Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 51
Vân Cẩm rất thích phòng của Qúy Kha, căn phòng nằm ở vị trí đón ánh nắng. Cuối ngày cả căn phòng dường như đầy ắp mùi nắng cùng sự ấm áp sau một ngày dài.
“Qúy Qúy, phòng của tôi ẩm quá, tối nay tôi có thể ngủ phòng cậu được không?”
“Tôi không thích ngủ chung với người khác.” Qúy Kha thờ ơ từ chối.
Vân Cẩm buồn bã nhìn Qúy Kha, giống như một tiểu tức phụ nhi đáng thương: “Qúy Qúy, cậu thật là lãnh đạm, nói lảm nhảm, cậu lại còn từ chối tôi, một mỹ nam xinh đẹp.”
“Cậu bình thường một chút đi.” Qúy Kha cau mày, liếc nhìn Vân Cẩm.
“Cậu thực sự không có chút hứng thú gì cả.” Vân Cẩm ngồi dậy.
“Ánh mắt của Phó Thời Văn hôm nay hơi lạ, Qúy Qúy, cậu có cảm thấy anh ta là đang để ý tới cậu không?”
Ánh mắt Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào Qúy Kha quá thẳng thắn, Vân Cẩm là người rất bất cẩn, không để ý tiểu tiết vậy mà cậu ta cũng nhận thấy điều kì lạ trong ánh mắt thẳng thắn đó.
Qúy Kha xoa tóc với giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không biết.”
“Qúy Qúy, hồi sáng khi nhìn thấy anh ta tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta có chút rất quen mắt, như thể tôi đã từng anh ấy ở đâu đó. Tôi khi nãy đã đi thăm dò một chút. Cậu đoán xem anh ta là ai?”
“Không quan tâm.”
Vân Cẩm hào hứng nói: “Hóa ra anh ấy là chủ tịch của Tập đoàn Phó thị, wow, Qúy Qúy, cậu có muốn nghĩ đến việc tìm một người ba kế cho Nhuyễn Nhuyễn không?”
“Tôi không cần dựa dẫm vào bất cứ ai, và Nhuyễn Nhuyễn cũng không cần ba kế nào cả.”
Vân Cẩm chống tay lên cằm: “Anh ấy là một ông chủ đẹp trai và giàu có, đặc biệt là anh ấy lại rất có hứng thú với cậu, Qúy Qúy, cậu không muốn thử sao?”
Qúy Kha quay lại nhìn Vân Cẩm: “Tôi chưa đủ đẹp trai và giàu có sao?”
Vân Cẩm chớp mắt: “Qúy Qúy, cậu thật đẹp trai nhiều tiền, khí chất ngút ngàn, tôi thực sự động tâm với cậu a!”
“Động tâm với tôi, quên Lương Hoài sao?” Qúy Kha hỏi.
Vân Cẩm: “…”
“Quý Qúy, chúc mừng cậu đã nhận được huy chương kẻ hủy diệt chủ đề.”
Buổi tối Qúy Kha vẫn còn bận rộn với công việc, Vân Cẳm nằm trên ghế sofa vừa đắp mặt nạ vừa chơi game.
Mãi đến tận khuya, Vân Cẩm mới rời khỏi phòng Qúy Kha.
Khi Vân Cẩm ra ngoài, cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng khuất bóng ở cuối hành lang, tay cầm khói, ngọn lửa đã được dập tắt.
Vân Cẩm nhận ra Phó Thời Văn, người đã giúp họ sáng nay.
“Chào, xin chào, anh chưa ngủ à?”
Vân Cẩm chủ động chào hỏi, cậu tương đối tò mò về Phó thời văn.
Tò mò về mối quan hệ giữa anh và Qúy Kha.
Dù Qúy Kha không thừa nhận nhưng Vân Cẩm có thể cảm nhận được rằng mỗi khi Phó Thời Văn xuất hiện, Qúy Kha đều có điều gì đó không ổn.
Phó Thời Văn nhìn Vân Cẩm với đôi mắt sâu thẳm.
Vân Cẩm đã ở trong phòng Qúy Kha tổng cộng ba giờ, bốn mươi phút và hai mươi lăm giây.
Phó Thời Văn không chỉ phát hiện ra Vân Cẩm và Qúy Kha đang sống cùng nhau mà còn biết được rằng họ đã có một đứa con.
5 năm.
Trong 5 năm cậu biến mất, đã rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Thời Văn trở nên ảm đạm.
“Anh Phó?” Vân Cẩm không thấy Phó Thời Văn đáp lại bèn lên tiếng.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý.” Phó thời Văn đáp.
“Cảm ơn chuyện sáng nay.” Vân Cẩm gãi đầu” “Anh Phó, hôm qua có phải chúng ta đã gặp nhau trên bãi biển đúng không?”
“Ừm.” Phó Thời Văn trầm giọng đáp.
Trên bãi biển ngày hôm qua, Phó thời Văn đã tận mắt nhìn thấy Vân Cẩm ôm Lâm Du, hai người ngồi trên bãi đá ngầm, giống như một cặp tình nhân thân thiết, nồng thắm.
Thỏ nhỏ của anh, vốn dĩ chỉ thuộc về anh, vậy mà lại bị người khác đυ.ng vào.
Sau hai câu chào hỏi ngắn gọn.
Vân Cẩm quay người đi xuống cầu thang, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Phó Thời Văn, điều này khiến cậu ta cảm thấy kỳ lạ khó nói, sống lưng lạnh toát.
Đèn trong phòng Lương Hoài vẫn sáng, Vân Cẩm đứng ở cửa một lúc, khẽ thở dài.
Sau khi Qúy Kha nói chuyện điện thoại với Qúy Nhuyễn Nhuyễn xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Qúy Kha ra mở cửa, điều mà cậu không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Phó thời Văn.
“Có chuyện gì sao?” Qúy Kha hỏi.
Phó Thời Văn nhìn Quý Kha, đôi mắt trùng xuống: “A Du, anh đến đây để xin lỗi.”
Qúy Kha hờ hững liếc nhìn anh: “Anh Phó, nếu anh muốn xin lỗi thì hãy đi tìm A Du của anh để xin lỗi. Bọn họ cũng đều nói rằng tôi không phải người đó.”
Phó thời Văn lắc đầu: “A Du, em có thể lừa người khác, nhưng em không thể lừa được anh, anh biết em chính là A Du.”
“A Du, chuyện trước đây tất cả đều là lỗi của anh. Anh không nên nói dối em. Anh cũng không cầu xin sự tha thứ của em nhưng anh chỉ muốn nói lời xin lỗi với em.” Giọng Phó thời Văn khàn đi.
Qúy Kha tay ôm trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe, sau đó nở nụ cười: “Anh Phó thật lòng mà nói, tôi nghĩ người đó nhất định sẽ tha thứ cho anh. Vậy, anh có thể rời khỏi đây được không? Tôi cần nghỉ ngơi.”
Phó Thời Văn nhìn nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt của Lâm Du, cậu trông giống như một người lạ vô cảm.
Hai mắt Phó Thời Văn đỏ lên: “A Du, anh biết em rất giận anh, đó là dễ hiểu, anh đã từng là một kẻ khốn nạn, em đánh anh mắng anh đều được, xin em đừng giả bộ không quen biết anh.”
Qúy Kha chế nhạo: “Xin lỗi, anh Phó, tôi thực sự không quen anh.”
Qúy Kha định đóng cửa, nhưng đôi tay lại bị Phó Thời Văn bắt lấy.
Phó thời Văn mạnh tay đến mức Qúy Kha nhất thời không thoát ra được: “Phó tổng, nếu anh cứ thế này, tôi sẽ gọi nhân viên tới.”
Phó Thời Văn không nói, anh kéo Qúy Kha vào lòng và ôm chặt lấy cậu.
Trong 5 năm qua, Phó Thời Văn đã cố gắng chạm hoặc ôm những hình ảnh của Lâm Du không biết bao nhiêu lần, mặc dù anh biết rằng tất cả đó đều chỉ là ảo ảnh.
Nhưng lần này là thật, thật ấm áp, không còn là hư ảo và không khí.
“A Du, anh nhớ em nhiều lắm.” Phó thời Văn đặt cằm lên vai Qúy Kha.
Qúy Kha dùng chân đá mạnh vào chân Phó Thời Văn, gương mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận: “Buông tôi ra!”
“Không buông.” Mặc cho Qúy Kha vùng vẫy thế nào, Phó thời Văn cũng không chịu buông tay.
Một lúc lâu sau, Qúy Kha cảm thấy một mảng áo trên vai cậu ướt đẫm.
Giọng nói gần như nghẹn đi của Phó Thời Văn truyền đến tai cậu.
“Tạ ơn trời, em còn sống.”
Quý Kha thôi vùng vẫy, cười lạnh: “Xin lỗi, Lâm Du yếu đuối 5 năm trước đã chết rồi, Phó Thời Văn, tôi cả đời này cũng không nghĩ Lâm Du sẽ tha thứ cho anh.”
Phó Thời Văn từ từ buông Qúy Kha ra, anh mở miệng, cảm thấy bất lực: “A Du...”
Qúy Kha thờ ơ quay vào và đóng cửa.
Bên trong cửa, Qúy Kha từ từ khụy xuống mặt đất, nói những lời kia làm cậu gần như nhẹ nhõm.
Lâm Du đã chết cách đây 5 năm, Lâm Du yếu đuối và ngu ngốc đó cũng đã chết.
Cậu bây giờ là Qúy Kha, chỉ là Qúy Kha.
….
sáng hôm sau.
Tất cả mọi người tập trung ở sảnh sau khi ăn xong.
Có một màn hình lớn trước mặt họ.
Đạo diễn cầm lấy micro và nói: “Bây giờ mọi người có thể dùng điểm để đổi công cụ sinh tồn trên hoang đảo.”
“Bắt đầu theo thứ tự xếp hạng điểm.”
Ở vị trí đầu tiên là Phó thời Văn và Lương Hoài, họ đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ vào chiều qua và ghi được số điểm khá cao.
Lương Hoài liếc nhìn màn hình rồi nhìn Phó thời Văn: “Tôi cần đổi lều, bật lửa, và dao.”
Phó thời Văn ánh mắt đang hướng về phía Qúy Kha, anh thu lại tầm nhìn, nhìn lên màn hình, sau đó gật đầu: “Được.”
Một chiếc lều có 40 điểm, một chiếc bật lửa có 5 điểm, một con dao của Quân đội Thụy Sĩ được 5 điểm, còn lại 30 điểm.
Phó thời Văn cho biết: “Với 30 điểm còn lại, tôi muốn đổi một bộ đồ lặn, đèn pin và kem chống muỗi.”
Lương Hoài gật đầu: “Được.”
Cả hai dường như không cần thảo luận nhiều, họ đưa ra quyết định một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Đến lượt Qúy Kha và Vân Cẩm.
Họ chỉ có 60 điểm, với số điểm này thì cũng xem như không tồi.
“Hãy đổi lều trước.” Qúy Kha nói.
“Ừ.” Vân Cẩm gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc, ngủ ngoài trời một đêm mà không có lều rất kinh khủng.
20 điểm còn lại, họ quyết định dành 5 điểm cho một chiếc bật lửa, 5 điểm cho một con dao của quân đội Thụy Sĩ, 10 điểm cho một chiếc nồi sắt và năm chai nước khoáng.
Các nhóm còn lại nhanh chóng đổi dụng cụ của mình.
Sau khi phân bổ dụng cụ, họ lên du thuyền, khởi hành hướng đến một hòn đảo hoang tươi đẹp.
Vân Cẩm ngồi bên Qúy Kha, khẽ ngước mắt lên, nhìn sang phía bên kia.
Ngồi đối diện với họ là Phó Thời Văn và Lương Hoài, nam diễn viên họ Lương vẫn tỏ ra thờ ơ và xa lánh người lạ. Có điều, Phó thời Văn ngồi cạnh anh cũng có khí chất tương tự. Một người đang đọc sách và người kia thì đọc báo.
Còn Qúy Kha ở một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt thanh tú hầu như không có biểu cảm gì.