Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết
Chương 63
Minh Yên nhìn Kỳ Bạch Ngạn, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?”
Cùng một chuyến bay, hoặc một chỗ ngồi liền kề? Khoang hạng nhất của các chuyến bay đường dài, sự riêng tư là vô cùng tốt, có các chuyến bay còn có phòng sang trọng. Tuy rằng Minh Yên ngồi chuyến bay này không có phòng riêng sang trọng, nhưng chỗ ngồi đã nâng lên vách ngăn tự tạo thành một không gian riêng tư, nếu không phải Kỳ Bạch Ngạn thò đầu tới gọi cô, Minh Yên cũng không chú ý tới anh ta đang ngồi bên cạnh.
"Đi công tác." Kỳ Bạch Ngạn mặt không đỏ tim không nhảy giải thích: "Gần đây tiếp nhận công ty gia đình, công ty bên Milan xảy ra chút vấn đề, ba tôi bảo tôi đi xử lý một chút.”
Nói bậy bạ, Kỳ gia bọn họ căn bản không có chi nhánh ở Milan, nước ngoài chỉ có mấy công ty hư danh, làm cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng mà anh ta cũng không có hoàn toàn nói dối, lúc này đây anh ta không chỉ nhân cơ hội đi Milan cùng Minh Yên, còn có một mục tiêu quan trọng chính là đem tài sản Kỳ gia chuyển ra nước ngoài, việc này là làm sau lưng ba anh ta.
"Anh tiếp nhận công ty gia đình rồi?" Minh Yên có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt, Kỳ Bạch Ngạn cũng có thể hoàn lương?
"Ừm, ai chưa từng có những ngày tháng hoang đường, tôi là ăn năn hối hận, muốn làm chút chuyện đứng đắn." Kỳ Bạch Ngạn cười nói, anh ta đưa cho cô một đống thức ăn tới đây: "Có đói bụng hay không, hành trình có chút dài, tôi mang theo một ít thức ăn.”
"Gần đây tôi đang giảm cân." Minh Yên cười khéo léo từ chối.
"Được, buổi tối đói bụng gọi tôi, gần đây tôi ngủ không đủ giấc, ngủ trước một lát." Hai mắt Kỳ Bạch Ngạn đều là tơ máu đỏ, anh ta nhìn thoáng qua Minh Yên, sau đó ấn ghế ngồi thành giường, đắp chăn ngủ.
Minh Yên thấy anh ta nói nằm xuống liền nằm xuống, vẻ mặt ngây thơ, gửi tin nhắn cuối cùng cho Úc Hàn Chi, nói cô đã lên máy bay, sau đó chỉnh điện thoại di động sang chế độ máy bay.
Đến Milan đã là sáng sớm ngày hôm sau, ban đêm Kỳ Bạch Ngạn chỉ hỏi cô hai lần có đói hay không, bên cạnh không nói gì, Minh Yên ngủ một giấc đến Milan.
Lúc lên máy bay có bốn người, xuống máy bay lại biến thành năm người. Lâm Văn và Tiếu Tiếu nhìn Minh Yên đi ra cùng Kỳ Bạch Ngạn cao lớn đẹp trai, nụ cười tà tứ, suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
Đây không phải là khách thuê phòng nhìn ra biển trong “Khách sạn mơ ước” sao? Hai con chó con của anh ta nổi tiếng khắp cả nước, mang lại một làn sóng cuồng nhiệt, mà bản thân Kỳ Bạch Ngạn bởi vì tính cách bá đạo tự phụ, cũng gặt hái được một làn sóng fan nữ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Văn như gặp kẻ thù lớn, trước khi đi Úc thiếu còn cố ý dặn dò cô ấy, nếu vừa xuống máy bay đã bị chụp ảnh, nháo ra một làn sóng scandal, trở về cô ấy sẽ mổ bụng tạ tội đi.
"Minh Yên, sao Kỳ thiếu cũng ở trên chuyến bay này?"
"Anh ta đi công tác, chúng tôi không cùng đường." Minh Yên nói.
Lâm Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiên quyết đi giữa hai người, thuận tiện kéo Tiếu Tiếu cùng đi.
Kỳ Bạch Ngạn nhướng mày, đây là chó săn của Úc Hàn Chi? Có chút thú vị.
Người đàn ông tà tứ nhếch môi, cũng không vội, gọi điện thoại cho người đến đón, chờ anh ta bận rộn xong chính sự, rồi lại nói.
Nói là không cùng đường, kết quả mãi cho đến khi vào ở khách sạn, Minh Yên mới phát hiện Kỳ Bạch Ngạn cùng đặt một khách sạn với các cô.
Cũng may Kỳ Bạch Ngạn có lịch trình bận rộn của mình, hành trình Minh Yên cũng đầy, nghỉ ngơi một chút, cô đi thăm trụ sở công ty trang sức nhà họ J, sau đó thử bộ sưu tập kinh diễm lần này cùng với thử quần áo do thương hiệu tài trợ.
Toàn bộ quá trình đều do Tony quay phim, Tiếu Tiếu cũng lấy quần áo và túi xách, sau đó thử trang điểm, việc quay phim chính thức phải đợi đến ngày hôm sau và quá trình quay phim quảng cáo sẽ mất từ năm đến bảy ngày để cố gắng hoàn mỹ.
Bộ sưu tập kinh diễm của nhà họ J thực sự rất tuyệt đẹp, chủ yếu là ruby, từ khuyên tai, dây chuyền, vòng đeo tay đến nhẫn đều làm nổi bật ánh sáng rực rỡ.
Bản thân Minh Yên có làn da cực kỳ trắng, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ và tinh xảo, lại vừa có sự thần bí của phụ nữ phương Đông, đeo bộ sưu tập ruby này, xinh đẹp không gì sánh được.
Người phụ trách thương hiệu nhà họ J nhìn mà khen ngợi không thôi, chỉ có người phụ nữ phương Đông tinh xảo thần bí mới có thể làm nổi bật vẻ đẹp như vậy, người đại diện này thật sự là một báu vật, ngay từ đầu bọn họ còn do dự là chọn người mới Minh Yên, hay là chọn nữ minh tinh hàng đầu Lâm Khả Nhi, trong quá trình tiếp xúc, bọn họ biết được một ít tin tức, quyết đoán vứt bỏ nữ minh tinh hạng nhất, chọn người mới trẻ tuổi tuyệt vời này.
Ý tưởng quảng cáo là mấy đoạn ghép lại với nhau, mặc váy cưới màu trắng, mỹ nhân phương Đông đeo bộ sưu tập ruby dắt con ngựa màu đen chạy tới một hôn lễ xa hoa, nhận được sự chú ý của tất cả nam giới ở đây, ý tưởng quảng cáo để lại cho người xem không gian trống và sự suy đoán không giới hạn, mà váy cưới, đá quý, mỹ nhân, ngựa và những từ khác đều tượng trưng cho sự can đảm, tự tin, xa hoa cùng cao cấp của phụ nữ hiện đại.
Bởi vì quay phim ngắn, cho nên chi phí đầu tư của quảng cáo này cũng tương đương với các thương hiệu xa xỉ, thuê lâu đài cùng với diễn viên quần chúng, Minh Yên dắt con ngựa màu đen kia cũng là danh phẩm.
Cũng may mấy năm nay Minh Yên ăn uống vui chơi không gì không tinh, vì thể diện nên cô cũng nghiêm túc học qua kỹ thuật cưỡi ngựa, khống chế con ngựa màu đen này cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù vậy, để theo đuổi sự hoàn hảo dưới ống kính, quảng cáo này đã được quay trong năm ngày, và quay một số phiên bản để so sánh.
Chờ quay xong quảng cáo này, Minh Yên mệt mỏi nằm ở khách sạn ngủ một ngày, đợi đến chạng vạng thì bị Lâm Văn kéo đến nhà hàng khách sạn ăn cơm.
"Cưỡi ngựa có mệt mỏi như vậy không?" Bản thân Lâm Văn không biết cưỡi ngựa, con ngựa màu đen kia còn cao hơn thắt lưng cô ấy, lúc Minh Yên cưỡi ngựa, cô ấy đã căng thẳng đi theo, chỉ sợ người anh em này nổi giận quẳng ngã Minh Yên xuống, như vậy sẽ vô cùng phiền phức.
"Mệt mỏi, cơ bắp đùi đều đau, đã lâu rồi tôi không cưỡi ngựa." Minh Yên bĩu môi đỏ lên, ngủ một ngày tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.
"Đợi lát nữa ăn cơm xong gọi cho Úc thiếu một cuộc điện thoại? Mấy ngày nay quay quảng cáo, Úc thiếu vẫn hỏi tình hình của cô.”
"Biết rồi, chị cũng dong dài như mẹ tôi vậy. Úc Hàn Chi đang bận.” Minh Yên thờ ơ nói, ai có thời gian gọi điện thoại cho Úc Hàn Chi chứ?
"Đúng rồi, Kỳ thiếu về nước chưa?" Lâm Văn còn nhớ tới chuyện của Kỳ Bạch Ngạn, cô ấy vẫn không báo cáo, mà giấu diếm cho cô.
"Chưa về, buổi tối anh ta mới trở về, mỗi đêm đều đưa đồ ăn cho tôi." Minh Yên cùng cô ấy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, sau đó gọi đồ ăn.
Nói đến Kỳ Bạch Ngạn, Minh Yên cảm thấy người này càng ngày càng kỳ quái, mỗi buổi tối đều kiên trì đưa đồ ăn địa phương đến cho cô, cũng không nói được mấy câu đã vội vàng trở về làm việc, cảm giác xa cách này rất tốt, làm cho Minh Yên cũng không thể mở miệng từ chối, tùy anh ta.
"Kỳ thiếu có phải đang theo đuổi cô không?" Lâm Văn cân nhắc hỏi: "Việc này Úc thiếu biết không?”
"Biết nha, lần trước tôi mời anh ta đến nhà ăn cơm, anh ta cùng Úc Hàn Chi còn uống rượu, uống đến rối tinh rối mù. Việc này chị đừng nói, hai người này không đúng bàn.” Minh Yên nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
"Minh Yên." Minh Yên còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng nói êm dịu của người đàn ông.
Minh Yên ngước mắt lên, nhìn thấy Lam Hi cùng Hoa Tư đã lâu không gặp, nhất thời híp mắt lại, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Hoa Tư nhanh như vậy đã đến Milan để quay phim?
"Quả nhiên là Minh Yên, quá trùng hợp." Hoa Tư gần đây phong quang vô hạn, hiếm khi thấy lộ ra nụ cười, lượn lờ đi tới, và ngồi xuống bàn Minh Yên.
Lâm Văn nhíu mày.
"Nghe nói em quay quảng cáo ở bên này, thật trùng hợp." Đáy mắt Lam Hi hiện lên một tia hào quang, từ lần trước sau lễ mừng thọ của ba anh ta, anh ta chưa từng thấy qua Minh Yên.
Lần trước sự kiện Kỳ Bạch Ngạn đụng xe đánh người, người trong giới đều biết là vì Minh Yên, Úc Hàn Chi vì cô mà trực tiếp làm sụp đổ Triệu gia cùng Tôn gia, thủ đoạn tàn nhẫn, ở trong giới gây ra sóng to gió lớn, ba anh ta rất kiêng kỵ Úc Hàn Chi, không cho phép anh ta qua lại với Minh Yên.
Ngay cả Kỳ Bạch Ngạn kiêu ngạo ăn chơi trác táng cũng bởi vì việc này dần dần thu lại, biến mất trong giới, trở về kế thừa gia nghiệp, cho dù Lam Hi có dã tâm, cũng không dám trêu chọc Úc Hàn Chi, trong khoảng thời gian này Hoa Tư ở bên cạnh anh ta, ôn nhu chân thành, anh ta đã hạ quyết tâm chọn Hoa Tư, đập nặng tiền nâng đỡ cô ta vào giới giải trí.
Vốn dĩ tâm tư này gần như đã xong, kết quả nhìn thấy Minh Yên, Lam Hi lại nhịn không được nội tâm vui mừng.
"Không khéo đâu, trước khi đến Hoa Tư đã gọi điện thoại cho tôi, khoe cô ta đóng vai nữ chính. Lam Hi, lại nói tiếp chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, sao anh không nâng đỡ tôi vậy?” Ngón tay nhỏ nhắn như ngọc của Minh Yên đặt lên thực đơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thanh mị hơi giương lên, cười nhưng không cười nói: "Tôi lớn lên không đẹp như Hoa Tư sao?”
Lam Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ở khoảng cách gần, kinh diễm đến mức không nói được lời nào, ngực đập thình thịch.
Sắc mặt Hoa Tư tái mét, lạnh lùng nói: "Không phải cô có Úc Hàn Chi, lại trêu chọc Kỳ Bạch Ngạn, còn ngại thần dưới váy không đủ nhiều? Minh Yên, làm người không thể quá tham lam.”
Minh Yên buông tay, cười khanh khách nói: "Đừng tức giận, đây không phải là tôi ghen tị sao, Úc Hàn Chi cùng Kỳ Bạch Ngạn cũng sẽ không vì tôi mà ném số tiền lớn nâng niu tôi. Không bằng cô, có anh Lam Hi.”
Lâm Văn không hiểu sao trong lòng khẽ nhảy nhót, tiểu tổ tông của tôi ơi, Úc thiếu vì cô đập tiền không ít hơn Lam Hi, người ta chính là không hy vọng cô nổi tiếng, Úc thiếu đó là độc chiếm muốn quấy phá đi.
Về phần Kỳ Bạch Ngạn, không quen, không đánh giá.
"Minh Yên, tôi tưởng em không cần tài nguyên của tôi." Giọng nói Lam Hi hơi chát, cho dù anh ta muốn nhúng tay cũng không có biện pháp, hiện giờ Minh Yên bị Úc Hàn Chi độc chiếm, Kỳ Bạch Ngạn cũng không phát điên, anh ta có thể làm cái gì đây?
"Nghệ sĩ nào không thiếu tài nguyên, anh Lam Hi, tôi biết trong lòng anh đều chỉ có Hoa Tư, tôi đều biết, khi nào phát thiệp đỏ đây?" Minh Yên lười biếng châm chọc một phen.
Một câu nói khiến sắc mặt hai người đều thay đổi.
Hoa Tư là bất đắc dĩ mới có thể gả, Lam Hi là không có lựa chọn mới có thể cưới, đừng nói kết hôn, hai người cũng không tính là chính thức ở cùng một chỗ, không rõ ràng, tầng giấy cửa sổ kia vẫn không có đâm thủng, trước kia là Hoa Tư tránh né, mà hiện tại chính Lam Hi cũng không quá nguyện ý đâm thủng.
Lâm Văn thấy Minh Yên một người khẩu chiến hai người, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, sau đó hòa giải nói: "Thật sự là duyên phận, Minh Yên quay quảng cáo cũng có thể gặp được nhiều người quen như vậy, Hoa Tư là đến Milan quay phim mới sao?”
Hoa Tư nhìn thoáng qua người đại diện bình thường, không lạnh không nhạt nói: "Đoàn làm phim còn chưa tới, điểm dừng chân đầu tiên là Paris, chúng tôi đến Milan bên này dạo chơi trước.”
Đoàn làm phim lấy cảnh ở nước ngoài liên quan đến quá nhiều phương diện, nhiều người như vậy có thể nói đến là đến sao? Hoa Tư biết được Minh Yên quay quảng cáo ở Milan, nên vội vàng túm Lam Hi tới Milan dạo chơi, thật không ngờ Minh Yên bây giờ miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén, cô ta nửa điểm tốt cũng không chiếm được, cũng không thể kích thích đến Minh Yên.
"Ôi, náo nhiệt như vậy? Gió lớn nào đã đưa Lam thiếu tới Milan?” Bận bịu đến trời đất tối mịt, cuối cùng cũng giấu trời qua biển đem một phần tài sản của lão già anh ta chuyển ra nước ngoài, lúc này Kỳ Bạch Ngạn mới được rảnh rỗi, biết được Minh Yên dùng cơm ở nhà hàng, nên vội vàng chạy tới, kết quả đụng phải Lam Hi cùng Hoa Tư?
Kỳ thiếu nhướng mày, khóe môi gợi lên nụ cười tà tứ, thật sự là buồn cười, Minh Yên quay quảng cáo, Úc Hàn Chi bị anh ta vấp phải tay chân không qua được, Lam Hi mang theo một người phụ nữ đỏ mắt chờ mong chạy tới, đều thèm thuồng Minh Tiểu Yên đúng không.
Tầm mắt Kỳ Bạch Ngạn dừng trên người Hoa Tư, đáy mắt thoáng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, người phụ nữ này trước kia anh ta hoàn toàn chưa từng để vào mắt, một đóa hoa trắng thịnh thế, cũng lừa được Lam Hi.
Cùng một chuyến bay, hoặc một chỗ ngồi liền kề? Khoang hạng nhất của các chuyến bay đường dài, sự riêng tư là vô cùng tốt, có các chuyến bay còn có phòng sang trọng. Tuy rằng Minh Yên ngồi chuyến bay này không có phòng riêng sang trọng, nhưng chỗ ngồi đã nâng lên vách ngăn tự tạo thành một không gian riêng tư, nếu không phải Kỳ Bạch Ngạn thò đầu tới gọi cô, Minh Yên cũng không chú ý tới anh ta đang ngồi bên cạnh.
"Đi công tác." Kỳ Bạch Ngạn mặt không đỏ tim không nhảy giải thích: "Gần đây tiếp nhận công ty gia đình, công ty bên Milan xảy ra chút vấn đề, ba tôi bảo tôi đi xử lý một chút.”
Nói bậy bạ, Kỳ gia bọn họ căn bản không có chi nhánh ở Milan, nước ngoài chỉ có mấy công ty hư danh, làm cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng mà anh ta cũng không có hoàn toàn nói dối, lúc này đây anh ta không chỉ nhân cơ hội đi Milan cùng Minh Yên, còn có một mục tiêu quan trọng chính là đem tài sản Kỳ gia chuyển ra nước ngoài, việc này là làm sau lưng ba anh ta.
"Anh tiếp nhận công ty gia đình rồi?" Minh Yên có chút kinh ngạc, chớp chớp mắt, Kỳ Bạch Ngạn cũng có thể hoàn lương?
"Ừm, ai chưa từng có những ngày tháng hoang đường, tôi là ăn năn hối hận, muốn làm chút chuyện đứng đắn." Kỳ Bạch Ngạn cười nói, anh ta đưa cho cô một đống thức ăn tới đây: "Có đói bụng hay không, hành trình có chút dài, tôi mang theo một ít thức ăn.”
"Gần đây tôi đang giảm cân." Minh Yên cười khéo léo từ chối.
"Được, buổi tối đói bụng gọi tôi, gần đây tôi ngủ không đủ giấc, ngủ trước một lát." Hai mắt Kỳ Bạch Ngạn đều là tơ máu đỏ, anh ta nhìn thoáng qua Minh Yên, sau đó ấn ghế ngồi thành giường, đắp chăn ngủ.
Minh Yên thấy anh ta nói nằm xuống liền nằm xuống, vẻ mặt ngây thơ, gửi tin nhắn cuối cùng cho Úc Hàn Chi, nói cô đã lên máy bay, sau đó chỉnh điện thoại di động sang chế độ máy bay.
Đến Milan đã là sáng sớm ngày hôm sau, ban đêm Kỳ Bạch Ngạn chỉ hỏi cô hai lần có đói hay không, bên cạnh không nói gì, Minh Yên ngủ một giấc đến Milan.
Lúc lên máy bay có bốn người, xuống máy bay lại biến thành năm người. Lâm Văn và Tiếu Tiếu nhìn Minh Yên đi ra cùng Kỳ Bạch Ngạn cao lớn đẹp trai, nụ cười tà tứ, suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
Đây không phải là khách thuê phòng nhìn ra biển trong “Khách sạn mơ ước” sao? Hai con chó con của anh ta nổi tiếng khắp cả nước, mang lại một làn sóng cuồng nhiệt, mà bản thân Kỳ Bạch Ngạn bởi vì tính cách bá đạo tự phụ, cũng gặt hái được một làn sóng fan nữ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Văn như gặp kẻ thù lớn, trước khi đi Úc thiếu còn cố ý dặn dò cô ấy, nếu vừa xuống máy bay đã bị chụp ảnh, nháo ra một làn sóng scandal, trở về cô ấy sẽ mổ bụng tạ tội đi.
"Minh Yên, sao Kỳ thiếu cũng ở trên chuyến bay này?"
"Anh ta đi công tác, chúng tôi không cùng đường." Minh Yên nói.
Lâm Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiên quyết đi giữa hai người, thuận tiện kéo Tiếu Tiếu cùng đi.
Kỳ Bạch Ngạn nhướng mày, đây là chó săn của Úc Hàn Chi? Có chút thú vị.
Người đàn ông tà tứ nhếch môi, cũng không vội, gọi điện thoại cho người đến đón, chờ anh ta bận rộn xong chính sự, rồi lại nói.
Nói là không cùng đường, kết quả mãi cho đến khi vào ở khách sạn, Minh Yên mới phát hiện Kỳ Bạch Ngạn cùng đặt một khách sạn với các cô.
Cũng may Kỳ Bạch Ngạn có lịch trình bận rộn của mình, hành trình Minh Yên cũng đầy, nghỉ ngơi một chút, cô đi thăm trụ sở công ty trang sức nhà họ J, sau đó thử bộ sưu tập kinh diễm lần này cùng với thử quần áo do thương hiệu tài trợ.
Toàn bộ quá trình đều do Tony quay phim, Tiếu Tiếu cũng lấy quần áo và túi xách, sau đó thử trang điểm, việc quay phim chính thức phải đợi đến ngày hôm sau và quá trình quay phim quảng cáo sẽ mất từ năm đến bảy ngày để cố gắng hoàn mỹ.
Bộ sưu tập kinh diễm của nhà họ J thực sự rất tuyệt đẹp, chủ yếu là ruby, từ khuyên tai, dây chuyền, vòng đeo tay đến nhẫn đều làm nổi bật ánh sáng rực rỡ.
Bản thân Minh Yên có làn da cực kỳ trắng, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ và tinh xảo, lại vừa có sự thần bí của phụ nữ phương Đông, đeo bộ sưu tập ruby này, xinh đẹp không gì sánh được.
Người phụ trách thương hiệu nhà họ J nhìn mà khen ngợi không thôi, chỉ có người phụ nữ phương Đông tinh xảo thần bí mới có thể làm nổi bật vẻ đẹp như vậy, người đại diện này thật sự là một báu vật, ngay từ đầu bọn họ còn do dự là chọn người mới Minh Yên, hay là chọn nữ minh tinh hàng đầu Lâm Khả Nhi, trong quá trình tiếp xúc, bọn họ biết được một ít tin tức, quyết đoán vứt bỏ nữ minh tinh hạng nhất, chọn người mới trẻ tuổi tuyệt vời này.
Ý tưởng quảng cáo là mấy đoạn ghép lại với nhau, mặc váy cưới màu trắng, mỹ nhân phương Đông đeo bộ sưu tập ruby dắt con ngựa màu đen chạy tới một hôn lễ xa hoa, nhận được sự chú ý của tất cả nam giới ở đây, ý tưởng quảng cáo để lại cho người xem không gian trống và sự suy đoán không giới hạn, mà váy cưới, đá quý, mỹ nhân, ngựa và những từ khác đều tượng trưng cho sự can đảm, tự tin, xa hoa cùng cao cấp của phụ nữ hiện đại.
Bởi vì quay phim ngắn, cho nên chi phí đầu tư của quảng cáo này cũng tương đương với các thương hiệu xa xỉ, thuê lâu đài cùng với diễn viên quần chúng, Minh Yên dắt con ngựa màu đen kia cũng là danh phẩm.
Cũng may mấy năm nay Minh Yên ăn uống vui chơi không gì không tinh, vì thể diện nên cô cũng nghiêm túc học qua kỹ thuật cưỡi ngựa, khống chế con ngựa màu đen này cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù vậy, để theo đuổi sự hoàn hảo dưới ống kính, quảng cáo này đã được quay trong năm ngày, và quay một số phiên bản để so sánh.
Chờ quay xong quảng cáo này, Minh Yên mệt mỏi nằm ở khách sạn ngủ một ngày, đợi đến chạng vạng thì bị Lâm Văn kéo đến nhà hàng khách sạn ăn cơm.
"Cưỡi ngựa có mệt mỏi như vậy không?" Bản thân Lâm Văn không biết cưỡi ngựa, con ngựa màu đen kia còn cao hơn thắt lưng cô ấy, lúc Minh Yên cưỡi ngựa, cô ấy đã căng thẳng đi theo, chỉ sợ người anh em này nổi giận quẳng ngã Minh Yên xuống, như vậy sẽ vô cùng phiền phức.
"Mệt mỏi, cơ bắp đùi đều đau, đã lâu rồi tôi không cưỡi ngựa." Minh Yên bĩu môi đỏ lên, ngủ một ngày tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.
"Đợi lát nữa ăn cơm xong gọi cho Úc thiếu một cuộc điện thoại? Mấy ngày nay quay quảng cáo, Úc thiếu vẫn hỏi tình hình của cô.”
"Biết rồi, chị cũng dong dài như mẹ tôi vậy. Úc Hàn Chi đang bận.” Minh Yên thờ ơ nói, ai có thời gian gọi điện thoại cho Úc Hàn Chi chứ?
"Đúng rồi, Kỳ thiếu về nước chưa?" Lâm Văn còn nhớ tới chuyện của Kỳ Bạch Ngạn, cô ấy vẫn không báo cáo, mà giấu diếm cho cô.
"Chưa về, buổi tối anh ta mới trở về, mỗi đêm đều đưa đồ ăn cho tôi." Minh Yên cùng cô ấy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, sau đó gọi đồ ăn.
Nói đến Kỳ Bạch Ngạn, Minh Yên cảm thấy người này càng ngày càng kỳ quái, mỗi buổi tối đều kiên trì đưa đồ ăn địa phương đến cho cô, cũng không nói được mấy câu đã vội vàng trở về làm việc, cảm giác xa cách này rất tốt, làm cho Minh Yên cũng không thể mở miệng từ chối, tùy anh ta.
"Kỳ thiếu có phải đang theo đuổi cô không?" Lâm Văn cân nhắc hỏi: "Việc này Úc thiếu biết không?”
"Biết nha, lần trước tôi mời anh ta đến nhà ăn cơm, anh ta cùng Úc Hàn Chi còn uống rượu, uống đến rối tinh rối mù. Việc này chị đừng nói, hai người này không đúng bàn.” Minh Yên nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
"Minh Yên." Minh Yên còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng nói êm dịu của người đàn ông.
Minh Yên ngước mắt lên, nhìn thấy Lam Hi cùng Hoa Tư đã lâu không gặp, nhất thời híp mắt lại, thật sự là oan gia ngõ hẹp, Hoa Tư nhanh như vậy đã đến Milan để quay phim?
"Quả nhiên là Minh Yên, quá trùng hợp." Hoa Tư gần đây phong quang vô hạn, hiếm khi thấy lộ ra nụ cười, lượn lờ đi tới, và ngồi xuống bàn Minh Yên.
Lâm Văn nhíu mày.
"Nghe nói em quay quảng cáo ở bên này, thật trùng hợp." Đáy mắt Lam Hi hiện lên một tia hào quang, từ lần trước sau lễ mừng thọ của ba anh ta, anh ta chưa từng thấy qua Minh Yên.
Lần trước sự kiện Kỳ Bạch Ngạn đụng xe đánh người, người trong giới đều biết là vì Minh Yên, Úc Hàn Chi vì cô mà trực tiếp làm sụp đổ Triệu gia cùng Tôn gia, thủ đoạn tàn nhẫn, ở trong giới gây ra sóng to gió lớn, ba anh ta rất kiêng kỵ Úc Hàn Chi, không cho phép anh ta qua lại với Minh Yên.
Ngay cả Kỳ Bạch Ngạn kiêu ngạo ăn chơi trác táng cũng bởi vì việc này dần dần thu lại, biến mất trong giới, trở về kế thừa gia nghiệp, cho dù Lam Hi có dã tâm, cũng không dám trêu chọc Úc Hàn Chi, trong khoảng thời gian này Hoa Tư ở bên cạnh anh ta, ôn nhu chân thành, anh ta đã hạ quyết tâm chọn Hoa Tư, đập nặng tiền nâng đỡ cô ta vào giới giải trí.
Vốn dĩ tâm tư này gần như đã xong, kết quả nhìn thấy Minh Yên, Lam Hi lại nhịn không được nội tâm vui mừng.
"Không khéo đâu, trước khi đến Hoa Tư đã gọi điện thoại cho tôi, khoe cô ta đóng vai nữ chính. Lam Hi, lại nói tiếp chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, sao anh không nâng đỡ tôi vậy?” Ngón tay nhỏ nhắn như ngọc của Minh Yên đặt lên thực đơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thanh mị hơi giương lên, cười nhưng không cười nói: "Tôi lớn lên không đẹp như Hoa Tư sao?”
Lam Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ở khoảng cách gần, kinh diễm đến mức không nói được lời nào, ngực đập thình thịch.
Sắc mặt Hoa Tư tái mét, lạnh lùng nói: "Không phải cô có Úc Hàn Chi, lại trêu chọc Kỳ Bạch Ngạn, còn ngại thần dưới váy không đủ nhiều? Minh Yên, làm người không thể quá tham lam.”
Minh Yên buông tay, cười khanh khách nói: "Đừng tức giận, đây không phải là tôi ghen tị sao, Úc Hàn Chi cùng Kỳ Bạch Ngạn cũng sẽ không vì tôi mà ném số tiền lớn nâng niu tôi. Không bằng cô, có anh Lam Hi.”
Lâm Văn không hiểu sao trong lòng khẽ nhảy nhót, tiểu tổ tông của tôi ơi, Úc thiếu vì cô đập tiền không ít hơn Lam Hi, người ta chính là không hy vọng cô nổi tiếng, Úc thiếu đó là độc chiếm muốn quấy phá đi.
Về phần Kỳ Bạch Ngạn, không quen, không đánh giá.
"Minh Yên, tôi tưởng em không cần tài nguyên của tôi." Giọng nói Lam Hi hơi chát, cho dù anh ta muốn nhúng tay cũng không có biện pháp, hiện giờ Minh Yên bị Úc Hàn Chi độc chiếm, Kỳ Bạch Ngạn cũng không phát điên, anh ta có thể làm cái gì đây?
"Nghệ sĩ nào không thiếu tài nguyên, anh Lam Hi, tôi biết trong lòng anh đều chỉ có Hoa Tư, tôi đều biết, khi nào phát thiệp đỏ đây?" Minh Yên lười biếng châm chọc một phen.
Một câu nói khiến sắc mặt hai người đều thay đổi.
Hoa Tư là bất đắc dĩ mới có thể gả, Lam Hi là không có lựa chọn mới có thể cưới, đừng nói kết hôn, hai người cũng không tính là chính thức ở cùng một chỗ, không rõ ràng, tầng giấy cửa sổ kia vẫn không có đâm thủng, trước kia là Hoa Tư tránh né, mà hiện tại chính Lam Hi cũng không quá nguyện ý đâm thủng.
Lâm Văn thấy Minh Yên một người khẩu chiến hai người, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, sau đó hòa giải nói: "Thật sự là duyên phận, Minh Yên quay quảng cáo cũng có thể gặp được nhiều người quen như vậy, Hoa Tư là đến Milan quay phim mới sao?”
Hoa Tư nhìn thoáng qua người đại diện bình thường, không lạnh không nhạt nói: "Đoàn làm phim còn chưa tới, điểm dừng chân đầu tiên là Paris, chúng tôi đến Milan bên này dạo chơi trước.”
Đoàn làm phim lấy cảnh ở nước ngoài liên quan đến quá nhiều phương diện, nhiều người như vậy có thể nói đến là đến sao? Hoa Tư biết được Minh Yên quay quảng cáo ở Milan, nên vội vàng túm Lam Hi tới Milan dạo chơi, thật không ngờ Minh Yên bây giờ miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén, cô ta nửa điểm tốt cũng không chiếm được, cũng không thể kích thích đến Minh Yên.
"Ôi, náo nhiệt như vậy? Gió lớn nào đã đưa Lam thiếu tới Milan?” Bận bịu đến trời đất tối mịt, cuối cùng cũng giấu trời qua biển đem một phần tài sản của lão già anh ta chuyển ra nước ngoài, lúc này Kỳ Bạch Ngạn mới được rảnh rỗi, biết được Minh Yên dùng cơm ở nhà hàng, nên vội vàng chạy tới, kết quả đụng phải Lam Hi cùng Hoa Tư?
Kỳ thiếu nhướng mày, khóe môi gợi lên nụ cười tà tứ, thật sự là buồn cười, Minh Yên quay quảng cáo, Úc Hàn Chi bị anh ta vấp phải tay chân không qua được, Lam Hi mang theo một người phụ nữ đỏ mắt chờ mong chạy tới, đều thèm thuồng Minh Tiểu Yên đúng không.
Tầm mắt Kỳ Bạch Ngạn dừng trên người Hoa Tư, đáy mắt thoáng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, người phụ nữ này trước kia anh ta hoàn toàn chưa từng để vào mắt, một đóa hoa trắng thịnh thế, cũng lừa được Lam Hi.