Bàn Long
Chương 02: Long huyết chiến sĩ gia tộc (Thượng)
Thoắt cái ngoảnh đi ngoảnh lại đã hơn nửa năm trôi qua. Đợt khắc khổ huẩn luyện thân thể, đả thông khí lực của Lâm Lôi đã đi qua những ngày xuân ấm áp. Cái nóng gay gắt của mùa hè giờ đã nhường chỗ cho bầu không khí mát mẻ trong những ngày cuối cùng của một mùa thu sắp tàn. Tại khoảng đất trống nằm cạnh những tán cao tùng, bạch dương thụ ở phía đông của Ô Sơn trấn hôm ấy, cứ mỗi khi có một cơn gió heo may thổi qua là lại kéo theo những phiến lá vàng héo úa lìa cành phiêu đãng trong không trung nhẹ nhàng rơi rụng. Toàn bộ mặt đất hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu vàng của lá.
Bóng tối dần buông xuống.
Hôm nay, mô đất trống ở phía đông không giống như thường lệ, có đến hơn 300 người đang tụ tập tại đó.
"Buổi huấn luyện tối ngày hôm nay đến đây là chấm dứt!" Hi Nhĩ Mạn mỉm cười nói: "Tại đây, mọi người sẽ cùng cầu chúc cho đám hài tử của Ô Sơn trấn chúng ta chuẩn bị lên đường nhập ngũ."
Khi công việc đồng áng vụ thu qua đi, đó là lúc mùa tuyển quân sẽ đến. Mỗi một thiếu niên đều ôm trong lòng hoài bão mình sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại. Đương nhiên cũng có không ít người mong ước được trở thành ma pháp sư. Chí có điều, muốn trở thành ma pháp sư là điều vô cùng khó khăn. Để trở thành ma pháp sư thì cần phải có tư chất, mà điều này thì e rằng trong một vạn người thì đại khái chỉ có khoảng một người. Chính vì vậy nên đó là điều mà những người bình thường thường không dám nghĩ đến.
Trở thành chiến sĩ xem ra dễ dàng hơn nhiều. Khi đã đủ 16 tuổi, độ tuổi trưởng thành, hoặc tối thiểu cũng đạt đến nhất cấp chiến sĩ, chỉ cần có một trong hai điều kiện này thôi thì đã có thể dễ dàng tòng quân.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, đa tạ."
Tất cả 126 gã thiếu niên 17, 18 tuổi đều cùng khom mình xuống đất cung kính hành lễ. Thường thì đám thiếu niên này không đến tham gia huấn luyện. Bọn họ đều là những người đã trưởng thành, còn có công việc riêng của mình. Bất quá, tất cả bọn họ từ nhỏ đều đã từng được Hi Nhĩ Mạn bồi dưỡng, do đó Hi Nhĩ Mạn đương nhiên được coi là một vị ân sư trong lòng bọn họ.
Trước khi nhập ngũ, bọn họ muốn cùng nhau đến đây để cáo biệt Hi Nhĩ Mạn.
Hi Nhĩ Mạn nhìn cái đám 17, 18 tuổi này, cảm nhận được cái khí thế bừng bừng sôi nổi của lứa tuổi thiếu niên, lòng không tránh khỏi cảm khái vạn phần. Bởi ông ta biết, trong lòng lũ trẻ lúc này tràn ngập khao khát đối với cuộc sống trong quân ngũ, chỉ có điều sau khi 10 năm quân ngũ đã qua đi, liệu có bao nhiêu người trong số chúng hiện đang đứng ở đây có thể quay trở về?
"126 đứa trẻ này, hy vọng sẽ có một nửa trong số chúng có thể sống sót để quay về." Hi Nhĩ Mạn trong lòng thầm cầu chúc.
Ông ta nhìn đám trẻ này, dõng dạc nói: "Đám tiểu tử hãy nghe cho rõ đây, các ngươi đều là nam nhân của Ô Sơn trấn, là nam nhân của Ô Sơn trấn thì phải ưỡn ngực hiên ngang, sẵn sàng nghênh tiếp mọi sự khiêu chiến, không được sợ hãi, có nghe rõ không?"
Đám thiếu niên 17, 18 tuổi kia lập tức ngực ưỡn ra, thân đứng thẳng tắp, ánh mắt rực cháy ngọn lửa khát vọng chờ mong đối với cuộc sống trong quân ngũ sắp đến, đồng loạt lớn tiếng hô: "Nghe rõ!"
"Tốt lắm." Hi Nhĩ Mạn toàn thân đứng thẳng, ánh mắt lãnh lệ phảng phất nét đặc thù vốn có của một quân nhân.
"Ngày mai các ngươi đã xuất phát rồi, đêm nay hãy chuẩn bị cho tốt. Ta biết rất rõ thực lực của các ngươi, tất cả các ngươi đều có thể dễ dàng gia nhập quân ngũ. Ta, Hi Nhĩ Mạn, sẽ tại Ô Sơn trấn này đợi chờ các ngươi tương lai vinh hiển quay trở về vinh quy bái tổ!" Hi Nhĩ Mạn lớn tiếng hô.
Ánh mắt của 126 gã thiếu niên không khỏi phát sáng.
Vinh quy bái tổ, đó chính là giấc mộng trong lòng mỗi người.
"Bây giờ, ta ra lệnh cho các ngươi, lập tức quay về chuẩn bị cho tốt, giải tán!" Tiếng Hi Nhĩ Mạn dõng dạc vang lên.
"Vâng".
126 gã thiếu niên cung kính đáp. Sau đó toàn bộ bọn chúng rời đi trước ánh mắt mong mỏi, sùng bái của gần 200 đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành đang đứng bên cạnh. Chỉ ngày mai đây thôi, bọn họ mỗi người sẽ tự bước đi trên chính hành trình của cuộc đời mình.
"Ta còn 2 năm nữa cũng sẽ trưởng thành, đến lúc đó là có thể gia nhập quân ngũ được rồi!"
"Chỉ nghĩ đến cuộc sống trong quân ngũ thôi cũng đã khiến cho bầu nhiệt huyết trong người ta sôi trào rồi. Nếu cả đời cứ mãi quanh quẩn tại Ô Sơn trấn này thì cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Một đám thiếu niên 13, 14 tuổi đua nhau đàm luận. Toàn bộ bọn chúng đều nhiệt huyết sôi sục, tràn ngập ước mơ và khát vọng đối với cuộc sống. Bọn chúng muốn kiến công lập nghiệp, muốn được đám nữ hài sùng bái, muốn ngày trở về cố hương mọi người phải xưng tụng mình.
Đó chính là giấc mơ của bọn chúng!
"Lâm Lôi, hôm nay phụ thân Hoắc Cách đại nhân của ngươi có điều vô cùng quan trọng muốn nói. Ngươi đừng có ở đây mà chơi đùa với lũ nhóc nữa. Mau cùng đi theo chúng ta trở về thôi." Hi Nhĩ Mạn đi đến trước mặt Lâm Lôi, nhìn nó mà trong lòng cảm thấy vui mừng vô hạn.
Lâm Lôi thông minh phi thường, vốn được phụ thân Hoắc Cách giáo dục từ nhỏ, học được rất nhiều điều, những thư tịch phổ thông đều có thể đọc qua.
Đọc sách vốn là một điều vô cùng xa xỉ đối với người bình thường. Chỉ có quý tộc mới có cơ hội được đọc sách. Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn là một gia tộc lâu đời, số lượng sách trong thư tịch là vô cùng đồ sộ.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta biết rồi. Hôm nay phụ thân đại nhân đã nhắc nhở ta về điều này tới 3 lần, nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng thì phụ thân ta xưa nay không hề như vậy. Ta sẽ không ở lại đây chơi nữa." Lâm Lôi nhoẻn miệng cười, để lộ ra một hàm răng trắng muốt, chỉ có điều là ở chính giữa hàm răng lại thiếu mất một chiếc.
Nó đã bắt đầu thay răng.
"Tốt lắm. Hàm răng bị thiếu mất một chiếc, nên khi cười sẽ bị gió lùa vào." Hi Nhĩ Mạn cười cười, "Đi nào, trở về thôi."
Ở chính giữa tiền viện trong phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, sau khi cả nhà đã dùng bữa, Lâm Lôi đang chơi đùa cùng với đệ đệ của mình năm đó mới có 2 tuổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ca ca, bế, bế."
Tiểu Ốc Đốn ánh mắt thuần khiết không vấy một chút tia tạp chất nhìn Lâm Lôi, tập tễnh bước từng bước nhỏ, đôi tay mũm mĩm nhỏ bé dang ra mau chóng nhào về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi cách đó không xa cũng đang dang rộng đôi tay chờ Ốc Đốn.
"Ốc Đốn, cố lên, cố lên!" Nó cổ vũ.
Tiểu Ốc Đốn bước không vững, khiến cho người ta có cảm giác lo lắng rằng nó sẽ té ngã, bất quá cuối cùng không ngờ tiểu Ốc Đốn khi còn cách một khoảng thì lao òa vào lòng Lâm Lôi, làn da trắng ngần như nước của Ốc Đốn bỗng đỏ lựng cả lên, đôi mắt đen láy hưng phấn nhìn Lâm Lôi, bập bẹ cái giọng trẻ con gọi: "Ca ca, ca ca."
Nhìn thân đệ đệ của mình, Lâm Lôi trong lòng vô vàn yêu thương.
Không có mẫu thân, cũng không có ông bà, mặc dù được cha cùng lão quản gia chăm nom, nhưng đối với thân đệ đệ của mình, Lâm Lôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã vô cùng vô cùng chiều chuộng. Nó luôn tự ý thức rằng mình thân là ca ca, cần phải chiếu cố cho đệ đệ.
"Ốc Đốn, hôm nay đã học được cái gì?" Lâm Lôi cười hỏi.
Ốc Đốn cau mày, khuôn mặt đáng yêu tỏ vẻ có phần suy tư trong chốc lát, sau đó hưng phấn đáp: "Hôm nay ta học sử dụng móng tay."
"Móng tay?" Lâm Lôi trên mặt không khỏi cảm thấy buồn cười." Ngươi cào cái gì?"
Ốc Đốn chìa ngón tay ra nói: "Ta sử dụng móng tay, trước tiên là cào sàn nhà, sau đó ta cào cái dạ hồ, rồi cào ... oản, đúng rồi, oản để ăn." Ốc Đốn sung sướng nhìn Lâm Lôi, chờ đợi câu khen ngợi của nó.
"Ngươi cào cái dạ hồ, rồi sau đó lại cào oản để ăn?" Lâm Lôi trợn mắt.
"Như thế không được sao? Ta cào rất sạch đấy nhé." Ốc Đốn ngẩng cái đầu nhỏ lên, trong mắt cảm thấy khó hiểu ngước nhìn ca ca mình.
"Lâm Lôi thiếu gia, phụ thân người đang tìm, đưa Ốc Đốn thiếu gia đây ta bế cho." Chỉ thấy một lão đầu dáng vẻ hiền từ đang bước tới. Lão đầu này chính là quản gia 'Hi Lý' của gia tộc Ba Lỗ Khắc, mà toàn bộ gia tộc thì ngoại trừ quản gia ra, đến một thị nữa hay người hầu cũng đều không có.
Lâm Lôi không trò chuyện cùng Ốc Đốn nữa, bế Ốc Đốn giao cho Hi Lý gia gia rồi đi tới phòng khách.
"Phụ thân, lần này cho gọi con là có chuyện gì?" Mặc dù tuổi còn nhỏ, song lần này Lâm Lôi có thể cảm nhận được cha hắn chắc chắn là có chuyện gì đó trọng đại.
Bước vào phòng khách, có thể bắt gặp ngay một chiếc tủ đồng hồ ở trong phòng thậm chí còn cao hơn cả đầu của Lâm Lôi.
Chiếc tủ đồng hồ này chính là một vật phẩm tương đối cao cấp, chỉ có những người có tiền hoặc những gia đình quý tộc mới có thể có được. Lúc này, phụ thân của Lâm Lôi đang ngồi trước lò sưởi, quay mặt về phía cửa lò. Ngọn lửa trong lò vẫn không ngừng bập bùng cháy, thỉnh thoảng lại được cộng hưởng bởi tiếng nổ 'lép bép' của những thanh củi vỡ vụn vang lên.
"Ủa, sao phụ thân lại thay đổi y phục vậy?" Lâm Lôi vừa nhìn thấy phụ thân mình trong phòng khách thì trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Phụ thân thường ngày ở nhà thì vô cùng giản dị, mới rồi trong lúc ăn cơm, phụ thân vẫn còn bận y phục thường ngày, vậy mà bây giờ đã thay bằng một bộ y phục xa hoa đắt tiền rồi.
Hoắc Cách toàn thân toát ra thứ khí chất đặc thù của quý tộc lâu đời. Loại khí chất này không phải cứ có tiền là có thể có được, chỉ có thể do truyền thống của một gia tộc cổ lão vun đắp mà thành. Một gia tộc truyền đời từ năm ngàn năm trước, những gia tộc bình thường há có thể với tới được hay sao?
Hoắc Cách đứng dậy, khi vừa nhìn thấy Lâm Lôi thì ánh mắt không khỏi sáng lóe lên.
"Lâm Lôi, theo ta tới tông đường. Hi Lý thúc thúc, người đối với gia tộc chúng ta chuyện gì cũng biết, cũng cùng một lượt theo đến đi." Hoắc Cách mỉm cười nói.
"Đến tông đường?" Lâm Lôi kinh ngạc.
Tại phủ đệ của Ba Lỗ Khắc gia tộc, tất cả các thành viên trong gia tộc đều sinh sống tập trung tại tiền viện, còn khoảng sân ở phía hậu viện thì từ lâu đã chẳng có ai duy trì việc quét dọn. Duy chỉ có tông đường dùng để tế tự tổ tiên ở phía sau là mỗi tháng đều có người đến quét dọn.
"Hiện tại cũng không phải là thời gian tế tự tổ tiên, thì đến tông đường để làm gì?" Lâm Lôi lòng đầy nghi hoặc.
Rời khỏi phòng khách, Hoắc Cách, Lâm Lôi, cùng với quản gia Hi Lý đang bồng Ốc Đốn, mấy người đi dọc theo con đường rải đá phủ kín rêu phong vốn đã có lịch sử từ rất lâu đời, hướng về hậu viên phía sau tiến tới.
Tàn thu, đêm lạnh như cắt.
Gió lạnh ùa tới khiến Lâm Lôi không khỏi phải rùng mình. Chỉ có điều là nó không kêu lên thành tiếng bởi Lâm Lôi cảm nhận được một thứ khí tức không tầm thường. Theo sau phụ thân, đám người Lâm Lôi cùng bước vào giữa tông đường.
"Cạch!" Cánh cửa lớn của tông đường đã khép lại.
Những ngọn nến được thắp sáng, làm toàn bộ tông đường sáng bừng lên. Lâm Lôi liếc mắt một cái, tức thì thấy được đám linh vị của các bậc tiền bối hiển hiện trước mắt. Những linh vị được bày vô cùng dày đặc trên ban thờ đã minh chứng cho lịch sử lâu đời của Ba Lỗ Khắc gia tộc.
Hoắc Cách lặng lẽ đứng trước đông đảo bài vị, không hề xuất ra một tiếng.
Lâm Lôi lúc này trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Giữa tông đường chỉ còn lại duy nhất âm thanh của những ngọn nến đang cháy. Sự yên lặng đến đáng sợ khiến người ta bỗng cảm thấy như có một thứ áp lực đang đè nặng trong lòng.
Đột nhiên Hoắc Cách bỗng xoay người lại, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lôi, trịnh trọng lên tiếng: "Lâm Lôi, hôm nay có không ít chuyện cần phải làm. Tại đây, trước tổ tiên của gia tộc Ba Lỗ Khắc, ta có một chuyện muốn nói cho con."
Lâm Lôi cảm thấy trống ngực mình đang 'Thình thịch', 'Thình thịch' đập mạnh.
Hoắc Cách trên mặt thoáng qua nét tự hào, giọng sang sảng: "Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta đã truyền thừa từ năm ngàn năm qua, hướng tầm mắt ra nhìn khắp Phân Lai vương quốc này, đoán chừng cũng không thể tìm được một gia tộc thứ hai lâu đời đến như thế." Giọng của Hoắc Cách lúc này tràn ngập ngữ khí kiêu ngạo tuyệt đối.
Lâu đời, đó là điều khiến giới quý tộc vô cùng coi trọng.
"Lâm Lôi, con đã từng nghe truyền thuyết về Tứ đại chung cực chiến sĩ trong lịch sử của Ngọc Lan đại lục chưa?" Hoắc Cách ngoảnh đầu nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi đôi mắt sáng ngời, gật gật đáp: "Con biết. Con đã từng nghe Hi Nhĩ Mạn thúc thúc nói qua. Tứ đại chung cực chiến sĩ trong truyền thuyết phân biệt thành Long huyết chiến sĩ, Tử diễm chiến sĩ, Hổ văn chiến sĩ, Bất tử chiến sĩ."
Hoắc Cách hài lòng mỉm cười gật gật đầu: "Đúng, bây giờ ta muốn nói cho con. Tứ đại chung cực chiến sĩ kỳ thực là đại diện cho bốn gia tộc từ xa xưa. Mà gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta đích thực mang trong mình dòng máu cao quý của gia tộc Long huyết chiến sĩ từ xa xưa!"
Bóng tối dần buông xuống.
Hôm nay, mô đất trống ở phía đông không giống như thường lệ, có đến hơn 300 người đang tụ tập tại đó.
"Buổi huấn luyện tối ngày hôm nay đến đây là chấm dứt!" Hi Nhĩ Mạn mỉm cười nói: "Tại đây, mọi người sẽ cùng cầu chúc cho đám hài tử của Ô Sơn trấn chúng ta chuẩn bị lên đường nhập ngũ."
Khi công việc đồng áng vụ thu qua đi, đó là lúc mùa tuyển quân sẽ đến. Mỗi một thiếu niên đều ôm trong lòng hoài bão mình sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại. Đương nhiên cũng có không ít người mong ước được trở thành ma pháp sư. Chí có điều, muốn trở thành ma pháp sư là điều vô cùng khó khăn. Để trở thành ma pháp sư thì cần phải có tư chất, mà điều này thì e rằng trong một vạn người thì đại khái chỉ có khoảng một người. Chính vì vậy nên đó là điều mà những người bình thường thường không dám nghĩ đến.
Trở thành chiến sĩ xem ra dễ dàng hơn nhiều. Khi đã đủ 16 tuổi, độ tuổi trưởng thành, hoặc tối thiểu cũng đạt đến nhất cấp chiến sĩ, chỉ cần có một trong hai điều kiện này thôi thì đã có thể dễ dàng tòng quân.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, đa tạ."
Tất cả 126 gã thiếu niên 17, 18 tuổi đều cùng khom mình xuống đất cung kính hành lễ. Thường thì đám thiếu niên này không đến tham gia huấn luyện. Bọn họ đều là những người đã trưởng thành, còn có công việc riêng của mình. Bất quá, tất cả bọn họ từ nhỏ đều đã từng được Hi Nhĩ Mạn bồi dưỡng, do đó Hi Nhĩ Mạn đương nhiên được coi là một vị ân sư trong lòng bọn họ.
Trước khi nhập ngũ, bọn họ muốn cùng nhau đến đây để cáo biệt Hi Nhĩ Mạn.
Hi Nhĩ Mạn nhìn cái đám 17, 18 tuổi này, cảm nhận được cái khí thế bừng bừng sôi nổi của lứa tuổi thiếu niên, lòng không tránh khỏi cảm khái vạn phần. Bởi ông ta biết, trong lòng lũ trẻ lúc này tràn ngập khao khát đối với cuộc sống trong quân ngũ, chỉ có điều sau khi 10 năm quân ngũ đã qua đi, liệu có bao nhiêu người trong số chúng hiện đang đứng ở đây có thể quay trở về?
"126 đứa trẻ này, hy vọng sẽ có một nửa trong số chúng có thể sống sót để quay về." Hi Nhĩ Mạn trong lòng thầm cầu chúc.
Ông ta nhìn đám trẻ này, dõng dạc nói: "Đám tiểu tử hãy nghe cho rõ đây, các ngươi đều là nam nhân của Ô Sơn trấn, là nam nhân của Ô Sơn trấn thì phải ưỡn ngực hiên ngang, sẵn sàng nghênh tiếp mọi sự khiêu chiến, không được sợ hãi, có nghe rõ không?"
Đám thiếu niên 17, 18 tuổi kia lập tức ngực ưỡn ra, thân đứng thẳng tắp, ánh mắt rực cháy ngọn lửa khát vọng chờ mong đối với cuộc sống trong quân ngũ sắp đến, đồng loạt lớn tiếng hô: "Nghe rõ!"
"Tốt lắm." Hi Nhĩ Mạn toàn thân đứng thẳng, ánh mắt lãnh lệ phảng phất nét đặc thù vốn có của một quân nhân.
"Ngày mai các ngươi đã xuất phát rồi, đêm nay hãy chuẩn bị cho tốt. Ta biết rất rõ thực lực của các ngươi, tất cả các ngươi đều có thể dễ dàng gia nhập quân ngũ. Ta, Hi Nhĩ Mạn, sẽ tại Ô Sơn trấn này đợi chờ các ngươi tương lai vinh hiển quay trở về vinh quy bái tổ!" Hi Nhĩ Mạn lớn tiếng hô.
Ánh mắt của 126 gã thiếu niên không khỏi phát sáng.
Vinh quy bái tổ, đó chính là giấc mộng trong lòng mỗi người.
"Bây giờ, ta ra lệnh cho các ngươi, lập tức quay về chuẩn bị cho tốt, giải tán!" Tiếng Hi Nhĩ Mạn dõng dạc vang lên.
"Vâng".
126 gã thiếu niên cung kính đáp. Sau đó toàn bộ bọn chúng rời đi trước ánh mắt mong mỏi, sùng bái của gần 200 đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành đang đứng bên cạnh. Chỉ ngày mai đây thôi, bọn họ mỗi người sẽ tự bước đi trên chính hành trình của cuộc đời mình.
"Ta còn 2 năm nữa cũng sẽ trưởng thành, đến lúc đó là có thể gia nhập quân ngũ được rồi!"
"Chỉ nghĩ đến cuộc sống trong quân ngũ thôi cũng đã khiến cho bầu nhiệt huyết trong người ta sôi trào rồi. Nếu cả đời cứ mãi quanh quẩn tại Ô Sơn trấn này thì cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Một đám thiếu niên 13, 14 tuổi đua nhau đàm luận. Toàn bộ bọn chúng đều nhiệt huyết sôi sục, tràn ngập ước mơ và khát vọng đối với cuộc sống. Bọn chúng muốn kiến công lập nghiệp, muốn được đám nữ hài sùng bái, muốn ngày trở về cố hương mọi người phải xưng tụng mình.
Đó chính là giấc mơ của bọn chúng!
"Lâm Lôi, hôm nay phụ thân Hoắc Cách đại nhân của ngươi có điều vô cùng quan trọng muốn nói. Ngươi đừng có ở đây mà chơi đùa với lũ nhóc nữa. Mau cùng đi theo chúng ta trở về thôi." Hi Nhĩ Mạn đi đến trước mặt Lâm Lôi, nhìn nó mà trong lòng cảm thấy vui mừng vô hạn.
Lâm Lôi thông minh phi thường, vốn được phụ thân Hoắc Cách giáo dục từ nhỏ, học được rất nhiều điều, những thư tịch phổ thông đều có thể đọc qua.
Đọc sách vốn là một điều vô cùng xa xỉ đối với người bình thường. Chỉ có quý tộc mới có cơ hội được đọc sách. Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn là một gia tộc lâu đời, số lượng sách trong thư tịch là vô cùng đồ sộ.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta biết rồi. Hôm nay phụ thân đại nhân đã nhắc nhở ta về điều này tới 3 lần, nếu không phải là chuyện vô cùng quan trọng thì phụ thân ta xưa nay không hề như vậy. Ta sẽ không ở lại đây chơi nữa." Lâm Lôi nhoẻn miệng cười, để lộ ra một hàm răng trắng muốt, chỉ có điều là ở chính giữa hàm răng lại thiếu mất một chiếc.
Nó đã bắt đầu thay răng.
"Tốt lắm. Hàm răng bị thiếu mất một chiếc, nên khi cười sẽ bị gió lùa vào." Hi Nhĩ Mạn cười cười, "Đi nào, trở về thôi."
Ở chính giữa tiền viện trong phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, sau khi cả nhà đã dùng bữa, Lâm Lôi đang chơi đùa cùng với đệ đệ của mình năm đó mới có 2 tuổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ca ca, bế, bế."
Tiểu Ốc Đốn ánh mắt thuần khiết không vấy một chút tia tạp chất nhìn Lâm Lôi, tập tễnh bước từng bước nhỏ, đôi tay mũm mĩm nhỏ bé dang ra mau chóng nhào về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi cách đó không xa cũng đang dang rộng đôi tay chờ Ốc Đốn.
"Ốc Đốn, cố lên, cố lên!" Nó cổ vũ.
Tiểu Ốc Đốn bước không vững, khiến cho người ta có cảm giác lo lắng rằng nó sẽ té ngã, bất quá cuối cùng không ngờ tiểu Ốc Đốn khi còn cách một khoảng thì lao òa vào lòng Lâm Lôi, làn da trắng ngần như nước của Ốc Đốn bỗng đỏ lựng cả lên, đôi mắt đen láy hưng phấn nhìn Lâm Lôi, bập bẹ cái giọng trẻ con gọi: "Ca ca, ca ca."
Nhìn thân đệ đệ của mình, Lâm Lôi trong lòng vô vàn yêu thương.
Không có mẫu thân, cũng không có ông bà, mặc dù được cha cùng lão quản gia chăm nom, nhưng đối với thân đệ đệ của mình, Lâm Lôi tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã vô cùng vô cùng chiều chuộng. Nó luôn tự ý thức rằng mình thân là ca ca, cần phải chiếu cố cho đệ đệ.
"Ốc Đốn, hôm nay đã học được cái gì?" Lâm Lôi cười hỏi.
Ốc Đốn cau mày, khuôn mặt đáng yêu tỏ vẻ có phần suy tư trong chốc lát, sau đó hưng phấn đáp: "Hôm nay ta học sử dụng móng tay."
"Móng tay?" Lâm Lôi trên mặt không khỏi cảm thấy buồn cười." Ngươi cào cái gì?"
Ốc Đốn chìa ngón tay ra nói: "Ta sử dụng móng tay, trước tiên là cào sàn nhà, sau đó ta cào cái dạ hồ, rồi cào ... oản, đúng rồi, oản để ăn." Ốc Đốn sung sướng nhìn Lâm Lôi, chờ đợi câu khen ngợi của nó.
"Ngươi cào cái dạ hồ, rồi sau đó lại cào oản để ăn?" Lâm Lôi trợn mắt.
"Như thế không được sao? Ta cào rất sạch đấy nhé." Ốc Đốn ngẩng cái đầu nhỏ lên, trong mắt cảm thấy khó hiểu ngước nhìn ca ca mình.
"Lâm Lôi thiếu gia, phụ thân người đang tìm, đưa Ốc Đốn thiếu gia đây ta bế cho." Chỉ thấy một lão đầu dáng vẻ hiền từ đang bước tới. Lão đầu này chính là quản gia 'Hi Lý' của gia tộc Ba Lỗ Khắc, mà toàn bộ gia tộc thì ngoại trừ quản gia ra, đến một thị nữa hay người hầu cũng đều không có.
Lâm Lôi không trò chuyện cùng Ốc Đốn nữa, bế Ốc Đốn giao cho Hi Lý gia gia rồi đi tới phòng khách.
"Phụ thân, lần này cho gọi con là có chuyện gì?" Mặc dù tuổi còn nhỏ, song lần này Lâm Lôi có thể cảm nhận được cha hắn chắc chắn là có chuyện gì đó trọng đại.
Bước vào phòng khách, có thể bắt gặp ngay một chiếc tủ đồng hồ ở trong phòng thậm chí còn cao hơn cả đầu của Lâm Lôi.
Chiếc tủ đồng hồ này chính là một vật phẩm tương đối cao cấp, chỉ có những người có tiền hoặc những gia đình quý tộc mới có thể có được. Lúc này, phụ thân của Lâm Lôi đang ngồi trước lò sưởi, quay mặt về phía cửa lò. Ngọn lửa trong lò vẫn không ngừng bập bùng cháy, thỉnh thoảng lại được cộng hưởng bởi tiếng nổ 'lép bép' của những thanh củi vỡ vụn vang lên.
"Ủa, sao phụ thân lại thay đổi y phục vậy?" Lâm Lôi vừa nhìn thấy phụ thân mình trong phòng khách thì trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Phụ thân thường ngày ở nhà thì vô cùng giản dị, mới rồi trong lúc ăn cơm, phụ thân vẫn còn bận y phục thường ngày, vậy mà bây giờ đã thay bằng một bộ y phục xa hoa đắt tiền rồi.
Hoắc Cách toàn thân toát ra thứ khí chất đặc thù của quý tộc lâu đời. Loại khí chất này không phải cứ có tiền là có thể có được, chỉ có thể do truyền thống của một gia tộc cổ lão vun đắp mà thành. Một gia tộc truyền đời từ năm ngàn năm trước, những gia tộc bình thường há có thể với tới được hay sao?
Hoắc Cách đứng dậy, khi vừa nhìn thấy Lâm Lôi thì ánh mắt không khỏi sáng lóe lên.
"Lâm Lôi, theo ta tới tông đường. Hi Lý thúc thúc, người đối với gia tộc chúng ta chuyện gì cũng biết, cũng cùng một lượt theo đến đi." Hoắc Cách mỉm cười nói.
"Đến tông đường?" Lâm Lôi kinh ngạc.
Tại phủ đệ của Ba Lỗ Khắc gia tộc, tất cả các thành viên trong gia tộc đều sinh sống tập trung tại tiền viện, còn khoảng sân ở phía hậu viện thì từ lâu đã chẳng có ai duy trì việc quét dọn. Duy chỉ có tông đường dùng để tế tự tổ tiên ở phía sau là mỗi tháng đều có người đến quét dọn.
"Hiện tại cũng không phải là thời gian tế tự tổ tiên, thì đến tông đường để làm gì?" Lâm Lôi lòng đầy nghi hoặc.
Rời khỏi phòng khách, Hoắc Cách, Lâm Lôi, cùng với quản gia Hi Lý đang bồng Ốc Đốn, mấy người đi dọc theo con đường rải đá phủ kín rêu phong vốn đã có lịch sử từ rất lâu đời, hướng về hậu viên phía sau tiến tới.
Tàn thu, đêm lạnh như cắt.
Gió lạnh ùa tới khiến Lâm Lôi không khỏi phải rùng mình. Chỉ có điều là nó không kêu lên thành tiếng bởi Lâm Lôi cảm nhận được một thứ khí tức không tầm thường. Theo sau phụ thân, đám người Lâm Lôi cùng bước vào giữa tông đường.
"Cạch!" Cánh cửa lớn của tông đường đã khép lại.
Những ngọn nến được thắp sáng, làm toàn bộ tông đường sáng bừng lên. Lâm Lôi liếc mắt một cái, tức thì thấy được đám linh vị của các bậc tiền bối hiển hiện trước mắt. Những linh vị được bày vô cùng dày đặc trên ban thờ đã minh chứng cho lịch sử lâu đời của Ba Lỗ Khắc gia tộc.
Hoắc Cách lặng lẽ đứng trước đông đảo bài vị, không hề xuất ra một tiếng.
Lâm Lôi lúc này trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Giữa tông đường chỉ còn lại duy nhất âm thanh của những ngọn nến đang cháy. Sự yên lặng đến đáng sợ khiến người ta bỗng cảm thấy như có một thứ áp lực đang đè nặng trong lòng.
Đột nhiên Hoắc Cách bỗng xoay người lại, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lôi, trịnh trọng lên tiếng: "Lâm Lôi, hôm nay có không ít chuyện cần phải làm. Tại đây, trước tổ tiên của gia tộc Ba Lỗ Khắc, ta có một chuyện muốn nói cho con."
Lâm Lôi cảm thấy trống ngực mình đang 'Thình thịch', 'Thình thịch' đập mạnh.
Hoắc Cách trên mặt thoáng qua nét tự hào, giọng sang sảng: "Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta đã truyền thừa từ năm ngàn năm qua, hướng tầm mắt ra nhìn khắp Phân Lai vương quốc này, đoán chừng cũng không thể tìm được một gia tộc thứ hai lâu đời đến như thế." Giọng của Hoắc Cách lúc này tràn ngập ngữ khí kiêu ngạo tuyệt đối.
Lâu đời, đó là điều khiến giới quý tộc vô cùng coi trọng.
"Lâm Lôi, con đã từng nghe truyền thuyết về Tứ đại chung cực chiến sĩ trong lịch sử của Ngọc Lan đại lục chưa?" Hoắc Cách ngoảnh đầu nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi đôi mắt sáng ngời, gật gật đáp: "Con biết. Con đã từng nghe Hi Nhĩ Mạn thúc thúc nói qua. Tứ đại chung cực chiến sĩ trong truyền thuyết phân biệt thành Long huyết chiến sĩ, Tử diễm chiến sĩ, Hổ văn chiến sĩ, Bất tử chiến sĩ."
Hoắc Cách hài lòng mỉm cười gật gật đầu: "Đúng, bây giờ ta muốn nói cho con. Tứ đại chung cực chiến sĩ kỳ thực là đại diện cho bốn gia tộc từ xa xưa. Mà gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta đích thực mang trong mình dòng máu cao quý của gia tộc Long huyết chiến sĩ từ xa xưa!"