băng.