Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ
Chương 11
Tôi gây dựng đội livestream, quay từng tiêu bản lại, để càng nhiều người có thể hiểu biết và mua được tiêu bản của chúng tôi, dùng để sưu tầm hoặc làm vật trang trí trong nhà.
Mãi tới lúc này Chu Việt mới phát hiện ra tôi là con nhà giàu có. Hắn ta rất hối hận, nhưng lúc này tôi với Phó Cảnh Uyên đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Cha mẹ hai bên biết chúng tôi thành đôi cũng rất vui mừng. Tình cảm của chúng tôi rất ổn định.
Trải qua hơn nửa năm kinh doanh, phòng tiêu bản của chúng tôi hot vô cùng, lượng fan tăng vọt, cung không đủ cầu.
Lại một mùa thu nữa đã tới.
Kỳ nghỉ quốc khánh, tôi và Phó Cảnh Uyên hẹn nhau tới rừng nguyên thủy tìm tiêu bản.
Trong khu rừng rậm này có rất nhiều chủng loại hồ điệp.
Khi chúng tôi đi ngang qua một cái cầu treo dưới thác nước, thác nước đổ xuống, hơi nước tung tóe làm mờ con đường phía trước.
Mới đi được nửa đường, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo mưa, đeo khẩu trang xuất hiện.
Trông thân hình hắn ta có chút quen thuộc.
Dường như là Lộc Kỳ Minh.
Tính toán thời gian, hẳn hắn ta đã ra tù.
Tôi và Phó Cảnh Uyên mới vừa kịp phản ứng, Lộc Kỳ Minh đã cầm d.a.o găm đ.â.m về phía tôi.
Phó Cảnh Uyên đẩy tôi ra rồi đá văng Lộc Kỳ Minh, hai bên xông vào đối chiến.
Trong lúc bọn họ đánh nhau, cầu treo rung lắc dữ dội. Tôi bị mất trọng tâm, ngã từ cầu treo vào trong dòng nước phía dưới.
Phó Cảnh Uyên thấy thế, muốn nhảy xuống cứu tôi, nhưng bị Lộc Kỳ Minh quấn chặt, không kịp thoát ra.
Tôi bị dòng nước cuốn xuống hạ du.
Cũng may dòng nước không quá xiết, tôi cởi bỏ balo leo núi đi, ổn định thân hình rồi bò lên bờ.
Di động đã mất tăm, lại thêm nơi này vốn là rừng nguyên thủy, không có tín hiệu, cho dù có di động cũng không có tác dụng gì.
Tôi vòng xung quanh muốn đi tìm Phó Cảnh Uyên, nhưng tôi lại bị lạc trong rừng.
Tôi đi tới đi lui, đi gần hai giờ đồng hồ vẫn không thể rời khỏi khu rừng này.
Tôi lạnh tới phát run, chỉ có thể nhặt một ít củi, tìm một hang động trong rừng trú tạm.
Tôi phải tranh thủ nhóm lửa hong khô quần áo trên người mới được.
Tôi phải khiến thân thể ấm áp lên thì mới có sức đi tìm Phó Cảnh Uyên, hoặc là có thể chống đỡ được tới khi hắn tìm được tôi.
Đốt được lửa rồi, tôi cởi áo ngoài ra hong khô. Trên người vẫn còn bộ đồ bó sát bên trong, tôi cứ mặc vậy sưởi ấm.
Thân thể dần dần ấm lên. Sau khi quần áo trong được hơ khô, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
Tôi vội vàng mặc cái áo ngoài mới hong khô được một nửa lên, tay cầm một cành cây, tư thế sẵn sàng phòng bị.
Nếu người tới là Phó Cảnh Uyên thì tốt, nhưng nếu người tới là Lộc Kỳ Minh, vậy thì phiền toái.
Ai biết, người đi vào lại là Chu Việt.
Ở nơi rừng rú gặp phải người yêu cũ, tôi không dám thả lỏng chút nào.
Tôi không tin đây chỉ là trùng hợp.
“Chu Việt, sao anh lại ở đây?”
Chu Việt giải thích: “Anh vô tình biết được cha Lộc Lộ muốn trả thù em, sợ em gặp nguy hiểm nên anh chạy tới bảo vệ em.”
Hắn ta nói xong lại đặt cái balo leo núi đang đeo trên lưng xuống, lấy lương khô từ trong balo ra đưa cho tôi.
“Em có đói không? Ăn chút gì đó lấp đầy bụng trước đi.”
“Không cần.” Tôi không tin tưởng Chu Việt.
Tôi thà đói cũng không muốn ăn đồ của hắn ta.
“Tôi đi tìm Phó Cảnh Uyên.” Tôi muốn đi ra phía ngoài hang động.
Nhưng Chu Việt lại xông lên, chặn đường đi của tôi.
Tôi dùng cành cây quất hắn ta, nhưng bị hắn ta đè chặt lại.
“Em không tin tưởng anh tới thế sao?” Hắn ta nổi giận, đè tôi lên vách động.
“Hiện tại không có ai khác ở đây, em nên ngoan ngoãn một chút, nếu không anh không dám chắc mình vẫn có thể thương hoa tiếc ngọc được đâu.”