Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương
Chương 34
Tề Tĩnh Tuyết đột nhiên nảy ý muốn, tự tay trồng một khu vườn đầy hoa Băng Tuyết trong phủ. Vốn là một công chúa chưa từng yêu thích việc chăm cây nuôi hoa, sự thay đổi bất ngờ này khiến Hứa Tử không khỏi ngỡ ngàng.
Hứa Tử đặc biệt xin nghỉ, hiếm hoi được ở nhà, cùng Tề Tĩnh Tuyết tận hưởng thế giới của hai người.
Tề Tĩnh Tuyết hỏi: “Đại lý tự không bận rộn sao?”
Hứa Tử lắc đầu, mỉm cười: “Không quan trọng bằng nàng.”
Tề Tĩnh Tuyết cười đáp lại.
Hứa Tử hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại muốn trồng hoa?”
Tề Tĩnh Tuyết đáp: “Ban đầu ta định trồng hoa Tú Tuyến Cúc, nhưng không tìm được hạt giống. Nghe người ta nói loài hoa này rất giống, lại mang ý nghĩa thuần khiết, ta thấy cũng hay, ngươi nghĩ sao?”
Hứa Tử nói: “Mỗi loài đều khác nhau, khó lòng thay thế.”
Tề Tĩnh Tuyết nói tiếp: “Nếu hoa nở đẹp, ngươi nhìn cảnh sắc này không phải sẽ có cảm hứng sáng tác thêm thơ từ sao?”
Hứa Tử mỉm cười: “Những bài thơ của ta chỉ có nàng thích mà thôi.”
Tề Tĩnh Tuyết hỏi: “Chỉ có mình ta thích chẳng phải cũng tốt sao?”
Hứa Tử không trả lời, chỉ giúp nàng xới đất. Tề Tĩnh Tuyết lặng lẽ nhìn y, không hỏi thêm gì.
Tề Tĩnh Tuyết làm theo lời hứa, xin với Nữ Hoàng phong cho Hứa Tử chức quan. Tuy nhiên, ngài ấy còn e ngại ảnh hưởng của Tằng Tri Hứa chưa qua, nên chỉ phong cho Hứa Tử làm Thiếu Khanh. Dù vậy, đối với Hứa Tử, chức vụ này cũng đủ để y thoát khỏi sự chế giễu là kẻ nhờ cậy quan hệ với công chúa.
Nhưng những ngày yên bình chẳng kéo dài bao lâu, những kẻ từng kêu gọi bãi chức Tằng Tri Hứa trước kia nay lại đến phủ công chúa, lần này mục tiêu là Hứa Tử, nhưng lời lẽ chẳng có gì mới, vẫn là đòi công bằng.
Hứa Tử ôn hòa giải thích với bọn họ, nhưng người đứng đầu đám đông, kẻ từng chửi rủa cả tổ tông Tằng Tri Hứa, ném một hòn đá vào đầu Hứa Tử. Kẻ đó chính là Tiến sĩ Tạ Nghi, một người thi rớt nhiều lần đến phát điên.
Cuối cùng, chính Tề Tĩnh Tuyết với tính cách ngang tàng của một công chúa đã thô lỗ xua đuổi những kẻ nghèo khổ này. Trước khi rời đi, Tạ Nghi vẫn không cam lòng, thốt lên lời hăm dọa, bảo Hứa Tử cứ chờ xem.
Ánh mắt của Tề Tĩnh Tuyết lạnh lùng nhìn Tạ Nghi như nhìn một con sâu bọ.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Nghi bị phát hiện chết bên bờ liễu, thi thể bị giày vò tàn bạo, nhìn qua là thấy đã chịu đựng nhiều đau đớn trước khi chet.
Đại lý tự được lệnh điều tra vụ án và người đứng đầu chính là Hứa Tử.
Không mất nhiều thời gian, Hứa Tử phát hiện một dấu chân tại hiện trường. Lần theo manh mối, hắn tìm thấy một đôi giày trong phòng của cận vệ thân cận của Tề Tĩnh Tuyết, trên giày vẫn còn bùn đất, hoàn toàn khớp với dấu chân kia.
Ngay sau đó, có người tố cáo cái chết của Tằng Tri Hứa có liên quan đến Tề Tĩnh Tuyết, rằng nàng chính là kẻ chủ mưu dựng lên âm mưu hãm hại triều thần. Tin đồn này nhanh chóng lan truyền trong dân gian, gây chấn động khắp triều đình vì tính nghiêm trọng của nó.
Vì liên quan đến danh dự hoàng gia, Nữ hoành phải đích thân xử lý vụ việc. Dưới áp lực của dư luận, triều đình buộc phải mở phiên xét xử Tề Tĩnh Tuyết.
Tề Tĩnh Tuyết với dáng vẻ tiều tụy, bị giải đến đại điện, quỳ trước mặt Nữ Hoàng đầy uy nghi. Trước mắt hàng trăm người, công chúa cao quý từng kiêu ngạo nay chỉ là một kẻ tội đồ nhếch nhác, nàng bị xiềng xích dưới ánh nhìn khinh miệt của mọi người.
Đỗ Nặc tiến lên, nghiêm giọng hỏi: “Công chúa Thanh Hà, chứng cứ rõ ràng, ngươi còn gì để nói không?”
Tề Tĩnh Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Hứa Tử trong số những người đang lạnh lùng nhìn nàng.
Nhưng đám đông quá đông, khoảng cách quá xa, không đủ để nàng nhìn rõ Hứa Tử.
Dù họ từng chung chăn chung gối, trải qua nhiều đêm dài bên nhau. Dù nàng từng tỉnh giấc giữa đêm, trái tim đầy lo âu chỉ an yên khi thấy Hứa Tử bên cạnh, gần đến mức chỉ cần nghiêng người là có thể ôm lấy y.
Nhưng giờ đây, nam nhân này lại trở nên xa lạ đến lạ thường.
Nàng nhớ lại, lúc nàng yêu Hứa Tử nhất, y luôn trầm mặc trước mặt nàng. Sau khi nàng gặng hỏi, Hứa Tử mới tiết lộ sự bất mãn vì mãi không thể thăng tiến.
Nhiều người nói y lên được chức chỉ nhờ vào quan hệ với nàng, nếu không có danh phận phò mã của công chúa Thanh Hà, thì y chẳng là gì cả.
Nghe vậy, Tề Tĩnh Tuyết nổi giận, nàng không cho phép ai nói về Hứa Tử như thế. Rồi nàng nhận ra, sự buồn bã của Hứa Tử là do Tằng Tri Hứa cản đường.
Nàng nhớ lại những năm trước, khi nàng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng đế và Cổ Trường An trong ngự thư phòng. Nàng biết được cách mà Tằng Tri Hứa lên làm Đại lý tự khanh, điều đó khiến nàng phẫn uất. Sau khi kể lại cho Hứa Tử nghe, y lại càng thêm phiền muộn.
Vì thế, Tề Tĩnh Tuyết quyết định, nàng phải loại bỏ Tằng Tri Hứa để dọn đường cho Hứa Tử.
Tề Tĩnh Tuyết lợi dụng bí mật này, cố ý dựng lên tin đồn Tằng Tri Hứa giết sư phó, ép hắn vào đường cùng. Nhưng nàng không ngờ hoàng tỷ của nàng, Tề Tĩnh Thư lại vượt ngàn dặm xa xôi trở về cứu người, và Hứa Tử vào khoảnh khắc chuẩn bị ra tay lại mềm lòng.
Hứa Tử đã đứng ra che chắn cho Tằng Tri Hứa, suýt nữa thì mất mạng. Tề Tĩnh Tuyết vừa giận vừa đau lòng, mắng Hứa Tử sao lại vì Tằng Tri Hứa mà làm tổn thương chính mình.
Hứa Tử ôm lấy nàng, vừa lau nước mắt vừa hối hận nói: “Xin lỗi, ta không muốn vì lợi ích của bản thân mà làm hại người vô tội.” Khi đó, Tề Tĩnh Tuyết chỉ nghĩ Hứa Tử là kẻ ngốc nhất trên đời. Nhưng càng ngốc, nàng lại càng muốn giúp y đạt được tất cả những gì y mong muốn.
Nàng biết hoàng tỷ Tề Tĩnh Thư tổ chức yến tiệc chỉ để thăm dò nàng, nhưng nàng không sợ, vì biết rằng dù có thế nào, Tề Tĩnh Thư cũng không thể động đến nàng. Vì Hứa Tử, nàng quyết định đặt cược tất cả, triệt để xuống tay với Tằng Tri Hứa.
Đối với Tề Tĩnh Tuyết, giet một người vì Hứa Tử thì có là gì? Nàng yêu y đến cuồng si, dốc lòng muốn có được y, dù phải trả bất cứ giá nào.
Nhưng, tất cả sự hy sinh ấy đều dựa trên một điều kiện: nàng muốn tình yêu của Hứa Tử, muốn y yêu nàng bằng cả trái tim.
Cho đến khi nàng phát hiện Hứa Tử có thê có hài nhi giấu ở bên ngoài, điều kiện này sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ khi nàng toàn tâm toàn ý yêu Hứa Tử, nàng mới là một kẻ ngốc.
Nàng buộc phải thừa nhận, dù Hứa Tử khôn khéo đến đâu, thì cũng không thể che giấu mọi dấu vết. Việc che chắn cho Tằng Tri Hứa không phải vì y bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mà là cố tình khiến Tề Tĩnh Thư và những người khác nghi ngờ, dẫn hướng điều tra về phía nàng.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Hứa Tử không chỉ là Tằng Tri Hứa, mà còn là Tề Tĩnh Tuyết.
Y quả thực quá thông minh, từ đầu đã tính toán mượn tay nàng để loại bỏ kẻ hắn ganh tị là Tằng Tri Hứa, rồi dùng chính vụ án này để tiêu diệt nàng, giành lấy tự do.
Nhưng Hứa Tử không ngờ, sau cái chết của Tằng Tri Hứa, Tề Tĩnh Thư chịu đả kích lớn, từ chối tiếp tục truy cứu vụ án.
Không còn ai đứng ra giúp Hứa Tử trừ khử Tề Tĩnh Tuyết, y buộc phải đẩy thêm một bước nữa. Vì vậy, y bí mật thuê người kích động Tạ Nghi và đám người kia đến gây rắc rối, đoán chắc rằng Tề Tĩnh Tuyết vì tình yêu dành cho y sẽ ra tay giúp đỡ, giống như những lần trước.
…
Trên đại điện, Tề Tĩnh Tuyết cất tiếng cười khe khẽ.
Đỗ Nặc hỏi: “Công chúa Thanh Hà, xin hãy trả lời.”
Tề Tĩnh Tuyết nhẹ nhàng ngâm một bài thơ:
“Nhị thập tứ kiều phong tuyết,
Tuế tuế đông đông thương biệt.
Hưu thuyết tảo xuân hàn,
Sầu lý cánh vô giai tiết.
Hàn mai vị phát,
Ngọc nhụy băng cơ khiết.
Kim niên tị địa hoàn hương khuyết,
Độc bộ không sơn,
Cao vận thùy năng tiếp.
Thanh tuyệt,
Hà đãi,
Ma phượng khuy vi nguyệt,
Thiên dã bất năng tuyệt.”
——Dịch thơ
“Gió tuyết trên cầu Nhị Thập Tứ
Năm năm đông đông, đều là nỗi buồn chia biệt
Đừng nói đến cái lạnh đầu xuân
Trong nỗi sầu muộn, càng không có dịp lễ vui nào.
Hàn mai chưa nở
Những cánh hoa còn giữ vẻ thanh khiết như băng
Năm nay trốn tránh về cố hương
Một mình bước trong núi vắng
Ai có thể sánh với vẻ tao nhã cao vời ấy?
Sự thanh tao ấy thật tuyệt trần.
Dòng nước trôi
Chim phượng nhỏ lén nhìn ánh trăng lưỡi liềm
Ngay cả trời cũng chẳng thể đoạn tuyệt nỗi sầu này.”——
Tiếng ngâm của Tề Tĩnh Tuyết khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng sắc mặt của Hứa Tử lại trở nên phức tạp.
Tề Tĩnh Tuyết ngẩng đầu nhìn y, nàng mỉm cười nhưng nước mắt đã rơi.
Bài thơ này chính là bài thơ nức tiếng khiến phò mã Hứa Trọng Liễu chiếm được trái tim của công chúa và một bước thăng tiến.
Đó cũng là báu vật mà Tề Tĩnh Tuyết đã giữ kín trong nhiều năm, không muốn cho ai biết.
Nhưng giờ, nó chẳng còn là báu vật nữa.
Tề Tĩnh Tuyết nói: “Tạ Nghi không phải do ta giết, do Hứa Tử thuê người giết rồi cầu xin ta nhận tội thay. Đôi giày đó là Hứa Tử lấy từ ta, cố ý để lại manh mối tại hiện trường.”
Lời của nàng khiến mọi người xôn xao.
Đỗ Nặc hỏi: “Thế còn Tằng Tri Hứa, công chúa giải thích sao?”
Bên ngoài điện, ta đã đợi lâu, ta biết đây là lúc thích hợp để xuất hiện. Ta đá nhẹ vào mông người bên cạnh, rồi cả hai cùng hiên ngang bước vào đại điện.
Người bên cạnh ta—Đại lý tự khanh Tằng Tri Hứa, ung dung không vội vã, hắn lên tiếng: “Tại hạ chưa chết, tội của công chúa là mưu sát bất thành.”
Triều đình lập tức rối loạn, ta thấy rõ sắc mặt của Nữ hoàng tái xanh lại.
Nữ hoàng cho rằng Tằng Tri Hứa đã thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu tình ái của nữ nhi và phu tế, nhưng không ngờ, việc Tằng Tri Hứa giả chết từ đầu đã là một phần của kế hoạch chúng ta đặt ra.
Mục tiêu là để dẫn dụ Tề Tĩnh Tuyết và Hứa Tử lộ mặt.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Tề Tĩnh Tuyết và Hứa Tử vẫn chăm chú nhìn nhau, như thể hai kẻ tử thù quyết sẽ chiến đấu đến cùng.
Tề Tĩnh Tuyết cười, vẫn đầy kiêu ngạo như xưa.
Nàng nói: “Trả hết lại cho ngươi.”
Hứa Tử đặc biệt xin nghỉ, hiếm hoi được ở nhà, cùng Tề Tĩnh Tuyết tận hưởng thế giới của hai người.
Tề Tĩnh Tuyết hỏi: “Đại lý tự không bận rộn sao?”
Hứa Tử lắc đầu, mỉm cười: “Không quan trọng bằng nàng.”
Tề Tĩnh Tuyết cười đáp lại.
Hứa Tử hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại muốn trồng hoa?”
Tề Tĩnh Tuyết đáp: “Ban đầu ta định trồng hoa Tú Tuyến Cúc, nhưng không tìm được hạt giống. Nghe người ta nói loài hoa này rất giống, lại mang ý nghĩa thuần khiết, ta thấy cũng hay, ngươi nghĩ sao?”
Hứa Tử nói: “Mỗi loài đều khác nhau, khó lòng thay thế.”
Tề Tĩnh Tuyết nói tiếp: “Nếu hoa nở đẹp, ngươi nhìn cảnh sắc này không phải sẽ có cảm hứng sáng tác thêm thơ từ sao?”
Hứa Tử mỉm cười: “Những bài thơ của ta chỉ có nàng thích mà thôi.”
Tề Tĩnh Tuyết hỏi: “Chỉ có mình ta thích chẳng phải cũng tốt sao?”
Hứa Tử không trả lời, chỉ giúp nàng xới đất. Tề Tĩnh Tuyết lặng lẽ nhìn y, không hỏi thêm gì.
Tề Tĩnh Tuyết làm theo lời hứa, xin với Nữ Hoàng phong cho Hứa Tử chức quan. Tuy nhiên, ngài ấy còn e ngại ảnh hưởng của Tằng Tri Hứa chưa qua, nên chỉ phong cho Hứa Tử làm Thiếu Khanh. Dù vậy, đối với Hứa Tử, chức vụ này cũng đủ để y thoát khỏi sự chế giễu là kẻ nhờ cậy quan hệ với công chúa.
Nhưng những ngày yên bình chẳng kéo dài bao lâu, những kẻ từng kêu gọi bãi chức Tằng Tri Hứa trước kia nay lại đến phủ công chúa, lần này mục tiêu là Hứa Tử, nhưng lời lẽ chẳng có gì mới, vẫn là đòi công bằng.
Hứa Tử ôn hòa giải thích với bọn họ, nhưng người đứng đầu đám đông, kẻ từng chửi rủa cả tổ tông Tằng Tri Hứa, ném một hòn đá vào đầu Hứa Tử. Kẻ đó chính là Tiến sĩ Tạ Nghi, một người thi rớt nhiều lần đến phát điên.
Cuối cùng, chính Tề Tĩnh Tuyết với tính cách ngang tàng của một công chúa đã thô lỗ xua đuổi những kẻ nghèo khổ này. Trước khi rời đi, Tạ Nghi vẫn không cam lòng, thốt lên lời hăm dọa, bảo Hứa Tử cứ chờ xem.
Ánh mắt của Tề Tĩnh Tuyết lạnh lùng nhìn Tạ Nghi như nhìn một con sâu bọ.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Nghi bị phát hiện chết bên bờ liễu, thi thể bị giày vò tàn bạo, nhìn qua là thấy đã chịu đựng nhiều đau đớn trước khi chet.
Đại lý tự được lệnh điều tra vụ án và người đứng đầu chính là Hứa Tử.
Không mất nhiều thời gian, Hứa Tử phát hiện một dấu chân tại hiện trường. Lần theo manh mối, hắn tìm thấy một đôi giày trong phòng của cận vệ thân cận của Tề Tĩnh Tuyết, trên giày vẫn còn bùn đất, hoàn toàn khớp với dấu chân kia.
Ngay sau đó, có người tố cáo cái chết của Tằng Tri Hứa có liên quan đến Tề Tĩnh Tuyết, rằng nàng chính là kẻ chủ mưu dựng lên âm mưu hãm hại triều thần. Tin đồn này nhanh chóng lan truyền trong dân gian, gây chấn động khắp triều đình vì tính nghiêm trọng của nó.
Vì liên quan đến danh dự hoàng gia, Nữ hoành phải đích thân xử lý vụ việc. Dưới áp lực của dư luận, triều đình buộc phải mở phiên xét xử Tề Tĩnh Tuyết.
Tề Tĩnh Tuyết với dáng vẻ tiều tụy, bị giải đến đại điện, quỳ trước mặt Nữ Hoàng đầy uy nghi. Trước mắt hàng trăm người, công chúa cao quý từng kiêu ngạo nay chỉ là một kẻ tội đồ nhếch nhác, nàng bị xiềng xích dưới ánh nhìn khinh miệt của mọi người.
Đỗ Nặc tiến lên, nghiêm giọng hỏi: “Công chúa Thanh Hà, chứng cứ rõ ràng, ngươi còn gì để nói không?”
Tề Tĩnh Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Hứa Tử trong số những người đang lạnh lùng nhìn nàng.
Nhưng đám đông quá đông, khoảng cách quá xa, không đủ để nàng nhìn rõ Hứa Tử.
Dù họ từng chung chăn chung gối, trải qua nhiều đêm dài bên nhau. Dù nàng từng tỉnh giấc giữa đêm, trái tim đầy lo âu chỉ an yên khi thấy Hứa Tử bên cạnh, gần đến mức chỉ cần nghiêng người là có thể ôm lấy y.
Nhưng giờ đây, nam nhân này lại trở nên xa lạ đến lạ thường.
Nàng nhớ lại, lúc nàng yêu Hứa Tử nhất, y luôn trầm mặc trước mặt nàng. Sau khi nàng gặng hỏi, Hứa Tử mới tiết lộ sự bất mãn vì mãi không thể thăng tiến.
Nhiều người nói y lên được chức chỉ nhờ vào quan hệ với nàng, nếu không có danh phận phò mã của công chúa Thanh Hà, thì y chẳng là gì cả.
Nghe vậy, Tề Tĩnh Tuyết nổi giận, nàng không cho phép ai nói về Hứa Tử như thế. Rồi nàng nhận ra, sự buồn bã của Hứa Tử là do Tằng Tri Hứa cản đường.
Nàng nhớ lại những năm trước, khi nàng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng đế và Cổ Trường An trong ngự thư phòng. Nàng biết được cách mà Tằng Tri Hứa lên làm Đại lý tự khanh, điều đó khiến nàng phẫn uất. Sau khi kể lại cho Hứa Tử nghe, y lại càng thêm phiền muộn.
Vì thế, Tề Tĩnh Tuyết quyết định, nàng phải loại bỏ Tằng Tri Hứa để dọn đường cho Hứa Tử.
Tề Tĩnh Tuyết lợi dụng bí mật này, cố ý dựng lên tin đồn Tằng Tri Hứa giết sư phó, ép hắn vào đường cùng. Nhưng nàng không ngờ hoàng tỷ của nàng, Tề Tĩnh Thư lại vượt ngàn dặm xa xôi trở về cứu người, và Hứa Tử vào khoảnh khắc chuẩn bị ra tay lại mềm lòng.
Hứa Tử đã đứng ra che chắn cho Tằng Tri Hứa, suýt nữa thì mất mạng. Tề Tĩnh Tuyết vừa giận vừa đau lòng, mắng Hứa Tử sao lại vì Tằng Tri Hứa mà làm tổn thương chính mình.
Hứa Tử ôm lấy nàng, vừa lau nước mắt vừa hối hận nói: “Xin lỗi, ta không muốn vì lợi ích của bản thân mà làm hại người vô tội.” Khi đó, Tề Tĩnh Tuyết chỉ nghĩ Hứa Tử là kẻ ngốc nhất trên đời. Nhưng càng ngốc, nàng lại càng muốn giúp y đạt được tất cả những gì y mong muốn.
Nàng biết hoàng tỷ Tề Tĩnh Thư tổ chức yến tiệc chỉ để thăm dò nàng, nhưng nàng không sợ, vì biết rằng dù có thế nào, Tề Tĩnh Thư cũng không thể động đến nàng. Vì Hứa Tử, nàng quyết định đặt cược tất cả, triệt để xuống tay với Tằng Tri Hứa.
Đối với Tề Tĩnh Tuyết, giet một người vì Hứa Tử thì có là gì? Nàng yêu y đến cuồng si, dốc lòng muốn có được y, dù phải trả bất cứ giá nào.
Nhưng, tất cả sự hy sinh ấy đều dựa trên một điều kiện: nàng muốn tình yêu của Hứa Tử, muốn y yêu nàng bằng cả trái tim.
Cho đến khi nàng phát hiện Hứa Tử có thê có hài nhi giấu ở bên ngoài, điều kiện này sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ khi nàng toàn tâm toàn ý yêu Hứa Tử, nàng mới là một kẻ ngốc.
Nàng buộc phải thừa nhận, dù Hứa Tử khôn khéo đến đâu, thì cũng không thể che giấu mọi dấu vết. Việc che chắn cho Tằng Tri Hứa không phải vì y bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mà là cố tình khiến Tề Tĩnh Thư và những người khác nghi ngờ, dẫn hướng điều tra về phía nàng.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Hứa Tử không chỉ là Tằng Tri Hứa, mà còn là Tề Tĩnh Tuyết.
Y quả thực quá thông minh, từ đầu đã tính toán mượn tay nàng để loại bỏ kẻ hắn ganh tị là Tằng Tri Hứa, rồi dùng chính vụ án này để tiêu diệt nàng, giành lấy tự do.
Nhưng Hứa Tử không ngờ, sau cái chết của Tằng Tri Hứa, Tề Tĩnh Thư chịu đả kích lớn, từ chối tiếp tục truy cứu vụ án.
Không còn ai đứng ra giúp Hứa Tử trừ khử Tề Tĩnh Tuyết, y buộc phải đẩy thêm một bước nữa. Vì vậy, y bí mật thuê người kích động Tạ Nghi và đám người kia đến gây rắc rối, đoán chắc rằng Tề Tĩnh Tuyết vì tình yêu dành cho y sẽ ra tay giúp đỡ, giống như những lần trước.
…
Trên đại điện, Tề Tĩnh Tuyết cất tiếng cười khe khẽ.
Đỗ Nặc hỏi: “Công chúa Thanh Hà, xin hãy trả lời.”
Tề Tĩnh Tuyết nhẹ nhàng ngâm một bài thơ:
“Nhị thập tứ kiều phong tuyết,
Tuế tuế đông đông thương biệt.
Hưu thuyết tảo xuân hàn,
Sầu lý cánh vô giai tiết.
Hàn mai vị phát,
Ngọc nhụy băng cơ khiết.
Kim niên tị địa hoàn hương khuyết,
Độc bộ không sơn,
Cao vận thùy năng tiếp.
Thanh tuyệt,
Hà đãi,
Ma phượng khuy vi nguyệt,
Thiên dã bất năng tuyệt.”
——Dịch thơ
“Gió tuyết trên cầu Nhị Thập Tứ
Năm năm đông đông, đều là nỗi buồn chia biệt
Đừng nói đến cái lạnh đầu xuân
Trong nỗi sầu muộn, càng không có dịp lễ vui nào.
Hàn mai chưa nở
Những cánh hoa còn giữ vẻ thanh khiết như băng
Năm nay trốn tránh về cố hương
Một mình bước trong núi vắng
Ai có thể sánh với vẻ tao nhã cao vời ấy?
Sự thanh tao ấy thật tuyệt trần.
Dòng nước trôi
Chim phượng nhỏ lén nhìn ánh trăng lưỡi liềm
Ngay cả trời cũng chẳng thể đoạn tuyệt nỗi sầu này.”——
Tiếng ngâm của Tề Tĩnh Tuyết khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng sắc mặt của Hứa Tử lại trở nên phức tạp.
Tề Tĩnh Tuyết ngẩng đầu nhìn y, nàng mỉm cười nhưng nước mắt đã rơi.
Bài thơ này chính là bài thơ nức tiếng khiến phò mã Hứa Trọng Liễu chiếm được trái tim của công chúa và một bước thăng tiến.
Đó cũng là báu vật mà Tề Tĩnh Tuyết đã giữ kín trong nhiều năm, không muốn cho ai biết.
Nhưng giờ, nó chẳng còn là báu vật nữa.
Tề Tĩnh Tuyết nói: “Tạ Nghi không phải do ta giết, do Hứa Tử thuê người giết rồi cầu xin ta nhận tội thay. Đôi giày đó là Hứa Tử lấy từ ta, cố ý để lại manh mối tại hiện trường.”
Lời của nàng khiến mọi người xôn xao.
Đỗ Nặc hỏi: “Thế còn Tằng Tri Hứa, công chúa giải thích sao?”
Bên ngoài điện, ta đã đợi lâu, ta biết đây là lúc thích hợp để xuất hiện. Ta đá nhẹ vào mông người bên cạnh, rồi cả hai cùng hiên ngang bước vào đại điện.
Người bên cạnh ta—Đại lý tự khanh Tằng Tri Hứa, ung dung không vội vã, hắn lên tiếng: “Tại hạ chưa chết, tội của công chúa là mưu sát bất thành.”
Triều đình lập tức rối loạn, ta thấy rõ sắc mặt của Nữ hoàng tái xanh lại.
Nữ hoàng cho rằng Tằng Tri Hứa đã thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu tình ái của nữ nhi và phu tế, nhưng không ngờ, việc Tằng Tri Hứa giả chết từ đầu đã là một phần của kế hoạch chúng ta đặt ra.
Mục tiêu là để dẫn dụ Tề Tĩnh Tuyết và Hứa Tử lộ mặt.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Tề Tĩnh Tuyết và Hứa Tử vẫn chăm chú nhìn nhau, như thể hai kẻ tử thù quyết sẽ chiến đấu đến cùng.
Tề Tĩnh Tuyết cười, vẫn đầy kiêu ngạo như xưa.
Nàng nói: “Trả hết lại cho ngươi.”