Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích
Chương 11: Cậu đã từng có cuộc sống vương giả
“Ba, hình như Cúc Ú rất sợ hãi.” Vân Du ngồi vào ghế phụ, hai tay liên tục vuốt ve vùng lông mềm mại trên lưng Cúc Ú.
“Meo meow ~” Tình huống đó không chỉ khiến cậu sợ hãi mà còn lưu lại bóng ma trong lòng cậu. Sau này, cậu nhất định sẽ kính nhi viễn chi [*] với các con mèo mẹ. Cả người Chu Tử Ninh mềm oặt nằm trên đùi Vân Du, nỗi sợ vẫn còn đọng lại. Suýt chút nữa cậu đã bị đám mèo hoang đó cưỡng dâm rồi…Thật đáng sợ…
[*] Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó,nhưngtrênthựctếkhôngmuốntiếpcận,gầngũivớiđốitượngđó;hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Tiêu đóng cốp sau lại.
“Lúc nãy con thấy có năm con mèo muốn cưỡng bức Cúc Ú.” Trước mắt lại hiện lên hình ảnh thà chết chứ không chịu khuất phục của Cúc Ú, Vân Du không nhịn được mà cảm thông với cậu.
“Cúc Ú là mèo đực à?” Vân Tiêu đi lên trước mở xe. “Dạ vâng.”
“Vậy việc con làm là sai rồi.” Vân Tiêu ngồi lên ghế lái, do có thêm trọng lượng nên thân xe hơi lắc lư.
“Dạ?”
“Động vật không giống chúng ta. Mèo đực động dục rất muốn đụng chạm vào mèo cái, như vậy thì mới có thể có nhiều mèo con. Chuyện con làm… là quấy rầy chuyện lớn cả đời của Cúc Ú đó.” Vân Tiêu vừa nói vừa khởi động xe.
Lỗ tai của Chu Tử Ninh lập tức dựng đứng lên. Ba vợ, ba có biết là ba đang ép con rể của mình đi vào con đường sai lệch của súc vật không! Đôi mắt xanh biếc chợt nheo lại, móng vuốt vươn ra phía trước như muốn nhắc nhở người đàn ông trung niên đang thao thao bất tuyệt kia.
“Hey, hư nha!” Vân Du túm chân cậu lại, nhẹ nhàng xoa nắn đệm thịt hình hoa mai.
“Meo meo meo~” Ngứa quá ha ha ha ha ha —– Vì sao lại nhào nặn lòng bàn tay cậu…ha ha ha ha —
Thấy Cúc Ú lăn lộn trên đùi mình, khóe miệng Vân Du lập tức nhếch lên. Có thể điều ba nói rất có lý nhưng cô vẫn cảm thấy Cúc Ú nhà mình bị đã đám mèo hoang kia làm tổn thương. Nghĩ tới dáng vẻ đáng thương hồi nãy của cậu, lòng cô liền đau như bị ai đó nhéo.
Khi xe hơi bắt đầu chạy, radio đột nhiên phát ra nhạc nền chậm rãi.
“Coong coong~ coong coong~ Đây là chương trình chị Lý tâm sự chuyện nhà. Hôm nay, chị Lý sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện ăn uống của giới nhà giàu. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, có lẽ mọi người đã gặp không ít ví dụ về đề tài bữa ăn của nhà giàu. Tuy nhiên nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ rất khác so với những gì mà các bạn đã từng thấy trước
đó. Quán lẩu ngon nhất ở thành phố vừa tiếp đón một sinh viên xuất sắc, đồng thời là chủ tịch hội học sinh Trung Quốc học ở đại học California. Anh ta đã ăn hết một bữa lẩu trị giá 18.888 tệ. Woa, nickname này dài thật! Bây giờ chúng ta sẽ liên hệ với chủ quán để biết rõ hơn về hiện trường thực tế lúc này!
Vân Du vốn định mở cửa đi về xe của mình, nghe thấy chuyện này, cô lại đóng cửa xe vào.
“Tút tút…. Alo, cho hỏi bà có phải là chủ quán Lẩu Thượng Hỏa không? “Đúng rồi.”
“Bà có thể chia sẻ cho chúng tôi biết câu chuyện của sinh viên xuất sắc nhất đại học California không?” Chị Lý nhanh nhạy đưa ra câu hỏi.
“À. Có bốn người đến đây ăn cơm để hai nhà làm quen. Ban đầu, nhà gái là người mời khách nhưng khi thấy nhà trai gọi toàn món đắt nên nhà gái đã để lại hai ngàn rồi bỏ đi. Nhà trai lấy giấy chứng nhận sinh viên khoa Ngữ Văn bằng tiếng Anh ra bảo muốn trả tiền cơm. Tôi hỏi thứ đó là cái gì, toàn tiếng Anh thì làm sao tôi hiểu. Sau đó tôi hỏi mấy người đó có bị bệnh hay không mà lại lấy miếng nhựa mỏng đó để trả 18.888 tệ. May là bàn bên cạnh cũng có một người là sinh viên đại học California thật, cậu ấy nói với tôi giấy chứng nhận đó là giả. Thủ đoạn lừa đảo bây giờ tinh vi lắm, những ai đang buôn bán thì phải cảnh giác cao độ.
“Woa—-” Tiếng nhạc nền “giọng người trầm trồ” vang lên.
Chị Lý cúp điện thoại và đưa ra lời bình luận: “Tôi không biết là có kiểu lừa đảo như vậy luôn đấy. Nghĩ kĩ mới biết có thể lúc đầu bọn chúng định lừa gạt kết hôn nhưng lại bị nhà gái cự tuyệt. Người làm chuyện bậy bạ đúng là không thể sống tốt được! Hi vọng chủ quán sớm lấy lại được tiền bồi thường, còn tên lừa đảo kia thì sẽ bị cảnh sát đến thăm hỏi.”
Vân Tiêu đỡ trán… Bàn tay to rộng vuốt ngược tóc mái, chân tóc bạc trắng lộ ra.
“Xin lỗi con, Du Du.” Trời ạ, rốt cuộc ông đã làm gì thế này? Tự nhiên lại bắt con gái bảo bối của mình làm quen với tên lừa đảo.
Vân Du dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ lên hoa mai nhỏ của Cúc Ú. Cô cũng không muốn làm quen… Chỉ vì điều đó khiến ba mẹ vui vẻ nên cô mới nhẫn nhịn.
“Lần này là do ba sơ suất. Vương Ngạn là bạn học cùng tiểu học với ba, ngày đó ổng kết bạn Wechat, ba cứ tưởng là nhân vật tai to trong đám bạn bè, không ngờ tất cả đều là dối trá.” Vân Tiêu đấm một cái lên vô lăng khiến chiếc xe lắc lư theo.
“Không sao đâu ba.” Vân Du ôm Cúc Ú vào lòng. Cô thực sự không muốn quen ai cả, cô chỉ muốn sống cùng Cúc Ú nhà mình thôi.
“Du Du, rảnh thì về thăm ba mẹ một lát nhé. Sau này ba sẽ không ép con hẹn hò lung tung nữa đâu.”
“Dạ, con cám ơn ba!” Vân Du hé miệng nở nụ cười. Cô ôm Cúc Ú, nắm hai chân trước của cậu vái lạy.
“Meo meow ~” Tình huống đó không chỉ khiến cậu sợ hãi mà còn lưu lại bóng ma trong lòng cậu. Sau này, cậu nhất định sẽ kính nhi viễn chi [*] với các con mèo mẹ. Cả người Chu Tử Ninh mềm oặt nằm trên đùi Vân Du, nỗi sợ vẫn còn đọng lại. Suýt chút nữa cậu đã bị đám mèo hoang đó cưỡng dâm rồi…Thật đáng sợ…
[*] Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó,nhưngtrênthựctếkhôngmuốntiếpcận,gầngũivớiđốitượngđó;hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Tiêu đóng cốp sau lại.
“Lúc nãy con thấy có năm con mèo muốn cưỡng bức Cúc Ú.” Trước mắt lại hiện lên hình ảnh thà chết chứ không chịu khuất phục của Cúc Ú, Vân Du không nhịn được mà cảm thông với cậu.
“Cúc Ú là mèo đực à?” Vân Tiêu đi lên trước mở xe. “Dạ vâng.”
“Vậy việc con làm là sai rồi.” Vân Tiêu ngồi lên ghế lái, do có thêm trọng lượng nên thân xe hơi lắc lư.
“Dạ?”
“Động vật không giống chúng ta. Mèo đực động dục rất muốn đụng chạm vào mèo cái, như vậy thì mới có thể có nhiều mèo con. Chuyện con làm… là quấy rầy chuyện lớn cả đời của Cúc Ú đó.” Vân Tiêu vừa nói vừa khởi động xe.
Lỗ tai của Chu Tử Ninh lập tức dựng đứng lên. Ba vợ, ba có biết là ba đang ép con rể của mình đi vào con đường sai lệch của súc vật không! Đôi mắt xanh biếc chợt nheo lại, móng vuốt vươn ra phía trước như muốn nhắc nhở người đàn ông trung niên đang thao thao bất tuyệt kia.
“Hey, hư nha!” Vân Du túm chân cậu lại, nhẹ nhàng xoa nắn đệm thịt hình hoa mai.
“Meo meo meo~” Ngứa quá ha ha ha ha ha —– Vì sao lại nhào nặn lòng bàn tay cậu…ha ha ha ha —
Thấy Cúc Ú lăn lộn trên đùi mình, khóe miệng Vân Du lập tức nhếch lên. Có thể điều ba nói rất có lý nhưng cô vẫn cảm thấy Cúc Ú nhà mình bị đã đám mèo hoang kia làm tổn thương. Nghĩ tới dáng vẻ đáng thương hồi nãy của cậu, lòng cô liền đau như bị ai đó nhéo.
Khi xe hơi bắt đầu chạy, radio đột nhiên phát ra nhạc nền chậm rãi.
“Coong coong~ coong coong~ Đây là chương trình chị Lý tâm sự chuyện nhà. Hôm nay, chị Lý sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện ăn uống của giới nhà giàu. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, có lẽ mọi người đã gặp không ít ví dụ về đề tài bữa ăn của nhà giàu. Tuy nhiên nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ rất khác so với những gì mà các bạn đã từng thấy trước
đó. Quán lẩu ngon nhất ở thành phố vừa tiếp đón một sinh viên xuất sắc, đồng thời là chủ tịch hội học sinh Trung Quốc học ở đại học California. Anh ta đã ăn hết một bữa lẩu trị giá 18.888 tệ. Woa, nickname này dài thật! Bây giờ chúng ta sẽ liên hệ với chủ quán để biết rõ hơn về hiện trường thực tế lúc này!
Vân Du vốn định mở cửa đi về xe của mình, nghe thấy chuyện này, cô lại đóng cửa xe vào.
“Tút tút…. Alo, cho hỏi bà có phải là chủ quán Lẩu Thượng Hỏa không? “Đúng rồi.”
“Bà có thể chia sẻ cho chúng tôi biết câu chuyện của sinh viên xuất sắc nhất đại học California không?” Chị Lý nhanh nhạy đưa ra câu hỏi.
“À. Có bốn người đến đây ăn cơm để hai nhà làm quen. Ban đầu, nhà gái là người mời khách nhưng khi thấy nhà trai gọi toàn món đắt nên nhà gái đã để lại hai ngàn rồi bỏ đi. Nhà trai lấy giấy chứng nhận sinh viên khoa Ngữ Văn bằng tiếng Anh ra bảo muốn trả tiền cơm. Tôi hỏi thứ đó là cái gì, toàn tiếng Anh thì làm sao tôi hiểu. Sau đó tôi hỏi mấy người đó có bị bệnh hay không mà lại lấy miếng nhựa mỏng đó để trả 18.888 tệ. May là bàn bên cạnh cũng có một người là sinh viên đại học California thật, cậu ấy nói với tôi giấy chứng nhận đó là giả. Thủ đoạn lừa đảo bây giờ tinh vi lắm, những ai đang buôn bán thì phải cảnh giác cao độ.
“Woa—-” Tiếng nhạc nền “giọng người trầm trồ” vang lên.
Chị Lý cúp điện thoại và đưa ra lời bình luận: “Tôi không biết là có kiểu lừa đảo như vậy luôn đấy. Nghĩ kĩ mới biết có thể lúc đầu bọn chúng định lừa gạt kết hôn nhưng lại bị nhà gái cự tuyệt. Người làm chuyện bậy bạ đúng là không thể sống tốt được! Hi vọng chủ quán sớm lấy lại được tiền bồi thường, còn tên lừa đảo kia thì sẽ bị cảnh sát đến thăm hỏi.”
Vân Tiêu đỡ trán… Bàn tay to rộng vuốt ngược tóc mái, chân tóc bạc trắng lộ ra.
“Xin lỗi con, Du Du.” Trời ạ, rốt cuộc ông đã làm gì thế này? Tự nhiên lại bắt con gái bảo bối của mình làm quen với tên lừa đảo.
Vân Du dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ lên hoa mai nhỏ của Cúc Ú. Cô cũng không muốn làm quen… Chỉ vì điều đó khiến ba mẹ vui vẻ nên cô mới nhẫn nhịn.
“Lần này là do ba sơ suất. Vương Ngạn là bạn học cùng tiểu học với ba, ngày đó ổng kết bạn Wechat, ba cứ tưởng là nhân vật tai to trong đám bạn bè, không ngờ tất cả đều là dối trá.” Vân Tiêu đấm một cái lên vô lăng khiến chiếc xe lắc lư theo.
“Không sao đâu ba.” Vân Du ôm Cúc Ú vào lòng. Cô thực sự không muốn quen ai cả, cô chỉ muốn sống cùng Cúc Ú nhà mình thôi.
“Du Du, rảnh thì về thăm ba mẹ một lát nhé. Sau này ba sẽ không ép con hẹn hò lung tung nữa đâu.”
“Dạ, con cám ơn ba!” Vân Du hé miệng nở nụ cười. Cô ôm Cúc Ú, nắm hai chân trước của cậu vái lạy.