Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 29
Vân Dương vốc nước lạnh vỗ nhẹ lên hai bên má, cuối cùng lấy lại được chút tỉnh táo.
Cô không hề đụng đến rượu, nhưng sau bốn tiếng đồng hồ chìm đắm trong không gian ngột ngạt, đầy khói thuốc và tiếng ồn ào của phòng karaoke, giờ đây bước ra hành lang yên tĩnh, cô lại thấy có chút không quen. Vân Dương vịn tay lên bệ rửa mặt, hít một hơi thật sâu, mở điện thoại.
Sáu cuộc gọi nhỡ từ Đường Nguyệt Lâu hiện lên trên màn hình, gọi vào những thời điểm khác nhau, cuộc cuối cùng cách đây mười phút. Vân Dương không nghe, chị cũng không gọi lại, chỉ để lại tin nhắn trên WeChat.
Bị bỏ rơi ở nhà hàng, vậy mà chị vẫn dịu dàng và kiềm chế đến thế, vừa xin lỗi vì sự đường đột của mình, vừa dặn dò cô ngủ sớm, đợi khi nào tâm trạng ổn hơn thì từ từ nói chuyện.
"Sao lại xin lỗi, rõ là em suy diễn lung tung." Vân Dương vừa tủi thân vừa cảm động, lẩm bẩm một mình.
Nỗi rối bời đeo bám cô suốt cả buổi chiều dường như vơi đi phần nào, cô vỗ về trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, rồi lấy hết can đảm gọi cho Đường Nguyệt Lâu.
Cô đếm từng tiếng tút tút dài dằng dặc, và đến tiếng thứ ba thì đầu dây bên kia bắt máy.
Vân Dương bỗng thấy hồi hộp lạ thường, đầu dây bên kia im lặng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, xen lẫn giọng the thé của một người phụ nữ. Vài từ khóa như "cổ phần", "góp vốn" lọt vào tai, Vân Dương đoán chắc Đường Nguyệt Lâu đang bàn chuyện làm ăn, không dám lên tiếng.
Tiếng giày cao gót nện trên sàn vang lên, hình như Đường Nguyệt Lâu di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn: "Chị nghe, Dương Dương?"
"Cô giáo... giờ chị đang bận à?" Tim Vân Dương đập thình thịch, đến cả ngón tay cũng tê dại, cô khẽ nuốt nước bọt, "Nếu không tiện nói chuyện thì để mai nói sau..."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ: "Không có gì, chút chuyện nhỏ trong nhà thôi, không cần đợi đến mai đâu. Sao thế em?"
"Ừm..." Vân Dương ấp úng, không biết nên mở lời thế nào, "Cũng không có gì, chỉ là..."
"Ừ, chị biết rồi, em đợi chút."
"Vậy em gọi lại cho chị sau."
"Không cần cúp máy."
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, cuối cùng là câu "Ngại quá" của Đường Nguyệt Lâu. Rồi điện thoại lại được cầm lên, giọng nói quen thuộc vang lên: "Em đang ở đâu?"
Vân Dương ngẩn người, vội báo địa chỉ.
"Không xa." Đường Nguyệt Lâu cười nhẹ, "Mười lăm phút nữa chị đến, em đừng uống rượu."
"Ồ... vâng."
Cuộc gọi bị ngắt.
Vân Dương ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, suýt thì nhảy dựng lên – Đường Nguyệt Lâu muốn đến tìm cô?!
Cô vội kiểm tra lại trang phục từ đầu đến chân, xác nhận không có gì xộc xệch, cũng không bị lem son lem phấn, sau đó lại tô thêm son. Tô được một nửa, Vân Dương chợt nghĩ, rồi lại lau đi.
Lúc này, nếu tỏ ra đáng thương, yếu đuối thì có hiệu quả hơn không?
Cô cứ thế với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa xem đồng hồ vừa định quay lại phòng karaoke báo với bạn bè một tiếng, nhưng quán karaoke mới khai trương, cô chưa từng đến đây bao giờ, đứng trước mấy hành lang giống hệt nhau, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt.
"Quán karaoke gì mà không có biển chỉ dẫn gì cả," Vân Dương lẩm bẩm nhìn số phòng trên hành lang, "627... 627..."
Cô không tìm thấy phòng, vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong phòng karaoke có cánh cửa đang mở. Vân Dương "chậc", không nỡ nhìn thẳng, nhưng lại thấy người con trai kia trông quen quen.
Hình như là bạn trai của Thẩm Mộng Mộng... tên Trần Hạo thì phải?
Cô nhớ ra vừa nãy có thấy Thẩm Mộng Mộng đăng ảnh lên vòng bạn bè, đang đi ăn cùng Trương Giai ở trung tâm thương mại, cách đây hai bến tàu điện ngầm, thời gian là năm phút trước.
Thẩm Mộng Mộng là chúa khoe khoang tình cảm, hôm qua còn đăng ảnh chụp chung với Trần Hạo, chắc chắn là chưa chia tay. Vân Dương thấy có gì đó không ổn, cô dừng lại, cố nhịn cảm giác buồn nôn nhìn thêm vài lần, xác nhận cô gái này quả thực không phải Thẩm Mộng Mộng, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cô chụp xong mới phát hiện mình chưa tắt đèn flash, người trong phòng dường như đã chú ý, Trần Hạo tách khỏi cô gái đang quấn lấy mình, đi ra đóng cửa.
"Nhìn cái gì?" Gã đó cau mày, sau khi nhìn rõ là ai thì ngẩn người, "Là cô?"
"Là tôi, ngại quá, phá đám chuyện tốt rồi." Vân Dương mỉm cười lịch sự, lùi lại nửa bước.
"Ồ, thấy rồi à?" Trần Hạo nhìn Vân Dương từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở vạt áo trước bị dính nước ép, cười nham nhở, "Chơi bời ghê gớm thật đấy."
Dù Vân Dương gần như miễn dịch với kiểu ánh mắt soi mói này, nhưng vẫn thấy buồn nôn đến mức muốn nôn ra tại chỗ.
"Cậu nói vậy, xem ra cậu cũng không cản tôi đưa cái này cho Thẩm Mộng Mộng xem đâu nhỉ?" Cô giơ điện thoại lên, "Mong lần sau gặp không phải là ở dưới ký túc xá của chúng tôi để xin quay lại."
"Vân Dương phải không, đi đâu đấy?" Thấy cô chụp ảnh, Trần Hạo rõ có chút nóng ruột, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay cô, "Có gì từ từ nói, vào trong rồi nói..."
Vân Dương đang buồn bực, bị nắm tay càng thêm khó chịu, giơ chân lên đạp thẳng vào chỗ hiểm.
Tiếng kêu thảm thiết của Trần Hạo vang vọng khắp hành lang.
...
Khi Đường Nguyệt Lâu đến đồn cảnh sát, các thầy cô chủ nhiệm của mấy lớp đã có mặt. Vân Dương cùng các anh chị em đồng bọn ngồi xổm thành một hàng dọc theo chân tường, cách đó hai mét là một hàng khác, cả hai bên đều có người mặt mày thâm tím, có thể thấy là không cùng một phe, chắc hẳn là những thủ phạm chính của vụ ẩu đả này.
Cô đứng ở hành lang cách đó năm mét, nhìn Vân Dương đang thì thầm to nhỏ với cô bạn bên cạnh có in hằn dấu tay trên má trái, suýt bật cười.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn "lách cách" dừng lại trước mặt, Vân Dương cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ mũi giày người đó nhìn lên, đến ống quần, rồi đến gương mặt đang âm trầm, cô dò xét sắc mặt Đường Nguyệt Lâu, cười ngượng: "Cô giáo, cô đến rồi ạ?"
Vừa cười, vết thương ở khóe miệng bên trái bị kéo căng, đau đến mức cô phải nhe răng nhăn mặt.
"Làm gì đấy! Ngồi xuống!" Một anh cảnh sát quát.
Vân Dương cười xòa, lại ngồi xổm xuống.
Đường Nguyệt Lâu: "..."
Thực sự không biết nên nói gì.
Cô giáo chủ nhiệm của Vân Dương là cô Lưu bị gọi đến giữa đêm, sau khi nói chuyện với cảnh sát xong thì lôi mấy đứa học trò xui xẻo của mình ra ngoài. Cô vừa ôm một bụng bực tức vừa ngạc nhiên hỏi: "Cô Đường, sao cô lại đến đây?"
"Em bé nhà tôi gây chút chuyện, tôi đến giải quyết." Đường Nguyệt Lâu thản nhiên đáp.
Cô không hề đụng đến rượu, nhưng sau bốn tiếng đồng hồ chìm đắm trong không gian ngột ngạt, đầy khói thuốc và tiếng ồn ào của phòng karaoke, giờ đây bước ra hành lang yên tĩnh, cô lại thấy có chút không quen. Vân Dương vịn tay lên bệ rửa mặt, hít một hơi thật sâu, mở điện thoại.
Sáu cuộc gọi nhỡ từ Đường Nguyệt Lâu hiện lên trên màn hình, gọi vào những thời điểm khác nhau, cuộc cuối cùng cách đây mười phút. Vân Dương không nghe, chị cũng không gọi lại, chỉ để lại tin nhắn trên WeChat.
Bị bỏ rơi ở nhà hàng, vậy mà chị vẫn dịu dàng và kiềm chế đến thế, vừa xin lỗi vì sự đường đột của mình, vừa dặn dò cô ngủ sớm, đợi khi nào tâm trạng ổn hơn thì từ từ nói chuyện.
"Sao lại xin lỗi, rõ là em suy diễn lung tung." Vân Dương vừa tủi thân vừa cảm động, lẩm bẩm một mình.
Nỗi rối bời đeo bám cô suốt cả buổi chiều dường như vơi đi phần nào, cô vỗ về trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, rồi lấy hết can đảm gọi cho Đường Nguyệt Lâu.
Cô đếm từng tiếng tút tút dài dằng dặc, và đến tiếng thứ ba thì đầu dây bên kia bắt máy.
Vân Dương bỗng thấy hồi hộp lạ thường, đầu dây bên kia im lặng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, xen lẫn giọng the thé của một người phụ nữ. Vài từ khóa như "cổ phần", "góp vốn" lọt vào tai, Vân Dương đoán chắc Đường Nguyệt Lâu đang bàn chuyện làm ăn, không dám lên tiếng.
Tiếng giày cao gót nện trên sàn vang lên, hình như Đường Nguyệt Lâu di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn: "Chị nghe, Dương Dương?"
"Cô giáo... giờ chị đang bận à?" Tim Vân Dương đập thình thịch, đến cả ngón tay cũng tê dại, cô khẽ nuốt nước bọt, "Nếu không tiện nói chuyện thì để mai nói sau..."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ: "Không có gì, chút chuyện nhỏ trong nhà thôi, không cần đợi đến mai đâu. Sao thế em?"
"Ừm..." Vân Dương ấp úng, không biết nên mở lời thế nào, "Cũng không có gì, chỉ là..."
"Ừ, chị biết rồi, em đợi chút."
"Vậy em gọi lại cho chị sau."
"Không cần cúp máy."
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, cuối cùng là câu "Ngại quá" của Đường Nguyệt Lâu. Rồi điện thoại lại được cầm lên, giọng nói quen thuộc vang lên: "Em đang ở đâu?"
Vân Dương ngẩn người, vội báo địa chỉ.
"Không xa." Đường Nguyệt Lâu cười nhẹ, "Mười lăm phút nữa chị đến, em đừng uống rượu."
"Ồ... vâng."
Cuộc gọi bị ngắt.
Vân Dương ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, suýt thì nhảy dựng lên – Đường Nguyệt Lâu muốn đến tìm cô?!
Cô vội kiểm tra lại trang phục từ đầu đến chân, xác nhận không có gì xộc xệch, cũng không bị lem son lem phấn, sau đó lại tô thêm son. Tô được một nửa, Vân Dương chợt nghĩ, rồi lại lau đi.
Lúc này, nếu tỏ ra đáng thương, yếu đuối thì có hiệu quả hơn không?
Cô cứ thế với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa xem đồng hồ vừa định quay lại phòng karaoke báo với bạn bè một tiếng, nhưng quán karaoke mới khai trương, cô chưa từng đến đây bao giờ, đứng trước mấy hành lang giống hệt nhau, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt.
"Quán karaoke gì mà không có biển chỉ dẫn gì cả," Vân Dương lẩm bẩm nhìn số phòng trên hành lang, "627... 627..."
Cô không tìm thấy phòng, vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong phòng karaoke có cánh cửa đang mở. Vân Dương "chậc", không nỡ nhìn thẳng, nhưng lại thấy người con trai kia trông quen quen.
Hình như là bạn trai của Thẩm Mộng Mộng... tên Trần Hạo thì phải?
Cô nhớ ra vừa nãy có thấy Thẩm Mộng Mộng đăng ảnh lên vòng bạn bè, đang đi ăn cùng Trương Giai ở trung tâm thương mại, cách đây hai bến tàu điện ngầm, thời gian là năm phút trước.
Thẩm Mộng Mộng là chúa khoe khoang tình cảm, hôm qua còn đăng ảnh chụp chung với Trần Hạo, chắc chắn là chưa chia tay. Vân Dương thấy có gì đó không ổn, cô dừng lại, cố nhịn cảm giác buồn nôn nhìn thêm vài lần, xác nhận cô gái này quả thực không phải Thẩm Mộng Mộng, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cô chụp xong mới phát hiện mình chưa tắt đèn flash, người trong phòng dường như đã chú ý, Trần Hạo tách khỏi cô gái đang quấn lấy mình, đi ra đóng cửa.
"Nhìn cái gì?" Gã đó cau mày, sau khi nhìn rõ là ai thì ngẩn người, "Là cô?"
"Là tôi, ngại quá, phá đám chuyện tốt rồi." Vân Dương mỉm cười lịch sự, lùi lại nửa bước.
"Ồ, thấy rồi à?" Trần Hạo nhìn Vân Dương từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở vạt áo trước bị dính nước ép, cười nham nhở, "Chơi bời ghê gớm thật đấy."
Dù Vân Dương gần như miễn dịch với kiểu ánh mắt soi mói này, nhưng vẫn thấy buồn nôn đến mức muốn nôn ra tại chỗ.
"Cậu nói vậy, xem ra cậu cũng không cản tôi đưa cái này cho Thẩm Mộng Mộng xem đâu nhỉ?" Cô giơ điện thoại lên, "Mong lần sau gặp không phải là ở dưới ký túc xá của chúng tôi để xin quay lại."
"Vân Dương phải không, đi đâu đấy?" Thấy cô chụp ảnh, Trần Hạo rõ có chút nóng ruột, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay cô, "Có gì từ từ nói, vào trong rồi nói..."
Vân Dương đang buồn bực, bị nắm tay càng thêm khó chịu, giơ chân lên đạp thẳng vào chỗ hiểm.
Tiếng kêu thảm thiết của Trần Hạo vang vọng khắp hành lang.
...
Khi Đường Nguyệt Lâu đến đồn cảnh sát, các thầy cô chủ nhiệm của mấy lớp đã có mặt. Vân Dương cùng các anh chị em đồng bọn ngồi xổm thành một hàng dọc theo chân tường, cách đó hai mét là một hàng khác, cả hai bên đều có người mặt mày thâm tím, có thể thấy là không cùng một phe, chắc hẳn là những thủ phạm chính của vụ ẩu đả này.
Cô đứng ở hành lang cách đó năm mét, nhìn Vân Dương đang thì thầm to nhỏ với cô bạn bên cạnh có in hằn dấu tay trên má trái, suýt bật cười.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn "lách cách" dừng lại trước mặt, Vân Dương cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ mũi giày người đó nhìn lên, đến ống quần, rồi đến gương mặt đang âm trầm, cô dò xét sắc mặt Đường Nguyệt Lâu, cười ngượng: "Cô giáo, cô đến rồi ạ?"
Vừa cười, vết thương ở khóe miệng bên trái bị kéo căng, đau đến mức cô phải nhe răng nhăn mặt.
"Làm gì đấy! Ngồi xuống!" Một anh cảnh sát quát.
Vân Dương cười xòa, lại ngồi xổm xuống.
Đường Nguyệt Lâu: "..."
Thực sự không biết nên nói gì.
Cô giáo chủ nhiệm của Vân Dương là cô Lưu bị gọi đến giữa đêm, sau khi nói chuyện với cảnh sát xong thì lôi mấy đứa học trò xui xẻo của mình ra ngoài. Cô vừa ôm một bụng bực tức vừa ngạc nhiên hỏi: "Cô Đường, sao cô lại đến đây?"
"Em bé nhà tôi gây chút chuyện, tôi đến giải quyết." Đường Nguyệt Lâu thản nhiên đáp.