Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 2: Tự an ủi (H nhẹ)



Trong phòng tắm, nước chảy ào ào lên người thiếu niên đang bừng bừng phấn khởi. Chu Tử Ninh lẳng lặng nhìn nước chảy dọc từ cơ ngực rắn chắc xuống thẳng eo, sau đó hội tụ tại vật lớn giữa hai chân. Cậu thở phào nhẹ nhõm, may là mình chưa bị biến thành mèo.
Cậu vuốt mái tóc ướt át bù xù ra sau rồi dùng tay này khảy khảy viên đậu trước ngực, tay còn lại thì nhẹ nhàng từ từ vuốt ve dương v*t. Gậy th*t màu hồng nhạt nhanh chóng dựng đứng, trên thân gậy còn nổi cả gân xanh.
Bàn tay to của cậu cố gắng lắm mới bọc được gậy th*t, tuy nhiên nửa thân gậy vẫn bị lộ ra ngoài. Cả người chàng trai nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, hô hấp bị ngắt quãng.
Tay cậu chuyển động mạnh mẽ hơn, hai chân cường tráng căng chặt, đầu hơi ngẩng khiến đường nét hoàn mỹ của phần gáy hiện ra. Một luồng ánh sáng bỗng xuất hiện trước mắt, chờ cậu lấy lại tinh thần thì tinh d*ch nóng bỏng đã bắn thẳng lên mắt cá chân của cô gái nhỏ. Cậu hoảng hốt nhìn móng vuốt lông xù của mình đang đặt trên mắt cá chân mảnh khảnh, cả
người thì nằm trên mu bàn chân trắng nõn của ai đó. Cậu vội vàng nhảy ra, tinh d*ch ấm nóng trên lông mu theo đó cũng văng một ít lên chân cô gái.
Vân Du đang viết đề mục về mạch điện thì cảm giác ấm áp bỗng truyền đến chân. Cô ngó xuống nhìn, sau đó mặt lập tức tối sầm, cô nhấc Chu Tử Ninh lên dạy bảo: “Em là một con mèo hư hỏng nên mới dám làm bẩn chân chị!” Chu Tử Ninh quay phắt đi, đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự né tránh.
Cậu cũng không muốn như vậy! Cậu đâu phải biến thái! “Meo meo~”
“Đợi chị xong việc, chị sẽ tìm em tính sổ sau!” Cô ôm Chu Tử Ninh vào nhà vệ sinh.
Người nào đó vừa mới phóng thích nên cơ thể đang cực kỳ mẫn cảm. Việc kề sát vào da thịt mềm mại khiến phần dưới lại có xu hướng tiếp tục ngóc dậy. Đáng chết, không ngờ cậu lại có thể sinh ra phản ứng với người này. Vân Du đặt Chu Tử Ninh xuống sàn nhà rồi lấy khăn ra thấm nước dưới vòi. Cô nhanh chóng tẩy rửa mu bàn chân của mình trong nước.
Chu Tử Ninh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy quần lót ren trắng giữa hai chân thiếu nữ. Quần lót này có mà như không nên cậu mới có thể thấy được khe suối hằn lên, thậm chí phía mép quần còn lộ ra một ít lông mu.
Cô gái này đáng yêu và hoàn mỹ hơn cả diễn viên AV mà cậu thường xem. Cậu híp mắt, đuôi mèo phất nhẹ lên.
“Đi ra nào.” Vân Du duỗi chân ra đẩy đẩy cậu sang một bên.
Gót chân trắng mịn như đậu hũ, ngón chân và đầu ngón tay thì nhỏ nhỏ, hồng hồng, xinh xinh. Chu Tử Ninh nhìn đến mức mắt tối sầm lại.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Cậu muốn biết về cô, cậu muốn theo đuổi cô. Vân Du rửa chân xong liền đeo găng tay vào, sau đó mở vòi, quăng Chu Tử Ninh vào bồn và bắt đầu công cuộc kỳ cọ.
Chu Tử Ninh lập tức run nhẹ. Bộ lông bao phủ khắp người ướt sũng, trông chẳng đáng yêu gì hết!!!
“Mèo con hư hỏng, nếu em đã tới tìm chị thì phải về nhà chung với chị.” Cô lấy nước rửa tay trên giá, xịt ra một ít xà phòng vị nha đam rồi tán đều và bôi lên người Chu Tử Ninh.
“Ngoan nào ~” Chu Tử Ninh thả lỏng cơ thể, hưởng thụ dịch vụ kì cọ của Vân Du.
Vân Du đang vuốt ve bụng bia của mèo béo thì đột nhiên sờ phải hai hòn mềm mại, ở giữa còn có một thứ nhòn nhọn nhô ra.
Chu Tử Ninh hít một ngụm khí lạnh. Vừa nãy lên vẫn chưa kịp mềm xuống, giờ lại bị tay thiếu nữ sờ vào, cảm giác sung sướng này khiến cậu muốn bay lên trời.
“Ơ???” Vân Du nhấc Chu Tử Ninh lên cao rồi nhìn chằm chằm vật nhỏ giữa hai chân mèo béo.
“Ồ, hoá ra chin chin của em nhỏ vậy!” Mèo nhà cô mới nhỏ! Ông đây dài 22 cm! “Meo meo meo ~ meow ~”
Vân Du búng hai hòn bi, Chu Tử Ninh lập tức đỏ mặt. Cậu cảm thấy quá mất mặt, nếu cậu biến thành người, cậu nhất định phải nuốt cô gái này vào bụng.
“Thì ra em là mèo đực. Bụng to như này làm chị tưởng em đang mang thai cơ.” Vân Du thả mèo béo vào trong chậu nước, sau đó tiếp tục xoa xoa nắn nắn.
Bụng của cô mới to, cả nhà cô đều bụng to! Ông đây là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cơ bụng sáu múi, mèo nhà cô mới mang thai!
“Meo meo”
“Sao thế? Làm gì mà em kêu réo inh ỏi vậy? Có phải nước lạnh quá không?” Vân Du ngồi xổm xuống, gãi gãi đầu cậu.
Chu Tử Ninh được bao quanh bởi một tầng bong bóng nhìn cô bằng đôi mắt xanh u ám.
Vân Du duỗi tay tới bên hông của cậu, tiện tay cào vài cái. Hô hấp của Chu Tử Ninh lập tức cứng lại. Cô gái này chắc chắn đang cố ý cào ti mèo của cậu, nếu không phải đang là mèo thì cậu đã sớm đè cô ra sàn.
Con mèo nào đó ngẩng đầu quan sát thì thấy dưới ánh đèn, Vân Du có làn da trắng nõn nà, gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, mắt sáng lấp lánh như sao trời, môi đỏ căng mọng nước.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng gặp hoa khôi nào có ngoại hình như vậy. Chú mèo nhỏ tiếp tục dịch chuyển tầm mắt xuống dưới. Vì Vân Du không
cài nút đầu tiên của áo sơ mi nên người nào đó có thể thấy được khe rãnh sâu hút thấp thoáng dưới lớp vải. Cậu liếc mắt nhìn vài lần, cỡ này có vẻ nằm giữa cup C và cup D.
“Nằm yên nào!” Vân Du bế Chu Tử Ninh cọ rửa dưới vòi nước.
……
Chu Tử Ninh thiếu chút nữa đã chửi “mẹ nó”. Chị gái à, tôi là mèo chứ không phải tất bẩn!
“Tắm rửa sạch sẽ rồi thì em phải về nhà với chị đó! Quýt béo ~” Cô bế Chu Tử Ninh lên ngắm nghía trái phải.
Chu Tử Ninh thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không phải tính tình cậu tốt thì người này đã bị mèo cào đến mức phải nhập viện rồi.
“Ai da, chị thấy cái tên Quýt Béo này khá hay. Từ nay gọi em là Quýt Béo nhé? A đúng rồi, hoa cúc hay hơn chứ! Cúc Ú ~”
Cô mới là Cúc Ú. Cả nhà cô đều là Cúc Ú, đầu cá béo, chân giò béo, là một đại dương béo, béo ông nội nhà cô!
“Đi thôi Cúc Ú, chúng ta về nhà.” Cô cởi áo khoác từ trên hông ra, quấn Chu Tử Ninh vào trong áo và ôm cậu ra khỏi nhà vệ sinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...