Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 3: Thu mua
Hứa Hạc vỗ sách, ung dung nhét vào balô, “Đừng chờ tao, hôm nay tâm trạng tao rất kém, muốn đi một mình.”
Trương Nam Sinh vẻ mặt tiếc nuối, “Thật sự không đi? Bên ngoài có một bất ngờ cho mày.”
“Hả?” Kịch bản không đúng nha?
Đời trước cậu cũng từ chối, nhưng Trương Nam Sinh không nói những lời này mà trực tiếp kéo cậu chạy, sao sống lại tình tiết cũng thay đổi rồi?
Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?
Bởi vì cậu sống lại cho nên người bên cạnh cũng đã chịu ảnh hưởng?
“Bất ngờ gì?” Hỏi để biết trước thì tốt hơn, “Không phải tỏ tình đấy chứ?”
Chẳng lẽ Vương Tu bị cậu ta ép tỏ tình?
Trương Nam Sinh muốn nhìn Vương Tu xấu mặt, vì thế dẫn người ép Vương Tu tìm cậu tỏ tình?
Trương Nam Sinh vẻ mặt giật mình, “sao mày biết?”
“Tao không chỉ biết mà còn biết là ai.” Hứa Hạc cười lạnh, “Là Vương Tu chứ gì?”
Trương Nam Sinh trừng lớn mắt, “sao cái này mày cũng biết?”
Hoá ra thật sự do Trương Nam Sinh giở trò quỷ, nhưng không cần thiết a, tại sao Trương Nam Sinh phải làm như vậy?
Hơn nữa với nhân phẩm của Trương Nam Sinh cũng không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này. Từ khi Hứa gia kinh doanh thất bại, những người chơi cùng Hứa Hạc trước kia đều phản bội rời đi, có vài người còn hung hăng giẫm cậu, chỉ có Trương Nam Sinh còn cùng cậu làm anh em tốt.
Hứa Hạc lúc đó mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết những bạn bè tới vì điều kiện gia đình thì đều là bạn bè xấu, chỉ có người luôn hết lòng với mình mới là bạn bè thật sự.
Vì thế cậu đem tất cả chú ý đặt vào học tập, bằng bản lĩnh lên làm giáo thảo, hơn nữa quen biết một đám bạn mới.
Kỳ thật cũng không nhiều người, trừ Trương Nam Sinh và em gái cậu ta cùng mấy bạn cùng lớp, ngoài ra đều là xã giao sơ sơ.
“Nói đi.” Hứa Hạc quyết định tra khảo Trương Nam Sinh, “Giấu diếm tao chuyện gì?”
Trương Nam Sinh gãi đầu, cười ngại, “Kỳ thật cũng không có gì, Vương Tu nói hắn thích mày lâu rồi, nhờ bọn tao giúp đỡ, định tỏ tình với mày.”
???
“Bọn mày?”
Không đúng a, Vương Tu với Trương Nam Sinh thân nhau lúc nào đấy?
“Vương Tu cho mày chỗ tốt gì?” Hứa Hạc hoài nghi nhìn cậu ta.
Trương Nam Sinh suy sụp cúi đầu, “Nói cái gì thế, tao giống loại người như vậy à?”
Cậu ta nghĩ nghĩ, nói “Chỉ là cảm thấy chúng mày rất xứng đôi, hắn cũng thật sự thích mày, lần trước mày giả nữ đi xem triển lãm (?) bị người theo dõi, làm tao sợ muốn chết, nếu không có Vương Tu thì mày đã bị ông chú biến thái ấn trong góc piu piu piu rồi”
???
“Tao giả nữ đi triến lãm?” Có chuyện này ư?
Trương Nam Sinh lời nói thấm thía, “Còn không đúng à, về sau đừng có cảm thấy mình là nam thì an toàn, tao nói mày biết, chỉ cần lớn lên đẹp thì nam hay nữ đều sẽ bị người thèm thuồng.”
Lời này thật ra không sai, đây không phải lần đầu tiên Hứa Hạc bị người ta nhớ thương, khi cậu còn nhỏ mềm mại trắng nõn luôn khiến người khác muốn sờ, bất kể đến chỗ nào đều có người động tay động chân với cậu, hết hôn đến sờ mặt.
Bởi vì còn nhỏ nên người nhà đều không để trong lòng.
Sau khi hơi lớn chút chị gái cậu còn thích mang bạn học về nhà trang điểm mặc đồ nữ cho cậu, lại còn chụp ảnh lưu lại, chơi vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên cũng bởi vì còn nhỏ nên không ai thấy có vấn đề.
Lớn hơn một chút, bắt đầu có bạn học nữ thích cậu, trẻ con yêu thích cũng rất kỳ quái, tìm mọi cách hấp dẫn sự chú ý của cậu. Ví dụ như bắt nạt cậu, cướp đồ vật linh tinh. Hứa Hạc cũng bởi vì khi còn nhỏ trải qua như thế nên có bóng ma với bạn học nữ.
Đến giai đoạn 13-14 tuổi, ngũ quan nảy nở càng thêm tinh xảo xinh đẹp thiên về phi giới tính, lúc cùng chơi bóng người khác sẽ mượn cớ va chạm để tiếp xúc thân thể cậu.
Lúc này Hứa Hạc đã có ý thức, theo bản năng bài xích, sau đó không chơi những trò có tiếp xúc thân thể nữa. Vì thế cậu liền thành “gà luộc”.
Vốn dĩ da đã trắng lại có thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời nên càng trắng hơn, một trắng che trăm xấu, đứng phía xa nhìn quả là một thiếu niên anh tuấn.
Sở dĩ Vương Tu thích cậu chắc cũng do nhan sắc chiếm hơn phân nửa nguyên nhân đi.
Phanh!
Cửa phòng học đột nhiên bị người đẩy ra, hai anh em khác của Hứa Hạc vội vã chạy tới lôi kéo cậu ra bên ngoài, “Sao hai người chậm thế? Nhanh lên đi, người phía dưới đều đang chờ kìa.”
???
“Bọn mày cũng bị Vương Tu thu mua?”
Chuyện gì đấyyyy?
Vương Tu năng lực lớn như thế khi nào? Cư nhiên đã thu mua hết bạn bè cậu.
Hơn nữa đời trước Vương Tu rõ ràng là bị ép tỏ tình, sao đời này biến thành chủ động rồi?
Trương Nam Sinh vẻ mặt tiếc nuối, “Thật sự không đi? Bên ngoài có một bất ngờ cho mày.”
“Hả?” Kịch bản không đúng nha?
Đời trước cậu cũng từ chối, nhưng Trương Nam Sinh không nói những lời này mà trực tiếp kéo cậu chạy, sao sống lại tình tiết cũng thay đổi rồi?
Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?
Bởi vì cậu sống lại cho nên người bên cạnh cũng đã chịu ảnh hưởng?
“Bất ngờ gì?” Hỏi để biết trước thì tốt hơn, “Không phải tỏ tình đấy chứ?”
Chẳng lẽ Vương Tu bị cậu ta ép tỏ tình?
Trương Nam Sinh muốn nhìn Vương Tu xấu mặt, vì thế dẫn người ép Vương Tu tìm cậu tỏ tình?
Trương Nam Sinh vẻ mặt giật mình, “sao mày biết?”
“Tao không chỉ biết mà còn biết là ai.” Hứa Hạc cười lạnh, “Là Vương Tu chứ gì?”
Trương Nam Sinh trừng lớn mắt, “sao cái này mày cũng biết?”
Hoá ra thật sự do Trương Nam Sinh giở trò quỷ, nhưng không cần thiết a, tại sao Trương Nam Sinh phải làm như vậy?
Hơn nữa với nhân phẩm của Trương Nam Sinh cũng không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này. Từ khi Hứa gia kinh doanh thất bại, những người chơi cùng Hứa Hạc trước kia đều phản bội rời đi, có vài người còn hung hăng giẫm cậu, chỉ có Trương Nam Sinh còn cùng cậu làm anh em tốt.
Hứa Hạc lúc đó mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết những bạn bè tới vì điều kiện gia đình thì đều là bạn bè xấu, chỉ có người luôn hết lòng với mình mới là bạn bè thật sự.
Vì thế cậu đem tất cả chú ý đặt vào học tập, bằng bản lĩnh lên làm giáo thảo, hơn nữa quen biết một đám bạn mới.
Kỳ thật cũng không nhiều người, trừ Trương Nam Sinh và em gái cậu ta cùng mấy bạn cùng lớp, ngoài ra đều là xã giao sơ sơ.
“Nói đi.” Hứa Hạc quyết định tra khảo Trương Nam Sinh, “Giấu diếm tao chuyện gì?”
Trương Nam Sinh gãi đầu, cười ngại, “Kỳ thật cũng không có gì, Vương Tu nói hắn thích mày lâu rồi, nhờ bọn tao giúp đỡ, định tỏ tình với mày.”
???
“Bọn mày?”
Không đúng a, Vương Tu với Trương Nam Sinh thân nhau lúc nào đấy?
“Vương Tu cho mày chỗ tốt gì?” Hứa Hạc hoài nghi nhìn cậu ta.
Trương Nam Sinh suy sụp cúi đầu, “Nói cái gì thế, tao giống loại người như vậy à?”
Cậu ta nghĩ nghĩ, nói “Chỉ là cảm thấy chúng mày rất xứng đôi, hắn cũng thật sự thích mày, lần trước mày giả nữ đi xem triển lãm (?) bị người theo dõi, làm tao sợ muốn chết, nếu không có Vương Tu thì mày đã bị ông chú biến thái ấn trong góc piu piu piu rồi”
???
“Tao giả nữ đi triến lãm?” Có chuyện này ư?
Trương Nam Sinh lời nói thấm thía, “Còn không đúng à, về sau đừng có cảm thấy mình là nam thì an toàn, tao nói mày biết, chỉ cần lớn lên đẹp thì nam hay nữ đều sẽ bị người thèm thuồng.”
Lời này thật ra không sai, đây không phải lần đầu tiên Hứa Hạc bị người ta nhớ thương, khi cậu còn nhỏ mềm mại trắng nõn luôn khiến người khác muốn sờ, bất kể đến chỗ nào đều có người động tay động chân với cậu, hết hôn đến sờ mặt.
Bởi vì còn nhỏ nên người nhà đều không để trong lòng.
Sau khi hơi lớn chút chị gái cậu còn thích mang bạn học về nhà trang điểm mặc đồ nữ cho cậu, lại còn chụp ảnh lưu lại, chơi vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên cũng bởi vì còn nhỏ nên không ai thấy có vấn đề.
Lớn hơn một chút, bắt đầu có bạn học nữ thích cậu, trẻ con yêu thích cũng rất kỳ quái, tìm mọi cách hấp dẫn sự chú ý của cậu. Ví dụ như bắt nạt cậu, cướp đồ vật linh tinh. Hứa Hạc cũng bởi vì khi còn nhỏ trải qua như thế nên có bóng ma với bạn học nữ.
Đến giai đoạn 13-14 tuổi, ngũ quan nảy nở càng thêm tinh xảo xinh đẹp thiên về phi giới tính, lúc cùng chơi bóng người khác sẽ mượn cớ va chạm để tiếp xúc thân thể cậu.
Lúc này Hứa Hạc đã có ý thức, theo bản năng bài xích, sau đó không chơi những trò có tiếp xúc thân thể nữa. Vì thế cậu liền thành “gà luộc”.
Vốn dĩ da đã trắng lại có thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời nên càng trắng hơn, một trắng che trăm xấu, đứng phía xa nhìn quả là một thiếu niên anh tuấn.
Sở dĩ Vương Tu thích cậu chắc cũng do nhan sắc chiếm hơn phân nửa nguyên nhân đi.
Phanh!
Cửa phòng học đột nhiên bị người đẩy ra, hai anh em khác của Hứa Hạc vội vã chạy tới lôi kéo cậu ra bên ngoài, “Sao hai người chậm thế? Nhanh lên đi, người phía dưới đều đang chờ kìa.”
???
“Bọn mày cũng bị Vương Tu thu mua?”
Chuyện gì đấyyyy?
Vương Tu năng lực lớn như thế khi nào? Cư nhiên đã thu mua hết bạn bè cậu.
Hơn nữa đời trước Vương Tu rõ ràng là bị ép tỏ tình, sao đời này biến thành chủ động rồi?