Bản Cung Không Cần Tranh Sủng!
Chương 12
Lúc đại công chúa mới ra đời, thân phận của Thục phi còn thấp kém, cố hoàng hậu lại không có con nên đã đón về nuôi dưỡng, cùng đợt đó còn có Trầm Viễn, nhưng Trầm Viễn thì không có vấn đề gì, chỉ có đại công chúa được nuông chiều mà sinh hư, bướng bỉnh vô cùng.
Đến khi cố Hoàng hậu qua đời, Thục phi đón con gái về, nhưng tính cách thì không sửa đổi được nữa rồi.
Đại công chúa thường xuyên đ.ánh m.ắng cung nhân, thủ đoạn t.àn nh.ẫn, nhưng bởi con bé là Hoàng trưởng nữ, mọi người chỉ đánh mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cận Quý phi sau khi lên nắm quyền thì liền tiến hành chính sách t.iết k.iệm, đại công chúa cũng không phải ngoại lệ, cung nhân bị cắt giảm, đồ ăn thì xuống cấp, lụa là gấm vóc, trang sức phấn son, Cận quý phi đều chọn trước rồi mới đến lượt kẻ khác…
Đại công chúa bực tức vô cùng, nhưng Cận quý phi lại là phi tần được Hoàng thượng ưu ái, nên chỉ đành tr.út gi.ận lên người những cung nữ hèn mọn mà thôi.
Trước kia còn có nhiều người, bọn họ còn có thể thay phiên chịu trận, bây giờ chỉ còn lại hai người, đại công chúa ngày ngày đ.ánh m.ắng, người nào chịu nổi.
Cung nữ cũng là người, cũng biết đau, cũng sẽ có s.ẹo,...
Mấy tháng sau, trên mặt còn đỡ, nhưng người đã chỉ còn lại khung xương mà thôi.
Đêm hôm đó Thục phi đến dùng bữa cùng đại công chúa nhưng nhị công chua lại bất ngờ phát sốt, đại công chúa chỉ đành dùng bữa một mình.
Càng ăn con bé càng tức, thế là giận cá ch.ém th.ơt, hất nguyên bàn thức ăn nóng bỏng lên người cung nữ kia, phạt nàng ta một thân bỏng rát quỳ trên nền tuyết.
Thường thì mỗi lần bị ph.ạt như thế thì đều là là hết một đêm.
Cung nữ kia nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, lén lút lẻn vào phòng, lấy lư hương bên giường đại công chúa, l.iên t.ục đ.ập th.ẳng vào gương mặt nhỏ bé ấy.
Nghe nói đến khi bị phát giác, cung nữ ấy vẫn không chịu dừng tay.
Thục phi nhìn v.ũng m.áu lênh láng, th.i th.ể không còn toàn vẹn thì khóc không thành tiếng.
Hoàng trưởng nữ của Đại Nghiệp, cao quý như thế nào, vậy mà lại chỉ có hai cung nữ hầu hạ, còn việc gì nực cười hơn được nữa…
Thục phi cởi bỏ trang phục sang trọng, tháo hết trang sức, chỉ mặc một chiếc váy trắng.
“Không phế Cận phi, Giang Uyển Nhi tuyệt không ăn cơm uống nước!”
…
Sau khi đại công chúa xảy ra chuyện, Hoàng thượng đột nhiên đi đến điện Đỗ Đồng của cố hoàng hậu.
Đây là điều mà ai nấy đều không thể dự liệu tới.
Cùng lúc đó, Đào Kiêu cũng tới Sơ Nguyệt cư.
Đào Kiêu, thái giám thân cận của cố Hoàng hậu, sau này bị điều đến lãnh cung làm tổng quản.
“Nương nương, nô tài đã sửa xong lãnh cung, nên đến đây làm việc.”
Cái ch.ết của cố Hoàng hậu, nói ra thì rất hoang đường.
Nàng ấy và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, thân phận cao quý, xứng đáng làm hậu.
Chỉ có điều bốn năm trôi qua, không hề có tin vui.
Hoàng thượng không do dự mà tuyên bố, các hoàng tử và công chúa trong cung đều là con của Hoàng hậu, có thể tùy ý lựa chọn mà nuôi dưỡng.
Hoàng hậu sau đó đã lựa chọn đại công chúa và Trầm Viễn.
Nhưng sau này, Hoàng hậu đột nhiên có thai, Trầm Viễn được trả về bên mẫu thân.
Mấy tháng sau, nàng ta s.ảy th.ai, Trầm Viễn lại bị đón đi.
Mẫu thân Trầm Viễn đã thương nhớ con đến độ gần như ph.át đ.iên, ngày ngóng đêm trông cuối cùng cũng đến lúc con trở về, đương nhiên sẽ không cho ai mang nó đi lần nữa.
Trong lúc tranh giành với các thái giám, một thái giám “không cẩn thận” đã khiến nàng ấy bị thương, chính là v.ết s.ẹo lớn ngày nay vẫn còn có, Trầm Viễn vẫn bị đưa đi, nghe nói cả đêm hôm đó, hậu cung đều văng vẳng tiếng gào thét đến bi thương của nàng.
Điều nực cười là, nửa năm sau, cố Hoàng hậu lại có thai.
Lần này nàng ta đã rút ra bài học rồi, đợi đến khi đ.ẻ đứa trẻ ra mới trả Trầm Viễn trở về.
Nhưng ngặt nỗi, lần này nàng ta lại s.ảy th.ai, nàng và Hoàng thượng hình như không có duyên về đường con cái.
Trong lúc tâm trạng suy sụp, cố Hoàng hậu lại cho rằng Trầm Viễn cố ý hại con của nàng ấy, nếu như không phải thằng bé ra tay, vì sao cái thai lại mất được chứ???
Cuối cùng, cố Hoàng hậu phát hiện Trầm Viễn và mẫu thân của thằng bé nói chuyện với nhau ở bên ngoài điện Đỗ Đồng, nổi giận đùng đùng, cầm thanh đ.oản k.iếm mà Hoàng thượng ban tặng đuổi theo Trầm Viễn, Trầm Viễn và mẫu thân chạy trốn, cố Hoàng hậu sau đó bị trượt ngã đ.oản k.iếm g.ăm thẳng vào tim.
Hoàng hậu của một nước mà lại b.ỏ m.ạng dưới chính đ.oản đ.ao của mình.
Hoàng thượng và Thái hậu vì muốn giữ thể diện nên mới nói cố Hoàng hậu vì bệnh mà mất, để xoa dịu cơn thịnh nộ của bên ngoại Hoàng hậu, liền đem mẫu thân của Trầm Viễn nhốt vào lãnh cung.
Đào Kiêu và các cung nhân khác lần lượt được phân bổ đến các cung thất khác của hậu cung, không rõ tung tích nữa.
Ta hỏi Đào Kiêu, vì sao lại đến với ta vào lúc này.
Đào Kiêu đáp, bởi vì nô tài sinh ra đã có một sứ mệnh riêng, chỉ có thể hầu hạ Hoàng hậu.
Ta xoa chiếc bụng đang kêu ca vì đói của mình, lòng thầm nghĩ, đã đến lúc rồi.
Ta viết một lá thư, không gửi cho bá phụ, cũng không gửi cho các bằng hữu của phụ thân.
Mà gửi đến phủ của Kinh Dương hầu.
Kinh Dương Cận đọc thư xong thì vội vàng triệu tập thuộc hạ, mấy giờ sau thì tháo mũ quan, tự mình đi đến thư phòng thỉnh tội.
Hoàng thượng từ vừa điện Đỗ Đồng trở về, Cận Chuẩn nói với ngài ấy, phẩm đức của nữ nhi Cận gia không đủ, xin Hoàng thượng phế truất phi vị, để làm r.ăn đ.e.
Hoàng thượng ngơ ngác, ngài ấy mới trở về từ cuộc đối đầu căng thẳng với quần thần ở trên triều vì một lòng muốn lập hậu cho Cận quý phi, kết quả nhạc phụ lại đến tận đây đ.âm cho một nh.át d.ao.
Hoàng thượng nói, “Kinh Dương hầu không cần hoang mang, nếu như có kẻ u.y h.iếp ngươi, trẫm sẽ x.ử l/ý.”
Nhưng Kinh Dương hầu căn bản không tin.
Thật là thú vị, thân là Hoàng thượng nhưng lại ph.á h.oại cung quy, vậy mà kẻ cùng thuyền cuối cùng lại không dám đặt niềm tin nơi ngài ấy.
Trong bức thư ta gửi cho Kinh Dương hầu, thực ra chẳng có lời c.ảnh c.áo, cũng chẳng có sự u.y h.iếp nào cả, chỉ có duy nhất một câu, “Hoàng thượng sẽ không phạm sai.”
Hoàng thượng sẽ không phạm sai, không bao giờ, nếu như thật sự có chuyện đó thì nhất định là có kẻ tiểu nhân cố ý che giấu, lừa gạt Hoàng thượng.
Chỉ cần tr.ừ kh.ử kẻ tiểu nhân đó, vậy thì Hoàng thượng chẳng phải vẫn là một Hoàng thượng tốt sao?
Ta chỉ muốn Kinh Dương hầu suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu như Cận thị tiếp tục khiến hậu cung rơi vào bể lửa, Hoàng thượng tiếp tục đi theo con đường của một hôn quân, cuối cùng, ai sẽ là kẻ hứng chịu tất cả.
Cận thị ư?
Cận Chuẩn?
Hay toàn bộ Kinh Dương hầu phủ?
Thật đáng tiếc, Cận thị có gan tranh hậu, nhưng Cận Chuẩn thì không, tự mình đến hủy tiền đồ của con gái.
Mà thứ ta làm chỉ là, viết một bức thư mà thôi…
Kinh Dương hầu thỉnh tội xong, Hoàng thượng vừa bất ngờ vừa tức giận, đùng đùng ch.ửi m.ắng quần thần k.ết b.è k.ết ph.ái chèn ép đế vương, b.ức h.ại trung thần, sau đó cung kính tiễn nhạc phụ ra về.
Cận Chuẩn thiếu điều khóc tu tu: Các vị đại nhân xin hãy nghe ta nói, ta trong sạch mà, ta không muốn nữ nhi làm Hoàng hậu đâu!
Kiểm duyệt đài làm việc ngày đêm, tin tức được truyền đi khắp nơi.
Cận thị lại muốn tổ chức yến tiệc, nhưng hậu cung đã chẳng còn ai dám tham gia.
Ta và Thục phi đã tuyệt thực ba ngày, nếu như nhịn thêm chút nữa, Hoàng thượng có lẽ sẽ xuống nước thôi.
Không ngờ, Hoàng thượng không xuống nước, các hoàng tử đã động thủ trước rồi.
Thục phi gần như khóc đến ch.êt đi sống lại trước linh cữu của đại công chúa.
Trầm Dương mặc dù không có nhiều tình cảm với đại tỷ nhưng lại thương xót mẫu thân nên cứ chạy đi chạy lại.
Trường Sinh liền xin nghỉ phép, chăm sóc bạn mình.
Trầm Viễn đưa theo các đệ đệ đến chia buồn với đại công chúa, Tổ phụ của Hàn Nhiễm là Thượng thư lễ bộ nên thằng bé rất thông thạo với những việc cúng tế như thế này, vừa nhìn đã phát hiện ra điểm bất thường.
Tang lễ của công chúa đáng lẽ phải dùng đồ ngọc nhiều nhất, sau đó mới đến đồ bạc, nhưng ngày hôm nay, vàng được thay bằng đồng thau, ngọc cũng là đồ chất lượng thấp.
Hàn Nhiễm lén nói chuyện này với Trầm Tích, đồng thời còn dặn dò thêm, “Đừng nói với Thục phi nương nương, người đã đủ đau khổ rồi, âm thầm đến nội vụ phủ bảo họ đổi đi là được.”
Trầm Dương bình thường sốc nổi nhất, vậy mà cũng cảm thấy Hàn Nhiễm nói rất có lý, hà tất phải khiến mẫu thân thêm đau lòng.
Nhưng Trầm Viễn không chịu nổi nữa.
Từ sau khi đến ở cùng với cố Hoàng hậu, mặc dù Đại công chúa bướng bỉnh, khó chiều, nhưng cũng không cưỡng nổi sự ngoan ngoãn và đáng yêu của thằng bé.
Suốt những năm sống cô độc sau điện Đỗ Đồng, chỉ có đại công chúa là người duy nhất ghé thăm, nên đối với Trầm Viễn, đó là người thân duy nhất còn lại trên đời của nó.
Trầm Dương từ đầu vẫn không cảm nhận được gì cả, dù sao tỷ tỷ rất hay nổi cáu, m.ắng người, còn hay cười nó ngốc nữa.
Nhưng mẫu thân nhu mì và nhị tỷ dịu dàng mọi khi giờ này đều khóc tới mức thiếu điều ngất đi, người đại ca vẫn luôn cứng cỏi dẫn dắt, bảo ban các đệ đệ, giờ này lại đột nhiên bật khóc, nó mới ý thức được, đại tỷ thật sự mất rồi.
Nó không thông minh như Trầm Tích, làm chuyện gì chậm hơn người khác một nhịp, vậy là, đại tỷ của nó mất rồi, thật sự bỏ nó mà đi rồi.
Trầm Dương cũng bắt đầu khóc nấc.
Trường Sinh giả bộ hờ hững cầm một chiếc khăn tay đến, nhưng Trầm Dương lại trực tiếp lấy vạt áo của bạn mình để lau nước mắt.
Trầm Tích đứng yên ở bên cạnh, không nói gì.
Trầm Viễn nhìn các đệ đệ, “Ta biết mọi người không thích tỷ ấy, tỷ ấy là do mẫu… là do cố Hoàng hậu nuôi lớn, không ai nói cho tỷ ấy biết rằng tỷ ấy không phải là con ruột của Hoàng hậu, nên sau này tỷ ấy đã tận mắt nhìn cố Hoàng hậu từng chút từng chút một ph.át đ.iên.”
“Mỗi lần cố Hoàng hậu l.ên c.ơn đ.ánh người, ta đều chạy trốn, nhưng tỷ ấy đều không trốn.”
“Tỷ ấy chỉ là … không gặp được người tốt… Trầm Tích, thực ra tỷ ấy rất ngưỡng mộ đệ.”
Trầm Tích vén vạt áo quỳ xuống, xụt xịt nói, “Đại ca đừng nói nữa, nói nữa đệ cũng sẽ khóc mất.”
Tử Xuyên thấy các bạn quỳ xuống thì cũng quỳ theo, “Trầm ca đừng nói nữa, ta vốn dĩ không thích đại công chúa, nhưng ca nói như vậy ta cũng sẽ khóc mất.”
Hàn Nhiễm đứng ở bên cạnh, do dự một lúc cũng định quỳ xuống, không ngờ mới khuỵu gối đã bị mấy đứa trẻ còn lại nhắc nhở, “Đứng dậy! Không được quỳ.”
Hàn Nhiễm gật đầu, sau đó chạy đi.
Thằng bé chạy đến chỗ tổ phụ Hàn thượng thư.
“Tang lễ của đại công chúa có vấn đề, các hoàng tử đều quỳ trước linh cữu, các nội mệnh phụ thì thi nhau tuyệt thực, gia gia, người còn chờ đợi gì nữa? Mau cùng với các lão thần đến m.ắng Hoàng thượng… à không, con nói nhầm… đến khuyên Hoàng thượng đi.”
Ngày hôm đó, Đào Kiêu mở cửa lớn của Sơ Nguyệt cư.
Hoàng thượng đến rồi, trông gầy đi trông thấy.
Náo loạt một trận như thế, ngài ấy thực ra cũng chịu không ít áp lực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, thân là đế vương, vì sao lại bị quần thần é/p đến bước đường này?
Nghĩ mãi mà không ra, nên quyết định đến tìm ta.
“Nàng thắng rồi, Ngọc Tử Hành, Cận thị đã bị phế, giam vào lãnh cung, bọn họ không để nàng ấy nuôi dưỡng hoàng tử nữa, nói là muốn tìm một dưỡng mẫu khác.”
Ta không nói gì.
“Bọn họ muốn trẫm lập hậu, nhưng trẫm nói cho nàng biết, đừng nằm mơ.”
“Hoàng thượng, thần thiếp đã tuyệt thực bốn ngày, rất đói, rất khát, ngài có việc thì mau nói, thần thiếp phải đi ăn chút gì đó ngay bây giờ.”
“Không phải nàng muốn làm hoàng hậu sao, trẫm sẽ không để nàng đắc ý đâu!”
Ta cảm thấy Hoàng thượng thật sự quá ấu trĩ, lẽ nào sự tồn tại của Cận thị thực sự khiến ngài ấy trở nên mất trí rồi.
Lúc ta mới tiến cung vẫn còn không đến nỗi nào cơ mà…
“Hoàng thượng, người không muốn thần thiếp làm hậu, thần thiếp đương nhiên sẽ không phản bác, vậy thì Hoàng thượng tìm lấy một người có khả năng làm hoàng hậu, có dũng khí để làm hoàng hậu là được rồi. Thần thiếp thực sự mệt mỏi, thứ lỗi ta phải đi ăn trước.”
Hoàng thượng đột nhiên lao đến, nắm lấy tay ta.
“Nàng từ trước đến giờ đều không coi trẫm ra gì đúng không? Được, trẫm sẽ cho nàng biết, ai mới là nam nhân của nàng!”
Ngài ấy kéo ta đến phòng ngủ.
Mấy ngày nay ta không ăn không uống, hoa mắt chóng mặt, chẳng mấy chốc thấy xung quanh tối dần, ngất đi.
…
Đợi đến khi ta tỉnh dậy, Phúc Bảo và Đào Kiêu đã đứng bên cạnh giường ngủ, cười hiền, “Các điện hạ ơi, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!”
“Hoàng hậu?”
Đào Kiêu, “Nương nương đã được phong làm hoàng hậu, ngày hôm kia thánh chỉ vừa tới, lễ sắc phong sẽ tổ chức vào mùng 10 tháng sau.”
Vậy là kì nghỉ đã kết thúc rồi, ta lại phải vào việc thôi!
…
Đến khi cố Hoàng hậu qua đời, Thục phi đón con gái về, nhưng tính cách thì không sửa đổi được nữa rồi.
Đại công chúa thường xuyên đ.ánh m.ắng cung nhân, thủ đoạn t.àn nh.ẫn, nhưng bởi con bé là Hoàng trưởng nữ, mọi người chỉ đánh mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cận Quý phi sau khi lên nắm quyền thì liền tiến hành chính sách t.iết k.iệm, đại công chúa cũng không phải ngoại lệ, cung nhân bị cắt giảm, đồ ăn thì xuống cấp, lụa là gấm vóc, trang sức phấn son, Cận quý phi đều chọn trước rồi mới đến lượt kẻ khác…
Đại công chúa bực tức vô cùng, nhưng Cận quý phi lại là phi tần được Hoàng thượng ưu ái, nên chỉ đành tr.út gi.ận lên người những cung nữ hèn mọn mà thôi.
Trước kia còn có nhiều người, bọn họ còn có thể thay phiên chịu trận, bây giờ chỉ còn lại hai người, đại công chúa ngày ngày đ.ánh m.ắng, người nào chịu nổi.
Cung nữ cũng là người, cũng biết đau, cũng sẽ có s.ẹo,...
Mấy tháng sau, trên mặt còn đỡ, nhưng người đã chỉ còn lại khung xương mà thôi.
Đêm hôm đó Thục phi đến dùng bữa cùng đại công chúa nhưng nhị công chua lại bất ngờ phát sốt, đại công chúa chỉ đành dùng bữa một mình.
Càng ăn con bé càng tức, thế là giận cá ch.ém th.ơt, hất nguyên bàn thức ăn nóng bỏng lên người cung nữ kia, phạt nàng ta một thân bỏng rát quỳ trên nền tuyết.
Thường thì mỗi lần bị ph.ạt như thế thì đều là là hết một đêm.
Cung nữ kia nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, lén lút lẻn vào phòng, lấy lư hương bên giường đại công chúa, l.iên t.ục đ.ập th.ẳng vào gương mặt nhỏ bé ấy.
Nghe nói đến khi bị phát giác, cung nữ ấy vẫn không chịu dừng tay.
Thục phi nhìn v.ũng m.áu lênh láng, th.i th.ể không còn toàn vẹn thì khóc không thành tiếng.
Hoàng trưởng nữ của Đại Nghiệp, cao quý như thế nào, vậy mà lại chỉ có hai cung nữ hầu hạ, còn việc gì nực cười hơn được nữa…
Thục phi cởi bỏ trang phục sang trọng, tháo hết trang sức, chỉ mặc một chiếc váy trắng.
“Không phế Cận phi, Giang Uyển Nhi tuyệt không ăn cơm uống nước!”
…
Sau khi đại công chúa xảy ra chuyện, Hoàng thượng đột nhiên đi đến điện Đỗ Đồng của cố hoàng hậu.
Đây là điều mà ai nấy đều không thể dự liệu tới.
Cùng lúc đó, Đào Kiêu cũng tới Sơ Nguyệt cư.
Đào Kiêu, thái giám thân cận của cố Hoàng hậu, sau này bị điều đến lãnh cung làm tổng quản.
“Nương nương, nô tài đã sửa xong lãnh cung, nên đến đây làm việc.”
Cái ch.ết của cố Hoàng hậu, nói ra thì rất hoang đường.
Nàng ấy và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, thân phận cao quý, xứng đáng làm hậu.
Chỉ có điều bốn năm trôi qua, không hề có tin vui.
Hoàng thượng không do dự mà tuyên bố, các hoàng tử và công chúa trong cung đều là con của Hoàng hậu, có thể tùy ý lựa chọn mà nuôi dưỡng.
Hoàng hậu sau đó đã lựa chọn đại công chúa và Trầm Viễn.
Nhưng sau này, Hoàng hậu đột nhiên có thai, Trầm Viễn được trả về bên mẫu thân.
Mấy tháng sau, nàng ta s.ảy th.ai, Trầm Viễn lại bị đón đi.
Mẫu thân Trầm Viễn đã thương nhớ con đến độ gần như ph.át đ.iên, ngày ngóng đêm trông cuối cùng cũng đến lúc con trở về, đương nhiên sẽ không cho ai mang nó đi lần nữa.
Trong lúc tranh giành với các thái giám, một thái giám “không cẩn thận” đã khiến nàng ấy bị thương, chính là v.ết s.ẹo lớn ngày nay vẫn còn có, Trầm Viễn vẫn bị đưa đi, nghe nói cả đêm hôm đó, hậu cung đều văng vẳng tiếng gào thét đến bi thương của nàng.
Điều nực cười là, nửa năm sau, cố Hoàng hậu lại có thai.
Lần này nàng ta đã rút ra bài học rồi, đợi đến khi đ.ẻ đứa trẻ ra mới trả Trầm Viễn trở về.
Nhưng ngặt nỗi, lần này nàng ta lại s.ảy th.ai, nàng và Hoàng thượng hình như không có duyên về đường con cái.
Trong lúc tâm trạng suy sụp, cố Hoàng hậu lại cho rằng Trầm Viễn cố ý hại con của nàng ấy, nếu như không phải thằng bé ra tay, vì sao cái thai lại mất được chứ???
Cuối cùng, cố Hoàng hậu phát hiện Trầm Viễn và mẫu thân của thằng bé nói chuyện với nhau ở bên ngoài điện Đỗ Đồng, nổi giận đùng đùng, cầm thanh đ.oản k.iếm mà Hoàng thượng ban tặng đuổi theo Trầm Viễn, Trầm Viễn và mẫu thân chạy trốn, cố Hoàng hậu sau đó bị trượt ngã đ.oản k.iếm g.ăm thẳng vào tim.
Hoàng hậu của một nước mà lại b.ỏ m.ạng dưới chính đ.oản đ.ao của mình.
Hoàng thượng và Thái hậu vì muốn giữ thể diện nên mới nói cố Hoàng hậu vì bệnh mà mất, để xoa dịu cơn thịnh nộ của bên ngoại Hoàng hậu, liền đem mẫu thân của Trầm Viễn nhốt vào lãnh cung.
Đào Kiêu và các cung nhân khác lần lượt được phân bổ đến các cung thất khác của hậu cung, không rõ tung tích nữa.
Ta hỏi Đào Kiêu, vì sao lại đến với ta vào lúc này.
Đào Kiêu đáp, bởi vì nô tài sinh ra đã có một sứ mệnh riêng, chỉ có thể hầu hạ Hoàng hậu.
Ta xoa chiếc bụng đang kêu ca vì đói của mình, lòng thầm nghĩ, đã đến lúc rồi.
Ta viết một lá thư, không gửi cho bá phụ, cũng không gửi cho các bằng hữu của phụ thân.
Mà gửi đến phủ của Kinh Dương hầu.
Kinh Dương Cận đọc thư xong thì vội vàng triệu tập thuộc hạ, mấy giờ sau thì tháo mũ quan, tự mình đi đến thư phòng thỉnh tội.
Hoàng thượng từ vừa điện Đỗ Đồng trở về, Cận Chuẩn nói với ngài ấy, phẩm đức của nữ nhi Cận gia không đủ, xin Hoàng thượng phế truất phi vị, để làm r.ăn đ.e.
Hoàng thượng ngơ ngác, ngài ấy mới trở về từ cuộc đối đầu căng thẳng với quần thần ở trên triều vì một lòng muốn lập hậu cho Cận quý phi, kết quả nhạc phụ lại đến tận đây đ.âm cho một nh.át d.ao.
Hoàng thượng nói, “Kinh Dương hầu không cần hoang mang, nếu như có kẻ u.y h.iếp ngươi, trẫm sẽ x.ử l/ý.”
Nhưng Kinh Dương hầu căn bản không tin.
Thật là thú vị, thân là Hoàng thượng nhưng lại ph.á h.oại cung quy, vậy mà kẻ cùng thuyền cuối cùng lại không dám đặt niềm tin nơi ngài ấy.
Trong bức thư ta gửi cho Kinh Dương hầu, thực ra chẳng có lời c.ảnh c.áo, cũng chẳng có sự u.y h.iếp nào cả, chỉ có duy nhất một câu, “Hoàng thượng sẽ không phạm sai.”
Hoàng thượng sẽ không phạm sai, không bao giờ, nếu như thật sự có chuyện đó thì nhất định là có kẻ tiểu nhân cố ý che giấu, lừa gạt Hoàng thượng.
Chỉ cần tr.ừ kh.ử kẻ tiểu nhân đó, vậy thì Hoàng thượng chẳng phải vẫn là một Hoàng thượng tốt sao?
Ta chỉ muốn Kinh Dương hầu suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu như Cận thị tiếp tục khiến hậu cung rơi vào bể lửa, Hoàng thượng tiếp tục đi theo con đường của một hôn quân, cuối cùng, ai sẽ là kẻ hứng chịu tất cả.
Cận thị ư?
Cận Chuẩn?
Hay toàn bộ Kinh Dương hầu phủ?
Thật đáng tiếc, Cận thị có gan tranh hậu, nhưng Cận Chuẩn thì không, tự mình đến hủy tiền đồ của con gái.
Mà thứ ta làm chỉ là, viết một bức thư mà thôi…
Kinh Dương hầu thỉnh tội xong, Hoàng thượng vừa bất ngờ vừa tức giận, đùng đùng ch.ửi m.ắng quần thần k.ết b.è k.ết ph.ái chèn ép đế vương, b.ức h.ại trung thần, sau đó cung kính tiễn nhạc phụ ra về.
Cận Chuẩn thiếu điều khóc tu tu: Các vị đại nhân xin hãy nghe ta nói, ta trong sạch mà, ta không muốn nữ nhi làm Hoàng hậu đâu!
Kiểm duyệt đài làm việc ngày đêm, tin tức được truyền đi khắp nơi.
Cận thị lại muốn tổ chức yến tiệc, nhưng hậu cung đã chẳng còn ai dám tham gia.
Ta và Thục phi đã tuyệt thực ba ngày, nếu như nhịn thêm chút nữa, Hoàng thượng có lẽ sẽ xuống nước thôi.
Không ngờ, Hoàng thượng không xuống nước, các hoàng tử đã động thủ trước rồi.
Thục phi gần như khóc đến ch.êt đi sống lại trước linh cữu của đại công chúa.
Trầm Dương mặc dù không có nhiều tình cảm với đại tỷ nhưng lại thương xót mẫu thân nên cứ chạy đi chạy lại.
Trường Sinh liền xin nghỉ phép, chăm sóc bạn mình.
Trầm Viễn đưa theo các đệ đệ đến chia buồn với đại công chúa, Tổ phụ của Hàn Nhiễm là Thượng thư lễ bộ nên thằng bé rất thông thạo với những việc cúng tế như thế này, vừa nhìn đã phát hiện ra điểm bất thường.
Tang lễ của công chúa đáng lẽ phải dùng đồ ngọc nhiều nhất, sau đó mới đến đồ bạc, nhưng ngày hôm nay, vàng được thay bằng đồng thau, ngọc cũng là đồ chất lượng thấp.
Hàn Nhiễm lén nói chuyện này với Trầm Tích, đồng thời còn dặn dò thêm, “Đừng nói với Thục phi nương nương, người đã đủ đau khổ rồi, âm thầm đến nội vụ phủ bảo họ đổi đi là được.”
Trầm Dương bình thường sốc nổi nhất, vậy mà cũng cảm thấy Hàn Nhiễm nói rất có lý, hà tất phải khiến mẫu thân thêm đau lòng.
Nhưng Trầm Viễn không chịu nổi nữa.
Từ sau khi đến ở cùng với cố Hoàng hậu, mặc dù Đại công chúa bướng bỉnh, khó chiều, nhưng cũng không cưỡng nổi sự ngoan ngoãn và đáng yêu của thằng bé.
Suốt những năm sống cô độc sau điện Đỗ Đồng, chỉ có đại công chúa là người duy nhất ghé thăm, nên đối với Trầm Viễn, đó là người thân duy nhất còn lại trên đời của nó.
Trầm Dương từ đầu vẫn không cảm nhận được gì cả, dù sao tỷ tỷ rất hay nổi cáu, m.ắng người, còn hay cười nó ngốc nữa.
Nhưng mẫu thân nhu mì và nhị tỷ dịu dàng mọi khi giờ này đều khóc tới mức thiếu điều ngất đi, người đại ca vẫn luôn cứng cỏi dẫn dắt, bảo ban các đệ đệ, giờ này lại đột nhiên bật khóc, nó mới ý thức được, đại tỷ thật sự mất rồi.
Nó không thông minh như Trầm Tích, làm chuyện gì chậm hơn người khác một nhịp, vậy là, đại tỷ của nó mất rồi, thật sự bỏ nó mà đi rồi.
Trầm Dương cũng bắt đầu khóc nấc.
Trường Sinh giả bộ hờ hững cầm một chiếc khăn tay đến, nhưng Trầm Dương lại trực tiếp lấy vạt áo của bạn mình để lau nước mắt.
Trầm Tích đứng yên ở bên cạnh, không nói gì.
Trầm Viễn nhìn các đệ đệ, “Ta biết mọi người không thích tỷ ấy, tỷ ấy là do mẫu… là do cố Hoàng hậu nuôi lớn, không ai nói cho tỷ ấy biết rằng tỷ ấy không phải là con ruột của Hoàng hậu, nên sau này tỷ ấy đã tận mắt nhìn cố Hoàng hậu từng chút từng chút một ph.át đ.iên.”
“Mỗi lần cố Hoàng hậu l.ên c.ơn đ.ánh người, ta đều chạy trốn, nhưng tỷ ấy đều không trốn.”
“Tỷ ấy chỉ là … không gặp được người tốt… Trầm Tích, thực ra tỷ ấy rất ngưỡng mộ đệ.”
Trầm Tích vén vạt áo quỳ xuống, xụt xịt nói, “Đại ca đừng nói nữa, nói nữa đệ cũng sẽ khóc mất.”
Tử Xuyên thấy các bạn quỳ xuống thì cũng quỳ theo, “Trầm ca đừng nói nữa, ta vốn dĩ không thích đại công chúa, nhưng ca nói như vậy ta cũng sẽ khóc mất.”
Hàn Nhiễm đứng ở bên cạnh, do dự một lúc cũng định quỳ xuống, không ngờ mới khuỵu gối đã bị mấy đứa trẻ còn lại nhắc nhở, “Đứng dậy! Không được quỳ.”
Hàn Nhiễm gật đầu, sau đó chạy đi.
Thằng bé chạy đến chỗ tổ phụ Hàn thượng thư.
“Tang lễ của đại công chúa có vấn đề, các hoàng tử đều quỳ trước linh cữu, các nội mệnh phụ thì thi nhau tuyệt thực, gia gia, người còn chờ đợi gì nữa? Mau cùng với các lão thần đến m.ắng Hoàng thượng… à không, con nói nhầm… đến khuyên Hoàng thượng đi.”
Ngày hôm đó, Đào Kiêu mở cửa lớn của Sơ Nguyệt cư.
Hoàng thượng đến rồi, trông gầy đi trông thấy.
Náo loạt một trận như thế, ngài ấy thực ra cũng chịu không ít áp lực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, thân là đế vương, vì sao lại bị quần thần é/p đến bước đường này?
Nghĩ mãi mà không ra, nên quyết định đến tìm ta.
“Nàng thắng rồi, Ngọc Tử Hành, Cận thị đã bị phế, giam vào lãnh cung, bọn họ không để nàng ấy nuôi dưỡng hoàng tử nữa, nói là muốn tìm một dưỡng mẫu khác.”
Ta không nói gì.
“Bọn họ muốn trẫm lập hậu, nhưng trẫm nói cho nàng biết, đừng nằm mơ.”
“Hoàng thượng, thần thiếp đã tuyệt thực bốn ngày, rất đói, rất khát, ngài có việc thì mau nói, thần thiếp phải đi ăn chút gì đó ngay bây giờ.”
“Không phải nàng muốn làm hoàng hậu sao, trẫm sẽ không để nàng đắc ý đâu!”
Ta cảm thấy Hoàng thượng thật sự quá ấu trĩ, lẽ nào sự tồn tại của Cận thị thực sự khiến ngài ấy trở nên mất trí rồi.
Lúc ta mới tiến cung vẫn còn không đến nỗi nào cơ mà…
“Hoàng thượng, người không muốn thần thiếp làm hậu, thần thiếp đương nhiên sẽ không phản bác, vậy thì Hoàng thượng tìm lấy một người có khả năng làm hoàng hậu, có dũng khí để làm hoàng hậu là được rồi. Thần thiếp thực sự mệt mỏi, thứ lỗi ta phải đi ăn trước.”
Hoàng thượng đột nhiên lao đến, nắm lấy tay ta.
“Nàng từ trước đến giờ đều không coi trẫm ra gì đúng không? Được, trẫm sẽ cho nàng biết, ai mới là nam nhân của nàng!”
Ngài ấy kéo ta đến phòng ngủ.
Mấy ngày nay ta không ăn không uống, hoa mắt chóng mặt, chẳng mấy chốc thấy xung quanh tối dần, ngất đi.
…
Đợi đến khi ta tỉnh dậy, Phúc Bảo và Đào Kiêu đã đứng bên cạnh giường ngủ, cười hiền, “Các điện hạ ơi, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!”
“Hoàng hậu?”
Đào Kiêu, “Nương nương đã được phong làm hoàng hậu, ngày hôm kia thánh chỉ vừa tới, lễ sắc phong sẽ tổ chức vào mùng 10 tháng sau.”
Vậy là kì nghỉ đã kết thúc rồi, ta lại phải vào việc thôi!
…