Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 1: Trọng sinh
Trời tháng sáu mưa nhiều, không khí hơi ẩm ướt, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào còn mang theo chút lạnh lẽo.
Hứa Hạc nằm ở trên giường, nửa khuôn mặt đè vào gối đầu, làn da trắng nõn tinh tế, tương phản rõ rệt với chiếc chăn sẫm màu, giống như bạch ngọc được bọc cẩn thận, lộ ra vẻ đẹp không tì vết.
Sau cơn mưa trời xám xịt, ánh mặt trời không quá mãnh liệt, Hứa Hạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thoáng nhìn một chút, đột nhiên bừng tỉnh.
Đây không phải ngôi nhà mà cậu đang ở!
Nhà cậu đang ở có cửa sổ sát đất, ở nông thôn nhiều ánh nắng, ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, hiện tại rõ ràng ở trong thành phố, ngoài cửa sổ là từng tòa cao tầng, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng còi xe.
Hứa Hạc có chút không xác định giơ tay che ánh mặt trời, chần chừ xốc chăn đứng dậy, đi chân trần ra hướng ban công.
Bên ngoài là công viên, đối diện cửa sổ, không có ngăn cách, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trẻ em đang chơi trong công viên, người già tập thể dục, thiếu niên chơi bóng rổ.
Xa hơn chút là các tòa cao tầng, tường trắng ngói đen, giao thông thông suốt bốn phía trải rộng, vô số nam nữ vội vã đi lại.
“Đây……” Hứa Hạc nhíu mày, “Là nhà trước kia của mình?”
Trước khi bị Vương Tu bắt đi thì cậu ở đây, ngoài ban công là Hứa Na – chị gái cậu, cậu còn có thể mơ hồ nhìn thấy chị ấy đang phơi quần áo ngoài ban công.
Năm 2018, vào một buổi tối thực bình thường, Hứa Hạc ngồi trước đàn dương cầm chơi một bản nhạc yêu thích, sau đó liền ngủ quên mất, khi tỉnh lại thì đã đến nơi này.
Gia đình Hứa Hạc trước kia kinh doanh bất động sản, một năm kiếm trên trăm triệu, sau này bởi vì kinh doanh không tốt nên nợ ngân hàng không ít, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, trong nhà vẫn còn chút tài sản.
Cha mẹ mong con trai thành đạt, từ nhỏ đã cho cậu tham gia các lớp bồi dưỡng, đào tạo thành người nối nghiệp, hy vọng cậu có thể xuất sắc, sống cuộc sống khác biệt.
Cha mẹ kỳ vọng, cha mẹ vất vả, Hứa Hạc đều hiểu, gặp biến đổi lớn cậu cũng hiểu chuyện, so với trước kia càng thêm nỗ lực, các môn khoa học cơ bản đều đạt hạng nhất.
Nếu không gặp được Vương Tu, có lẽ cậu sẽ thừa kế công ty của cha.
Cha cậu sau khi kinh doanh thất bại thì tiếp nhận công ty của một người bạn cũ, vẫn là kinh doanh bất động sản.
Hứa Hạc đánh giá khắp nơi trong phòng, đột nhiên thoáng nhìn đến ngày trên lịch treo tường.
13/06/2013, bên cạnh có dòng chữ nhỏ màu hồng.
Thi học kỳ?
Nếu cậu nhớ không lầm, hôm nay hình như là ngày cậu đồng ý lời tỏ tình của Vương Tu.
Khi đó Vương Tu còn rất béo, tính cách yếu đuối muốn chết, thường xuyên bị bắt nạt, Hứa Hạc không đành lòng sẽ giúp hắn ra mặt.
Cũng không biết sau này thế nào mà Vương Tu lại thích cậu, thường xuyên lén lút đi theo phía sau cậu, hoặc là chụp lén, hoặc là tặng đồ.
Việc này nhanh chóng có người phát hiện, xúi hắn đến tỏ tình với Hứa Hạc.
Bởi vì người vây xem quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là tới chế giễu, nếu Hứa Hạc cự tuyệt, Vương Tu sẽ trở thành trò cười cho cả trường, mọi người cũng sẽ bỏ đá xuống giếng, bắt nạt hắn nhiều hơn.
Cho nên Hứa Hạc đồng ý rồi, sau đó mặc dù cậu đã giải thích rõ ràng nhưng Vương Tu vẫn không từ bỏ ý định, kiên trì tặng đồ cho cậu, mỗi tối yên lặng đưa cậu về nhà.
Vì để hắn từ bỏ, Hứa Hạc đưa ra một yêu cầu không có khả năng hoàn thành.
Nếu Vương Tu có thể trước khi kết thúc học kỳ giảm béo đến cân nặng của người bình thường, cậu sẽ đồng ý làm bạn trai của Vương Tu, nếu không làm được, sau này Vương Tu không thể quấn lấy cậu nữa.
Sự thật chứng minh người béo đều là người có tiềm lực, Vương Tu cao 1m78 không chỉ giảm xuống còn 70kg trước khi kết thúc học kỳ tiếp theo mà còn cao lên, so với Hứa Hạc cao hơn 2cm, mấu chốt là hắn còn tập thể hình, có tám khối cơ bụng nhân ngư tuyến.
Rơi vào đường cùng, Hứa Hạc chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, hai người bọn họ vẫn giống như bạn bè.
Sau đó Hứa Hạc lại nhân cơ hội này đề ra một yêu cầu.
Nếu thành tích tiếng Anh của Vương Tu có thể trong vòng hai tháng vượt qua cậu, cậu đồng ý cho Vương Tu nắm tay, nhưng nếu không đạt được thì hai người sẽ chính thức chia tay.
Yêu cầu này có chút cao, nền tảng tiếng Anh của cậu đã được tích lũy mười mấy năm nhưng Vương Tu chỉ là tạm thời ôm chân Phật, hơn nữa thời gian chỉ có hai tháng.
Sự thật chứng minh sự tồn tại của Vương Tu chính là để phá vỡ lẽ thường, tên này cư nhiên chỉ dùng hơn một tháng đã đánh bại Hứa Hạc, trở thành hạng nhất của năm đó.
Hắn còn kiên trì cho rằng Hứa Hạc muốn tốt cho hắn, hi sinh bản thân để kích phát tiềm lực của hắn.
Hứa Hạc: “……”
Đây thật sự là hiểu lầm. ( ⊙v⊙)
Sau đó Vương Tu còn chủ động đưa ra yêu cầu, ví như đánh thắng trận bóng rổ sẽ hôn hắn một cái, ở kỳ thực tập trổ hết tài năng sẽ cùng hắn lăn giường.
Dần dần Hứa Hạc cũng quen sự tồn tại của hắn, thậm chí cảm thấy không có hắn bên cạnh cậu sẽ có chút không được tự nhiên.
Vương Tu cũng bởi vì cậu, từ một tên mập yếu đuối hay bị bắt nạt biến thành người thích cạnh tranh tích cực hướng về phía trước, là giáo thảo của trường học, thậm chí xếp hạng đều đứng trước Hứa Hạc.
Rốt cuộc không ai dám bắt nạt hắn nữa, hắn cũng vui sướng nói với Hứa Hạc, “Rốt cuộc anh đã có thể xứng đôi với em.”
Nhưng mà ngay lúc này Hứa Hạc nói chia tay.
Thứ nhất, Vương Tu đã không cần đến cậu nữa.
Thứ hai, Vương Tu càng ngày càng biến thái, ban ngày buổi tối đều lăn lộn cậu, một cái củ cải một cái hố, hai người bọn họ kích cỡ không thích hợp.
Thứ ba, Vương Tu tên này bệnh chiếm hữu biến thái đến dọa người, cái gì cũng muốn quản, buổi sáng không ăn cơm, buổi tối không ngủ đúng giờ đều có thể lăn lộn chết cậu.
Thứ tư, việc học và công việc, còn phải ứng phó Vương Tu, áp lực của Hứa Hạc áp lực càng lúc càng lớn, bị chứng trầm cảm và lo âu, luôn vô duyên vô cớ tức giận.
Cậu sợ tổn thương Vương Tu, chính mình cũng chịu không nổi, quyết định nói chia tay.
Lúc ấy Vương Tu sửng sốt nửa ngày, sau đó nói tôn trọng lựa chọn của cậu, kết quả xoay người liền mang cậu chạy tới nông thôn dưỡng bệnh, theo đó cũng nghỉ học rồi nghiên cứu tâm lý học, quyết tâmphải xem bệnh cho cậu, cứ thế chính là ba năm.
Ba năm chỉ nhìn thấy một khuôn mặt, hắn không mệt nhưng Hứa Hạc mệt.
Hứa Hạc cảm thấy chính mình không có bệnh, không muốn khám, nhưng Vương Tu không biết làm thế nào được cha mẹ cậu đồng ý, mạnh mẽ mang cậu đi nông thôn.
Lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, trên thực tế là giam cầm, tuy rằng mọi phương diện đều chiều theo cậu, nhưng không cho cậu ra cửa, không có tự do, còn muốn chịu đựng một tên có bệnh ỷ lại cùng chiếm hữu biến thái với mình.
May mà tâm lý cậu mạnh mẽ chứ nếu là người bình thường thì sớm điên rồi.
Quan trọng nhất chính là Vương Tu không chỉ tính giam cầm cậu ba năm, mà là cả đời.
Nếu không phải được trọng sinh, lúc này cậu khẳng định còn bị Vương Tu dưỡng.
Cũng may ông trời đối với cậu không tệ, cho cậu một cơ hội, đời này cậu còn chưa quen biết Vương Tu, đúng là cơ hội tốt để thoát khỏi hắn.
Chỉ cần cự tuyệt lời tỏ tình của Vương Tu, sau này trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, tương lai xán lạn chờ cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện cần chú ý:
Công tam quan vi diệu, cố chấp, bệnh hoạn, nhưng thụ tam quan siêu chính, chính là muốn cho thụ từng bước dẫn đường công, em cứu vớt anh, anh cứu vớt thế giới.
Hứa Hạc nằm ở trên giường, nửa khuôn mặt đè vào gối đầu, làn da trắng nõn tinh tế, tương phản rõ rệt với chiếc chăn sẫm màu, giống như bạch ngọc được bọc cẩn thận, lộ ra vẻ đẹp không tì vết.
Sau cơn mưa trời xám xịt, ánh mặt trời không quá mãnh liệt, Hứa Hạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thoáng nhìn một chút, đột nhiên bừng tỉnh.
Đây không phải ngôi nhà mà cậu đang ở!
Nhà cậu đang ở có cửa sổ sát đất, ở nông thôn nhiều ánh nắng, ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, hiện tại rõ ràng ở trong thành phố, ngoài cửa sổ là từng tòa cao tầng, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng còi xe.
Hứa Hạc có chút không xác định giơ tay che ánh mặt trời, chần chừ xốc chăn đứng dậy, đi chân trần ra hướng ban công.
Bên ngoài là công viên, đối diện cửa sổ, không có ngăn cách, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trẻ em đang chơi trong công viên, người già tập thể dục, thiếu niên chơi bóng rổ.
Xa hơn chút là các tòa cao tầng, tường trắng ngói đen, giao thông thông suốt bốn phía trải rộng, vô số nam nữ vội vã đi lại.
“Đây……” Hứa Hạc nhíu mày, “Là nhà trước kia của mình?”
Trước khi bị Vương Tu bắt đi thì cậu ở đây, ngoài ban công là Hứa Na – chị gái cậu, cậu còn có thể mơ hồ nhìn thấy chị ấy đang phơi quần áo ngoài ban công.
Năm 2018, vào một buổi tối thực bình thường, Hứa Hạc ngồi trước đàn dương cầm chơi một bản nhạc yêu thích, sau đó liền ngủ quên mất, khi tỉnh lại thì đã đến nơi này.
Gia đình Hứa Hạc trước kia kinh doanh bất động sản, một năm kiếm trên trăm triệu, sau này bởi vì kinh doanh không tốt nên nợ ngân hàng không ít, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, trong nhà vẫn còn chút tài sản.
Cha mẹ mong con trai thành đạt, từ nhỏ đã cho cậu tham gia các lớp bồi dưỡng, đào tạo thành người nối nghiệp, hy vọng cậu có thể xuất sắc, sống cuộc sống khác biệt.
Cha mẹ kỳ vọng, cha mẹ vất vả, Hứa Hạc đều hiểu, gặp biến đổi lớn cậu cũng hiểu chuyện, so với trước kia càng thêm nỗ lực, các môn khoa học cơ bản đều đạt hạng nhất.
Nếu không gặp được Vương Tu, có lẽ cậu sẽ thừa kế công ty của cha.
Cha cậu sau khi kinh doanh thất bại thì tiếp nhận công ty của một người bạn cũ, vẫn là kinh doanh bất động sản.
Hứa Hạc đánh giá khắp nơi trong phòng, đột nhiên thoáng nhìn đến ngày trên lịch treo tường.
13/06/2013, bên cạnh có dòng chữ nhỏ màu hồng.
Thi học kỳ?
Nếu cậu nhớ không lầm, hôm nay hình như là ngày cậu đồng ý lời tỏ tình của Vương Tu.
Khi đó Vương Tu còn rất béo, tính cách yếu đuối muốn chết, thường xuyên bị bắt nạt, Hứa Hạc không đành lòng sẽ giúp hắn ra mặt.
Cũng không biết sau này thế nào mà Vương Tu lại thích cậu, thường xuyên lén lút đi theo phía sau cậu, hoặc là chụp lén, hoặc là tặng đồ.
Việc này nhanh chóng có người phát hiện, xúi hắn đến tỏ tình với Hứa Hạc.
Bởi vì người vây xem quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là tới chế giễu, nếu Hứa Hạc cự tuyệt, Vương Tu sẽ trở thành trò cười cho cả trường, mọi người cũng sẽ bỏ đá xuống giếng, bắt nạt hắn nhiều hơn.
Cho nên Hứa Hạc đồng ý rồi, sau đó mặc dù cậu đã giải thích rõ ràng nhưng Vương Tu vẫn không từ bỏ ý định, kiên trì tặng đồ cho cậu, mỗi tối yên lặng đưa cậu về nhà.
Vì để hắn từ bỏ, Hứa Hạc đưa ra một yêu cầu không có khả năng hoàn thành.
Nếu Vương Tu có thể trước khi kết thúc học kỳ giảm béo đến cân nặng của người bình thường, cậu sẽ đồng ý làm bạn trai của Vương Tu, nếu không làm được, sau này Vương Tu không thể quấn lấy cậu nữa.
Sự thật chứng minh người béo đều là người có tiềm lực, Vương Tu cao 1m78 không chỉ giảm xuống còn 70kg trước khi kết thúc học kỳ tiếp theo mà còn cao lên, so với Hứa Hạc cao hơn 2cm, mấu chốt là hắn còn tập thể hình, có tám khối cơ bụng nhân ngư tuyến.
Rơi vào đường cùng, Hứa Hạc chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, hai người bọn họ vẫn giống như bạn bè.
Sau đó Hứa Hạc lại nhân cơ hội này đề ra một yêu cầu.
Nếu thành tích tiếng Anh của Vương Tu có thể trong vòng hai tháng vượt qua cậu, cậu đồng ý cho Vương Tu nắm tay, nhưng nếu không đạt được thì hai người sẽ chính thức chia tay.
Yêu cầu này có chút cao, nền tảng tiếng Anh của cậu đã được tích lũy mười mấy năm nhưng Vương Tu chỉ là tạm thời ôm chân Phật, hơn nữa thời gian chỉ có hai tháng.
Sự thật chứng minh sự tồn tại của Vương Tu chính là để phá vỡ lẽ thường, tên này cư nhiên chỉ dùng hơn một tháng đã đánh bại Hứa Hạc, trở thành hạng nhất của năm đó.
Hắn còn kiên trì cho rằng Hứa Hạc muốn tốt cho hắn, hi sinh bản thân để kích phát tiềm lực của hắn.
Hứa Hạc: “……”
Đây thật sự là hiểu lầm. ( ⊙v⊙)
Sau đó Vương Tu còn chủ động đưa ra yêu cầu, ví như đánh thắng trận bóng rổ sẽ hôn hắn một cái, ở kỳ thực tập trổ hết tài năng sẽ cùng hắn lăn giường.
Dần dần Hứa Hạc cũng quen sự tồn tại của hắn, thậm chí cảm thấy không có hắn bên cạnh cậu sẽ có chút không được tự nhiên.
Vương Tu cũng bởi vì cậu, từ một tên mập yếu đuối hay bị bắt nạt biến thành người thích cạnh tranh tích cực hướng về phía trước, là giáo thảo của trường học, thậm chí xếp hạng đều đứng trước Hứa Hạc.
Rốt cuộc không ai dám bắt nạt hắn nữa, hắn cũng vui sướng nói với Hứa Hạc, “Rốt cuộc anh đã có thể xứng đôi với em.”
Nhưng mà ngay lúc này Hứa Hạc nói chia tay.
Thứ nhất, Vương Tu đã không cần đến cậu nữa.
Thứ hai, Vương Tu càng ngày càng biến thái, ban ngày buổi tối đều lăn lộn cậu, một cái củ cải một cái hố, hai người bọn họ kích cỡ không thích hợp.
Thứ ba, Vương Tu tên này bệnh chiếm hữu biến thái đến dọa người, cái gì cũng muốn quản, buổi sáng không ăn cơm, buổi tối không ngủ đúng giờ đều có thể lăn lộn chết cậu.
Thứ tư, việc học và công việc, còn phải ứng phó Vương Tu, áp lực của Hứa Hạc áp lực càng lúc càng lớn, bị chứng trầm cảm và lo âu, luôn vô duyên vô cớ tức giận.
Cậu sợ tổn thương Vương Tu, chính mình cũng chịu không nổi, quyết định nói chia tay.
Lúc ấy Vương Tu sửng sốt nửa ngày, sau đó nói tôn trọng lựa chọn của cậu, kết quả xoay người liền mang cậu chạy tới nông thôn dưỡng bệnh, theo đó cũng nghỉ học rồi nghiên cứu tâm lý học, quyết tâmphải xem bệnh cho cậu, cứ thế chính là ba năm.
Ba năm chỉ nhìn thấy một khuôn mặt, hắn không mệt nhưng Hứa Hạc mệt.
Hứa Hạc cảm thấy chính mình không có bệnh, không muốn khám, nhưng Vương Tu không biết làm thế nào được cha mẹ cậu đồng ý, mạnh mẽ mang cậu đi nông thôn.
Lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, trên thực tế là giam cầm, tuy rằng mọi phương diện đều chiều theo cậu, nhưng không cho cậu ra cửa, không có tự do, còn muốn chịu đựng một tên có bệnh ỷ lại cùng chiếm hữu biến thái với mình.
May mà tâm lý cậu mạnh mẽ chứ nếu là người bình thường thì sớm điên rồi.
Quan trọng nhất chính là Vương Tu không chỉ tính giam cầm cậu ba năm, mà là cả đời.
Nếu không phải được trọng sinh, lúc này cậu khẳng định còn bị Vương Tu dưỡng.
Cũng may ông trời đối với cậu không tệ, cho cậu một cơ hội, đời này cậu còn chưa quen biết Vương Tu, đúng là cơ hội tốt để thoát khỏi hắn.
Chỉ cần cự tuyệt lời tỏ tình của Vương Tu, sau này trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, tương lai xán lạn chờ cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện cần chú ý:
Công tam quan vi diệu, cố chấp, bệnh hoạn, nhưng thụ tam quan siêu chính, chính là muốn cho thụ từng bước dẫn đường công, em cứu vớt anh, anh cứu vớt thế giới.