Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 54
Lục Dữ đầy áy náy.
Quý Kha thu lại ánh mắt, đi ra bãi biển.
Vân Cẩm đi theo sau, trầm giọng nói: “Ghê quá rồi.”
Cành cây đè lên lều, có cần phải tức giận với người kia thế không?
….
Sáng nay, bãi biển có khá nhiều người.
Một số người đang chơi, những người khác đang tìm kiếm thức ăn.
Trận mưa vừa rồi khiến nhiều người không còn kiềm chế, cởi đồ nhảy xuống biển tắm biển.
“Ở đằng kia có vẻ náo nhiệt một chút, chúng ta đi qua xem thử.”
Vân Cẩm chỉ sang phía bên kia, xung quanh là một số khách mời và người quay phim, trong có vẻ khá náo nhiệt.
Qúy Kha gật đầu.
Khi Qúy Kha và Vân Cẩm đi ngang qua, họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, Vân Cẩm vốn đã đẹp trai lại trắng trẻo, vóc dáng cân đối, mặc quần đi biển, cả người trắng đến phát quang dưới nắng.
Không ngờ Quý Kha ở bên càng xinh đẹp không thể tả, làn da mịn màng tinh xảo, hơi mỏng, có chút lạnh lùng xen lẫn du͙© vọиɠ, rất hấp dẫn.
Nhiều người lén nhìn hai người họ.
Lương Hoài ngồi trên rạn san hô nhìn mặt nước, xa xa là biển xanh trời xanh, gió thổi tóc bay, người đàn ông này có khuôn mặt rất ưa nhìn, chỉ cần ngồi trên rạn san hô là có thể chụp được một tấm ảnh cho một trang bìa tạp chí.
Những người khác phía sau anh ta cũng đang nhìn xuống nước.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Vân Cẩm tò mò hỏi, cúi người về phía trước.
Vương Dịch Giai nhìn thấy Vân Cẩm với nụ cười trên mặt: “Vân Cẩm, cậu đến rồi.”
“Dịch Giai, các người đang nhìn cái gì vậy?”
Vương Dịch Giai nhìn chằm chằm mặt nước, trên mặt có chút ửng hồng vì nắng: “Phó tiên sinh, anh ấy đang lặn.”
Lương Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Vân Cẩm khuôn mặt bất giác lạnh lùng đặc biệt khi nhìn thấy cậu ta khỏa thân trên.
“Không biết xấu hổ.” [ ♡\( ̄▽ ̄)/♡ ]
Vân Cẩm dường như nghe thấy giọng của Lương Hoài, nhưng không hiểu anh ta đang nói về cái gì.
Cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng của Lương Hoài, trong lòng nổi lên một chút tức giận không thể giải thích được: “Này, anh đang nói cái gì vậy?”
Lương Hoài thu lại ánh mắt, để lại Vân Cẩm khó hiểu nhìn theo sau.
“Anh ta thật quá đáng.” Vân Cẩm tức giận đến mức sắp nổ tung.
Lương ảnh đế trước mặt người ngoài đều tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng Vân Cẩm biết anh ta thực chất là một người xấu tính, ích kỷ và đáng ghét, nếu không phải trước đây Vân Cẩm bị lừa dối bởi sự ngụy tạo của anh ta, cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ thích một người như vậy.
Điều mà Vân Cẩm thích ở Lương Hoài là anh là người dịu dàng, luôn chăm sóc cậu khi quay phim, chứ không phải Lương Hoài tỏ vẻ thờ ơ trước mặt cậu ta như hiện tại.
“Bình tĩnh.” Qúy Kha vỗ vỗ vai Vân Cẩm: “Chúng ta qua bên kia xem một chút.”
Khu vực này rất nhiều nước.
Mặc bộ đồ lặn, Phó Thời Văn tìm thấy rất nhiều hải sản từ biển, bao gồm sò, cá, cua, tôm và ốc xà cừ.
Lúc anh lặn lên, trong giỏ đã đầy hải sản đánh bắt được.
Phó Thời Văn đưa giỏ cho Vương Dịch Giai: “Hải sản ở đây chắc đủ cho mọi người cùng ăn. Vương Dịch Giai, làm ơn giúp tôi một việc. Chia hải sản thành sáu phần rồi gửi mỗi nhóm một phần.”
Tất nhiên Vương Dịch Giai sẵn sàng làm việc tốt như vậy, đặc biệt hiện tại còn đang trước ống kính.
Vương Dịch Giai nhìn Phó Thời Văn đầy ngưỡng mộ: “Phó tiên sinh, anh thật tốt bụng.”
“Không có chi, làm phiền cậu mang đến từng nhóm, cảm ơn.” Phó Thời Văn rất lịch sự.
Vương Dịch Giai nhìn hải sản trong rổ, số lượng hải sản nhiều như vậy cũng đủ cho mười hai người bọn họ ăn.
Từ khi trở thành người nổi tiếng, anh ta đã thấy rất nhiều phú nhị đại giàu có đủ loại, hoặc là kiêu ngạo hoặc bày mưu tính kế gì đó, thích làm màu, trong người mang theo đầy thành kiến. Vương Dịch Giai là lần đầu gặp được người như Phó Thời Văn, như vậy mà lại là một người khách khí hiền lành, toàn thân không có cái gọi là người giàu.
Nếu không nói cho anh ta biết, anh ta sẽ không bao giờ tin rằng người đàn ông đẹp trai trước mặt anh thực sự là chủ tịch Phó với khối tài sản hơn 10 tỷ trong tập đoàn Phó Thị, một người giàu có vào bậc thượng lưu.
“Được thôi, tôi sẽ chia cho đều!” Chỉ số yêu thích của Vương Dịch Giai dành cho Phó Thời Văn ngày càng tăng lên.
Phó Thời Văn tháo kính bảo hộ ra, đột nhiên mắt anh dừng lại tại một điểm nhìn.
…
Vân Cẩm tức giận giẫm lên mặt nước biển chơi đùa, Qúy Kha ngồi trên bãi biển, trời đã gần tối, gió mạnh hơn một chút, nắng cũng dần tắt.
Đột nhiên có một chiếc áo phủ trên người Qúy Kha, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Thời Văn sắc mặt không tốt.
“Tại sao không mặc áo?”
Qúy Kha liếc nhìn chiếc áo trên người cậu, là của Phó Thời Văn.
Cậu cầm chiếc áo trên người lên: “Xin lỗi, tôi thế này cảm thấy rất thoải mái, không muốn mặc áo.”
“Mặc áo vào đi.” Phó Thời Văn không thể chịu được ánh mắt của Qúy Kha.
“Phó tiên sinh, anh nói điều này với tôi, nhưng chính anh cũng đang khỏa thân trên mà.” Qúy Kha cười chế nhạo: “Anh không nghĩ như vậy thật là buồn cười sao?”
Nói xong, Qúy Kha ném lại chiếc áo cho Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn cầm lấy áo, có chút bất lực: “A Du, đừng thù dai, mặc quần áo vào đi.”
Qúy Kha khẽ cười và nói: “Tôi có mặc nó hay không không liên quan gì đến anh.”
Qúy Kha đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Cẩm rồi nắm tay cậu: “Còn nữa, Phó tiên sinh, xin đừng làm phiền tôi và bạn trai tôi.”
Vân Cẩm chớp mắt với vẻ mặt sững sờ, lúc này Qúy Kha đã nắm chặt tay cậu.
Vân Cẩm định thần lại: “Qúy Qúy là bạn trai của tôi, anh là ai? Anh muốn làm gì!”
Qúy Kha cụp mắt xuống: “Vân Cẩm, anh xin lỗi vì không nói cho em biết, anh có bạn trai cũ.”
“A!” Vân Cẩm sững sờ.
Cậu đã luôn nghĩ rằng Qúy Kha còn độc thân và Qúy Nhuyễn Nhuyễn do Qúy Kha nhận nuôi.
“Không, không quan trọng, em không phiền nếu anh từng có bạn trai cũ.” Qúy Kha cứng rắn nói.
Qúy Kha ghé vào tai Vân Cẩm khẽ hôn nhẹ và thì thầm: “Cảm ơn.”
Phó Thời văn thẫn thờ đứng một bên bờ biển, để mặc gió thổi làm tóc anh rối tung, anh nhìn chằm chằm vào Qúy Kha và Vân Cẩm, đôi mắt anh đỏ hoe khi thấy nụ hôn của Qúy Kha dành cho Vân Cẩm.
Qúy Kha quay lại nhìn Phó Thời Văn: “Phó tiên sinh, anh còn việc gì phải làm không?”
Giọng điệu lãnh đạm và xa cách, giống như những mũi kim băng đâm vào trái tim Phó Thời Văn, anh từ từ cụp mi xuống.
Một lúc sau, Phó Thời Văn nâng chiếc áo trên tay và đưa cho Vân Cẩm.
“Ừm, đưa áo cho cậu ấy.”
Vân Cẩm ngơ ngác nhận lấy.
Phó Thời Văn liếc nhìn Qúy Kha, sau đó xoay người rời đi, sau lưng có chút phiền muộn.
Nhìn Phó Thời Văn rời đi, Vân Cẩm quay lại nhìn: “Qúy Quý, tôi thấy anh ấy trông có vẻ rất buồn.”
Qúy Kha dựa lưng vào đá ngầm, trong tâm trí cậu nhớ lại biểu cảm của Phó Thời Văn khi nãy.
Phó Thời Văn cũng có một khía cạnh buồn bã như vậy?
Vậy, lần này là thật, hay là tiếp tục diễn?
Kỹ năng diễn xuất của Phó Thời Văn không chừng có thể giành được giải Oscar, Qúy Kha cảm thấy thật vinh dự khi đã từng có cơ hội được nhìn thấy nó.
Với diện mạo, hình thể và kỹ năng diễn xuất của anh, nếu không trở thành một diễn viên sẽ rất phí, mà diễn viên này, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều giải.
Kí ức của năm năm trước xẹt qua trong đầu, Qúy Kha tự giễu cười: “Quên đi, anh ta có phải thật lòng hay không, liên quan gì đến mình?”
Qúy Kha lắc đầu ngồi yên lặng một lúc, cậu nhìn chằm chằm vào con cá dưới nước: “Vân Cẩm, ở đó có một con cá. Nếu cậu bắt được, tôi sẽ cho cậu nghỉ lễ một tháng.”
Vân Cẩm sắc mặt bỗng chốc suy sụp: “Qúy Qúy, cậu không muốn cho tôi nghỉ lễ, cứ việc nói thẳng.”
“Nhân tiện, bộ quần áo này thì sao?” Vân Cẩm vẫn cầm bộ quần áo của Phó Thời Văn trong tay.
Qúy Kha không nhìn mà nói: “Nếu cậu thích, hãy mặc nó.”
Vân Cẩm gãi đầu: “Đùa gì vậy? Cái này là của Phó Thời Văn đưa cho anh, không phải cho tôi.”
Lúc này, Vân Cẩm lại nghĩ, nếu Lương Hoài cởϊ qυầи áo của anh ta đưa cho mình, thì mình có nên mặc chúng không?
Vân Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Tuy nhiên, suy nghĩ cẩn thận một chút, tên đó sẽ không đối xử tốt với cậu ta như vậy.
“A, hai người đây rồi.” Vương Dịch Giai tìm thấy Vân Cẩm và Qúy Kha.
Vân Cẩm nhìn lại Vương Dịch Giai.
Ấn tượng của cậu ấy về Vương Dịch Giai không tốt cũng không xấu, hơn nữa hai người cũng chưa tiếp xúc nhiều với nhau.
Vương Dịch Giai đã gia nhập làng giải trí được vài năm, anh ấy có thể nói chuyện với mọi người với một thái độ thân thiện, Vân Cẩm cũng không ngoại lệ, dù sao thì cậu bây giờ cũng đang là ngôi sao hàng đầu giới giải trí.
“Dịch Giai, có chuyện gì vậy?”
Vương Dịch Giai cười và nói: “Vân Cẩm, chúng tôi đã quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc nướng vào buổi tối! Cậu cùng Qúy Kha sẽ tham dự chứ? Tôi đã mời tất cả mọi người rồi a.”
“Được rồi!” Vân Cẩm bản tính ham vui rất thích tham gia những bữa tiệc, đặc biệt cậu ấy là người háo hứng mong chờ buổi tiệc nướng ngoài trời hơn bất cứ ai.
“Nhân tiện, do chúng tôi tự tổ chức nên cũng là tự mình chuẩn bị. Nhớ tới sớm.”
“Không sao!” Vân Cẩm ra hiệu OK.
Về tính xác thực của chương trình, đội ngũ làm chương trình và nhân viên trên đảo sẽ không giúp đỡ họ bất kỳ sự trợ giúp nào ngoại trừ trường hợp cần thiết, vì vậy mọi thứ đều phải tự mình thực hiện.
Vương Dịch Giai mỉm cười, đột nhiên anh ta nhìn thấy quần áo trong tay Vân Cẩm, nụ cười trên mặt khẽ khựng lại: “Hừ...”