Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 62
“Anh chờ tôi một chút.”
Quý Kha xuống giường bật đèn lên, thấy được bạn cùng phòng bệnh trên chân có quấn băng.
“Chân của anh có phải bị thương không? Có thể đứng lên được chứ?” Quý Kha hỏi.
Quấn băng thành như vậy, còn có thể đi đường? Quý Kha hoài nghi trong lòng.
Bạn chung phòng bệnh trầm mặc hai giây: “Đỡ tôi đi WC, có thể.”
Quý Kha trên mặt đất tìm được một đôi dép lê, giúp anh ta mang vào, sau đó đỡ anh ta xuống giường.
Đừng nói, người này thật nặng, dựa vào người Quý Kha, Quý Kha cũng không khỏe cho lắm, thiếu chút nữa hai người cùng nhau ngã xuống.
“Xin lỗi……”
“Không sao cả.”
Quý Kha cảm giác người này còn rất có lễ phép, cắn răng dùng sức, khiêng cánh tay đi đến hướng WC.
Bạn cùng phòng bệnh đứng ở trước bồn cầu, Quý Kha nghiêng đầu, “Anh đi WC đi, tôi không nhìn anh.”
“Cái kia, có thể giúp tôi…… Đai lưng…… Tôi không tháo được……” Giọng nói của bạn cùng phòng bệnh nhỏ dần.
Quý Kha nhìn thoáng qua tay của anh, tay đã bị bọc thành bánh chưng, có vẻ tự mình cởi bỏ dây rút ở đai lưng có chút khó khăn.
Quý Kha duỗi tay kéo một chút, dây rút trên quần anh ta liền mở.
“Đi đi.”
“Cảm ơn.”
Trong không khí tràn ngập một loại gọi là không khí xấu hổ.
Quý Kha đợi một lát, không có nghe được tiếng nước, cậu nghi hoặc hỏi: “Anh không đi WC sao?”
Bạn cùng phòng bệnh trầm mặc vài giây, tựa hồ có chút ngượng ngùng mà nói: “Cái kia…… Tôi không thói quen có người nhìn tôi đi WC.”
Quý Kha cười một chút, bạn cùng phòng bệnh có vóc dáng rất cao, trên đầu quấn băng, nhưng là mặc dù cách một lớp băng, Quý Kha đều có thể cảm giác được anh đang ngượng ngùng.
“Anh có thể đỡ tường tự đi được không?”
“Có thể.”
Quý Kha gật gật đầu, buông lỏng bạn cùng phòng bệnh ra.
Bạn cùng phòng bệnh tay chống tường, như là đυ.ng phải trên tay miệng vết thương, kêu rên một tiếng, sau đó đứng vững vàng.
“Anh xong rồi thì kêu tôi.” Quý Kha tri kỷ đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau, trong WC vang lên tiếng xả nước.
“Tôi xong rồi.” Giọng nói của bạn cùng phòng bệnh từ WC truyền ra.
Quý Kha tiến vào WC, nhìn thấy bạn cùng phòng bệnh cúi đầu, tựa hồ muốn đem quần kéo lên.
Nhưng là anh dùng cái tay bị bao thành bánh chưng kia, “Xin lỗi, chỉ có thể làm phiền cậu rồi.”
Quý Kha lắc đầu, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không phiền toái.”
Cậu khom lưng giúp đỡ bạn cùng phòng bệnh kéo quần lên.
Quý Kha ngẩng đầu nháy mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của bạn cùng phòng.
Dưới lớp băng gạc, có một đôi đồng tử đen thẳm giữa hai bên lòng trắng, không biết vì cái gì, Quý Kha cảm giác được một tia quen mắt.
“Tôi nghe nói anh là ngộ độc cồn, như thế nào sẽ bị thương cả trên đầu lẫn trên tay cùng trên chân?” Quý Kha hỏi.
Bạn cùng phòng bệnh nói: “Sau khi uống say không cẩn thận té ngã trên bàn pha lê, rồi bị thương.”
Quý Kha nhìn thoáng qua cái tay kia bị bọc thành bánh chưng, cũng không phải không có khả năng.
“Tôi đỡ anh đi ra ngoài đi.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Quý Kha cười cười.
……
Quý Kha ở bệnh viện nằm mấy ngày, mấy ngày nay, cậu cùng bạn cùng phòng bệnh giường cách vách ở chung còn tính là vui sướиɠ.
Anh bạn cùng phòng bệnh này ngày thường cơ hồ không nói lời nào, thực an tĩnh.
Quý Kha có nói qua với anh ta, khi nào cần cậu giúp cứ việc gọi cậu, nhưng là bạn cùng phòng bệnh lại rất ít khi làm phiền cậu.
Buổi sáng hôm nay hộ lý đưa tới một chiếc xe lăn.
Sau khi hộ lý rời đi, bạn cùng phòng bệnh nhìn xe lăn hình như là đang ngẩn người.
Quý Kha một buổi sáng xử lý xong văn kiện, duỗi người, nhìn thấy bên cạnh bạn chung phòng bệnh lại đang nhìn xe lăn.
“Muốn ra ngoài một chút không?”
Bạn cùng phòng bệnh quay đầu lại nhìn cậu, “Có thể chứ?”
“Hộ lý riêng lấy tới xe lăn riêng cho anh, khẳng định cũng là hy vọng anh có thể đi ra ngoài một chút, để tôi đẩy anh ra ngoài đi, tôi cũng muốn đi một chút.”
Bạn cùng phòng bệnh nói: “Cảm ơn.”
Quý Kha mấy ngày nay dạ dày tốt lên không ít, cũng không giống như là lúc trước như vậy cả người vô lực, cậu đỡ bạn cùng phòng bệnh từ trên giường xuống dưới, dìu cậu đưa tới trên xe lăn.
Bên ngoài vừa lúc có ánh mặt trời.
Quý Kha đẩy xe lăn, một đường đi tới trên mặt cỏ, có mấy đứa trẻ con mặc đồng phục bệnh nhân ở trên cỏ chơi đùa.
Cách đó không xa, có một ông lão ngồi trên xe lăn, một bà lão ở phía sau chậm rãi đẩy xe lăn, hai người chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ.
Giọng nói của bà lão đang đẩy xe lăn mang theo vài phần trách cứ: “Về sau không cho ông lại trộm uống rượu.”
“Đã biết đã biết, không dám uống nữa.” Trên xe lăn ông lão tóc đã bạc phơ mà thần sắc vẫn hồng hào, giống như một đứa con nít.
Bà lão cười một tiếng, “Về sau ông muốn uống cũng không được uống, tôi đều để bọn nhỏ đem mấy bình rượu của ông đi mất cả rồi.”
“Hả?” Ông lão nháy mắt sợ ngây người, “Mấy bình rượu đó đều bị cầm đi rồi sao?”
“Như thế nào? Ông có phải hay không còn muốn uống? Ông cũng không nghĩ cho thân thể của ông đi!” Giọng nói của bà lão uy nghiêm vài phần.
“Không, không dám uống nữa.” Ông lão nháy mắt túng quẫn khí thế hạ xuống.
Quý Kha lẳng lặng mà nhìn bóng dáng của cặp vợ chồng già kia, thẳng đến khi bọn họ đi vào bệnh viện.
Nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc.
Quý Kha cúi đầu, cậu cũng đã từng ảo tưởng qua chuyện như vậy.
“Cậu không sao chứ?”
Quý Kha lắc đầu, “Không có việc gì.”
Bạn cùng phòng bệnh nhìn cậu, nói: “Ông lão và bà lão kia nhìn qua thực hạnh phúc.”
“Đúng vậy.” Quý Kha cười trả lời, “Tôi cũng đã từng hy vọng ảo tưởng rằng, cùng một người bạch đầu giai lão.”
Bạn cùng phòng bệnh ngập ngừng trong chốc lát, hỏi: “Về sau thế nào?”
“Chia tay rồi.”
Quý Kha ngồi ở trên ghế, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía khoảng trống.
“Lúc ấy thực ấu trĩ, nhận định một người liền cho rằng có thể cùng anh ta một đời một kiếp.”
“Chỉ là đáng tiếc, chúng tôi không có duyên phận.”
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trắng nõn của Quý Kha, phảng phất có thể phát sáng, ngũ quan mỗi một tấc đều xinh đẹp không thể tưởng tượng, giữa mày tinh xảo mang theo một chút cô đơn.
Bạn cùng phòng bệnh nhìn Quý Kha, rũ đôi mắt xuống.
Nửa ngày, anh mở miệng nói: “Tôi cũng đã từng có được một người.”
Quý Kha thuận miệng hỏi: “Về sau thế nào?”
“Bỏ lỡ.” Trong thanh âm khàn khàn mang theo vài phần chua xót.
“Lúc ấy tôi, không biết quý trọng, sau lại, hối hận cũng vô dụng.”
Cách đó không xa, mấy đứa trẻ con chơi đùa trên mặt cỏ, bên cạnh là mấy dì đang tụ họp bàn tán chuyện.
Quý Kha vỗ vỗ bả vai bạn cùng phòng bệnh, “Đã thấy chỗ đi ra.”
Bạn cùng phòng bệnh nhìn Quý Kha, cánh môi khẽ nhếch: “Tôi không muốn bỏ lỡ em ấy……”
“Quý Quý!”
Lúc này, giọng nói của Vân Cẩm ở phía sau truyền đến.
Quý Kha quay đầu lại, thấy được Vân Cẩm đem mặt che kín mít lại.
“Quý Quý, sao cậu lại đi ra ngoài, làm hại tôi ở bệnh viện tìm cậu hồi lâu!” Vân Cẩm thở hồng hộc mà chạy tới.
Quý Kha cười nói, “Thời tiết không tồi nên đi ra ngoài một chút, trong phòng bệnh vẫn luôn buồn tẻ, không có lợi để khôi phục thân thể.”
Vân Cẩm mấy ngày nay đều ở nơi khác đóng phim, thật vất vả trở về một chuyến, cậu thuần thục mà ôm eo Quý Kha, “Quý Quý mấy ngày nay cậu có nghĩ về tôi không!”
Quý Kha có chút bất đắc dĩ mà nói: “Mong cậu chú ý giữ hình tượng.”
“Tôi che kín mít như vậy, ai cũng nhận không ra là tôi.” Vân Cẩm đắc ý mà hừ một tiếng.
Quý Kha nhìn thoáng qua bạn cùng phòng bệnh ở một bên.
Mà bạn cùng phòng bệnh rũ mắt xuống, nhìn về phía nơi khác.
Quý Kha thu hồi tầm mắt, nhìn trên cổ Vân Cẩm có vệt đỏ, hơi sửng sốt một chút.
“Cậu đêm qua có trở về không?”
“Ừm.” Vân Cẩm ánh mắt né tránh.
“Quý Quý, tôi đêm qua trở về muộn, quá mệt mỏi, mí mắt đều không mở ra được, cho nên chưa từng có tới thăm cậu, cậu sẽ không trách tôi chứ?”
Quý Kha sờ sờ quả đầu lông xù của Vân Cẩm, thêm vài phần đau lòng, “Không trách cậu.”
Bạn cùng phòng bệnh quay đầu lại thấy một màn như vậy, lại lần nữa yên lặng mà rũ mắt xuống.
Không biết khi nào, bầu trời lại kéo tới mây đen, sau lại có một cơn gió mạnh thổi qua, như là muốn trời mưa.
Quý Kha đẩy bạn cùng phòng bệnh dắt theo Vân Cẩm trở lại phòng bệnh.
Một buổi trưa, Vân Cẩm bồi cậu, thẳng đến buổi tối mới rời đi, bạn cùng phòng bệnh trong lúc này mười phần an tĩnh.
Thậm chí chủ động tự kéo màng.
Chờ đến sau khi Vân Cẩm rời khỏi, Quý Kha kéo màng ra.
Bạn cùng phòng bệnh đưa lưng về phía cậu, nằm ở trên giường, có vẻ là đã ngủ.
“Ngủ rồi sao?”
Quý Kha nhỏ giọng mà dò hỏi một tiếng.
“Không có.” Một lát sau, bạn cùng phòng bệnh mới trả lời một tiếng.
Quý Kha nghe ra giọng của anh ta khàn khàn lợi hại.
“Anh có muốn uống nước không?” Hôm nay cả một buổi trưa, bạn cùng phòng bệnh không có nói ra bất cứ lời nhờ vả gì, thậm chí một câu đều không có nói qua.