Bán Thân Chôn Đệ - Tiểu Trì
Chương 15
Ta đã nói rồi mà, một ngã rẽ, một người rẽ trái, một người rẽ phải, đời này có lẽ sẽ không gặp lại.
Đối với ta và Trầm Tranh, không phải là "có lẽ,"
Mà là "chắc chắn."
Hắn chẳng rời được tiệm rèn, còn ta thì phải đi tìm trưởng tỷ.
Cả đời dài như vậy, nỗi nhớ nhung chỉ từ vài ngày ngắn ngủi bên nhau thì có thể kéo dài được bao lâu chứ?
Rồi hắn sẽ nghĩ thông suốt, sẽ nhận ra rằng, một thê tử mua về với giá một hai lượng bạc chẳng khác gì một người hai mươi lượng.
Mười chín lượng dư ra là do hắn ngốc thôi.
Hắn cứ làm lụng mấy ngày bên bếp lò, nghiêm túc tính toán, xem phải dành dụm bao lâu mới đủ hai mươi lượng bạc, thì nước trong đầu hắn cũng sẽ bốc hơi.
Rồi hắn sẽ không còn là tên ngốc nhà họ Trầm nữa, mà sẽ trở lại làm Trầm Tranh.
Tiểu Sơn kéo tay áo ta, hỏi ta bị sao vậy, vô duyên vô cớ sao lại khóc?
Ta đưa tay chạm lên mặt, cả gương mặt đã ướt nhòe.
Sáng tỉnh dậy, mắt cá chân ta sưng càng lớn hơn.
Lọ dầu mua từ hiệu thuốc cũng gần hết.
Thật là, ngẫm lại thấy có chút xấu hổ.
Rõ ràng lúc đi đã định không mang theo thứ gì của Trầm Tranh, nhưng rồi ta vẫn cầm đi vài miếng lương khô và lọ dầu này.
Ta nghĩ hắn cũng chẳng dùng đến, giữ lại chỉ vướng mắt hắn, chi bằng ta mang đi cho đỡ phiền lòng hắn.
Huống hồ ta cũng cần nó, vì một chút ích kỷ này mà ông trời giáng sét phạt ta thì ta cũng đành chịu.
Ta vuốt ve vỏ chai, lại nhớ đến Trầm Tranh.
Đêm trước khi ta rời đi, chính hắn đã dùng chai dầu này để xoa bóp chân cho ta.
Hắn cẩn thận đổ vài giọt, xoa dầu vào lòng bàn tay cho ấm lên rồi nhìn ta dò hỏi, khi ta gật đầu thì hắn mới bắt đầu áp bàn tay lên mắt cá chân ta.
Xoay ba vòng bên trái, rồi ba vòng bên phải, cứ thế xoa đi xoa lại, vừa làm vừa hỏi có đau không.
Khi ấy, ta không đau.
Bây giờ thì... đau sắp chec rồi.
Tiểu Sơn nằm trong quan tài mấy ngày, ăn uống chẳng được bao nhiêu, gầy nhom như cây sậy.
Ta sợ tiếp tục thế này nó sẽ kiệt sức mất, bèn bảo nó tìm một cành cây, coi như tạm làm cây gậy chống.
Thế là hai tỷ đệ ta bước chân khập khiễng, cuối cùng cũng đến được thành Văn.
Sắp gặp lại trưởng tỷ rồi, lòng ta vui mừng khôn xiết.
Ta muốn ăn món ăn của trưởng tỷ nấu, muốn kể cho tỷ ấy nghe chuyện ở quê nhà, những gian khó trên đường trốn chạy và cả những người ta đã gặp.
Ta ngồi bên suối, cẩn thận lau mặt cho Tiểu Sơn, dặn nó: "Gặp đại tỷ phu không được cúi gằm, sau này đệ cũng là trụ cột nhà họ Tần, không được rụt rè!"
Tiểu Sơn vỗ n.g.ự.c đôm đốp: "Nhị tỷ yên tâm, đệ sẽ thẳng như lúc nằm trong quan tài ấy."
Ta tét vào sau đầu nó một cái đau điếng: "Còn nhắc đến chuyện gì liên quan đến Trầm Tranh nữa, ta lột da đệ!"
Tiểu Sơn cười ngốc nghếch, nhưng vừa cười vừa ngơ ngác nhìn về phía sau lưng ta.
Ta ngoảnh lại và thấy Tiểu Đông bật khóc: "Sư nương ơi——"
Ta ngồi bên suối, cảm giác như mọi sức lực đã bị rút cạn, chỉ còn trái tim vẫn đập từng nhịp, nhắc nhở rằng ta vẫn là người sống.
Ta cố giữ bình tĩnh, nhưng có gì đó trong lòng đang vươn mầm mạnh mẽ, như muốn phá đất mà trỗi dậy.
Chẳng lẽ Trầm Tranh… hắn thực sự đã đến tìm ta…
Không kiềm được, ta nhìn quanh bốn phía.
Ở cổng thành người qua kẻ lại, dưới bóng mát của cây liễu, trên chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trôi qua, chẳng nơi đâu là thấy bóng dáng của Trầm Tranh.
Tiểu Đông chạy đến cạnh ta, vừa khóc vừa lau nước mắt: "Sư phụ không đến đâu."
Ồ.
Cũng tốt.
Ta cũng thấy nhẹ nhõm với kết cục này.
Thở phào một cái, ta dựa lưng vào thân cây lắng nghe Tiểu Đông kể lại trong nước mắt: "Người đi rồi, sư phụ phát đ.i.ê.n lên, bỏ hết công việc trong tiệm để đi tìm người ở khắp nơi."
Ta không biết nên nói gì, chỉ im lặng nhìn nó.
"Sư phụ hỏi rất nhiều người, ai cũng bảo không thấy sư nương ở đâu."
Ta gật đầu: "Nghe bảo sau đó hắn đi về hướng tây."
"Đúng, đúng, sư phụ định đi về hướng tây tìm người." Tiểu Đông làm động tác minh họa, "Rồi sư phụ gặp một người bán hàng rong."
"Người đó hỏi sư phụ, có phải người sư phụ đang tìm là cô nương từng được sư phụ bế ở cửa tiệm không, rồi kể rằng cô nương ấy đã hỏi đường đến thành Văn."
"Thế là hai sư đồ lại quay về thành Văn."
Vậy là Trầm Tranh thật sự đã đến sao?
Thế còn…
Tiểu Đông chỉ lên ngọn đồi bên ngoài thành, ở trong bóng chiều tà nơi đình hóng mát, có một bóng người đứng đó.
Gió thổi làm lớp áo mỏng trên người hắn bay phất phơ, đôi mắt trong trẻo như pha lê lướt qua lớp sương chiều và những cánh chim mệt mỏi bay về tổ, dõi về phía ta.
Đôi môi mềm mại ta từng hôn khẽ mím chặt.
Mùi hương quen thuộc của hắn như theo làn gió thoảng, vương vấn bên ta.
Ta nhớ lại những đêm nằm cạnh nhau, nhớ lần ăn kẹo mạch nha trên lưng hắn, nhớ những miếng thịt xào hắn gắp vào bát ta, nhớ cái bàn trang điểm mà hắn nói sẽ làm cho ta…
Nhớ cả những giọt nước mắt của hắn dưới ánh trăng, những lời nói mà hắn từng thốt ra.
Còn hắn, giờ đây, lại trở thành người cô độc.