Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 93
Qúy Kha khẽ liếc nhìn Bạch Việt: “Bạch Việt, tôi cảm thấy thương hại anh.”
Bạch Việt thẹn quá hóa giận: “Lâm Du, cậu có đủ tư cách để nói ra những lời đó sao?”
Bạch Việt nhìn Qúy Kha, anh ta khinh thường Lâm Du ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Du, anh ta đã rất thất vọng, Phó Thời Văn làm sao có thể kết hôn với một người như vậy?
“Một người như cậu có tư cách gì để đứng bên cạnh Phó Thời Văn? Làm sao xứng đáng là một người tốt như Phó Thời Văn?"
Qúy Kha lặng lẽ nhìn Bạch Việt: “Cuối thì anh cũng chịu đem những lời trong lòng nói ra rồi sao?”
“Bạch Việt, trước đây tôi cũng không hiểu tại sao anh lại luôn đối xử với tôi như kẻ thù, khi ấy tôi vẫn luôn tưởng rằng anh làm như vậy là vì An Trừng.”
“Hóa ra là anh chỉ muốn nhìn An Trừng và tôi, hai bên tự tàn sát lẫn nhau. Hiện tại anh hài lòng với kết quả này chưa?”
Bạch Việt sắc mặt đổi xanh đỏ: “Đừng so sánh tôi với mấy người.”
Qúy Kha hờ hững liếc nhìn anh ta: “Anh không xứng.”
Bạch Việt nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Cậu là cái thá gì mà dám nói với tôi như vậy?”
“Một người như anh sẽ mãi là con bọ trong rãnh nước. Cả đời chỉ có thể nhìn bóng lưng của Phó Thời Văn. Anh ấy sẽ luôn ở ngoài tầm với của anh.”
“Khốn khϊếp, cậu có bản lĩnh thử nói lại lần nữa! Lâm Du, cậu chán sống rồi phải không?” Bạch Việt để lộ ra vẻ hung tợn, như thể sắp lao tới xé Qúy Kha thành từng mảnh trong khoảnh khắc.
Qúy Kha mỉm cười: “Anh sẽ không bao giờ xứng đáng để có thể đứng cạnh Phó Thời Văn.”
Bạch Việt thở hổn hển: “Lâm Du, cậu cứ chống mắt lên mà nhìn, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua anh ta.”
“Anh Bạch, sao anh vẫn chưa ra? Cuộc đấu giá sắp bắt đầu." Giọng Vương Dịch Giai từ ngoài truyền đến.
“Vội vàng cái gì? Bức tranh hỏng kia không phải là sẽ được đấu giá sau cùng sao?” Bạch Việt nói một cách dứt khoát.
Qúy Kha liếc nhìn Bạch Việt: “Anh sẽ không bao giờ xứng đáng đứng cạnh Phó Thời Văn.”
Nói xong Qúy Kha mở cửa đi ra ngoài.
Vương Dịch Giai nhìn Qúy Kha đi ra, có chút kinh ngạc: “Qúy Kha, sao anh lại ở bên trong.”
“Đi vệ sinh.” Qúy Kha tỉnh bơ đi qua anh ta.
Bạch Việt bước ra khỏi nhà vệ sinh với gương mặt ảm đạm, căn phòng vừa trải qua một sự việc X, không khí tràn ngập hơi thở mơ hồ, Vương Dịch Giai nhìn dấu vết trên cổ Bạch Việt, lập tức sững sờ.
“Anh Bạch, anh và Qúy Kha ... làm sao có thể ...”
Rõ ràng là Vương Dịch Giai đã hiểu lầm.
Nhưng lúc này, Bạch Việt hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến việc Vương Dịch Giai có phải đang hiểu lầm hay không.
“Đừng vội đắc ý.” Bạch Việt trừng mắt nhìn bóng lưng của Qúy Kha, hét lên: “Lâm Du, chúng ta chưa xong đâu.”
Qúy Kha không nhìn lại, thậm chí không để tâm những gì anh ta nói
...
Qúy Kha ra khỏi nhà vệ sinh và quay trở lại sảnh, cậu thấy Vân Cẩm đã ngồi ở đó từ bao giờ, trang phục trên người cậu ta cũng khác so với lúc đầu.
“Qúy Qúy, tôi vô tình đυ.ng phải người phục vụ và rồi quần áo của tôi bị dính bẩn. Lương Hoài đã cho tôi mượn bộ quần áo này rồi lấy điện thoại của tôi đi.”
Như sợ bị Qúy Kha dò hỏi, Vân Cẩm đã chủ động giải thích sự việc.
“Lương Hoài tốt bụng như vậy sao?” Qúy Kha nghi ngờ liếc nhìn Lương Hoài.
Nam diễn viên họ Lương ngồi uy nghiêm, nở nụ cười thương hiệu trên môi, vỗ tay tán thưởng các nghệ sĩ trên sân khấu.
Anh ta dường như cảm nhận được ánh mắt của Qúy Kha, anh ta hơi nheo mắt, nhìn về phía bên này, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười gật đầu.
Không biết tại sao dù nụ cười của Lương ảnh đế không thể chê vào đâu được, nhưng Qúy Kha vẫn luôn muốn xé bỏ lớp mặt nạ của anh ta.
Cuộc đấu giá từ thiện bắt đầu, Qúy Kha nhanh chongs lấy lại được sự tập trung của cậu.
Ví Vân Cẩm căng phồng, một số thứ liên tiếp được cậu ta đấu giá, chẳng hạn như túi xách hàng hiệu, đồng hồ, đồ chơi ...
Người dẫn chương trình hỏi cậu ta tại sao lại muốn lấy nhiều thứ như vậy.
Sau khi được máy quay lia đến, Vân Cẩm chân thành nói: “Vì số tiền đấu giá sẽ được quyên góp cho trẻ em miền núi”.
Vân Cẩm đã từng đến vùng núi để trải nghiệm cuộc sống ở đó. Khi đó, đoàn truyền hình nói với cậu ta rằng đây không phải là vùng núi nghèo nhất, nhưng Vân Cẩm không thể quên lúc đó cậu ta đã ngạc nhiên như thế nào.
Hầu hết những người nổi tiếng đến tham gia buổi đấu giá từ thiện buổi tối hôm nay đều muốn lập người, ngẫu nhiên mua một ít đồ, ngày hôm sau đăng thông báo, sau đó liền mua vị trí hot search.
Qúy Kha nhìn Vân Cẩm, cậu hiểu tại sao kỹ năng diễn xuất của Vân Cẩm lại lấy nước mắt đến như vậy, thu hút không ít fans hâm mộ, bởi vì cậu ta là người rất chân thành, đôi mắt rất trong sáng giống như không bị thế gian vấy bẩn.
Bởi vậy cho nên Lương Hoài thật đáng ghét.
Qúy Kha liếc nhìn Lương Hoài, Lương Hoài đưa tay chống cằm, hơi cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Vào cuối phiên đấu giá, một số tác phẩm nghệ thuật phi từ thiện đã được trưng bày. Số tiền đấu giá cho những tác phẩm nghệ thuật này sẽ không được quyên góp cho các vùng núi.
Lúc này, hầu hết những người nổi tiếng sẽ không đấu giá nữa.
Có nhiều ô cửa bên trong.
Bức tranh cuối cùng trong buổi đấu giá là bức tranh của một họa sĩ vĩ đại đời Tống, bức tranh do Vương Dịch Giai chụp với giá 800 vạn.
Người tinh mắt nhìn lướt qua cũng biết bức tranh có miêu nị, nhưng tất cả mọi người đều im lặng.
Qúy Kha liếc nhìn bức tranh một cách cẩn thận.
…
Phiên đấu giá kết thúc, Qúy Kha và Vân Cẩm về nhà.
Nhìn ngôi nhà tối đen như mực, Vân Cẩm hỏi: “ không có ai ở nhà sao?”
lúc Qúy Kha muốn gọi cho Tiểu Lữ, cậu chợt nhớ rằng buổi sáng, Phó Thời Văn nói rằng anh sẽ đến đón Quý Nhuyễn Nhuyễn.
Cậu bấm số điện thoại của Phó Thời Văn.
“Về rồi sao?” Bên kia điện thoại, Phó Thời Văn giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Qúy Kha ậm ừ: “Nhuyễn Nhuyễn ở bên nhà anh sao?”
“Nhuyễn Nhuyễn đang ở đây, ngủ thϊếp đi rồi.” Phó Thời Văn hỏi: “Em có qua đây không?”
“Có.” Qúy Kha phải đưa Quý Nhuyễn Nhuyễn về nhà để ngủ.
Qúy Kha đứng trước cửa nhà Phó Thời Văn, bấm chuông.
Cánh cửa mở ra, Phó Thời Văn xuất hiện sau cánh cửa, anh mặc một chiếc áo len giản dị, giống như anh đã ở nhà cả buổi tối vậy.
Khi Qúy Kha nhìn thấy Phó Thời Văn, cậu liền nhớ lại những gì Bạch Việt đã nói.
Phó Thời Văn cảm nhận được cảm xúc trong mắt Qúy Kha, anh ấy nhìn Qúy Kha và hỏi: “A du, tại sao lại cau mày?”
Qúy Kha lắc đầu, đây không phải là lần đầu tiên An Trừng cắt cổ tay mình, Phó Thời Văn không đáng trách.
“Không có gì, Nhuyễn Nhuyễn đâu?”
Miệng Phó Thời Văn hơi nhếch lên: “Thằng bé ở trên lầu, đang ngủ rất ngon, A Du, đêm nay em có thể để thằng bé ngủ ở đây được không?”
“Sáng mai Nhuyễn Nhuyễn còn đi học, tôi sẽ đưa thằng bé về nhà ngủ.” Qúy Kha nói.
Qúy Kha bước vào phòng và nhìn thoáng qua liền thấy rượu vang, hoa hồng và nến thơm đang được bày biện trên bàn.
Lúc này, Phó Thời Văn đột ngột tắt đèn.
“A Du, em ở bên ngoài bận cả một ngày rồi, sao không ngồi xuống uống chút rượu thư giãn đi?”
Qúy Kha đảo mắt nhìn cách bố trí xung quanh cậu, cách trang trí rất bắt mắt, nhưng thật đáng tiếc--
"Phó Thời Văn, tôi bị đau dạ dày, không thể uống rượu được.”
Phó Thời Văn hiển nhiên rất có hứng thú: “Anh biết, rượu này chỉ là nước nho có độ cồn rất thấp.”
Phó Thời Văn cầm chai rượu nho, rót vào ly rồi đưa cho Qúy Kha.
Qúy Kha nhấp một ngụm trong ly, hóa ra là nước nho chua ngọt.
“Thế nào rồi?” Phó Thời Văn cười hỏi.
Qúy Kha nhìn nụ cười trên mặt Phó Thời Văn: “Ừm.. có chút ngọt.”
Phó Thời Văn cười càng tươi hơn, đem Qúy Kha ngồi xuống: “A Du, em đã mệt cả một ngày, để anh giúp em thư giãn.”
Qúy Kha bỗng tối mặt khi nhớ lại lần trước Phó Thời Văn đã ấn xuống phía dưới cậu.
“Lần này anh sẽ chỉ xoa bóp cho em thôi, và anh sẽ không làm bất cứ điều gì khác.” Phó Thời Văn nói một cách nhanh chóng và chắc chắn.
Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn: “Anh thực sự không làm những việc khác?”
Phó Thời Văn khẽ liếʍ môi: “Nhưng nếu A Du muốn làm thì không phải là không thể.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Ừ.” Phó Thời Văn gật đầu: “Ngồi đi, A Du, tôi đặc biệt đi học xoa bóp bài bản, chỉ để phục vụ em thôi đó.”
Qúy Kha do dự một lúc, nhìn vào ánh mắt mong đợi của Phó Thời Văn, cuối cùng chọn ngồi xuống.
Phó Thời Văn khẽ mỉm cười, anh cẩn thận xoa bóp vai cho Qúy Kha, chăm chút từng góc nhỏ từ vai đến lưng.
Quả thực rất thoải mái, Qúy Kha thoải mái nhắm mắt lại, mùi hương rất thơm.
“A Du, em có muốn nằm sấp xuống rồi anh bóp chân cho em không?” Phó Thời Văn nhỏ giọng hỏi.
Qúy Kha khẽ mở mắt, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đen của Phó Thời Văn, ánh nến lấp lánh trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia, kèm theo cảm xúc không thể giải thích nổi.
Có lẽ Qúy Kha nên từ chối, nhưng cậu lại không thể nói ra những gì mà cậu muốn nói.
Qúy Kha nhắm mắt lại và khẽ ậm ừ.
Nhìn vành tai trắng trẻo của người trước mắt đỏ lên, Phó Thời Văn nghe vậy khóe môi nhếch lên, anh ngồi xổm ở trước sô pha, nâng chân người trước mặt lên, dùng ngón tay ấn nhẹ vào từng huyệt trên mắt cá chân mỏng manh của thiếu niên.
“A Du, anh hứa sẽ không như lần trước.”
Không biết Phó Thời Văn đã học kỹ thuật xoa bóp từ đâu. Những ngón tay của anh khéo léo cùng cách dùng lực vừa phải. Dưới những đầu ngón tay, đôi chân vốn đang đau nhức của Qúy Kha dần trở nên dễ chịu như thể đang ngâm mình trong nước suối nóng vậy.