Bạn Trai Đặc Biệt Của Tôi
Chương 1
Tôi bị một ma nam ám.
Chuyện này phải bắt đầu vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tư của tôi.
Gia đình tôi hơi đặc biệt.
Nói khó nghe một chút, thì là chuyên bắt ma.
Nói dễ nghe một chút, thì là Thiên Sư*.
* Pháp sư giỏi, Pháp sư tài ba
Từ hồi còn nhỏ, tôi đã luôn nhìn thấy đủ loại ma xung quanh mình.
Thậm chí còn cùng chúng chơi trốn tìm, tui bảo tui bảo rồi tới đánh đu, v.v.
Mấy con ma đó ngốc chết đi được, lúc chơi trốn tìm thì tự nhét mình vào trong chai, đến cuối kéo ra không được.
Lúc chơi đánh đu thì phê quá mà rốt cuộc não bay theo gió.
Ông tôi gặp ma là giết ma vậy nên mặc dù tôi có khả năng nhìn thấy ma, tôi cũng chưa bao giờ kể cho ông nghe.
Bằng không, những người bạn ma của tôi sẽ đi đời nhà ma mất.
Sau này, trước lúc mất, ông đã cho tôi một lá bùa hộ mệnh.
Từ lúc mang theo lá bùa hộ mệnh bên mình, tôi đã không gặp lại những người bạn ma.
Cứ thế đến sinh nhật thứ hai mươi tư của mình, lúc lên xe buýt, tôi đã vô tình làm mất lá bùa hộ mệnh.
Ma nam bám theo tôi có thân hình cao lớn, hai chân dài đặc biệt chói mắt, từ phần cổ trở xuống có thể nói là đạt tỷ lệ vàng.
Anh ta khá khôi ngô, sống mũi cao, môi mỏng, lông mày thập phần đứng đắn, mắt một mí càng thêm hoàn hảo.
Khuyết điểm duy nhất chắc là nước da trắng đến mức còn trắng hơn cả bức tường vừa sơn trắng.
Hai mắt xanh đen, đôi môi thì đỏ mọng như thể anh ta vừa uống máu xong.
Nếu người bình thường mà nhìn thấy anh ta, có khi sợ quá chết ngay tại chỗ luôn rồi.
Tôi đã quen với việc nhìn thấy những con ma có vẻ ngoài kỳ lạ như này, thoạt nhìn thì kiểu mắt phượng mày ngài của ma nam này khá kinh diễm, vậy nên tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bị tôi nhìn chằm chằm nên có vẻ như anh ta cảm thấy xấu hổ, cứ cúi đầu xuống, hàng mi dài cong vút khẽ run run, từng ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, trông cứ như cô dâu nhỏ đang ngượng ngùng.
Nhìn đã rồi, tôi chuẩn bị về nhà.
Kết quả, tôi vừa bước một bước, anh ta đã theo sát ngay sau, bám suốt cả quãng đường, theo tôi về nhà.
Tôi mở cửa, anh ta ló đầu vào thăm dò.
Tôi thình lình quay đầu, đối mặt với anh ta.
Anh ta sợ tới mức lơ lửng lùi lại mấy mét, đôi mắt đẹp trai đầy vẻ hoảng sợ.
Một lát sau, anh ta vỗ vỗ ngực “Làm mình sợ muốn chết.”
Khóe miệng tôi co giật, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Đại ca à, anh là người đã chết rồi đó, có biết không?
Tôi phớt lờ anh ta, thay giày, đi vào.
Có điều, tôi không đóng cửa.
Tôi không biết trong lòng mình muốn gì.
Có lẽ là vì đã cô đơn quá lâu.
Cũng có khi là vì đã quá lâu không làm bạn với ma.
Lúc tôi đi đến tủ lạnh để lấy đồ uống, anh đẹp trai ban nãy đã phi tới cửa, thò đầu vào, không ngừng nhìn vào trong nhà tôi.
Thấy tôi không phản ứng, anh ta liền nói một tiếng “Xin đã quấy rầy” rồi từ từ bay lơ lửng vào.
Anh ta đứng bên cạnh sô pha, như thể đang lưỡng lự không biết có nên ngồi xuống hay không.
Tôi ngồi lên sô pha uống nước, mở TV, xem một cách thích thú, anh ta thấy tôi cười haha thật lớn thì cũng chăm chú nhìn vào TV, cong môi nhếch mép cười.
Ơ, không cười còn đỡ, cười như thế sao mà cứ như địa ngục thế này?
Nụ cười tôi đông cứng lại.
Gần đến giờ ăn tối, tôi đặt đồ ăn.
Là món tôm hùm đất.
Lúc tôi ăn tôm hùm đất, anh đẹp trai ngồi đối diện tôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào… con tôm hùm trên tay tôi.
Tôi cố ý trêu chọc anh ta, lắc con tôm hùm sang trái.
Anh ta liền nhìn sang bên trái.
Tôi xoay sang phải.
Mắt anh liền nhìn theo hướng phải.
Tôi mím môi cười.
Xem thôi thì có ích gì, anh ăn không được.
Sau khi ăn hết một nồi tôm hùm, tôi ợ lên, cơn ợ xộc thẳng vào người anh ta, anh ta cau mày, hắt xì hơi.
Ai u, tôi quên mất, món tôi vừa ăn là tôm hùm đất sốt tỏi.
Anh ta hắt hơi vài cái, hai mắt đỏ hoe, cực kì đau khổ nhìn tôi.
Ù uôi, này là cái biểu cảm bị hại nhất mà tôi từng thấy đó.
Làm ma cũng không xứng đâu.
Những lúc ở với những người bạn ma của mình, tôi luôn giúp họ ăn đồ cúng.
Dù họ thực sự không thể ăn nó, nhưng ít nhất cũng hít một hơi cho đỡ thèm.
Nghĩ đến đây, tôi nhấc điện thoại, gọi một phần tôm hùm đất khác
Đến tối, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì thấy cửa phòng hé ra.
Sau đó, con ma đẹp trai bay vào.
Anh ta lơ lửng trước giường tôi, vẻ mặt mãn nguyện, còn thì thầm một câu “Cảm ơn”.
Ra là một con ma lịch sự.
Tôi mặc kệ anh ta, lăn qua lăn lại ngủ tiếp, vô tình đá bay chăn bông.
Anh ta một bên lầm bầm, một bên giúp tôi đắp lại chăn bông.
Tôi cố tình đùa giỡn anh ta.
Tôi đá chăn lần nào, anh ta kéo chăn lại cho tôi lần đó.
Cuối cùng, chơi mệt quá, tôi thực sự mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi dường như thấy anh ta cười khẽ.
Lần này, tiếng cười không u ám như địa ngục nữa.
Cứ thế, vô duyên vô cớ tôi đã bắt đầu sống với một con ma.
Mỗi lần tan làm đều thấy anh ta đã ngồi xổm ở cửa đợi tôi.
Hôm tôi phải tăng ca chưa về được, anh ta liền vội vàng lặn lội vào công ty tìm tôi, cũng bởi vì quá vội vàng mà đã trực tiếp tạo nên một cơn gió.
Lúc đồng nghiệp tăng ca cùng tôi nhìn thấy một cơn gió thổi qua, tóc anh ta vì quá sợ hãi mà dựng đứng cả lên.
Tôi an ủi: “Chỉ là gió thôi”.
Anh ta nơm nớp lo sợ “Nhưng mà, cửa sổ công ty đều đóng đó.”
Anh ma đẹp trai dường như ý thức được mình làm sai, vội vàng lúng túng đứng sang một bên, hệt như một con chó lớn đầy tủi thân.
Tôi khuyên đồng nghiệp mau về nhà, một mình ở lại dọn dẹp bãi chiến trường lộn xộn của anh đẹp trai.
Anh ta muốn bước tới giúp đỡ, nhưng rồi không dám.
Sau đó, anh ta tiếp tục theo sau tôi, liên tục nói: ” xin lỗi, xin lỗi, anh không cố ý đâu.”
Không biết lúc còn sống anh đẹp trai này là người thế nào, sao lúc nào cũng nói xin lỗi.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tôi định về nhà, nhưng lúc này khó bắt taxi nên tôi phải đi bộ về nhà.
Dọc đường đi, bóng ma đẹp trai kề sát tôi như một vệ sĩ, vẻ mặt trắng bệch lại bày ra biểu cảm cực kì nghiêm trọng.
Đột nhiên, một con mèo hoang nhảy ra khỏi bãi cỏ.
Anh ma đẹp trai sợ tới mức dựng cả tóc gáy, nhưng rồi anh ta vẫn không chút do dự đứng trước mặt tôi, giang hai tay ra, khóc không ra nước mắt đe dọa lại con mèo hoang: “Mày … mày cút đi.”
Tôi day day trán.
Với cái khí thế này của anh ta, đến kiến còn không sợ nữa là.
Chuyện này phải bắt đầu vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tư của tôi.
Gia đình tôi hơi đặc biệt.
Nói khó nghe một chút, thì là chuyên bắt ma.
Nói dễ nghe một chút, thì là Thiên Sư*.
* Pháp sư giỏi, Pháp sư tài ba
Từ hồi còn nhỏ, tôi đã luôn nhìn thấy đủ loại ma xung quanh mình.
Thậm chí còn cùng chúng chơi trốn tìm, tui bảo tui bảo rồi tới đánh đu, v.v.
Mấy con ma đó ngốc chết đi được, lúc chơi trốn tìm thì tự nhét mình vào trong chai, đến cuối kéo ra không được.
Lúc chơi đánh đu thì phê quá mà rốt cuộc não bay theo gió.
Ông tôi gặp ma là giết ma vậy nên mặc dù tôi có khả năng nhìn thấy ma, tôi cũng chưa bao giờ kể cho ông nghe.
Bằng không, những người bạn ma của tôi sẽ đi đời nhà ma mất.
Sau này, trước lúc mất, ông đã cho tôi một lá bùa hộ mệnh.
Từ lúc mang theo lá bùa hộ mệnh bên mình, tôi đã không gặp lại những người bạn ma.
Cứ thế đến sinh nhật thứ hai mươi tư của mình, lúc lên xe buýt, tôi đã vô tình làm mất lá bùa hộ mệnh.
Ma nam bám theo tôi có thân hình cao lớn, hai chân dài đặc biệt chói mắt, từ phần cổ trở xuống có thể nói là đạt tỷ lệ vàng.
Anh ta khá khôi ngô, sống mũi cao, môi mỏng, lông mày thập phần đứng đắn, mắt một mí càng thêm hoàn hảo.
Khuyết điểm duy nhất chắc là nước da trắng đến mức còn trắng hơn cả bức tường vừa sơn trắng.
Hai mắt xanh đen, đôi môi thì đỏ mọng như thể anh ta vừa uống máu xong.
Nếu người bình thường mà nhìn thấy anh ta, có khi sợ quá chết ngay tại chỗ luôn rồi.
Tôi đã quen với việc nhìn thấy những con ma có vẻ ngoài kỳ lạ như này, thoạt nhìn thì kiểu mắt phượng mày ngài của ma nam này khá kinh diễm, vậy nên tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bị tôi nhìn chằm chằm nên có vẻ như anh ta cảm thấy xấu hổ, cứ cúi đầu xuống, hàng mi dài cong vút khẽ run run, từng ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, trông cứ như cô dâu nhỏ đang ngượng ngùng.
Nhìn đã rồi, tôi chuẩn bị về nhà.
Kết quả, tôi vừa bước một bước, anh ta đã theo sát ngay sau, bám suốt cả quãng đường, theo tôi về nhà.
Tôi mở cửa, anh ta ló đầu vào thăm dò.
Tôi thình lình quay đầu, đối mặt với anh ta.
Anh ta sợ tới mức lơ lửng lùi lại mấy mét, đôi mắt đẹp trai đầy vẻ hoảng sợ.
Một lát sau, anh ta vỗ vỗ ngực “Làm mình sợ muốn chết.”
Khóe miệng tôi co giật, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Đại ca à, anh là người đã chết rồi đó, có biết không?
Tôi phớt lờ anh ta, thay giày, đi vào.
Có điều, tôi không đóng cửa.
Tôi không biết trong lòng mình muốn gì.
Có lẽ là vì đã cô đơn quá lâu.
Cũng có khi là vì đã quá lâu không làm bạn với ma.
Lúc tôi đi đến tủ lạnh để lấy đồ uống, anh đẹp trai ban nãy đã phi tới cửa, thò đầu vào, không ngừng nhìn vào trong nhà tôi.
Thấy tôi không phản ứng, anh ta liền nói một tiếng “Xin đã quấy rầy” rồi từ từ bay lơ lửng vào.
Anh ta đứng bên cạnh sô pha, như thể đang lưỡng lự không biết có nên ngồi xuống hay không.
Tôi ngồi lên sô pha uống nước, mở TV, xem một cách thích thú, anh ta thấy tôi cười haha thật lớn thì cũng chăm chú nhìn vào TV, cong môi nhếch mép cười.
Ơ, không cười còn đỡ, cười như thế sao mà cứ như địa ngục thế này?
Nụ cười tôi đông cứng lại.
Gần đến giờ ăn tối, tôi đặt đồ ăn.
Là món tôm hùm đất.
Lúc tôi ăn tôm hùm đất, anh đẹp trai ngồi đối diện tôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào… con tôm hùm trên tay tôi.
Tôi cố ý trêu chọc anh ta, lắc con tôm hùm sang trái.
Anh ta liền nhìn sang bên trái.
Tôi xoay sang phải.
Mắt anh liền nhìn theo hướng phải.
Tôi mím môi cười.
Xem thôi thì có ích gì, anh ăn không được.
Sau khi ăn hết một nồi tôm hùm, tôi ợ lên, cơn ợ xộc thẳng vào người anh ta, anh ta cau mày, hắt xì hơi.
Ai u, tôi quên mất, món tôi vừa ăn là tôm hùm đất sốt tỏi.
Anh ta hắt hơi vài cái, hai mắt đỏ hoe, cực kì đau khổ nhìn tôi.
Ù uôi, này là cái biểu cảm bị hại nhất mà tôi từng thấy đó.
Làm ma cũng không xứng đâu.
Những lúc ở với những người bạn ma của mình, tôi luôn giúp họ ăn đồ cúng.
Dù họ thực sự không thể ăn nó, nhưng ít nhất cũng hít một hơi cho đỡ thèm.
Nghĩ đến đây, tôi nhấc điện thoại, gọi một phần tôm hùm đất khác
Đến tối, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì thấy cửa phòng hé ra.
Sau đó, con ma đẹp trai bay vào.
Anh ta lơ lửng trước giường tôi, vẻ mặt mãn nguyện, còn thì thầm một câu “Cảm ơn”.
Ra là một con ma lịch sự.
Tôi mặc kệ anh ta, lăn qua lăn lại ngủ tiếp, vô tình đá bay chăn bông.
Anh ta một bên lầm bầm, một bên giúp tôi đắp lại chăn bông.
Tôi cố tình đùa giỡn anh ta.
Tôi đá chăn lần nào, anh ta kéo chăn lại cho tôi lần đó.
Cuối cùng, chơi mệt quá, tôi thực sự mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi dường như thấy anh ta cười khẽ.
Lần này, tiếng cười không u ám như địa ngục nữa.
Cứ thế, vô duyên vô cớ tôi đã bắt đầu sống với một con ma.
Mỗi lần tan làm đều thấy anh ta đã ngồi xổm ở cửa đợi tôi.
Hôm tôi phải tăng ca chưa về được, anh ta liền vội vàng lặn lội vào công ty tìm tôi, cũng bởi vì quá vội vàng mà đã trực tiếp tạo nên một cơn gió.
Lúc đồng nghiệp tăng ca cùng tôi nhìn thấy một cơn gió thổi qua, tóc anh ta vì quá sợ hãi mà dựng đứng cả lên.
Tôi an ủi: “Chỉ là gió thôi”.
Anh ta nơm nớp lo sợ “Nhưng mà, cửa sổ công ty đều đóng đó.”
Anh ma đẹp trai dường như ý thức được mình làm sai, vội vàng lúng túng đứng sang một bên, hệt như một con chó lớn đầy tủi thân.
Tôi khuyên đồng nghiệp mau về nhà, một mình ở lại dọn dẹp bãi chiến trường lộn xộn của anh đẹp trai.
Anh ta muốn bước tới giúp đỡ, nhưng rồi không dám.
Sau đó, anh ta tiếp tục theo sau tôi, liên tục nói: ” xin lỗi, xin lỗi, anh không cố ý đâu.”
Không biết lúc còn sống anh đẹp trai này là người thế nào, sao lúc nào cũng nói xin lỗi.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tôi định về nhà, nhưng lúc này khó bắt taxi nên tôi phải đi bộ về nhà.
Dọc đường đi, bóng ma đẹp trai kề sát tôi như một vệ sĩ, vẻ mặt trắng bệch lại bày ra biểu cảm cực kì nghiêm trọng.
Đột nhiên, một con mèo hoang nhảy ra khỏi bãi cỏ.
Anh ma đẹp trai sợ tới mức dựng cả tóc gáy, nhưng rồi anh ta vẫn không chút do dự đứng trước mặt tôi, giang hai tay ra, khóc không ra nước mắt đe dọa lại con mèo hoang: “Mày … mày cút đi.”
Tôi day day trán.
Với cái khí thế này của anh ta, đến kiến còn không sợ nữa là.