Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 23: Việc tốt khó làm
“Cậu tốt với Hứa Hạc quá.” Trương Nam Sinh hâm mộ đố kỵ, “Hứa Hạc chắc là bị gió to mờ mắt nên không thấy cậu?”
Vương Tu đột nhiên dùng sức dẫm phanh.
Trương Nam Sinh suýt nữa lại đâm đầu vào hộp cơm, “Moẹ!” Hắn bất mãn kêu to, “Lại sao đấy?”
“Đừng có nói bậy về Hứa Hạc, cậu ấy không thích tôi là có nguyên nhân.”
Trương Nam Sinh: “……”
Bát tự còn chưa xem đâu, đã bắt đầu bênh vực rồi?
“Đột nhiên có chút hâm mộ Hứa Hạc.” Trương Nam Sinh cảm thán, “Sao không có ai đối tốt như thế với tôi?”
Thật sự muốn có người đối tốt với hắn như vậy, bằng một nửa Vương Tu thôi cũng được.
Vương Tu xem như huynh đệ có tiền đồ nhất của hắn, tự mở phòng làm việc, mỗi ngày đều có tiền lời, Trương Nam Sinh muốn đầu tư, người ta còn ngại hắn không có kỹ thuật, không cho hắn tham gia.
Ngẫm lại mọi người đều là cao trung, sao lại chênh lệch lớn thế?
Vương Tu không chỉ học tập tốt, còn giỏi vận động, bóng rổ, bóng đá, bóng bàn đều chơi tốt.
Mấu chốt hắn lớn lên đẹp trai, vóc dáng cao, còn có khí chất, đi chỗ nào cũng là tiêu điểm, đệ nhất giáo thảo trong trường, Hứa Hạc đứng thứ hai.
Kỳ thật Vương Tu sống rất điệu thấp, không thích nổi bật, nếu không phải muốn phân tán ánh mắt của mọi người từ chỗ Hứa Hạc, hắn còn lười đến trường học.
Hắn đoạt đi vị trí đệ nhất giáo thảo của Hứa Hạc, đoạt nổi bật của Hứa Hạc, tự nhiên sẽ ít người nhớ thương Hứa Hạc.
Đời trước có giáo hoa Điền Vi Vi, vô cùng thích Hứa Hạc, tuyên bố không phải Hứa Hạc không gả, mỗi ngày quấn lấy Hứa Hạc, đời này bị Vương Tu hấp dẫn, quay sang quấn lấy hắn.
Nhưng hắn không dễ nói chuyện như Hứa Hạc, sẽ không bận tâm Điền Vi Vi là con gái, đã mắng cô khóc rất nhiều lần.
“Nói thật.” Trương Nam Sinh vỗ vai Vương Tu, “Nếu Hứa Hạc thật sự không thích cậu, có muốn suy xét đến tôi chút không?”
Thế giới này người có bản lĩnh tự nhiên sẽ được tôn kính, Trương Nam Sinh cũng không ngoại lệ.
Vương Tu rất được hoan nghênh, nhưng cái tên trạch nam này trừ phi có chuyện liên quan đến Hứa Hạc, nếu không tuyệt đối không có hứng thú.
Tỷ như mỗi lần rủ hắn đi chơi, phải nhắc đến Hứa Hạc, bằng không hắn chẳng thèm để ý, vừa nghe không có Hứa Hạc, mười ngày nửa tháng cũng không liên lạc được với hắn.
Người chuyên nhất lại săn sóc như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, tuy Trương Nam Sinh không thích nam nhân, nhưng nếu là Vương Tu thì cũng có thể suy xét.
“Mơ thật đẹp!” Vương Tu không chút do dự từ chối.
Trương Nam Sinh: “……”
“Tốt xấu chừa chút mặt mũi a, có lệ xíu cũng được mà!” Trương Nam Sinh bi thương, “Tin hay không lát nữa tôi cáo trạng với Hứa Hạc, nói cậu hái hoa ngắt cỏ.”
Vương Tu vô ngữ, “Cậu ấy sẽ không tin.”
Cuối cùng lại giải thích chút, “Cậu muốn tìm người đối xử tốt với mình, trước tiên phải đầu tư.”
Hắn sợ Trương Nam Sinh nghe không hiểu, lại nói thêm một câu, “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết.”
Những lời này là nói trước tiên cần giống Hứa Hạc, lúc hắn còn rất xấu, lại béo, tự ti, cậu đến giúp đỡ hắn, hắn mới nhớ kỹ.
Nhưng đó là đời trước, đời này Hứa Hạc không tiếp xúc với hắn, là Vương Tu chủ động tiếp cận cậu.
“Hứa Hạc đưa than ngày tuyết với cậu?” Không đúng a, Hứa Hạc với hắn chưa tiếp xúc qua mà?
Hay là sợ hắn (TNS) thật sự bôi đen ở trước mặt Hứa Hạc nên cố ý giải thích?
“Sao tôi không biết?” Trương Nam Sinh khó hiểu hỏi.
Vương Tu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Chuyện cậu không biết nhiều lắm.”
Đời trước thật ra Trương Nam Sinh biết, dù sao cũng là bạn của Hứa Hạc, đời này hắn thay đổi lịch sử, rất nhiều chuyện đã từng phát sinh lại chưa kịp phát sinh.
Tỷ như lần đầu tiên gặp mặt Hứa Hạc, hắn bị người chặn một góc ở trường học ‘mượn’ tiền, không mượn được thì cướp, đánh, sau đó vẫn nhờ Hứa Hạc giải vây, lúc hai người cùng nhau chạy để rơi một cái áo khoác.
Áo khoác kia bị đám lưu manh trong trường học nhặt đi, xong việc hắn tốn không ít tiền chuộc lại, bên trên còn mang theo hương vị của Hứa Hạc, lúc khẩn trương sợ hãi vùi mặt vào đó, vô cùng an tâm.
————
Trong xe, Trương Nam Sinh lẳng lặng chờ Vương Tu chủ động kể chuyện cũ ra, kết quả đợi nửa ngày Vương Tu chỉ tự mình YY.
“Mọe!” Người bình thường gặp được tình huống này chẳng lẽ không phải sẽ kể chuyện cũ ra sao?
“Tôi nói cậu biết, cậu chán chết như thế Hứa Hạc sẽ không thích đâu!”
Vương Tu mở khóa cửa xe, “Xuống xe, tự đi.”
Trương Nam Sinh: “……”
Vừa qua giờ cơm tối, một chiếc xe chậm rãi dừng ở tòa bộ phận tiêu thụ, Trương Nam Sinh mang theo hai người hàng sau gần như trong suốt xuống xe, vội vàng chạy đi tìm Hứa Hạc.
Vương Tu ngồi trong xe chờ, thật ra hắn cũng muốn đi theo, nhưng Hứa Hạc không muốn thấy hắn, nếu biết là người hắn mang đến, nói không chừng sẽ đuổi hết ra ngoài.
Cũng may hắn luôn đủ kiên nhẫn, chờ trong xe cũng không nhàm chán, trên màn hình di động là hình ảnh trong đại sảnh, bởi vì chụp từ chỗ cao nên hơi vặn vẹo, Hứa Hạc chân dài chụp thành ngắn ngủn.
Mấy ngày nay luôn mưa to, ảnh hưởng buôn bán, trong đại sảnh rất quạnh quẽ, Trương Nam Sinh tiến vào đặt hộp cơm trên bàn, Hứa Hạc lại kiên trì muốn đi xem phòng trước, vì thế mấy người đi nhìn mô hình trước, lại đi nhìn nhà mẫu, cuối cùng chốt xong, giao tiền đặt cọc.
Có lẽ bán được nên tâm tình tốt, Hứa Hạc ngồi xuống ăn cơm cùng Trương Nam Sinh, bởi vì kịp thời nên cơm vẫn ấm.
Trương Nam Sinh vừa ăn cơm vừa giả bộ chơi di động, kỳ thật đang lén nhắn tin với Vương Tu.
【 Hứa Hạc nói muốn đi nhờ xe! 】
Vương Tu nhìn thoáng qua sắc trời, mưa ngày càng lớn, để Hứa Hạc về một mình hắn cũng không yên tâm.
【 Đồng ý với cậu ấy. 】
Trương Nam Sinh trả lời rất nhanh, 【 Vậy cậu làm sao bây giờ? 】
Đưa cơm không lộ mặt, càng không thể cùng về.
【 Không cần lo đến tôi. 】 Vương Tu mở cửa xe đi xuống, bóng dáng rất nhanh ẩn vào bóng tối.
Hắn vừa rời đi, cửa đại sảnh bị người từ bên trong đẩy ra, Hứa Hạc cùng bọn Trương Nam Sinh vừa nói vừa cười đi ra, trong tay còn cầm văn kiện đã chỉnh sửa tốt.
Bên ngoài lạnh lẽo gió không ngừng, nước mưa giống hạt châu rơi từng chuỗi.
Hứa Hạc dầm mưa chạy đến ghế lái, Trương Nam Sinh vào ghế phụ, hai người Vương Tu tìm vẫn ngồi ghế sau.
Đêm nay chú định là một đêm bất thường, người Vương Tu tìm bị đưa đến một địa chỉ giả hẻo lánh, Trương Nam Sinh an toàn về đến nhà.
Nhà Hứa Hạc xa nhất nên Hứa Hạc lái xe về, còn Vương Tu, hắn bị bỏ lại ở đại sảnh.
Vương Tu: “……”
(o_o)
Vương Tu đột nhiên dùng sức dẫm phanh.
Trương Nam Sinh suýt nữa lại đâm đầu vào hộp cơm, “Moẹ!” Hắn bất mãn kêu to, “Lại sao đấy?”
“Đừng có nói bậy về Hứa Hạc, cậu ấy không thích tôi là có nguyên nhân.”
Trương Nam Sinh: “……”
Bát tự còn chưa xem đâu, đã bắt đầu bênh vực rồi?
“Đột nhiên có chút hâm mộ Hứa Hạc.” Trương Nam Sinh cảm thán, “Sao không có ai đối tốt như thế với tôi?”
Thật sự muốn có người đối tốt với hắn như vậy, bằng một nửa Vương Tu thôi cũng được.
Vương Tu xem như huynh đệ có tiền đồ nhất của hắn, tự mở phòng làm việc, mỗi ngày đều có tiền lời, Trương Nam Sinh muốn đầu tư, người ta còn ngại hắn không có kỹ thuật, không cho hắn tham gia.
Ngẫm lại mọi người đều là cao trung, sao lại chênh lệch lớn thế?
Vương Tu không chỉ học tập tốt, còn giỏi vận động, bóng rổ, bóng đá, bóng bàn đều chơi tốt.
Mấu chốt hắn lớn lên đẹp trai, vóc dáng cao, còn có khí chất, đi chỗ nào cũng là tiêu điểm, đệ nhất giáo thảo trong trường, Hứa Hạc đứng thứ hai.
Kỳ thật Vương Tu sống rất điệu thấp, không thích nổi bật, nếu không phải muốn phân tán ánh mắt của mọi người từ chỗ Hứa Hạc, hắn còn lười đến trường học.
Hắn đoạt đi vị trí đệ nhất giáo thảo của Hứa Hạc, đoạt nổi bật của Hứa Hạc, tự nhiên sẽ ít người nhớ thương Hứa Hạc.
Đời trước có giáo hoa Điền Vi Vi, vô cùng thích Hứa Hạc, tuyên bố không phải Hứa Hạc không gả, mỗi ngày quấn lấy Hứa Hạc, đời này bị Vương Tu hấp dẫn, quay sang quấn lấy hắn.
Nhưng hắn không dễ nói chuyện như Hứa Hạc, sẽ không bận tâm Điền Vi Vi là con gái, đã mắng cô khóc rất nhiều lần.
“Nói thật.” Trương Nam Sinh vỗ vai Vương Tu, “Nếu Hứa Hạc thật sự không thích cậu, có muốn suy xét đến tôi chút không?”
Thế giới này người có bản lĩnh tự nhiên sẽ được tôn kính, Trương Nam Sinh cũng không ngoại lệ.
Vương Tu rất được hoan nghênh, nhưng cái tên trạch nam này trừ phi có chuyện liên quan đến Hứa Hạc, nếu không tuyệt đối không có hứng thú.
Tỷ như mỗi lần rủ hắn đi chơi, phải nhắc đến Hứa Hạc, bằng không hắn chẳng thèm để ý, vừa nghe không có Hứa Hạc, mười ngày nửa tháng cũng không liên lạc được với hắn.
Người chuyên nhất lại săn sóc như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm không ra, tuy Trương Nam Sinh không thích nam nhân, nhưng nếu là Vương Tu thì cũng có thể suy xét.
“Mơ thật đẹp!” Vương Tu không chút do dự từ chối.
Trương Nam Sinh: “……”
“Tốt xấu chừa chút mặt mũi a, có lệ xíu cũng được mà!” Trương Nam Sinh bi thương, “Tin hay không lát nữa tôi cáo trạng với Hứa Hạc, nói cậu hái hoa ngắt cỏ.”
Vương Tu vô ngữ, “Cậu ấy sẽ không tin.”
Cuối cùng lại giải thích chút, “Cậu muốn tìm người đối xử tốt với mình, trước tiên phải đầu tư.”
Hắn sợ Trương Nam Sinh nghe không hiểu, lại nói thêm một câu, “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết.”
Những lời này là nói trước tiên cần giống Hứa Hạc, lúc hắn còn rất xấu, lại béo, tự ti, cậu đến giúp đỡ hắn, hắn mới nhớ kỹ.
Nhưng đó là đời trước, đời này Hứa Hạc không tiếp xúc với hắn, là Vương Tu chủ động tiếp cận cậu.
“Hứa Hạc đưa than ngày tuyết với cậu?” Không đúng a, Hứa Hạc với hắn chưa tiếp xúc qua mà?
Hay là sợ hắn (TNS) thật sự bôi đen ở trước mặt Hứa Hạc nên cố ý giải thích?
“Sao tôi không biết?” Trương Nam Sinh khó hiểu hỏi.
Vương Tu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Chuyện cậu không biết nhiều lắm.”
Đời trước thật ra Trương Nam Sinh biết, dù sao cũng là bạn của Hứa Hạc, đời này hắn thay đổi lịch sử, rất nhiều chuyện đã từng phát sinh lại chưa kịp phát sinh.
Tỷ như lần đầu tiên gặp mặt Hứa Hạc, hắn bị người chặn một góc ở trường học ‘mượn’ tiền, không mượn được thì cướp, đánh, sau đó vẫn nhờ Hứa Hạc giải vây, lúc hai người cùng nhau chạy để rơi một cái áo khoác.
Áo khoác kia bị đám lưu manh trong trường học nhặt đi, xong việc hắn tốn không ít tiền chuộc lại, bên trên còn mang theo hương vị của Hứa Hạc, lúc khẩn trương sợ hãi vùi mặt vào đó, vô cùng an tâm.
————
Trong xe, Trương Nam Sinh lẳng lặng chờ Vương Tu chủ động kể chuyện cũ ra, kết quả đợi nửa ngày Vương Tu chỉ tự mình YY.
“Mọe!” Người bình thường gặp được tình huống này chẳng lẽ không phải sẽ kể chuyện cũ ra sao?
“Tôi nói cậu biết, cậu chán chết như thế Hứa Hạc sẽ không thích đâu!”
Vương Tu mở khóa cửa xe, “Xuống xe, tự đi.”
Trương Nam Sinh: “……”
Vừa qua giờ cơm tối, một chiếc xe chậm rãi dừng ở tòa bộ phận tiêu thụ, Trương Nam Sinh mang theo hai người hàng sau gần như trong suốt xuống xe, vội vàng chạy đi tìm Hứa Hạc.
Vương Tu ngồi trong xe chờ, thật ra hắn cũng muốn đi theo, nhưng Hứa Hạc không muốn thấy hắn, nếu biết là người hắn mang đến, nói không chừng sẽ đuổi hết ra ngoài.
Cũng may hắn luôn đủ kiên nhẫn, chờ trong xe cũng không nhàm chán, trên màn hình di động là hình ảnh trong đại sảnh, bởi vì chụp từ chỗ cao nên hơi vặn vẹo, Hứa Hạc chân dài chụp thành ngắn ngủn.
Mấy ngày nay luôn mưa to, ảnh hưởng buôn bán, trong đại sảnh rất quạnh quẽ, Trương Nam Sinh tiến vào đặt hộp cơm trên bàn, Hứa Hạc lại kiên trì muốn đi xem phòng trước, vì thế mấy người đi nhìn mô hình trước, lại đi nhìn nhà mẫu, cuối cùng chốt xong, giao tiền đặt cọc.
Có lẽ bán được nên tâm tình tốt, Hứa Hạc ngồi xuống ăn cơm cùng Trương Nam Sinh, bởi vì kịp thời nên cơm vẫn ấm.
Trương Nam Sinh vừa ăn cơm vừa giả bộ chơi di động, kỳ thật đang lén nhắn tin với Vương Tu.
【 Hứa Hạc nói muốn đi nhờ xe! 】
Vương Tu nhìn thoáng qua sắc trời, mưa ngày càng lớn, để Hứa Hạc về một mình hắn cũng không yên tâm.
【 Đồng ý với cậu ấy. 】
Trương Nam Sinh trả lời rất nhanh, 【 Vậy cậu làm sao bây giờ? 】
Đưa cơm không lộ mặt, càng không thể cùng về.
【 Không cần lo đến tôi. 】 Vương Tu mở cửa xe đi xuống, bóng dáng rất nhanh ẩn vào bóng tối.
Hắn vừa rời đi, cửa đại sảnh bị người từ bên trong đẩy ra, Hứa Hạc cùng bọn Trương Nam Sinh vừa nói vừa cười đi ra, trong tay còn cầm văn kiện đã chỉnh sửa tốt.
Bên ngoài lạnh lẽo gió không ngừng, nước mưa giống hạt châu rơi từng chuỗi.
Hứa Hạc dầm mưa chạy đến ghế lái, Trương Nam Sinh vào ghế phụ, hai người Vương Tu tìm vẫn ngồi ghế sau.
Đêm nay chú định là một đêm bất thường, người Vương Tu tìm bị đưa đến một địa chỉ giả hẻo lánh, Trương Nam Sinh an toàn về đến nhà.
Nhà Hứa Hạc xa nhất nên Hứa Hạc lái xe về, còn Vương Tu, hắn bị bỏ lại ở đại sảnh.
Vương Tu: “……”
(o_o)