Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 23



Sau ngày Quốc Khánh, ngoại trừ hơn trăm người học môn tự chọn tiếng Pháp là không may mắn, còn lại cơ bản những sinh viên khác đều rất vui vẻ.
Lộc Viên Viên biết được qua lời nói của Lâm Thiến từ trên diễn đàn thường trú, theo lệ cũ của đại học C, mỗi năm bữa tiệc chào đón tân sinh viên sẽ được tổ chức vào giữa tháng mười, sau đó cuối tháng mười sẽ có đại hội thể dục thể thao. Bởi vì hai hoạt động liên tiếp nhau, cho nên tháng mười hằng năm, sinh viên đại học C đều có loại cảm giác được chơi từ đầu đến cuối. Bất kể là mọi người có tham gia vào hai hoạt động này hay không, thời gian này cơ bản so với những tháng khác trôi qua vui vẻ hơn không ít.
Ngày mùng sáu tháng mười vừa vặn vào ngày chủ nhật, khác với những năm trước ngày mùng tám mới bắt đầu đi học. Năm nay ngày mùng bảy đã phải đi học lại, so với trước kia thiếu một ngày nghỉ.
Trong ký túc xá, Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm buồn ngủ đến mắt không mở nổi, nhưng cũng phải sớm bò dậy để đi học môn chuyên ngành vào tiết 1, bởi vì giáo viên môn này có biệt danh rất nổi tiếng là Diệt Tuyệt sư thái.
Quy định trong trường là chỉ cần đi học đầy đủ là có thể tham gia vào kỳ thi kết thúc học phần.
Nếu cúp học nằm trong phạm vi cho phép, Diệt Tuyệt cũng sẽ để cho sinh viên tham gia kỳ thi, nhưng ở môn học của Diệt Tuyệt, cúp học sẽ giảm điểm ấn tượng, mà giảm điểm ấn tượng thì hậu quả.....
Chính là trừ điểm một loạt các bài báo cáo nhóm, điểm biểu hiện ngày thường, trực tiếp kéo luôn thành tích xuống một bậc.
Cho nên, sinh viên lớp ứng dụng toán học xưa nay không dám cúp học nhất là hai tiết đầu vào mỗi buổi sáng thứ hai.
Giờ giải lao giữa tiết, bạn học trong lớp nằm gục xuống bàn ngủ, tình trạng có thể so với giai đoạn ôn tập nước rút của học sinh lớp mười hai.
Lộc Viên Viên lúc đầu ngồi ngần người, ánh mắt vừa vặn rơi vào chỗ một nam sinh đang ngáp to một cái.
Trong nháy mắt cô bị lây nhiễm, cũng che miệng đi theo đánh một cái ngáp.
Đôi mắt lập tức bị nước mắt sinh lý làm cho mơ hồ, cô từ cặp sách lấy ra một tờ khăn giấy lau nước mắt, không dám nhìn lung tung tiếp.
Bị truyền nhiễm tới, cô đột nhiên cảm thấy bản thân cũng có một chút buồn ngủ.
Chiều hôm qua học tiếng Pháp trong một buổi chiều, kiến thức phải học rất nhiều. Tô Lâm bỏ ra gần hai giờ mới giảng xong tất cả.
Mà ở giữa có khúc nhạc dạo ngắn kia.....
Cô nhớ, Tô Lâm cười không hề có ý tốt, đột nhiên liền véo khuôn mặt cô, nhiệt độ trên mặt cô ngày càng cao, cuối cùng.....
Cuối cùng, ngón cái cùng ngón trỏ của anh ở trên mặt cô ma sát một chút, mới buông tay ra.
Không nặng không nhẹ ở trên mặt cô mà ma sát.
"......"
Vừa nghĩ đến cảnh kia, Lộc Viên Viên lập tức đưa hai tay lên che mặt, khuôn mặt lại ẩn ẩn có xu hướng nóng lên.
Sau đó, trong đầu cô một mảnh mơ hồ, mà Tô học trưởng đã bắt đầu trở về sắc mặt như thường giảng bài cho cô.
Cô cũng không hỏi anh vì sao đột nhiên lại làm vậy.
Cùng quên hỏi anh "Làm tốt lắm" là có ý gì.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô nằm nghiêng, mặt dán vào cái gối, nhưng lại giống như luôn cảm giác được hai ngón tay mát lạnh của anh trên khuôn mặt.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức tỉnh cả ngủ.
Sau đó tinh thần của cô vô cùng phấn khích, lật qua lật lại rất lâu mới đi ngủ.
Ài, cái này tính là gì đây......
Lộc Viên Viên suy nghĩ có chút hoảng hốt, nhịn không được, lại ngáp một cái.
-
Xong giờ học của Diệt Tuyệt sư thái, đi nhà ăn cơm nước xong xuôi, mấy người liền trở về ký túc xá. Bởi vì cách giờ học buổi chiều chỉ còn một giờ, thời gian ngủ không đủ còn mệt mỏi hơn, không bằng vừa chơi điện thoại vừa trò chuyện.
"Thiến Thiến," Bình thường Vương Nhất Hàm không ngủ được đều ở trên giường Lộc Viên Viên, cô ấy tựa vào bên người cô, hỏi người nằm ở giường đối diện:
"Bữa tiệc chào đón tân sinh viên, câu lạc bộ các cậu có bao nhiêu tiết mục."
"A, cậu nói câu lạc bộ âm nhạc sao." Lâm Thiến tách ngón tay ra đếm,
"Hẳn là có...năm sáu tiết mục."
"Có cái gì đáng mong chờ không?"
"Có nha!" Trong nháy mắt tinh thần Lâm Thiến trở nên tỉnh táo:
"Các cô ấy nói Tô Lâm sẽ lên biểu diễn tiết mục! Thật búa*! Tô soái! Cá nhân mình chính miệng thừa nhận!"
(*:thuật ngữ phổ biến trên Internet, có nghĩa là sự chắc chắn của một số thứ không thể thay đổi vì bằng chứng)
"....À."
Vương Nhất Hàm thật sự không hiểu lắm, tại sao Tô Lâm ở đại học C lại tồn tại giống như thần tượng như vậy. Hơn nữa, cô ấy còn chưa nhìn thấy cái vị thần này, không những không có hứng thú mà còn có chút buồn bực,
"Làm sao cậu vừa nhắc đến anh ta liền kích động như vậy...."
Lâm Thiến "Chậc" một tiếng, xoay người ngồi dậy giải đáp nghi vấn của Vương Nhất Hàm:
"Sau khi vào câu lạc bộ âm nhạc, mình nghe những người thâm niên ở trong câu lạc bộ nói nói rằng, Tô học trưởng nổi tiếng trên diễn đàn như vậy, cũng là bởi vì năm ngoái có lần biểu diễn trong câu lạc bộ bị quay lại, video bị phát tán ra,.Hình ảnh cận cảnh có full HD. Nhưng mà sau đó hình như anh ấy rất tức giận, cái video kia cũng bị xóa......Haiz...."
Vương Nhất Hàm nhẹ gật đầu.
Vẫn như cũ không có hứng thú gì, cô chơi đùa với mái tóc của Lộc Viên Viên, hỏi tiếp:
"Tiết mục khác thì sao? Lại nói, không ít người đều mong chờ tiết mục của câu lạc bộ âm nhạc các cậu đâu."
Lâm Thiến suy nghĩ:
"Phó chủ tịch câu lạc bộ cũng lên sân khấu."
Tay của Vương Nhất Hàm dừng lại.
"Cậu cũng gặp qua rồi đó, là Tần Phóng," Nói đến đây, Lâm Thiến hình như nhớ lại cái gì, vỗ đùi,
"À, sao cậu lại quen biết với phó chủ tịch câu lạc bộ của bọn mình vậy Thải Thải? Mình cùng Viên Viên vẫn luôn quên hỏi cậu! Nói mau nói mau!"
Trong chớp mắt toàn thân Vương Nhất Hàm cứng đờ.
Không chỉ Lâm Thiến, Lộc Viên Viên cùng Khốc Ca cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Cô ấy thả tay ra khỏi mái tóc mềm mại, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của ba người bạn cùng phòng, kiên trì mở miệng:
"Là....Cái hôm thứ sáu, ở quán bar có hoạt động, mình đi đến đó chơi, anh ta cũng đi, liền....quen biết nhau."
Vương Nhất Hàm sợ các cô sẽ hỏi thêm chi tiết, lập tức chuyển sang chủ đề khác,
"À, không lừa các cậu, chị gái này cũng muốn lên sân khấu biểu diễn tiết mục nha!"
"Biểu diễn cái gì?"
"Đá ván gỗ."
"....Cái gì?"
"Ai, để mình tìm cho cậu xem." Vương Nhất Hàm lướt lướt trên di động, đi đến giường của Lâm Thiến, "Đây, là cái này."
"Oa....."
Âm thanh hai người trò chuyện quanh quẩn bên trong phòng ký túc, Lộc Viên Viên nghĩ đến lời nói của Lâm Thiến vừa rồi, có chút thất thần.
Cô ấy nói, Tô học trưởng sẽ lên sân khấu biểu diễn tiết mục.....
Cô tựa vào đầu giường, bên dưới người là lớp chăn mềm mại, ngón tay theo thói quen quấn quanh tóc, nhìn vào những đường vân gỗ trên giường.
Đột nhiên có chút chờ mong.
Tâm trạng cô giống như gặp lại anh sau mấy ngày không gặp mặt, nhỏ bé, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc rõ ràng.
Trong đầu cô tự động hiện lên khuôn mặt nhàn nhạt ngày thường của Tô Lâm.
Không biết người như anh, sẽ biễu diễn tiết mục gì.
***
Thứ tư có lớp học tiếng Pháp, Lộc Viên Viên vẫn như cũ đến phòng học sớm.
Ngày thứ hai, Nghiêm Xuyên gửi email thông báo kiểm tra từ thứ tư đổi sang thứ sáu.
Một tháng dưới sự huấn luyện của Nghiêm Xuyên, sau khi ăn xong mấy lần đau khổ, các sinh viên tham gia vào môn học tự chọn tiếng Pháp rốt cuộc cũng đã quen với việc thường xuyên vào hòm thư của trường kiểm tra email, để tránh bỏ lỡ tin tức gì quan trọng dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù không biết vì sao bài kiểm tra bị hoãn lại, nhưng mà đối với loại chuyện tốt như hoãn bài kiểm tra này, vẫn có không ít bạn học đáp trả Nghiêm Xuyên bằng biểu cảm vui sướng cùng cảm tạ.
Lộc Viên Viên đối với thời gian kiểm tra bị lùi lại không quan tâm lắm.
Làm cô kinh ngạc chính là, hôm nay Tô Lâm thế mà không đi học.
Đi học một tháng, trong lòng cô, lúc trước anh gánh phải tin đồ "ngủ quên kỳ thi cuối kỳ", sau khi hỏi anh vào hôm trước, cũng biết đó chỉ là lời đồn.
Mà trong một tháng này, anh không những không bỏ tiết học, lại còn không bao giờ đến trễ, luôn đến sớm mười mấy phút, đặc biệt đúng giờ.
Vậy lần này là sao.....
Lộc Viên Viên do dự một lát.
Tới gần giờ học, có chút ngồi không yên.
Cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra, né tránh tầm mắt của Nghiêm Xuyên, khom người cúi đầu gửi tin nhắn cho người bạn cùng bàn.
-
Khi Tô Lâm nhận được tin nhắn Wechat của Lộc Viên Viên, cuộc họp trong câu lạc bộ âm nhạc đã diễn ra được mười phút.
Vừa lúc tổ ca hát đang chuẩn bị báo cáo tiết mục trình diễn của bọn họ, Tô Lâm vừa nghe vừa lấy điện thoại di động ra.
[Lộc OO]: Học trưởng hôm nay anh không đi học sao?
[Lộc OO]: Thầy bắt đầu điểm danh rồi OvO
Anh nhìn cái biểu cảm kia, không tự giác nhếch môi lên một chút.
Trước kia anh cảm thấy, loại vẻ mặt này đặc biệt ngu xuẩn.
Nhưng mà Lộc Viên Viên hình như đặc biệt thích nó.
Hơn nữa, nhìn cô gửi cái này, một chút cũng không cảm thấy ngu xuẩn, ngược lại nhìn thấy liền muốn cười.
"....Chủ tịch?" Một giọng nữ đánh gãy suy nghĩ của anh.
Tô Lâm đáp một tiếng ngẩng đầu, nhìn hai nữ sinh ở bàn đối diện, khóe môi nhấp thẳng,
"Ừm, hai người nói tiếp đi, tôi đang nghe."
Lúc đầu không định họp vào ngày hôm nay, nhưng mà hội học sinh vừa thông báo, nói là bữa tiệc chào đón tân sinh viên sẽ tổ chức trước thời hạn bốn ngày, cho nên phải sớm mở cuộc họp.
Hỏi mấy nhóm người sẽ phải tham gia biểu diễn, thời gian đều không trùng, mọi người rảnh rỗi nhất đều là thứ tư. Khoảng thời gian nay, chỉ có một mình anh có tiết học.
Làm chủ tịch, có đôi khi mấy việc hi sinh này vẫn phải làm.
Cho nên thời gian họp liền định vào hôm nay.
"Thôi đi," Phó chủ tịch ngồi bên cạnh anh liếc mắt, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được, nói:
"Cậu đang nghe cái rắm."
"....."
Huyệt thái dương Tô Lâm giật giật.
Anh nhìn thoáng qua Tần Phóng, không nói gì, tay nhanh chóng gõ trả lời Lộc Viên Viên, khóa màn hình, mới quay về hai nữ sinh đang dừng lại kia nhẹ gật đầu,
"Nói tiếp đi."
Chờ triệt để mở xong cuộc họp, đã qua nửa giờ.
Vừa đúng thời gian lớp học tiếng Pháp tan học.
Mắt anh nhìn tiết mục an bài ở trong bản ghi nhớ, cuối cùng tổng kết lại, liền tuyên bố tan họp.
Khi cùng Tần Phóng trở lại ký túc xá mới khoảng bốn giờ, vừa vào phòng, lão nhị đang đứng ở lối đi nhỏ trong ký túc xá làm động tác "Suỵt" với hai người họ.
Tần Phóng yên lặng dùng khẩu hình hỏi:
"Sao vậy?"
"Thất tình." Lão nhị chỉ vào vị trí trên giường Tần Phóng.
Lão đại đang quay mặt vào tường, nằm đưa lưng về phía bọn họ, che kín chăn mền, cũng không biết có ngủ hay không.
Hai người gật đầu biểu thị đã biết, đang chuẩn bị bước nhẹ đến cạnh bàn, người nằm nghiêng trên giường bỗng nhiên xoay người một cái, ngồi dậy.
"Ai ui mẹ của tôi ơi!" Tần Phóng khoa trương nhất, trực tiếp nhảy sang bên cạnh một khoảng, "Lão đại, cậu muốn hù chết ai vậy!"
"...." Lão đại không nói lời nào, nhìn cậu ta, ánh mắt u oán.
"Ai da, cái ánh mắt này, tôi nhìn thấy mà đau lòng," Tần Phóng bắt đầu nói mấy lời không ra gì, rồi leo lên giường ngồi trên giường lão đại, vỗ bả vai cậu ấy một cái,
"Chuyện gì, nói ra đi đừng kìm nén."
Nhìn bộ dạng của lão đại chắc là nhẫn nhịn đến đầy một bụng tức giận, không có một chút già mồm liền bắt đầu thổ lộ hết:
"Làm sao Tiểu Mỹ lại có thể như vậy??? Tôi không phải là người có nhiều tiền, nhưng cũng không có nghĩa là tôi nghèo. Tôi có tiền tôi đều mua đồ ăn ngon cho cô ấy, tôi nuôi cải trắng thời gian dài như vậy. Cô ấy làm sao lại liền cùng heo chạy đi mất chứ??"
Tiểu Mỹ này mọi người đều biết, cùng lão đại mập mờ đã được một tháng. Khoảng thời gian này mỗi ngày lão đại đều là xuân sắc nhộn nhạo, bọn họ còn tưởng là sắp thành.
Không nghĩ tới....lại thất bại.
"....."
Lão đại càng nói càng kích động, giọng nói Đông Bắc mang theo ủy khuất vô cùng. Trong ký túc xá trầm mặc không lâu lắm, tần Phóng cùng lão nhị bắt đầu đưa ra lý luận ""Thiên nhai hà xứ vô phương thảo"* tới an ủi cậu ta.
(*: câu đầy đủ là ntn:
"Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa." - Tô Đông Pha.
"Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, cớ sao nhớ mãi một nhành hoa.")
Tô Lâm cũng đến bên giường cậu ta, đứng đó, ngẩng đầu nhìn lão đại.
Tô Lâm suy nghĩ rất lâu, không biết nên nói cái gì.
Nửa ngày, khó nhọc nói:
"....Tôi mời cậu đi ăn cơm."
"Tạ ơn Lâm ca," Lão đại nhìn cảm động ghê gớm, cùng không còn ủy khuất, lập tức đáp lại:
"Muốn ăn ở Kim Ngọc hiên." ( =))) bộ dạng thất tình nay còn đâu)
Tô Lâm: "......."
***
Trải qua hai ngày điều tiết, hơn nửa cả người đều được tẩy lễ bằng mỹ thực cao cấp ở Kim Ngọc hiên, tổn thương tình cảm của lão đại coi như qua đi.
Cho đến trước bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên, Tô Lâm mỗi tối đều phải dành một chút thời gian đi luyện tập chuẩn bị cho tiết mục.
Cái này nếu chỉ là biểu diễn trên sân khấu, anh sẽ không để bụng như thế.
Nhưng đây không phải.
Trong lòng anh biết rõ, đây là cho ai nhìn, cho nên nhất định không thể phạm sai lầm.
Buổi sáng thứ sáu, Tô Lâm dậy thật sớm, hơn nữa còn là tự nhiên tỉnh, so với tuần trước còn dậy sớm hơn hai mươi phút.
Sau khi mở mắt, anh nhìn thời gian trên điện thoại di động, trong nháy mắt còn hoài nghi mình có phải bị hoa mắt hay không.
Sớm như vậy, tự nhiên tỉnh dậy, đầu óc lại còn thanh tỉnh.
Cũng có một cái lý do để giải thích.
Tô Lâm đi trên đường, rẽ ngoặt một cái liền đến tòa nhà học môn tiếng Pháp, lúc rẽ ngoặt đột nhiên anh nhớ tới Lộc Viên Viên đã nói.
"....Nhưng mà học tiếng Pháp, em phải tự mình đi. Mỗi lần đi đều phải ra ngoài sớm nửa giờ....Bởi vì phải đối chiếu với điện thoại, mới có thể tìm được lầu dạy học....."
Anh lại nghĩ tới mình đặc biệt lắp chỗ ngồi phía sau xe kia.
Từ đầu tuần gắn tốt nó xong, còn đang ở trong nhà xe, đoán chừng đều bị phủ bụi.
Tô Lâm cào tóc.
Mẹ nó, thế mà lại quên.
Anh thở dài, bước vào tòa nhà dạy học. Khi anh chuẩn bị bước vào phòng học, ánh mắt liền ngừng lại ở một chỗ.
Một nam một nữ, đứng ở cuối hành lang, nữ sinh đưa lưng về phía anh, nam sinh đứng ở vị trí đối diện.
Chiều cao của nữ sinh cùng Lộc Viên Viên không khác nhau lắm, đầu nam sinh rủ thấp xuống, đang nói gì đó.
Anh không để ý, thu ánh mắt lại trực tiếp bước vào căn phòng cấu trúc xếp theo hình bậc thang.
Đi đến vị trí cũ, bên cạnh bàn của anh đặt một cặp sách quen thuộc.
Bữa sáng quen thuộc.
Giấy bút quen thuộc.
Liên tưởng đến bóng lưng nho nhỏ kia vừa rồi đứng bên ngoài hành lang phòng học, càng nghĩ càng không thích hợp.
Tô Lâm chỉ mang theo cái điện thoại đến lớp, anh đứng ở bên cạnh bàn một lúc, không ngồi xuống ngay mà lập tức đi ra ngoài.
Bởi vì thời gian còn sớm, trên hành lang này ngoại trừ anh cùng một nam một nữ kia, không có người nào khác. Lúc anh đi tới gần hai người kia, anh có thể nghe được âm thanh đối thoại truyền đến.
"....Cái đó." Anh nhìn thấy nam sinh kia sờ cái ót một chút, theo khoảng cách càng gần, biểu cảm cũng dần rõ ràng, làn da màu lúa mạch, trên khuôn mặt đỏ ửng mang theo chút mất tự nhiên.
Cậu ta nói: "Em có thể cho anh Wechat em được không?"
Bước chân của Tô Lâm lập tức dừng lại.
Bởi vì dừng lại quá đột ngột, đôi giày ở trên mặt sàn bóng loáng tạo ra tiếng cọ xát chói tai, hai người đang đứng cuối hành lang cùng nhau nhìn về phía anh.
Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn kia khuôn mặt kinh ngạc:
"Học trưởng?"
Tô Lâm: "....."
Đây không phải Lộc Viên Viên thì là ai.
Mà người con trai đứng trước mặt cô này......
Mẹ nó, vậy mà ngoại hình cũng không tệ.
Có câu nói nói thế nào nhỉ.
À, lão đại nói, Tiểu Mỹ là cải trắng nhà cậu ta, cậu ta đối với cô ta tốt như vậy, thế mà cô ta lại chạy theo người khác.
Lộc Viên Viên là cải trắng anh nuôi.
Anh cực cực khổ khổ nuôi một tháng, nhìn thấy cây cải thìa ngây ngô sắp thông suốt biến thành cải trắng thành thục.
Lại có thể có người mưu đồ nhòm ngó đến cô???
Tô Lâm cảm thấy một ngọn lửa trong nháy mắt đốt lên từ tim đến phổi, lửa bốc cháy đến khó chịu. Anh sải bước đến trước mặt hai người, không để ý tới nam sinh kia, nhìn chằm chằm Lộc Viên Viên:
"Anh có chuyện muốn nói với em."
Anh một tay kéo cánh tay của cô gái nhỏ, không dùng lực, nắm hờ túm cô hướng phòng học đi tới.
Anh nghe thấy cô mềm mại kêu "A" một tiếng, sau đó quay đầu về người đứng đằng sau nói câu:
"....Chuyện đó, học trưởng, xin lỗi, em đi trước!"
....Học trưởng???
Mấy ngày không gặp, đã quen biết với nhiều học trưởng thích cô như vậy?
Tô Lâm đem cô kéo đến chỗ ngồi bên cạnh trong phòng học, nhìn vẻ mặt cô nghi hoặc mà ngồi xuống.
Nhìn cô chớp chớp đôi mắt hươu đen nhánh, nhỏ giọng hỏi:
"Học trưởng, anh...có chuyện gì lại vội vã như vậy?"
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn gương mặt trắng nõn của cô, nhìn không được nhớ tới ngày chủ nhật đó ở thư viện, xúc cảm trên tay vừa mềm lại trơn.
Cố gắng đè xuống suy nghĩ lại muốn chạm vào cô một lần.
Anh nhìn kỹ một vòng trên bàn của cô.
Còn cả bàn của anh.
Rất tốt, không có.
Tô Lâm ngồi xuống, xoay người đối mặt với cô,
"Lộc Viên Viên."
"Vâng?"
"Sữa đậu nành của anh đâu?"
".....?"
"Em nói mỗi thứ sáu sẽ mang cho anh, sữa đậu nành đâu?"
Lộc Viên Viên sửng sốt.
Hôm nay cô rời khỏi nhà ăn mới nhớ tới quên lấy sữa đậu nành, nhưng vì có khả năng cô sẽ bị trễ học nếu như quay lại lấy.
Cô nghẹn một chút, lúng ta lúng túng:
"Em....hôm nay quên...."
Lời còn chưa nói hết.
Cô nhìn người đối diện vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lời nói ra gần như là bướng bỉnh:
"Nhưng mà em đã nói."
"....."
"Là em nói mỗi thứ sáu đều lấy cho anh," Anh thậm chí còn câu lên một bên khóe môi, cười, là nụ cười mang theo sự tức giận, gằn từng chữ một:
"Em lừa anh."
Lộc Viên Viên: "......."
#Lâm ca đánh răng chưa đủ sao =)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...