Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn - truyen full -
Chương 32
32. Hôn một chút, anh sẽ không giận nữa!
Hạ Nguyên ngồi trên sô pha, chăm chú dì giúp việc đang bận rộn dọn vệ sinh.
Những công việc này ban đầu là của cậu, nhưng bây giờ chúng đã được giao cho dì giúp việc. Hiện tại cậu nhàn rỗi hơn trước, nhưng lại nhận được nhiều tiền lương hơn trước.
Bùi tiên sinh trực tiếp đưa cho cậu một tấm thẻ không giới hạn, bảo cậu tùy ý sử dụng làm Hạ Nguyên vô cùng sợ hãi.
Cậu vẫn muốn chạy nhưng Bùi tiên sinh không đồng ý. Vừa dỗ dành bằng những lời lẽ ngọt ngào, vừa dọa sẽ bắt cậu bồi thường vì đơn phương chấm dứt hợp đồng, số tiền đó quá lớn khiến cậu không nói nên lời. Bây giờ Bùi tiên sinh thậm chí còn không đến công ty, ban ngày làm việc trong thư phòng, thỉnh thoảng mời cậu vào làm một số việc khiến cậu xấu hổ, tối đến lột trần cậu rồi dập vào mông và *** non đến khi sưng tấy.
Sau khi tiếp xúc với thế giới Internet, Hạ Nguyên đã hiểu rõ một số chuyện, chẳng hạn như mối quan hệ của cậu và Bùi tiên sinh được gọi là bao dưỡng. Bùi tiên sinh đưa tiền cho cậu, chính là để hưởng thụ xác thịt của cậu.
Nhưng trên mạng lại có người nói, loại quan hệ này thật đáng xấu hổ, xứng đáng bị mọi người mắng mỏ, hơn nữa đám người giàu đó cũng chẳng tốt lành gì, sau khi chơi hỏng thân thể bạn giường rồi thì vứt vỏ không thương tiếc, còn bạn giường bị vứt bỏ chỉ có thể trắng tay kéo thân xác tàn tạ, lẻ loi hiu quạnh sống hết phần đời còn lại.
Thật đáng sợ, cậu không muốn biến thành như vậy, bố mẹ chắc chắn sẽ thất vọng và buồn bã.
"Bé ngoan, em đang làm gì đó?" Bùi Nam Thạch vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, dịu dàng hỏi, trong khi cự vật cứng nóng ở thân dưới cơ vẫn đang chậm rãi ra vào âm đ*o mềm mại.
“Hu hu a ~ tôi, tôi ~ không muốn làm bạn giường……” Hạ nguyên vừa khắc chế tiếng rên rỉ vì khoái cảm, vừa ủy khuất nói ra hết: “Tôi không muốn a ~ bị, bị vứt bỏ ha……”
"Sao có thể để bé ngoan làm bạn giường được? Bé ngoan là người yêu của anh mà." Bùi Nam Thạch dịu dàng hôn cậu: "Chồng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, sẽ luôn yêu thương em, ở bên em đến cuối đời. "
“Thật, thật sao?” Đôi mắt ngấn nước của Hạ Nguyên nhìn hắn đầy mong đợi.
"Đương nhiên là thật." Bùi Nam Thạch nắm lấy tay cậu đặt lên trái tim mình, cưng chiều nói: "Nhìn đi bé ngoan, xem nó thích em đến nhường nào, vì em mà nó đập dữ dội như vậy, nó vì em mà sinh ra, nó không thể tồn tại nếu thiếu em, mà anh cũng vậy.”
Xuyên qua da thịt và xương ức, Hạ Nguyên cảm nhận được sinh vật sống đỏ tươi bên trong đang đập tựa sấm sét, rõ ràng lại nóng bỏng, như thể vật đó đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Hạ Nguyên kinh hãi muốn rút tay lại, nhưng Bùi Nam Thạch đã giữ chặt cậu không chịu buông hắn ra, trong mắt tràn đầy ý cười trìu mến, cắn môi cậu trao nhau nụ hôn triền miên, lưỡi thịt bự bên dưới lại xuyên qua cơ thể cậu cho khi Hạ Nguyên run rẩy phun nước, mới nắc sâu xả tinh vào khoang tử cung mỏng manh của cậu.
“Bé ngoan, anh yêu em, anh yêu em nhất.” Trong khi liên tục bắn tinh, hắn vẫn không ngừng mơ màng thổ lộ với người thương.
Bùi Nam Thạch đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công việc, còn Hạ Nguyên thì ngồi một bên cầm máy tính bảng lặng lẽ đọc tiểu thuyết.
Cậu phát hiện ra một hoạt động giải trí mới, đó là đọc tiểu thuyết, trong khi đọc, cậu tưởng tượng mình và Bùi Nam Thạch hóa thân thành nhân vật chính trong đó.
Đôi khi, cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh hệt như cốt truyện tổng tài độc đoán sủng ái vợ nhỏ vô hạn. Những người giàu có, quyền lực, đẹp trai và có năng lực thường phải lòng cô bé Lọ Lem nghèo khó, giúp cô trừng trị kẻ ác, giải quyết nỗi oan, mua đồ cho cô. Dù giữa cậu và Bùi tiên sinh không có mấy chuyện rập khuôn như thế nhưng về chuyện mua sắm thì Bùi tiên sinh có hơi quá tay, chỉ vài ngày ngắn ngủi, cậu đã có một căn phòng đầy quần áo và giày dép của riêng mình, mỗi sáng Bùi tiên sinh đều mặc đồ cho cậu, đến tối lại tự tay cởi nó ra...
Hồi khác lại cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh là một cốt truyện về tình yêu cưỡng ép của người đàn ông cao ngạo. Trước mặt người khác, ngài ấy luôn lạnh lùng như một nam thần, nhưng sau khi yêu vài lại biến thành tên ngốc độc tài thích trói buộc người mình thích, buộc họ phải yêu mình, phải ở bên mình. Như lúc cậu vừa nói muốn ra ngoài, dù chỉ đi dạo thôi, nhưng Bùi tiên sinh lập tức lạnh mặt, hỏi cậu có phải muốn chạy trốn hay không, còn uy hiếp nếu cậu dám bỏ chạy sẽ nhốt cậu trong phòng ngủ đến cửa cũng không động vào được. Sau khi đe dọa xong, hắn lại tỏ vẻ đáng thương ôm lấy cậu, cầu xin cậu hãy ở lại, ở bên cạnh hắn làm, người vợ ngoan ngoãn của hắn.
Nhiều lúc, cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh chỉ là hai cái tên trên một cuốn sách. Bùi tiên sinh giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết có khả năng phản nhân loại, rõ ràng tối hôm qua đã chịch cậu suốt mấy tiếng đồng hồ, lăn lộ mệt mỏi đến mức không nhấc nổi ngón tay, nhưng đối phương vẫn hăng hái ôm cậu đi tắm rửa, ngày hôm sau lại tinh thần phơi phới bận rộn với công việc. Thật quá khủng khiếp.
Dựa vào vị trí nghề nghiệp của Bùi Nam Thạch, hắn không thể làm việc ở nhà trong thời gian dài nên khi phải đến công ty, Bùi Nam Thạch không ngần ngại đóng gói Hạ Nguyên vẫn đang ngủ say đến công ty luôn.
Lê Triều nhìn thấy lão đại ôm một người vào văn phòng, lúc đầu còn giật mình, nhưng sau khi nhận ra thân phận người nằm trong lòng hắn thì hiểu rõ, khóe miệng anh ta cong lên, vui vẻ nghĩ rằng cuối cùng ông chủ cũng đã ăn được người ta, mình không còn phải lo lắng bị ném sang châu Phi nữa.
"Cậu nhìn cái gì!" ánh mắt sắc như dao của Bùi Nam Thạch lia tới, ôm người trong ngực chặt hơn, tránh khỏi tầm mắt của Lê Triều, lạnh lùng nói: "Lại muốn đi Châu Phi hả?"
Lê Triều:......
Mình chỉ nhìn thoáng qua thôi mà, có cần phải cảnh giác như vậy không? Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này quá lớn, tội nghiệp đứa nhỏ Hạ Nguyên.
Khi Hạ Nguyên tỉnh lại, nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nhất thời ngơ ngác.
Gần đây cậu khó có thể dậy đúng giờ, đồng hồ sinh học của cậu liên tục bị trì hoãn do ngày hôm trước mệt mỏi và ngủ muộn, bây giờ gần 9 giờ mới có thể dậy được.
Cậu nhớ ra tối qua trước khi đi ngủ mình vẫn còn ở truồng, sao bây giờ lại đang mặc quần áo ở bên ngoài, lẽ nào Bùi tiên sinh đã mặc giúp cậu. Trong lúc bàng hoàng, hình như cậu nhớ ra Bùi tiên sinh đã bảo sẽ đưa cậu đến công ty hay đi đâu đó, vậy đây có phải là công ty của Bùi tiên sinh không?
Vừa mới rời khỏi mặt đất, cậu liền cảm thấy eo đau nhức dữ dội, nhớ lại cảnh tượng tối qua Bùi tiên sinh đặt hai chân cậu lên vai hắn mà ** hồi lâu, cậu không khỏi đỏ mặt.
Tên biến thái này!
Cậu bước về phía cánh cửa duy nhất trong phòng, vừa mở ra đã sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt.
Vẻ mặt Bùi Nam Thạch u ám ngồi ở bàn làm việc, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn ba người đàn ông đang nơm nớp lo sợ trước mặt.
Cửa phòng đột ngột vang lên, ba người kia theo bản năng nhìn sang. Bùi Nam Thạch lập tức đứng dậy bước qua, dẫn Hạ Nguyên vào phòng đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt tò mò của ba người.
"Bé ngoan, tỉnh rồi hả, có đói không? Em muốn ăn gì không?" Vẻ mặt hắn dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nào còn dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy.
Hạ Nguyên khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi: “Đây là công ty của ngài à?”
“Ừ, bé ngoan, anh phải đến công ty có việc, đợi chồng xử lý xong sẽ đưa em về nhà.”
Hạ Nguyên lại khẽ gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: "Bọn họ có phạm sai lầm gì không? Vừa rồi hình như anh có chút tức giận."
Bùi Nam Thạch nghĩ rằng Hạ Nguyên lo lắng hắn sẽ giận cá chém thớt trút bực lên người cậu, nên vội giải thích: "Đừng lo lắng, bé ngoan, chồng sẽ không bao giờ trút giận lên em, chồng không bao giờ tức giận với em đâu, bất em phạm phải lỗi lầm gì".
Hạ Nguyên trợn mắt nhìn hắn một hồi, sau đó cụp mắt xuống thấp giọng nói: “Ngài có thể đừng giận bọn họ được không?”
“Cái gì?” Bùi Nam Thạch nghe không rõ.
“Tôi không muốn thấy ngài tức giận.” Giọng cậu hơi lớn, sau đó lại yếu đi: “Mặc kệ là với ai.”
Lúc này Bùi Nam Thạch đã nghe rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, nhéo cằm Hạ Nguyên, ép cậu nhìn thẳng vào mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được."
Hạ Nguyên chớp chớp mắt, không ngờ người đàn ông này lại dễ nói chuyện như vậy.
Không đúng, hầu hết mọi lúc hắn đều dễ nói chuyện, ngoại trừ những thứ như chuyện giường chiếu và việc cậu muốn rời đi, gần như hắn đều đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
"Hôn anh đi bé ngoan. Hôn một chút, anh sẽ không giận họ nữa đâu."
Hạ Nguyên mở to mắt, đỏ mặt.
Người đàn ông nhàn nhã nhìn cậu, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên do dự một lát, nhớ đến bên ngoài có một người đàn ông cũng trạc tuổi cha mình, vẫn không nhịn được, lẩm bẩm nói: “Ngài, ngài nhắm mắt lại đi.”
Bùi Nam Thạch nghe lời nhắm mắt lại, một khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần cậu.
Tim Hạ Nguyên đập loạn, nhanh chóng hôn lên miệng hắn, ấp a ấp úng nói: “Được rồi, vậy thôi.”
Bùi Nam Thạch mở mắt ra, hơi bất mãn: “Bé ngoan à, em thè lưỡi ra chứ.”
Thè, thè lưỡi ra?
Hạ Nguyên kháng cự nhìn cậu, dái tai đỏ bừng đến chảy máu.
"Không, không, không được."
Cậu không thể làm thế, ở bên ngoài còn có người. Cậu không giống Bùi tiên sinh—--
Hạ Nguyên kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Bùi Nam Thạch ép cậu lên cửa, chiếm lấy khuôn miệng hôn cậu thật sâu. Đầu lưỡi to lớn như con rắn khéo léo cạy những chiếc răng đều móc lấy lưỡi mềm bên trong.
Hạ Nguyên bị hôn đến choáng váng, lúc người đàn ông buông ra vẫn ngây ngốc một lúc.
Trong mắt Bùi Nam Thạch tràn ngập ý cười hài lòng, hôn nhẹ lên miệng cậu nói: "Bé ngoan ở trong này một lát, chờ chồng giải quyết xong chuyện bên ngoài sẽ đón em."
Hạ Nguyên ngơ ngác gật đầu.
Ba người đàn ông lo lắng chờ đợi bên ngoài hơn mười phút, lúc nhìn thấy Bùi Nam Thạch đi ra, khí chất của hắn rõ ràng đã thay đổi, không còn lạnh lùng mang theo vẻ đằng đằng sát khí như trước mà ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng họ không thể thả lỏng, sau khi lo lắng báo cáo hết phần còn lại, họ trông như đang chờ đợi cái chết.
“Ừm, phương pháp tiếp thị quá tệ, kế hoạch hoạt động lỗi thời, lợi nhuận thấp, quay về làm lại, nộp lại cho tôi trước giờ tan sở ngày mai."
Hắn tuyên bố bản án bằng giọng điệu bình tĩnh, tâm trạng ổn định đến mức cả ba nhìn hắn với vẻ khó tin.
Không mắng họ à? Không dí báo cáo? Còn được gia hạn đến trước khi tan làm vào ngày mai?
Bùi tổng bị ma nhập hay bị điên rồi.
"Còn có chuyện gì sao?" Bùi Nam Thạch lạnh lùng hỏi.
"Không, không có ạ. Chúng tôi lập tức trở về làm lại."
Ba người lập tức lắc đầu phủ nhận rồi rời khỏi văn phòng như được ân xá. Trước khi rời đi, họ đều ăn ý đưa một ánh mắt cảm kích nhìn về phía cửa phòng chờ.
Sự việc sáng sớm Bùi tiên sinh bế một cậu bé trắng trẻo mềm mại vào văn phòng đã lan truyền khắp công ty. Mọi người đều suy đoán liệu thiếu niên đó có phải là tổng tài phu nhân của công ty bọn họ hay không, chưa đến một phút, câu chuyện đã lan hết tòa cao ốc, mọi người nhốn nháo hỏi Lê Triều, Lê Triều cũng xác nhận chắc nịch với mọi người, tảng băng vạn năm không màng thế tục Bùi đại tổng tài của bọn họ cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân của mình.
Bây giờ nhìn lại, đó không chỉ là mùa xuân của Bùi tổng mà còn là mùa xuân của cả công ty.
Hạ Nguyên ngồi trên sô pha, chăm chú dì giúp việc đang bận rộn dọn vệ sinh.
Những công việc này ban đầu là của cậu, nhưng bây giờ chúng đã được giao cho dì giúp việc. Hiện tại cậu nhàn rỗi hơn trước, nhưng lại nhận được nhiều tiền lương hơn trước.
Bùi tiên sinh trực tiếp đưa cho cậu một tấm thẻ không giới hạn, bảo cậu tùy ý sử dụng làm Hạ Nguyên vô cùng sợ hãi.
Cậu vẫn muốn chạy nhưng Bùi tiên sinh không đồng ý. Vừa dỗ dành bằng những lời lẽ ngọt ngào, vừa dọa sẽ bắt cậu bồi thường vì đơn phương chấm dứt hợp đồng, số tiền đó quá lớn khiến cậu không nói nên lời. Bây giờ Bùi tiên sinh thậm chí còn không đến công ty, ban ngày làm việc trong thư phòng, thỉnh thoảng mời cậu vào làm một số việc khiến cậu xấu hổ, tối đến lột trần cậu rồi dập vào mông và *** non đến khi sưng tấy.
Sau khi tiếp xúc với thế giới Internet, Hạ Nguyên đã hiểu rõ một số chuyện, chẳng hạn như mối quan hệ của cậu và Bùi tiên sinh được gọi là bao dưỡng. Bùi tiên sinh đưa tiền cho cậu, chính là để hưởng thụ xác thịt của cậu.
Nhưng trên mạng lại có người nói, loại quan hệ này thật đáng xấu hổ, xứng đáng bị mọi người mắng mỏ, hơn nữa đám người giàu đó cũng chẳng tốt lành gì, sau khi chơi hỏng thân thể bạn giường rồi thì vứt vỏ không thương tiếc, còn bạn giường bị vứt bỏ chỉ có thể trắng tay kéo thân xác tàn tạ, lẻ loi hiu quạnh sống hết phần đời còn lại.
Thật đáng sợ, cậu không muốn biến thành như vậy, bố mẹ chắc chắn sẽ thất vọng và buồn bã.
"Bé ngoan, em đang làm gì đó?" Bùi Nam Thạch vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, dịu dàng hỏi, trong khi cự vật cứng nóng ở thân dưới cơ vẫn đang chậm rãi ra vào âm đ*o mềm mại.
“Hu hu a ~ tôi, tôi ~ không muốn làm bạn giường……” Hạ nguyên vừa khắc chế tiếng rên rỉ vì khoái cảm, vừa ủy khuất nói ra hết: “Tôi không muốn a ~ bị, bị vứt bỏ ha……”
"Sao có thể để bé ngoan làm bạn giường được? Bé ngoan là người yêu của anh mà." Bùi Nam Thạch dịu dàng hôn cậu: "Chồng sẽ không bao giờ bỏ rơi em, sẽ luôn yêu thương em, ở bên em đến cuối đời. "
“Thật, thật sao?” Đôi mắt ngấn nước của Hạ Nguyên nhìn hắn đầy mong đợi.
"Đương nhiên là thật." Bùi Nam Thạch nắm lấy tay cậu đặt lên trái tim mình, cưng chiều nói: "Nhìn đi bé ngoan, xem nó thích em đến nhường nào, vì em mà nó đập dữ dội như vậy, nó vì em mà sinh ra, nó không thể tồn tại nếu thiếu em, mà anh cũng vậy.”
Xuyên qua da thịt và xương ức, Hạ Nguyên cảm nhận được sinh vật sống đỏ tươi bên trong đang đập tựa sấm sét, rõ ràng lại nóng bỏng, như thể vật đó đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Hạ Nguyên kinh hãi muốn rút tay lại, nhưng Bùi Nam Thạch đã giữ chặt cậu không chịu buông hắn ra, trong mắt tràn đầy ý cười trìu mến, cắn môi cậu trao nhau nụ hôn triền miên, lưỡi thịt bự bên dưới lại xuyên qua cơ thể cậu cho khi Hạ Nguyên run rẩy phun nước, mới nắc sâu xả tinh vào khoang tử cung mỏng manh của cậu.
“Bé ngoan, anh yêu em, anh yêu em nhất.” Trong khi liên tục bắn tinh, hắn vẫn không ngừng mơ màng thổ lộ với người thương.
Bùi Nam Thạch đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công việc, còn Hạ Nguyên thì ngồi một bên cầm máy tính bảng lặng lẽ đọc tiểu thuyết.
Cậu phát hiện ra một hoạt động giải trí mới, đó là đọc tiểu thuyết, trong khi đọc, cậu tưởng tượng mình và Bùi Nam Thạch hóa thân thành nhân vật chính trong đó.
Đôi khi, cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh hệt như cốt truyện tổng tài độc đoán sủng ái vợ nhỏ vô hạn. Những người giàu có, quyền lực, đẹp trai và có năng lực thường phải lòng cô bé Lọ Lem nghèo khó, giúp cô trừng trị kẻ ác, giải quyết nỗi oan, mua đồ cho cô. Dù giữa cậu và Bùi tiên sinh không có mấy chuyện rập khuôn như thế nhưng về chuyện mua sắm thì Bùi tiên sinh có hơi quá tay, chỉ vài ngày ngắn ngủi, cậu đã có một căn phòng đầy quần áo và giày dép của riêng mình, mỗi sáng Bùi tiên sinh đều mặc đồ cho cậu, đến tối lại tự tay cởi nó ra...
Hồi khác lại cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh là một cốt truyện về tình yêu cưỡng ép của người đàn ông cao ngạo. Trước mặt người khác, ngài ấy luôn lạnh lùng như một nam thần, nhưng sau khi yêu vài lại biến thành tên ngốc độc tài thích trói buộc người mình thích, buộc họ phải yêu mình, phải ở bên mình. Như lúc cậu vừa nói muốn ra ngoài, dù chỉ đi dạo thôi, nhưng Bùi tiên sinh lập tức lạnh mặt, hỏi cậu có phải muốn chạy trốn hay không, còn uy hiếp nếu cậu dám bỏ chạy sẽ nhốt cậu trong phòng ngủ đến cửa cũng không động vào được. Sau khi đe dọa xong, hắn lại tỏ vẻ đáng thương ôm lấy cậu, cầu xin cậu hãy ở lại, ở bên cạnh hắn làm, người vợ ngoan ngoãn của hắn.
Nhiều lúc, cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Bùi tiên sinh chỉ là hai cái tên trên một cuốn sách. Bùi tiên sinh giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết có khả năng phản nhân loại, rõ ràng tối hôm qua đã chịch cậu suốt mấy tiếng đồng hồ, lăn lộ mệt mỏi đến mức không nhấc nổi ngón tay, nhưng đối phương vẫn hăng hái ôm cậu đi tắm rửa, ngày hôm sau lại tinh thần phơi phới bận rộn với công việc. Thật quá khủng khiếp.
Dựa vào vị trí nghề nghiệp của Bùi Nam Thạch, hắn không thể làm việc ở nhà trong thời gian dài nên khi phải đến công ty, Bùi Nam Thạch không ngần ngại đóng gói Hạ Nguyên vẫn đang ngủ say đến công ty luôn.
Lê Triều nhìn thấy lão đại ôm một người vào văn phòng, lúc đầu còn giật mình, nhưng sau khi nhận ra thân phận người nằm trong lòng hắn thì hiểu rõ, khóe miệng anh ta cong lên, vui vẻ nghĩ rằng cuối cùng ông chủ cũng đã ăn được người ta, mình không còn phải lo lắng bị ném sang châu Phi nữa.
"Cậu nhìn cái gì!" ánh mắt sắc như dao của Bùi Nam Thạch lia tới, ôm người trong ngực chặt hơn, tránh khỏi tầm mắt của Lê Triều, lạnh lùng nói: "Lại muốn đi Châu Phi hả?"
Lê Triều:......
Mình chỉ nhìn thoáng qua thôi mà, có cần phải cảnh giác như vậy không? Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này quá lớn, tội nghiệp đứa nhỏ Hạ Nguyên.
Khi Hạ Nguyên tỉnh lại, nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, nhất thời ngơ ngác.
Gần đây cậu khó có thể dậy đúng giờ, đồng hồ sinh học của cậu liên tục bị trì hoãn do ngày hôm trước mệt mỏi và ngủ muộn, bây giờ gần 9 giờ mới có thể dậy được.
Cậu nhớ ra tối qua trước khi đi ngủ mình vẫn còn ở truồng, sao bây giờ lại đang mặc quần áo ở bên ngoài, lẽ nào Bùi tiên sinh đã mặc giúp cậu. Trong lúc bàng hoàng, hình như cậu nhớ ra Bùi tiên sinh đã bảo sẽ đưa cậu đến công ty hay đi đâu đó, vậy đây có phải là công ty của Bùi tiên sinh không?
Vừa mới rời khỏi mặt đất, cậu liền cảm thấy eo đau nhức dữ dội, nhớ lại cảnh tượng tối qua Bùi tiên sinh đặt hai chân cậu lên vai hắn mà ** hồi lâu, cậu không khỏi đỏ mặt.
Tên biến thái này!
Cậu bước về phía cánh cửa duy nhất trong phòng, vừa mở ra đã sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt.
Vẻ mặt Bùi Nam Thạch u ám ngồi ở bàn làm việc, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn ba người đàn ông đang nơm nớp lo sợ trước mặt.
Cửa phòng đột ngột vang lên, ba người kia theo bản năng nhìn sang. Bùi Nam Thạch lập tức đứng dậy bước qua, dẫn Hạ Nguyên vào phòng đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt tò mò của ba người.
"Bé ngoan, tỉnh rồi hả, có đói không? Em muốn ăn gì không?" Vẻ mặt hắn dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nào còn dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy.
Hạ Nguyên khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi: “Đây là công ty của ngài à?”
“Ừ, bé ngoan, anh phải đến công ty có việc, đợi chồng xử lý xong sẽ đưa em về nhà.”
Hạ Nguyên lại khẽ gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: "Bọn họ có phạm sai lầm gì không? Vừa rồi hình như anh có chút tức giận."
Bùi Nam Thạch nghĩ rằng Hạ Nguyên lo lắng hắn sẽ giận cá chém thớt trút bực lên người cậu, nên vội giải thích: "Đừng lo lắng, bé ngoan, chồng sẽ không bao giờ trút giận lên em, chồng không bao giờ tức giận với em đâu, bất em phạm phải lỗi lầm gì".
Hạ Nguyên trợn mắt nhìn hắn một hồi, sau đó cụp mắt xuống thấp giọng nói: “Ngài có thể đừng giận bọn họ được không?”
“Cái gì?” Bùi Nam Thạch nghe không rõ.
“Tôi không muốn thấy ngài tức giận.” Giọng cậu hơi lớn, sau đó lại yếu đi: “Mặc kệ là với ai.”
Lúc này Bùi Nam Thạch đã nghe rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, nhéo cằm Hạ Nguyên, ép cậu nhìn thẳng vào mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được."
Hạ Nguyên chớp chớp mắt, không ngờ người đàn ông này lại dễ nói chuyện như vậy.
Không đúng, hầu hết mọi lúc hắn đều dễ nói chuyện, ngoại trừ những thứ như chuyện giường chiếu và việc cậu muốn rời đi, gần như hắn đều đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
"Hôn anh đi bé ngoan. Hôn một chút, anh sẽ không giận họ nữa đâu."
Hạ Nguyên mở to mắt, đỏ mặt.
Người đàn ông nhàn nhã nhìn cậu, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên do dự một lát, nhớ đến bên ngoài có một người đàn ông cũng trạc tuổi cha mình, vẫn không nhịn được, lẩm bẩm nói: “Ngài, ngài nhắm mắt lại đi.”
Bùi Nam Thạch nghe lời nhắm mắt lại, một khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần cậu.
Tim Hạ Nguyên đập loạn, nhanh chóng hôn lên miệng hắn, ấp a ấp úng nói: “Được rồi, vậy thôi.”
Bùi Nam Thạch mở mắt ra, hơi bất mãn: “Bé ngoan à, em thè lưỡi ra chứ.”
Thè, thè lưỡi ra?
Hạ Nguyên kháng cự nhìn cậu, dái tai đỏ bừng đến chảy máu.
"Không, không, không được."
Cậu không thể làm thế, ở bên ngoài còn có người. Cậu không giống Bùi tiên sinh—--
Hạ Nguyên kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Bùi Nam Thạch ép cậu lên cửa, chiếm lấy khuôn miệng hôn cậu thật sâu. Đầu lưỡi to lớn như con rắn khéo léo cạy những chiếc răng đều móc lấy lưỡi mềm bên trong.
Hạ Nguyên bị hôn đến choáng váng, lúc người đàn ông buông ra vẫn ngây ngốc một lúc.
Trong mắt Bùi Nam Thạch tràn ngập ý cười hài lòng, hôn nhẹ lên miệng cậu nói: "Bé ngoan ở trong này một lát, chờ chồng giải quyết xong chuyện bên ngoài sẽ đón em."
Hạ Nguyên ngơ ngác gật đầu.
Ba người đàn ông lo lắng chờ đợi bên ngoài hơn mười phút, lúc nhìn thấy Bùi Nam Thạch đi ra, khí chất của hắn rõ ràng đã thay đổi, không còn lạnh lùng mang theo vẻ đằng đằng sát khí như trước mà ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng họ không thể thả lỏng, sau khi lo lắng báo cáo hết phần còn lại, họ trông như đang chờ đợi cái chết.
“Ừm, phương pháp tiếp thị quá tệ, kế hoạch hoạt động lỗi thời, lợi nhuận thấp, quay về làm lại, nộp lại cho tôi trước giờ tan sở ngày mai."
Hắn tuyên bố bản án bằng giọng điệu bình tĩnh, tâm trạng ổn định đến mức cả ba nhìn hắn với vẻ khó tin.
Không mắng họ à? Không dí báo cáo? Còn được gia hạn đến trước khi tan làm vào ngày mai?
Bùi tổng bị ma nhập hay bị điên rồi.
"Còn có chuyện gì sao?" Bùi Nam Thạch lạnh lùng hỏi.
"Không, không có ạ. Chúng tôi lập tức trở về làm lại."
Ba người lập tức lắc đầu phủ nhận rồi rời khỏi văn phòng như được ân xá. Trước khi rời đi, họ đều ăn ý đưa một ánh mắt cảm kích nhìn về phía cửa phòng chờ.
Sự việc sáng sớm Bùi tiên sinh bế một cậu bé trắng trẻo mềm mại vào văn phòng đã lan truyền khắp công ty. Mọi người đều suy đoán liệu thiếu niên đó có phải là tổng tài phu nhân của công ty bọn họ hay không, chưa đến một phút, câu chuyện đã lan hết tòa cao ốc, mọi người nhốn nháo hỏi Lê Triều, Lê Triều cũng xác nhận chắc nịch với mọi người, tảng băng vạn năm không màng thế tục Bùi đại tổng tài của bọn họ cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân của mình.
Bây giờ nhìn lại, đó không chỉ là mùa xuân của Bùi tổng mà còn là mùa xuân của cả công ty.