Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bàn Long

Chương 192: Đại địa



Tháng kế tiếp, mệnh lệnh của tộc trưởng Cổ Khắc Tư gia tộc truyền tới: Cơ Ân sẽ đảm nhiệm chức vụ thành chủ quận thành. Cho tới lúc trưởng thành, tỷ tỷ hắn là Chiêm Ni sẽ phụ trách xử lý sự vụ của quận thành.
"Lôi đại ca, huynh phải đi sao?" Cơ Ân, Chiêm Ni, Lan Bá Đặc giật mình nhìn Lâm Lôi.
Cơ Ân kế thừa vị trí thành chủ, Chiêm Ni làm phụ tá, tỷ đệ họ hiện tại rất thoải mái, từ đáy lòng họ muốn báo đáp Lâm Lôi thực trọng hậu, nhưng đúng lúc này Lâm Lôi lại nói là sẽ rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.
"Lôi đại ca." Mắt Chiêm Ni đã bắt đầu hoe đỏ.
Lâm Lôi lưng đeo trọng kiếm, Bối Bối đứng trên vai, bên cạnh là Hắc văn vân báo Hắc Lỗ, cười đáp: "Ở Xích Nhĩ quận thành, nơi này phồn tạp, sẽ có ảnh hưởng nhất định đến việc tu luyện của ta, ta cũng sẽ không đi quá xa ra ngoài phạm vi Xích Nhĩ quận thành mà chỉ muốn tìm một sơn cốc yên tĩnh tu luyện một thời gian."
Đối với Lâm Lôi mà nói, quan trọng nhất chính là tu luyện, đặc biệt hiện tại hắn đang không ngừng tiến bộ, muốn nhân lúc này để càng cố gắng phấn đấu tu luyện hơn nữa.
Ba Lỗ Khắc gia tộc Long huyết chiến sĩ khổ tu hơn mười năm liên tục là có thể đạt tới Thánh vực cảnh giới, có thể tung hoành thiên hạ. Cao thủ tiềm tu cần phải tĩnh mịch.
"Sơn cốc?" Chiêm Ni, Cơ Ân cùng đồng thanh.
"Được rồi, có thời gian ta sẽ đến thăm nom, giúp đỡ các người, hẹn ngày tái ngộ." Lâm Lôi cười nói. Nhìn hai tỷ đệ, đôi khi hắn lại nghĩ đến mình và tiểu Ốc Đốn, 2 huynh đệ đều không còn phụ mẫu.
"Cũng không biết tiểu Ốc Đốn giờ đây ra sao, sau khi lĩnh ngộ thượng diện 'Thế' nhất định sẽ nhanh chóng đi gặp hắn." Từ đáy lòng Lâm Lôi thầm nghĩ.
Hắn biết rõ, Ốc Đốn tại Áo Bố Lai Ân Học viện tu luyện, mình không nên đến quấy rầy hắn, hơn nữa con người chỉ bằng cách tự mình tu luyện thì tốc độ mới có thể nhanh đuợc, nếu mình đến gặp Ốc Đốn sẽ khiến hắn khó phát triển.
oOo
Xích Nhĩ quận thành phương đông có một toà sơn mạch xanh tươi, giữa sơn mạch có một sơn cốc. Lâm Lôi liền chọn chỗ này để dựng lên một toà mộc ốc, bắt đầu tĩnh mịch tu luyện.
Ban đêm, bên trong sơn cốc có bãi cỏ xanh biếc, trước bãi cỏ có một hồ nước. Lâm Lôi ngồi bên bờ hồ, nhắm mắt lẳng lặng cảm ngộ tự nhiên, ánh đuốc bên cạnh chiếu sáng lên người khiến cho toàn thân hắn trở nên mờ ảo.
Lâm Lôi cảm nhận được mạch đập của đại địa, sự phiêu dật của gió, sự lưu động của nước, sự mãnh liệt của lửa ...
Hắn là ma pháp sư, đặc biệt Địa hệ, Phong hệ nguyên tố thân hoà lực đạt tới mức siêu đẳng, đây là ưu thế vượt trội so với chiến sĩ.
Ba Lỗ Khắc gia tộc từng có người sử dụng trọng chuỳ, lúc trước đạt tới Thánh vực cũng chỉ mới lĩnh ngộ đến cảnh giới 'Cử Trọng Nhược Khinh'. Chiến sĩ dù sao trên phương diện tiếp cận với tự nhiên cũng khó khăn hơn.
'Cử Trọng Nhược Khinh' là 'Bôn Lôi', cái loại lực lượng này tựa như núi lửa phun trào, trong khi 'Thế' thì lại chính là Thuỷ, Hoả, Phong, Lôi ... trong thiên địa.
Hồi lâu, Lâm Lôi đột nhiên minh bạch: tiếp cập 'Thế' lực lượng thiên địa bao quanh tá trợ, mà 'Thế' lại bao la vạn trượng, ta bây giờ nên chọn đi theo một con đường thích hợp.
Trong đêm, Lâm Lôi ngồi bên bờ hồ bình tĩnh mở mắt, ánh mắt sáng rực như sao
"Vũ khí không giống nhau, con đường cũng không giống nhau, trọng kiếm lực trầm, mà trọng kiếm vô phong, tự nhiên không dựa vào phong lợi (sắc bén) để thủ thắng mà là dựa vào chánh đại quang minh hậu trọng, chánh đại quang minh hậu trọng công kích không thể địch nổi."
Tâm linh hắn mơ hồ cảm ngộ được, Hắc Ngọc trọng kiếm tu luyện chi đạo cùng với Đại địa pháp tắc có sự hỗ trợ lẫn nhau.
"Đại địa hậu trọng, đại địa vốn vô biên, lại trầm ổn" ... Lâm Lôi cầm trong tay Hắc Ngọc trọng kiếm, tâm cùng với đại địa hậu trọng hoàn toàn hoà hợp
Đại địa vốn có mạch động đặc biệt, tiết tấu mạch động chấn động tâm linh, đối với đại địa phải có cảm ngộ cực cao thì mới có thể cảm nhận được
Lâm Lôi đứng lên, cả người lẳng lặng bắt đầu huy vũ, sử Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay, toàn thân hắn dường như đã hoà vào một tiết tấu đặc thù.
Hắc Ngọc trọng kiếm tựa như có trăm ngàn cân trọng lực, xuyên qua không khí. Lâm Lôi huy vũ Hắc Ngọc trọng kiếm làm cho người ta có cảm giác cùng với đại địa như dung hợp làm một, thậm chí xem hắn luyện kiếm người ta còn có thể cảm nhận được một loại hậu trọng.
"Vụt." Lâm Lôi sử trọng kiếm đột ngột đâm vào không trung, chỉ nghe mấy tiếng khí bạo liên tục vang lên. Đối với không gian mà có thể sinh ra mấy âm thanh khí bạo thì quả thực là khó có thể giải thích nổi. Đối với vũ khí mà nói, dù nhanh đến mấy thì cũng chỉ tạo ra một âm thanh bạo khí, mà đây là mấy lần bạo khí thì thực không có khả năng.
"A." Lâm Lôi nhất mắt sáng lên. Trong một thoáng phân tâm, hắn bỗng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này xuất hiện.
"Vừa rồi sao lại thế này? Ta cũng không hề sử dụng đấu khí mà tại sao lực lượng lại có thể có tiết tấu mấy lần xuất ra công kích?" Lâm Lôi đáy lòng tự hỏi.
Trong khi tu luyện, mỗi người có thể đột ngột tiến vào trạng thái đặc thù, đạt tới hiệu quả kinh người, nếu không hoàn toàn lĩnh ngộ thì không thể nào lưu lại được những gì gọi là tinh tuý.
Lâm Lôi lúc này là không ngừng tự hỏi, không ngừng tu luyện, hết thảy nắm bắt một cách tốt nhất
oOo
Bầu trời xanh trong không chút tạp sắc, những đám mây trắng xinh đẹp phiêu lãng trên thiên không, Lâm Lôi tu luyện vô cùng u tĩnh.
Gió thổi khiến nước hồ lay động, Lâm Lôi lúc này đây không hề tu luyện mà đang câu cá, nếu một người cứ suốt ngày một mực tu luyện như vậy thì ngược lại sẽ không tốt. Câu cá, ngủ - tâm khế hợp với thiên địa, hoà nhập với tự nhiên, trong khi tu luyện hiệu suất sẽ cực cao.
"Lôi đại ca." Âm thanh từ ngoài sơn cốc truyền vào, Lâm Lôi ngóai đầu nhìn lại, chỉ thấy Chiêm Ni cưỡi tuấn mã, đằng sau còn có hai thị nữ thân thủ, động tác cưỡi ngựa y như kỵ sĩ.
"Chiêm Ni." Lâm Lôi buông cần đứng lên.
Lúc này Bối Bối, Hắc Lỗ đều không có ở đây. Chúng đã đi vào trong thâm sơn kiếm một ít dã thú, tại sơn mạch này bình thường dã thú, ma thú đều cực kỳ hiếm.
"Lôi đại ca, ta đã chuẩn bị cho huynh một ít thức ăn rồi nè." Nói rồi Chiêm Ni lấy từ trên lưng ngựa xuống một cái bao đậy kín.
"Huynh ở đây chắc là ăn uống không được tốt rồi, từ từ thưởng thức đi." Chiêm Ni lôi từ trong túi ra một cái hộp, bên trong có vài loại thức ăn, còn có cả cơm.
Lâm Lôi hít hà ngửi mùi thức ăn: "A, thực sự là rất thơm." Hắn cười khen.
Chiêm Ni liền cảm thấy hưng phấn, gương mặt có chút ửng hồng lên. Lâm Lôi trong lòng cũng thầm than, tâm tư Chiêm Ni lẽ nào hắn lại không biết, Chiêm Ni này bất luận là dung mạo hay tính cách đều tốt, chỉ có điều do đã từng trải qua kinh nghiệm tình trường, tâm hồn Lâm Lôi rất khó hướng tới đối tượng khác mà vui vẻ được.
"Cảm tình ư?"
Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ liệu chính mình có còn muốn cái gì gọi là cảm tình nữa không đây? Bây giờ phải cố gắng tu luyện cho thực tốt. Trong đầu hắn không kìm được hiện lên tràng cảnh - Đó là sau khi phụ thân mất, phần đông quý tộc đều tề tựu tại Ô Sơn trấn, Địch Lỵ Á đã đến nói với hắn rằng nàng muốn về Ngọc Lan đế quốc, mà trước lúc ly biệt một khắc đã hôn Lâm Lôi.
"Địch Lỵ Á." Ngoại trừ Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi đối với cô bạn gái từ năm đầu tiên tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện này vốn có cảm tình, đặc biệt Địch Lỵ Á đã từng có vài lần chân thành thổ lộ. Mặc dù Lâm Lôi không hề thừa nhận nhưng từ sâu thẳm đáy long, hắn biết rằng bóng hình Địch Lỵ Á vẫn luôn ẩn chứa trong tim mình.
"Lôi đại ca, mau ăn đi." Chiêm Ni ở bên cạnh thúc giục.
Lâm Lôi đáy lòng thầm than: "Xem ra không thể lãng phí tuổi thanh xuân của Chiêm Ni được." Hắn vừa nghĩ vừa ăn, "Quả nhiên hương vị rất ngon."
Được Lâm Lôi tán thưởng, Chiêm Ni cảm thấy rất vui sướng
"Chiêm Ni sau này muội không cần phải tới đây đâu, ta trong khi tu luyện không thích bị quấy rầy." Lâm Lôi quay sang Chiêm Ni nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chiêm Ni ngẩn ra "A." rồi cười nói: "Lôi đại ca, nếu có thời gian hãy vào thành nhé."
"Được." Lâm Lôi chỉ có thể đáp ứng một tiếng
Cuộc sống tu luyện đích thực trôi qua rất nhanh, loáng cái Lâm Lôi ở trong sơn cốc cũng đã gần một tháng rồi, đối với Hắc Ngọc trọng kiếm lĩnh ngộ dần dần cũng đã mạc thanh liễu đạo (tìm ra hướng đi), tiếp tục tu luyện phỏng chừng chỉ cần vài năm là có thể đạt tới siêu việt 'Thế' tầng thứ mới.
oOo
Xích Nhĩ quận thành, tại một tửu quán u tĩnh, không gian dưới ngọn đèn u ám giống như ánh hoàng hôn bên ngoài, bàn ghế được bài trí san sát rất có quy luật, còn có bình phong ngăn cách.. Rất yên ắng, Lâm Lôi đã từng một lần tới nơi này, chi phí cũng khá cao.
Cứ tu luyện được bảy tám ngày là Lâm Lôi lại đến đây uống rựợu, nghe nhạc, đôi khi còn nghe đựơc vài câu chuyện từ đám khách ngược xuôi nam bắc.
"Tháng bảy này Ốc Đốn cũng kết thúc học kỳ rồi." Lâm Lôi thầm nghĩ.
Trong tửu quán lúc này không ít khách nhân, mỗi người đều tự giác nói không quá to, xong Lâm Lôi đều tỉ mỉ lắng nghe.
Đột nhiên có câu chuyện làm hắn chú ý.
"Nghe nói tại đế đô mới xuất hiện siêu cấp thiên tài, là Ốc Đốn mới có mười bảy tuổi." Ba trung niên nhân ngồi tại bàn cách không xa Lâm Lôi đang đàm luận về nhân vật thiên tài tại đế đô.
Ốc Đốn?
Lâm Lôi lập tức tập trung lắng nghe. Tới Áo Bố Lai Ân đế quốc lâu như vậy rồi nhưng Lâm Lôi chưa hề có tin tức gì về Ốc Đốn.
"Ý ngươi nói chính là thiên tài năm thứ 5 đến từ Áo Bố Lai Ân Học viện đó hả?"
Nam tử đầu trọc ánh mắt sáng ngời: "Chuyện này ta cũng có nghe nói qua, đối với Áo Bố Lai Ân học viên, Thất niên cấp niên cấp tái này vô cùng được chú ý, thậm chí ngay đến cả bát cấp chiến sĩ cũng tham gia niên cấp tái này."
Áo Bố Lai Ân Học viện là học viện chiến sĩ đứng đầu Ngọc Lan đại lục, đương nhiên lại càng xuất hiện nhiều thất cấp chiến sĩ. Thất cấp chiến sĩ trên thực tế đã có thể tốt nghiệp nhưng có không ít người ở lại, thậm chí còn có cả bát cấp chiến sĩ cũng không vội vã tốt nghiệp mà ở lại tu luyện.
"Ngốc Ưng ngươi cũng biết chuyện này à, Ốc Đốn kia thực là ... khà khà." Ngay từ đầu bích phát trung niên nhân nói chuyện đã cảm thán than vãn: "Năm ấy mười bảy tuổi cũng không hề tham gia niên cấp tái, mà hiện tại vừa tham gia Thất niên cấp niên cấp tái đã đánh bại bát cấp chiến sĩ, trở thành đệ nhất Thất niên cấp."
"Cái gì? Mười bảy tuổi lại có thể đánh bại cả bát cấp chiến sĩ ư, chuyện này là thực sao?" Nam tử mập mạp khiếp sợ thốt lên.
Nam tử đầu trọc trợn mắt đáp:
"Đương nhiên là thực, ta còn nghe nói Ốc Đốn này cao hai thước hai, thân hình cường tráng khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bức kinh khủng. Mà vũ khí của hắn là một thanh cự hình chiến đao, Ốc Đốn kia đã đánh bại bát cấp chiến sĩ để trở thành đệ nhất Thất niên cấp."
"Người ta nói Ốc Đốn bây giờ đã đánh bại được bát cấp chiến sĩ, đến năm hai mươi tuổi nhất định có thể đạt tới bát cấp chiến sĩ. Thiên tài Kiếm thánh Áo Lợi Duy Á ba mươi tuổi đạt cửu cấp chiến sĩ, Ốc Đốn này thiên phú cũng không kém hơn là bao nhiêu" Bích phát nam tử than vãn.
"Mười bảy tuổi đánh bại bát cấp chiến sĩ, đế đô đã lâu lắm rồi không thấy xuất hiện thiên tài như thế này, có người còn cho rằng Áo Bố Lai Ân chiến sĩ học viện lần đầu tiên mới có, lại được đích thân hoàng đế bệ hạ phong cho làm bá tước."
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...