Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 102
"Nếu An Trừng cắt cổ tay để ép anh thì sao?" Quý Kha hỏi.
Trên mặt Phó Thời Văn lộ ra vẻ chán ghét: "Cậu ta có bệnh à, ngày ngày cắt cổ tay, bệnh tâm thần cũng không như cậu ta."
"Trước kia cậu ta từng cắt cổ tay rồi à?"
"Gặp một tí suy sup là lại thích cắt cổ tay, gửi anh cho anh, cậu ta có bệnh máu khó đông, mỗi lần anh đều phải đưa cậu ta đến bệnh viện, đám người vây quanh anh vui vẻ."
Phó Thời Văn thở dài một hơi, nếu không phải anh nợ An Trừng, đã sớm không thèm để ý cậu ta.
Muốn chết muốn sống, cút sang một bên đi.
Trong trí nhớ Phó Thời Văn 17 -18 tuổi, An Trừng căn bản là một đứa trẻ, không có chút hiểu chuyện nào, chỉ biết gây sự.
Mãi đến sau khi Phó Thời Văn vào đại học, An Trừng mới giống như thay đổi thành một người khác, ngoan ngoãn đi bên cạnh Phó Thời Văn, ai cũng nói anh và An Trừng là một đôi, làm Phó Thời Văn tưởng lầm đây là tình yêu.
Chỉ là những thứ này Phó Thời Văn không nhớ được.
Anh ôm lấy Quý Kha, "Vợ yêu Quý Kha, em yên tâm, Phó Thời Văn anh chỉ nhận một mình em, anh tuyệt đối sẽ không hái hoa ngắt cỏ, chân trong chân ngoài, đời này chỉ yêu một mình em."
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn, nếu anh nhớ ra những chuyện xấu xa mình đã từng làm, không biết còn có thể nói ra câu này một cách lưu loát như vậy nữa không.
"Ngủ đi.” Quý Kha nói.
"Em còn chưa nói cho anh biết em và cái người Vân gì đó kia là quan hệ gì?"
Phó Thời Văn lo lắng nhìn Quý Kha, "Hai người.....Có quan hệ gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Thời Văn, Quý Kha bỗng nhiên muốn biết, "Nếu em nói có, anh sẽ thế nào?"
Phó Thời Văn đột ngột ngồi dậy, sắc mặt xanh mét, "Anh muốn đi thủ tiêu cậu ra, khiến cho cậu ta nửa đời sau không dùng được."
Nói xong Phó Thời Văn đinh xuống khỏi giường sàn.
Quý Kha nhanh tay ngăn cản Phó Thời Văn, "Anh có ngốc không vậy."
"Phó Thời Văn, anh thông minh như vậy, sao không thấy chúng em là giả chứ?"
“Giả?”
Phó Thời Văn ôm Quý Kha, trừng lớn đôi mắt, mừng rỡ như điên: “A Du, cậu ta không phải bạn trai em?”
"Không phải.” Quý Kha gật gật đầu.
Mấy ngày này làm khó Vân Cẩm rồi.
"Anh đã nói rồi! Sao em có thể coi trọng cậu ta như vậy, cậu ta có chỗ nào sánh được với anh, em đâu phải mắt không tốt, không cần người đàn ông cao ráo đẹp trai mười tám centi như anh!"
Phó Thời Văn khen chính mình mà không đỏ mặt chút nào.
“Được rồi được rồi, ngủ đi, còn không ngủ là đến trưa mất."
Quý Kha ngáp một cái.
“Ừ, ngủ!”
Lúc này Phó Thời Văn nằm trên giường đất ôm chặt Quý Kha, trong lòng vui vẻ giống như có một bếp lò nhỏ.
Quý Kha vỗ vỗ bờ vai của anh, “Buông ra chút, em sắp không thở được rồi."
Phó Thời Văn lúc này mới buông lỏng ra một ít, “Vợ, ngủ thôi."
Quý Kha nhắm hai mắt lại.
Một giấc này ngủ thật sự yên ổn.
Khi tỉnh lại, trên mặt Quý Kha cảm giác hơi ngứa, mở to mắt, nhìn Phó Thời Văn chột dạ ném đồ lên mặt đất.
"Vừa rồi anh dùng cái gì cào em?" Quý Kha sờ sờ mặt.
“Không có gì.” Phó Thời Văn giả vờ đứng đắn.
Quý Kha tiến đến bên cạnh anh, nhìn thấy trên mặt đất có một cây cỏ đuôi chó.
Phó Thời Văn ho khan một tiếng, "Mấy giờ rồi? Điện thoại anh hết điện.”
Quý Kha nhìn thoáng qua thời gian, thế mà đã hơn hai giờ chiều, không ngờ ngủ lâu như vậy.
Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, giọng nói Vân Cẩm từ bên ngoài truyền vào, "Quý Quý, hai người tỉnh chưa?"
"Ừ."
"Mẹ tôi để đồ ăn trong nồi cho hai người, có ra ăn cơm không?"
Vân cẩm hỏi.
"Đợi chút."
Quý Kha mặc áo khoác vào, cũng đưa cho Phó Thời Văn một cái.
Khi hai người ra ngoài, tinh thần khá hơn buổi sáng nhiều.
"Nhuyễn Nhuyễn đâu?" Quý Kha hỏi.
"Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài chơi với cha mẹ tôi rồi." Buổi chiều Vân Cẩm muốn ngủ, lười nhác chơi điện thoại, không ra ngoài.
Cậu ta lấy cải trắng thịt lợn hầm miến trong nồi ra, lại lấy ra mấy cái bánh bao chay lớn, hết sức cẩn thận đi qua Phó Thời Văn, đặt lên bàn trước mặt Quý Kha.
“Phó tiên sinh, ăn cơm đi.” Vân Cẩm nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn cậu.” Phó Thời Văn ngồi xuống, mặt mang tươi cười nói.
Vân Cẩm nhìn thấy nụ cười của Phó Thời Văn. Cảm giác càng sợ hãi hơn.
Cậu ta lần nữa không nhịn được nghi ngờ, rốt cuộc Phó Thời Văn có phải bị mất trí nhớ không.
Quý Kha kéo Vân Cẩm ngồi xuống, "Tôi đã nói với anh ấy."
"Cuối cùng cũng nói." Vân Cẩm nhìn thoáng qua Quý Kha, lại nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trời mới biết cậu ta làʍ t̠ìиɦ địch của Phó Thời Văn có bao nhiêu khổ sở.
Phó Thời Văn đói lả, gần như cả ngày chưa ăn cơm, tuy không quen ăn bánh bao chay cho lắm, cũng ăn hai cái, sau đó đi lấy cái thứ ba.
Quý Kha ăn đến thong thả ung dung.
Vân cẩm vẫn còn hơi sợ hãi Phó Thời Văn, cậu kéo tay áo Quý Kha, "Quý Quý, hai người làm hòa rồi à?"
Phó Thời Văn ăn miến, vểnh tai lên nghe.
Quý Kha nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Bên ngoài có tuyết rơi sao?”
Ngoài cửa sổ một mảnh sương mù mênh mông.
“Tuyết rơi?” Vân cẩm xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, "A, đúng thật, tuyết rơi rồi!"
"Hồi nhỏ ông ngoại tôi thường nói tuyết lành báo hiệu một năm bội thu!"
Vân Cẩm sống ở phương nam đã nhiều năm, mấy năm không về quê, lâu lắm rồi không thấy tuyết, lại được nhìn thấy tuyết lần nữa cũng rất hưng phấn.
Phó Thời Văn không bị tuyết hấp dẫn chút nào, anh nhìn thẳng Quý Kha: "A Du, em còn chưa trả lời vấn đề vừa nãy."
"Hả? Vấn đề gì?" Quý Kha thong thả ung dung gặm bánh bao chay.
Bánh bao chay trắng rất cứng, không giống như phương nam vừa mềm xốp vừa ngọt, ăn lên đại khái không có hương vị gì, tinh tế nhấm nháp lại có một tư vị khác.
Phó Thời Văn buông bát xuống, mắt trông mong nhìn Quý Kha, “A Du, chúng ta coi như làm hòa sao?"
"Anh chỉ cái gì làm hòa cơ?" Quý Kha ngẩng đầu, không chút để ý hỏi, "Ví dụ như loại làm hòa của bạn bè sao?"
“Đương nhiên không phải!”
Phó Thời Văn có chút sốt ruột mà nói: “Đương nhiên là loại làm hòa như đối tượng."
"A Du, không phải trước kia chúng ta kết hôn sao? Chúng ta lần nữa đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận, thế nào?" Anh gãi gãi đầu, không cẩn thận đυ.ng đến miệng vết thương, đau nhe răng.
Quý Kha rũ mi mắt xuống ăn miến, một lát sau, câu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cặp mặt đen nhánh tràn đầy chờ mong của Phó Thời Văn.
"Anh nói kết hôn sao?"
"Phải!" Phó Thời Văn gật đầu, “Chúng ta kết hôn!”
Quý Kha lắc lắc đầu: “Phó Thời Văn, em không muốn kết hôn."
Phó Thời Văn khó hiểu: “Vì sao?”
“Không muốn chính là không muốn, anh dưỡng bệnh tốt trước rồi nói sau." Quý Kha bưng bát lên, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát sau trên mặt đất đã có một tầng tuyết mỏng.
Chờ đến khi tuyết nhỏ hơn một chút, bên ngoài gần như là một mảnh trắng xóa, mặc dù là mùa đông hiu quạnh, màu trắng hoàn toàn không tỳ vết cũng vô cùng xinh đẹp.
Vân Cẩm đơn giản dựa vào đám lá cây dưới tàng cây, "Quý Quý, mau chụp ảnh cho tôi!"
Đúng lúc ảnh tuyết rơi có thể biên tập đăng một video lên weibo.
Quý Kha tìm góc độ tốt, chụp mười mấy tấm cho Vân Cẩm, điều kiện của Vân Cẩm vốn đã tốt, tùy tiện chụp kiểu gì cũng đẹp, mặc dù trên đầu cậu đội mũ bịt tai, mặc kín mít.
"Trông thế nào? Có đẹp không?" Quý Kha trả lại điện thoại cho Vân Cẩm.
Vân Cẩm nhận điện thoại, "Ôi, Quý Quý, ảnh cậu chụp đều không tồi!"
Trong đó có một bức ảnh trong một góc, đúng lúc chụp được Phó Thời Văn nhìn về phía cậu.
Ánh mắt kia giống như chú cún bị bỏ rơi một bên, nhìn Quý Kha, trên mặt viết một tia ai oán.
"Quý Quý, Phó Thời Văn làm sao vậy?" Vân cẩm nhỏ giọng hỏi.
Quý Kha quay đầu lại nhìn về phía Phó Thời Văn đang đá tuyết cách đó không xa, "Không có gì đâu."
Phó Thời Văn hình như nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đều đang nhìn anh.
"Hai người chụp xong rồi sao?"
"Xong rồi." Vân Cẩm nhanh chóng chuồn đi, "Quý Quý, tôi đến nhà bác hai xem, Nhuyễn Nhuyễn cũng ở bên đó."
Vân Cẩm nói xong, nhanh chóng đi mất, Quý Kha bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái.
Phó Thời Văn tiến đến bên cạnh Quý Kha, ho khan một tiếng: “Tay em lạnh không?"
"Cũng tạm." Quý Kha không mang bao tay, vừa rồi chụp ảnh cho Vân Cẩm, có hơi lạnh.
Bàn tay Phó Thời Văn tiến vào trong túi Quý Kha, tay ấm áp lập tức cầm tay Quý Kha, năm ngón tay nắm chặt, nguồn nhiệt không ngừng từ lòng bàn tay Phó Thời Văn truyền tới bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Chờ đến khi sưởi ấm cả hai tay của Quý Kha, Phó Thời Văn mới rút tay ra.