Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 37: Quỳ gối dưới chân Tô Tô nói thích anh



Bùi Túc Nguyệt không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cậu né tránh chủ đề: “Hôm nay Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong thật quá đáng, bọn họ không phân rõ phải trái đúng sai mà vu oan cho Tô Tô, cũng may là có video do camera ghi lại mới giúp sự thật được phơi bày…”
Cậu nắm lấy tay của Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng cong lên: “Cho dù có camera hay không, em mãi mãi tin tưởng Tô Tô.”
Tô Dĩ Trần đột nhiên đứng dậy, hất tay đối phương ra. Anh nhìn xuống Bùi Túc Nguyệt trên giường bệnh: “Đừng lảng tránh sang chuyện khác, tôi muốn hỏi, có phải cậu đã đặt camera mini theo dõi tôi từ lâu rồi phải không? Có phải cậu luôn giám sát tôi không?”
Ý cười trên môi Bùi Túc Nguyệt cứng lại, cậu nhận ra vấn đề này không dễ dàng cho qua, ánh mắt trông vô cùng đáng thương: "Tô Tô… Em chỉ là quá quan tâm đến anh thôi, không có ý định giám sát."
Điều đó chính là thừa nhận.
Tô Dĩ Trần hít sâu một hơi: "Bùi Túc Nguyệt, hành động của cậu là xâm phạm vào quyền riêng tư của tôi."
"Tô Tô, em xin lỗi, tất cả là tại em, làm anh tức giận." Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt chớp chớp nhìn Tô Dĩ Trần: “Đừng giận em được không?”
“Hành động của cậu đã chạm đến giới hạn của tôi.” Tô Dĩ Trần ghét nhất là bị người khác giám sát: “Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi làm rõ mọi chuyện, nhưng tôi không thích bị giám sát, hãy mau xử lý hết đống camera đó đi.”
Bùi Túc Nguyệt không muốn như vậy, khuôn mặt tái nhợt: “Tô Tô, em chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, không có ý đồ gì khác.”
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Tô Dĩ Trần đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng thờ ơ: “Tôi sẽ tự mình dọn sạch mấy cái camera mini đó, còn chuyện của ba mẹ tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết, không cần cậu can thiệp. Chúng ta đừng gặp nhau nữa, chấm dứt rõ ràng đi, tôi không muốn có mối quan hệ mập mờ với bạch nguyệt quang của Cố Hàn Chu.”
Còn chưa nói xong…
“Tô Tô…” Bùi Túc Nguyệt nắm chặt cổ tay Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng không còn vẻ kiêu ngạo nữa, chỉ còn vẻ cầu xin thấp hèn.
“Anh vẫn không tin tưởng em sao?”
Tô Dĩ Trần hất tay Bùi Túc Nguyệt ra, lùi lại vài bước: “Tiền hôm nay tôi đã trả cho cậu ở bệnh viện, coi như là đền đáp việc cậu ăn bánh xoài thay tôi dẫn đến dị ứng, cũng cảm ơn cậu đã đứng ra cung cấp bằng chứng cho tôi, còn chuyện cậu lắp camera theo dõi tôi, coi như bỏ qua.”
“Tôi về đây.”
Nói xong, Tô Dĩ Trần lập tức quay người bước đi.
Bas
Sắc mặt Bùi Túc Nguyệt bỗng tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn.
Cậu vội vàng rút kim truyền dịch trên tay ra, hốt hoảng xuống giường.
“Tô Tô, đừng đi, đừng đi, xin anh đừng đi mà.”
Bùi Túc Nguyệt quỳ xuống sau lưng Tô Dĩ Trần, năm ngón tay dài nắm chặt cổ tay anh, dùng quá nhiều sức khiến m.á.u trên mu bàn tay rỉ ra.
Cậu quỳ gối dưới chân Tô Dĩ Trần, khuôn mặt tái nhợt giải thích.
“Tô Tô, em xin lỗi, em sai rồi. Chuyện camera mini, là do em thật sự không kiềm chế được, em không dùng nó để làm chuyện xấu, cũng không dùng nó để uy h.i.ế.p Tô Tô, em… chỉ là muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, chỉ thế thôi.”
Tô Dĩ Trần quay đầu lại, thấy Bùi Túc Nguyệt quỳ gối cầu xin tha thứ như một chú chó trung thành, ánh mắt anh lay động.
Bùi Túc Nguyệt gắt gao nắm chặt cổ tay Tô Dĩ Trần không để anh rời đi. Thấy anh cuối cùng cũng nhìn mình, Bùi Túc Nguyệt nhích đầu gối lên, quỳ đến gần anh hơn, cười lấy lòng: “Nếu Tô Tô không thích, em sẽ lập tức dọn sạch hết đống camera giám sát đó.”
Tô Dĩ Trần ngẩn người nhìn cậu.
Người đang quỳ trước mặt mình không chút tự trọng này, thật sự là bạch nguyệt quang cao ngạo trong mắt mọi người sao?
“Tô Tô đừng đi, đừng cắt đứt với em, đừng bỏ rơi em.”
Bùi Túc Nguyệt ngước mắt lên, ánh mắt si mê nhìn vị thần trong lòng mình, cổ và cánh tay trắng trẻo thon dài vẫn còn những vết mẩn đỏ do dị ứng, nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập dữ dội, lo lắng nhìn phản ứng của Tô Dĩ Trần.
Cậu như một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, mong nhận được một chút tình yêu thương.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần vẫn lạnh lùng như cũ, bắt đầu nhận ra những gì Bùi Túc Nguyệt nói dường như không phải là giả, không có ai tự hạ thấp mình đến mức này để trêu đùa người khác. Anh hỏi: "Bùi Túc Nguyệt, cậu thật sự thích quỳ dưới chân tôi, thích làm chó của tôi sao?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt dán chặt vào khuôn mặt Tô Dĩ Trần, hơi thở gấp gáp.
"Làm người không tốt sao?" Tô Dĩ Trần không hiểu được, nếu tình cảm này của cậu là thích, thì tại sao không nói rõ? Tại sao không theo đuổi đúng cách?
"Em có thể sao? Em có thể nói thích anh không?" Bùi Túc Nguyệt nào dám mơ ước xa vời như vậy.
Hai năm điều trị ở nước ngoài, đã khiến cậu không thể dễ dàng nói ra từ "thích".
Cậu thích Tô Tô, không, cậu yêu Tô Tô, thuốc và phương pháp trị liệu tẩy não đã khiến cậu đau khổ tột cùng, nhưng vẫn không thể khiến cậu từ bỏ Tô Tô. Sứ mệnh duy nhất của chú chó này là yêu chủ nhân của mình, chỉ có yêu Tô Tô, cậu mới cảm thấy mình còn tồn tại trên thế giới này.
Nếu mất đi tình yêu dành cho Tô Tô, linh hồn cậu cũng sẽ trở thành xác c.h.ế.t thối rữa, tiêu tan trong gió.
Cậu không thể mất đi Tô Tô.
Tô Dĩ Trần không trả lời, anh cúi đầu đối diện với ánh mắt lưu luyến cầu xin của Bùi Túc Nguyệt, một lúc lâu sau mới nói: "Bùi Túc Nguyệt, cậu có thể nói thích."
Bùi Túc Nguyệt ngừng thở, tai bỗng nhiên ù đi, thế giới của cậu dường như chỉ còn đối phương. Sau khi được cho phép, cậu gần như mê mẩn, nói: "Tô Tô, em thích anh..."
"Ừm."
Nhận được phản hồi, đôi mắt Bùi Túc Nguyệt lập tức sáng lên: "Tô Tô, em thích anh."
"Ừm."
"Tô Tô, em thích anh!"
Lần này, Tô Dĩ Trần đưa tay kia ra, vuốt nhẹ tóc Bùi Túc Nguyệt, anh chậm rãi nói: "Sau đó thì sao?"
Có thể có sau đó không? Bùi Túc Nguyệt không biết, cũng không thể xác định.
Chương trước Chương tiếp
Loading...