Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển - Trang 2

Chương 9



Edit: Mộc Tử Đằng
Bản thân Đàm đinh đang còn có chút lúng túng, nhưng khi nhắc đến chuyện của Hứa Kiều, cô liền thả lỏng đôi chút.
Cô cười cười nói: "Thì ra anh vì chuyện này mà bái phục cô ấy, hơn nữa lão đại của các anh ngày thường thực rất đáng sợ sao?"
Trần Nhiên biểu cảm vô cùng kinh hãi.
"Đáng sợ, anh ấy đâu chỉ là đáng sợ."
"Khoa trương như vậy sao?"
"Bằng không cô cho rằng vì sao tôi lại bái phục bạn của cô chứ."
Đàm đinh đang hiểu rõ cười cười, người đàn ông Thẩm Lạc Dương này, không cần phải thăm dò cô cũng biết, anh ta tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc vào, hơn nữa chỉ bằng ánh mắt anh ta ngày đó nhìn cô thì cô đã biết.
Ánh mắt của cô không khỏi nhìn vào Tống Lâm đang đi cạnh Trần Nhiên, cô đánh giá nhìn anh ta vài lần.
Cô nhìn anh ta cũng có vẻ hơi quen quen.
Trần Nhiên phát hiện ánh mắt cô ấy dừng trên người Tống Lâm, vì thế mở miệng nói.
"Đây là Tống Lâm, ngày đó cậu ta cũng có mặt ở đó."
Đàm đanh đang nhìn anh ta, trong đầu thấy có chút ấn tượng.
"Xin chào." Cô chào hỏi anh ta.
Bước chân của Tống Lâm hơi dừng một chút, nhưng không lập tức nói chuyện, trong không khí lại hiện lên vẻ lúng túng.
Thấy thế, Trần Nhiên không khỏi dùng cánh tay huých anh ta một cái.
Tống Lâm lúc này mới nhìn Đàm đinh đang.
"Uh." Ánh mắt anh ta nhìn cô không vượt qua ba giây, sau đó ừ một tiếng, rồi nhanh chóng quay đi.
Cô nhìn sườn mặt của anh ta, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không rõ ràng, trái tim như bị cái gì đó quấn lại.
Trần Nhiên không nhìn thấy được sự thất thần của cô, tiếp tục mở miệng cùng cô nói chuyện: "Không phải 10 giờ mới học sao, cô sao lại tới sớm như vậy?"
"Hôm nay dậy tương đối sớm, dù sao cũng đi học, nên đi sớm hơn bình thường một chút thôi, thuận tiện tham quan một chút."
"Được đấy, một lát đến võ quán, không có việc gì cô có thể tham quan."
- ---------------------------------------
Thẩm Lạc Dương trong tay cầm một cuốn sổ điểm danh, ánh mắt anh nhìn lướt qua tên các học viên, sau đó tầm mắt dừng lại trước một cái tên.
Hứa Kiều.
Anh không nói gì, phía dưới học viên tự nhiên cũng không ai dám nói gì, có lẽ bản thân anh tỏa ra một loại khí tràng, làm người trước mắt hô hấp không khỏi thả chậm xuống.
Trong không khí yên tĩnh như vậy, phía cửa chậm rãi vang lên tiếng bước chân.
Đàm đinh đang không ngừng nhìn ra cửa phòng học, tuy rằng ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, mẹ nó, cô ấy luôn vân đạm phong khinh như vậy, hôm nay nếu lại đến trễ mà bị phạt, xem chừng cô ấy thật sự sẽ cùng anh ta cãi một trận nữa.
Cô ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, anh giờ phút này hơi hơi cuối đầu, cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt của anh, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy anh giống như đang cố ý chờ Hứa Kiều.
"Tít tắt, Tít tắt, Tít tắt."
8 giờ 57.
"Tít tắt, Tít tắt, Tít tắt."
8 giờ 58.
"Báo cáo!"
Thẩm Lạc Dương quay đầu qua, liền nhìn thấy cô gái ấy đứng ngay cửa.
8 giờ 59.
"Vào đi."
Trên mặt Hứa Kiều có chút khoe khoang, cô bước chân từ từ đi qua bên người Thẩm Lạc Dương.
Khi cô đi ngang qua, mang theo một trận gió kèm theo một mùi hương.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng nhíu mày, anh không thích mùi nước hoa.
Hứa Kiều ngồi ở cạnh Đàm đinh đang, mới vừa ngồi xuống, Đàm đinh đang liền gấp không chờ nổi nói chuyện với cô.
"Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng, hôm nay cậu lại bị muộn nữa rồi."
Hứa Kiều nhướng mày nhìn cô ấy.
"Mọi người đều đã đến đông đủ, tôi gọi tên từng người lên nhận đồng phục, sau đó đến phòng thay quần áo thay vào đồng phục rồi quay lại."
Đến tên Hứa Kiều, Hứa Kiều liền đứng dậy đi đến bên cạnh anh, từ tay anh nhận lấy đồng phục.
Đang lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một thanh âm nhàn nhạt, thanh âm của anh tuy không lớn, nhưng lại làm Hứa Kiều không tự giác được dừng lại bước chân.
"Chờ một chút."
"Không biết huấn luyện viên Thẩm còn có gì muốn phân phó?" Hứa Kiều âm dương quái khí nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn vẻ khiêu khích trên mặt cô, trong giọng nói mang theo tia trào phúng nhàn nhạt, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn đánh giá cô.
Cứ như vậy, Thẩm Lạc Dương nhìn cô gần nửa phút, Hứa Kiều cuối cùng có chút không bình tĩnh nỗi nữa.
"Tôi biết tôi lớn lên xinh đẹp"
"Đem tóc của cô cột lên hết."
Hứa Kiều, "..."
Anh nhìn đến nửa ngày, cuối cùng chính là vì nói cho cô biết là cô phải cột tóc lên sao?
Một trận xem thường xong lên.
"Ừ." Cô không mặn không nhạt trả lời, sau đó xoay người đi đến phòng thay quần áo.
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng Hứa Kiều, không khỏi cảm thấy trong xương cốt cô vẫn là một cô gái quật cường.
Mới vừa đến phòng thay quần áo, Hứa Kiều đã bị Đàm đinh đang kéo qua.
"Anh ta mới vừa cùng cậu nói cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ kêu tớ cột tóc lên thôi." Hứa Kiều giang tay ra, vẻ mặt không sao cả nói.
Sau đó cô nhìn nhìn cổ tay mình, không mang theo đồ cột tóc.
"Tớ không có mang theo đồ cột tóc, cậu có mang theo không?"
Đàm đinh đang tìm trong túi xách một hồi, sau đó lắc đầu.
"Tớ cũng không mang theo."
"Chị, em có mang đồ cột tóc này, em cho chị."
Lúc này, bên cạnh một cô gái cột tóc đuôi ngựa hướng Hứa Kiều đưa qua một cái đồ cột tóc.
Hứa Kiều cũng không tỏ vẻ khách khí, thoải mái hào phóng nhận lấy đồ cột tóc, "Cảm ơn."
"Không khách khí ạ." Em gái Tiêu trên mặt toát lên vẻ tươi cười hồn nhiên, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, Hứa Kiều không khỏi nhìn cô nàng có chút cảm tình tốt.
Cô dùng đồ cột tóc cột tóc gọn gàng lên.
"Em tên gì?"
"Ân Duyệt."
- -----------------------------
Buổi học đầu chưa học sâu về phòng thân chỉ nói về tầm quan trọng của việc học phòng thân và nêu một vài ví dụ về nữ sinh ra ngoài vào buổi tối gặp phải nguy hiểm và đột phát tình huống.
Hiện tại xã hội này, an toàn đều hoàn toàn không thể được bảo đảm, đặc biệt là phái nữ. Trong xã hội này, một khi có cái gì nguy hiểm, đứng mũi chịu sào chịu thương tổn chính là phái nữ, cho nên hiện tại càng ngày càng nhiều cô gái bắt đầu học võ thuật, học thuật phòng thân.
Lúc Thẩm Lạc Dương cùng trợ giảng đang giảng giải phía trên, Hứa Kiều miễn cưỡng nghe xong vài phút, sau đó mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, cô hiện tại bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ đang ập đến.
Một là bởi vì đêm qua cô đi ngủ quá muộn, mà hôm nay buổi sáng lại dậy quá sớm, giấc ngủ không hề đủ chút nào. Hai là bởi vì cô cảm thấy thanh âm của Thẩm Lạc Dương giống như Đường Tăng đang niệm kinh, cô nghe mà mơ màng sắp ngủ, cảm giác thật buồn tẻ.
Hứa Kiều có một đặc điểm chính là chỉ cần có người nói đến đề tài không thú vị, buồn chán thì ngay lúc đó cô sẽ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Cũng như lúc học đại học, cô trên cơ bản đều không tập trung được mấy lần, mà giáo sư chỉ chủ yếu dạy các sinh viên ưu tú, may mắn là cô rất giỏi nghệ thuật biểu diễn, cho nên dù ngày thường toàn không mấy tập trung, nhưng đến khi kiểm tra đều đạt điểm cao, giáo sư cũng không dám nói cái gì.
Một lớp 8 người nên ngồi thành một vòng tròn, mà Hứa Kiều cùng Đàm đinh đang lại vừa lúc ngồi bên cạnh nhau, cho nên đầu cô không tự giác liền bắt đầu dựa qua vai Đàm đinh đang.
"Tớ ngủ một lúc, đến tan học thì gọi tớ dậy." Hứa Kiều nhỏ giọng nói với Đàm đinh đang.
"Cậu không sợ bị anh ta bắt được sao?" Đàm đinh đang nhún vai.
"Sợ cái gì, không phải còn có cậu sao? Hơn nữa, phát hiện thì sao, anh ta có bản lĩnh tới đánh tớ à." Hứa Kiều trợn trắng mắt, sau đó tiếp tục thoải mái dựa vào trên vai Đàm đinh đang.
Đàm leng keng bất đắc dĩ, cô ấy cũng biết đức hạnh của Hứa Kiều ra sao.
"Tớ còn có thể nói cái gì đây?"
"Đừng nói chuyện gì cả, hôn tớ đi."
"Lăn đi chỗ khác."
Đáng tiếc Hứa Kiều đã không trả lời lại, bởi vì lúc này cô ấy đã gặp Chu Công rồi.
Đàm đinh đang hơi hơi ngồi thẳng người, làm Hứa Kiều dựa vào vị trí sau vai cô ấy, nhằm giúp cô ngăn trở tầm mắt của huấn luyện viên.
Động tác này đã thành thói quen sau khi học chung 4 năm đại học.
"Hôm nay chúng ta học một tình huống, bị kẻ bắt cóc cướp bóc, mà chung quanh lại không có ai để có thể cầu cứu, lúc này chúng ta nên chạy thoát như thế nào."
Thẩm Lạc Dương đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay kêu trợ giảng đến.
"Phía dưới chúng ta chú ý một chút."
Thẩm Lạc Dương cùng trợ giảng phối hợp vô cùng tốt, bọn họ một người sắm vai người bị hại, người còn lại sắm vai kẻ bắt cóc, anh một bên giảng giải cho học viên, một bên xuất chiêu tấn công "Kẻ bắt cóc", hơn nữa động tác sạch sẽ lưu loát đem "Kẻ bắt cóc" quật ngã xuống đất.
Nữ học viên ngồi ở chung quanh đã hai lóe lên tình yêu nồng nàn, thật là quá soái mà!
Sau khi dứt động tác, đôi mắt Thẩm Lạc Dương đã nhìn đến người đang dựa vào Đàm đinh đang không hề nhúc nhích gì, từ khi anh bắt đầu cùng trợ giảng bắt đầu động tác cô cũng không nhìn lên.
"Phía dưới chúng ta mời một học viên lên làm mẫu cho chúng ta một chút."
Vừa nghe đến muốn mời một học viên đi lên làm mẫu, phía dưới các học viên đều bắt đầu có chút xôn xao, đều mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Lạc Dương, sợ anh không thấy mình.
Nhìn Thẩm Lạc Dương dần dần dời tầm mắt qua phía này, Đàm đinh đang run lên đẩy đẩy Hứa Kiều.
"Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."
Hứa Kiều ngẩng đầu lên, mê mang nhìn nhìn cô ấy, vẫn mang bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
"Tan học rồi à?" Cô lẩm bẩm nói.
Cô vừa nói, một bên đã đứng lên, Đàm đinh đang theo bản năng giữ chặt cô lại, cô ấy còn chưa kịp giữ chặt, cô đã đứng dậy rồi.
Sau đó, trong nháy mắt biểu tình của Đàm đinh đang liền thay đổi.
"Cậu làm sao còn không đứng dậy? Không đi sao?" Hứa Kiều nhìn Đàm đinh đang còn ngồi dưới đất, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi cô ấy.
"Cái kia, Kiều Mạch, kỳ thật..."
"Xem ra bạn học này rất sẵn sàng làm mẫu cho chúng ta, vậy đi, chúng ta hãy hoan nghênh bạn học lên làm mẫu cho chúng ta một chút những gì đã học." Thẩm Lạc Dương lãnh đạm nhìn cô.
Cái gì?
Đột nhiên nghe được thanh âm của Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều theo bản năng quay đầu, cô nhìn thấy Thẩm Lạc Dương còn đứng ở nơi đó, lại nhìn thoáng qua các học viên đều ngồi quy củ, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Đàm đinh đang, cô bây giờ còn có chút ngốc, không hiểu mọi chuyện đang diễn ra làm sao.
Ân Duyệt nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, lại nhìn thoáng qua Hứa Kiều đang đứng ở nơi đó, không biết vì sao, cô ấy luôn có điểm cảm thấy Thẩm đại ca không thực thích chị gái nhỏ này, mà xem ra chị gái nhỏ này tựa hồ cũng không thích anh ấy.
Đàm đinh đang tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, cô ấy ngẩng đầu nhìn Hứa Kiều.
Cô định không có gì xảy ra không ngờ tầm mắt huấn luyện viên Thẩm nhìn qua bên này, làm cô nhanh chóng phải gọi Hứa Kiều dậy, không ngờ cô ấy lại cho rằng đã tan học.
"Làm mẫu cái gì?" Hứa Kiều đứng đối mặt Đàm đinh đang, hạ giọng hỏi.
Đàm đinh đang một bên trộm nhìn Thẩm Lạc Dương, một bên hạ giọng nói với Hứa Kiều: "Làm mẫu khi gặp cướp bóc thì phải làm sao để thoát thân."
"Bạn học Hứa, không phải cô nên đi lên làm mẫu sao, bây giờ gan bàn chân bị keo 502 dính trên sàn nhà rồi à?" Thanh âm Thẩm Lạc Dương thình lình từ phía sau truyền tới.
Thẩm Lạc Dương vừa nói xong, bên dưới các học viên đều nhịn không được cười khẽ lên, căn bản huấn luyện viên Thẩm cũng có thể nói chuyện cười dễ nghe đấy.
Hứa Kiều tức giận liếc mắt trừng Thẩm Lạc Dương một cái, chân anh mới bị keo 502 dính lại ấy!
Ông chú già!
Tên mặt than!
Cô không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn anh, sau đó bước đi lên.
"Được, hoan nghênh bạn học." Anh câu môi.
"Bạch bạch bạch......"
Chương trước Chương tiếp
Loading...