Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
Chương 48: C48: Tiến hóa
Sau khi Tân Đàm và Kỳ Xán nhét đầy bao tử thì ngày đầu tiên của năm mới cũng trôi qua. Mưa gió bên ngoài không thấy dấu hiệu dừng lại, đêm tối lại có màu sắc của bình minh, không còn đen kịt như vừa rồi nữa, nhưng Kỳ Xán đã đi lên thu dọn đồ đạc.
Tân Đàm đứng dưới mái hiên, nhìn vũng nước đọng sắp dâng tới chân mình, thoáng lui về sau một bước. Cô giơ tay lên nhìn lướt qua bàn tay có móng vuốt dài sắc bén của mình, màu da cô vẫn trắng nõn như cũ, giống như một người bình thường.
Lương Thiên nói zombie sẽ nghênh đón lần tiến hóa thứ nhất, cô sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?
Ngay khi Tân Đàm ý đồ tìm ra điểm khác biệt trên người mình, Kỳ Xán xách vali đi xuống, một tay khác của anh còn cầm theo một cái áo mưa trong suốt.
“Đàm Đàm, mặc cái này vào đi, nếu không thì lát nữa lại ướt hết người mất.”
“Mình không cần, cậu mặc đi. Cậu sẽ bị cảm.”
Kỳ Xán đặt vali xuống, nhẹ nhàng mặc áo mưa giúp cô, cuối cùng kéo mũ áo mưa lên, buộc một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Anh trả lời: “Mình không mặc được, nhỏ quá, cậu mặc mới vừa.”
“Thế sao cậu không mua hai cái?”
“Bé, cậu không quản lý việc nhà không biết củi gạo mắm muối đắt, mình không có tiền mua cái áo mưa thứ hai.”
Tân Đàm không ngờ lại là lý do giản dị tự nhiên như vậy, bỗng thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
...
Lúc rời khỏi nơi này, bọn họ dựa vào ánh sáng tỏa ra từ một ngọn nến sắp đốt hết trên hành lang, nhìn tòa nhà bọn họ đã ở lại một thời gian. Không ngờ nhanh như vậy mà bọn họ đã phải rời đi.
Nhưng Tân Đàm cũng không quá tiếc nuối, chứ làm cô không bỏ được chỉ có sân thượng của trung tâm thương mại Hưng Long, nơi đó có những đóa hoa khô héo và hồi ức quý giá.
Kỳ Xán thu tầm mắt lại, trong lòng hơi cảm khái, bởi vì anh biết đợi đến khi zombie công phá phòng tuyến thì tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ không còn tồn tại nữa, cũng mang ý nghĩa Vân Thành hoàn toàn thất thủ.
... Anh muốn tạm biệt thành phố tràn đấy hồi ức tốt đẹp giữa anh và Tân Đàm, về sau nơi này sẽ bị zombie chiếm lĩnh triệt để, anh sẽ không quay về nữa.
Tân Đàm đột nhiên hỏi anh: “Về sau chúng ta sẽ quay về chứ?”
Kỳ Xán không lên tiếng mà chỉ vuốt v e đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của cô, sau đó bung dù, dẫn cô đi vào trong nước đọng và bóng tối.
Tân Đàm phát hiện Kỳ Xán đột nhiên trở nên mất mát, dường như cô nghĩ tới gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.
Khi bọn họ vừa bước ra khu nhà ở quân đội đã nghe thấy tiếng gào truyền đến từ phía cổng lớn khu an toàn, tùy theo mà đến là tiếng gào thét chói tai của đám zombie đã ngóc đầu trở lại.
Trong mưa gió, mặt trăng chiếu xuống một tia trắng bạc thắp sáng thế gian, zombie cũng công phá phòng tuyến khu an toàn.
Sau khi ý thức được điểm này, Kỳ Xán bất giác kéo Tân Đàm bước nhanh hơn. Bọn họ đi đến trên đường phố, mượn ánh sáng le lói nhìn thấy đám đông chen chúc không ngừng chạy về một hướng. Nhưng hướng đó đã bị zombie đến từ bốn phương tám hướng nhét đầy, Tần Dập đang dẫn đầu quân cứu viện ra sức chém giết, thế muốn giết ra một đường máu.
Tân Đàm đột nhiên hỏi: “Những con người kia rời đi khu an toàn thì sẽ đi về đâu? Cũng là Thịnh Thành à?”
“Mình không biết, nhưng Đàm Đàm mình phải đi giúp bọn họ. Cậu cầm vali, đi theo dòng người nhé. Chờ mình giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đến tìm cậu.”
Tân Đàm vừa định nói chuyện thì Kỳ Xán đã đẩy cô vào trong dòng người. Sau đó Kỳ Xán làm việc nghĩa chẳng từ nan đi ngược dòng người, lao về phía làn sóng zombie, kề vai chiến đấu với quân cứu viện.
Tân Đàm đứng lại chỗ không nhúc nhích, mặc cho dòng người chen chúc đụng phải cô. Qua rất rất lâu cô mới giống như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đưa ra một quyết định quan trọng... Cô không muốn ra tay với đồng loại, nhưng cô muốn bảo đảm Kỳ Xán an toàn.
Sau khi làm quyết định này, Tân Đàm không chút do dự ném vali, đẩy đám đông ra rồi chạy về phía Kỳ Xán.
May mà Kỳ Xán cũng không cách cô quá xa.
Tân Đàm nhanh chóng nhìn thấy Kỳ Xán đang bị zombie bao vậy. Cô không kềm được, không chút suy nghĩ xông lên trước đứng bên cạnh Kỳ Xán, phát ra tiếng gào uy hiếp với những zombie đang ngo ngoe muốn hành động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu là lúc trước thì tất nhiên Tân Đàm có thể dọa chúng sợ, nhưng lần này đám zombie ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí khi nhìn thấy cô đứng trước mặt Kỳ Xán chúng còn đánh thẳng về phía cô. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, lúc suýt nữa bị vồ trúng thì Kỳ Xán vươn tay kéo cô một cái.
Kỳ Xán sốt ruột nói: “Đàm Đàm! Bọn chúng khác với lúc trước rồi! Nhất định phải cẩn thận!”
Tân Đàm ngơ ngác nhìn qua, ánh vào mắt không còn là từng gương mặt bị thịt thối bao trùm. Thịt thối trên người bọn chúng bị thay thế bằng làn da trắng xanh thưa thớt trên người khi trước, chỉ có một vài vết thương rướm máu bị thịt thối bao phủ. Thậm chí ngoài vẻ trắng hếu ra trong con ngươi của chúng còn hiện lên một chấm đen nhỏ.
Đồng thời móng vuốt của chúng càng trở nên sắc bén, răng càng bén nhọn, chỉ nhìn đã khiến người run sợ.
... Đây là tiến hóa mà Lương Thiên nói ư?
Sau khi Tân Đàm lại tránh được đòn tấn công của một con zombie, cô trực tiếp dùng răng nanh sắc nhọn xé rách chiếc găng tay đen đang đeo. Lúc này cô mới phát hiện hai cái móng vuốt bị gãy từ trước của cô đã dài ra, giống hệt tám cái móng khác, thậm chí càng thêm sắc bén.
Cô há mồm, cảm nhận được hai chiếc răng nanh cũng bén nhọn hơn trước.
Hóa ra cô tiến hóa ở điểm này.
Nhưng thông qua việc zombie bắt đầu tấn công cô, Tân Đàm lập tức nhận ra cô còn chưa tiến hóa triệt để, truy cứu nguyên nhân thì không tránh khỏi việc có liên quan tới huyết thanh mà Lương Thiên tiêm vào người cô. Nhưng cũng tốt, cô cũng không muốn biến thành làn da trắng xanh, quá xấu.
Như bây giờ mặc dù không thể dọa sợ zombie đã tiến hóa nhưng cũng không sao, cô sẽ khiến chúng sợ hãi cô, kiêng dè cô lần nữa. Bởi vì trong những tháng ngày chưa tìm được Kỳ Xán, cô đã trải qua như vậy.
Tân Đàm không muốn làm hại đồng loại, tình huống hiện tại lại cũng không do cô quyết định. Cô hít sâu một hơi, mười ngón cong thành trảo, sắc bén như dao, mang theo khí thế như trẻ che lao về phía zombie.
Zombie đang tiến hóa, nhưng cô cũng đang trưởng thành.
Hiện tại là thời điểm nghiệm thu thành quả.
...
Một vòng chém giết mới tiến hành suốt một ngày một đêm, vào rạng sáng ngày thứ ba trận chiến hắc ám này cuối cùng cũng bị ánh bình minh thay thế. Tất cả mọi người sức cùng lực kiệt, trong lúc chiến đấu, chỉ có lúc không có ánh sáng họ mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Những người sống sót ở trong vòng bảo vệ bằng máu thịt của quân cứu viện, nhìn lên mặt trời đang từ từ dâng lên phía chân trời, bọn họ chưa cảm thấy mừng rỡ mà chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Chẳng mấy chốc zombie sẽ lại đến nữa!”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
Ở phía trước người sống sót, đội trưởng Tần của quân cứu viện mở to đôi mắt đỏ lừ vì mệt mỏi, đứng dậy khỏi mặt đất. Ánh mắt anh ta đảo qua những bóng hình chật vật, nhìn bọn họ, anh ta đưa ra một quyết định.
Khi zombie lại lần nữa tiến đến, Tần Dập tập kết tất cả quân cứu viện đồng thời đánh về một hướng, tiến quân thần tốc, lấy cơ thể máu thịt mở ra một đường sống cho tất cả những người sống sót.
Thành viên quân cứu viện lần lượt ngã xuống. Khi bọn họ phát hiện mình bị lây nhiễm virus đều cố chống đỡ tới giây cuối cùng trước khi ý thức tan rã, bắn viên đạn cuối cùng họ để lại vào trong huyệt thái dương của chính mình.
Bọn họ tình nguyện lựa chọn chết một cách hoàn toàn, cũng không muốn trở thành zombie.
Lúc thành viên quân cứu viện bắn vào huyệt thái dương của chính mình, Tân Đàm đang đứng nhìn ngay bên cạnh. Đã không có zombie dám nhìn cô, bởi vì cuộc chém giết diễn ra một ngày một đêm khiến những con zombie kia đã ý thức được hẳn nên kiêng dè cô.
Tân Đàm đứng trong một đống xác chết, mờ mịt không hiểu. Kỳ Xán thì nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, Tần Dập bảo anh đi lên đầu phụ trách sơ tán người sống sót.
Sau đó Tân Đàm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là một con cô gái trẻ đã bị zombie cắn đến vết thương chồng chất. Cô ấy mặc đồng phục quân đội bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi kiệt sức, vẫn đang giãy giụa bò tới.
Tân Đàm ý thức được cô ấy giãy giụa bò tới là vì muốn tìm thứ gì. Cô nhặt khẩu súng đen như mực kia lên. Sau đó cô ngồi xổm xuống, giơ súng ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Hà Xuất Vân, cô đang tìm cái này à?”
Hà Xuất Vân đã bắt đầu biến đổi cắn răng nắm chặt khẩu súng, tiếp đó ý thức tan rã nhìn về phía Tân Đàm. Cô ấy thì thào: “Là cô à, tôi nhớ rõ cô, cô là con zombie hôm trước... Không, cô biết nói chuyện, rốt cuộc thì cô là zombie hay là con người?”
“Tôi là Tân Đàm, sinh viên năm thứ ba đại học Vân Thành.” Tân Đàm nhẹ nhàng nói: “Có lẽ cô còn nhớ rõ tôi.”
“Là cô à... Em gái zombie, lại là cô...” Virus zombie không ngừng xâm nhập cơ thể Hà Xuất Vân khiến cô ấy đau đớn không thôi. Cô ấy gắng sức nở nụ cười với Tân Đàm: “Bạn trai của cô tìm được cô rồi chứ?”
“Tìm được rồi.” Tân Đàm nói: “Cô muốn đi nhìn với tôi không? Còn có Úc Gia Trí nữa, anh ta cũng ở đây, tôi dẫn cô đi tìm anh ta nhé?”
“Úc, Úc Gia Trí... là người bạn rất thân của tôi. Tôi muốn gặp bạn cũ, bởi vì có rất nhiều bạn bè của tôi đều chết trong tận thế.” Hà Xuất Vân chậm rãi giơ tay lên, nhắm súng vào huyệt thái dương của mình: “Nhưng tôi càng cự tuyệt trở thành zombie...”
“Tại sao?” Tân Đàm gặng hỏi: “Có lẽ cô có thể giống như tôi và Úc Gia Trí.”
“Các cô biến đổi khi tận thế mới bắt đầu, không có lựa chọn... Nhưng tôi đi một đường, trải qua nhiều như vậy. Tôi, tôi không thể tiếp thu được việc mình trở thành zombie. Bởi vì tôi sẽ không có lý trí, sẽ biến thành ăn sống nuốt tươi, càng sẽ tăng thêm một phần phiền phức cho quân cứu viện... Tôi không dám cược, cược khả năng tôi có lý trí... Tình trạng hiện tại càng không cho phép tôi đi cược. Không thể, không thể lại nhiều thêm một con zombie...”
Bàn tay đang cầm súng của Hà Xuất Vân run rẩy, nhưng cô ấy vẫn không hề chùn bước bóp cò súng. Trước khi tiếng súng vang lên, Tân Đàm nghe thấy giọng nói run rẩy, dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết của Hà Xuất Vân. Cô ấy nói: “Giúp tôi hỏi anh bạn thân của tôi một câu, có phải anh ta vẫn ngốc đến mức ăn nguyên một bát ớt vẫn thấy vui vẻ không...”
Tân Đàm vươn tay, khép mắt Hà Xuất Vân lại.
“Hiện tại Úc Gia Trí rất thích ăn cay.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nhưng Hà Xuất Vân đã không nghe được.
Qua một lúc lâu, Tân Đàm bỗng kiệt sức ngã xuống. Cô quay đầu đi, nhìn những xác chết gần như đã chất thành núi xung quanh, cuối cùng trái tim trước giờ vẫn bình tĩnh cũng bị xúc động.
Giờ phút này, Tân Đàm ý thức được, có lẽ cô không phải tội ác, nhưng zombie lại tuyệt đối là tội ác. Cô có thể... thay đổi không?
...
Con đường sống được mở ra bằng máu thịt trang nghiêm lại không cho phép xâm phạm. Tần Dập đầy vết thương mở mịt nhìn lại, người cuối cùng còn sống sót vừa rời khỏi khu an toàn đã thất thủ. Anh ta quay đầu lại, sân trống lớn như vậy, zombie đã bị bọn họ tạm thời đánh lùi không cách nào bày ra thế bao vây nữa, người đứng vững… cũng chỉ còn lại một mình anh ta.
Tần Dập há to miệng, giọng khàn khàn cất giấu lực lượng khiến người ta kính nể: “Quân cứu viện Vân Thành, điểm danh!”
“Ngô Minh Chí!”
“...”
“Cận Duệ Đạt!”
“...”
“Lê Phi Vũ!”
“...”
“...”
“...”
Từng cái tên được đọc lên, không ai đáp lại anh ta, Tần Dập chịu đựng cơn đau do virus zombie xâm nhập, báo ra cái tên cuối cùng: “Tần Dập!”
“...”
...
Trong khu an toàn từng mang đến cho họ khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi vang lên tiếng súng cuối cùng. Tất cả người sống sót đều không hẹn mà cùng dừng bước, xoay người, cúi người thật sâu về phía khu an toàn.
Lúc cúi đầu, nước mắt nóng hổi tràn đầy hốc mắt, nhỏ xuống mặt đất, là lời đưa tiễn chân thành tiếc nuối nhất họ dành cho anh hùng.