Bạn Trai Không Gặp Mặt - Trang 2
Chương 18: Gặp Lại Ở Quán Rượu
Kể từ ngày đó, Tạ Đào thỉnh thoảng lại nhận được các loại điểm tâm Vệ Uẩn gửi, có lúc còn là loại trước nay cô chưa từng ăn qua.
Anh vẫn kiệm lời như cũ, dường như cũng rất bận, nhưng cũng nhiều sẽ nhắn lại cô.
Mà trêи màn hình di động của cô, tấm ảnh làm hình nền kia, mỗi khi cô nhìn vẫn cảm thấy đặc biệt bất ngờ.
Chiều hôm nay, Tạ Đào nhận được tiền lương làm thêm từ tiệm bánh ngọt.
Cũng không nhiều, chỉ hơn một ngàn tệ.
Cộng thêm cô phát tờ rơi và bán kẹo bơ xốp trêи mạng để kiếm tiền, sau khi trả tiền thuê nhà, cô còn có thể dư lại một ít.
Bởi vì bắt đầu gánh vác gánh nặng cuộc sống quá sớm, Tạ Đào rất rõ kiếm tiền chi tiêu cho mấy thứ tầm thường như củi gạo dầu muối tương giấm trà ở nhân gian khói lửa như vậy không dễ dàng.
Cô gần như không mua đồ ăn vặt, số lần ăn thịt trong một tháng cũng không nhiều.
Đôi khi đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt nên về trễ, về tới thì lấy mì gói thay cơm cho đêm đó.
Nhưng hôm nay đã được phát tiền lương, Tạ Đào quyết định đi chợ mua chút thịt về tự nấu cơm.
Mà khi cô xách theo thịt và rau vừa mua đi tới tiểu khu, không biết từ lúc nào mà mọi thứ trước mắt bắt đầu biến thành mấy hình ảnh mờ ảo.
Chỉ có một căn nhà cổ xưa bình yên đứng sừng sững ở đó.
Giữa màu đen mờ ảo quanh mình, dưới mái hiên của căn nhà kia có treo đèn lồng, đó là nguồn sáng duy nhất trước mắt cô.
"..."
Mặc dù Tạ Đào đã trải qua chuyện như vậy lần thứ hai, nhưng giờ phút này khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn hơi khó tin.
Thiếu niên mặc áo thun tay ngắn màu sáng đang dựa vào khung cửa, miệng ngậm cọng cỏ, đang cười nhìn cô, "Lại gặp mặt rồi em gái Đào Tử."
"... Em vội về nhà nấu cơm." Tạ Đào xách một túi đồ ăn đứng ở chỗ đó, khô khốc nói một câu.
Tạ Lan chậc một tiếng, kéo dép lào lảo đảo đi xuống bậc thang, lúc đi đến trước mặt Tạ Đào thì kéo ống tay áo của cô, trực tiếp túm cô đi vào cửa lớn quán rượu.
"Đúng lúc lắm, anh muốn ăn thịt kho tàu, em làm một bữa đi."
???
Sao ánh mắt anh ấy lại tốt như vậy chứ? Còn thấy thịt trong túi cô?
"... Đó là đồ ăn của em." Tạ Đào nói.
Tạ Lan phun cọng cỏ trong miệng, "Em gái, đây là em không đúng rồi, cái gì mà của anh của em chứ. Bước vào cánh cửa này thì chúng ta chẳng phân biệt là của anh hay của em nữa."
Tạ Đào nghe anh ấy nói những lời này, chân vừa muốn bước vào cửa thì rụt lại, đứng yên ngoài bậc cửa.
"Vậy em không vào nữa..."
Tạ Lan không ngờ cô còn có chiêu này, trực tiếp vươn hai tay khống chế bả vai cô, sau đó nhẹ nhàng xách cô vào cửa.
"..."
Tạ Đào ngơ ngác.
Cuối cùng, trong nhà bếp phía sau quán rượu, rau hay thịt trong tay đều thành ba mặn một canh.
Lúc bưng chén ngồi trêи ghế, Tạ Đào gắp một miếng thịt kho tàu, cúi đầu lùa một ngụm cơm, lúc ngẩng đầu thì sợ tới mức ngây người.
"... Thịt của em đâu?"
Cô ngơ ngác nhìn cái dĩa sạch sẽ kia rồi phát ra nghi vấn đối với cuộc đời.
Tạ Lan và lão Hề hai mặt nhìn nhau, sau đó đáp lại Tạ Đào bằng nụ cười sâu kín.
"Tôi đã rất lâu chưa ăn cơm canh của con người rồi." Lão Hề phát ra cảm thán.
"Tôi đã rất lâu chưa ăn một bữa cơm như người bình thường." Tạ Lan cảm thán.
Lão Hề nghiêng đầu nhìn anh ấy, "Tôi làm kém như vậy sao?"
Tạ Lan nhìn chằm chằm ông, cười ha hả, "Mắc ói"
Lão Hề gắp rau xào, "Cậu có thể không ăn."
"Ông cho rằng tôi giống ông à, lão yêu tinh ngàn năm? Là người nhưng không được ăn cơm?" Tạ Lan cướp đôi đũa kẹp rau của ông đút vào miệng, sau đó chỉ vào hai dĩa đồ ăn dư lại trêи bàn, nói, "Đây mới là thứ người ăn được, ông biết không? Ông làm cái kia heo cũng chả muốn ăn!"
"Yêu, yêu tinh?"
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tạ Đào bắt được trọng điểm.
Ngay lập tức, ánh mắt của lão Hề và Tạ Lan đều nhìn cô.
Cô gái ngồi đối diện nắm chặt đũa, đôi mắt hạnh rực rỡ tăng thêm khϊế͙p͙ sợ, như hơi đứng ngồi không yên.
"Cái kia, anh vừa thuận miệng nói vậy thôi, em đừng sợ."
Tạ Lan cười gượng, sau đó chỉ vào lão Hề bên cạnh anh ấy, "Ông ấy không phải yêu tinh gì cả. Ông ấy là thần tiên, năm nay 1360 mấy cái xuân xanh... Bao nhiêu cái nhỉ?"
Lão Hề đang ăn cơm, ở bên cạnh không nhanh không chậm thêm một câu, "1364 tuổi."
Tạ Lan đập bàn, "A đúng rồi, ông ấy á, là một lão thần tiên 1364 tuổi, không phải lão yêu tinh gì cả, chẳng có gì đáng sợ cả."
"..."
Nhưng một người hơn ngàn tuổi nghe rất dọa người có biết không??
Tạ Đào ngây người.
"Em gái nhỏ vừa nhìn là biết chưa trải sự đời. Chừng nào em mới có thể giống anh Lan của em, gặp chuyện sẽ không hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh hả?" Tạ Lan đang ăn cơm, cảm thán một câu.
Lão Hề hững hờ nhìn anh ấy, cũng không biết nhớ tới chuyện cũ gì mà cười một cái, không nói chuyện nữa.
Tạ Lan bị ông nhìn thoáng qua thì hơi chột dạ, vì thế hắng giọng, nói, "Đương nhiên, em như vậy cũng rất bình thường mà..."
"Chú Hề, chú thật sự... Là thần tiên sao?" Tạ Đào không muốn nghe Tạ Lan nói chuyện nữa, nhìn lão Hề ngồi đối diện, thật cẩn thận hỏi.
Khi lão Hề đối diện với đôi mắt tràn ngập tò mò của cô gái, cười rất hiền hoà, "Như con thấy đấy."
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào bỗng nhiên thấy quanh ông tản ra dòng khí màu vàng nhạt, lờ mờ tuần hoàn như khói. Vẻ mặt của ông nhìn như không khác gì so với người đàn ông trung niên bình thường, nhưng dường như có thêm khí phách trong trẻo siêu thoát khỏi thế giới.
Tạ Đào mở to hai mắt, trước nay đều không nghĩ đến có một ngày chính mình cũng có thể nhìn thấy thần tiên sống.
Sau một lúc lâu cô cũng không nói nên lời.
"Vậy, anh thì sao?"
Cách một lúc lâu, Tạ Đào mới nhìn Tạ Lan ngồi cạnh lão Hề.
"Anh và em giống nhau, là người phàm bình thường." Tạ Lan tự rót một ly nước cho chính mình, uống một ngụm rồi đáp.
Anh ấy là người thường?
Tạ Đào không tin lắm.
"Nhưng rõ ràng em thấy anh dùng siêu năng lực..."
"Đó gọi là phép thuật."
Tạ Lan sửa đúng cô, sau đó nói, "Cũng không phải chỉ có thần tiên mới có thể sử dụng phép thuật, người phàm mượn linh khí cũng có thể sử dụng phép thuật."
Đôi mắt của Tạ Đào sáng lên, "Em có thể xem linh khí của anh chứ?"
"... Không thể." Dường như Tạ Lan bị chọc vào điểm đau, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt của lão Hề ở bên cạnh lộ ra một nụ cười thâm thúy, anh ấy hơi tức giận trừng mắt nhìn lão Hề.
Tạ Đào thấy anh ấy không mấy vui vẻ thì không dám hỏi nữa.
Nhưng cô bỗng nhớ tới lần đó lão Hề có nói qua, vì thế hỏi, "Chú Hề, trước đây chú từng nói, có người cột mệnh cách của một người khác vào người con. Con có thể hỏi mệnh cách của người bị trói vào người con là ai chứ?"
Câu này vừa nói ra, chân mày của lão Hề nhẹ nhàng nhíu lại.
"Tạm thời chú không rõ cái này lắm."
Cuối cùng, ông chỉ nói một câu như vậy.
"Vậy, chuyện này rốt cuộc là ai làm chứ? Vì sao người này lại muốn cột mệnh cách của người khác vào người con?"
Vì sao cố ý cột vào người cô?
DÀNH CHO BẠN
Trải nghiệm game bài uy tín, chơi ít thắng nhiều. Đăng ký +79k
Thêm...
620
155
207
Đây là chuyện làm Tạ Đào khó hiểu nhất.
Lão Hề không nói gì, lặng lẽ nhìn một tay của Tạ Đào đang đặt trêи di động. Dường như ông đang cất giấu rất nhiều cảm xúc khó có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt.
"Đào Đào,"
Qua một lúc lâu, Tạ Đào mới nghe ông nói, "Con đừng lo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy trêи người con nữa."
Lúc Tạ Đào rời khỏi Tiểu Tửu Quán, đã hơn 8 giờ tối.
Không thể hiểu được bị Tạ Lan kéo vào cửa, lại không thể hiểu được làm một bữa cơm cho hai người bọn họ, chính mình chỉ ăn được một miếng thịt...
Nhưng lúc này, rốt cuộc Tạ Đào cũng rõ Tiểu Tửu Quán rốt cuộc kinh doanh cái gì.
Trêи đường Tạ Lan đưa cô trở về, tất cả hình ảnh ngược đen như mực đều đang thay đổi. Cô mở to mắt nhìn tất cả cảnh vật quanh mình khôi phục lại như lúc ban đầu, cái mà chân cô đang giẫm vào không phải là phiến đá xanh dính chút rêu, mà là gạch lót đường được xếp chỉnh tề trêи lối đi bộ.
Bóng của hàng cây bên đường bị ánh đèn đường mờ kéo thật dài, Tạ Đào nghe Tạ Lan đi cạnh cô nói về lai lịch quán rượu.
Tiểu Tửu Quán mở cửa đêm khuya, nghênh đón tất cả những người có duyên trêи thế gian.
Luôn có người làm ăn lỗ nên nghèo túng, luôn có người khốn khổ khó khăn, nếu bọn họ may mắn đột phá bước vào Tiểu Tửu Quán vào đêm khuya, chờ đợi bọn họ ở nơi này, không đơn giản chỉ có rượu, còn có ông chủ của quán rượu và nhân viên có thể giúp bọn họ đi ra khốn cảnh bùn lầy ngay trước mặt.
Nhưng người có duyên không hẳn đều là người tốt.
Luôn có người rắp tâm hại người khác, luôn có người vứt bỏ sự lương thiện của chính mình.
Nếu bọn họ bất hạnh đột phá kết giới bước vào Tiểu Tửu Quán vào đêm khuya, vậy chờ đợi bọn họ, vẫn có rượu, mà càng có trừng phạt.
"Bộ quy tắc trừng phạt kia có nhiều lắm, tổng cộng có 26 chữ cái thì có 26 hình thức trừng phạt, chủ yếu là do hôm nay ngừng kinh doanh, không thì có thể để em mở mang kiến thức rồi."
Đây là câu gốc Tạ Lan nói.
Mà Tiểu Tửu Quán buôn bán chủ yếu là vì tích góp công đức.
Hương khói công đức ở nhân gian là yếu tố quan trọng để đánh thức một vị thần quân thượng cổ.
Lão Hề thân là người hầu của vị thần quân kia, nên làm việc này để tích công đức cho chủ tử.
Mà hai cặp câu đối Tạ Lan viết trong cánh cửa kia cũng được giải thích rõ.
Nếu là người tốt tiến vào, bất luận trước mắt gặp phải khó khăn gì, chân trước bước tiến vào Tiểu Tửu Quán, sau khi đi ra ngoài, mọi thứ đều được giải quyết dễ dàng.
Đương nhiên, nếu người xấu tiến vào, vậy chẳng phải là có duyên ngàn dặm tặng đầu người?
Trước nay Tạ Đào không hề biết trêи thế giới này còn có sự tồn tại thần kỳ như vậy.
Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, dường như thần phật vĩnh viễn chỉ tồn tại trong những lời đồn xa xôi, gần như không có bao nhiêu người tin tưởng thật sự có thần tiên tồn tại trêи thế giới này.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Đào cũng sẽ không tin.
Vũ trụ là sự tồn tại rất thực.
Mà thần, cũng tồn tại giống y vậy.
Chỉ là thế giới hiện giờ, thần mạch điêu tàn nên đã không còn cảnh thần tiên đầy trời như trước nữa.
Tạ Đào ngồi ở bàn học xem sách trong chốc lát, lại không tự giác ngẩng đầu nhìn ra cửa kính được mở một nửa.
Đêm giữa hè, ánh sáng nhỏ vụn của ngôi sao chiếu sáng cả bầu trời, gió đêm hơi lạnh lướt qua mặt cô làm vài sợi tóc đen mỏng bên tai cũng bay theo.
"Hôm nay em hỏi chú Hề rồi, hình như ông ấy cũng không biết người cột mệnh cách của người khác vào người em là ai..."
Cô cầm di động, nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay với Vệ Uẩn.
"Em thật sự rất tò mò rốt cuộc ai là cái trứng xui xẻo bị cột mệnh cách... Ngày đó Triệu Nhất Huyên bóp cổ em rất mạnh. Dựa theo cách nói của chú Hề, em bị bóp cổ chắc chắn anh ta cũng bị không khí bóp cổ. Em bị đánh đau như vậy, chắc chắn anh ta cũng vô cùng đau đớn nhỉ?"
"... Có chút thảm."
Nàng cũng không biết, giờ phút này cái "trứng xui xẻo" hơi thảm trong miệng nàng đang cầm mấy tờ giấy viết thư trong tay. Hắn nhìn những nội dung trêи đó, biểu cảm trêи gương mặt trắng trẻo có chút khó dò.
Cuối cùng, hắn cười giễu cợt.
Hắn thật sự muốn bịt kín cái miệng của tên tiểu lảm nhảm này.
Tạ Đào vẫn không hề phát giác, lúc cô nói với anh về Tiểu Tửu Quán, cô cảm thán mà không rõ nguyên do:
"Vệ Uẩn à, hình như thế giới này còn to lớn, còn thần bí hơn so với thế giới trong trí tưởng tượng của em."
Nhưng bỗng nhiên biết được đây là một thế giới đầy ắp thâm trầm, vô cùng thần bí, dường như khiến cho cô vào giờ này phút này cảm thấy nhiệt tình hơn đối với cuộc sống.
Có quá chuyện nhiều cô không biết trêи thế giới này.
Có quá nhiều sự việc thần kỳ.
Con người vĩnh viễn không có cách nào biết trước chính mình giây tiếp theo sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
Giống như cô cũng không ngờ rằng thì ra cô chưa bao giờ quen với sự cô độc.
Cũng giống cô trước nay đều không nghĩ tới trong một đêm tối yên tĩnh lặng lẽ như vậy, cô có thể tìm được một người rồi nói chuyện với người đó như bây giờ.
Màn hình di động tối sầm rồi lại sáng lên.
Vị công tử mặc áo gấm có gương mặt đẹp nhất trêи đời hiện lên trêи khóa màn hình, giống như tuyết trêи núi, lại tựa như mây trong trăng.
Có thể quen biết anh, hình như cũng là một chuyện rất thần kỳ.
Vì thế cô bấm màn hình di động sáng lên một lần nữa:
"Vệ Uẩn, quen biết anh, thật tốt."
Anh vẫn kiệm lời như cũ, dường như cũng rất bận, nhưng cũng nhiều sẽ nhắn lại cô.
Mà trêи màn hình di động của cô, tấm ảnh làm hình nền kia, mỗi khi cô nhìn vẫn cảm thấy đặc biệt bất ngờ.
Chiều hôm nay, Tạ Đào nhận được tiền lương làm thêm từ tiệm bánh ngọt.
Cũng không nhiều, chỉ hơn một ngàn tệ.
Cộng thêm cô phát tờ rơi và bán kẹo bơ xốp trêи mạng để kiếm tiền, sau khi trả tiền thuê nhà, cô còn có thể dư lại một ít.
Bởi vì bắt đầu gánh vác gánh nặng cuộc sống quá sớm, Tạ Đào rất rõ kiếm tiền chi tiêu cho mấy thứ tầm thường như củi gạo dầu muối tương giấm trà ở nhân gian khói lửa như vậy không dễ dàng.
Cô gần như không mua đồ ăn vặt, số lần ăn thịt trong một tháng cũng không nhiều.
Đôi khi đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt nên về trễ, về tới thì lấy mì gói thay cơm cho đêm đó.
Nhưng hôm nay đã được phát tiền lương, Tạ Đào quyết định đi chợ mua chút thịt về tự nấu cơm.
Mà khi cô xách theo thịt và rau vừa mua đi tới tiểu khu, không biết từ lúc nào mà mọi thứ trước mắt bắt đầu biến thành mấy hình ảnh mờ ảo.
Chỉ có một căn nhà cổ xưa bình yên đứng sừng sững ở đó.
Giữa màu đen mờ ảo quanh mình, dưới mái hiên của căn nhà kia có treo đèn lồng, đó là nguồn sáng duy nhất trước mắt cô.
"..."
Mặc dù Tạ Đào đã trải qua chuyện như vậy lần thứ hai, nhưng giờ phút này khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn hơi khó tin.
Thiếu niên mặc áo thun tay ngắn màu sáng đang dựa vào khung cửa, miệng ngậm cọng cỏ, đang cười nhìn cô, "Lại gặp mặt rồi em gái Đào Tử."
"... Em vội về nhà nấu cơm." Tạ Đào xách một túi đồ ăn đứng ở chỗ đó, khô khốc nói một câu.
Tạ Lan chậc một tiếng, kéo dép lào lảo đảo đi xuống bậc thang, lúc đi đến trước mặt Tạ Đào thì kéo ống tay áo của cô, trực tiếp túm cô đi vào cửa lớn quán rượu.
"Đúng lúc lắm, anh muốn ăn thịt kho tàu, em làm một bữa đi."
???
Sao ánh mắt anh ấy lại tốt như vậy chứ? Còn thấy thịt trong túi cô?
"... Đó là đồ ăn của em." Tạ Đào nói.
Tạ Lan phun cọng cỏ trong miệng, "Em gái, đây là em không đúng rồi, cái gì mà của anh của em chứ. Bước vào cánh cửa này thì chúng ta chẳng phân biệt là của anh hay của em nữa."
Tạ Đào nghe anh ấy nói những lời này, chân vừa muốn bước vào cửa thì rụt lại, đứng yên ngoài bậc cửa.
"Vậy em không vào nữa..."
Tạ Lan không ngờ cô còn có chiêu này, trực tiếp vươn hai tay khống chế bả vai cô, sau đó nhẹ nhàng xách cô vào cửa.
"..."
Tạ Đào ngơ ngác.
Cuối cùng, trong nhà bếp phía sau quán rượu, rau hay thịt trong tay đều thành ba mặn một canh.
Lúc bưng chén ngồi trêи ghế, Tạ Đào gắp một miếng thịt kho tàu, cúi đầu lùa một ngụm cơm, lúc ngẩng đầu thì sợ tới mức ngây người.
"... Thịt của em đâu?"
Cô ngơ ngác nhìn cái dĩa sạch sẽ kia rồi phát ra nghi vấn đối với cuộc đời.
Tạ Lan và lão Hề hai mặt nhìn nhau, sau đó đáp lại Tạ Đào bằng nụ cười sâu kín.
"Tôi đã rất lâu chưa ăn cơm canh của con người rồi." Lão Hề phát ra cảm thán.
"Tôi đã rất lâu chưa ăn một bữa cơm như người bình thường." Tạ Lan cảm thán.
Lão Hề nghiêng đầu nhìn anh ấy, "Tôi làm kém như vậy sao?"
Tạ Lan nhìn chằm chằm ông, cười ha hả, "Mắc ói"
Lão Hề gắp rau xào, "Cậu có thể không ăn."
"Ông cho rằng tôi giống ông à, lão yêu tinh ngàn năm? Là người nhưng không được ăn cơm?" Tạ Lan cướp đôi đũa kẹp rau của ông đút vào miệng, sau đó chỉ vào hai dĩa đồ ăn dư lại trêи bàn, nói, "Đây mới là thứ người ăn được, ông biết không? Ông làm cái kia heo cũng chả muốn ăn!"
"Yêu, yêu tinh?"
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tạ Đào bắt được trọng điểm.
Ngay lập tức, ánh mắt của lão Hề và Tạ Lan đều nhìn cô.
Cô gái ngồi đối diện nắm chặt đũa, đôi mắt hạnh rực rỡ tăng thêm khϊế͙p͙ sợ, như hơi đứng ngồi không yên.
"Cái kia, anh vừa thuận miệng nói vậy thôi, em đừng sợ."
Tạ Lan cười gượng, sau đó chỉ vào lão Hề bên cạnh anh ấy, "Ông ấy không phải yêu tinh gì cả. Ông ấy là thần tiên, năm nay 1360 mấy cái xuân xanh... Bao nhiêu cái nhỉ?"
Lão Hề đang ăn cơm, ở bên cạnh không nhanh không chậm thêm một câu, "1364 tuổi."
Tạ Lan đập bàn, "A đúng rồi, ông ấy á, là một lão thần tiên 1364 tuổi, không phải lão yêu tinh gì cả, chẳng có gì đáng sợ cả."
"..."
Nhưng một người hơn ngàn tuổi nghe rất dọa người có biết không??
Tạ Đào ngây người.
"Em gái nhỏ vừa nhìn là biết chưa trải sự đời. Chừng nào em mới có thể giống anh Lan của em, gặp chuyện sẽ không hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh hả?" Tạ Lan đang ăn cơm, cảm thán một câu.
Lão Hề hững hờ nhìn anh ấy, cũng không biết nhớ tới chuyện cũ gì mà cười một cái, không nói chuyện nữa.
Tạ Lan bị ông nhìn thoáng qua thì hơi chột dạ, vì thế hắng giọng, nói, "Đương nhiên, em như vậy cũng rất bình thường mà..."
"Chú Hề, chú thật sự... Là thần tiên sao?" Tạ Đào không muốn nghe Tạ Lan nói chuyện nữa, nhìn lão Hề ngồi đối diện, thật cẩn thận hỏi.
Khi lão Hề đối diện với đôi mắt tràn ngập tò mò của cô gái, cười rất hiền hoà, "Như con thấy đấy."
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào bỗng nhiên thấy quanh ông tản ra dòng khí màu vàng nhạt, lờ mờ tuần hoàn như khói. Vẻ mặt của ông nhìn như không khác gì so với người đàn ông trung niên bình thường, nhưng dường như có thêm khí phách trong trẻo siêu thoát khỏi thế giới.
Tạ Đào mở to hai mắt, trước nay đều không nghĩ đến có một ngày chính mình cũng có thể nhìn thấy thần tiên sống.
Sau một lúc lâu cô cũng không nói nên lời.
"Vậy, anh thì sao?"
Cách một lúc lâu, Tạ Đào mới nhìn Tạ Lan ngồi cạnh lão Hề.
"Anh và em giống nhau, là người phàm bình thường." Tạ Lan tự rót một ly nước cho chính mình, uống một ngụm rồi đáp.
Anh ấy là người thường?
Tạ Đào không tin lắm.
"Nhưng rõ ràng em thấy anh dùng siêu năng lực..."
"Đó gọi là phép thuật."
Tạ Lan sửa đúng cô, sau đó nói, "Cũng không phải chỉ có thần tiên mới có thể sử dụng phép thuật, người phàm mượn linh khí cũng có thể sử dụng phép thuật."
Đôi mắt của Tạ Đào sáng lên, "Em có thể xem linh khí của anh chứ?"
"... Không thể." Dường như Tạ Lan bị chọc vào điểm đau, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt của lão Hề ở bên cạnh lộ ra một nụ cười thâm thúy, anh ấy hơi tức giận trừng mắt nhìn lão Hề.
Tạ Đào thấy anh ấy không mấy vui vẻ thì không dám hỏi nữa.
Nhưng cô bỗng nhớ tới lần đó lão Hề có nói qua, vì thế hỏi, "Chú Hề, trước đây chú từng nói, có người cột mệnh cách của một người khác vào người con. Con có thể hỏi mệnh cách của người bị trói vào người con là ai chứ?"
Câu này vừa nói ra, chân mày của lão Hề nhẹ nhàng nhíu lại.
"Tạm thời chú không rõ cái này lắm."
Cuối cùng, ông chỉ nói một câu như vậy.
"Vậy, chuyện này rốt cuộc là ai làm chứ? Vì sao người này lại muốn cột mệnh cách của người khác vào người con?"
Vì sao cố ý cột vào người cô?
DÀNH CHO BẠN
Trải nghiệm game bài uy tín, chơi ít thắng nhiều. Đăng ký +79k
Thêm...
620
155
207
Đây là chuyện làm Tạ Đào khó hiểu nhất.
Lão Hề không nói gì, lặng lẽ nhìn một tay của Tạ Đào đang đặt trêи di động. Dường như ông đang cất giấu rất nhiều cảm xúc khó có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt.
"Đào Đào,"
Qua một lúc lâu, Tạ Đào mới nghe ông nói, "Con đừng lo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy trêи người con nữa."
Lúc Tạ Đào rời khỏi Tiểu Tửu Quán, đã hơn 8 giờ tối.
Không thể hiểu được bị Tạ Lan kéo vào cửa, lại không thể hiểu được làm một bữa cơm cho hai người bọn họ, chính mình chỉ ăn được một miếng thịt...
Nhưng lúc này, rốt cuộc Tạ Đào cũng rõ Tiểu Tửu Quán rốt cuộc kinh doanh cái gì.
Trêи đường Tạ Lan đưa cô trở về, tất cả hình ảnh ngược đen như mực đều đang thay đổi. Cô mở to mắt nhìn tất cả cảnh vật quanh mình khôi phục lại như lúc ban đầu, cái mà chân cô đang giẫm vào không phải là phiến đá xanh dính chút rêu, mà là gạch lót đường được xếp chỉnh tề trêи lối đi bộ.
Bóng của hàng cây bên đường bị ánh đèn đường mờ kéo thật dài, Tạ Đào nghe Tạ Lan đi cạnh cô nói về lai lịch quán rượu.
Tiểu Tửu Quán mở cửa đêm khuya, nghênh đón tất cả những người có duyên trêи thế gian.
Luôn có người làm ăn lỗ nên nghèo túng, luôn có người khốn khổ khó khăn, nếu bọn họ may mắn đột phá bước vào Tiểu Tửu Quán vào đêm khuya, chờ đợi bọn họ ở nơi này, không đơn giản chỉ có rượu, còn có ông chủ của quán rượu và nhân viên có thể giúp bọn họ đi ra khốn cảnh bùn lầy ngay trước mặt.
Nhưng người có duyên không hẳn đều là người tốt.
Luôn có người rắp tâm hại người khác, luôn có người vứt bỏ sự lương thiện của chính mình.
Nếu bọn họ bất hạnh đột phá kết giới bước vào Tiểu Tửu Quán vào đêm khuya, vậy chờ đợi bọn họ, vẫn có rượu, mà càng có trừng phạt.
"Bộ quy tắc trừng phạt kia có nhiều lắm, tổng cộng có 26 chữ cái thì có 26 hình thức trừng phạt, chủ yếu là do hôm nay ngừng kinh doanh, không thì có thể để em mở mang kiến thức rồi."
Đây là câu gốc Tạ Lan nói.
Mà Tiểu Tửu Quán buôn bán chủ yếu là vì tích góp công đức.
Hương khói công đức ở nhân gian là yếu tố quan trọng để đánh thức một vị thần quân thượng cổ.
Lão Hề thân là người hầu của vị thần quân kia, nên làm việc này để tích công đức cho chủ tử.
Mà hai cặp câu đối Tạ Lan viết trong cánh cửa kia cũng được giải thích rõ.
Nếu là người tốt tiến vào, bất luận trước mắt gặp phải khó khăn gì, chân trước bước tiến vào Tiểu Tửu Quán, sau khi đi ra ngoài, mọi thứ đều được giải quyết dễ dàng.
Đương nhiên, nếu người xấu tiến vào, vậy chẳng phải là có duyên ngàn dặm tặng đầu người?
Trước nay Tạ Đào không hề biết trêи thế giới này còn có sự tồn tại thần kỳ như vậy.
Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, dường như thần phật vĩnh viễn chỉ tồn tại trong những lời đồn xa xôi, gần như không có bao nhiêu người tin tưởng thật sự có thần tiên tồn tại trêи thế giới này.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Đào cũng sẽ không tin.
Vũ trụ là sự tồn tại rất thực.
Mà thần, cũng tồn tại giống y vậy.
Chỉ là thế giới hiện giờ, thần mạch điêu tàn nên đã không còn cảnh thần tiên đầy trời như trước nữa.
Tạ Đào ngồi ở bàn học xem sách trong chốc lát, lại không tự giác ngẩng đầu nhìn ra cửa kính được mở một nửa.
Đêm giữa hè, ánh sáng nhỏ vụn của ngôi sao chiếu sáng cả bầu trời, gió đêm hơi lạnh lướt qua mặt cô làm vài sợi tóc đen mỏng bên tai cũng bay theo.
"Hôm nay em hỏi chú Hề rồi, hình như ông ấy cũng không biết người cột mệnh cách của người khác vào người em là ai..."
Cô cầm di động, nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay với Vệ Uẩn.
"Em thật sự rất tò mò rốt cuộc ai là cái trứng xui xẻo bị cột mệnh cách... Ngày đó Triệu Nhất Huyên bóp cổ em rất mạnh. Dựa theo cách nói của chú Hề, em bị bóp cổ chắc chắn anh ta cũng bị không khí bóp cổ. Em bị đánh đau như vậy, chắc chắn anh ta cũng vô cùng đau đớn nhỉ?"
"... Có chút thảm."
Nàng cũng không biết, giờ phút này cái "trứng xui xẻo" hơi thảm trong miệng nàng đang cầm mấy tờ giấy viết thư trong tay. Hắn nhìn những nội dung trêи đó, biểu cảm trêи gương mặt trắng trẻo có chút khó dò.
Cuối cùng, hắn cười giễu cợt.
Hắn thật sự muốn bịt kín cái miệng của tên tiểu lảm nhảm này.
Tạ Đào vẫn không hề phát giác, lúc cô nói với anh về Tiểu Tửu Quán, cô cảm thán mà không rõ nguyên do:
"Vệ Uẩn à, hình như thế giới này còn to lớn, còn thần bí hơn so với thế giới trong trí tưởng tượng của em."
Nhưng bỗng nhiên biết được đây là một thế giới đầy ắp thâm trầm, vô cùng thần bí, dường như khiến cho cô vào giờ này phút này cảm thấy nhiệt tình hơn đối với cuộc sống.
Có quá chuyện nhiều cô không biết trêи thế giới này.
Có quá nhiều sự việc thần kỳ.
Con người vĩnh viễn không có cách nào biết trước chính mình giây tiếp theo sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
Giống như cô cũng không ngờ rằng thì ra cô chưa bao giờ quen với sự cô độc.
Cũng giống cô trước nay đều không nghĩ tới trong một đêm tối yên tĩnh lặng lẽ như vậy, cô có thể tìm được một người rồi nói chuyện với người đó như bây giờ.
Màn hình di động tối sầm rồi lại sáng lên.
Vị công tử mặc áo gấm có gương mặt đẹp nhất trêи đời hiện lên trêи khóa màn hình, giống như tuyết trêи núi, lại tựa như mây trong trăng.
Có thể quen biết anh, hình như cũng là một chuyện rất thần kỳ.
Vì thế cô bấm màn hình di động sáng lên một lần nữa:
"Vệ Uẩn, quen biết anh, thật tốt."