Bạn Trai Không Gặp Mặt - Trang 2
Chương 52: Thế mà lại yêu qua mạng
Cũng không biết rốt cuộc Vệ Uẩn dùng mực gì, Tạ Đào rửa mặt vài lần vẫn còn chút dấu vết.
Nếu cẩn thận nhìn dưới ánh đèn thì vẫn có thể nhìn ra đó là một con heo.
Tạ Đào nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tức giận đến mức làm bù xù búi tóc Vệ bá đã chải ngay ngắn.
Tạ Đào thay chiếc váy kia xong, cột tóc đuôi ngựa, ra cửa đi chợ mua đồ ăn.
Hôm nay lại đi làm bữa tối cho lão Hề và Tạ Lan.
Mua đồ ăn xong, Tạ Đào đứng ở ven đường, sau đó mọi thứ chung quanh bắt đầu mơ hồ.
Cô đạp lên con đường lát đá xanh, đi lên cầu thang trước cửa lớn Tiểu Tửu Quán.
"Tới rồi à." Lão Hề đang ngồi ở bàn bát tiên uống rượu đang đun nóng trên lò than.
Hơi nóng của hương rượu trào ra, có thể ngửi được mùi gạo thơm, còn pha trộn với mùi hương khác không nói nên lời.
Thơm thật.
"Chú Hề, Tạ Lan đâu?"
Tạ Đào nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Tạ Lan.
"Cậu ta ra ngoài đưa cơm hộp rồi." Lão Hề uống rượu, cười đáp một câu.
"Đưa cơm hộp?" Tạ Đào không hiểu, đặt túi đồ ăn lên bàn, ngồi đối diện lão Hề, "Cơm hộp gì?"
"Những người có duyên từng đến nơi này nếu tái phạm chuyện gì đó không tốt, chúng ta cần phải cho bọn họ một lời cảnh cáo."
Lão Hề đặt ly rượu lên bàn, giải thích một câu.
"... Vậy à."
Thì ra đây là "Đưa cơm hộp" như lời chú ấy nói.
Tạ Đào cười gượng.
Cách bầu rượu tràn ra làn khói mờ ảo, lão Hề nhìn Tạ Đào một lúc, bỗng nhiên gọi cô, "Đào Đào."
"Dạ?" Tạ Đào đang tự rót một ly nước, uống một ngụm.
"Sao con lại thích người dị giới kia?"
Những lời này của lão Hề tới quá đột nhiên, làm Tạ Đào vừa uống vào miệng thì suýt nữa phun ra, cô bị sặc, ho khan một lúc mới đỡ hơn, ngay cả đuôi mắt cũng hơi ướt.
Cô nhìn lão Hề, sau một lúc cũng chẳng nói gì.
"Đào Đào, khoảng cách giữa con và cậu ta là hai thời không, con có nghĩ tới đây là vực thẳm khó vượt qua cỡ nào không?"
Biểu cảm của Lão Hề rất phức tạp, như đang nhìn cô, lại như từ đôi mắt cô để nhìn kỹ bóng dáng của chính ông.
"... Con biết mà."
Tạ Đào cụp mắt, sau một lúc mới đáp lại.
"Nhưng chú Hề à, khó không có nghĩa là không thể, không phải sao?" Tạ Đào ngẩng đầu nhìn ông, như nhớ tới Vệ Uẩn, đôi mắt cô bỗng nhiên cong lại, cười to, "Con đã gặp anh ấy rồi, sau này, con muốn ngày nào cũng có thể gặp anh ấy..."
Bản tính của con người luôn tồn tại tham lam.
Đây là thứ mọi người không thể tránh khỏi.
Trước kia, cô chỉ nghĩ có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi.
Cho dù chỉ là một lần.
Hiện tại gặp rồi lại cảm thấy sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi như vậy.
"Đám thanh niên các con đó..." Lão Hề cười lắc đầu.
Ông có thể nhìn ra cô gái trước mắt thật sự thích vị công tử trẻ tuổi dị giới kia.
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại chỉ là hai thời không đơn giản như vậy?
Nhưng lúc này, lão Hề đã lựa chọn không nhiều lời nữa.
Ông chỉ nói, " Lúc con qua đó, tuyệt đối không thể làm chuyện gì gây ra biến động lịch sử, nếu không con sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
Tạ Đào vội vàng gật đầu, "Con biết rồi chú Hề."
"Con đó, trên thế giới này có nhiều chàng trai như vậy, con thích ai mà chẳng được? Sao cố tình là một người khác thời không chứ." Lão Hề nhẹ nhàng thở dài.
Thí dụ như Tạ Lan.
Lão Hề cảm thấy tên nhóc này lớn lên cũng không tệ, chỉ là trong đầu thiếu một sợi dây thần kinh mà thôi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
"Đợi chút lão Hề, ông nói em Đào Đào thích ai?!"
Lão Hề vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Tạ Lan.
Tạ Đào bị giọng nói bất chợt của anh ấy dọa sợ, quay đầu nhìn thấy anh ấy mặc áo sơ mi mỏng, quần jeans rách, hấp tấp đi tới.
"À, về rồi à?" Lão Hề muốn dùng gương mặt cười tươi để giảm bớt xấu hổ.
Tạ Lan lại không muốn nhảy khỏi đề tài này, "Ông mau lên đi! Nói cho rõ đi, em Đào Đào thích ai?"
"..."
Lão Hề yên lặng uống rượu.
"Đào Đào, em mới bao lớn mà đã yêu sớm hả?! Sao em có thể yêu sớm chứ? Có phải em bị người ta lừa không? Anh nói cho em biết nhé, thời buổi giờ bên ngoài có rất nhiều tên lừa đảo tình cảm, bọn họ chuyên lừa các cô gái thoạt nhìn có chút ngốc… À không, đơn thuần, em ngàn vạn lần không thể mắc mưu!"
Anh ấy nói một tràng dài, Tạ Đào chỉ bắt được một trọng điểm —— Anh ấy nói cô "ngốc".
Cô dùng khuỷu tay chọc vào eo Tạ Lan.
"Anh mới ngốc!"
Tạ Lan bắt lấy đuôi ngựa của cô, đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt cô một lúc.
Tạ Đào bị anh ấy nhìn đến mức sởn da gà, lui về sau.
"Đào Đào, mặt em vẽ đồ chơi gì vậy?" Tạ Lan chỉ vào mặt cô, hỏi.
Tạ Đào mở to mắt, cả người cứng đờ.
... Bị nhìn ra rồi.
Tạ Lan giơ ngón tay, theo dấu vết nhàn nhạt trên mặt cô phác họa lại trong không khí, sau đó bừng tỉnh, "Là một con heo á..."
"..."
Tạ Đào chết điếng.
"Em vẽ bậy trên mặt cái gì thế?" Tạ Lan bỗng nhiên ghét bỏ.
Mà khi anh ấy ghét bỏ Tạ Đào, đồng thời lão Hề ngồi đối diện cũng quyết định hoàn toàn ghét bỏ cậu ấy.
Xem đi,
Đây là tư duy tiêu chuẩn của một tên định sẵn sẽ độc thân cả đời.
Cậu ta nào hiểu sở thích của tiểu tình lữ người ta chứ.
"Được rồi Tạ Lan, cậu nên dạy Đào Đào phép thuật đi." Lão Hề đúng lúc ngừng đề tài này.
"Không làm rõ em Đào Đào có yêu sớm không, tôi không có tâm tình gì cả."
Thái độ của Tạ Lan rất kiên quyết đối với chuyện này.
"Em đã thành niên... Không phải yêu sớm." Tạ Đào nhỏ giọng phản bác.
Lần này Tạ Lan bắt được trọng điểm, "Ý là đúng là em yêu sớm phải không?!"
"... Đã nói không phải yêu sớm." Tạ Đào không muốn nói chuyện với anh ấy.
"Cho nên rốt cuộc em yêu đương với ai?!"
Tạ Lan cảm thấy hôm nay chính mình không làm rõ chuyện này thì không được.
Lão Hề chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, nói, "Được rồi Tạ Lan, làm việc chính trước."
Tạ Lan luôn luôn phân biệt rõ dáng vẻ nói giỡn và nghiêm túc của lão Hề, lúc này anh ấy bĩu môi, chỉ có thể không tình nguyện giơ tay ra.
Một vòng chỉ đỏ có quấn chỉ vàng bất chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Anh ấy đưa vòng chỉ đỏ cho Tạ Đào, "Nè, sau này cái này là của em."
Nói xong, bàn tay anh ấy xuất hiện một vòng chỉ đỏ khác.
Tạ Đào nhận lấy vòng chỉ, có chút cẩn thận.
"Tới đây, anh Lan dạy em làm ra một cây cầu lớn." Tạ Lan nói xong thì cột đầu đuôi sợi dây đỏ lại với nhau, sau đó ngón tay linh hoạt tạo ra một cây cầu.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào nhìn thấy sợi chỉ vàng có ánh vàng len lỏi ra ngoài, hình thành một cây cầu giữa không trung.
"Cái này có lợi ích gì?" Tạ Đào nhìn ánh vàng giữa không trung, hỏi.
"Đẹp." Tạ Lan tỏ vẻ đương nhiên.
???
"... À."
Tạ Đào nhất thời không có cách nào phản bác.
Thật ra mục đích chủ yếu của chỉ đỏ là dùng để khống chế người khác.
Cho nên nếu muốn khống chế một người, cần phải nhanh chóng dùng chỉ đỏ bắt chước ra hình dạng của người kia ngay lúc đó, như thế sợi chỉ mới có thể len vào cơ thể người kia khống chế hành vi của người đó.
Nhưng đây không phải phép thuật thường dùng.
Bởi vì chỉ đỏ có linh tính, nếu cô muốn thao tác nó, nhất định phải chơi với nó.
Mà cách chơi với nó... Chính là chơi đan dây.
Sau khi thành lập mối quan hệ với dây đỏ, nó mới có thể trở thành nơi phát ra linh lực của cô, giúp cô sử dụng các loại phép thuật khác.
Cho nên sợi chỉ đỏ này, là thứ không dễ để người khác sử dụng.
Tạ Lan cho rằng bản thân cũng phải luyện tập lâu mới có thể thành thạo biểu diễn trước mặt Tạ Đào, kết quả đến phiên anh ấy kiểm tra thành quả liên hệ của Tạ Đào, phát hiện cô còn đa dạng hơn anh ấy nhiều?!
Lúc ấy Tạ Lan đập bàn, tức giận trừng mắt với lão Hề, "Thật ra ngay từ đầu ông đã chuẩn bị đồ chơi này cho con bé có đúng không?!"
Bằng không sao một người đàn ông muốn dùng linh khí phải dựa vào chơi đan dây để kích hoạt?!
Lão Hề nhún vai.
Rất hiển nhiên, đây là sự thật.
Linh khí này vốn chuẩn bị cho Tạ Đào lúc lão Hề còn ở trong chai, nào biết rằng sau đó Tạ Đào lại đánh mất ông.
Cuối cùng người mở chai ra là một thiếu niên không có căn cơ.
Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác.
Khi Tạ Đào trở về, quấn chỉ đỏ trên cổ tay.
Rửa mặt xong, Tạ Đào nằm trên giường, sau đó chuẩn bị giá đỡ điện thoại cho tốt trên tủ đầu giường, bấm mở trò chuyện bằng video trong WeChat.
Khi bóng dáng Vệ Uẩn xuất hiện ở màn hình di động, đầu tiên Tạ Đào chỉ vào mặt mình, lên án anh, "Vệ Uẩn anh xem! Em không rửa sạch được!"
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa tắm gội xong, tóc dài còn chưa khô.
Hắn cầm một quyển sách dựa vào cạnh giường, mắt thấy nữ tử trong bức màn sáng nói xong thì sáp lại gần hơn.
Quả nhiên, dưới ánh đèn, gò má trắng nõn của nàng còn lưu lại chút dấu vết.
Hắn nghe giọng nói ảo não của nàng, "Mai ta phải đi học... Đều tại chàng."
"Ngày mai sẽ biến mất, đừng sợ." Giọng nói hắn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tạ Đào ngẩng đầu, "Thật chứ?"
"Ừm." Vệ Uẩn gật đầu.
Tạ Đào tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn, bỗng nhiên cười to, "Ha ha ha ha, mặt anh cũng rửa không sạch kìa, ha ha ha ha ha ha!!"
"..."
Ý cười trên gương mặt Vệ Uẩn tức khắc sững lại.
Hắn nhớ tới sáng mai còn phải vào triều.
Nếu bị cả triều văn võ nhìn thấy dấu vết trên mặt hắn... Vệ Uẩn nhịn không được xoa ấn đường.
"Tạ Đào."
Vệ Uẩn bỗng gọi tên nàng.
Tạ Đào ho khan, không dám cười nữa.
"Dù sao cũng có anh chung cảnh ngộ với em, bọn họ thấy thì thấy đi..." Cô trùm chăn, cầm điện thoại nhìn anh trong màn hình di động, lại nhỏ giọng nói một câu.
Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng truyền đến tai hắn.
Tạ Đào bỗng đặt điện thoại lên giá đỡ trên tủ đầu giường, sau đó đưa vòng chỉ đỏ quấn trên cổ tay cho anh xem.
"Vệ Uẩn anh xem, đây là linh khí hôm nay chú Hề cho em!"
Cô nói xong thì tháo chỉ đỏ xuống, bọc chăn ngồi trên giường, chơi đan dây trước màn hình di động.
Cô lật ra hình dạng một con cá vàng, sau đó chỉ vàng tản ra khắp nơi đi ra ngoài tạo thành ánh vàng nhàn nhạt, giữa hội tụ không trung thành một con cá vàng, nó còn biết bơi lội.
"Có thú vị không Vệ Uẩn?" Cô vội hỏi anh.
Vệ Uẩn không hiểu rõ ý nghĩa của loại phép thuật này, vì thế nhíu máy,
"Phép thuật này có ý nghĩa ở chỗ nào?"
Tạ Đào học theo Tạ Lan đúng lý hợp tình nói, "Đẹp!"
"..."
Vệ Uẩn nhếch khóe môi, không nói gì.
Tạ Đào tiếp tục hứng thú biến hóa đủ hình dạng, cuối cùng dùng chỉ đỏ làm một đóa hoa nhảy ra.
Ánh vàng tản ra khắp nơi, một đóa hình thành giữa không trung rồi dần dần nở rộ.
Tạ Đào lại nhìn anh cười, "Cái này tặng anh!"
Ánh vàng giữa không trung hội tụ thành đóa hoa nở rộ, mà cô gái trong bức màn sáng với gương mặt tươi cười lại càng hấp dẫn ánh nhìn của người ta hơn cả đoá hoa.
Lại là chiêu trò tặng hoa.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười.
Tạ Đào nghe tiếng cười của anh, gương mặt cũng ửng hồng theo.
Cô đang muốn nói gì đó, bóng dáng anh trên màn hình di động chợt biến mất, thay vào đó là điện thoại đến từ Tạ Lan.
Tạ Đào ngẩn ra.
Sau đó vội đưa tay lấy điện thoại, bấm nút nghe.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tạ Đào còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tạ Lan rống lớn ở bên kia:
"Đào Đào, em em em, thế mà lại yêu qua mạng?!"
Nếu cẩn thận nhìn dưới ánh đèn thì vẫn có thể nhìn ra đó là một con heo.
Tạ Đào nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tức giận đến mức làm bù xù búi tóc Vệ bá đã chải ngay ngắn.
Tạ Đào thay chiếc váy kia xong, cột tóc đuôi ngựa, ra cửa đi chợ mua đồ ăn.
Hôm nay lại đi làm bữa tối cho lão Hề và Tạ Lan.
Mua đồ ăn xong, Tạ Đào đứng ở ven đường, sau đó mọi thứ chung quanh bắt đầu mơ hồ.
Cô đạp lên con đường lát đá xanh, đi lên cầu thang trước cửa lớn Tiểu Tửu Quán.
"Tới rồi à." Lão Hề đang ngồi ở bàn bát tiên uống rượu đang đun nóng trên lò than.
Hơi nóng của hương rượu trào ra, có thể ngửi được mùi gạo thơm, còn pha trộn với mùi hương khác không nói nên lời.
Thơm thật.
"Chú Hề, Tạ Lan đâu?"
Tạ Đào nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Tạ Lan.
"Cậu ta ra ngoài đưa cơm hộp rồi." Lão Hề uống rượu, cười đáp một câu.
"Đưa cơm hộp?" Tạ Đào không hiểu, đặt túi đồ ăn lên bàn, ngồi đối diện lão Hề, "Cơm hộp gì?"
"Những người có duyên từng đến nơi này nếu tái phạm chuyện gì đó không tốt, chúng ta cần phải cho bọn họ một lời cảnh cáo."
Lão Hề đặt ly rượu lên bàn, giải thích một câu.
"... Vậy à."
Thì ra đây là "Đưa cơm hộp" như lời chú ấy nói.
Tạ Đào cười gượng.
Cách bầu rượu tràn ra làn khói mờ ảo, lão Hề nhìn Tạ Đào một lúc, bỗng nhiên gọi cô, "Đào Đào."
"Dạ?" Tạ Đào đang tự rót một ly nước, uống một ngụm.
"Sao con lại thích người dị giới kia?"
Những lời này của lão Hề tới quá đột nhiên, làm Tạ Đào vừa uống vào miệng thì suýt nữa phun ra, cô bị sặc, ho khan một lúc mới đỡ hơn, ngay cả đuôi mắt cũng hơi ướt.
Cô nhìn lão Hề, sau một lúc cũng chẳng nói gì.
"Đào Đào, khoảng cách giữa con và cậu ta là hai thời không, con có nghĩ tới đây là vực thẳm khó vượt qua cỡ nào không?"
Biểu cảm của Lão Hề rất phức tạp, như đang nhìn cô, lại như từ đôi mắt cô để nhìn kỹ bóng dáng của chính ông.
"... Con biết mà."
Tạ Đào cụp mắt, sau một lúc mới đáp lại.
"Nhưng chú Hề à, khó không có nghĩa là không thể, không phải sao?" Tạ Đào ngẩng đầu nhìn ông, như nhớ tới Vệ Uẩn, đôi mắt cô bỗng nhiên cong lại, cười to, "Con đã gặp anh ấy rồi, sau này, con muốn ngày nào cũng có thể gặp anh ấy..."
Bản tính của con người luôn tồn tại tham lam.
Đây là thứ mọi người không thể tránh khỏi.
Trước kia, cô chỉ nghĩ có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi.
Cho dù chỉ là một lần.
Hiện tại gặp rồi lại cảm thấy sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi như vậy.
"Đám thanh niên các con đó..." Lão Hề cười lắc đầu.
Ông có thể nhìn ra cô gái trước mắt thật sự thích vị công tử trẻ tuổi dị giới kia.
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại chỉ là hai thời không đơn giản như vậy?
Nhưng lúc này, lão Hề đã lựa chọn không nhiều lời nữa.
Ông chỉ nói, " Lúc con qua đó, tuyệt đối không thể làm chuyện gì gây ra biến động lịch sử, nếu không con sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."
Tạ Đào vội vàng gật đầu, "Con biết rồi chú Hề."
"Con đó, trên thế giới này có nhiều chàng trai như vậy, con thích ai mà chẳng được? Sao cố tình là một người khác thời không chứ." Lão Hề nhẹ nhàng thở dài.
Thí dụ như Tạ Lan.
Lão Hề cảm thấy tên nhóc này lớn lên cũng không tệ, chỉ là trong đầu thiếu một sợi dây thần kinh mà thôi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
"Đợi chút lão Hề, ông nói em Đào Đào thích ai?!"
Lão Hề vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Tạ Lan.
Tạ Đào bị giọng nói bất chợt của anh ấy dọa sợ, quay đầu nhìn thấy anh ấy mặc áo sơ mi mỏng, quần jeans rách, hấp tấp đi tới.
"À, về rồi à?" Lão Hề muốn dùng gương mặt cười tươi để giảm bớt xấu hổ.
Tạ Lan lại không muốn nhảy khỏi đề tài này, "Ông mau lên đi! Nói cho rõ đi, em Đào Đào thích ai?"
"..."
Lão Hề yên lặng uống rượu.
"Đào Đào, em mới bao lớn mà đã yêu sớm hả?! Sao em có thể yêu sớm chứ? Có phải em bị người ta lừa không? Anh nói cho em biết nhé, thời buổi giờ bên ngoài có rất nhiều tên lừa đảo tình cảm, bọn họ chuyên lừa các cô gái thoạt nhìn có chút ngốc… À không, đơn thuần, em ngàn vạn lần không thể mắc mưu!"
Anh ấy nói một tràng dài, Tạ Đào chỉ bắt được một trọng điểm —— Anh ấy nói cô "ngốc".
Cô dùng khuỷu tay chọc vào eo Tạ Lan.
"Anh mới ngốc!"
Tạ Lan bắt lấy đuôi ngựa của cô, đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt cô một lúc.
Tạ Đào bị anh ấy nhìn đến mức sởn da gà, lui về sau.
"Đào Đào, mặt em vẽ đồ chơi gì vậy?" Tạ Lan chỉ vào mặt cô, hỏi.
Tạ Đào mở to mắt, cả người cứng đờ.
... Bị nhìn ra rồi.
Tạ Lan giơ ngón tay, theo dấu vết nhàn nhạt trên mặt cô phác họa lại trong không khí, sau đó bừng tỉnh, "Là một con heo á..."
"..."
Tạ Đào chết điếng.
"Em vẽ bậy trên mặt cái gì thế?" Tạ Lan bỗng nhiên ghét bỏ.
Mà khi anh ấy ghét bỏ Tạ Đào, đồng thời lão Hề ngồi đối diện cũng quyết định hoàn toàn ghét bỏ cậu ấy.
Xem đi,
Đây là tư duy tiêu chuẩn của một tên định sẵn sẽ độc thân cả đời.
Cậu ta nào hiểu sở thích của tiểu tình lữ người ta chứ.
"Được rồi Tạ Lan, cậu nên dạy Đào Đào phép thuật đi." Lão Hề đúng lúc ngừng đề tài này.
"Không làm rõ em Đào Đào có yêu sớm không, tôi không có tâm tình gì cả."
Thái độ của Tạ Lan rất kiên quyết đối với chuyện này.
"Em đã thành niên... Không phải yêu sớm." Tạ Đào nhỏ giọng phản bác.
Lần này Tạ Lan bắt được trọng điểm, "Ý là đúng là em yêu sớm phải không?!"
"... Đã nói không phải yêu sớm." Tạ Đào không muốn nói chuyện với anh ấy.
"Cho nên rốt cuộc em yêu đương với ai?!"
Tạ Lan cảm thấy hôm nay chính mình không làm rõ chuyện này thì không được.
Lão Hề chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, nói, "Được rồi Tạ Lan, làm việc chính trước."
Tạ Lan luôn luôn phân biệt rõ dáng vẻ nói giỡn và nghiêm túc của lão Hề, lúc này anh ấy bĩu môi, chỉ có thể không tình nguyện giơ tay ra.
Một vòng chỉ đỏ có quấn chỉ vàng bất chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Anh ấy đưa vòng chỉ đỏ cho Tạ Đào, "Nè, sau này cái này là của em."
Nói xong, bàn tay anh ấy xuất hiện một vòng chỉ đỏ khác.
Tạ Đào nhận lấy vòng chỉ, có chút cẩn thận.
"Tới đây, anh Lan dạy em làm ra một cây cầu lớn." Tạ Lan nói xong thì cột đầu đuôi sợi dây đỏ lại với nhau, sau đó ngón tay linh hoạt tạo ra một cây cầu.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào nhìn thấy sợi chỉ vàng có ánh vàng len lỏi ra ngoài, hình thành một cây cầu giữa không trung.
"Cái này có lợi ích gì?" Tạ Đào nhìn ánh vàng giữa không trung, hỏi.
"Đẹp." Tạ Lan tỏ vẻ đương nhiên.
???
"... À."
Tạ Đào nhất thời không có cách nào phản bác.
Thật ra mục đích chủ yếu của chỉ đỏ là dùng để khống chế người khác.
Cho nên nếu muốn khống chế một người, cần phải nhanh chóng dùng chỉ đỏ bắt chước ra hình dạng của người kia ngay lúc đó, như thế sợi chỉ mới có thể len vào cơ thể người kia khống chế hành vi của người đó.
Nhưng đây không phải phép thuật thường dùng.
Bởi vì chỉ đỏ có linh tính, nếu cô muốn thao tác nó, nhất định phải chơi với nó.
Mà cách chơi với nó... Chính là chơi đan dây.
Sau khi thành lập mối quan hệ với dây đỏ, nó mới có thể trở thành nơi phát ra linh lực của cô, giúp cô sử dụng các loại phép thuật khác.
Cho nên sợi chỉ đỏ này, là thứ không dễ để người khác sử dụng.
Tạ Lan cho rằng bản thân cũng phải luyện tập lâu mới có thể thành thạo biểu diễn trước mặt Tạ Đào, kết quả đến phiên anh ấy kiểm tra thành quả liên hệ của Tạ Đào, phát hiện cô còn đa dạng hơn anh ấy nhiều?!
Lúc ấy Tạ Lan đập bàn, tức giận trừng mắt với lão Hề, "Thật ra ngay từ đầu ông đã chuẩn bị đồ chơi này cho con bé có đúng không?!"
Bằng không sao một người đàn ông muốn dùng linh khí phải dựa vào chơi đan dây để kích hoạt?!
Lão Hề nhún vai.
Rất hiển nhiên, đây là sự thật.
Linh khí này vốn chuẩn bị cho Tạ Đào lúc lão Hề còn ở trong chai, nào biết rằng sau đó Tạ Đào lại đánh mất ông.
Cuối cùng người mở chai ra là một thiếu niên không có căn cơ.
Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác.
Khi Tạ Đào trở về, quấn chỉ đỏ trên cổ tay.
Rửa mặt xong, Tạ Đào nằm trên giường, sau đó chuẩn bị giá đỡ điện thoại cho tốt trên tủ đầu giường, bấm mở trò chuyện bằng video trong WeChat.
Khi bóng dáng Vệ Uẩn xuất hiện ở màn hình di động, đầu tiên Tạ Đào chỉ vào mặt mình, lên án anh, "Vệ Uẩn anh xem! Em không rửa sạch được!"
Lúc đó, Vệ Uẩn vừa tắm gội xong, tóc dài còn chưa khô.
Hắn cầm một quyển sách dựa vào cạnh giường, mắt thấy nữ tử trong bức màn sáng nói xong thì sáp lại gần hơn.
Quả nhiên, dưới ánh đèn, gò má trắng nõn của nàng còn lưu lại chút dấu vết.
Hắn nghe giọng nói ảo não của nàng, "Mai ta phải đi học... Đều tại chàng."
"Ngày mai sẽ biến mất, đừng sợ." Giọng nói hắn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tạ Đào ngẩng đầu, "Thật chứ?"
"Ừm." Vệ Uẩn gật đầu.
Tạ Đào tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn, bỗng nhiên cười to, "Ha ha ha ha, mặt anh cũng rửa không sạch kìa, ha ha ha ha ha ha!!"
"..."
Ý cười trên gương mặt Vệ Uẩn tức khắc sững lại.
Hắn nhớ tới sáng mai còn phải vào triều.
Nếu bị cả triều văn võ nhìn thấy dấu vết trên mặt hắn... Vệ Uẩn nhịn không được xoa ấn đường.
"Tạ Đào."
Vệ Uẩn bỗng gọi tên nàng.
Tạ Đào ho khan, không dám cười nữa.
"Dù sao cũng có anh chung cảnh ngộ với em, bọn họ thấy thì thấy đi..." Cô trùm chăn, cầm điện thoại nhìn anh trong màn hình di động, lại nhỏ giọng nói một câu.
Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng truyền đến tai hắn.
Tạ Đào bỗng đặt điện thoại lên giá đỡ trên tủ đầu giường, sau đó đưa vòng chỉ đỏ quấn trên cổ tay cho anh xem.
"Vệ Uẩn anh xem, đây là linh khí hôm nay chú Hề cho em!"
Cô nói xong thì tháo chỉ đỏ xuống, bọc chăn ngồi trên giường, chơi đan dây trước màn hình di động.
Cô lật ra hình dạng một con cá vàng, sau đó chỉ vàng tản ra khắp nơi đi ra ngoài tạo thành ánh vàng nhàn nhạt, giữa hội tụ không trung thành một con cá vàng, nó còn biết bơi lội.
"Có thú vị không Vệ Uẩn?" Cô vội hỏi anh.
Vệ Uẩn không hiểu rõ ý nghĩa của loại phép thuật này, vì thế nhíu máy,
"Phép thuật này có ý nghĩa ở chỗ nào?"
Tạ Đào học theo Tạ Lan đúng lý hợp tình nói, "Đẹp!"
"..."
Vệ Uẩn nhếch khóe môi, không nói gì.
Tạ Đào tiếp tục hứng thú biến hóa đủ hình dạng, cuối cùng dùng chỉ đỏ làm một đóa hoa nhảy ra.
Ánh vàng tản ra khắp nơi, một đóa hình thành giữa không trung rồi dần dần nở rộ.
Tạ Đào lại nhìn anh cười, "Cái này tặng anh!"
Ánh vàng giữa không trung hội tụ thành đóa hoa nở rộ, mà cô gái trong bức màn sáng với gương mặt tươi cười lại càng hấp dẫn ánh nhìn của người ta hơn cả đoá hoa.
Lại là chiêu trò tặng hoa.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười.
Tạ Đào nghe tiếng cười của anh, gương mặt cũng ửng hồng theo.
Cô đang muốn nói gì đó, bóng dáng anh trên màn hình di động chợt biến mất, thay vào đó là điện thoại đến từ Tạ Lan.
Tạ Đào ngẩn ra.
Sau đó vội đưa tay lấy điện thoại, bấm nút nghe.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tạ Đào còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tạ Lan rống lớn ở bên kia:
"Đào Đào, em em em, thế mà lại yêu qua mạng?!"