Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ
Chương 4
Thời học đại học, chuyên ngành của tôi là sinh vật học cổ, giấc mơ của tôi là mở một viện bảo tàng trưng bày tiêu bản các sinh vật cổ.
Khi tôi tới khu triển lãm tiêu bản hồ điệp, Chu Việt với Lộc Lộ cũng ở đây.
Có thể nhìn ra được, Lộc Lộ muốn mua tiêu bản hồ điệp.
Cô ta cầm tiêu bản một con bướm dang cánh lên, hỏi Chu Việt có đẹp không.
Chu Việt liếc nhìn giá cả, nói với giọng điệu đầy chính nghĩa: “Đây là xác con bướm đó, em nhìn xem là được rồi, tuyệt đối không nên mua về nhà, xui xẻo lắm.”
Xì…
Cũng khó trách hắn ta sẽ nói như thế.
Cái tiêu bản hồ điệp giương cánh kia có giá tới 6000 tệ, mà số dư tài khoản của Chu Việt chỉ có 1208 tệ, hắn ta không mua nổi.
Lộc Lộ chu mỏ, yếu ớt phản bác: “Đây là tiêu bản để phổ cập khoa học, rất có ý nghĩa đó, hơn nữa nếu bày nó ở nhà còn có giá trị thưởng thức.”
Chu Việt nhận ra Lộc Lộ không vui, dỗ dành: “Vậy thì mua một con về làm vật trang trí đi, để anh chọn giúp em.”
“Con này đi!” Trong số mấy trăm tiêu bản hồ điệp, hắn ta tìm ra con có giá rẻ nhất.
Yết giá 1180 tệ.
“Con đó có màu quá xấu, đen thui.” Lộc Lộ không ưng con Chu Việt chọn.
Cô ta thích một con khác: “Con hồ điệp màu xanh nhạt này cũng rất đẹp, giá vừa lúc 1314, rất có ý nghĩa, chúng ta mua con này đi?”
Trên mặt Chu Việt lộ ra vẻ lúng túng.
Tôi phì cười ra tiếng, hóng hớt không chê lớn chuyện: “Không phải là không mua nổi đấy chứ?”
“Sao có thể không mua nổi?” Lộc Lộ làm nũng: “A Việt, bạn gái trước của anh xem thường anh kìa.”
Chu Việt cầm tiêu bản hồ điệp, nói với giọng đầy khí phách: “Anh mua cho em!”
Phó Cảnh Uyên đang đứng bên cạnh khu triển lãm tiêu bản hỗ phách ở cạnh quầy thu ngân.
Khi Chu Việt đi ngang qua Phó Cảnh Uyên còn hừ lạnh một tiếng: “Tìm một người đàn ông đeo đồng hồ giả như vậy, đúng là đủ mất mặt.”
Lúc này tôi mới chú ý tới, trên tay Phó Cảnh Uyên đeo một chiếc Patek Philippe.
Hơn 6000 vạn!
Nếu không phải tôi đã nhìn thấy số dư tài khoản của Phó Cảnh Uyên, có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy cái đồng hồ này là giả.
Chu Việt đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân: “Cà 1200 tệ, tôi trả thêm cho cô 114 tệ tiền mặt.”
Nói xong hắn ta lấy túi tiền ra, thanh toán 114 tệ, thành công mua được tiêu bản hồ điệp giá 1314 tệ kia.
Nhưng chờ khi hắn ta đưa tiêu bản hồ điệp cho Lộc Lộ, Lộc Lộ lại nói:
“Đưa hóa đơn cho em đi, em muốn chụp khoe với các bạn, con số 1314 này quá lãng mạn, em muốn ghi lại khoảnh khắc này.”
“Khụ khụ, không có hóa đơn, cũng đừng đăng lên mạng, anh không thích rêu rao.”
Thực tế là Chu Việt biết lấy đâu ra hóa đơn quét thẻ 1314?
Vì hắn ta… trả với hai cách thức khác nhau!!!
Lộc Lộ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì lực chú ý của cô ta đã bị một câu nói của nhân viên phòng triển lãm hấp dẫn:
“Phó tiên sinh, tiêu bản hồ điệp hổ phách này giá 520 vạn.”
Tôi và Chu Việt đồng thời nhìn về phía Phó Cảnh Uyên.
Hắn lấy ra một tấm thẻ đen, vẻ mặt lạnh nhạt hệt như đang hỏi mua một cây bắp cải thảo: “Gói lại.”
“Giả vờ giả vịt đi!” Chu Việt thốt lên trào phúng, còn nói nhỏ với Lộc Lộ:
“Một ngụy tinh anh đeo đồng hồ giả, cũng chỉ có thể lừa mấy nữ sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, anh không tin trong thẻ của hắn có 520 vạn.”
Nhân viên nhanh nhẹn quét thẻ sau đó đưa hóa đơn cho Phó Cảnh Uyên: “Phó tiên sinh, mời tiên sinh ký tên lên hóa đơn.”
Phó Cảnh Uyên tiêu sái ký tên.
Xong xuôi, hắn đặt tiêu bản hồ điệp hổ phách vào trong lòng bàn tay tôi:
“Khê Khê, 10 năm trước em tặng tiêu bản hồ điệp cho anh, anh vẫn chưa tặng quà đáp lại, hiện tại mới tặng, không tính là trễ chứ?”