Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 106
Có lẽ cả đời này Phó Thời Văn cũng không thể quên được cái tên đó.
Nếu không phải do hắn bắt cóc Lâm Du, có lẽ anh và Lâm Du đã không xa cách lâu đến như vậy, lúc anh nhận ra mình yêu Lâm Du thì đã quá muộn để hối hận.
“Hắn đang ở đâu?” Tôn Bằng ở nước ngoài suốt mấy năm nay, mặc dù anh vẫn luôn phái người dò tìm tung tích hắn nhưng Tôn Bằng rất giảo hoạt, đã chạy thoát khỏi tay anh nhiều lần.
Không ngờ thằng chó đó còn có lá gan để về nước.
“Ở thành phố F.” Lý Nguy hơi lo lắng nói: “Phó tổng, liệu có phải hắn đang đi về phía của cậu Quý không?”
A Du!
Trong lòng Phó Thời Văn lập tức hoảng sợ, bình thường giờ này Quý Kha đã về đến nhà, hôm nay trễ thế này rồi còn chưa về nữa.
Không đâu, A Du sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Phó Thời Văn cúp điện thoại, đạp lên chân ga xông ra ngoài, bàn tay cầm tay lái run rẩy.
Anh không dám tưởng tượng mình lại mất Lâm Du thêm một lần nữa.
Phó Thời Văn đi tới công ty của Quý Kha, chú bảo vệ nói rằng Quý Kha đã rời đi từ lâu, lúc đi còn sớm hơn bình thường một chút nên ông rất có ấn tượng.
Rời đi sớm hơn bình thường.
Vậy sao cậu vẫn chưa về nhà?
Phó Thời Văn gọi điện cho Vân Cẩm, Vân Cẩm ngây ngốc: “Tôi không gặp Quý Quý, chẳng lẽ cậu ấy không có ở nhà sao?”
Phó Thời Văn cúp điện thoại, như một con ruồi không đầu, anh đến tất cả những nơi mà Quý Kha có thể đến.
Nhưng vẫn không tìm thấy gì.
“Lý Nguy, vận dụng tất cả các mối quan hệ để tìm Tôn Bằng cho tôi, xài bao nhiêu tiền cũng được!”
Sắc mặt Phó Thời Văn tái xanh, nếu Tôn Bằng dám động đến một sợi lông của Quý Kha, anh muốn hắn ta phải hối hận vì đã đến thế giới này.
“Phó tổng, Tôn Bằng đang ở một hộp đêm, tôi đã cho người theo dõi hắn ta.”
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Phó Thời Văn lái xe đến hộp đêm, tìm thấy Tôn Bằng trong một căn phòng bao, thằng chó này cũng sung sướиɠ phết, còn có hai người đi theo nữa.
“Lâm Du đâu?” Phó Thời Văn tóm lấy Tôn Bằng hỏi.
Tôn Bằng cũng không ngờ Phó Thời Văn sẽ tìm được mình, nhìn Phó Thời Văn hung thần ác sát, hắn ta sợ đến nỗi chảy cả nướ© ŧıểυ: “Không, không biết.”
Phó Thời Văn chán ghét đẩy hắn xuống đất, hung hãn đạp lên cơ thể mập béo của hắn: “Chán sống rồi đúng không! Người của tao mà mày cũng dám đυ.ng đến hai lần.”
Tôn Bằng đau đến nỗi kêu trời gọi đất, hai cậu thanh niên đang mặc quần ở bên cạnh cũng hơi sửng sốt một chút, quần còn chưa mặc xong đã vội chạy ra ngoài.
Phó Thời Văn đạp đến chết, đôi giày da quý giá đạp đi đạp lại trên da thịt béo núc không chút lưu tình.
“Tao cho mày một cơ hội cuối, Lâm Du ở đâu?”
Miệng Tôn Bằng chảy đầy máu, nước mắt đầy mặt: “Không biết, tôi không biết.”
Hắn ở nước ngoài thật sự rất chật vật, số tiền hắn ta từng lừa của Phó Thời Văn cũng chưa từng chuyển vào trong thẻ của hắn, sau này bị Phó Thời Văn theo dõi, hắn phải chạy đông chạy tay suốt mấy năm, cuối cùng vì không chịu nổi mới mạo hiểm quay về tìm tình nhân cũ ở thành phố F.
Không ngờ Phó Thời Văn cũng đang ở thành phố F.
Hôm nay hắn vừa về đã bị Phó Thời Văn tìm thấy.
Vận may kiểu gì thế này.
“Vẫn chưa chịu nói nữa à, có tin tao gϊếŧ mày không!” Ánh mắt Phó Thời Văn vô cùng hung sc.
Tôn Bằng sợ đến run rẩy, hắn biết Phó Thời Văn thật sự có thể lấy mạng của hắn.
“Tôi mới về nước hôm nay thôi, tôi thật sự không biết mà, tha cho tôi đi.” Hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trên dưới khắp người toàn là vết thương.
Nhìn dáng vẻ nước mắt đầy mặt của Tôn Bằng, Phó Thời Văn hơi sửng sốt.
Nếu không phải hắn làm thì Quý Kha hiện đang ở đâu?
Điện thoại của Phó Thời Văn bỗng reo vang.
Anh lấy điện thoại ra, là một dãy số lạ hoắc.
“Alô?”
“Phó Thời Văn, là em.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Quý Kha,
“A Du, em đang ở đâu?” So với giọng nói bình tĩnh của Quý Kha, giọng của Phó Thời Văn vô cùng kích động.
“Em đang ở cầu đôi, anh có thể đến đón em được không?” Quý Kha nói.
“A Du, em không sao chứ?” Tay cầm điện thoại của Phó Thời Văn run run.
“Em không sao.”
Nghe Quý Kha nói, rốt cuộc trái tim của Phó Thời Văn cũng có thể bình ổn.
Bên kia điện thoại, giọng của Phó Thời Văn nghe có vẻ nghẹn ngào, Quý Kha hỏi: “Anh sao vậy?”
“Lúc nãy mắt anh có bụi dính vào, A Du, sao… Sao nay em về trễ vậy?”
“Lúc tan làm về nhà, xe em bị hư nên định đậu ở ven đường rồi bắt xe về nhưng đúng lúc đó lại trông thấy có người đứng trên cầu rơi xuống nước, em mới nhảy xuống cứu người, điện thoại thì bị rơi xuống sông.”
Phó Thời Văn dụi mắt, cười.
Hóa ra chỉ là gặp xui một chút.
Vẫn may là chỉ xui một chút.
“Anh đến đón em ngay đây.”
Phó Thời Văn cúp điện thoại, Tôn Bằng nằm trên mặt đất vội lui sang một bên: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi mà, Phó tổng, anh tha cho tôi với.”
Phó Thời Văn cười nhạt: “Tha cho mày? Tôn Bằng, mày nghĩ chuyện ấy có thể xảy ra không? Mày hại chết một đứa con chưa chào đời của tao, cả đời này mày chuẩn bị chết trong tù đi.”
Phó Thời Văn để thủ hạ xử lý Tôn Bằng, anh lái xe đến cầu đôi.
Bởi vì có người rơi xuống nước, ở quanh cầu có rất nhiều người vây xem.
Phó Thời Văn vượt qua đám người, nhìn thấy Quý Kha đang ngồi một góc vắt quần áo.
Anh đi tới trước mặt Quý Kha, ôm chặt lấy cậu.
Cả người Quý Kha ướt sũng: “Phó Thời Văn buông ra, đừng làm dơ quần áo của anh.”
“Không dơ.” Phó Thời Văn ôm chặt hơn nữa.
Quý Kha cảm nhận được tâm trạng của Phó Thời Văn không đúng lắm, rốt cuộc là Phó Thời Văn bị gì thế này?
“Chúng ta về nhà đi.”
Nhờ có đèn đường ở trên cầu, Quý Kha có thể nhìn rõ khóe mắt trong suốt của Phó Thời Văn.
Khóc sao?
Quý Kha hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Phó Thời Văn cười lắc đầu.
“Không có gì thật sao?” Quý Kha hơi không tin.
Phó Thời Văn buộc dây an toàn cho Quý Kha: “A Du, chúng ta về nhà đi.”
Về đến nhà, Quý Kha vừa mở cửa đã nhìn thấy thức ăn đã nguội lạnh và hoa hồng ở trên bàn.
“A Du, sinh nhật vui vẻ.”
Nếu Phó Thời Văn không nói, Quý Kha cũng xém chút nữa đã quên mất hôm nay là sinh nhật của cậu.
“Cảm ơn.” Quý Kha cười.
Phó Thời Văn hơi buồn vì mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát hôm nay: “A Du, em đi tắm rửa thay quần áo đi, anh đi hâm nóng thức ăn.”
“Được.”
Sau khi tắm xong, Quý Kha đi ra thì nhìn thấy chiếc bánh kem ở trên bàn trông rất đáng yêu.
Dạ dày Quý Kha không nhịn được đói meo, cậu cầm chiếc bánh kem ăn một miếng, trong miệng bỗng cắn trúng thứ gì đó cứng cứng.
Quý Kha phun ra, đó là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này trông rất quen mắt, nếu cậu nhớ không lầm, đó là một chiếc trong cặp nhẫn mà Quý Kha đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua.
Quý Kha nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bỗng nhớ lại lúc Phó Thời Văn uống rượu đã nhiễm độc, lúc đó cậu đã ôm chiếc nhẫn này khóc bù lu bù loa.
Lúc này, Phó Thời Văn bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra.
“A Du…”
Phó Thời Văn vốn định cầu hôn với Quý Kha, không ngờ toàn bộ kế hoạch đã sụp đổ, bây giờ chiếc nhẫn còn ở trong tay Quý Kha.
Anh hơi căng thẳng, không biết Quý Kha sẽ phản ứng thế nào.
Quý Kha cầm chiếc nhẫn lên nhìn, sau đó cậu chủ động đeo chiếc nhẫn vào ngón tay.
“Vẫn rất hợp.” Quý Kha ngẩng đầu, cười nói với Phó Thời Văn.
“Nhẫn của anh đâu?”
Phó Thời Văn đặt thức ăn trong tay xuống, gỡ chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trước ngực ra rồi đeo vào ngón tay mình.
“Anh cũng thấy rất hợp.”
“A Du, chúng ta kết hôn đi.”
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn, cười hỏi: “Có hôn lễ long trọng không?”
“Có!” Phó Thời Văn kích động gật đầu: “Long trọng hơn tất cả mọi người trên thế giới này luôn!”
“Vậy để em suy nghĩ một chút.”
Quý Kha ngửi ngửi: “Thơm quá, anh nấu món gì vậy?”
“Toàn là món em thích ăn.” Phó Thời Văn ân cần dọn thức ăn lên bàn: “A Du, em thích làm hôn lễ kiểu Trung hay kiểu Tây?”
Quý Kha nhìn chiếc nhẫn trên tay, cười trả lời: “Gì cũng được.”
Cuối cùng, hôn lễ của Quý Kha và Phó Thời Văn được tổ chức ở nước ngoài.
Khách khứa toàn là bạn thân của hai người, thật ra thì Quý Kha cũng không thích tiệc quá náo nhiệt.
Bọn họ cử hành hôn lễ ở bên bãi biển.
Khoảnh khắc khi cha xứ hỏi Phó Thời Văn có đồng ý trở thành chồng của cậu, yêu thương cậu suốt đời không…