Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 16
Đóa hoa trắng im lặng ba giây, sau đó vô cùng bình tĩnh nói: "Ừm, cuối tuần trước học mệt quá, cho nên muốn làm đồ thủ công."
Tô Tư Doanh nhìn Bạch Dĩ Dung, khuôn mặt tái nhợt cong lên nụ cười, "Cảm ơn nhé, mượn câu nói tốt lành của em, tôi sẽ không sao nữa. À đúng rồi, em thi thế nào?"
Bạch Dĩ Dung chu miệng, "Không tốt, Tiếng Anh khó quá, sau này vẫn phải nhờ chị giảng đề cho em."
Tô Tư Doanh cười lên, "Mẹ em là giáo viên Tiếng Anh cơ mà, sao còn phải nhờ tôi?"
"Mẹ chê vấn đề em hỏi quá ngốc, thường xuyên từ chối trả lời."
"..." Tô Tư Doanh nhìn vành tai ửng hồng của Bạch Dĩ Dung, mím môi cười lên.
Bạch Dĩ Dung không nói tiếp, sắc mặt không có gì khác thường, nhưng vệt đỏ trên vành tai sớm đã lọt vào trong mắt người đối diện.
Trong lòng Tô Tư Doanh nghi hoặc, rõ ràng cô gái này đang xấu hổ, nhưng lại giả vờ làm vẻ bình tĩnh. Nếu không phải phát hiện ra bí mật trên tai Bạch Dĩ Dung, Tô Tư Doanh cũng đã bị lừa.
Nên là, đóa hoa trắng vẫn là đóa hoa trắng, da mặt mỏng, sẽ xấu hổ.
Tô Tư Doanh nổi lên tâm tư trêu đùa, muốn tiếp tục đùa giỡn Bạch Dĩ Dung, nhìn xem Bạch Dĩ Dung có thể giả vờ tới khi nào, kết quả còn chưa kịp lên tiếng, đã bị đóa hoa trắng ôm lấy cơ thể.
"Sau này em sẽ không dẫn chị đi linh tinh nữa, tuy chị nói bản thân không sao, nhưng em thật sự cảm thấy rất áy náy."
Tư thế ôm người của đóa hoa trắng không phải là sự ỷ lại tặng cho cái ôm, mà mang theo cảm giác bảo vệ.
"Em xin lỗi."
Tô Tư Doanh cảm nhận được hai tay đóa hoa trắng co chặt, ngây ra một lúc, sau đó giơ tay vỗ lên lưng Bạch Dĩ Dung, "Em không cần tự trách, em cũng ăn kem mà có sao đâu, cho nên là vấn đề của bản thân tôi. Đừng nói xin lỗi nữa, nếu em thật sự áy náy, thì nói mấy câu dễ nghe với giáo viên Toán về tôi là được."
Bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học, giáo viên Toán như thể có thâm thù đại hận với Tô Tư Doanh, vừa nhìn thấy cô là nhăn mày. Mà đóa hoa trắng là học trò được giáo viên Toán yêu thương, rõ ràng vị này đã có đại diện môn của riêng mình, nhưng chuyện gì cũng muốn tìm đóa hoa trắng, đại diện môn giống như trưng làm cảnh. May mà đại diện môn Toán là nam sinh, hùng hùng hổ hổ, không quan tâm tới những chuyện này, cậu chàng không cảm thấy chuyện này có gì không thỏa đáng, còn thấy có người giúp mình làm việc là một chuyện tốt.
Nam sinh cấp ba có lúc thật sự ngốc nghếch đáng yêu, khi Tô Tư Doanh nhắc tới chuyện này với Hạ Đông, phát hiện cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt, lại càng cảm thấy học sinh cấp ba đơn thuần giống như trang giấy trắng.
Tô Tư Doanh nhắc tới những chuyện này, chẳng qua là để đối phương đừng tự trách nữa. Kiểu giáo viên quy chụp lung tung với học sinh yếu kém này, cô cũng không có thiện cảm.
Bạch Dĩ Dung buông Tô Tư Doanh ra, hai người nhìn nhau, vành tai trắng trẻo của Bạch Dĩ Dung đã đỏ ửng, "Tóm lại, hiện tại nhìn chị không sao là em yên tâm rồi, sau này đảm bảo sẽ không đào hố chị nữa."
Tô Tư Doanh cười cười, "Được, không đào hố cho tôi thì phải mời tôi ăn cơm đấy."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
Hai người nhìn nhau cười lên, đóa hoa trắng với vành tai đỏ ửng kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường hôm nay. Nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Bạch Dĩ Dung để ý thời gian, nói: "Em làm phiền chị lâu quá rồi, chị nên đi nghỉ đi."
"Ở lại ăn tối đi, không thể để em tới một chuyến công cốc được."
Tô Tư Doanh đang nói, bố Tô nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài giữ Bạch Dĩ Dung ở lại ăn tối, còn nói muốn gọi cả cô Hứa và chú Bạch tới, tụ tập một bữa.
Từ đầu tới cuối mẹ Tô không nói một lời, Bạch Dĩ Dung nhìn một cái, ngoan ngoãn cười nói: "Cảm ơn cô chú, hôm nay mẹ cháu trực đêm, không tiện làm phiền cô chú ạ."
Bố Tô vẫn nói "Vậy vừa hay, cháu gọi bố cháu tới đi", Bạch Dĩ Dung đã nhanh chóng khoác cặp, "Cảm ơn chú, khiến Tư Doanh bị bệnh cháu đã hổ thẹn lắm rồi, lần này tới đây cũng là để xin lỗi, sao còn mặt mũi ở lại ăn uống chứ ạ. Đợi sau khi đại học xong, thời gian còn nhiều, cháu sẽ cùng bố mẹ tới thăm nhà mình ạ."
Bạch Dĩ Dung đã nói tới bước này, bố Tô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiễn cô ra cửa, mãi tới khi thấy Bạch Dĩ Dung chạy tới cửa cầu thang, mới đóng cửa lại.
Mẹ Tô thấy cửa đóng lại, liền quay người về phòng.
Tô Tư Doanh mím môi, nhìn chằm chằm cửa nhà, bỗng, có một bàn tay lớn đánh lên đầu cô, cô quay đầu nghe thấy bố nói: "Có lẽ mẹ con bận làm việc, gần đây có chút phiền, con đừng nghĩ nhiều. Đợi hôm nào mẹ tăng ca bố dẫn con ra ngoài ăn đồ ăn ngon."
"Con muốn ăn thịt dê tái."
Bố Tô bật tay một cái, "Chốt!"
Hai bố con đạt được thỏa thuận, Tô Tư Doanh liền cầm túi may mắt chạy về phòng nghỉ ngơi, bố Tô ngâm nga đi nấu bữa tối.
Nói thật lòng, nhìn Bạch Dĩ Dung như thể mười ngón tay không chạm nước, không ngờ lại có thân thủ nhanh nhẹn, nấu ăn ngon, ngay cả làm đồ thủ công cũng khéo như vậy.
Nếu nghĩ như thế... đời trước bị người như thế cắm sừng, hình như cũng rất hợp tình hợp lí.
Nhưng, em gái này rất tốt, tại sao lại không tìm bạn trai đàng hoàng, cứ nhìn trúng loại người như Ninh Sóc vậy chứ?
Nếu ngay từ đầu Ninh Sóc thật lòng thích đóa hoa trắng này, nói với cô từ sớm, cô sẽ không ngăn cản hai người. Có lẽ tâm tư của hắn dành cho đóa hoa trắng vẫn chưa xác định hoàn toàn, có lẽ hắn nghĩ nếu bản thân thất bại, còn có thể quay đầu tiếp tục với lốp dự phòng, tóm lại, phương thức lựa chọn cuối cùng của Ninh Sóc, đã hoàn toàn bộc lộ sự tự ti cùng thấp hèn trong sâu thẳm nhân tính của hắn.
Một lòng một dạ, là nền tảng của tình cảm. Đối với Tô Tư Doanh mà nói, có lẽ hai người yêu nhau sẽ không thể một lòng một dạ với đối phương cả đời, nhưng khi hai người ở bên nhau, trong mắt họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, đó mới là tình yêu.
Tô Tư Doanh nghĩ lung ta lung tung, cảm giác sau khi nói chuyện với đóa hoa trắng, cảm giác khó chịu còn sót lại cuối cùng trong dạ dày cũng lặng lẽ biến mất. Cô lại nhìn túi may mắn, sau đó đặt nó ngay ngắn vào trong ngăn kéo bàn học, rồi nghiên cứu thành tích cùng đề thi của bản thân.
Có thể nói, thành tích thi cử lần này khiến Tô Tư Doanh nhìn thấy ánh sáng tương lai, nhưng, bản thân cô biết rõ, điểm cô đạt được đều là kiến thức cơ bản, đợi khi ôn tập xong cả quyển, muốn giành được nhiều điểm hơn lại càng khó.
Chỉ là, cho dù thế nào, có thể đạt được thành tích trong top 100 toàn khối đã là một chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Tô Tư Doanh vốn theo học trường chuyên trong tỉnh, mỗi khối lớp đều có bốn lớp thực nghiệm, hơn nữa vì để tạo không khí căng thẳng để học sinh cạnh tranh, còn đặt ra chế độ đào thải.
Cái gọi là đào thải này chính là thắng làm vua thua làm giặc, dựa theo xếp hạng theo tổng điểm thi mỗi học kì, có học sinh trong lớp thực nghiệm phải chuyển tới lớp thường, sau đó sẽ để học sinh lớp thường có thành tích vượt trội gia nhập lớp thực nghiệm.
Sắp xếp này rất phù hợp với quy luật của tự nhiên, đã thực hiện mười mấy năm qua cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng, học sinh khối 12 khóa này lại có chút khác biệt với lớp 12 mấy khóa trước.
Trong lần đầu đào thải đầu tiên vào lớp 10, học sinh ưu tú lớp thực nghiệm dẫn đầu, kiên quyết phản đối quy định mang tính chất kì thị và sỉ nhục này. Khí thế quá lớn, cũng náo loạn tới cả truyền thông, cuối cùng bị trường học cưỡng chế đè xuống. Sau này để tránh dẫn tới làn sóng lớn hơn, trường học tuyên bố, học sinh đủ tư cách vào lớp thực nghiệm có thể lựa chọn không tham gia lớp thực nghiệm, hơn nữa sẽ không đào thải học sinh có thành tích tệ. Từ đó về sau, lớp thực nghiệm chỉ vào không ra, không tiếp tục đào thải nữa.
Cho dù giáo viên lớp thực nghiệm có một khoảng cách nhất định với lớp thường, nhưng trong số đám trẻ nổi loạn, phần lớn những người có tư cách vào lớp thực nghiệm đều lựa chọn kiên trì đấu tranh với nhà trường, kiên quyết phản đối sự tồn tại của lớp thực nghiệm.
Hai năm qua đi, khóa học sinh này trở thành khóa có xếp hạng khác thường nhất trong lịch sử của ngôi trường này. Top 50 toàn trường không còn bị học sinh lớp thực nghiệm chiếm trọn, học sinh lớp thực nghiệm cũng đứng top cuối của trường, nhất thời, ngoại trừ lớp thực nghiệm vẫn được giáo viên cao cấp giảng dạy, trên thực tế cũng không có bất kì sự tồn tại đặc biệt nào khác.
Nhớ lại hoạt động kháng nghị náo nhiệt năm đó, Tô Tư Doanh có chút bất đắc dĩ. Năm đó Tô Tư Doanh học lớp 11, có trái tim muốn chống đối trường học tới cùng, thậm chí còn âm thầm tham gia tổ chức kháng nghị, ai ngờ bị mẹ phát hiện, còn bị giáo dục một phen.
Nhưng... thanh xuân vốn dĩ luôn càn rỡ như thế, có được một phần kí ức như thế, cô không hề hối hận.
Đặt bảng thành tích xuống, bố đã nấu nướng xong, đang dặn cô ăn nhiều cháo táo đỏ một chút. Tô Tư Doanh chống cằm, bỗng phản ứng lại – đóa hoa trắng vẫn luôn học lớp thực nghiệm.
Vậy hoạt động kháng nghị hùng hồn năm đó, em ấy có tham gia không?
Tô Tư Doanh nhìn Bạch Dĩ Dung, khuôn mặt tái nhợt cong lên nụ cười, "Cảm ơn nhé, mượn câu nói tốt lành của em, tôi sẽ không sao nữa. À đúng rồi, em thi thế nào?"
Bạch Dĩ Dung chu miệng, "Không tốt, Tiếng Anh khó quá, sau này vẫn phải nhờ chị giảng đề cho em."
Tô Tư Doanh cười lên, "Mẹ em là giáo viên Tiếng Anh cơ mà, sao còn phải nhờ tôi?"
"Mẹ chê vấn đề em hỏi quá ngốc, thường xuyên từ chối trả lời."
"..." Tô Tư Doanh nhìn vành tai ửng hồng của Bạch Dĩ Dung, mím môi cười lên.
Bạch Dĩ Dung không nói tiếp, sắc mặt không có gì khác thường, nhưng vệt đỏ trên vành tai sớm đã lọt vào trong mắt người đối diện.
Trong lòng Tô Tư Doanh nghi hoặc, rõ ràng cô gái này đang xấu hổ, nhưng lại giả vờ làm vẻ bình tĩnh. Nếu không phải phát hiện ra bí mật trên tai Bạch Dĩ Dung, Tô Tư Doanh cũng đã bị lừa.
Nên là, đóa hoa trắng vẫn là đóa hoa trắng, da mặt mỏng, sẽ xấu hổ.
Tô Tư Doanh nổi lên tâm tư trêu đùa, muốn tiếp tục đùa giỡn Bạch Dĩ Dung, nhìn xem Bạch Dĩ Dung có thể giả vờ tới khi nào, kết quả còn chưa kịp lên tiếng, đã bị đóa hoa trắng ôm lấy cơ thể.
"Sau này em sẽ không dẫn chị đi linh tinh nữa, tuy chị nói bản thân không sao, nhưng em thật sự cảm thấy rất áy náy."
Tư thế ôm người của đóa hoa trắng không phải là sự ỷ lại tặng cho cái ôm, mà mang theo cảm giác bảo vệ.
"Em xin lỗi."
Tô Tư Doanh cảm nhận được hai tay đóa hoa trắng co chặt, ngây ra một lúc, sau đó giơ tay vỗ lên lưng Bạch Dĩ Dung, "Em không cần tự trách, em cũng ăn kem mà có sao đâu, cho nên là vấn đề của bản thân tôi. Đừng nói xin lỗi nữa, nếu em thật sự áy náy, thì nói mấy câu dễ nghe với giáo viên Toán về tôi là được."
Bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học, giáo viên Toán như thể có thâm thù đại hận với Tô Tư Doanh, vừa nhìn thấy cô là nhăn mày. Mà đóa hoa trắng là học trò được giáo viên Toán yêu thương, rõ ràng vị này đã có đại diện môn của riêng mình, nhưng chuyện gì cũng muốn tìm đóa hoa trắng, đại diện môn giống như trưng làm cảnh. May mà đại diện môn Toán là nam sinh, hùng hùng hổ hổ, không quan tâm tới những chuyện này, cậu chàng không cảm thấy chuyện này có gì không thỏa đáng, còn thấy có người giúp mình làm việc là một chuyện tốt.
Nam sinh cấp ba có lúc thật sự ngốc nghếch đáng yêu, khi Tô Tư Doanh nhắc tới chuyện này với Hạ Đông, phát hiện cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt, lại càng cảm thấy học sinh cấp ba đơn thuần giống như trang giấy trắng.
Tô Tư Doanh nhắc tới những chuyện này, chẳng qua là để đối phương đừng tự trách nữa. Kiểu giáo viên quy chụp lung tung với học sinh yếu kém này, cô cũng không có thiện cảm.
Bạch Dĩ Dung buông Tô Tư Doanh ra, hai người nhìn nhau, vành tai trắng trẻo của Bạch Dĩ Dung đã đỏ ửng, "Tóm lại, hiện tại nhìn chị không sao là em yên tâm rồi, sau này đảm bảo sẽ không đào hố chị nữa."
Tô Tư Doanh cười cười, "Được, không đào hố cho tôi thì phải mời tôi ăn cơm đấy."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
Hai người nhìn nhau cười lên, đóa hoa trắng với vành tai đỏ ửng kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường hôm nay. Nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Bạch Dĩ Dung để ý thời gian, nói: "Em làm phiền chị lâu quá rồi, chị nên đi nghỉ đi."
"Ở lại ăn tối đi, không thể để em tới một chuyến công cốc được."
Tô Tư Doanh đang nói, bố Tô nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài giữ Bạch Dĩ Dung ở lại ăn tối, còn nói muốn gọi cả cô Hứa và chú Bạch tới, tụ tập một bữa.
Từ đầu tới cuối mẹ Tô không nói một lời, Bạch Dĩ Dung nhìn một cái, ngoan ngoãn cười nói: "Cảm ơn cô chú, hôm nay mẹ cháu trực đêm, không tiện làm phiền cô chú ạ."
Bố Tô vẫn nói "Vậy vừa hay, cháu gọi bố cháu tới đi", Bạch Dĩ Dung đã nhanh chóng khoác cặp, "Cảm ơn chú, khiến Tư Doanh bị bệnh cháu đã hổ thẹn lắm rồi, lần này tới đây cũng là để xin lỗi, sao còn mặt mũi ở lại ăn uống chứ ạ. Đợi sau khi đại học xong, thời gian còn nhiều, cháu sẽ cùng bố mẹ tới thăm nhà mình ạ."
Bạch Dĩ Dung đã nói tới bước này, bố Tô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiễn cô ra cửa, mãi tới khi thấy Bạch Dĩ Dung chạy tới cửa cầu thang, mới đóng cửa lại.
Mẹ Tô thấy cửa đóng lại, liền quay người về phòng.
Tô Tư Doanh mím môi, nhìn chằm chằm cửa nhà, bỗng, có một bàn tay lớn đánh lên đầu cô, cô quay đầu nghe thấy bố nói: "Có lẽ mẹ con bận làm việc, gần đây có chút phiền, con đừng nghĩ nhiều. Đợi hôm nào mẹ tăng ca bố dẫn con ra ngoài ăn đồ ăn ngon."
"Con muốn ăn thịt dê tái."
Bố Tô bật tay một cái, "Chốt!"
Hai bố con đạt được thỏa thuận, Tô Tư Doanh liền cầm túi may mắt chạy về phòng nghỉ ngơi, bố Tô ngâm nga đi nấu bữa tối.
Nói thật lòng, nhìn Bạch Dĩ Dung như thể mười ngón tay không chạm nước, không ngờ lại có thân thủ nhanh nhẹn, nấu ăn ngon, ngay cả làm đồ thủ công cũng khéo như vậy.
Nếu nghĩ như thế... đời trước bị người như thế cắm sừng, hình như cũng rất hợp tình hợp lí.
Nhưng, em gái này rất tốt, tại sao lại không tìm bạn trai đàng hoàng, cứ nhìn trúng loại người như Ninh Sóc vậy chứ?
Nếu ngay từ đầu Ninh Sóc thật lòng thích đóa hoa trắng này, nói với cô từ sớm, cô sẽ không ngăn cản hai người. Có lẽ tâm tư của hắn dành cho đóa hoa trắng vẫn chưa xác định hoàn toàn, có lẽ hắn nghĩ nếu bản thân thất bại, còn có thể quay đầu tiếp tục với lốp dự phòng, tóm lại, phương thức lựa chọn cuối cùng của Ninh Sóc, đã hoàn toàn bộc lộ sự tự ti cùng thấp hèn trong sâu thẳm nhân tính của hắn.
Một lòng một dạ, là nền tảng của tình cảm. Đối với Tô Tư Doanh mà nói, có lẽ hai người yêu nhau sẽ không thể một lòng một dạ với đối phương cả đời, nhưng khi hai người ở bên nhau, trong mắt họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, đó mới là tình yêu.
Tô Tư Doanh nghĩ lung ta lung tung, cảm giác sau khi nói chuyện với đóa hoa trắng, cảm giác khó chịu còn sót lại cuối cùng trong dạ dày cũng lặng lẽ biến mất. Cô lại nhìn túi may mắn, sau đó đặt nó ngay ngắn vào trong ngăn kéo bàn học, rồi nghiên cứu thành tích cùng đề thi của bản thân.
Có thể nói, thành tích thi cử lần này khiến Tô Tư Doanh nhìn thấy ánh sáng tương lai, nhưng, bản thân cô biết rõ, điểm cô đạt được đều là kiến thức cơ bản, đợi khi ôn tập xong cả quyển, muốn giành được nhiều điểm hơn lại càng khó.
Chỉ là, cho dù thế nào, có thể đạt được thành tích trong top 100 toàn khối đã là một chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Tô Tư Doanh vốn theo học trường chuyên trong tỉnh, mỗi khối lớp đều có bốn lớp thực nghiệm, hơn nữa vì để tạo không khí căng thẳng để học sinh cạnh tranh, còn đặt ra chế độ đào thải.
Cái gọi là đào thải này chính là thắng làm vua thua làm giặc, dựa theo xếp hạng theo tổng điểm thi mỗi học kì, có học sinh trong lớp thực nghiệm phải chuyển tới lớp thường, sau đó sẽ để học sinh lớp thường có thành tích vượt trội gia nhập lớp thực nghiệm.
Sắp xếp này rất phù hợp với quy luật của tự nhiên, đã thực hiện mười mấy năm qua cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng, học sinh khối 12 khóa này lại có chút khác biệt với lớp 12 mấy khóa trước.
Trong lần đầu đào thải đầu tiên vào lớp 10, học sinh ưu tú lớp thực nghiệm dẫn đầu, kiên quyết phản đối quy định mang tính chất kì thị và sỉ nhục này. Khí thế quá lớn, cũng náo loạn tới cả truyền thông, cuối cùng bị trường học cưỡng chế đè xuống. Sau này để tránh dẫn tới làn sóng lớn hơn, trường học tuyên bố, học sinh đủ tư cách vào lớp thực nghiệm có thể lựa chọn không tham gia lớp thực nghiệm, hơn nữa sẽ không đào thải học sinh có thành tích tệ. Từ đó về sau, lớp thực nghiệm chỉ vào không ra, không tiếp tục đào thải nữa.
Cho dù giáo viên lớp thực nghiệm có một khoảng cách nhất định với lớp thường, nhưng trong số đám trẻ nổi loạn, phần lớn những người có tư cách vào lớp thực nghiệm đều lựa chọn kiên trì đấu tranh với nhà trường, kiên quyết phản đối sự tồn tại của lớp thực nghiệm.
Hai năm qua đi, khóa học sinh này trở thành khóa có xếp hạng khác thường nhất trong lịch sử của ngôi trường này. Top 50 toàn trường không còn bị học sinh lớp thực nghiệm chiếm trọn, học sinh lớp thực nghiệm cũng đứng top cuối của trường, nhất thời, ngoại trừ lớp thực nghiệm vẫn được giáo viên cao cấp giảng dạy, trên thực tế cũng không có bất kì sự tồn tại đặc biệt nào khác.
Nhớ lại hoạt động kháng nghị náo nhiệt năm đó, Tô Tư Doanh có chút bất đắc dĩ. Năm đó Tô Tư Doanh học lớp 11, có trái tim muốn chống đối trường học tới cùng, thậm chí còn âm thầm tham gia tổ chức kháng nghị, ai ngờ bị mẹ phát hiện, còn bị giáo dục một phen.
Nhưng... thanh xuân vốn dĩ luôn càn rỡ như thế, có được một phần kí ức như thế, cô không hề hối hận.
Đặt bảng thành tích xuống, bố đã nấu nướng xong, đang dặn cô ăn nhiều cháo táo đỏ một chút. Tô Tư Doanh chống cằm, bỗng phản ứng lại – đóa hoa trắng vẫn luôn học lớp thực nghiệm.
Vậy hoạt động kháng nghị hùng hồn năm đó, em ấy có tham gia không?