Bàn Long
Chương 270: Vũ Thần đích nhắc nhở
Trong trận chiến khi đó, ta rất may mắn, mặc dù ẩn nấp ở chỗ xa, nhưng lại ngẫu nhiên đoạt được một quả hạ vị Thần Thần cách, cũng may là hạ vị Thần cách chứ nếu là trung vị Thần Thần cách thì ta căn bản không có cách nào để luyện hóa được." Vũ Thần khẽ cười nói.
Lâm Lôi đã có phần hiểu được
Luyện hóa Thần cách cũng cần có điều kiện.
Không đạt tới Thần cấp sợ rằng chỉ có thể luyện hóa hạ vị Thần Thần cách.
Đám cường giả dị vị diện này tại sao lại hạ xuống Ngọc Lan đại lục vị diện, ở đây mà chém giết?" Lâm Lôi cẩn thận dò hỏi
Vũ Thần nhìn thoáng qua hắn: "Điểm ấy ngươi không cần biết." Điều này Vũ Thần hiển nhiên không muốn nói cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi chỉ có thể im lặng.
Chúng Thần mộ địa, cứ một ngàn năm lại mở ra một lần, mỗi lần mở ra thì chỉ có người được mấy vị Thần cấp cường giả thừa nhận mới có tư cách tiến vào chúng Thần mộ địa thám hiểm. Vũ Thần liếc mắt nhìn Lâm Lôi, "Bất quá ta nói cho ngươi biết tiến vào chúng Thần mộ địa rất nguy hiểm!"
"Có người thành công không?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Đương nhiên có", Vũ Thần khẳng định nói, "Bất quá chỉ có một ... buồn cười nhất là người trong chúng Thần mộ địa sau khi đoạt được hạ vị Thần cách, đột phá xong cũng trực tiếp đi lên vị diện chí cao."
Lâm Lôi đáy lòng cười thầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đạt tới Thần cấp, rất khó.
Mà trong chúng Thần mộ địa đoạt được Thần cách, sau đó luyện hóa liệu có đơn giản như vậy không? Cũng khó trách năm đó một vài cường giả may mắn sống sót đều ở lại Ngọc Lan đại lục.
Dù sao tại chí cao vị diện, một Thánh vực cường giả muốn đoạt được Thần cách cơ hồ là không có khả năng.
"Vũ Thần đại nhân, chính mình lĩnh ngộ đột phá đạt tới Thần cấp cùng với luyện hóa xong Thần cách thì có gì khác nhau?" Lâm Lôi hỏi.
Vũ Thần gật đầu thở dài: "Có, luyện hóa xong Thần cách, sau này muốn tu luyện tiếp tục sẽ khó khăn lớn hơn rất nhiều. Dù sao Thần cách cũng không phải thiên địa căn cứ theo linh hồn ngươi mà hàng lâm, về mặt bản chất là có chút khác nhau."
Lâm Lôi gật đầu.
Đáy lòng hắn ngược lại có chút cảm tạ Vũ Thần, điểm trọng yếu này cũng nói cho mình biết.
"Cho dù biết thì đã sao? Lâm Lôi, nếu đặt ở trước mặt ngươi một quả Thần cách, nói là cho ngươi, chỉ cần luyện hóa ngươi sẽ là hạ vị Thần. Vấn đề lớn là tu luyện sau này tốc độ giảm bớt, khó khăn tăng cao, ngươi có nguyện ý không?" Vũ Thần nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi cứng người.
Đích xác, một hạ vị Thần Thần cách ở trước mặt đại biểu cho việc có thể lập tức tiến vào Thần cấp, cho dù sau này tu luyện khó khăn rất lớn ... phỏng chừng tuyệt đa số người sẽ lựa chọn cách lập tức luyện hóa.
"Được rồi. Lâm Lôi, không còn việc gì nữa, ngươi có thể rời đi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi liền nói: "Vũ Thần đại nhân, ta vài ngày nữa sẽ xuất phát tới Hỗn loạn chi lĩnh. Đệ đệ ta cùng Ni Na phỏng chừng vẫn sẽ sống ở đế đô, ta lo lắng người của Quang Minh giáo đình sẽ nhân cơ hội này uy hiếp đến đệ đệ ta ..."
"Yên tâm. Đế đô không phải là chỗ để Quang Minh giáo đình giương oai." Vũ Thần bình thản nói.
Lâm Lôi nghe dược lời này của Vũ Thần, trong long cũng yên tâm.
"Vũ Thần đại nhân, hiện tại đế quốc hoàng đế Kiều An ..." Lâm Lôi lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Vũ Thần đã nhướng mày, liền nói: "Ta cho ngươi lệnh bài, để cho Kiều An trông thấy, hắn sẽ biết là mệnh lệnh của ta, lịch đại hoàng đế của đế quốc đều biết."
Lâm Lôi cả kinh.
Lúc trước Vũ Thần cho mình lệnh bài có khắc chữ Vũ, cũng có công năng này.
Vũ Thần liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cũng đừng loạn dụng lệnh bài này, nếu làm cho đế quốc rối loạn, tàn cuộc ngươi tới mà thu thập, được rồi, ngươi đi Hỗn loạn chi lĩnh nhớ kỹ đừng đắc tội với một người"
"Ai?" Lâm Lôi cả kinh.
Hỗn loạn chi lĩnh hình như không có cường giả nào nổi danh.
Vũ Thần bình thản đáp: "Năm Thánh vực cực hạn cường giả, trong đó có một sống ở Hỗn loạn chi lĩnh, hắn tên là Đức Tư Lê. Tu luyện Quang Minh pháp tắc, thực lực của hắn so với Pháp Ân bất phân cao thấp."
Lâm Lôi lập tức nhớ kỹ tên người này.
Cùng Pháp Ân không phân cao thấp, tức là kém một chút là đạt tới Thần vực cường giả.
"Được rồi, ngươi đi đi." Vũ Thần bình thản nói.
Lâm Lôi lập tức cúi mình, sau đó liền xoay người bước ra.
"Nhớ kỹ, đối xử cho tốt với ma thú tên là Bối Bối của ngươi." Vũ Thần đột nhiên thở dài một hơi, nhắc nhở nói.
Lâm Lôi giật mình quay đầu nhìn Vũ Thần, Vũ Thần biết sự tồn tại của Bối Bối thì Lâm Lôi không ngạc nhiên, nhưng mà Vũ Thần tại sao lại nói phải đối xử tốt với Bối Bối?
Vũ Thần cũng mặc kệ Lâm Lôi, liền lập tức bước đi, mái tóc dài màu đỏ phiêu đãng, cả người liền tiến vào bên trong hỏa cầu đang lơ lửng trên không, bắt đầu tu luyện.
"Bối Bối?"
Lâm Lôi kì thực cũng cảm thấy Vũ Thần đối với mình hình như có điểm tốt, vô luận là hôn nhân của Ốc Đốn hay là lần này cũng nói cho biết rất nhiều việc. Bây giờ Lâm Lôi có cảm giác hình như là có quan hệ với Bối Bối.
Bối Bối?
Lâm Lôi còn nhớ kỹ, Bối Bối đã từng nói qua là đến từ gia tộc có tên là Bối Lỗ Đặc.
Bối Bối thực lực đáng sợ như vậy, tốc độ phát triển kinh người, lại đến từ Bối Lỗ Đặc gia tộc, bây giờ Vũ Thần nói vậy ... Lâm Lôi trong lòng càng thêm nghi hoặc thân phận của Bối Bối.
Trong hoa viên hoàng cung tại đế đô Xích Viêm thành.
Kiều An bệ hạ tâm tình rất vui vẻ, đang nhàn nhã đi chơi ở trong hoa viên, thưởng thức các loại hoa, Lâm Lôi không truy hỏi chuyện của Lôi Nặc, tự nhiên khiến cho hắn rất nhẹ nhõm.
"Bệ hạ, có người phi hành tới", Thị giả thiếp thân cung đình đột nhiên nói.
Có người phi hành tới?
Thánh vực cường giả!
Kiều An bệ hạ lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ không trung Lâm Lôi mặc một thân trường bào xanh đậm đằng không mà đến, chỉ trong nháy mắt công phu đã hạ xuống giữa hoa viên.
"A, là Lâm Lôi đại sư, "Kiều An bệ hạ trên mặt lộ ra nụ cười, "Chẳng hay Lâm Lôi đại sư có việc gì không?" Lâm Lôi liếc liếc mắt nhìn cung đình thị giả.
"Ngươi trước tiên hãy lui ra, "Kiều An bệ hạ quay sang thị giả bên cạnh nói, cung đình thị giả nọ lúc này thối lui ra xa, chung quanh chỉ còn Lâm Lôi, Kiều An bệ hạ hai người, cho dù thị vệ gần nhất cũng cách xa ngoài trăm thước.
Lâm Lôi bình thản nhìn Kiều An bệ hạ.
Kiều An bệ hạ bị Lâm Lôi nhìn như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, hơn nữa cũng có chút kinh hoảng: Chẳng lẽ Lâm Lôi biết chuyện của Lôi Nặc cùng Ngọc Lâm có quan hệ?
Kiều An bệ hạ, chuyện Lôi Nặc chết trận, điều ngài nói có phải là sự thực không?" Lâm Lôi nhìn thẳng vào Kiều An bệ hạ.
Kiều An bệ hạ trong lòng trầm xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Kiều An không phải kẻ ngốc, hắn nghe Lâm Lôi nói lời này, tự nhiên đoán được có lẽ Lâm Lôi đã biết chuyện.
"Lâm Lôi, đó là tin tình báo từ trong quân đội truyền đến, nên không giả được." Kiều An bệ hạ trịnh trọng đáp, ý tứ của hắn có thể hiểu được, cho dù tin tức này có sai thì cũng là sai lầm của nhân viên tình báo quân đội, chẳng liên quan gì đến Kiều An hắn.
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Kiều An bệ hạ.
"Kiều An bệ hạ, theo ta được biết, huynh đệ ta Lôi Nặc suất lĩnh đội ngũ kỵ binh, bị quân đội La Áo đế quốc đuổi giết đến tận chân thành Ni Nhĩ, sau cùng người của La Áo đế quốc truy kích chỉ có ba trăm người, nhưng mà lúc đó Ngọc Lâm thân vương lại sợ hãi hạ lệnh cố thủ thành trì!" Sắc mặt Kiều An biến đổi.
"Gặp phải ba trăm người, mấy vạn người đóng ở Ni Nhĩ thành lại cố thủ?" Giọng Lâm Lôi càng lạnh lùng, "Huynh đệ ta Lôi Nặc cùng hơn mười người ở dưới chân thành kêu gào mở cửa thành, nhưng Ngọc Lâm thân vương lại ra lệnh không được mở cửa, chuyện là như vậy ... Lôi Nặc bọn họ một đám người cứ như vậy bị giết chết không có giá trị gì hết!"
Lâm Lôi lạnh lẽo nhìn Kiều An: "Kiều An bệ hạ, người nói chuyện này sẽ phải giải quyết như thế nào?"
Kiều An đã hiểu được, chuyện không thể quay đầu được, hắn cũng không hy vọng giải thích cái gì xa vời, với một Thánh vực cường giả mà nói, nói dối có tác dụng sao?
Kiều An sắc mặt xanh lại hắng giọng: "Ngọc Lâm, tên hỗn đản này!"
Kiều An tức giận nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi đại sư, bổn hoàng thực sự không nghĩ tới Ngọc Lâm cũng làm ra chuyện loại này, hoàn toàn vứt bỏ thể diện của đế quốc chúng ta. Lâm Lôi đại sư ngươi yên tâm, chuyện này bổn hoàng khẳng định sẽ nghiêm khắc xử lý, ngày mai, không, lập tức bổn hoàng sẽ phái đại thần lập tức đến Đông nam hành tỉnh, tra xét kỹ càng chuyện này, kẻ nào phạm trọng tội, bổn hoàng sẽ không tha hắn."
Lâm Lôi đã sớm nhìn thấu tiểu mưu kế của Kiều An.
Kiều An hắn phái người ư?
Vậy cho dù có tìm ra, e rằng Ngọc Lâm thân vương cũng chẳng có tội gì lớn.
"Bệ hạ, không cần ngài phí tâm, ai hại chết huynh đệ ta, ta cũng sẽ khiến hắn phải chết." Lâm Lôi thanh âm ngoan lạt, khiến Kiều An bên cạnh đáy lòng run lên.
Bất quá Kiều An bệ hạ cũng nóng nảy.
Lâm Lôi yêu cầu trực tiếp giết Ngọc Lâm! Cũng là giết đệ đệ của mình? Mình chỉ có một đệ đệ, Lôi Nặc là cái gì chứ, chẳng qua là một gã quý tộc bình thường, chết thì cũng đã chết rồi.
Mạng của hắn so sánh được với đệ đệ của mình sao?
"Lâm Lôi, đế quốc có luật pháp của đế quốc." Kiều An bệ hạ lạnh lùng nói.
Vì đệ đệ, hắn quyết định cùng Lâm Lôi đối kháng một phen.
Lâm Lôi nhìn Kiều An bệ hạ, lãnh đạm nói: "Xin hỏi, đối mặt với ba trăm địch nhân, sợ mà không đánh, mắt còn nhìn thấy người mình lần lượt bị giết chết, điều này tại luật pháp là tử tội chứ?"
"Chính xác là tử tội" Kiều An gật đầu đáp, "Bất quá, sự thực cuối cùng như thế nào, phải trải qua điều tra mới biết được."
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Kiều An, "Sự thực rất rõ ràng, ta đến chẳng qua nói với ngài một tiếng, Kiều An ... ngài đừng quá đáng quá, còn dùng chuyện thế tục để ước thúc ta."
Thánh vực cường giả đích xác là vượt qua sự tồn tại của thế tục.
Kiều An bệ hạ nhìn Lâm Lôi, thấp giọng khẩn cầu: "Lâm Lôi, ngươi cũng có đệ đệ, ngươi nên hiểu được tâm tình của ta."
"Ha ha ..." Lâm Lôi cười to, "Bệ hạ, dựa theo lời ngài nói, nếu như ai cũng có ca ca, chẳng lẽ hắn có thể tùy ý giết chết huynh đệ ta, sau đó để ca ca hắn đến nói với ta một tiếng ngươi cũng có đệ đệ, để ta tha thứ đệ đệ của hắn ư."
Lâm Lôi sắc mặt lạnh lẽo tựa như phủ thêm một lớp băng: "Nực cười!"
Thực buồn cười, hại chết huynh đệ của ta còn muốn dùng tình cảm huynh đệ để tìm kiếm sự đồng tình.
"Lâm Lôi, ngươi ..." Kiều An bệ hạ tức giận.
"Kiều An, ta hy vọng ngài không nên nóng nảy, nếu không ..." Lâm Lôi vung tay đưa ra lệnh bài màu đỏ tươi lúc trước Vũ Thần cho hắn.
Kiều An bệ hạ nhìn thấy lệnh bài trong tay Lâm Lôi, cả người như bị dội một thùng nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, toàn thân đều run lên.
"Vũ Thần lệnh?" Kiều An khó có thể tin nhìn chằm chằm khối lệnh bài này.
Từ sau khi Áo Bố Lai Ân đế quốc lập quốc, Vũ Thần Áo Bố Lai Ân thoái vị truyền lại cho con mình, sau này từng đời truyền xuống, tại các lịch đại hoàng đế đều có một sự tình - đó là Vũ Thần lệnh đại biểu cho Vũ Thần.
Giữ Vũ Thần lệnh, thậm chí có thể ra lệnh bắt hoàng đế thoái vị!
Đương nhiên người có Vũ Thần lệnh rất ít, những người đó cũng không dám giả truyền mệnh lệnh của Vũ Thần.
"Ngài biết Vũ Thần lệnh là tốt rồi." Lâm Lôi thản nhiên nhìn Kiều An bệ hạ, "Kiều An bệ hạ ngài làm việc bất công ta cũng mặc kệ, ta Lâm Lôi không phải là người tự cho mình là chánh nghĩa, nhưng mà, ngươi đừng đưa theo cách đó để đổ lên đầu ta, ta không chọc người nhưng mà cũng không muốn người khác chọc ta."
"Còn nữa, Đặng Tư Thản gia tộc của Lôi Nặc huynh đệ ta, ta cũng không muốn ngài cố ý thi triển chút thủ đoạn nào đối với bọn họ." Lâm Lôi bình thản nói, lập tức hắn toàn thân liền bay lên trời, trực tiếp lao về hướng đông.
Kiều An nhìn phương hướng Lâm Lôi bay đi.
Hắn biết ... Lâm Lôi là đi đến đông nam hành tỉnh, giết đệ đệ hắn, nhưng mà hắn dám cản sao? Lúc này Kiều An ngay cả mở miệng ngăn Lâm Lôi cũng không dám.
Hắn là hoàng đế.
Mà quyền lực này ai cho hắn, Vũ Thần, một câu nói của Vũ Thần, hắn sẽ phải thoái vị, đến lúc đó sợ rằng Kiều An sẽ không còn một chút quyền lực nào, đệ đệ mất mạng, cùng với mình mất đi quyền lực hoàng đế, cái gì quan trọng hơn?
Kiều An đã lựa chọn bản thân. Lâm Lôi rất nhanh hướng Đông nam hành tỉnh bay đi, lúc này một đạo hắc quang từ mặt khác đế đô rất nhanh bay tới chỉ trong chốc lát ... đó chính là Bối Bối!
"Lão đại, thế nào rồi?" Bối Bối dò hỏi.
"Kiều An mặc dù sủng ái đệ đệ hắn, nhưng mà hắn coi trọng nhất là quyền lực hoàng đế. Ta căn bản không nói gì, chỉ xuất ra Vũ Thần lệnh, hắn đã sợ không dám lên tiếng." Lâm Lôi cười một tiếng.
Quyền lực thế tục?
Chức vị chỉ là phù du mà thôi. Chỉ có tu luyện thực lực, chính thức nắm trong tay thực lực mới là hữu hiệu nhất. Cũng khó trách Vũ Thần không trực tiếp đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế, mà vẫn tĩnh tâm khổ tu.
Lâm Lôi, Bối Bối một người một ma thú rất nhanh phi hành, đảo mắt đã biến mất tại chân trời phía đông.
Lâm Lôi đã có phần hiểu được
Luyện hóa Thần cách cũng cần có điều kiện.
Không đạt tới Thần cấp sợ rằng chỉ có thể luyện hóa hạ vị Thần Thần cách.
Đám cường giả dị vị diện này tại sao lại hạ xuống Ngọc Lan đại lục vị diện, ở đây mà chém giết?" Lâm Lôi cẩn thận dò hỏi
Vũ Thần nhìn thoáng qua hắn: "Điểm ấy ngươi không cần biết." Điều này Vũ Thần hiển nhiên không muốn nói cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi chỉ có thể im lặng.
Chúng Thần mộ địa, cứ một ngàn năm lại mở ra một lần, mỗi lần mở ra thì chỉ có người được mấy vị Thần cấp cường giả thừa nhận mới có tư cách tiến vào chúng Thần mộ địa thám hiểm. Vũ Thần liếc mắt nhìn Lâm Lôi, "Bất quá ta nói cho ngươi biết tiến vào chúng Thần mộ địa rất nguy hiểm!"
"Có người thành công không?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Đương nhiên có", Vũ Thần khẳng định nói, "Bất quá chỉ có một ... buồn cười nhất là người trong chúng Thần mộ địa sau khi đoạt được hạ vị Thần cách, đột phá xong cũng trực tiếp đi lên vị diện chí cao."
Lâm Lôi đáy lòng cười thầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đạt tới Thần cấp, rất khó.
Mà trong chúng Thần mộ địa đoạt được Thần cách, sau đó luyện hóa liệu có đơn giản như vậy không? Cũng khó trách năm đó một vài cường giả may mắn sống sót đều ở lại Ngọc Lan đại lục.
Dù sao tại chí cao vị diện, một Thánh vực cường giả muốn đoạt được Thần cách cơ hồ là không có khả năng.
"Vũ Thần đại nhân, chính mình lĩnh ngộ đột phá đạt tới Thần cấp cùng với luyện hóa xong Thần cách thì có gì khác nhau?" Lâm Lôi hỏi.
Vũ Thần gật đầu thở dài: "Có, luyện hóa xong Thần cách, sau này muốn tu luyện tiếp tục sẽ khó khăn lớn hơn rất nhiều. Dù sao Thần cách cũng không phải thiên địa căn cứ theo linh hồn ngươi mà hàng lâm, về mặt bản chất là có chút khác nhau."
Lâm Lôi gật đầu.
Đáy lòng hắn ngược lại có chút cảm tạ Vũ Thần, điểm trọng yếu này cũng nói cho mình biết.
"Cho dù biết thì đã sao? Lâm Lôi, nếu đặt ở trước mặt ngươi một quả Thần cách, nói là cho ngươi, chỉ cần luyện hóa ngươi sẽ là hạ vị Thần. Vấn đề lớn là tu luyện sau này tốc độ giảm bớt, khó khăn tăng cao, ngươi có nguyện ý không?" Vũ Thần nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi cứng người.
Đích xác, một hạ vị Thần Thần cách ở trước mặt đại biểu cho việc có thể lập tức tiến vào Thần cấp, cho dù sau này tu luyện khó khăn rất lớn ... phỏng chừng tuyệt đa số người sẽ lựa chọn cách lập tức luyện hóa.
"Được rồi. Lâm Lôi, không còn việc gì nữa, ngươi có thể rời đi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi liền nói: "Vũ Thần đại nhân, ta vài ngày nữa sẽ xuất phát tới Hỗn loạn chi lĩnh. Đệ đệ ta cùng Ni Na phỏng chừng vẫn sẽ sống ở đế đô, ta lo lắng người của Quang Minh giáo đình sẽ nhân cơ hội này uy hiếp đến đệ đệ ta ..."
"Yên tâm. Đế đô không phải là chỗ để Quang Minh giáo đình giương oai." Vũ Thần bình thản nói.
Lâm Lôi nghe dược lời này của Vũ Thần, trong long cũng yên tâm.
"Vũ Thần đại nhân, hiện tại đế quốc hoàng đế Kiều An ..." Lâm Lôi lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Vũ Thần đã nhướng mày, liền nói: "Ta cho ngươi lệnh bài, để cho Kiều An trông thấy, hắn sẽ biết là mệnh lệnh của ta, lịch đại hoàng đế của đế quốc đều biết."
Lâm Lôi cả kinh.
Lúc trước Vũ Thần cho mình lệnh bài có khắc chữ Vũ, cũng có công năng này.
Vũ Thần liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cũng đừng loạn dụng lệnh bài này, nếu làm cho đế quốc rối loạn, tàn cuộc ngươi tới mà thu thập, được rồi, ngươi đi Hỗn loạn chi lĩnh nhớ kỹ đừng đắc tội với một người"
"Ai?" Lâm Lôi cả kinh.
Hỗn loạn chi lĩnh hình như không có cường giả nào nổi danh.
Vũ Thần bình thản đáp: "Năm Thánh vực cực hạn cường giả, trong đó có một sống ở Hỗn loạn chi lĩnh, hắn tên là Đức Tư Lê. Tu luyện Quang Minh pháp tắc, thực lực của hắn so với Pháp Ân bất phân cao thấp."
Lâm Lôi lập tức nhớ kỹ tên người này.
Cùng Pháp Ân không phân cao thấp, tức là kém một chút là đạt tới Thần vực cường giả.
"Được rồi, ngươi đi đi." Vũ Thần bình thản nói.
Lâm Lôi lập tức cúi mình, sau đó liền xoay người bước ra.
"Nhớ kỹ, đối xử cho tốt với ma thú tên là Bối Bối của ngươi." Vũ Thần đột nhiên thở dài một hơi, nhắc nhở nói.
Lâm Lôi giật mình quay đầu nhìn Vũ Thần, Vũ Thần biết sự tồn tại của Bối Bối thì Lâm Lôi không ngạc nhiên, nhưng mà Vũ Thần tại sao lại nói phải đối xử tốt với Bối Bối?
Vũ Thần cũng mặc kệ Lâm Lôi, liền lập tức bước đi, mái tóc dài màu đỏ phiêu đãng, cả người liền tiến vào bên trong hỏa cầu đang lơ lửng trên không, bắt đầu tu luyện.
"Bối Bối?"
Lâm Lôi kì thực cũng cảm thấy Vũ Thần đối với mình hình như có điểm tốt, vô luận là hôn nhân của Ốc Đốn hay là lần này cũng nói cho biết rất nhiều việc. Bây giờ Lâm Lôi có cảm giác hình như là có quan hệ với Bối Bối.
Bối Bối?
Lâm Lôi còn nhớ kỹ, Bối Bối đã từng nói qua là đến từ gia tộc có tên là Bối Lỗ Đặc.
Bối Bối thực lực đáng sợ như vậy, tốc độ phát triển kinh người, lại đến từ Bối Lỗ Đặc gia tộc, bây giờ Vũ Thần nói vậy ... Lâm Lôi trong lòng càng thêm nghi hoặc thân phận của Bối Bối.
Trong hoa viên hoàng cung tại đế đô Xích Viêm thành.
Kiều An bệ hạ tâm tình rất vui vẻ, đang nhàn nhã đi chơi ở trong hoa viên, thưởng thức các loại hoa, Lâm Lôi không truy hỏi chuyện của Lôi Nặc, tự nhiên khiến cho hắn rất nhẹ nhõm.
"Bệ hạ, có người phi hành tới", Thị giả thiếp thân cung đình đột nhiên nói.
Có người phi hành tới?
Thánh vực cường giả!
Kiều An bệ hạ lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ không trung Lâm Lôi mặc một thân trường bào xanh đậm đằng không mà đến, chỉ trong nháy mắt công phu đã hạ xuống giữa hoa viên.
"A, là Lâm Lôi đại sư, "Kiều An bệ hạ trên mặt lộ ra nụ cười, "Chẳng hay Lâm Lôi đại sư có việc gì không?" Lâm Lôi liếc liếc mắt nhìn cung đình thị giả.
"Ngươi trước tiên hãy lui ra, "Kiều An bệ hạ quay sang thị giả bên cạnh nói, cung đình thị giả nọ lúc này thối lui ra xa, chung quanh chỉ còn Lâm Lôi, Kiều An bệ hạ hai người, cho dù thị vệ gần nhất cũng cách xa ngoài trăm thước.
Lâm Lôi bình thản nhìn Kiều An bệ hạ.
Kiều An bệ hạ bị Lâm Lôi nhìn như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, hơn nữa cũng có chút kinh hoảng: Chẳng lẽ Lâm Lôi biết chuyện của Lôi Nặc cùng Ngọc Lâm có quan hệ?
Kiều An bệ hạ, chuyện Lôi Nặc chết trận, điều ngài nói có phải là sự thực không?" Lâm Lôi nhìn thẳng vào Kiều An bệ hạ.
Kiều An bệ hạ trong lòng trầm xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Kiều An không phải kẻ ngốc, hắn nghe Lâm Lôi nói lời này, tự nhiên đoán được có lẽ Lâm Lôi đã biết chuyện.
"Lâm Lôi, đó là tin tình báo từ trong quân đội truyền đến, nên không giả được." Kiều An bệ hạ trịnh trọng đáp, ý tứ của hắn có thể hiểu được, cho dù tin tức này có sai thì cũng là sai lầm của nhân viên tình báo quân đội, chẳng liên quan gì đến Kiều An hắn.
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Kiều An bệ hạ.
"Kiều An bệ hạ, theo ta được biết, huynh đệ ta Lôi Nặc suất lĩnh đội ngũ kỵ binh, bị quân đội La Áo đế quốc đuổi giết đến tận chân thành Ni Nhĩ, sau cùng người của La Áo đế quốc truy kích chỉ có ba trăm người, nhưng mà lúc đó Ngọc Lâm thân vương lại sợ hãi hạ lệnh cố thủ thành trì!" Sắc mặt Kiều An biến đổi.
"Gặp phải ba trăm người, mấy vạn người đóng ở Ni Nhĩ thành lại cố thủ?" Giọng Lâm Lôi càng lạnh lùng, "Huynh đệ ta Lôi Nặc cùng hơn mười người ở dưới chân thành kêu gào mở cửa thành, nhưng Ngọc Lâm thân vương lại ra lệnh không được mở cửa, chuyện là như vậy ... Lôi Nặc bọn họ một đám người cứ như vậy bị giết chết không có giá trị gì hết!"
Lâm Lôi lạnh lẽo nhìn Kiều An: "Kiều An bệ hạ, người nói chuyện này sẽ phải giải quyết như thế nào?"
Kiều An đã hiểu được, chuyện không thể quay đầu được, hắn cũng không hy vọng giải thích cái gì xa vời, với một Thánh vực cường giả mà nói, nói dối có tác dụng sao?
Kiều An sắc mặt xanh lại hắng giọng: "Ngọc Lâm, tên hỗn đản này!"
Kiều An tức giận nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi đại sư, bổn hoàng thực sự không nghĩ tới Ngọc Lâm cũng làm ra chuyện loại này, hoàn toàn vứt bỏ thể diện của đế quốc chúng ta. Lâm Lôi đại sư ngươi yên tâm, chuyện này bổn hoàng khẳng định sẽ nghiêm khắc xử lý, ngày mai, không, lập tức bổn hoàng sẽ phái đại thần lập tức đến Đông nam hành tỉnh, tra xét kỹ càng chuyện này, kẻ nào phạm trọng tội, bổn hoàng sẽ không tha hắn."
Lâm Lôi đã sớm nhìn thấu tiểu mưu kế của Kiều An.
Kiều An hắn phái người ư?
Vậy cho dù có tìm ra, e rằng Ngọc Lâm thân vương cũng chẳng có tội gì lớn.
"Bệ hạ, không cần ngài phí tâm, ai hại chết huynh đệ ta, ta cũng sẽ khiến hắn phải chết." Lâm Lôi thanh âm ngoan lạt, khiến Kiều An bên cạnh đáy lòng run lên.
Bất quá Kiều An bệ hạ cũng nóng nảy.
Lâm Lôi yêu cầu trực tiếp giết Ngọc Lâm! Cũng là giết đệ đệ của mình? Mình chỉ có một đệ đệ, Lôi Nặc là cái gì chứ, chẳng qua là một gã quý tộc bình thường, chết thì cũng đã chết rồi.
Mạng của hắn so sánh được với đệ đệ của mình sao?
"Lâm Lôi, đế quốc có luật pháp của đế quốc." Kiều An bệ hạ lạnh lùng nói.
Vì đệ đệ, hắn quyết định cùng Lâm Lôi đối kháng một phen.
Lâm Lôi nhìn Kiều An bệ hạ, lãnh đạm nói: "Xin hỏi, đối mặt với ba trăm địch nhân, sợ mà không đánh, mắt còn nhìn thấy người mình lần lượt bị giết chết, điều này tại luật pháp là tử tội chứ?"
"Chính xác là tử tội" Kiều An gật đầu đáp, "Bất quá, sự thực cuối cùng như thế nào, phải trải qua điều tra mới biết được."
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Kiều An, "Sự thực rất rõ ràng, ta đến chẳng qua nói với ngài một tiếng, Kiều An ... ngài đừng quá đáng quá, còn dùng chuyện thế tục để ước thúc ta."
Thánh vực cường giả đích xác là vượt qua sự tồn tại của thế tục.
Kiều An bệ hạ nhìn Lâm Lôi, thấp giọng khẩn cầu: "Lâm Lôi, ngươi cũng có đệ đệ, ngươi nên hiểu được tâm tình của ta."
"Ha ha ..." Lâm Lôi cười to, "Bệ hạ, dựa theo lời ngài nói, nếu như ai cũng có ca ca, chẳng lẽ hắn có thể tùy ý giết chết huynh đệ ta, sau đó để ca ca hắn đến nói với ta một tiếng ngươi cũng có đệ đệ, để ta tha thứ đệ đệ của hắn ư."
Lâm Lôi sắc mặt lạnh lẽo tựa như phủ thêm một lớp băng: "Nực cười!"
Thực buồn cười, hại chết huynh đệ của ta còn muốn dùng tình cảm huynh đệ để tìm kiếm sự đồng tình.
"Lâm Lôi, ngươi ..." Kiều An bệ hạ tức giận.
"Kiều An, ta hy vọng ngài không nên nóng nảy, nếu không ..." Lâm Lôi vung tay đưa ra lệnh bài màu đỏ tươi lúc trước Vũ Thần cho hắn.
Kiều An bệ hạ nhìn thấy lệnh bài trong tay Lâm Lôi, cả người như bị dội một thùng nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, toàn thân đều run lên.
"Vũ Thần lệnh?" Kiều An khó có thể tin nhìn chằm chằm khối lệnh bài này.
Từ sau khi Áo Bố Lai Ân đế quốc lập quốc, Vũ Thần Áo Bố Lai Ân thoái vị truyền lại cho con mình, sau này từng đời truyền xuống, tại các lịch đại hoàng đế đều có một sự tình - đó là Vũ Thần lệnh đại biểu cho Vũ Thần.
Giữ Vũ Thần lệnh, thậm chí có thể ra lệnh bắt hoàng đế thoái vị!
Đương nhiên người có Vũ Thần lệnh rất ít, những người đó cũng không dám giả truyền mệnh lệnh của Vũ Thần.
"Ngài biết Vũ Thần lệnh là tốt rồi." Lâm Lôi thản nhiên nhìn Kiều An bệ hạ, "Kiều An bệ hạ ngài làm việc bất công ta cũng mặc kệ, ta Lâm Lôi không phải là người tự cho mình là chánh nghĩa, nhưng mà, ngươi đừng đưa theo cách đó để đổ lên đầu ta, ta không chọc người nhưng mà cũng không muốn người khác chọc ta."
"Còn nữa, Đặng Tư Thản gia tộc của Lôi Nặc huynh đệ ta, ta cũng không muốn ngài cố ý thi triển chút thủ đoạn nào đối với bọn họ." Lâm Lôi bình thản nói, lập tức hắn toàn thân liền bay lên trời, trực tiếp lao về hướng đông.
Kiều An nhìn phương hướng Lâm Lôi bay đi.
Hắn biết ... Lâm Lôi là đi đến đông nam hành tỉnh, giết đệ đệ hắn, nhưng mà hắn dám cản sao? Lúc này Kiều An ngay cả mở miệng ngăn Lâm Lôi cũng không dám.
Hắn là hoàng đế.
Mà quyền lực này ai cho hắn, Vũ Thần, một câu nói của Vũ Thần, hắn sẽ phải thoái vị, đến lúc đó sợ rằng Kiều An sẽ không còn một chút quyền lực nào, đệ đệ mất mạng, cùng với mình mất đi quyền lực hoàng đế, cái gì quan trọng hơn?
Kiều An đã lựa chọn bản thân. Lâm Lôi rất nhanh hướng Đông nam hành tỉnh bay đi, lúc này một đạo hắc quang từ mặt khác đế đô rất nhanh bay tới chỉ trong chốc lát ... đó chính là Bối Bối!
"Lão đại, thế nào rồi?" Bối Bối dò hỏi.
"Kiều An mặc dù sủng ái đệ đệ hắn, nhưng mà hắn coi trọng nhất là quyền lực hoàng đế. Ta căn bản không nói gì, chỉ xuất ra Vũ Thần lệnh, hắn đã sợ không dám lên tiếng." Lâm Lôi cười một tiếng.
Quyền lực thế tục?
Chức vị chỉ là phù du mà thôi. Chỉ có tu luyện thực lực, chính thức nắm trong tay thực lực mới là hữu hiệu nhất. Cũng khó trách Vũ Thần không trực tiếp đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế, mà vẫn tĩnh tâm khổ tu.
Lâm Lôi, Bối Bối một người một ma thú rất nhanh phi hành, đảo mắt đã biến mất tại chân trời phía đông.