Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 17: Thật kích động
Vương Tu lần đầu tiên bất đắc dĩ.
“Em như vậy anh sẽ nhịn không được.”
Hắn đè tay hai bên đầu Hứa Hạc, gối đầu lõm xuống, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ lộ ra, đôi mắt trong suốt xinh đẹp.
“Hiện tại thật muốn làm em, gạo nấu thành cơm, khiến em trốn không thoát.”
Nhưng mà gạo nấu thành cơm đối với Hứa Hạc cũng chả làm được cái mẹ gì, dù sao cậu không phải nữ nhân, bị làm cũng sẽ không mang thai.
Thân là nam nhân, bị đè một lần trừ bỏ lòng tự trọng có chút nhục, cái khác cơ bản không có tổn thất.
Vương Tu vươn tay thay cậu vén tóc trên trán.
“Vấn đề cuối cùng, em thích ai?”
Không thích hắn, chẳng lẽ thích người khác?
Hứa Hạc chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên độ cong nhỏ.
“Thích……”
“Ừ?” Giọng quá nhỏ, hắn không nghe rõ.
“Vương……”
“Vương cái gì?” Hắn sốt ruột hỏi.
“Vương bát đản.”
Vương Tu: “……”
“Lại nghịch ngợm.” Vương Tu dùng trán chống vào trán cậu.
“Đổi cách hỏi khác vậy, em đã từng thích anh chưa?”
Hắn gắt gao nhìn Hứa Hạc, hai người vô cùng gần, hắn chỉ có thể nhìn tới đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của Hứa Hạc.
“Ừm.”
“Em từng thích anh rồi?” Hắn cho rằng mình nghe lầm, hơi dồn dập hỏi.
“Ừm.” Vẫn là câu trả lời kia, ngữ điệu kia, Hứa Hạc say rượu luôn ngay thẳng đáng yêu.
“Khi nào?” Vương Tu hỏi mang theo kích động.
Hứa Hạc tựa hồ nhớ tới điều gì, khóe miệng gợi lên độ cong càng lớn.
“Giám thị……”
“Giám thị?” Vương Tu cẩn thận nghĩ chuyện liên quan đến giám thị, thật đúng là tìm được một sự kiện.
Sau khi hắn cùng Hứa Hạc đánh cược, Hứa Hạc chú ý tới hắn nhiều hơn, hai lớp cùng nhau thi giữa kỳ, Hứa Hạc lúc ấy thi toán học, Vương Tu thi tiếng Anh.
Tiếng Anh là nhược điểm của hắn, vốn dĩ không làm được, trùng hợp hôm đó giáo viên tiếng Anh có việc, gọi Hứa Hạc vừa nộp bài thi tiết trước đến trông hộ.
Hứa Hạc ngồi trên ghế giám thị, trong tay cầm bài thi của bạn học khác đã nộp trước.
Giáo viên nhờ cậu hỗ trợ chấm bài, không thể không nói có đôi khi giáo viên cũng lười, thích sai sử người có thành tích tốt.
Hứa Hạc sửa xong đi đi lại lại, không nghiêng không lệch đến trước bàn Vương Tu.
Vương Tu có thể cảm giác được tầm mắt của cậu, khẩn trương đến nỗi mồ hôi chảy xuống, làm thế nào cũng không đúng, điền lại xóa, xóa lại sửa, bài thi thảm không nỡ nhìn.
Hứa Hạc đứng bên cạnh hắn không lên tiếng cũng không có động tác gì nhưng cảm giác tồn tại quá mạnh, hắn căn bản không thể bình tâm.
Học sinh đều tập trung vào bài thi, không ai chú ý bên này, Vương Tu cắn răng một cái, nhét đống lớn đồ ăn vặt vào túi cậu, ý đồ tống cổ cậu đi.
Hứa Hạc sửng sốt một chút, biểu tình cổ quái, có vẻ nghẹn cười lại giống như không có, tóm lại thật phức tạp.
Vương Tu cũng nhận thấy được mình làm chuyện ngu xuẩn, đầu cúi thấp ghé vào trên bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn lúc ở cùng Hứa Hạc làm không ít chuyện ngu xuẩn, đặc biệt là thời điểm mới tiếp xúc với Hứa Hạc.
Phát hiện Hứa Hạc thích chơi di động, có lòng tốt nhắc nhở cậu.
“Chơi di động nhiều không tốt cho cơ tay.”
Phốc!
Hứa Hạc nghe ra ý tứ bên trong, phụt cười, “Cơ tay không tốt?”
Vương Tu lập tức đỏ mặt, “Không không, anh nói là đối với thân thể không tốt.”
Trừ cái này ra còn rất nhiều chuyện ngu xuẩn khác, nhưng rất kỳ quái là Hứa Hạc thích bộ dạng ngốc ngốc của hắn.
Hứa Hạc bộ dạng giống mẹ, tinh xảo xinh đẹp, nhưng tính cách thì giống cha, cao ngạo hiếu thắng.
Cậu thích loại người mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư, ở bên nhau mới không có áp lực, thực nhẹ nhàng.
Lúc bắt đầu Vương Tu xác thật các phương diện đều phù hợp, hơn nữa hắn có nhiều phẩm chất khó có được.
Có người từng nói ngàn vạn đừng để ta bắt được cơ hội, nếu không ta sẽ không màng tất cả bò lên trên.
Vương Tu giống như vậy, có tinh thần đánh mãi không chết như gián, chỉ cần có cơ hội sẽ không màng tất cả bò lên, bò lên, phát triển.
Hứa Hạc nghĩ mình nuôi một con chó nhỏ, kết quả hắn lại thành sói lớn.
Trước kia bị trêu hắn sẽ đỏ mặt, hiện tại mặt dày như tường, hôn cậu đến đau cả môi.
Như Hứa Hạc nói thì không đáng yêu, một chút cũng không đáng yêu.
Vương Tu không biết, còn cho rằng Hứa Hạc sẽ càng thích hắn của hiện tại, mỗi ngày ở trước mặt cậu xoát cảm giác tồn tại khiến Hứa Hạc bất đắc dĩ.
“Hóa ra em từng thích anh?”
Vương Tu từ trên người cậu rời đi, đầu ngón tay run rẩy.
“Anh vậy mà vẫn luôn không biết.”
Hắn biểu tình hoảng hốt, hỗn loạn hưng phấn, kích động, thậm chí là khó tin, “Anh biết em từng thích anh là đủ rồi, thật đấy.”
Đã rất thỏa mãn, hắn vẫn luôn cho rằng mình một mình diễn kịch, không nghĩ tới Hứa Hạc cũng từng nhập diễn.
Vương Tu cầm áo ngủ vội vàng ra cửa, một lát sau lại chạy về nhét tay lộ ra ngoài của Hứa Hạc vào trong chăn, sau đó lại lần nữa ra cửa, mặc áo ngủ chạy bộ đến nửa đêm.
Dù vậy vẫn khó hạ xuống tâm tình kích động, đến sáng sớm mới đi ngủ.
“Em như vậy anh sẽ nhịn không được.”
Hắn đè tay hai bên đầu Hứa Hạc, gối đầu lõm xuống, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ lộ ra, đôi mắt trong suốt xinh đẹp.
“Hiện tại thật muốn làm em, gạo nấu thành cơm, khiến em trốn không thoát.”
Nhưng mà gạo nấu thành cơm đối với Hứa Hạc cũng chả làm được cái mẹ gì, dù sao cậu không phải nữ nhân, bị làm cũng sẽ không mang thai.
Thân là nam nhân, bị đè một lần trừ bỏ lòng tự trọng có chút nhục, cái khác cơ bản không có tổn thất.
Vương Tu vươn tay thay cậu vén tóc trên trán.
“Vấn đề cuối cùng, em thích ai?”
Không thích hắn, chẳng lẽ thích người khác?
Hứa Hạc chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên độ cong nhỏ.
“Thích……”
“Ừ?” Giọng quá nhỏ, hắn không nghe rõ.
“Vương……”
“Vương cái gì?” Hắn sốt ruột hỏi.
“Vương bát đản.”
Vương Tu: “……”
“Lại nghịch ngợm.” Vương Tu dùng trán chống vào trán cậu.
“Đổi cách hỏi khác vậy, em đã từng thích anh chưa?”
Hắn gắt gao nhìn Hứa Hạc, hai người vô cùng gần, hắn chỉ có thể nhìn tới đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của Hứa Hạc.
“Ừm.”
“Em từng thích anh rồi?” Hắn cho rằng mình nghe lầm, hơi dồn dập hỏi.
“Ừm.” Vẫn là câu trả lời kia, ngữ điệu kia, Hứa Hạc say rượu luôn ngay thẳng đáng yêu.
“Khi nào?” Vương Tu hỏi mang theo kích động.
Hứa Hạc tựa hồ nhớ tới điều gì, khóe miệng gợi lên độ cong càng lớn.
“Giám thị……”
“Giám thị?” Vương Tu cẩn thận nghĩ chuyện liên quan đến giám thị, thật đúng là tìm được một sự kiện.
Sau khi hắn cùng Hứa Hạc đánh cược, Hứa Hạc chú ý tới hắn nhiều hơn, hai lớp cùng nhau thi giữa kỳ, Hứa Hạc lúc ấy thi toán học, Vương Tu thi tiếng Anh.
Tiếng Anh là nhược điểm của hắn, vốn dĩ không làm được, trùng hợp hôm đó giáo viên tiếng Anh có việc, gọi Hứa Hạc vừa nộp bài thi tiết trước đến trông hộ.
Hứa Hạc ngồi trên ghế giám thị, trong tay cầm bài thi của bạn học khác đã nộp trước.
Giáo viên nhờ cậu hỗ trợ chấm bài, không thể không nói có đôi khi giáo viên cũng lười, thích sai sử người có thành tích tốt.
Hứa Hạc sửa xong đi đi lại lại, không nghiêng không lệch đến trước bàn Vương Tu.
Vương Tu có thể cảm giác được tầm mắt của cậu, khẩn trương đến nỗi mồ hôi chảy xuống, làm thế nào cũng không đúng, điền lại xóa, xóa lại sửa, bài thi thảm không nỡ nhìn.
Hứa Hạc đứng bên cạnh hắn không lên tiếng cũng không có động tác gì nhưng cảm giác tồn tại quá mạnh, hắn căn bản không thể bình tâm.
Học sinh đều tập trung vào bài thi, không ai chú ý bên này, Vương Tu cắn răng một cái, nhét đống lớn đồ ăn vặt vào túi cậu, ý đồ tống cổ cậu đi.
Hứa Hạc sửng sốt một chút, biểu tình cổ quái, có vẻ nghẹn cười lại giống như không có, tóm lại thật phức tạp.
Vương Tu cũng nhận thấy được mình làm chuyện ngu xuẩn, đầu cúi thấp ghé vào trên bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn lúc ở cùng Hứa Hạc làm không ít chuyện ngu xuẩn, đặc biệt là thời điểm mới tiếp xúc với Hứa Hạc.
Phát hiện Hứa Hạc thích chơi di động, có lòng tốt nhắc nhở cậu.
“Chơi di động nhiều không tốt cho cơ tay.”
Phốc!
Hứa Hạc nghe ra ý tứ bên trong, phụt cười, “Cơ tay không tốt?”
Vương Tu lập tức đỏ mặt, “Không không, anh nói là đối với thân thể không tốt.”
Trừ cái này ra còn rất nhiều chuyện ngu xuẩn khác, nhưng rất kỳ quái là Hứa Hạc thích bộ dạng ngốc ngốc của hắn.
Hứa Hạc bộ dạng giống mẹ, tinh xảo xinh đẹp, nhưng tính cách thì giống cha, cao ngạo hiếu thắng.
Cậu thích loại người mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư, ở bên nhau mới không có áp lực, thực nhẹ nhàng.
Lúc bắt đầu Vương Tu xác thật các phương diện đều phù hợp, hơn nữa hắn có nhiều phẩm chất khó có được.
Có người từng nói ngàn vạn đừng để ta bắt được cơ hội, nếu không ta sẽ không màng tất cả bò lên trên.
Vương Tu giống như vậy, có tinh thần đánh mãi không chết như gián, chỉ cần có cơ hội sẽ không màng tất cả bò lên, bò lên, phát triển.
Hứa Hạc nghĩ mình nuôi một con chó nhỏ, kết quả hắn lại thành sói lớn.
Trước kia bị trêu hắn sẽ đỏ mặt, hiện tại mặt dày như tường, hôn cậu đến đau cả môi.
Như Hứa Hạc nói thì không đáng yêu, một chút cũng không đáng yêu.
Vương Tu không biết, còn cho rằng Hứa Hạc sẽ càng thích hắn của hiện tại, mỗi ngày ở trước mặt cậu xoát cảm giác tồn tại khiến Hứa Hạc bất đắc dĩ.
“Hóa ra em từng thích anh?”
Vương Tu từ trên người cậu rời đi, đầu ngón tay run rẩy.
“Anh vậy mà vẫn luôn không biết.”
Hắn biểu tình hoảng hốt, hỗn loạn hưng phấn, kích động, thậm chí là khó tin, “Anh biết em từng thích anh là đủ rồi, thật đấy.”
Đã rất thỏa mãn, hắn vẫn luôn cho rằng mình một mình diễn kịch, không nghĩ tới Hứa Hạc cũng từng nhập diễn.
Vương Tu cầm áo ngủ vội vàng ra cửa, một lát sau lại chạy về nhét tay lộ ra ngoài của Hứa Hạc vào trong chăn, sau đó lại lần nữa ra cửa, mặc áo ngủ chạy bộ đến nửa đêm.
Dù vậy vẫn khó hạ xuống tâm tình kích động, đến sáng sớm mới đi ngủ.