Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 38
Nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng, các nhân viên công tác đã đem toàn bộ hiện trường quay sắp xếp một cách chỉnh chu nhất.
Hầu như tất cả các diễn viên đều vào vị trí của họ.
Chỉ thiếu một người.
Nam diễn viên chính—Vân Cẩm.
Đạo diễn hét vào loa phóng thanh: “Còn nửa tiếng nữa đã bắt đầu quay rồi? Vân Cẩm đâu?”
Da đầu trợ lý đạo diễn tê rần: “Đạo diễn, đừng tức giận, để tôi gọi.”
Trợ lý đạo diễn lấy điện thoại, gọi cho trợ lý Vân Cẩm: “Anh Hứa, anh Vân còn chưa tới à?”
“Anh Triệu, xin lỗi, chúng tôi sẽ đến ngay.” Tiểu Hứa là trợ lý của Vân Cẩm.
Nhưng trớ trêu làm đủ mọi cách cũng không thể liên lạc được với Vân Cẩm.
Cuối cùng, Tiểu Hứa đành cam chịu gọi đến một số điện thoại.
“Qúy tổng, hiện tại không thể nào liên lạc được với anh Vân.”
Một giọng nói trong trẻo và dễ chịu vang lên từ đầu dây bên kia, ôn tồn nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Điện thoại đã ngắt.
Văn phòng chủ tịch công ty truyền thông Tân Gia.
Qúy Kha khẽ tháo gọng kính cận bằng bạc trên sống mũi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa lông mày.
Sau đó, cậu gọi cho một số điện thoại.
“Vân Cẩm, không cần biết cậu hiện ở đâu, mười phút nữa phải có mặt ở đoàn làm phim cho tôi!”
“Xin lỗi, hôm nay tôi đã sắp xếp để đi chơi cùng con rồi!”
“Tôi sẽ kêu Tiểu Hứa đến thay cậu, cậu mau quay trở về đoàn phim!” Qúy Kha lạnh lùng nói.
“Qúy Qúy, cậu đúng là độc ác, người ta không muốn sống chung với cậu nữa.” Đầu dây bên kia, Vân Cẩm nén giọng nói.
Qúy Kha lại xoa lông mày.
“Vân tiên sinh, cậu đã ký hợp đồng với công ty của tôi. Tôi không mời cậu đến chơi. Mau trở về đoàn phim. Lập tức, ngay lập tức!”
Giọng điệu của Vân Cẩm dịu lại: “Lần đi chơi này Nhuyễn Nhuyễn đã hào hứng mong đợi từ rất lâu. Cậu lúc nào cũng luôn bận việc. Nhuyễn Nhuyễn sẽ không đi cùng Tiểu Hứa. Trừ khi cậu qua đây, tôi hứa sẽ quay lại đoàn phim ngay lập tức.”
Qúy Kha nhìn lướt qua lịch trình hôm nay.
“Được rồi.”
Tắt điện thoại.
Lúc này, trên sô fa, một người đàn ông và một đứa nhỏ đang ngồi cùng nhau.
“Tuyệt vời! Nhuyễn Nhuyễn, xem baba làm đi!”
“Cảm ơn ba nuôi.”
Cậu bé nói với giọng ngọt ngào. Vì còn nhỏ, da cậu bé lại còn trắng, mềm mại, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Vân Cẩm không kìm được mà ôm hôn: “Baba của con đúng là tham công tiếc việc, có điều ba nuôi của con thật thông minh!"
“Ba nuôi, ba chảy nước miếng.” Cậu bé chán ghét lau mặt.
“Coi thường ba nuôi của con sao? Ba nuôi của con là một người mà vạn người mê, được 50 triệu người hâm mộ trên Weibo!” Về điều này, Vân Cẩm không thể không khoe khoang.
“Con biết ba nuôi là đỉnh lưu rồi, ba nuôi mau tới trường quay đi.” Cậu bé lên tiếng đuổi khách.
Vân Cẩm gật đầu, cậu ta không muốn chịu đựng sự tức giận của Qúy Kha, nên cũng đã sẵn sàng chuồn đi từ lâu.
“Đến đây hôn ba nuôi một cái nào.” Vân Cẩm chỉ vào má mình trước khi rời đi.
Cậu bé phải chạy lại, hôn một cái thật kêu lên mặt cậu ta, lúc này Vân Cẩm cũng mới hài lòng đi đến đoàn làm phim.
…
Bên ngoài vang lên tiếng xe.
Nhuyễn Nhuyễn chạy ra cửa vui vẻ chào hỏi: “Baba.”
Lúc Qúy Kha ra khỏi xe, gần như là trong nháy mắt, cậu đã có thể nhìn ra kế hoạch của một lớn một nhỏ kia.
“Lần sau đừng có nghịch ngợm với ba nuôi của con.” Qúy Kha lên tiếng
“Vâng, con biết rồi mà.” Nhuyễn Nhuyễn bị baba trách mắng, lè lưỡi nhỏ của mình ra.
Nhuyễn Nhuyễn có gương mặt thanh tú, đôi mắt cực kỳ to, tròn. Thêm đó, lông mi lại vừa dày, cong lại còn đen. Lúc đứa nhỏ rũ mắt, gần như là che hết đôi mắt to đó.
Thế nên, bất kỳ ai sau khi nhìn thấy đứa nhỏ này cũng không nhịn được mà ghen tỵ với Qúy Kha.
Qúy Kha bế cậu nhóc lên, đặt cậu bé vào ghế dành cho trẻ em: “Đi thôi, baba đưa con ra sân chơi nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu bảo bối vui vẻ cười nói.
Công viên mới khai trương này có rất nhiều hoạt động, thu hút trẻ con, nên bên trong cực kỳ náo nhiệt.
Quý Kha hiếm khi đến nơi như vậy, nhưng tiểu Nhuyễn Nhuyễn có vẻ rất thích, chạy tới chạy lui xung quanh.
Trẻ nhỏ hiếu động, Qúy Kha rất sợ Nhuyễn Nhuyễn chạy lạc mất, nên lúc nào cũng phải chạy theo sau.
“Nhuyễn Nhuyễn, đừng chạy quá nhanh.”
Nhóc con chạy đến trước mặt cậu: “Ba ba, nhanh lên, 9 giờ baba có thể nhận được mô hình hoạt hình miễn phí đấy!”
Phàm là những đồ được miễn phí, thì sẽ có rất nhiều người tranh. Lúc Nhuyễn Nhuyễn tìm được đến nơi, nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng thì không khỏi trợn tròn mắt.
Hàng người xếp hàng đã rất dài, đứng ở chỗ cậu nhóc, còn không nhìn được đến xem bên trong đang làm gì.
“Baba, nhiều người quá!” Tiểu Nhuyễn Nhuyễn cố hết sức thăm dò, nhưng mà cố nhảy lên cũng vô dụng, nhưng dáng vẻ nhảy tưng tưng này của cậu bé lại vô cùng đáng yêu.
Qúy Kha không thể nhịn được cười, ôm chầm lấy cậu bé.
Công viên giải trí mới khai trương nằm tại quận mới của Thành phố F. Gần núi và có diện tích khá rộng lớn, là một công viên thiên về hiện đại tích hợp các hoạt động tham gia, xem, giải trí, thư giãn và rèn luyện sức khỏe.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng nhà đầu tư chính đứng sau sân chơi này chính là Tập đoàn của Phó Thời Văn.
Hôm nay khai chương, Phó Thời Văn được mời tham dự lễ cắt băng khai trương.
Sau lễ cắt băng khánh thành, người quản lý của ban tổ chức đã cùng Phó Thời Văn với một đám người nữa đến thăm sân chơi.
Sân chơi rất rộng, được chia thành khu đông và tây.
Ngày đầu tiên mở cửa cho các hoạt động, khu vui chơi gần như chật kín và rất sôi động.
Cô lễ tân xinh đẹp cất giọng ngọt ngào: “Anh Phó, chúng ta đang ở trước điểm nhận quà miễn phí.”
Người quản lý giới thiệu: “Quà tặng sự kiện là quà phiên bản đặc biệt do công ty lắp ráp trò chơi tài trợ. Chúng tôi được ủy quyền độc quyền. Có công viên giải trí lắp ráp trò chơi ở bên, khách du lịch rất thích.”
Phó thời Văn nhẹ nhàng gật đầu.
Bỗng nhiên, một giọng nói sắc bén phát ra từ đám đông.
“Sao đứa trẻ này lại thế này? Nếu muốn có quà, nên tự mình đến xếp hàng!”
Trong đám đông, một người phụ nữ cùng cậu con trai béo phì đang không ngừng trách móc đứa trẻ trước mặt.
“Cháu đã xếp hàng rồi, trả lại cho cháu!”
So với giọng nói lớn của người dì, giọng cậu bé lại cực kỳ yếu ớt.
Người phụ nữ hét lên: “Vớ vẩn, rõ ràng là mô hình của con trai tôi. Muốn thì tự mình đi xếp hàng đi.”
Đứa con trai mập mạp của dì đẩy đứa nhỏ ra: “Cút đi.”
Đứa nhỏ bị đẩy ngã xuống đất không khóc mà tự mình đứng dậy, thân hình nhỏ bé dừng ở trước mặt hai mẹ con, kiên quyết nói: “Trả lại cho tôi!”
So với người phụ nữ và cậu con trai mũm mĩm, cậu bé trông thấp bé và nhỏ nhắn, nhưng đường nét trên khuôn mặt cậu bé lại cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng ngần như búp bê thanh tú, nhưng đôi mắt to và đẹp lại hiện lên nét kiên định và bướng bỉnh.
Phó Thời Văn liếc sang.
Thấy chuyện này, người quản lý vội lau mồ hôi trên trán, quay sang nói với nhân viên phía sau: “Đi xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Thằng nhóc này, cút đi!” Người phụ nữ có chút tức giận.
“Các người, trả lại quà cho tôi!” Cậu bé siết chặt bàn tay nhỏ nhắn, cố giữ lấy món quà.
“Không!!”
Con trai của người phụ nữ kia lại đẩy ngã cậu bé lần nữa.
Lúc này, một bóng người cao lớn đứng sau, đỡ cậu bé dậy.
Phó Thời Văn nâng đứa nhỏ lên: “Chàng trai nhỏ, không sao chứ?”
Cậu bé vỗ vỗ bụi bám trên người: “Cháu không sao, chú giúp cháu với, họ lấy quà của cháu, đó là quà cháu xếp hàng nhận được.”
Người quản lý thấy vậy, cực kỳ nhanh mắt gọi nhân viên bảo vệ lại đi đến chỗ hai mẹ con kia.
“Làm gì vậy?” Người phụ nữ cảnh giác nhìn nhân viên.
Phó Thời Văn đưa cậu bé đến.
Người quản lý hỏi người phụ nữ: “Quà của con cô là lấy của anh bạn nhỏ này? Nếu đúng thì trả lại cho anh bạn nhỏ đi.”
Cậu bé nói: “Bác ơi, đúng là họ cướp của cháu.”
Người phụ nữ phủ nhận ngay: “Không, rõ ràng là chúng tôi xếp hàng mà! Đúng không con trai.”
Cậu béo bên cạnh người phụ nữ vội nói: “ Là con xếp hàng nhận được.”
“Thưa bà, ở đây có camera đấy ạ.” Người quản lý nhắc nhở.
Người phụ nữ hiển nhiên là hoảng hốt một lúc: “Vậy thì sao? Chúng tôi còn phải đi chỗ khác chơi, đừng có ngáng đường!”
Phó thời Văn thấy thế, đưa mắt ra hiệu, một vài vệ sĩ đứng ra, chặn đường người phụ nữ.
“Gọi giám sát.” Phó Thời Văn lạnh lùng nói.
Người quản lý không dám lơ
là, gọi điện ngay cho phòng bảo vệ để điều chỉnh giám sát.
Một lúc sau, giám sát được gọi lên, cuộn camera giám sát cũng được cầm lên, chiếu cho mọi người xem.
Hình ảnh hiện lên qua camera cho thấy chính mẹ con người phụ nữ kia đã cướp quà của đứa nhỏ này..
“Bà còn điều gì muốn nói không?”
Những khách du lịch gần đó đã xem đoạn video và không khỏi phẫn nộ, đồng thời chỉ trỏ, bàn tán về hai mẹ con người phụ nữ kia.
“Thực sự là không biết xấu hổ sao có thể giành lấy những món quà mà đứa nhỏ đã rất vất vả xếp hàng để nhận được.”
“Chính là như vậy, sao không tự mình xếp hàng đi?”
Chứng cứ rành rành trước mặt, xung quanh lại tràn ngập những lời chỉ trỏ, phàn nàn. Sắc mặt người phụ nữ này lúc xanh lúc đỏ, càng nghĩ càng tức giận: “Đứa nhỏ này, nếu không tôi…”