Bàn Long
Chương 285: Lão tam?
Trên bãi cỏ bên ngoài sơn thôn.
Mông Ny Tạp để thị nữ về trước, rồi sau đó cùng Lôi Nặc tay trong tay bên nhau.
"Lôi Nặc ca ca, những người đó thực quá đáng, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Để ta đi bảo Mễ Lặc thúc thúc, nhờ Mễ Lặc thúc thúc giáo huấn bọn họ." Mông Ny Tạp tức giận đỏ cả mặt lên, Lôi Nặc nhìn nàng mỉm cười: "Mông Ny Tạp, không việc gì đâu, không cần nói với Mễ Lặc thúc thúc."
"Nhưng mà Lôi Nặc ca ca, bọn họ ..." Mông Ny Tạp vội vàng nói.
Lôi Nặc lắc đầu: "Những người đó chỉ là không quen thấy ta và nàng ở bên nhau, bọn họ ghen ghét ta, hiểu chưa?"
Mặt Mông Ny Tạp thoáng hồng lên.
Lôi Nặc nhìn nàng thẹn thùng, vừa rồi chút ủy khuất phải chịu đựng đã không thèm để ý nữa: "Mông Ny Tạp, vì nàng, ta chọn lựa ở lại sơn thôn này, đã sớm giác ngộ mấy chuyện này rồi. Mông Ny Tạp, nàng yên tâm ... ta bây giờ thực lực còn yếu, chờ thực lực của ta mạnh lên, bọn họ sẽ không dám nữa."
"Có điều sẽ phải mất thời gian rất lâu." Mông Ny Tạp nhíu mày.
Lôi Nặc tự tin: "Cứ tin tưởng Lôi Nặc ca ca, ta không việc gì đâu."
Mông Ny Tạp trái lại gật đầu.
Không thể không nói, Lôi Nặc rất có nghề trong việc theo đuổi các cô gái, một cô nương thuần khiết như Mông Ny Tạp chỉ mới ở bên Lôi Nặc có mấy tháng, đã sớm phải lòng cái gã Lôi Nặc với tri thức phong phú, hài hước, hóm hỉnh, biết quan tâm đến người khác này rồi.
Hai người tay trong tay, lẳng lặng bước trên thảm cỏ.
"Nếu được như vậy mãi mãi thì tốt biết bao." Mông Ny Tạp ỷ ôi bên người Lôi Nặc, Lôi Nặc khẽ nói: "Mông Ny Tạp, chúng ta kết hôn đi."
"A!"
Nàng tựa như bị điện giật, lập tức ngẩng đầu lên, toàn thân khẽ đờ ra, có điều chỉ sau một hồi, mặt đã đỏ bừng lên, Lôi Nặc cười cúi đầu nhìn nàng: "Mông Ny Tạp, sao vậy? Nàng không muốn ư?" Mông Ny Tạp chần chừ, sau đó nhíu mày: "Mẫu thân ta sẽ không đồng ý đâu."
"Mẫu than nàng? Vì sao lại không đồng ý?" Lôi Nặc hỏi dồn.
Mông Ny Tạp lắc đầu: "Mẫu thân yêu cầu rất cao, lúc đầu người nói phải đạt tới Thánh vực mới có thể cưới ta. Có điều sau khi bị phụ thân ta khuyên bảo, mẫu thân ta vẫn còn bảo ... tối thiểu cũng phải đạt tới cửu cấp mới được, Thực lực mà quá yếu ... thì sẽ bị mẫu thân ta xem thường."
Lôi Nặc tròn xoe mắt.
"Mẫu thân nàng sao lại ..." Hắn không biết nói gì nữa.
Mông Ny Tạp khẽ đáp: "Lôi Nặc ca ca, mẫu thân ta lạnh như băng vậy, chỉ có ở trước mặt ta người mới có chút tươi cười. Bình thường ... ngay cả Mễ Lặc thúc thúc cũng phải sợ bà."
Lôi Nặc trong lòng thất kinh. Thực lực của Mễ Lặc thì Lôi Nặc hắn cũng có mơ hồ biết, tốc độ đáng sợ ấy e rằng cửu cấp chiến sĩ rất khó đạt được. Có thể nói ... Mễ Lặc thúc thúc này thực lực tối thiểu là cửu cấp, nói không chừng còn là Thánh vực cường giả.
Hai người ngồi trên cỏ nói chuyện thực lâu.
"Được rồi, không còn sớm nữa." Mông Ny Tạp ngẩng đầu nhìn sắc trời. "Ta vải về ăn cơm rồi, nếu về chậm, mẫu thân lại mắng ta nữa." Lôi Nặc khẽ gật đầu đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Chỗ ở của Mông Ny Tạp là cấm địa tại thần bí sơn thôn, Ngoại trừ Mễ Lặc cùng một số ít người có thể ra vào ra, người bình thường tại sơn thôn không cho phép tới gần. Đương nhiên ... Lôi Nặc cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng gặp cha mẹ của Mông Ny Tạp.
Mông Ny Tạp mới vừa đi được không lâu.
"Lôi Nặc, ngươi thực thoải mái a." Năm thanh niên lúc này tiến tới, cầm đầu chính là một thanh niên có mái tóc hoàng kim trông như sư tử, khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị. Lôi Nặc vừa trông thấy người này thì đã biết rằng hôm nay không ổn rồi.
Thanh niên cầm đầu này tên là Duy Đức Lý, đầu lĩnh của đám trẻ tuổi đồng trang lữa. Hôm nay mới ngoài 40, là một bát cấp chiến sĩ.
Trong quần thể chiến sĩ, ma pháp sư cường đại, bình thường sống rất lâu, có thể tới ba bốn trăm tuổi.40 tuổi vẫn có thể xem là còn trẻ.
"Lôi Nặc, ta lần trước đã nhắc nhở ngươi rồi. Đừng có dây dưa với Mông Ny Tạp nữa." Duy Đức Lý lạnh lùng nhìn Lôi Nặc, "Làm người phải tự biết mình, Tên tiểu tử ngươi liệu có xứng với Mông Ny Tạp không? Cha mẹ Mông Ny Tạp đều là Thánh vực cường giả, ngươi thì có cái gì cơ chứ?"
Lôi Nặc trong lòng chùng xuống.
Hắn biết phụ thân Mông Ny Tạp là Thánh vực cường giả, có điều mẫu thân Mông Ny Tạp thì lần đầu tiên hắn mới được biết.
"Phụ thân Duy Đức Lý đại ca cũng là Thánh vực cường giả, hắn cùng Mông Ny Tạp mới xứng đôi, tên tiểu tử từ bên ngoài tới như ngươi là cái thá gì chứ." Đám thanh niên bên cạnh cùng phụ họa mắng, bọn chúng rất không quen nhìn thấy cảnh một kẻ từ bên ngoài tới cướp mất công chúa của bọn chúng.
"Các huynh đệ, cho tên tiểu tử này nhớ đời một chút đi." Duy Đức Lý lạnh lùng hô.
Chung quanh 4 gã thanh niên lập tức vây quanh, Lôi Nặc không ngừng lùi về phía sau ... rồi sau đó vừa động một cái đã lập tức cắm đầu chạy trốn. Có điều một ma pháp sư tốc độ sao có thể bì cùng chiến sĩ được? Chỉ trong chốc lát đã bị đuổi kịp rồi.
Nhất thời một trận quyền đấm cước đá. Song trên mặt hắn lại chẳng hề có một vết thương nào. Đám người đó cũng rất thông minh, toàn bộ đều công kích trên người Lôi Nặc. Bất quá, trong thôn cũng có nghiêm lệnh ... không cho phép tàn sát nhau. Cho dù đánh nhau nếu lỡ làm mất mạng, đám thanh niên này sẽ gặp xui xẻo.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lôi Nặc một mực nhẫn nhịn.
Hắn biết những kẻ này không dám giết hắn.
"Cạch." Lôi Nặc mở cửa phòng mình ra, lúc này ở nhà bên cạnh có một vị trung niên nhân vạm vỡ cười hỏi: "Lôi Nặc, ngươi về rồi à? Ủa? Ngươi làm sao vậy. nhìn ngươi bước đi có chút không bình thường a. Lại bị đám tiểu tử thúi đó đánh phải không?"
Lôi Nặc cố gắng mỉm cười: "Phỉ Nhĩ Đức đại ca, ta không việc gì đâu."
Trong thôn vẫn có không ít người đối xử tốt với Lôi Nặc, những người này phần lớn tuổi đã cao, vì Lôi Nặc làm người không tệ khiến cho không ít người tương đối quý mến hắn. Phỉ Nhĩ Đức này chính là người quan tâm đến Lôi Nặc nhất.
"Lôi Nặc, ta thấy ngươi sau này hãy ít ra ngoài một chút, hoặc là mang theo binh khí bên mình, để xem kẻ nào dám tới khi dễ ngươi." Phỉ Nhĩ Đức liền nói.
"Đa tạ." Lôi Nặc mỉm cười rồi bước vào phòng mình.
Trong gian phòng yên lặng, hắn khoanh chân ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Đám hỗn đản này! Ta dù sao tại sơn thôn cũng bị xem là người ngoài, chỉ có thể nhẫn nhịn, Sẽ có một ngày ... chờ ta đạt tới Thánh vực rồi, sẽ không sợ bọn chúng nữa."
Cuộc sống trong sơn thôn này rất khổ cực.
Song Lôi Nặc cho tới giờ vẫn chẳng hề từ bỏ, mỗi lần bị khi dễ, trong lòng hắn lại nhớ tới Mông Ny Tạp. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể càng thêm quyết tâm.
"Lão đại, lão nhị, lão tam ... không biết khi nào mới gặp lại các người, "Lôi Nặc trong lòng nhớ tới thân nhân bằng hữu, lập tức nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ khắc khổ tu luyện như vậy. Hắn hiểu rằng, chỉ có trong lần tỷ thí tại sơn thôn, đạt được 1 trong 10 vị trí đứng đầu thì mới có tư cách để đi ra ngoài.
Bên này, phía dưới khôn cùng đại địa là một tòa thành trì chỉ nhỏ bằng nắm tay. Giữa trưa xuất phát, dựa vào Phong ảnh thuật, tới chiều Lâm Lôi đã tới nam bộ Hỗn loạn chi lĩnh.
Hắn rất dễ dàng tìm thấy ngọn núi lớn cách Nam Sơn thành chừng trên dưới trăm dặm.
"Sơn thôn này quả nhiên là vô cùng thần bí." Lâm Lôi phi hành trên hạp cốc cạnh sườn núi, phía dưới là một sơn thôn nhỏ chìm trong sự tĩnh lặng. Hắn nhắc nhở Bối Bối: "Bối Bói, đừng dùng Linh hồn lực tìm tòi, chúng ta cứ xuống là được."
Bối Bối cười hì hì: "Lão đại, ta biết rồi, đối với Thánh vực cường giả mà sử dụng Linh hồn lực tìm kiếm là không lễ phép, đúng không?"
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Đối với Thánh vực cường giả có thực lực mạnh, thi triển Linh hồn lực tìm người có thực lực kém hơn thì không sao, có điều là sau khi Lâm Lôi nói chuyện cùng Mễ Lặc, theo lời Mễ Lặc nói ... Trong sơn thôn thần bí này hẳn là có mấy vị Thánh vực cao thủ, đặc biệt còn có một vị đại nhân.
Được Mễ Lặc xưng là đại nhân, thực lực so với Lâm Lôi tuyệt đối mạnh hơn nhiều.
Tại nơi này tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.
Không đợi Lâm Lôi phi xuống, đột nhiên một đạo nhân ảnh cực nhanh phóng lên, chính là Mễ Lặc, Trên mặc Mễ Lặc tràn ngập hưng phấn tươi cười: "Ha ha, Lâm Lôi huynh đệ, ngươi tới rồi, thực là tốt quá. Ta lúc về cứ băn khoăng không biết khi nào Lâm Lôi huynh đệ mới tới đây đây."
"Mễ Lặc ngươi quả là mạnh, ta vừa mới tới ngươi đã phát hiện ra rồi." Lâm Lôi giật mình nói.
Hắn cùng Bối Bối cũng không hề thi triển Linh hồn lực tìm tòi, vậy mà đối phương rất nhanh đã phát hiện ra. Đích xác là thực đáng sợ. Mễ Lặc cười chế giễu: "Lâm Lôi, ta cũng không có loại thực lực lợi hại như vậy đâu. Khi ngươi vừa đến thì đại nhân ta đã phát hiện ra, là ông ấy thi triển linh hồn truyền âm cho ta biết."
"Linh hồn truyền âm?" Lâm Lôi nghi hoặc. Chẳng phải là chỉ có chủ nhân cùng ma thú mà mình tự mình thu phục được mới có thể dùng linh hồn trao đổi sao? Thánh vực cường giả nhiều lắm cũng chỉ xài được linh hồn lực phát tán ra ngoài tìm kiếm mà thôi, căn bản không thể nào dụng linh hồn lực trao đổi với nhau được.
"Ngươi không làm được không có nghĩa là đại nhân ta cũng không làm được." Mễ Lặc cười nói.
Lâm Lôi đối với thần bí cường giả này lại càng thêm tò mò.
Đột nhiên đúng lúc này lại có một bóng người nữa từ xa cực tốc phóng đến, người mới đến có một mái tóc dài rực đỏ, khí tức bá đáo của hắn khiến Lâm Lôi cảm thấy kinh hãi. Người mới đến này thực lực cũng cực kỳ đáng sợ."
"Mễ Lặc, đây có phải là vị thiên tài nhân vật Lâm Lôi mà ngươi nói không?" Hồng phát đại hán này nhìn Lâm Lôi chằm chằm, tựa như trông thấy một vật gì đó hi hữu vậy.
Mễ Lặc liền giới thiệu: "Lâm Lôi, vị này là hảo huynh đệ Lợi Văn Tư Đốn của ta, hắn là tu luyện Hỏa nguyên tố pháp tắc, thực lực so với ta không phân cao thấp." Bên cạnh hồng phát đại hán kia liền cãi: "Cái gì mà không phân cao thấp chứ, Mễ Lặc ... ngươi đánh với ta toàn dùng tốc độ để chạy trốn, có bản lãnh thì thử ngạnh kháng a."
Lâm Lôi bật cười.
"Đó là tính cách của Lợi Văn Tư Đốn." Mễ Lặc cười nói.
Lợi Văn Tư Đốn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cười quay về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, mặc dù trong sơn thôn của chúng ta không thể nào đi ra ngoài được, song đại danh của ngươi chúng ta đã từng nghe nói qua rồi. Ngươi năm nay mới có 27 ... 28 gì đó a."
Lâm Lôi gật đầu.
"Xấu hổ chết mất, ta năm nay đã hơn 1000 tuổi rồi." Lợi Văn Tư Đốn tự cười nhạo mình.
"Vô dụng, thực vô dụng." Tiếng Bối Bối truyền đến.
Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc đều dồn ánh mắt về phía chấm nhỏ Bối Bối phiêu phù ở bên cạnh Lâm Lôi, vừa trông thấy, sắc mặt Mễ Lặc bỗng biến đổi, kinh ngạc hỏi: "Lâm Lôi, ma thú này có phải chính là ma thú đã đánh bại Hắc Đức Sâm đúng không?"
"Chính là Bối Bối ta." Bối Bối kiêu hảnh ngếch cái đầu nhỏ lên.
Mễ Lặc cười gật đầu, lập tức nói với Lâm Lôi: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, hôm nay vừa vặn chính là ngày đầu tiên thôn nội tỷ thí của chúng ta. Ta và Lợi Văn Tư Đốn chính là phụ trách chủ trì. Một lát nữa sẽ bắt đầu tỷ thí, Lâm Lôi, ngươi cùng chúng ta đi xem chứ?"
"Tỷ thí trong thôn?" Lâm Lôi tò mò.
Hắn, Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc 3 người cùng bay xuống phía dưới, Mễ Lặc còn giới thiệu với Lâm Lôi ý nghĩa của tỷ thí trong thôn. Lâm Lôi vừa nghe xong đã rất kinh ngạc, sơn thôn này quản lý quả nhiên là nghiêm khắc, việc rời khỏi sơn thôn có sự hạn chế rất cao.
Trên khoảng đất ở phía đông sơn thôn, lúc này cơ hồ đã tụ tập toàn bộ người cả thôn, mấy ngàn người tụ tập tại đây, làm khoảng đất không còn một chỗ trống.
Tại sơn thôn này, tỷ thí trong thôn diễn ra mỗi năm một lần, được coi là đại sự. Bởi vì người tham gia tỷ thí rất nhiều, cho nên tỷ thí sẽ rất mất thời gian. Bình thường ngày đầu tiên sẽ có Thánh vực cường giả tới chủ trì một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân đến rồi."
Mấy ngàn người trông thấy từ phương xa có ba nhân ảnh cực tốc phi tới đây, bọn họ chỉ thoáng chốc đã nhận ra Mễ Lặc và Lợi Văn Tư Đốn. Trong sơn thôn tuy có rất nhiều cao thủ, cửu cấp cường giả cũng có một số, song muốn xuất ra Thánh vực cường giả là rất khó, mấy trăm năm sợ rằng khó tìm được một. Cho nên những người trong sơn thôn này rất sùng bái những người như Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn.
"Ồ, vị đại nhân nào đến cùng với Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân thế kia?" Không ít thôn dân đều nghi hoặc.
Lúc này, giữa đám người, Lôi Nặc cũng kinh ngạc chết lặng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cái thân ảnh quen thuộc kia, cái thân ảnh đang cùng Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn đàm tiếu sôi nổi: "Lão, lão tam?" Trong mắt hắn lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Song Lâm Lôi lại đang cùng nói chuyện với Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, sao có thể chú ý tới Lôi Nặc trong số mấy ngàn người.
Mông Ny Tạp để thị nữ về trước, rồi sau đó cùng Lôi Nặc tay trong tay bên nhau.
"Lôi Nặc ca ca, những người đó thực quá đáng, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Để ta đi bảo Mễ Lặc thúc thúc, nhờ Mễ Lặc thúc thúc giáo huấn bọn họ." Mông Ny Tạp tức giận đỏ cả mặt lên, Lôi Nặc nhìn nàng mỉm cười: "Mông Ny Tạp, không việc gì đâu, không cần nói với Mễ Lặc thúc thúc."
"Nhưng mà Lôi Nặc ca ca, bọn họ ..." Mông Ny Tạp vội vàng nói.
Lôi Nặc lắc đầu: "Những người đó chỉ là không quen thấy ta và nàng ở bên nhau, bọn họ ghen ghét ta, hiểu chưa?"
Mặt Mông Ny Tạp thoáng hồng lên.
Lôi Nặc nhìn nàng thẹn thùng, vừa rồi chút ủy khuất phải chịu đựng đã không thèm để ý nữa: "Mông Ny Tạp, vì nàng, ta chọn lựa ở lại sơn thôn này, đã sớm giác ngộ mấy chuyện này rồi. Mông Ny Tạp, nàng yên tâm ... ta bây giờ thực lực còn yếu, chờ thực lực của ta mạnh lên, bọn họ sẽ không dám nữa."
"Có điều sẽ phải mất thời gian rất lâu." Mông Ny Tạp nhíu mày.
Lôi Nặc tự tin: "Cứ tin tưởng Lôi Nặc ca ca, ta không việc gì đâu."
Mông Ny Tạp trái lại gật đầu.
Không thể không nói, Lôi Nặc rất có nghề trong việc theo đuổi các cô gái, một cô nương thuần khiết như Mông Ny Tạp chỉ mới ở bên Lôi Nặc có mấy tháng, đã sớm phải lòng cái gã Lôi Nặc với tri thức phong phú, hài hước, hóm hỉnh, biết quan tâm đến người khác này rồi.
Hai người tay trong tay, lẳng lặng bước trên thảm cỏ.
"Nếu được như vậy mãi mãi thì tốt biết bao." Mông Ny Tạp ỷ ôi bên người Lôi Nặc, Lôi Nặc khẽ nói: "Mông Ny Tạp, chúng ta kết hôn đi."
"A!"
Nàng tựa như bị điện giật, lập tức ngẩng đầu lên, toàn thân khẽ đờ ra, có điều chỉ sau một hồi, mặt đã đỏ bừng lên, Lôi Nặc cười cúi đầu nhìn nàng: "Mông Ny Tạp, sao vậy? Nàng không muốn ư?" Mông Ny Tạp chần chừ, sau đó nhíu mày: "Mẫu thân ta sẽ không đồng ý đâu."
"Mẫu than nàng? Vì sao lại không đồng ý?" Lôi Nặc hỏi dồn.
Mông Ny Tạp lắc đầu: "Mẫu thân yêu cầu rất cao, lúc đầu người nói phải đạt tới Thánh vực mới có thể cưới ta. Có điều sau khi bị phụ thân ta khuyên bảo, mẫu thân ta vẫn còn bảo ... tối thiểu cũng phải đạt tới cửu cấp mới được, Thực lực mà quá yếu ... thì sẽ bị mẫu thân ta xem thường."
Lôi Nặc tròn xoe mắt.
"Mẫu thân nàng sao lại ..." Hắn không biết nói gì nữa.
Mông Ny Tạp khẽ đáp: "Lôi Nặc ca ca, mẫu thân ta lạnh như băng vậy, chỉ có ở trước mặt ta người mới có chút tươi cười. Bình thường ... ngay cả Mễ Lặc thúc thúc cũng phải sợ bà."
Lôi Nặc trong lòng thất kinh. Thực lực của Mễ Lặc thì Lôi Nặc hắn cũng có mơ hồ biết, tốc độ đáng sợ ấy e rằng cửu cấp chiến sĩ rất khó đạt được. Có thể nói ... Mễ Lặc thúc thúc này thực lực tối thiểu là cửu cấp, nói không chừng còn là Thánh vực cường giả.
Hai người ngồi trên cỏ nói chuyện thực lâu.
"Được rồi, không còn sớm nữa." Mông Ny Tạp ngẩng đầu nhìn sắc trời. "Ta vải về ăn cơm rồi, nếu về chậm, mẫu thân lại mắng ta nữa." Lôi Nặc khẽ gật đầu đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Chỗ ở của Mông Ny Tạp là cấm địa tại thần bí sơn thôn, Ngoại trừ Mễ Lặc cùng một số ít người có thể ra vào ra, người bình thường tại sơn thôn không cho phép tới gần. Đương nhiên ... Lôi Nặc cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng gặp cha mẹ của Mông Ny Tạp.
Mông Ny Tạp mới vừa đi được không lâu.
"Lôi Nặc, ngươi thực thoải mái a." Năm thanh niên lúc này tiến tới, cầm đầu chính là một thanh niên có mái tóc hoàng kim trông như sư tử, khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị. Lôi Nặc vừa trông thấy người này thì đã biết rằng hôm nay không ổn rồi.
Thanh niên cầm đầu này tên là Duy Đức Lý, đầu lĩnh của đám trẻ tuổi đồng trang lữa. Hôm nay mới ngoài 40, là một bát cấp chiến sĩ.
Trong quần thể chiến sĩ, ma pháp sư cường đại, bình thường sống rất lâu, có thể tới ba bốn trăm tuổi.40 tuổi vẫn có thể xem là còn trẻ.
"Lôi Nặc, ta lần trước đã nhắc nhở ngươi rồi. Đừng có dây dưa với Mông Ny Tạp nữa." Duy Đức Lý lạnh lùng nhìn Lôi Nặc, "Làm người phải tự biết mình, Tên tiểu tử ngươi liệu có xứng với Mông Ny Tạp không? Cha mẹ Mông Ny Tạp đều là Thánh vực cường giả, ngươi thì có cái gì cơ chứ?"
Lôi Nặc trong lòng chùng xuống.
Hắn biết phụ thân Mông Ny Tạp là Thánh vực cường giả, có điều mẫu thân Mông Ny Tạp thì lần đầu tiên hắn mới được biết.
"Phụ thân Duy Đức Lý đại ca cũng là Thánh vực cường giả, hắn cùng Mông Ny Tạp mới xứng đôi, tên tiểu tử từ bên ngoài tới như ngươi là cái thá gì chứ." Đám thanh niên bên cạnh cùng phụ họa mắng, bọn chúng rất không quen nhìn thấy cảnh một kẻ từ bên ngoài tới cướp mất công chúa của bọn chúng.
"Các huynh đệ, cho tên tiểu tử này nhớ đời một chút đi." Duy Đức Lý lạnh lùng hô.
Chung quanh 4 gã thanh niên lập tức vây quanh, Lôi Nặc không ngừng lùi về phía sau ... rồi sau đó vừa động một cái đã lập tức cắm đầu chạy trốn. Có điều một ma pháp sư tốc độ sao có thể bì cùng chiến sĩ được? Chỉ trong chốc lát đã bị đuổi kịp rồi.
Nhất thời một trận quyền đấm cước đá. Song trên mặt hắn lại chẳng hề có một vết thương nào. Đám người đó cũng rất thông minh, toàn bộ đều công kích trên người Lôi Nặc. Bất quá, trong thôn cũng có nghiêm lệnh ... không cho phép tàn sát nhau. Cho dù đánh nhau nếu lỡ làm mất mạng, đám thanh niên này sẽ gặp xui xẻo.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lôi Nặc một mực nhẫn nhịn.
Hắn biết những kẻ này không dám giết hắn.
"Cạch." Lôi Nặc mở cửa phòng mình ra, lúc này ở nhà bên cạnh có một vị trung niên nhân vạm vỡ cười hỏi: "Lôi Nặc, ngươi về rồi à? Ủa? Ngươi làm sao vậy. nhìn ngươi bước đi có chút không bình thường a. Lại bị đám tiểu tử thúi đó đánh phải không?"
Lôi Nặc cố gắng mỉm cười: "Phỉ Nhĩ Đức đại ca, ta không việc gì đâu."
Trong thôn vẫn có không ít người đối xử tốt với Lôi Nặc, những người này phần lớn tuổi đã cao, vì Lôi Nặc làm người không tệ khiến cho không ít người tương đối quý mến hắn. Phỉ Nhĩ Đức này chính là người quan tâm đến Lôi Nặc nhất.
"Lôi Nặc, ta thấy ngươi sau này hãy ít ra ngoài một chút, hoặc là mang theo binh khí bên mình, để xem kẻ nào dám tới khi dễ ngươi." Phỉ Nhĩ Đức liền nói.
"Đa tạ." Lôi Nặc mỉm cười rồi bước vào phòng mình.
Trong gian phòng yên lặng, hắn khoanh chân ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Đám hỗn đản này! Ta dù sao tại sơn thôn cũng bị xem là người ngoài, chỉ có thể nhẫn nhịn, Sẽ có một ngày ... chờ ta đạt tới Thánh vực rồi, sẽ không sợ bọn chúng nữa."
Cuộc sống trong sơn thôn này rất khổ cực.
Song Lôi Nặc cho tới giờ vẫn chẳng hề từ bỏ, mỗi lần bị khi dễ, trong lòng hắn lại nhớ tới Mông Ny Tạp. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể càng thêm quyết tâm.
"Lão đại, lão nhị, lão tam ... không biết khi nào mới gặp lại các người, "Lôi Nặc trong lòng nhớ tới thân nhân bằng hữu, lập tức nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ khắc khổ tu luyện như vậy. Hắn hiểu rằng, chỉ có trong lần tỷ thí tại sơn thôn, đạt được 1 trong 10 vị trí đứng đầu thì mới có tư cách để đi ra ngoài.
Bên này, phía dưới khôn cùng đại địa là một tòa thành trì chỉ nhỏ bằng nắm tay. Giữa trưa xuất phát, dựa vào Phong ảnh thuật, tới chiều Lâm Lôi đã tới nam bộ Hỗn loạn chi lĩnh.
Hắn rất dễ dàng tìm thấy ngọn núi lớn cách Nam Sơn thành chừng trên dưới trăm dặm.
"Sơn thôn này quả nhiên là vô cùng thần bí." Lâm Lôi phi hành trên hạp cốc cạnh sườn núi, phía dưới là một sơn thôn nhỏ chìm trong sự tĩnh lặng. Hắn nhắc nhở Bối Bối: "Bối Bói, đừng dùng Linh hồn lực tìm tòi, chúng ta cứ xuống là được."
Bối Bối cười hì hì: "Lão đại, ta biết rồi, đối với Thánh vực cường giả mà sử dụng Linh hồn lực tìm kiếm là không lễ phép, đúng không?"
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Đối với Thánh vực cường giả có thực lực mạnh, thi triển Linh hồn lực tìm người có thực lực kém hơn thì không sao, có điều là sau khi Lâm Lôi nói chuyện cùng Mễ Lặc, theo lời Mễ Lặc nói ... Trong sơn thôn thần bí này hẳn là có mấy vị Thánh vực cao thủ, đặc biệt còn có một vị đại nhân.
Được Mễ Lặc xưng là đại nhân, thực lực so với Lâm Lôi tuyệt đối mạnh hơn nhiều.
Tại nơi này tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.
Không đợi Lâm Lôi phi xuống, đột nhiên một đạo nhân ảnh cực nhanh phóng lên, chính là Mễ Lặc, Trên mặc Mễ Lặc tràn ngập hưng phấn tươi cười: "Ha ha, Lâm Lôi huynh đệ, ngươi tới rồi, thực là tốt quá. Ta lúc về cứ băn khoăng không biết khi nào Lâm Lôi huynh đệ mới tới đây đây."
"Mễ Lặc ngươi quả là mạnh, ta vừa mới tới ngươi đã phát hiện ra rồi." Lâm Lôi giật mình nói.
Hắn cùng Bối Bối cũng không hề thi triển Linh hồn lực tìm tòi, vậy mà đối phương rất nhanh đã phát hiện ra. Đích xác là thực đáng sợ. Mễ Lặc cười chế giễu: "Lâm Lôi, ta cũng không có loại thực lực lợi hại như vậy đâu. Khi ngươi vừa đến thì đại nhân ta đã phát hiện ra, là ông ấy thi triển linh hồn truyền âm cho ta biết."
"Linh hồn truyền âm?" Lâm Lôi nghi hoặc. Chẳng phải là chỉ có chủ nhân cùng ma thú mà mình tự mình thu phục được mới có thể dùng linh hồn trao đổi sao? Thánh vực cường giả nhiều lắm cũng chỉ xài được linh hồn lực phát tán ra ngoài tìm kiếm mà thôi, căn bản không thể nào dụng linh hồn lực trao đổi với nhau được.
"Ngươi không làm được không có nghĩa là đại nhân ta cũng không làm được." Mễ Lặc cười nói.
Lâm Lôi đối với thần bí cường giả này lại càng thêm tò mò.
Đột nhiên đúng lúc này lại có một bóng người nữa từ xa cực tốc phóng đến, người mới đến có một mái tóc dài rực đỏ, khí tức bá đáo của hắn khiến Lâm Lôi cảm thấy kinh hãi. Người mới đến này thực lực cũng cực kỳ đáng sợ."
"Mễ Lặc, đây có phải là vị thiên tài nhân vật Lâm Lôi mà ngươi nói không?" Hồng phát đại hán này nhìn Lâm Lôi chằm chằm, tựa như trông thấy một vật gì đó hi hữu vậy.
Mễ Lặc liền giới thiệu: "Lâm Lôi, vị này là hảo huynh đệ Lợi Văn Tư Đốn của ta, hắn là tu luyện Hỏa nguyên tố pháp tắc, thực lực so với ta không phân cao thấp." Bên cạnh hồng phát đại hán kia liền cãi: "Cái gì mà không phân cao thấp chứ, Mễ Lặc ... ngươi đánh với ta toàn dùng tốc độ để chạy trốn, có bản lãnh thì thử ngạnh kháng a."
Lâm Lôi bật cười.
"Đó là tính cách của Lợi Văn Tư Đốn." Mễ Lặc cười nói.
Lợi Văn Tư Đốn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cười quay về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, mặc dù trong sơn thôn của chúng ta không thể nào đi ra ngoài được, song đại danh của ngươi chúng ta đã từng nghe nói qua rồi. Ngươi năm nay mới có 27 ... 28 gì đó a."
Lâm Lôi gật đầu.
"Xấu hổ chết mất, ta năm nay đã hơn 1000 tuổi rồi." Lợi Văn Tư Đốn tự cười nhạo mình.
"Vô dụng, thực vô dụng." Tiếng Bối Bối truyền đến.
Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc đều dồn ánh mắt về phía chấm nhỏ Bối Bối phiêu phù ở bên cạnh Lâm Lôi, vừa trông thấy, sắc mặt Mễ Lặc bỗng biến đổi, kinh ngạc hỏi: "Lâm Lôi, ma thú này có phải chính là ma thú đã đánh bại Hắc Đức Sâm đúng không?"
"Chính là Bối Bối ta." Bối Bối kiêu hảnh ngếch cái đầu nhỏ lên.
Mễ Lặc cười gật đầu, lập tức nói với Lâm Lôi: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, hôm nay vừa vặn chính là ngày đầu tiên thôn nội tỷ thí của chúng ta. Ta và Lợi Văn Tư Đốn chính là phụ trách chủ trì. Một lát nữa sẽ bắt đầu tỷ thí, Lâm Lôi, ngươi cùng chúng ta đi xem chứ?"
"Tỷ thí trong thôn?" Lâm Lôi tò mò.
Hắn, Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc 3 người cùng bay xuống phía dưới, Mễ Lặc còn giới thiệu với Lâm Lôi ý nghĩa của tỷ thí trong thôn. Lâm Lôi vừa nghe xong đã rất kinh ngạc, sơn thôn này quản lý quả nhiên là nghiêm khắc, việc rời khỏi sơn thôn có sự hạn chế rất cao.
Trên khoảng đất ở phía đông sơn thôn, lúc này cơ hồ đã tụ tập toàn bộ người cả thôn, mấy ngàn người tụ tập tại đây, làm khoảng đất không còn một chỗ trống.
Tại sơn thôn này, tỷ thí trong thôn diễn ra mỗi năm một lần, được coi là đại sự. Bởi vì người tham gia tỷ thí rất nhiều, cho nên tỷ thí sẽ rất mất thời gian. Bình thường ngày đầu tiên sẽ có Thánh vực cường giả tới chủ trì một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân đến rồi."
Mấy ngàn người trông thấy từ phương xa có ba nhân ảnh cực tốc phi tới đây, bọn họ chỉ thoáng chốc đã nhận ra Mễ Lặc và Lợi Văn Tư Đốn. Trong sơn thôn tuy có rất nhiều cao thủ, cửu cấp cường giả cũng có một số, song muốn xuất ra Thánh vực cường giả là rất khó, mấy trăm năm sợ rằng khó tìm được một. Cho nên những người trong sơn thôn này rất sùng bái những người như Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn.
"Ồ, vị đại nhân nào đến cùng với Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đại nhân thế kia?" Không ít thôn dân đều nghi hoặc.
Lúc này, giữa đám người, Lôi Nặc cũng kinh ngạc chết lặng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cái thân ảnh quen thuộc kia, cái thân ảnh đang cùng Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn đàm tiếu sôi nổi: "Lão, lão tam?" Trong mắt hắn lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Song Lâm Lôi lại đang cùng nói chuyện với Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, sao có thể chú ý tới Lôi Nặc trong số mấy ngàn người.