Bản Năng Si Mê
Chương 33
Trì Mục nghe thấy xung quanh vang lên tiếng bước chân mà Lạc Ngu yên lặng không động đậy mới nhắc nhở, khi hắn nghiêng đầu xem mới hiểu sao cậu tạm dừng.
Thiếu niên môi đỏ mọng c4n ống hút, trà hoa quả bị hút lên nhưng không rồi lại chảy xuống.
Trì Mục: "Lạc Ngu?"
Lạc Ngu bình tĩnh đặt cốc về, vờ không xảy ra chuyện gì: "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, chắc là chỉ có một người, giờ tôi xử lý luôn!"
Chỉ bắn súng mới bình phục suy nghĩ hỗn loạn, Lạc Ngu thăm dò, dùng M416 giết người kia.
Lạc Ngu: "Người này có ít đồ, cậu nhặt đi, tôi không cần, có ống nhòm và đạn, tự cậu lấy."
Lạc Ngu muốn làm như không xảy ra chuyện lấy nhầm cốc, cậu lén nhìn, không biết Trì Mục có thấy không.
Trì Mục: "Ừ, tôi lấy."
Hắn thao tác nhặt đồ, cầm cốc của mình.
Lạc Ngu: "Ừm cái đó..."
Cậu muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Nếu cậu nói cho Trì Mục biết cốc của hắn bị cậu uống, để hắn uống của cậu cũng không được.
Dù Trì Mục uống cốc nào, kết quả hình như đều như nhau.
Trì Mục không dừng lại: "Ừ?"
Hắn đã đưa ống hút lên miệng, Lạc Ngu nhắm mắt.
Bỏ đi bỏ đi, thôi bỏ đi, coi như Trì Mục không phát hiện.
Lạc Ngu: "Tôi muốn nói là nếu cậu đủ đạn thì cho tôi một ít."
Trì Mục: "Ừ, đồ của tôi cho cậu lúc nào cũng được."
Lạc Ngu không được tự nhiên uống một hớp trà sữa, cứ thế trong bầu không khí kỳ quái chơi game với Trì Mục hơn một tiếng.
Sau khi đi ra ngoài, họ tìm chỗ ăn cơm ở tầng dưới, lúc sáu giờ mới đến trường.
Lúc Lạc Ngu đến lớp học, thấy trên bàn mình có cốc trà sữa.
Trà sữa của quán ngoài trường, không biết ai tặng. Cậu ngồi vào ghế, để trà sữa lên bàn của Đinh Duệ Tư ở đằng sau.
Không ít người tặng đồ cho cậu, trước kia cậu sẽ uống trà sữa, nhưng hôm nay cậu uống no rồi, không có ý định uống trà sữa thay cơm.
Cậu đặt cặp sách xuống, sờ ngăn kéo, lấy ra một túi đồ ăn vặt to.
Mà đồ ăn vặt này cơ bản đều là kẹo hoặc đồ ngọt.
Kẹo hoa quả quen thuộc làm cho cậu xác định ngay người tặng đồ là ai.
Lạc Ngu cau mày, đặt túi đồ ăn vặt trên bàn Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư đến lớp học, oa một tiếng.
"Anh Ngu, hôm nay thu hoạch phong phú thế à?"
Lạc Ngu: "Nói ít thôi, không phải cho ông ăn, trả lại cho Bạch Tĩnh Trúc hộ tôi, bảo cô ấy sau này đừng đem đến nữa.".
Đinh Duệ Tư: "Haiz, lại là em gái hoa hồng à. Tôi nói với ẻm trên diễn đàn rồi mà, biết rồi, tôi sẽ đi trả lại cho ẻm."
"Đừng trả lại cho em, em tặng cho anh, nếu anh không cần thì vứt đi."
Bỗng nhiên một cái đầu thò ra cạnh cửa, dọa Lạc Ngu hết hồn.
Bạch Tĩnh Trúc thò vào cửa sổ, quật cường nhìn Lạc Ngu.
Cậu không cảm xúc: "Tôi nhớ tôi đã từ chối cô không phải một hai lần."
Lạc Ngu là người rõ ràng, không thích là không thích, sẽ không dây dưa.
Bạch Tĩnh Trúc khổ sở: "Đàn anh, chẳng lẽ em không có cơ hội nào sao?"
Đinh Duệ Tư ngồi cạnh bồi thêm một dao: "Em gái à, không phải nói với em rồi còn gì, anh Ngu chỉ thích con trai, từ lúc sinh ra em đã không có khả năng rồi."
Đinh Duệ Tư: "Đó là điều kiện đầy đủ và tất yếu."
Có mười mấy người đã đến lớp, người đang cóp bài tập cũng dừng tay, hứng thú hóng hớt xem náo nhiệt.
Trì Mục nhướng mày, khó được một lần thấy Đinh Duệ Tư thuận mắt.
Lạc Ngu: "Đinh Duệ Tư, trả đồ cho cô ấy."
Đinh Duệ Tư vội cầm túi đồ ăn vặt lớn và trà sữa trên bàn lên, nhét vào tay Bạch Tĩnh Trúc.
Bạch Tĩnh Trúc: "Em không cần, em nói rồi, nếu anh không cần thì vứt đi."
Lời này lúc Trì Mục tặng quà cũng từng nói, nhưng Bạch Tĩnh Trúc không phải Trì Mục.
Cậu nhìn Trì Mục: "Nhường chỗ chút."
Trì Mục dịch chỗ, cho cậu đi ra ngoài.
Lạc Ngu lấy đống đồ trên tay Đinh Duệ Tư, đi đến chỗ thùng rác sau lớp, vứt vào thùng rác.
Đồ ăn vặt rơi xuống thùng rác phát ra tiếng "bịch" nặng nề, tựa như trái tim nát tan của Bạch Tĩnh Trúc giờ phút này.
Các học sinh thấy cảnh này: "Má ơi vô tình!"
Lạc Ngu về chỗ, đối diện với Bạch Tĩnh Trúc, biểu cảm lạnh lùng.
Bạch Tĩnh Trúc khóc chạy.
Đinh Duệ Tư chép miệng: "Anh Ngu, ác đấy."
Lạc Ngu: "Làm cho cô ấy ôm ảo tưởng không thiết thực, lãng phí thời gian với tôi, đó mới ác hơn."
Lạc Ngu không muốn làm Hải vương(*), thậm chí là rất phiền những người mình không có cảm giác mà bám riết. Đối với những người yêu đương mù quáng này, từ chối hai ba lượt còn tỏ thái độ rõ màng mà không được, Lạc Ngu cảm thấy nên thẳng thắn thì hơn.
(ý chỉ người bắt cá nhiều tay)
Về phần người khác nói cậu thế nào, nhìn cậu thế nào, cậu không thèm để ý.
Trì Mục im lặng dọn lại mặt bàn của mình, mặt mày giãn ra, tâm trạng vui vẻ.
Lúc tiếng chuông tự học tối vang lên, nhóm cán sự môn lưu loát thu bài tập.
Lúc thu hết bài tập, chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm tuyên bố tin tức quan trọng.
"Bây giờ làm bài thi, đề bài là mấy ngày nay các thầy cô soạn ra. Không nhiều bài như đề thi bình thường, nhưng điểm vẫn xếp hạng cả khối, chia trung bình xong cô sẽ gửi vào group chat của phụ huynh. Các em chuẩn bị đi, thời gian thi là hai tiếng rưỡi.".
Toàn thể lớp học: "A?"
Chủ nhiệm lớp vẫn cười tươi: "Cô thường nói một câu còn gì, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị."
Lớp học k3u rên, giống như hiện trường chém giết đẫm máu.
Chủ nhiệm lớp không cho thời gian giảm xóc, lấy bài thi ra phát từ trên xuống, trên bài thi có đủ Văn Toán Anh Lý Hóa.
Các học sinh nhìn thấy bài là choáng váng: "Cô ơi, sao lại có cả viết văn?"
"Em xem có đề ngữ văn ở trước không?"
Chủ nhiệm lớp là giáo viên Văn, nụ cười càng thêm hòa ái dễ gần.
Có bạn học than thở: "Nhưng mà cô ơi, đề bài toàn chữ Hán."
Chủ nhiệm lớp: "Em muốn làm bài trên bục giảng à?"
Cả bộ lớp im phăng phắc, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng bàn ghế xê dịch.
Lạc Ngu nhìn đề Vật lý trên bài thi, kinh ngạc nhướng mày.
Tri thức đề này phải vận dụng, vừa hay buổi sáng cậu thảo luận với Trì Mục, chẳng qua không phức tạp như bài tập, cậu liếc mắt một cái là hiểu.
Trì Mục cũng thấy được, nhìn cậu.
Trì Mục: "Còn nhớ chứ?"
Lạc Ngu: "Đương nhiên nhớ."
Trước khi làm bài thi, cậu bị Trì Mục nhét cái gì đó vào tay.
Lạc Ngu:?
Cậu mở lòng bàn tay ra, thấy một viên kẹo xinh đẹp.
Trì Mục: "Cho cậu kẹo."
Không cần tiếc hận vứt bỏ kẹo người khác cho, hắn sẽ bù đắp.
Trì Mục biết Lạc Ngu thích ăn kẹo.
Lạc Ngu ngẫm nghĩ, lấy một viên kẹo Alpenliebe trong túi ra, đặt vào tay Trì Mục.
Lạc Ngu: "Có qua có lại."
Cậu cho hắn cái kẹo vị ô mai.
Tuy Trì Mục không thích ăn kẹo, nhưng vẫn bóc vỏ ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt lan tràn ở đầu lưỡi, ngọt như là mùi liên kiều tỏa trong lòng.
Ngòi bút ma xát bài thi phát ra ra tiếng vang sàn sạt, Lạc Ngu cảm thấy lại nhớ tới buổi sáng hôm nay, thế giới tĩnh lặng, chỉ có tiếng viết chữ.
Đầu lưỡi gảy cái kẹo tròn to, làm cho hai má phồng lên.
Lạc Ngu nhìn bài thi, trạng thái rất tốt.
Kim đồng hồ từng phút trôi đi, hai tiếng rưỡi trôi qua trong sự trầm tư suy nghĩ của học sinh.
Trì Mục dừng bút trước, kiểm tra bài thi của mình một lần, nghiêng đầu nhìn Lạc Ngu.
Lạc Ngu để tránh không đủ thời gian nên viết Văn trước, làm Vật lý mình hiểu nhất cuối cùng, giờ phút này đang tính toán nhanh, biểu cảm rất nghiêm túc.
Nhóc liên kiều nghiêm túc khác với vẻ bất cần đời thường ngày, lộ ra sự hấp dẫn khác.
Trì Mục lấy giấy nháp còn thừa, dùng bút bi màu đen viết viết vẽ vẽ.
Lạc Ngu đang đắm chìm trong thế giới Vật lý, không chú ý đến tầm mắt Trì Mục nhìn mình.
Chủ nhiệm lớp ngồi trên bục giảng đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn chăm chú, thấy Trì Mục cứ nhìn bạn cùng bàn.
Cô không cho rằng Trì Mục nhìn lén đáp án của Lạc Ngu, cô tán thành thực lực của Trì Mục, mà thực lực của Lạc Ngu được quyết định bởi độ nắm chắc tri thức và độ nghiêm túc của cậu, phát huy lúc cao lúc thấp, cho nên Trì Mục hoàn toàn không cần quay cóp..
Nhưng Trì Mục đang nhìn Lạc Ngu, chủ nhiệm lớp tò mò, đi xuống bục giảng.
Trì Mục chú ý đến động tác của cô, thu hồi tầm mắt của mình, lấy tờ nháp khác ra tự nhiên che khuất tờ dưới, làm bộ như mình đang kiểm tra đáp án.
Chủ nhiệm lớp: "Làm xong rồi à?"
Trì Mục: "Vâng."
Chủ nhiệm lớp: "Cho cô xem trước."
Trì Mục đưa bài thi của mình ra, chủ nhiệm lớp lật đến bài Văn, không nói nội dung, hành văn tốt khiến cho chủ nhiệm lớp đọc mà sung sướng.
Chủ nhiệm lớp cầm bài thi quay về bục giảng, xem xong bài văn, theo bản năng muốn cho điểm, mà tay không có bút đỏ, đành thôi.
Nhưng cô vẫn rất hài lòng, Trì Mục luôn phát huy ổn định, chưa từng làm cho cô thất vọng.
Cô muốn khen Trì Mục, phát hiện hắn lại đang nhìn Lạc Ngu.
Chủ nhiệm lớp không hiểu lắm, căng thẳng nghĩ chẳng lẽ hai thằng nhóc này lại có mâu thuẫn gì, mà nhìn trông không giống, nhất thời đắn đo không chắc, cũng nhìn Lạc Ngu theo hắn.
Lạc Ngu ngẩng đầu khỏi thế giới Vật lý, thấy tầm mắt nóng bỏng của chủ nhiệm lớp, hơi hoang mang, sau đó làm như không phát hiện, cúi đầu.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường ở sau lớp, còn năm phút đồng hồ.
Cậu vội kiểm tra bài thi, thu dọn mặt bàn.
Kẹo hoa quả mà Trì Mục cho đã ăn xong rồi, nhưng vị ngọt vẫn đọng lại ở khoang miệng.
Lạc Ngu lén lút chạm vào cánh tay Trì Mục, nhỏ giọng: "Kẹo này cậu mua ở đâu thế?"
Nhãn hiệu kia Lạc Ngu chưa từng thấy, tuy cậu cũng ăn không ít kẹo hoa quả, nhưng cái Trì Mục cho ngọt hơn loại khác nhiều.
Trì Mục: "Nếu cậu thích, ngày mai tôi lại cho cậu."
Lạc Ngu: "Cậu nói cho tôi biết mua ở đâu, tự tôi đi mua."
Trì Mục: "Nhà tôi có người đi nước ngoài mang về."
Lạc Ngu: "Thế cậu bán cho tôi đi?"
Giọng Trì Mục nhẹ nhàng: "Không, kẹo của tôi cho cậu hết."
Thiếu niên môi đỏ mọng c4n ống hút, trà hoa quả bị hút lên nhưng không rồi lại chảy xuống.
Trì Mục: "Lạc Ngu?"
Lạc Ngu bình tĩnh đặt cốc về, vờ không xảy ra chuyện gì: "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, chắc là chỉ có một người, giờ tôi xử lý luôn!"
Chỉ bắn súng mới bình phục suy nghĩ hỗn loạn, Lạc Ngu thăm dò, dùng M416 giết người kia.
Lạc Ngu: "Người này có ít đồ, cậu nhặt đi, tôi không cần, có ống nhòm và đạn, tự cậu lấy."
Lạc Ngu muốn làm như không xảy ra chuyện lấy nhầm cốc, cậu lén nhìn, không biết Trì Mục có thấy không.
Trì Mục: "Ừ, tôi lấy."
Hắn thao tác nhặt đồ, cầm cốc của mình.
Lạc Ngu: "Ừm cái đó..."
Cậu muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Nếu cậu nói cho Trì Mục biết cốc của hắn bị cậu uống, để hắn uống của cậu cũng không được.
Dù Trì Mục uống cốc nào, kết quả hình như đều như nhau.
Trì Mục không dừng lại: "Ừ?"
Hắn đã đưa ống hút lên miệng, Lạc Ngu nhắm mắt.
Bỏ đi bỏ đi, thôi bỏ đi, coi như Trì Mục không phát hiện.
Lạc Ngu: "Tôi muốn nói là nếu cậu đủ đạn thì cho tôi một ít."
Trì Mục: "Ừ, đồ của tôi cho cậu lúc nào cũng được."
Lạc Ngu không được tự nhiên uống một hớp trà sữa, cứ thế trong bầu không khí kỳ quái chơi game với Trì Mục hơn một tiếng.
Sau khi đi ra ngoài, họ tìm chỗ ăn cơm ở tầng dưới, lúc sáu giờ mới đến trường.
Lúc Lạc Ngu đến lớp học, thấy trên bàn mình có cốc trà sữa.
Trà sữa của quán ngoài trường, không biết ai tặng. Cậu ngồi vào ghế, để trà sữa lên bàn của Đinh Duệ Tư ở đằng sau.
Không ít người tặng đồ cho cậu, trước kia cậu sẽ uống trà sữa, nhưng hôm nay cậu uống no rồi, không có ý định uống trà sữa thay cơm.
Cậu đặt cặp sách xuống, sờ ngăn kéo, lấy ra một túi đồ ăn vặt to.
Mà đồ ăn vặt này cơ bản đều là kẹo hoặc đồ ngọt.
Kẹo hoa quả quen thuộc làm cho cậu xác định ngay người tặng đồ là ai.
Lạc Ngu cau mày, đặt túi đồ ăn vặt trên bàn Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư đến lớp học, oa một tiếng.
"Anh Ngu, hôm nay thu hoạch phong phú thế à?"
Lạc Ngu: "Nói ít thôi, không phải cho ông ăn, trả lại cho Bạch Tĩnh Trúc hộ tôi, bảo cô ấy sau này đừng đem đến nữa.".
Đinh Duệ Tư: "Haiz, lại là em gái hoa hồng à. Tôi nói với ẻm trên diễn đàn rồi mà, biết rồi, tôi sẽ đi trả lại cho ẻm."
"Đừng trả lại cho em, em tặng cho anh, nếu anh không cần thì vứt đi."
Bỗng nhiên một cái đầu thò ra cạnh cửa, dọa Lạc Ngu hết hồn.
Bạch Tĩnh Trúc thò vào cửa sổ, quật cường nhìn Lạc Ngu.
Cậu không cảm xúc: "Tôi nhớ tôi đã từ chối cô không phải một hai lần."
Lạc Ngu là người rõ ràng, không thích là không thích, sẽ không dây dưa.
Bạch Tĩnh Trúc khổ sở: "Đàn anh, chẳng lẽ em không có cơ hội nào sao?"
Đinh Duệ Tư ngồi cạnh bồi thêm một dao: "Em gái à, không phải nói với em rồi còn gì, anh Ngu chỉ thích con trai, từ lúc sinh ra em đã không có khả năng rồi."
Đinh Duệ Tư: "Đó là điều kiện đầy đủ và tất yếu."
Có mười mấy người đã đến lớp, người đang cóp bài tập cũng dừng tay, hứng thú hóng hớt xem náo nhiệt.
Trì Mục nhướng mày, khó được một lần thấy Đinh Duệ Tư thuận mắt.
Lạc Ngu: "Đinh Duệ Tư, trả đồ cho cô ấy."
Đinh Duệ Tư vội cầm túi đồ ăn vặt lớn và trà sữa trên bàn lên, nhét vào tay Bạch Tĩnh Trúc.
Bạch Tĩnh Trúc: "Em không cần, em nói rồi, nếu anh không cần thì vứt đi."
Lời này lúc Trì Mục tặng quà cũng từng nói, nhưng Bạch Tĩnh Trúc không phải Trì Mục.
Cậu nhìn Trì Mục: "Nhường chỗ chút."
Trì Mục dịch chỗ, cho cậu đi ra ngoài.
Lạc Ngu lấy đống đồ trên tay Đinh Duệ Tư, đi đến chỗ thùng rác sau lớp, vứt vào thùng rác.
Đồ ăn vặt rơi xuống thùng rác phát ra tiếng "bịch" nặng nề, tựa như trái tim nát tan của Bạch Tĩnh Trúc giờ phút này.
Các học sinh thấy cảnh này: "Má ơi vô tình!"
Lạc Ngu về chỗ, đối diện với Bạch Tĩnh Trúc, biểu cảm lạnh lùng.
Bạch Tĩnh Trúc khóc chạy.
Đinh Duệ Tư chép miệng: "Anh Ngu, ác đấy."
Lạc Ngu: "Làm cho cô ấy ôm ảo tưởng không thiết thực, lãng phí thời gian với tôi, đó mới ác hơn."
Lạc Ngu không muốn làm Hải vương(*), thậm chí là rất phiền những người mình không có cảm giác mà bám riết. Đối với những người yêu đương mù quáng này, từ chối hai ba lượt còn tỏ thái độ rõ màng mà không được, Lạc Ngu cảm thấy nên thẳng thắn thì hơn.
(ý chỉ người bắt cá nhiều tay)
Về phần người khác nói cậu thế nào, nhìn cậu thế nào, cậu không thèm để ý.
Trì Mục im lặng dọn lại mặt bàn của mình, mặt mày giãn ra, tâm trạng vui vẻ.
Lúc tiếng chuông tự học tối vang lên, nhóm cán sự môn lưu loát thu bài tập.
Lúc thu hết bài tập, chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm tuyên bố tin tức quan trọng.
"Bây giờ làm bài thi, đề bài là mấy ngày nay các thầy cô soạn ra. Không nhiều bài như đề thi bình thường, nhưng điểm vẫn xếp hạng cả khối, chia trung bình xong cô sẽ gửi vào group chat của phụ huynh. Các em chuẩn bị đi, thời gian thi là hai tiếng rưỡi.".
Toàn thể lớp học: "A?"
Chủ nhiệm lớp vẫn cười tươi: "Cô thường nói một câu còn gì, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị."
Lớp học k3u rên, giống như hiện trường chém giết đẫm máu.
Chủ nhiệm lớp không cho thời gian giảm xóc, lấy bài thi ra phát từ trên xuống, trên bài thi có đủ Văn Toán Anh Lý Hóa.
Các học sinh nhìn thấy bài là choáng váng: "Cô ơi, sao lại có cả viết văn?"
"Em xem có đề ngữ văn ở trước không?"
Chủ nhiệm lớp là giáo viên Văn, nụ cười càng thêm hòa ái dễ gần.
Có bạn học than thở: "Nhưng mà cô ơi, đề bài toàn chữ Hán."
Chủ nhiệm lớp: "Em muốn làm bài trên bục giảng à?"
Cả bộ lớp im phăng phắc, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng bàn ghế xê dịch.
Lạc Ngu nhìn đề Vật lý trên bài thi, kinh ngạc nhướng mày.
Tri thức đề này phải vận dụng, vừa hay buổi sáng cậu thảo luận với Trì Mục, chẳng qua không phức tạp như bài tập, cậu liếc mắt một cái là hiểu.
Trì Mục cũng thấy được, nhìn cậu.
Trì Mục: "Còn nhớ chứ?"
Lạc Ngu: "Đương nhiên nhớ."
Trước khi làm bài thi, cậu bị Trì Mục nhét cái gì đó vào tay.
Lạc Ngu:?
Cậu mở lòng bàn tay ra, thấy một viên kẹo xinh đẹp.
Trì Mục: "Cho cậu kẹo."
Không cần tiếc hận vứt bỏ kẹo người khác cho, hắn sẽ bù đắp.
Trì Mục biết Lạc Ngu thích ăn kẹo.
Lạc Ngu ngẫm nghĩ, lấy một viên kẹo Alpenliebe trong túi ra, đặt vào tay Trì Mục.
Lạc Ngu: "Có qua có lại."
Cậu cho hắn cái kẹo vị ô mai.
Tuy Trì Mục không thích ăn kẹo, nhưng vẫn bóc vỏ ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt lan tràn ở đầu lưỡi, ngọt như là mùi liên kiều tỏa trong lòng.
Ngòi bút ma xát bài thi phát ra ra tiếng vang sàn sạt, Lạc Ngu cảm thấy lại nhớ tới buổi sáng hôm nay, thế giới tĩnh lặng, chỉ có tiếng viết chữ.
Đầu lưỡi gảy cái kẹo tròn to, làm cho hai má phồng lên.
Lạc Ngu nhìn bài thi, trạng thái rất tốt.
Kim đồng hồ từng phút trôi đi, hai tiếng rưỡi trôi qua trong sự trầm tư suy nghĩ của học sinh.
Trì Mục dừng bút trước, kiểm tra bài thi của mình một lần, nghiêng đầu nhìn Lạc Ngu.
Lạc Ngu để tránh không đủ thời gian nên viết Văn trước, làm Vật lý mình hiểu nhất cuối cùng, giờ phút này đang tính toán nhanh, biểu cảm rất nghiêm túc.
Nhóc liên kiều nghiêm túc khác với vẻ bất cần đời thường ngày, lộ ra sự hấp dẫn khác.
Trì Mục lấy giấy nháp còn thừa, dùng bút bi màu đen viết viết vẽ vẽ.
Lạc Ngu đang đắm chìm trong thế giới Vật lý, không chú ý đến tầm mắt Trì Mục nhìn mình.
Chủ nhiệm lớp ngồi trên bục giảng đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn chăm chú, thấy Trì Mục cứ nhìn bạn cùng bàn.
Cô không cho rằng Trì Mục nhìn lén đáp án của Lạc Ngu, cô tán thành thực lực của Trì Mục, mà thực lực của Lạc Ngu được quyết định bởi độ nắm chắc tri thức và độ nghiêm túc của cậu, phát huy lúc cao lúc thấp, cho nên Trì Mục hoàn toàn không cần quay cóp..
Nhưng Trì Mục đang nhìn Lạc Ngu, chủ nhiệm lớp tò mò, đi xuống bục giảng.
Trì Mục chú ý đến động tác của cô, thu hồi tầm mắt của mình, lấy tờ nháp khác ra tự nhiên che khuất tờ dưới, làm bộ như mình đang kiểm tra đáp án.
Chủ nhiệm lớp: "Làm xong rồi à?"
Trì Mục: "Vâng."
Chủ nhiệm lớp: "Cho cô xem trước."
Trì Mục đưa bài thi của mình ra, chủ nhiệm lớp lật đến bài Văn, không nói nội dung, hành văn tốt khiến cho chủ nhiệm lớp đọc mà sung sướng.
Chủ nhiệm lớp cầm bài thi quay về bục giảng, xem xong bài văn, theo bản năng muốn cho điểm, mà tay không có bút đỏ, đành thôi.
Nhưng cô vẫn rất hài lòng, Trì Mục luôn phát huy ổn định, chưa từng làm cho cô thất vọng.
Cô muốn khen Trì Mục, phát hiện hắn lại đang nhìn Lạc Ngu.
Chủ nhiệm lớp không hiểu lắm, căng thẳng nghĩ chẳng lẽ hai thằng nhóc này lại có mâu thuẫn gì, mà nhìn trông không giống, nhất thời đắn đo không chắc, cũng nhìn Lạc Ngu theo hắn.
Lạc Ngu ngẩng đầu khỏi thế giới Vật lý, thấy tầm mắt nóng bỏng của chủ nhiệm lớp, hơi hoang mang, sau đó làm như không phát hiện, cúi đầu.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường ở sau lớp, còn năm phút đồng hồ.
Cậu vội kiểm tra bài thi, thu dọn mặt bàn.
Kẹo hoa quả mà Trì Mục cho đã ăn xong rồi, nhưng vị ngọt vẫn đọng lại ở khoang miệng.
Lạc Ngu lén lút chạm vào cánh tay Trì Mục, nhỏ giọng: "Kẹo này cậu mua ở đâu thế?"
Nhãn hiệu kia Lạc Ngu chưa từng thấy, tuy cậu cũng ăn không ít kẹo hoa quả, nhưng cái Trì Mục cho ngọt hơn loại khác nhiều.
Trì Mục: "Nếu cậu thích, ngày mai tôi lại cho cậu."
Lạc Ngu: "Cậu nói cho tôi biết mua ở đâu, tự tôi đi mua."
Trì Mục: "Nhà tôi có người đi nước ngoài mang về."
Lạc Ngu: "Thế cậu bán cho tôi đi?"
Giọng Trì Mục nhẹ nhàng: "Không, kẹo của tôi cho cậu hết."