Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bàn Long

Chương 164: Bình tức



Lâm Lôi im lặng rời đi, trở về trong đình viện của mình.
Dọc theo đường đi từ chỗ tường ngoài phủ đệ Khắc Lai Đức trở lại đình viện của mình, đôi mi của Lâm Lôi vẫn luôn cau lại. Tin tức vừa mới nghe được đã khiến cho Lâm Lôi cảm thấy sự tình thực phiền toái.
"Lâm Lôi! Ngươi quyết định làm như thế nào?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ trong Bàn Long giới chỉ đi ra ngoài.
Chỗ đình viện của Lâm Lôi và phủ đệ của Khắc Lai Đức cũng có một khoảng cách. Đức Lâm Kha Ốc Đặc là Thánh vực đỉnh cấp cường giả của hơn năm ngàn năm trước nên cũng không cái tên Lạc Diệp đại nhân đó sẽ phát hiện ra lão.
"Ta?"
Lâm Lôi hai tay nắm chặt. "Nhẫn nại, ta chỉ có thể nhẫn nại."
Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật đầu tán thành, Đức Lâm Kha Ốc Đặc chứng kiến sự trưởng thành của Lâm Lôi nên đối với hắn, Đức Lâm Kha Ốc Đặc thương yêu như cháu của mình.
Lão cũng không hy vọng Lâm Lôi quá xúc động.
"Lâm Lôi! Ngươi yên tâm." Đức Lâm Kha Ốc Đặc an ủi tự tin nói: "Cái tên gọi là Lạc Diệp cái gì đó, e rằng chỉ là thuận đường đi cùng Khắc Lai Đức thôi. Hắn tuyệt đối sẽ không cùng một chỗ với Khắc Lai Đức quá lâu đâu. Trước đây khi Khắc Lai Đức còn là một người quốc vương của vương quốc, thì địa vị so với Lạc Diệp đã thấp hơn nhiều. Còn bây giờ Khắc Lai Đức ... ngay cả Phân Lai vương quốc cũng đã diệt vong, tính ra hắn sẽ càng chẳng là cái gì. Mà theo căn cứ chúng ta đều rõ thì Thánh đô mới do tòa thánh Quang Minh lựa chọn sẽ không phải là Hách Tư thành này, nên Lạc Diệp cũng sẽ không dừng lại ở Hách Tư thành quá lâu đâu."
Lâm Lôi gật đầu.
Thánh đô cũ Phân Lai thành đã bị đại vương Ma Thú sơn mạch phá hủy. Nơi đó đã thành một đống đổ nát. Người Tòa thánh Quang Minh tuyệt đối không cho phép loại sự tình này tái phát sinh. Tự nhiên ... bọn họ sẽ không đem Thánh đô mới đặt tại Hách Tư thành là nơi rất gần biên giới của hai bên.
Dù sao như Vương giả Đế Lâm của Ma Thú sơn mạch nói, ma thú của Ma Thú sơn mạch có thể sẽ chiếm cứ một nửa lãnh thổ của Thần Thánh đồng minh, bây giờ mới chiếm một phần ba, nếu là chiếm một nửa thì sẽ phải bao gồm luôn Hách Tư thành này.
Đám người Hải Đình Tư của Tòa thánh Quang Minh, căn bản không có tự tin chống lại Đế Lâm đã đạt tới Thần cấp.
Mặc dù, Tòa thánh Quang Minh cũng còn che giấu sức lực, chưa bộc lộ hết, nhưng một khi toàn lực cùng Đế Lâm đối kháng, kết cục sẽ là Tòa thánh Quang Minh hơn ngàn năm tích góp sẽ bị hủy trong chốc lát.
Hải Đình Tư không có cái can đảm đó.
"Chờ đợi." Lâm Lôi hít sâu một hơi. Cần phải cố gắng bảo trì bình tĩnh của mình. Lúc này đã biết rõ hành tung Khắc Lai Đức, chỉ cần chính mình không phạm sai lầm, Khắc Lai Đức sẽ trốn không thoát đâu.
Cách không xa tòa phủ đệ mà Sa Khắc mua được là một tửu quán ở phía đối diện. Tửu quán này cũng là nơi mà hai người Lâm Lôi thuê thường xuyên tại đây giám thị đám người Sa Khắc.
Ngày hôm đó.
Mặc áo cộc tay rất bình thường, cơ ngực của Lâm Lôi nổi vồng lên, song chưởng cường tráng hữu lực càng hiện ra sức lực cường đại của nó còn sau lưng hắn đeo một thanh trọng kiếm.
Trọng kiếm chiến sĩ!
Loại trang phục này của Lâm Lôi là rất bình thường. Bởi vì chiến sĩ trọng thị rèn luyện thân thể nên chiến sĩ phần lớn đều có thân thể đều cường tráng mà người sử dụng trọng kiếm thì càng không ít.
"Ông chủ, cho ta hai khay thịt nướng lớn và hai bình Đấu Ngưu Sĩ." Thanh âm trầm thấp của Lâm Lôi vang lên.
"Xin mời ngài chọn chỗ ngồi." Người hầu bàn đó nhìn qua Lâm Lôi, thái độ cũng cung kính hơn nhiều. Lâm Lôi chọn một chỗ ngồi phía trong. Mà cái chỗ ngồi đó hoàn toàn có thể nhìn qua đại môn và cửa sổ thấy toàn cảnh phía trước tòa phủ đệ của Khắc Lai Đức.
Kẻ hầu lập tức kéo ghế, cung kính mời Lâm Lôi nhập tọa.
"Xin ngài chờ cho một chút." Người hầu bàn mỉm cười nói. Lúc này một hầu bàn khác đã đang nâng hai bình Đấu Ngưu Sĩ đến, đây là một loại rượu cực nặng, là loại rượu mà cường đại chiến sĩ yêu thích nhất.
Tên hầu bàn đó lén lút nhìn thanh trọng kiếm trên vai Lâm Lôi này đáy lòng thất kinh: "Ôi, thanh trọng kiếm vừa thô vừa dài như thế này, nhìn màu ánh sáng thì không phải sắt thép thông thường, chắc phải nặng đến mấy trăm cân sức nặng nhỉ. Ngài thực sự là một chiến sĩ cường đại."
Hầu bàn trong trong tửu quán đó khi nhàn rỗi thường lén lút quan sát khách nhân. Sau thời gian dài thì ánh mắt của họ cũng trở nên sành sỏi, thấy bộ dạng thoải mái của Lâm Lôi, cùng với hình thức của trọng kiếm nên đoán Lâm Lôi là một cường đại chiến sĩ.
Cách Lâm Lôi không xa là hai huynh đệ được Lâm Lôi thuê, lúc này 'Lão Đại' trong bọn họ lập tức đi tới.
"Ngươi mang theo ít thịt nướng trở về ăn với cùng Bối Bối." Lâm Lôi không đợi đối phương nói chuyện, phân phó luôn. "Vâng, đại nhân."
Lão Đại trong hai người vốn cũng không có gì trọng yếu để báo cáo, ngay tức khắc tiếp nhận mệnh lệnh của Lâm Lôi, mang theo một ít thịt nướng trở về.
Sau đó Lâm Lôi liền ngồi trong ở tửu quán trong an tĩnh uống rượu.
Lâm Lôi uống rượu tốc độ rất từ tốn, một bình tửu hắn có thể uống trên hai ba giờ. Cứ chậm rãi vừa uống, Lâm Lôi đồng thời cũng chú ý quan sát phía trước trước phủ đệ Khắc Lai Đức.
Chiều tối.
Trong tửu quán đang có thi nhân cao giọng ngâm xướng, cả bên trong tửu quán cũng rất huyên náo, không ít chiến sĩ lớn tiếng ồn ào.
Bởi vì lúc này đang có tai họa, mà Hách Tư thành từ trước đến giờ chưa từng có náo nhiệt.
Ngay ở trong tửu quán này cũng có thể thấy không ít chiến sĩ lợi hại. Các chiến sĩ phần lớn rất hào sảng, mỗi người còn thể hiện sức mạnh cơ bắp để so tài lẫn nhau.
"Một vạn kim tệ, người thắng sẽ đạt được một vạn kim tệ." Người chủ trì trận đấu ở bên cạnh cũng lập tức rống to lên.
Đối với không ít cường đại chiến sĩ chạy nạn mà nói, một vạn kim tệ chỉ có thể không xem là một số nhỏ, nhưng cũng tính là một con số lớn.
"Đến đây, một vạn kim tệ này là của ta rồi." Một người thân cao chừng trên hai thước, lưng hùm vai gấu, cánh tay to hơn cả bắp đùi người bình thường, trông rất cường tráng với tóc nâu cắt ngắn liền ngồi xuống.
"Hừ, ta so tài với ngươi."
Một gã nam tử khác vóc người tương đương Lâm Lôi mái tóc màu đỏ đã đi tới. Hai người lập tức đưa ra cánh tay, nắm chặt lấy cánh tay của đối phương, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Đám nam nhân bên cạnh cầm những chén rượu lớn cao giọng hô lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Loại cuộc sống này cũng vô cùng có ý tứ." Lâm Lôi hiểu rõ, chờ đợi Lạc Diệp và đám khổ tu giả rời đi là vô cùng buồn tẻ. Ai biết đám người Lạc Diệp sẽ nán lại bao lâu? Một ngày. Hai ngày. Hay là mười ngày nửa tháng?
Chính vì thế Lâm Lôi cũng có chút hứng thú nhìn lại đó.
"Hai người này thực lực không thấp, tối thiểu cũng đã đạt trình độ lục cấp chiến sĩ." Lâm Lôi âm thầm gật đầu. Bây giờ Hách Tư thành quả nhiên là nơi cao thủ tụ tập.
Cơ bắp hai người đó nổi lên. Sức lực hơn ngàn cân phát tiết ra.
"A!" Với cái cánh tay to hơn cả bắp đùi người bình thường đó nam tử tóc ngắn màu nâu đột nhiên hét lớn một tiếng, gân xanh của cánh tay giống như những con giun vặn vẹo, làm cho người ta lo lắng là những sợi này gân xanh lúc nào cũng có thể đứt đoạn ra.
Gã nam tử tóc đỏ đó cố sức, mặt đỏ bừng lên, một chút cũng không khoan nhượng.
"Kẹt kẹt ..." Khuỷu tay hai người chống xuống làm cái bàn cũng bắt đầu rung lên.
Bàn ghế của tửu quán này đều làm bằng sắt thép, rất là chắc chắn, hơn nữa chiến sĩ thông thường lực cổ tay rất lợi hại, thông thường hoàn toàn có thể so đọ trên không mà không chạm vào bàn. Lúc này cả hai người đều phải tỳ tay xuống bàn, hiển nhiên là đã vận sức đến cực hạn rồi.
"Ha ha. Cố gắng lên. Cáp La Đức!"
"Cáp La Đức, mẹ nó. Cố sức đi."
"Lão Nhị. Không được để thua."
Một số chiến sĩ đang uống rượu chung quanh này bắt đầu ở lớn tiếng cổ vũ. Dần dần cái tên gọi là Cáp La Đức với thân thể cao lớn, cánh tay cực kỳ thô tráng chiếm được chút ưu thế. Chiến sĩ tóc đỏ lập tức khẩn trương đến độ dùng lực liều mạng.
"A!"
Cáp La Đức đó hét lớn một tiếng, đột nhiên đè mạnh cánh tay đối phương xuống mặt bàn làm cả mặt bàn chế bằng sắt thép cũng bị đập lõm một vết.
"Ha ha, ta thắng rồi." Cáp La Đức nở nụ cười lớn.
"Được, lão Nhị mau tránh ra. Ta đến đây! Cái tên ngốc to xác này mà còn muốn thắng một vạn kim tệ sao, hừ." Một chiến sĩ độc nhãn tóc đỏ đã đi tới.
Ban đêm tửu quán là rất huyên náo. Sự sôi nổi ầm ĩ này là do đám chiến sĩ reo hò ầm ĩ, còn trên bục trong tửu quán thi nhân đang cố gắng lớn tiếng ngâm xướng thơ ca vì một chút kim tệ của tửu quán.
Ồn ào.
Nhưng mà tại trong tửu quán này, có ba bốn người vẫn cứ rất im lặng. Chung quanh một số chiến sĩ cũng đặc biệt biết điều không có đến quấy rầy. Đám người hỗn tạp bên ngoài này, cũng là có chút nhãn lực, hiểu rõ người nào có thể trêu ghẹo, người nào thì không nên.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Lôi vừa mới ngồi xuống không lâu.
"Ồ?"
Lâm Lôi đột nhiên thoáng thấy một người quen là Lạc Diệp đại nhân.
Lạc Diệp đại nhân đó gầy giống như tên một tên khất cái, đang có hai gã khổ tu giả mặc y phục vải gai chân trần theo sát theo hắn đi ra khỏi chỗ ở của Khắc Lai Đức.
"Rời đi sao? Chỉ có Lạc Diệp cùng với hai tên khổ tu giả rời đi mà thôi." Lâm Lôi bản thân cũng nghi hoặc. Hắn biết rõ, đám khổ tu giả lần này nhân số rất nhiều. Trong đó cao thủ cũng không ít. Bây giờ mới đi ra ngoài ba người.
"Tiếp tục chờ đợi thôi." Lâm Lôi nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, tiếp tục đợi.
Khắc Lai Đức và đám người Sa Khắc đứng ở cửa tiễn đưa ba người Lạc Diệp.
"Phụ vương, ta có một việc quên nói cho người." Sa Khắc vỗ đầu nói: "Phụ vương, Lâm Lôi đại nhân trước đây vài ngày có theo chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ là đã rời đi từ mấy ngày trước, theo hướng Bắc đó."
"Lâm Lôi!"
Khắc Lai Đức nghe được thiếu chút nữa kinh hô lên.
Tên Lâm Lôi này, tính ra đã hai lần thiếu chút nữa phải mất mạng trong tay hắn.
"Làm sao vậy, phụ vương?" Sa Khắc nghi hoặc nói. Với Sa Khắc xem ra cũng không phải là đại sự gì. Dù sao bây giờ Phân Lai vương quốc bị hủy rồi. Phân Lai vương tộc bọn họ cũng chỉ là hữu danh vô thực, Lâm Lôi tiếp tục tuân phục bọn họ mới có thể xem là kì quái đó.
"Hắn với ngươi ở cùng một chỗ. Hắn biết rõ nơi này sao?" Khắc Lai Đức lập tức dò hỏi.
"Biết rõ, hắn còn ở một đêm tại đây mà." Sa Khắc ngây thơ nói.
Trái tim Khắc Lai Đức trở nên rung động: "Tên Lâm Lôi này, khẳng định vẫn ở tại Hách Tư thành." Khắc Lai Đức hiểu rõ Lâm Lôi muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ đơn giản mà rời đi.
"Không có việc gì đâu, bây giờ còn có một đám khổ tu giả ở tại chỗ này mà." Khắc Lai Đức an ủi chính mình.
"Nhưng mà, lúc đám khổ tu giả rời đi, ta cũng sẽ phải rời đi." Khắc Lai Đức trong lòng đã quyết định. Chỉ có cùng một chỗ với đám khổ tu giả này, hắn mới thực sự có cảm giác an toàn.
Khắc Lai Đức cẩn thận nhìn xung quanh một chút.
Hắn thậm chí có một cảm giác Lâm Lôi đang ở đâu đó chung quanh nhìn hắn.
Một ngày qua đi. Hai ngày qua đi ... Lâm Lôi ngoại trừ đêm khuya trở về đi ngủ, còn bình thường đều ở lại trong tửu quán. Cũng từng có người không có nhãn lực đến tìm Lâm Lôi gây phiền toái, bị Lâm Lôi một cước từ đá bên trong tửu quán bay ra bên ngoài. Rốt cuộc không có ai dám quấy rầy Lâm Lôi nữa.
Thoáng cái đã sáu ngày trôi qua.
Đến ngày thứ sáu. Sau khi Lạc Diệp và hai tên khổ tu giả rời đi, những gã khổ tu giả khác vẫn một mực nán lại.
Trong phủ đệ Khắc Lai Đức.
"Chư vị sao lại sốt ruột rời đi như vậy?" Khắc Lai Đức nhìn trước mắt ba vị khổ tu giả đại biểu cho nhóm người đó, khuyên giải.
Trong đó có một gã lão giả tóc dài màu vàng lãnh đạm nói: "Khắc Lai Đức, chúng ta phải đi đến Thánh đô mới trước. Mấy ngày nay ở đây đã quấy rầy ngươi nhiều rồi, chúng ta xin đi trước."
Ba vị đại biểu khổ tu giả căn bản không để ý tới sự níu kéo của Khắc Lai Đức, muốn rời đi.
"Chư vị đại nhân. Các ngươi đi Thánh đô mới sao? Ta cũng muốn đi. Nếu vậy thì chúng ta cùng đi." Khắc Lai Đức lập tức nói, đồng thời hướng nhi tử Sa Khắc của hắn phân phó. "Sa Khắc, ngươi nhanh chuẩn bị đồ đạc. Lập tức xuất phát."
Khắc Lai Đức giờ phút này một chút cảm giác an toàn cũng đều không có.
Khải Tát chỉ có một mình, với Lâm Lôi dưới hình dáng ma thú dị thường đó, Khắc Lai Đức tuyệt đối không nghĩ Khải Tát có thể bảo vệ được hắn an toàn.
"Cùng đi theo chúng ta sao?" Lão giả tóc vàng nhướng mày.
Lần này bọn họ xuất phát, trên thực tế không phải đi đến Thánh đô mới, mà là có nhiệm vụ bí mật.
"Không được! Tòa thánh đã nghiêm lệnh." Lão giả tóc vàng lạnh thanh nói.
Hai người khác cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Khắc Lai Đức: "Nếu đi theo chúng ta, kết quả thế nào thì ngươi bản thân cũng hiểu được." Nói đến đây ba người nhân liền rời đi, để lại Khắc Lai Đức há hốc mồm.
Khắc Lai Đức không nghĩ tới là đám khổ tu giả này không chịu mang theo hắn cùng chạy.
"Chư vị đại nhân." Khắc Lai Đức đuổi theo ra cửa phòng khách, thế nhưng cả đám hơn năm mươi vị khổ giả đã đi ra khỏi cửa phủ đệ, không có có một ai quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Khắc Lai Đức suy nghĩ một chút, không có dũng khí đi theo. Đừng thử xem giáo lí Tòa thánh Quang Minh có bao nhiêu nhân nghĩa, lúc chân chính xuống tay sẽ tuyệt đối không lưu tình, mà lúc này Khắc Lai Đức đối với Tòa thánh Quang Minh cũng không có trọng dụng gì. Khổ tu giả này tuyệt đối có dũng khí thẳng tay giết hắn.
"Phụ vương." Sa Khắc đã đi tới, nhìn Khắc Lai Đức.
Khắc Lai Đức nhướng mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi trực tiếp phân phó: "Từ cửa sau xuất phát, chúng ta bây giờ cũng chạy thôi. Đúng vậy, lúc này đây, càng lãng phí thời gian thì càng thêm nguy hiểm."
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...