Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 30: C30: Tình yêu mọc lên từ phương đông lặn ở phía tây



Do vấn đề an toàn nên cửa cabin chỉ có thể do nhân viên công tác bên ngoài tự tay khóa lại. Nhưng bây giờ bên ngoài không có nhân viên công tác, chỉ có zombie, bọn họ không thể nhờ zombie khóa cửa giúp họ được.
Cho nên Lục Khiếu ngồi gần cửa cabin không thể không vươn tay giữ cửa. Mặc dù như vậy cũng không an toàn lắm, nhưng dù sao cũng an toàn hơn để nó mở toang ra.
Cabin hình tròn, Lương Thiên ngồi ở giữa, hai tay cô ta đặt lên chân, một tay ấn lên vết thương trên đùi. Cô ta lạnh lùng nhìn Lục Khiếu đang im lặng nhìn chằm chằm vào đám zombie đang tụ tập dưới vòng đu quay., hiện tại cách mặt đất xa như vậy, rõ ràng không nhìn rõ thứ gì. Nếu không phải trên tay cô ta còn đang bị còng lại thì chắc chắn cô ta sẽ lập tức đẩy Lục Khiếu xuống.
Lương Thiên ngả người ra sau, dựa sát chỗ tựa lưng, nói: "Anh có thể ngồi dịch ra chút không? Anh nặng quá, cabin sắp mất thăng bằng rồi."
Lục Khiếu không hề nhúc nhích, anh lại dịch ra một tý nữa thì sẽ rơi xuống. Lục Khiếu biết rõ trong lòng Lương Thiên đang toan tính điều gì, anh ấy không muốn để ý, mà đang tính đợi đến khi vòng đu quay chuyển động tới điểm thấp nhất, anh ấy nên thoát thân bằng cách nào?
Cũng không thể chờ đến khi zombie tản ra, đám quái vật không có đầu óc kia đã xác định một chỗ, nếu như không bị nơi khác hấp dẫn đi thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng chuyển địa điểm. Hơn nữa cũng không biết cái vòng đu quay này có thể xoay bao nhiêu vòng, nếu như bọn họ dừng ở giữa không trung thì hỏng. Dù sao thì cái vòng đu quay này thật sự rất cao, điểm cao nhất gần như có thể quan sát được phần lớn cảnh sắc trong trung tâm thành phố Vân Thành.
Lương Thiên quen biết Lục Khiếu nhiều năm, cô ta lại am hiểu suy đoán tâm tư của người khác, cho nên không khó nhìn ra trong lòng tên cố chấp này đang nghĩ gì. Đôi mắt đen nhánh của cô ta đảo một vòng, nói: "Anh thả tôi ra, tôi giúp anh đi."
"Cô á?" Trong mắt Lục Khiếu đầy vẻ khinh thường.
"Đương nhiên. Dù sao trên người anh cũng không có vết thương, trên người tôi có vết thương, thích hợp dùng để kéo thù hận nhất."
Lục Khiếu lạnh giọng nói: "Cho dù không bị thương thì cô vẫn rất khiến người ta căm hận."
"Đúng thế." Lương Thiên nhẹ nhàng nhúc nhích chân phải không bị thương, hơi xê dịch, khóe miệng nở nụ cười, nói: "Suy cho cùng không chỉ người mà số zombie bị tôi hành hạ chết cũng không ít, ai có thể không hận tôi chứ? Đúng không... Lục Khiếu."
Hai chữ cuối cùng, giọng của cô ta vừa thấp vừa triền miên. Lục Khiếu hơi thất thần, Lương Thiên lập tức đạp anh ấy một phát. Lại không ngờ Lục Khiếu đã sớm đề phòng, thừa dịp Lương Thiên đạp qua tránh sang bên cạnh.
Lương Thiên dùng quá nhiều sức muốn đạp Lục Khiếu xuống dưới, Lục Khiếu vừa tránh cô ta lập tức đá hụt, cơ thể nghiêng về phía trước. Vào lúc Lục Khiếu dịch qua chỗ ngồi ở giữa cabin, cô ta trực tiếp nhào tới cạnh cửa, sau đó cả cơ thể rơi xuống treo lơ lửng bên ngoài...
Nếu không phải d*c vọng sống mãnh liệt khiến cô ta dùng hai tay nắm chặt lấy chỗ nắm tay ở cạnh cửa, chắc chắn cô ta đã ngã xuống. Nhưng tình huống hiện tại cũng không tốt hơn là bao, bởi vì lúc này nửa người dưới của cô ta còn đang lơ lửng bên ngoài cabin.

"Lục Khiếu, kéo tôi lên!" Lương Thiên còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, cô ta cũng không muốn vô duyên vô cớ ngã chết ở chỗ này, cô ta lập tức hô lên.
Lục Khiếu còn chẳng thèm giương mắt nhìn cô ta lấy một cái, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, ngã từ độ cao hiện tại xuống không chết được đâu, cô ngoan cường như vậy, cùng lắm là ngã đến liệt nửa người thôi. Đầu óc của cô còn dùng được là được."
Lương Thiên chửi tục một câu, sau đó cô ta chợt chú ý tới tay trái của Lục Khiếu. Tay trái Lục Khiếu đeo một cái găng tay màu đen, đang đặt lên cẳng chân đang tùy ý bắt chéo của anh ta, nhìn qua hơi cứng ngắc.
... Không thích hợp, không thích hợp, là điểm nào không thích hợp nhỉ?
Lương Thiên còn chưa kịp nghĩ kỹ đã nghe thấy phía góc nghiêng bên dưới cabin truyền đến tiếng cabin lắc lư dữ dội. Cô ta nhìn xuống theo âm thanh, im lặng không nói lời nào.
Cô ta trông thấy một con zombie không sợ chết nằm nhoài trên cabin, đang giữ chặt Phương Dã kêu oai oái. Lương Thiên nghe không hiểu con zombie này đang kêu cái gì, nhưng cô ta sợ Phương Dã đang hôn mê bị anh ta làm rơi xuống.
Lương Thiên không kịp nghĩ nhiều, la lớn: "Anh đừng lắc nữa! Kéo Phương Dã đến cạnh anh trước đã, sau đó cả hai cùng vào cabin, đừng nằm trên đỉnh! Đi vào!"
Lục Khiếu nghe thấy tiếng của Lương Thiên. Anh ấy vốn định thò người ra nhìn xem có chuyện gì, nhưng do vị trí của Lương Thiên nên anh ấy không tiện làm động tác quá lớn, chỉ có thể nhịn xuống, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nhờ vào việc thường xuyên tiến hành giao lưu vượt giống loài không chướng ngại giữa Úc Gia Trí và Kỳ Xán, cho nên Úc Gia Trí cũng đoán được một nửa ý của Lương Thiên.
Úc Gia Trí giống như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cắn vào đoạn dây thừng đang trói Phương Dã, sau đó kéo Phương Dã lên trên đỉnh cabin nằm cùng anh ta. Trong quá trình này anh ta dùng sức quá mạnh, cabin lại bắt đầu lắc.
Mỗi lần Lương Thiên cho rằng bọn họ muốn rơi xuống, Úc Gia Trí đều bấu chặt lấy đỉnh cabin, d*c vọng sống vô cùng tràn đầy la oai oái: "Cứu mạng!"
Lương Thiên: "..." Được rồi, zombie quá ngu, không thể hiểu ý của cô ta, nằm sấp thì nắm sấp vậy, không cẩn thận rơi xuống cũng có thể ngẫu nhiên nện trúng hai con zombie xui xẻo làm đệm lưng, không chết được. Cô ta vẫn nên lo cho mình trước thì hơn.


Bọn họ đều không chú ý tới phía sau bọn họ, Kỳ Xán cũng kéo Tân Đàm vào vòng đu quay. Nhưng bọn họ khác với Lục Khiếu Lương Thiên và Úc Gia Trí Phương Dã, hai đôi kia là bất đắc dĩ bị ép, còn bọn họ là nói chuyện yêu đương.
Lúc này bọn họ mới vừa bước vào đu quay. Tốc độ đu quay chuyển động cũng không nhanh, bọn họ vẫn còn ở gần mặt đất. Kỳ Xán nhìn xuống dưới, còn chưa thấy sợ lắm, vừa định bắt chuyện với Tân Đàm, quay sang đã thấy Tân Đàm đang chống người dậy, khẽ nhếch cằm, không biết là đang ngẩng đầu nhìn cái gì.
Xung quanh cabin đính đầy đèn neon màu hồng, chiếu vào trong khiến góc trời nhỏ này cũng biến thành màu hồng.
Trên mặt Tân Đàm cũng được phủ một lớp ánh sáng hồng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô trắng nõn, có một hai vết máu nhỏ không biết bị dính từ khi nào, càng làm nổi bật màu da trắng như tuyết. Đôi mắt đỏ xinh đẹp sáng long lanh như hồng ngọc của cô cũng được ánh sáng màu hồng bao phủ, đan vào nhau, trông vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này Kỳ Xán mới đột nhiên phát hiện, thịt thối trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất. Cô giống như một con bươm bướm vừa phá kén, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo yêu kiều, giống như búp bê xinh đẹp trong quầy trưng bày, khiến người ta không dời nổi mắt.
Tân Đàm vẫn hơi chậm chạp. Cô không phát hiện Kỳ Xán đang ngẩn người nhìn mình, cô khẽ nói: "A Xán, cậu nhìn kìa, Úc Gia Trí có sức sống thật đấy. Anh ta đã kêu cứu mạng suốt nửa vòng rồi."
Kỳ Xán và Tân Đàm vào vòng đu quay muộn hơn họ. Bây giờ Tân Đàm chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Úc Gia Trí đang nằm trên đỉnh cabin, lung lay sắp ngã. Lúc này Úc Gia Trí đã lên đến điểm cao nhất, tiếng kêu cứu mạng to rõ kia giống như bậc lửa bầu không khí, khiến đám zombie tới góp vui dưới đu quay cũng bắt đầu kêu lên, âm thanh ồn ào không dứt.
Kỳ Xán còn đang ngẩn người, sau khi Tân Đàm phát hiện Kỳ Xán không trả lời, cô thu hồi ánh mắt đang nhìn Úc Gia Trí, chuyển sang Kỳ Xán. Cô nhẹ nhàng nói: "A Xán, đừng nhìn mình ngẩn người nữa."
Kỳ Xán giống như vừa bừng tỉnh, cứng đờ nhìn sang chỗ khác, vành tai đỏ lên. Anh nhỏ giọng nói: "Đàm Đàm đẹp."
Tân Đàm giơ tay trái lên sờ trán, phát hiện một miếng thịt thối cuối cùng chẳng biết đã biến mất từ khi nào. Cô vừa định nói chuyện, Kỳ Xán đã nhìn thấy một vết thương còn đang rướm máu trên cánh tay cô.
Kỳ Xán lập tức nắm lấy cánh tay Tân Đàm cẩn thận cố định lại, sốt ruột hỏi: "Sao lại bị thương rồi?"
"Không đau." Tân Đàm nói một đằng trả lời một nẻo, cô còn an ủi Kỳ Xán: "Sau khi trở thành zombie, cảm giác đau của mình không nhạy cảm lắm."

Nhưng kỳ lạ là sau khi bị Lương Thiên tiêm huyết thanh vào người, ngũ cảm của cô đang dần tăng mạnh. Cô cũng không biết cơ thể mình thế nào nữa.
Kỳ Xán dùng một tay nâng tay Tân Đàm lên, một tay khác mò vào trong ba lô lấy ra một bình nước khoáng, nói: "Mình rửa cho cậu trước, sau đó lấy đạn ra..."
Kỳ Xán còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, Tân Đàm đã móc viên đạn đang ghim trên tay ra mà mắt cũng không thèm nháy lấy một cái, mở lòng bàn tay ra, giơ lên trước mặt Kỳ Xán.
Giọng Kỳ Xán mắc kẹt: "... Không đau thật à?"
Tay anh phủ lên vết thương trên cánh tay Tân Đàm, nhẹ nhàng ấn xuống, cầm máu giúp cô.
"Không đau."
Trong lòng Kỳ Xán cảm thấy khó chịu, rất lâu không nói lời nào.
Tân Đàm dùng một tay khác nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Xán, nói: "Cơ thể zombie có năng lực tự lành rất mạnh, hai ngày nữa là mình khỏi thôi."
"Đàm Đàm, cậu vốn không nên chịu đựng những chuyện này. Mình muốn bảo vệ cậu, nhưng hình như lần nào mình cũng không làm tốt." Bởi vì Tân Đàm bị thương, cảm xúc của Kỳ Xán trở nên sa sút.
Tân Đàm chu môi nói: "Nhưng mình đã nói rồi mà, mình có năng lực một mình đảm đương một phía. Mình không cần được cậu che chở."
Kỳ Xán vẫn luôn biết, Tân Đàm yếu ớt nhưng cũng kiên cường. Nếu cô không kiên cường, sao có thể sinh hoạt một mình trong tận thế đẫy rẫy nguy hiểm lâu như vậy?
Cho dù thế nào, trong lòng Kỳ Xán vẫn cảm thấy rầu rĩ. Anh giang hai tay về phía Tân Đàm, nói: "Đàm Đàm, ôm một cái."
Tân Đàm cười khẽ một tiếng, cô hơi nhích lại gần, ôm lấy Kỳ Xán. Kỳ Xán chú ý không chạm vào cánh tay bị thương của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rất rất lâu.
Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, bọn họ càng ngày càng cách xa mặt đất. Vòng đu quay trong công viên trò chơi Vân Thành được chế tạo vừa cao vừa to, thậm chí lên đến điểm cao nhất còn có thể quan sát trung tâm thành phố, cho nên khi họ lên được khoảng một phần tư vòng thì đã cách mặt đất rất cao.
Tân Đàm vừa định đẩy Kỳ Xán ra, bởi vì một mực giữ tư thế này sẽ hơi khó chịu. Kỳ Xán muốn ôm cô, chết sống không chịu buông tay, thậm chí không tiếc nói: "Đàm Đàm, cao quá, mình sợ, mau bảo vệ mình."
"... Hay là giờ cậu bảo vệ mình đi." Người Tân Đàm hơi cứng lại.

Kỳ Xán ôm cô, cúi đầu, ánh mắt mờ mịt.
Trên mặt Tân Đàm không nhìn ra cảm xúc sợ hãi, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng cô nói: "Trước khi trở thành zombie, mình ngã từ lầu sáu xuống."
Tân Đàm nhắc tới chuyện cũ, cô nói tiếp: "Lúc đó vì virus nên đầu óc không tỉnh táo lắm, mình còn tưởng là cậu ở phía đối diện, kết quả giẫm hụt một bước. Hiện tại mới mắc tật sợ độ cao."
"Thế thì mình bảo vệ cậu." Vòng tay đang ôm cô của Kỳ Xán siết chặt, anh khẽ nói.
Tân Đàm không giống Kỳ Xán, chỉ cần cô không nhìn xuống mặt đất thì sẽ không sợ, nhưng Kỳ Xán thì khác, anh không nhìn vẫn sợ. Cô thấy Kỳ Xán nói muốn bảo vệ cô nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không buông tay thì hơi bất đắc dĩ.
Tân Đàm ngẫm nghĩ, thử nói sang chuyện khác: "A Xán, cậu còn nhớ lần cậu hẹn mình đến công viên trò chơi không? Hình như chúng ta cũng ngồi cabin màu hồng. Nói không chừng chính là cái chúng ta đang ngồi đấy."
Đương nhiên Kỳ Xán sẽ không quên, anh nhớ ngày đó rất rõ, đời này cũng không thể quên, dù sao lúc chơi vòng đu quay hôm đó thật sự là... quá mất mặt.
...
Hôm đó là một ngày cuối tuần của lớp 11, ánh nắng tươi sáng, gió mát nhẹ nhàng. Vì hẹn được Tân Đàm ra ngoài mà Kỳ Xán còn mời cả anh kế Thẩm Ưu và cô bạn thân Sầm Lê của cô cùng nhau đến công viên trò chơi Vân Thành chơi.
Cả ba người Sầm Lê, Thẩm Ưu và Tân Đàm đều không dễ rủ, nhưng Sầm Lê thích Thẩm Ưu. Kỳ Xán giải quyết xong Thẩm Ưu trước, lại thông qua Thẩm Ưu để câu Sầm Lê mắc câu.
Ngay từ đầu Sầm Lê không đồng ý, cô ấy nói rất hùng hồn: "Kỳ Xán, Đàm Đàm sẽ không đồng ý ở bên cậu đâu, cho nên tôi sẽ không bỏ qua ý kiến của Tân Đàm mà hẹn cậu ấy giúp cậu."
Thiếu niên mười bảy tuổi không hề để ý, nói với cô ấy: "Mới một năm thôi mà, tôi còn có rất nhiều năm. Hơn nữa Đàm Đàm không đồng ý nhưng cũng không từ chối tôi mà, tôi đã theo đuổi cậu ấy một năm rồi!"
"Cười chết, chắc Đàm Đàm cũng không biết cậu theo đuổi cậu ấy suốt một năm đâu." Sầm Lê tết tóc hai bên nhếch môi cười anh.
Kỳ Xán ném mồi nhử ra ngoài: "Tôi hẹn được Thẩm Ưu rồi, rốt cuộc thì cậu có đi không?"
"Đi chứ." Sầm Lê lập tức nói: "Có Thẩm Ưu hay không đều không phải là vấn đề. Đàm Đàm thường xuyên ở lì trong thư viện, tôi sợ cậu ấy bí chết mất, đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt."


Chương trước Chương tiếp
Loading...