Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 1
1.
Bạn thân thất tình, cô ấy đưa tôi đi uống rượu đến 11 giờ tối. Sau khi năn nỉ không ngừng, cô ấy cũng chịu để tôi rời đi trước khi chuyến tàu cuối cùng đến. Do ngà ngà say nên tôi đã ngủ quên trên chuyến tàu đến vùng ngoại ô. Và cũng bởi hàng ghế không có người ngồi nên tôi đã tự nhiên nằm xuống.
MIKO
Sau đó, do sự rung lắc của tàu trong quá trình di chuyển nên đầu tôi dễ dàng bị đưa vào tay ghế và tôi không rút ra được. Tôi đã thử dùng hết sức kéo đầu mình ra nhưng lần nào cũng thất bại.
Bác gái đối diện không đành lòng nhìn tôi giãy dụa như một con giòi nên đã tốt bụng gọi 119 giúp tôi. Nhưng những người chạy đến đầu tiên không phải là nhân viên cứu hộ mà lại là hành khách trên các toa khác và nhân viên tàu điện ngầm. Một số người thấy tôi bị vậy liền ngồi xuống an ủi, số còn lại đứng nhìn tôi từ phía sau. Bỗng trước mặt tôi xuất hiện hơn chục cái điện thoại di động. Chính chúng đã giúp tôi ghi lại khoảnh khắc khó quên của đêm nay.
Khoảng 20 phút sau, cuối cùng mấy chú lính cứu hỏa xách theo hòm dụng cụ cũng xuất hiện như một vị thần.
“Cổ Cổ, anh đỡ đầu và giúp cô ấy ổn định cảm xúc, còn chúng tôi sẽ tiến hành thao tác.”
Cổ Cổ? Tại sao họ lại nói chuyện với cổ của tôi?
Cổ Cổ vẫn đang đỡ lấy đầu tôi!
“Được rồi."
Cổ nói chuyện?
Đột nhiên tôi nhìn thấy có một đôi chân dài đang mặc đồng phục cứu hộ, ngay sau đó chủ nhân của đôi chân ấy ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mẹ ơi, đẹp trai quá!
Chiếc mũi thẳng tắp và đôi mắt một mí trong trẻo sáng ngời. Tôi chăm chú nhìn đường cằm gọn gàng của người ta với ánh mắt thèm thuồng. Cùng là con người, sao cằm của tôi lại là cằm đôi, chẳng phân biệt được đâu là thịt đâu là xương chứ.
"Tôi sẽ đỡ cô, đừng sợ."
Sau đó “Cổ” mỉm cười với tôi, lúc anh ấy không cười thì tôi còn chịu được, nhưng vừa nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu thì...
Trời ơi, muốn làm tôi gục chế.t à!
Hóa ra anh tên là Vương Tử Bác, đồng đội thường gọi anh là Bác Bác.
Những suy nghĩ vớ vẩn của tôi còn chưa kéo dài được 3 giây, thì đã bị thứ chất lỏng lành lạnh trên cổ kéo về hiện thực. Thì ra mấy chú lính cứu hỏa đang bôi dầu lên cổ và mặt tôi. Chắc lúc bôi xong, cổ tôi sẽ bóng bẩy như chiếc cánh gà vừa đặt lên vỉ nướng.
"Nào, cô thử xem có tự chui ra được không?"
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh đẹp trai nói mà không chần chừ một giây. Sau đó tôi bắt đầu giãy dụa lần hai, có điều lần này tôi là một con giòi bóng loáng.
Bạn thân thất tình, cô ấy đưa tôi đi uống rượu đến 11 giờ tối. Sau khi năn nỉ không ngừng, cô ấy cũng chịu để tôi rời đi trước khi chuyến tàu cuối cùng đến. Do ngà ngà say nên tôi đã ngủ quên trên chuyến tàu đến vùng ngoại ô. Và cũng bởi hàng ghế không có người ngồi nên tôi đã tự nhiên nằm xuống.
MIKO
Sau đó, do sự rung lắc của tàu trong quá trình di chuyển nên đầu tôi dễ dàng bị đưa vào tay ghế và tôi không rút ra được. Tôi đã thử dùng hết sức kéo đầu mình ra nhưng lần nào cũng thất bại.
Bác gái đối diện không đành lòng nhìn tôi giãy dụa như một con giòi nên đã tốt bụng gọi 119 giúp tôi. Nhưng những người chạy đến đầu tiên không phải là nhân viên cứu hộ mà lại là hành khách trên các toa khác và nhân viên tàu điện ngầm. Một số người thấy tôi bị vậy liền ngồi xuống an ủi, số còn lại đứng nhìn tôi từ phía sau. Bỗng trước mặt tôi xuất hiện hơn chục cái điện thoại di động. Chính chúng đã giúp tôi ghi lại khoảnh khắc khó quên của đêm nay.
Khoảng 20 phút sau, cuối cùng mấy chú lính cứu hỏa xách theo hòm dụng cụ cũng xuất hiện như một vị thần.
“Cổ Cổ, anh đỡ đầu và giúp cô ấy ổn định cảm xúc, còn chúng tôi sẽ tiến hành thao tác.”
Cổ Cổ? Tại sao họ lại nói chuyện với cổ của tôi?
Cổ Cổ vẫn đang đỡ lấy đầu tôi!
“Được rồi."
Cổ nói chuyện?
Đột nhiên tôi nhìn thấy có một đôi chân dài đang mặc đồng phục cứu hộ, ngay sau đó chủ nhân của đôi chân ấy ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mẹ ơi, đẹp trai quá!
Chiếc mũi thẳng tắp và đôi mắt một mí trong trẻo sáng ngời. Tôi chăm chú nhìn đường cằm gọn gàng của người ta với ánh mắt thèm thuồng. Cùng là con người, sao cằm của tôi lại là cằm đôi, chẳng phân biệt được đâu là thịt đâu là xương chứ.
"Tôi sẽ đỡ cô, đừng sợ."
Sau đó “Cổ” mỉm cười với tôi, lúc anh ấy không cười thì tôi còn chịu được, nhưng vừa nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu thì...
Trời ơi, muốn làm tôi gục chế.t à!
Hóa ra anh tên là Vương Tử Bác, đồng đội thường gọi anh là Bác Bác.
Những suy nghĩ vớ vẩn của tôi còn chưa kéo dài được 3 giây, thì đã bị thứ chất lỏng lành lạnh trên cổ kéo về hiện thực. Thì ra mấy chú lính cứu hỏa đang bôi dầu lên cổ và mặt tôi. Chắc lúc bôi xong, cổ tôi sẽ bóng bẩy như chiếc cánh gà vừa đặt lên vỉ nướng.
"Nào, cô thử xem có tự chui ra được không?"
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh đẹp trai nói mà không chần chừ một giây. Sau đó tôi bắt đầu giãy dụa lần hai, có điều lần này tôi là một con giòi bóng loáng.