Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 32
Kể từ khi hai người cứ thế "yêu lại từ đầu", Đường Nguyệt Lâu lấy cớ "ở đây tiện đi làm" thuyết phục cô ở lại. Vân Dương nửa đẩy nửa vời đồng ý, thế là buổi tối cô gần như không về ký túc xá. Nghĩ rằng tạm thời không cần chuyển đồ về, cô nhân lúc về trường học thì định chuyển luôn tài liệu các thứ sang nhà Đường Nguyệt Lâu.
Vừa bước vào phòng ký túc, cô cảm thấy không khí ngột ngạt đến lạ. Trương Giai, người ngày thường luôn ríu rít trò chuyện, giờ ngồi thu lu dưới giường, nhỏ giọng an ủi Thẩm Mộng Mộng, còn Quản Nhan thì chống nạnh đứng bên cạnh với vẻ mặt khó tả. Thấy cô bước vào, Trương Giai trừng mắt nhìn cô, Vân Dương ngơ ngác: "Nhìn tôi làm gì?"
Trương Giai định nổi đóa thì bị Quản Nhan kéo lại: "Tôi bảo với cậu không phải là Vân Dương rồi mà..."
"Tránh ra, ai mà không biết hai người cấu kết với nhau?" Trương Giai hất tay bạn ra, tiến lên túm lấy cổ áo Vân Dương, chỉ vào Thẩm Mộng Mộng nói, "Xin lỗi Mộng Mộng ngay!"
Vân Dương bị bất ngờ, loạng choạng lao về phía trước hai bước, trẹo mắt cá chân, xương hông đập vào cạnh bàn đau đến mức phải hít hà một hơi, cơn giận bùng lên trong nháy mắt: "Buông ra! Xin lỗi gì? Nói xem tôi làm gì có lỗi?"
"Còn giả vờ không biết nữa à?" Trương Giai lớn tiếng, "Mộng Mộng, đưa lịch sử trò chuyện cho nó xem!"
Thẩm Mộng Mộng là cô gái nhỏ nhắn, ngày thường nói năng nhỏ nhẹ, chưa từng lớn tiếng với ai bao giờ. Lúc này, run rẩy nói: "Giai Giai, hay thôi đi, dù sao cũng là bạn cùng phòng, tôi..."
Trương Giai tức giận: "Thôi gì? Không thể thôi, hôm nay nó dám quyến rũ bạn trai cậu, ngày mai còn biết làm ra chuyện gì? Cậu có thể cứng rắn lên chút được không hả?"
"Khoan, mấy người muốn bỏ qua thì tôi còn chưa muốn đâu, quyến rũ bạn trai là sao? Đổ hết lên đầu tôi à?" Vân Dương nhìn hai người trước mặt, gạt tay Trương Giai, "Tránh ra, để tôi xem nào."
"Là chuyện của Trần Hạo, anh ấy nói với Mộng Mộng là cậu... muốn anh ấy chia tay với cậu ấy." Quản Nhan nhỏ giọng nói, vẻ mặt đầy lo lắng, "Tôi giải thích mãi rồi mà có ai nghe đâu."
Vân Dương ngẩn người, hiểu ra đại khái.
"Giải thích gì," cô phủi phủi lớp áo bị nhàu, cười lạnh, "Có người cố tình gây sự đấy, cậu có giải thích ngàn vạn lần người ta cũng chẳng tin."
Trương Giai hừ: "Ai mà không biết chứ, suốt ngày lăng nhăng bên ngoài, tưởng mình là ai hả? Đến bạn trai của bạn bè mà cũng dám thả thính, đúng là không biết xấu hổ, thảo nào ra ngoài câu được nhiều người đến thế..."
Trương Giai đang nóng giận nên nói năng không suy nghĩ, lời mắng nhiếc xen lẫn tiếng thút thít của Thẩm Mộng Mộng và can ngăn của Quản Nhan. Vân Dương tức đến mức đầu óc ong ong: "Ăn nói cho cẩn thận đấy, lăng nhăng là sao? Trần Hạo, tôi thèm để mắt chắc? Bớt buồn nôn được không?"
"Nói chuyện kiểu gì đấy! Ai làm chuyện thất đức thì tự mình biết, thật không ngờ trơ trẽn vậy, đúng là không biết xấu hổ!" Trương Giai tức đến mức mặt mũi méo xệch, lao đến định đánh người, Thẩm Mộng Mộng kéo tay áo lại.
"Ý cậu là sao?" Mắt Thẩm Mộng Mộng đỏ hoe, nhìn Vân Dương với giọng nói run rẩy, "Vân Dương, tôi không ngờ cậu là người như vậy... Tôi luôn tin tưởng cậu, coi cậu là bạn tốt, cậu... cậu..."
"Tôi đã bảo là nghe Vân Dương giải thích trước, hôm đó tôi cũng ở đó, Vân Dương là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Không nói đến việc cậu ấy có thích Trần Hạo hay không, cậu ấy là loại người đó sao?" Quản Nhan hạ giọng, nói nhanh, "Giữa trưa nắng chang chang, đứa nào đứa nấy nóng nảy, người ta đến xem đầy kìa, hiểu lầm thôi, có thể bình tĩnh lại rồi nói chuyện tử tế được không?"
Vân Dương liếc nhìn cửa sổ phòng ký túc, đúng là thấy có người đi đường đang tò mò nhìn vào trong. Cô nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
"Hôm đó tôi thấy Trần..."
Chưa nói hết câu, Thẩm Mộng Mộng đã khóc lóc hét lên: "Hôm đó cậu có ở bên cạnh suốt đâu, cậu tin tưởng vậy sao?"
Cơn giận vừa lắng xuống của Vân Dương bùng lên dữ dội.
Quản Nhan luống cuống: "Tôi..."
"Tôi thấy không chỉ bạn trai cậu có vấn đề, mà cậu chẳng khá hơn là bao, tin tưởng vậy à, giờ hỏi tại sao chia tay? Đi cầu xin đi, cầu xin quay lại đi, cậu không có lòng tự trọng à? Tôi thấy hai người là trời sinh một cặp đấy." Vân Dương tức đến mức bật cười, đẩy Trương Giai đang cố ngăn cản, mở album ảnh trên điện thoại, tiến lên túm lấy cổ áo Thẩm Mộng Mộng ấn vào màn hình.
"Không thèm nghe người ta giải thích đúng không, nhìn cho kỹ đi, nhìn kỹ vào, ai quyến rũ ai!"
Thẩm Mộng Mộng bị ép phải cúi đầu, nhìn rõ người trong ảnh.
Trương Giai cũng quay đầu nhìn, im bặt – bức ảnh được chụp lén từ ngoài cửa phòng karaoke, một nam một nữ hôn nhau say đắm. Trong ánh đèn màu lấp lánh, có tia sáng chiếu thẳng vào mặt người nam, là Trần Hạo.
Căn phòng ký túc xá vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt bỗng im phăng phắc. Trong không gian tĩnh lặng, Thẩm Mộng Mộng nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, rồi bật khóc nức nở, úp mặt xuống bàn.
"Thích được loại người thế này thì đúng là mắt kém thật, nhưng đừng có lấy sự ngu ngục của mình ra làm lý do cắn càn người khác, tôi không hầu nổi loại tính khí này đâu." Vân Dương buông tay, cử động cổ tay, cười lạnh.
Cơn giận bốc đồng vừa qua đi, cảm giác nhức nhối ở cổ chân bị trẹo cùng chỗ đầu gối va đập lúc nãy bắt đầu rõ. Cô quay phắt lại, trừng mắt nhìn Trương Giai. Quản Nhan thấy tình hình có vẻ không ổn, vội chen vào can: "Dương Dương, hôm nay cậu về..."
"Tránh ra."
Vân Dương hất tay Quản Nhan, chộp lấy cốc trà lạnh trên bàn, hất thẳng vào mặt Trương Giai.
"Xoạt" một tiếng, nước trà bắn tung tóe, ướt đầm áo Trương Giai. Cô ta luống cuống lấy tay che mặt, vô cùng chật vật.
"Cậu không bình tĩnh được phải không? Để tôi giúp cậu bình tĩnh, xem có nói năng cho ra người không?" Vân Dương tiện tay ném cốc rỗng vào thùng rác.
Cốc va vào thùng rác, phát ra tiếng "cộp" rõ to. Trương Giai lau nước trà trên mặt, vẫn ngoan cố nghiêng đầu sang một bên, không chịu thua.
"Xin lỗi ngay." Vân Dương lạnh lùng nói. "Vừa rồi nói gì? Bây giờ, xin lỗi!"
"Tôi hiểu lầm cậu, nhưng chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng chút nào sao?" Trương Giai cứng cổ. "Ruồi không bâu vào trứng lành, Trần Hạo đúng là đồ khốn nạn, nhưng tại sao cậu ta lại vu khống cậu như thế?"
"Ruồi không bâu vào trứng lành..." Vân Dương nghe xong bật cười. "Nếu hôm nay tôi đánh cho cậu mặt mũi bầm dập, có phải cũng gọi là "ruồi không bâu vào trứng lành" không?"
Mặt Trương Giai đỏ bừng: "Cậu..."
Cơn giận đã nguôi, lúc này Vân Dương thậm chí còn thấy nực cười. Cô xoay xoay cổ chân, thấy không có vấn đề gì lớn, hất hàm về phía Thẩm Mộng Mộng: "Hai người cứ từ từ tâm sự. Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ đấy, chờ hai người đến xin lỗi. Bây giờ tôi không rảnh để phí thời gian với đồ thiểu năng."
"Vẫn chưa bình tĩnh lại à? Tôi không ngại giúp cậu bình tĩnh thêm lần nữa." Cô khạc nhổ một tiếng, quay người thu dọn đồ đạc.
Trương Giai định đôi co thêm vài câu, nhưng thấy Thẩm Mộng Mộng gục mặt xuống bàn khóc nức nở, đành dậm chân, tiến đến an ủi bạn mình.
...
Vân Dương xách đồ quay người bỏ đi, Quản Nhan vội đuổi theo.
Vân Dương đi quá nhanh, Quản Nhan phải vừa xỏ dép lê vừa gọi với theo, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá mới đuổi kịp: "Dương Dương! Cậu... cậu đợi chút!"
"Sao vậy?" Vân Dương không quay đầu lại, hỏi.
"Hình như Trần Hạo có đăng gì đó trên vòng bạn bè, toàn bịa, hơi bị... Hay cậu xem thử đi?" Quản Nhan cuống cuồng lướt vòng bạn bè, nhưng danh sách quá dài, lướt mãi không thấy, đang sốt ruột thì ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn người. "Dương Dương? Cậu sao vậy?"
Vân Dương lắc đầu.
"Cậu... cậu đừng khóc nha?" Quản Nhan nhất thời luống cuống, kéo bạn sang một bên. "Đừng mà, hai người họ nói chuyện đúng là hơi quá, nhưng..."
"Tôi không sao, tức quá thôi." Vân Dương để mặc Quản Nhan kéo mình ngồi xuống ghế dài, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
Đúng là không đến mức phải khóc, cô tự nhận mình chưa bao giờ thua ai trong khoản đấu khẩu, nhưng bị những người mình coi là bạn bè nghi ngờ, sỉ nhục, trong khoảnh khắc đó, cô tức đến phát điên, phản ứng đầu tiên không phải là giải thích, mà là xé xác hai đứa ngu đó rồi cắt đứt quan hệ, coi như tránh xa đồ ngốc để bảo toàn tính mạng. May mà lý trí chiến thắng.
Trước tiên phải để Thẩm Mộng Mộng thấy rõ bộ mặt thật của Trần Hạo, nếu không thì quá hời cho hai người đó.
"Trần Hạo đúng là đồ khốn nạn." Quản Nhan nhìn Vân Dương, có chút do dự. "Cho cậu xem cái này, cậu đừng giận."
Vân Dương gật đầu, nhắm mắt xoa xoa mi tâm, hỏi: "Gì thế? Dài không? Nếu không dài thì cậu nói đại khái cho tôi nghe đi."
"Ờ thì, toàn là bịa, tôi không tiện đọc ra miệng..." Quản Nhan cuối cùng cũng tìm thấy bài đăng của Trần Hạo trên vòng bạn bè, ấp úng nói.
"Bịa gì?"
Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên trên đỉnh đầu, Quản Nhan giật nảy mình, suýt đánh rơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì sững sờ.
"Cô Đường?"
Vừa bước vào phòng ký túc, cô cảm thấy không khí ngột ngạt đến lạ. Trương Giai, người ngày thường luôn ríu rít trò chuyện, giờ ngồi thu lu dưới giường, nhỏ giọng an ủi Thẩm Mộng Mộng, còn Quản Nhan thì chống nạnh đứng bên cạnh với vẻ mặt khó tả. Thấy cô bước vào, Trương Giai trừng mắt nhìn cô, Vân Dương ngơ ngác: "Nhìn tôi làm gì?"
Trương Giai định nổi đóa thì bị Quản Nhan kéo lại: "Tôi bảo với cậu không phải là Vân Dương rồi mà..."
"Tránh ra, ai mà không biết hai người cấu kết với nhau?" Trương Giai hất tay bạn ra, tiến lên túm lấy cổ áo Vân Dương, chỉ vào Thẩm Mộng Mộng nói, "Xin lỗi Mộng Mộng ngay!"
Vân Dương bị bất ngờ, loạng choạng lao về phía trước hai bước, trẹo mắt cá chân, xương hông đập vào cạnh bàn đau đến mức phải hít hà một hơi, cơn giận bùng lên trong nháy mắt: "Buông ra! Xin lỗi gì? Nói xem tôi làm gì có lỗi?"
"Còn giả vờ không biết nữa à?" Trương Giai lớn tiếng, "Mộng Mộng, đưa lịch sử trò chuyện cho nó xem!"
Thẩm Mộng Mộng là cô gái nhỏ nhắn, ngày thường nói năng nhỏ nhẹ, chưa từng lớn tiếng với ai bao giờ. Lúc này, run rẩy nói: "Giai Giai, hay thôi đi, dù sao cũng là bạn cùng phòng, tôi..."
Trương Giai tức giận: "Thôi gì? Không thể thôi, hôm nay nó dám quyến rũ bạn trai cậu, ngày mai còn biết làm ra chuyện gì? Cậu có thể cứng rắn lên chút được không hả?"
"Khoan, mấy người muốn bỏ qua thì tôi còn chưa muốn đâu, quyến rũ bạn trai là sao? Đổ hết lên đầu tôi à?" Vân Dương nhìn hai người trước mặt, gạt tay Trương Giai, "Tránh ra, để tôi xem nào."
"Là chuyện của Trần Hạo, anh ấy nói với Mộng Mộng là cậu... muốn anh ấy chia tay với cậu ấy." Quản Nhan nhỏ giọng nói, vẻ mặt đầy lo lắng, "Tôi giải thích mãi rồi mà có ai nghe đâu."
Vân Dương ngẩn người, hiểu ra đại khái.
"Giải thích gì," cô phủi phủi lớp áo bị nhàu, cười lạnh, "Có người cố tình gây sự đấy, cậu có giải thích ngàn vạn lần người ta cũng chẳng tin."
Trương Giai hừ: "Ai mà không biết chứ, suốt ngày lăng nhăng bên ngoài, tưởng mình là ai hả? Đến bạn trai của bạn bè mà cũng dám thả thính, đúng là không biết xấu hổ, thảo nào ra ngoài câu được nhiều người đến thế..."
Trương Giai đang nóng giận nên nói năng không suy nghĩ, lời mắng nhiếc xen lẫn tiếng thút thít của Thẩm Mộng Mộng và can ngăn của Quản Nhan. Vân Dương tức đến mức đầu óc ong ong: "Ăn nói cho cẩn thận đấy, lăng nhăng là sao? Trần Hạo, tôi thèm để mắt chắc? Bớt buồn nôn được không?"
"Nói chuyện kiểu gì đấy! Ai làm chuyện thất đức thì tự mình biết, thật không ngờ trơ trẽn vậy, đúng là không biết xấu hổ!" Trương Giai tức đến mức mặt mũi méo xệch, lao đến định đánh người, Thẩm Mộng Mộng kéo tay áo lại.
"Ý cậu là sao?" Mắt Thẩm Mộng Mộng đỏ hoe, nhìn Vân Dương với giọng nói run rẩy, "Vân Dương, tôi không ngờ cậu là người như vậy... Tôi luôn tin tưởng cậu, coi cậu là bạn tốt, cậu... cậu..."
"Tôi đã bảo là nghe Vân Dương giải thích trước, hôm đó tôi cũng ở đó, Vân Dương là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Không nói đến việc cậu ấy có thích Trần Hạo hay không, cậu ấy là loại người đó sao?" Quản Nhan hạ giọng, nói nhanh, "Giữa trưa nắng chang chang, đứa nào đứa nấy nóng nảy, người ta đến xem đầy kìa, hiểu lầm thôi, có thể bình tĩnh lại rồi nói chuyện tử tế được không?"
Vân Dương liếc nhìn cửa sổ phòng ký túc, đúng là thấy có người đi đường đang tò mò nhìn vào trong. Cô nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
"Hôm đó tôi thấy Trần..."
Chưa nói hết câu, Thẩm Mộng Mộng đã khóc lóc hét lên: "Hôm đó cậu có ở bên cạnh suốt đâu, cậu tin tưởng vậy sao?"
Cơn giận vừa lắng xuống của Vân Dương bùng lên dữ dội.
Quản Nhan luống cuống: "Tôi..."
"Tôi thấy không chỉ bạn trai cậu có vấn đề, mà cậu chẳng khá hơn là bao, tin tưởng vậy à, giờ hỏi tại sao chia tay? Đi cầu xin đi, cầu xin quay lại đi, cậu không có lòng tự trọng à? Tôi thấy hai người là trời sinh một cặp đấy." Vân Dương tức đến mức bật cười, đẩy Trương Giai đang cố ngăn cản, mở album ảnh trên điện thoại, tiến lên túm lấy cổ áo Thẩm Mộng Mộng ấn vào màn hình.
"Không thèm nghe người ta giải thích đúng không, nhìn cho kỹ đi, nhìn kỹ vào, ai quyến rũ ai!"
Thẩm Mộng Mộng bị ép phải cúi đầu, nhìn rõ người trong ảnh.
Trương Giai cũng quay đầu nhìn, im bặt – bức ảnh được chụp lén từ ngoài cửa phòng karaoke, một nam một nữ hôn nhau say đắm. Trong ánh đèn màu lấp lánh, có tia sáng chiếu thẳng vào mặt người nam, là Trần Hạo.
Căn phòng ký túc xá vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt bỗng im phăng phắc. Trong không gian tĩnh lặng, Thẩm Mộng Mộng nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, rồi bật khóc nức nở, úp mặt xuống bàn.
"Thích được loại người thế này thì đúng là mắt kém thật, nhưng đừng có lấy sự ngu ngục của mình ra làm lý do cắn càn người khác, tôi không hầu nổi loại tính khí này đâu." Vân Dương buông tay, cử động cổ tay, cười lạnh.
Cơn giận bốc đồng vừa qua đi, cảm giác nhức nhối ở cổ chân bị trẹo cùng chỗ đầu gối va đập lúc nãy bắt đầu rõ. Cô quay phắt lại, trừng mắt nhìn Trương Giai. Quản Nhan thấy tình hình có vẻ không ổn, vội chen vào can: "Dương Dương, hôm nay cậu về..."
"Tránh ra."
Vân Dương hất tay Quản Nhan, chộp lấy cốc trà lạnh trên bàn, hất thẳng vào mặt Trương Giai.
"Xoạt" một tiếng, nước trà bắn tung tóe, ướt đầm áo Trương Giai. Cô ta luống cuống lấy tay che mặt, vô cùng chật vật.
"Cậu không bình tĩnh được phải không? Để tôi giúp cậu bình tĩnh, xem có nói năng cho ra người không?" Vân Dương tiện tay ném cốc rỗng vào thùng rác.
Cốc va vào thùng rác, phát ra tiếng "cộp" rõ to. Trương Giai lau nước trà trên mặt, vẫn ngoan cố nghiêng đầu sang một bên, không chịu thua.
"Xin lỗi ngay." Vân Dương lạnh lùng nói. "Vừa rồi nói gì? Bây giờ, xin lỗi!"
"Tôi hiểu lầm cậu, nhưng chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng chút nào sao?" Trương Giai cứng cổ. "Ruồi không bâu vào trứng lành, Trần Hạo đúng là đồ khốn nạn, nhưng tại sao cậu ta lại vu khống cậu như thế?"
"Ruồi không bâu vào trứng lành..." Vân Dương nghe xong bật cười. "Nếu hôm nay tôi đánh cho cậu mặt mũi bầm dập, có phải cũng gọi là "ruồi không bâu vào trứng lành" không?"
Mặt Trương Giai đỏ bừng: "Cậu..."
Cơn giận đã nguôi, lúc này Vân Dương thậm chí còn thấy nực cười. Cô xoay xoay cổ chân, thấy không có vấn đề gì lớn, hất hàm về phía Thẩm Mộng Mộng: "Hai người cứ từ từ tâm sự. Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ đấy, chờ hai người đến xin lỗi. Bây giờ tôi không rảnh để phí thời gian với đồ thiểu năng."
"Vẫn chưa bình tĩnh lại à? Tôi không ngại giúp cậu bình tĩnh thêm lần nữa." Cô khạc nhổ một tiếng, quay người thu dọn đồ đạc.
Trương Giai định đôi co thêm vài câu, nhưng thấy Thẩm Mộng Mộng gục mặt xuống bàn khóc nức nở, đành dậm chân, tiến đến an ủi bạn mình.
...
Vân Dương xách đồ quay người bỏ đi, Quản Nhan vội đuổi theo.
Vân Dương đi quá nhanh, Quản Nhan phải vừa xỏ dép lê vừa gọi với theo, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá mới đuổi kịp: "Dương Dương! Cậu... cậu đợi chút!"
"Sao vậy?" Vân Dương không quay đầu lại, hỏi.
"Hình như Trần Hạo có đăng gì đó trên vòng bạn bè, toàn bịa, hơi bị... Hay cậu xem thử đi?" Quản Nhan cuống cuồng lướt vòng bạn bè, nhưng danh sách quá dài, lướt mãi không thấy, đang sốt ruột thì ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn người. "Dương Dương? Cậu sao vậy?"
Vân Dương lắc đầu.
"Cậu... cậu đừng khóc nha?" Quản Nhan nhất thời luống cuống, kéo bạn sang một bên. "Đừng mà, hai người họ nói chuyện đúng là hơi quá, nhưng..."
"Tôi không sao, tức quá thôi." Vân Dương để mặc Quản Nhan kéo mình ngồi xuống ghế dài, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại.
Đúng là không đến mức phải khóc, cô tự nhận mình chưa bao giờ thua ai trong khoản đấu khẩu, nhưng bị những người mình coi là bạn bè nghi ngờ, sỉ nhục, trong khoảnh khắc đó, cô tức đến phát điên, phản ứng đầu tiên không phải là giải thích, mà là xé xác hai đứa ngu đó rồi cắt đứt quan hệ, coi như tránh xa đồ ngốc để bảo toàn tính mạng. May mà lý trí chiến thắng.
Trước tiên phải để Thẩm Mộng Mộng thấy rõ bộ mặt thật của Trần Hạo, nếu không thì quá hời cho hai người đó.
"Trần Hạo đúng là đồ khốn nạn." Quản Nhan nhìn Vân Dương, có chút do dự. "Cho cậu xem cái này, cậu đừng giận."
Vân Dương gật đầu, nhắm mắt xoa xoa mi tâm, hỏi: "Gì thế? Dài không? Nếu không dài thì cậu nói đại khái cho tôi nghe đi."
"Ờ thì, toàn là bịa, tôi không tiện đọc ra miệng..." Quản Nhan cuối cùng cũng tìm thấy bài đăng của Trần Hạo trên vòng bạn bè, ấp úng nói.
"Bịa gì?"
Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên trên đỉnh đầu, Quản Nhan giật nảy mình, suýt đánh rơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì sững sờ.
"Cô Đường?"