Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết
Chương 5
Về đến nhà, Minh Yên ăn lung tung một chút đồ ăn vặt, tẩy trang xong liền đi tắm rửa, mơ mơ màng màng lại mơ thấy một ít hình ảnh.
Trong mơ là một căn phòng tối tăm, một cậu nhóc điển trai khắp người đầy thương tích, nằm bệt trên mặt đất. Khi đó Hoa Tư còn nhỏ đã len lén cầm hai cái bánh bao nhét cho cậu bé, cho cậu uống một ít nước.
Cậu bé uống nước, mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cô bé, với dắng vẻ phòng bị.
"Không được cho cậu ta ăn." Minh Yên bảy tuổi mặc váy sa thạch công chúa xinh đẹp, từ bên ngoài chạy tới, kiêu căng ngang ngược đánh bánh bao rơi xuống đất, đẩy Hoa Tư ngã xuống đất.
Hoa Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc lóc.
Đáy mắt cậu bé thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, giận dữ nhìn cô, một phen đẩy cô ngã xuống đất.
Minh Yên đau đớn "Oa" một tiếng khóc chạy ra ngoài.
Hoa Tư lau khô nước mắt, nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, xé đi chỗ bẩn bên ngoài, non nớt nói: " Anh, còn có thể ăn, ăn no mới có sức lực phản kháng.”
Đáy lòng cậu bé lướt qua một tia ấm áp, đem hai cái bánh bao đều ăn hết xuống bụng, sau đó từ trong túi lấy ra một cái mặt dây chuyền, nhét cho cô, khàn khàn nói: "Cái này cho em, sau này anh sẽ trả ơn em."
Đó là một mặt dây chuyền ngọc cực kỳ quý giá, màu sắc tươi sáng như hổ phách, mặt trên điêu khắc cánh hoa điểu đồ án tinh xảo.
"Đại tiểu thư, sao cô lại ngủ thiếp đi trong bồn tắm?"
Minh Yên bị người khác đánh thức, đột nhiên mở to hai mắt, mặt trắng bệch nhìn Thải Nguyệt trước mặt. Trong mơ là chuyện lúc còn nhỏ đã xảy ra, nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có, lúc còn nhỏ cô đã cùng Úc Hàn Chi gặp nhau, hơn nữa cái mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia rất quen mắt.
Minh Yên vội vội vàng vàng kéo áo choàng tắm mặc vào, tóc cũng không kịp lau, đi mở tủ trong phòng ngủ.
Thải Nguyệt thấy bộ dạng xông thẳng vào phòng của cô, hoảng sợ, liền cần khăn tắm, máy sấy, giúp cô là khô tóc ướt, hỏi: "Đại tiểu thư, cô đang tìm cái gì vậy?”
Minh Yên lấy hết hộp trang sức trong ngăn tủ ra, mở từng hộp một ra kiểm tra xem, cái này là một số châu báu cô nhận được mấy năm gần đây hoặc là từ chỗ ba cô đưa tới, không hề có mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia.
"Thải Nguyệt, chị đi phòng đựng đồ tìm đồ chơi thời thơ ấu của tôi đang cất trong hộp, đem tới đây." Minh Yên ngồi trên mặt đất, ngực lạnh đi một nửa. Thì ra đây chính là lần đầu tiên Úc Hàn Chi cùng Hoa Tư gặp mặt, hồi nhỏ Hoa Tư đã giúp đỡ anh, bây giờ anh báo ơn.
Bắt cóc một cậu bé, nhốt vào trong nhà kho, đánh đến mình đầy thương tích? Ba cô không thoát khỏi chuyện này, khó trách Minh gia sau đó bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, cả người Minh Yên ớn lạnh.
"Đại tiểu thư, tìm được rồi." Thải Nguyệt mang theo một cái rương gỗ lim nặng nề, thở hồng hộc đi vào.
Hộp gỗ lim bị khóa, Minh Yên từ trong hộp trang sức tìm được một chiếc chìa khóa, cầm lấy cuối cùng mở khóa, ở dưới đáy hộp tìm được một mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương bị tùy tiện vứt bỏ.
Dây chuyền quả nhiên ở chỗ cô, không cần nghĩ cũng biết, Minh Yên có mặt dây chuyền này nhất định là mình đoạt được từ chỗ Hoa Tư. Chơi trong hai ngày và ném nó xuống đáy hộp.
"Đại tiểu thư, cô tìm cái mặt dây chuyền này làm gì?" Thải Nguyệt nhận ra ngọc chương quý giá này, nghi hoặc hỏi.
Minh Yên hít sâu, không nói gì, siết chặt mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương trong tay, chải chuốt nó một lần, Úc Hàn Chi quả nhiên là người không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm qua chính cô đã thử nghiệm, vừa ôm ấp vừa hôn anh, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Nếu để cho anh biết Hoa Tư chính là bạch nguyệt quang mà anh luôn tìm mười mấy năm qua, chính cô khi còn nhỏ đã hung hăng bắt nạt anh, thì cô nhất định sẽ chết thảm như trong mơ.
"Thải Nguyệt, tôi đây có một ít túi xách cùng trang sức không cần dùng đến, chị giúp tôi mang ra bên ngoài bán đi." Minh Yên đem mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương thu lại, nhìn về phía Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt hoảng sợ, hỏi: "Đại tiểu thư, đang yên đang lành sao lại bán hết đồ đi?”
Bởi vì một khi Minh gia phá sản, những thứ đồ vật này không phải là bị mẹ ruột của cô cuốn đi, thì cũng bị người đòi nợ dọn sạch, cô một chút cũng không có được gì.
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống trên sopha, nhẹ giọng nói: "Tôi không có chị, từ nhỏ đã luôn đối đầu với Hoa Tư, những chị em trong giới tùy tiện lúc nào cũng có thể đâm dao sau lưng, tôi vẫn coi chị như bạn bè, những thứ này bán đi, tôi muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chị giúp tôi trông chừng nó, được chứ?”
Nghĩ đến sau này cô bị thê thảm ở đầu đường xó chợ, Minh Yên đã nảy sinh ý định mua nhà, mua nhà không thể đặt dưới danh nghĩa của cô, không thể bị người khác biết, Thải Nguyệt cùng bà Lý là hai người tin tưởng nhất, chuyện này chỉ có thể tìm bọn họ giúp đỡ, xem như là đường lui cuối cùng của cô.
"Có thể." Thải Nguyệt có chút bất ngờ, cảm thấy hai ngày nay tính tình của Minh Yên rất khác thường, đang yên đang lành lại, muốn mua nhà? Người nghèo mua nhà xem như đầu tư, Minh gia đây là sản nghiệp lớn, dưới danh nghĩa lão gia bất động sản cũng không ít, tại sao đột nhiên muốn mua căn hộ?
Minh Yên chọn ba cái túi thích nhất giữ lại, nhẫn tâm nói: "Tất cả những túi còn lại đều lấy bán đi.”
"Còn có chút trang sức này." Minh Yên chỉ hộp trang sức rải rác khắp nơi, vốn không phải đồ của cô, tất cả đều không cần, chắp vá cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Thải Nguyệt ngược lại hít sâu một hơi, tất cả đều bán hết? Điên rồi, Minh Yên tiểu thư không phải bị điên đó chứ?
Trưa hôm sau, Lam Hi đến nhà Minh gia.
Minh Yên vừa mới thức giậy, một đêm ác mộng liên tiếp, khiến tinh thần cô vô cùng không tốt, cô mơ thấy Úc Hàn Chi đem cô tùy ý chà đạp. Khi cô ngã xuống, còn cướp đi mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương.
"Đại tiểu thư, mau dậy đi, thiếu gia Lam gia qua thăm cô." Mẹ Lý cao hứng phấn chấn đi tới gõ cửa.
Minh Yên mệt mỏi đáp một tiếng, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu.
Ba cô và Lam Hi ngồi uống trà trong phòng trà, cửa trượt bằng gỗ đều bị mở ra, khu vườn phía sau rực rỡ hoa như gấm, ánh mặt trời rực rỡ, phong cảnh cực tốt.
Minh Hòa Bình thấy cô mặc đồ ở nhà, tức giận đến giậm chân: "Trong nhà có khách, con xem con ăn mặc như thế nào?”
Minh Yên nhướng mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Hòa Bình, ba cô không phải là vẫn tin việc cô và Lam Hi còn có cơ hội đó chứ?
"Minh Yên." Lam Hi đứng dậy, thấy mái tóc dài của cô tùy ý bay bay, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời vẻ mặt rất lãnh đạm, khiến anh ta nhất thời hơi sửng sốt.
"Tùy tiện ngồi đi, anh tới tìm Hoa Tư sao?" Minh Yên thản nhiên nói, cô bảo mẹ Lý gọi phòng bếp làm một phần mì bò kho tàu.
"Cái gì mà tìm Hoa Tư, chuyện hai con gặp mặt đêm qua đã truyền ra xôn xao, con nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Trên mặt Minh Hòa Bình đều không kiềm chế được vui mừng, sẽ không phải chuyện có chuyển biến chứ? Ông đã nói Minh Yên xinh đẹp như vậy, chỉ cần đàn ông mắt không mù đều có thể nhìn thấy.
"Tin tức lan truyền?" Minh Yên sửng sốt một chút, điện thoại di động của cô rất yên tĩnh nha, không nghĩ tới người hôm qua bị cô chặn, trong nháy mắt đã hiểu ra.
"Chuyện này rất kỳ quái, cháu và Minh Yên thường gặp mặt, lúc đó gặp mặt chưa được năm phút đồng hồ đã bị truyền thành như vậy, giống như là có người cố ý bôi nhọ." Hàng lông mày anh tuấn của Lam Hi nhíu lại, nội tâm có chút biến đổi khác thường.
Minh Yên mở nhóm WeChat ra, bọn họ nói cô một chân đạp hai chiếc thuyền, hết yêu đương với Úc Hàn Chi, lại muốn Lam Hi nối lại tình cũ, tóm lại tin tức đang rất náo loạn, Lam Hi đứng ra bác bỏ tin đồn, duy nhất chỉ có Úc gia không nói một tiếng.
Trước mặt Minh Yên hiện ra gương mặt của Úc Hàn Chi, mắt phượng nhẹ nhàng khuôn mặt tuấn tú và khinh thường, mẹ kiếp, chính là Úc gia làm, đây là muốn báo thù nụ hôn kia?
Tính cách của cô tuy kiêu căng, thanh danh không tốt lắm, nhưng có bao nhiêu người đàn ông theo cô, muốn hôn cô, kết quả lại bị Úc Hàn Chi ghét bỏ trả thù.
Minh Yên tức đến nghẹt tim, đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
"Ba, con đã nói rồi có người để mắt tới Minh gia, gần đây ba làm việc vẫn là nên khiêm tốn một chút đi." Minh Yên lập tức chỉ vào Minh Hòa Bình.
Minh Hòa Bình sững sờ: "Sao lại là vấn đề của ba?”
"Chính là vấn đề của ba, nếu không phải vì ba ở bên ngoài gây thù chuốc oán nhiều như vậy, con cùng Lam Hi làm sao có thể bị hại, danh lợi địa vị nhà ta đều có, về sau không có việc gì thì làm từ thiện, quyên góp cho những dự án hy vọng, làm nhiều việc thiện, ít kiếm tiền hơn cho những người vô lương tâm.” Minh Yên nói, kiếm nhiều tiền như vậy có thêm mạng nhỏ cũng không giữ được.
Minh Hòa Bình bị cô nói chột dạ, tiền xấu ông ta quả thật kiếm được không ít, nên sẽ không thật là bị ông ta liên lụy đi: "Vậy ngày mai ba sẽ đi đền thờ, quyên góp thêm tiền dầu thơm?”
"Quyên góp. Quyên góp thêm 10 trường tiểu học hy vọng.” Minh Yên mở miệng nói: "Phong thủy trong nhà cũng phải thay đổi, con thấy Hoa Tư chính là phúc tinh, từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt, hay nhanh chóng đem cô ấy nhận nuôi, không tin, ba hỏi Lam Hi đi.”
Minh Hòa Bình nhìn về phía Lam Hi, vẻ mặt đau đớn, so với việc nhận nuôi Hoa Tư, quyên góp mười tòa trường tiểu học hy vọng thực sự quá nhiều.
Lam Hi cả kinh đến cằm suýt nữa rơi xuống, Minh Hòa Bình được xưng là người có dã tâm trên thương trường, gian xảo vô lương tâm nhất, ở nhà lại bị Minh Yên ép quyên góp cho trường tiểu học? Đây là sợ con gái sao?
"Chú Minh, Minh Yên nói không sai, mẹ cháu ở nhà vẫn thường khen Hoa Tư thông minh lanh lợi." Lam Hi nghĩ nghĩ, mở mắt nói dối.
Trong nháy mắt Minh Hòa Bình đã lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Lam Hi, xem ra Yên nhi nói không sai Lam Hi quả nhiên là đang theo đuổi con bé Hoa Tư.
Minh Hòa Bình là gian thương, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, vỗ tay nói: "Vậy thì làm như vậy đi, mau tìm người đến thay đổi phong thủy trong nhà.”
Lam Hi mừng rỡ, nhìn về phía Minh Yên, thật không ngờ cô lại thật sự có thể khuyên được Minh Hòa Bình.
Minh Yên thấy ánh mắt anh ta khác thường, lười biếng xoay người đi ăn mì thịt bò kho mới ra lò trong bếp.
Minh Hòa Bình gọi mẹ Lý tới nói chuyện này, Lý Quế Hoa giống như gặp quỷ sợ tới mức run rẩy, không dám từ chối cũng không dám đồng ý.
Minh Yên vừa ăn mì, vừa xem kịch, vừa cầm điện thoại di động, tìm mấy nhóm phát hiện cũng không tìm được Úc Hàn Chi, vì thế không kiên nhẫn ở trong nhóm lớn nhất gửi đi một tin tức.
【 Thịnh Thế Mỹ Yên 】: Các bạn ai giúp tôi giải thích cho Úc Hàn Chi một chút, tôi và Lam Hi chỉ là anh em. Anh ấy ăn giấm cả đêm, đến bây giờ anh ấy cũng không thèm để ý đến tôi. (>^ω^
【 Thịnh Thế Mỹ Yên 】: Anh yêu, em sai rồi, sau này sẽ không gặp mặt đàn ông một mình, chỉ gặp mặt anh thôi, được không (≧ /b111>O≦)〃.
Nhóm này gần trăm người, hầu như đều là con cháu thế gia trong giới, hai ngày nay Minh Yên vẫn không lên tiếng, trong nhóm tin đồn đã giảm một ít, thấy chính chủ lên tiếng, hơn nữa lại còn là nói những lời sến sẩm, sóng biển dâng tào, tin tức bùng nổ.
"Minh Yên, Úc Hàn Chi không có ở trong nhóm này."
"Minh Yên, tôi giúp cô kéo anh ta vào. Chết tiệt, tôi không có WeChat của anh ta, ai trong số các bạn có?”
"Kéo anh trai cậu vào nhóm nha. Úc Vân Đình.”
…..
Úc Vân Đình bị tag nên liên tục có thông báo gửi đến, chờ thấy rõ lời tỏ tình của Minh Yên, anh ta suýt nữa cắn nát răng. Minh Yên, lại còn vọng tưởng lợi dụng dư luận để dựa dẫm anh trai anh ta, đúng là không biết liêm sỉ.
Trong mơ là một căn phòng tối tăm, một cậu nhóc điển trai khắp người đầy thương tích, nằm bệt trên mặt đất. Khi đó Hoa Tư còn nhỏ đã len lén cầm hai cái bánh bao nhét cho cậu bé, cho cậu uống một ít nước.
Cậu bé uống nước, mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn cô bé, với dắng vẻ phòng bị.
"Không được cho cậu ta ăn." Minh Yên bảy tuổi mặc váy sa thạch công chúa xinh đẹp, từ bên ngoài chạy tới, kiêu căng ngang ngược đánh bánh bao rơi xuống đất, đẩy Hoa Tư ngã xuống đất.
Hoa Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc lóc.
Đáy mắt cậu bé thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, giận dữ nhìn cô, một phen đẩy cô ngã xuống đất.
Minh Yên đau đớn "Oa" một tiếng khóc chạy ra ngoài.
Hoa Tư lau khô nước mắt, nhặt bánh bao rơi trên mặt đất lên, xé đi chỗ bẩn bên ngoài, non nớt nói: " Anh, còn có thể ăn, ăn no mới có sức lực phản kháng.”
Đáy lòng cậu bé lướt qua một tia ấm áp, đem hai cái bánh bao đều ăn hết xuống bụng, sau đó từ trong túi lấy ra một cái mặt dây chuyền, nhét cho cô, khàn khàn nói: "Cái này cho em, sau này anh sẽ trả ơn em."
Đó là một mặt dây chuyền ngọc cực kỳ quý giá, màu sắc tươi sáng như hổ phách, mặt trên điêu khắc cánh hoa điểu đồ án tinh xảo.
"Đại tiểu thư, sao cô lại ngủ thiếp đi trong bồn tắm?"
Minh Yên bị người khác đánh thức, đột nhiên mở to hai mắt, mặt trắng bệch nhìn Thải Nguyệt trước mặt. Trong mơ là chuyện lúc còn nhỏ đã xảy ra, nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có, lúc còn nhỏ cô đã cùng Úc Hàn Chi gặp nhau, hơn nữa cái mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia rất quen mắt.
Minh Yên vội vội vàng vàng kéo áo choàng tắm mặc vào, tóc cũng không kịp lau, đi mở tủ trong phòng ngủ.
Thải Nguyệt thấy bộ dạng xông thẳng vào phòng của cô, hoảng sợ, liền cần khăn tắm, máy sấy, giúp cô là khô tóc ướt, hỏi: "Đại tiểu thư, cô đang tìm cái gì vậy?”
Minh Yên lấy hết hộp trang sức trong ngăn tủ ra, mở từng hộp một ra kiểm tra xem, cái này là một số châu báu cô nhận được mấy năm gần đây hoặc là từ chỗ ba cô đưa tới, không hề có mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương kia.
"Thải Nguyệt, chị đi phòng đựng đồ tìm đồ chơi thời thơ ấu của tôi đang cất trong hộp, đem tới đây." Minh Yên ngồi trên mặt đất, ngực lạnh đi một nửa. Thì ra đây chính là lần đầu tiên Úc Hàn Chi cùng Hoa Tư gặp mặt, hồi nhỏ Hoa Tư đã giúp đỡ anh, bây giờ anh báo ơn.
Bắt cóc một cậu bé, nhốt vào trong nhà kho, đánh đến mình đầy thương tích? Ba cô không thoát khỏi chuyện này, khó trách Minh gia sau đó bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, cả người Minh Yên ớn lạnh.
"Đại tiểu thư, tìm được rồi." Thải Nguyệt mang theo một cái rương gỗ lim nặng nề, thở hồng hộc đi vào.
Hộp gỗ lim bị khóa, Minh Yên từ trong hộp trang sức tìm được một chiếc chìa khóa, cầm lấy cuối cùng mở khóa, ở dưới đáy hộp tìm được một mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương bị tùy tiện vứt bỏ.
Dây chuyền quả nhiên ở chỗ cô, không cần nghĩ cũng biết, Minh Yên có mặt dây chuyền này nhất định là mình đoạt được từ chỗ Hoa Tư. Chơi trong hai ngày và ném nó xuống đáy hộp.
"Đại tiểu thư, cô tìm cái mặt dây chuyền này làm gì?" Thải Nguyệt nhận ra ngọc chương quý giá này, nghi hoặc hỏi.
Minh Yên hít sâu, không nói gì, siết chặt mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương trong tay, chải chuốt nó một lần, Úc Hàn Chi quả nhiên là người không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm qua chính cô đã thử nghiệm, vừa ôm ấp vừa hôn anh, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Nếu để cho anh biết Hoa Tư chính là bạch nguyệt quang mà anh luôn tìm mười mấy năm qua, chính cô khi còn nhỏ đã hung hăng bắt nạt anh, thì cô nhất định sẽ chết thảm như trong mơ.
"Thải Nguyệt, tôi đây có một ít túi xách cùng trang sức không cần dùng đến, chị giúp tôi mang ra bên ngoài bán đi." Minh Yên đem mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương thu lại, nhìn về phía Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt hoảng sợ, hỏi: "Đại tiểu thư, đang yên đang lành sao lại bán hết đồ đi?”
Bởi vì một khi Minh gia phá sản, những thứ đồ vật này không phải là bị mẹ ruột của cô cuốn đi, thì cũng bị người đòi nợ dọn sạch, cô một chút cũng không có được gì.
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống trên sopha, nhẹ giọng nói: "Tôi không có chị, từ nhỏ đã luôn đối đầu với Hoa Tư, những chị em trong giới tùy tiện lúc nào cũng có thể đâm dao sau lưng, tôi vẫn coi chị như bạn bè, những thứ này bán đi, tôi muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chị giúp tôi trông chừng nó, được chứ?”
Nghĩ đến sau này cô bị thê thảm ở đầu đường xó chợ, Minh Yên đã nảy sinh ý định mua nhà, mua nhà không thể đặt dưới danh nghĩa của cô, không thể bị người khác biết, Thải Nguyệt cùng bà Lý là hai người tin tưởng nhất, chuyện này chỉ có thể tìm bọn họ giúp đỡ, xem như là đường lui cuối cùng của cô.
"Có thể." Thải Nguyệt có chút bất ngờ, cảm thấy hai ngày nay tính tình của Minh Yên rất khác thường, đang yên đang lành lại, muốn mua nhà? Người nghèo mua nhà xem như đầu tư, Minh gia đây là sản nghiệp lớn, dưới danh nghĩa lão gia bất động sản cũng không ít, tại sao đột nhiên muốn mua căn hộ?
Minh Yên chọn ba cái túi thích nhất giữ lại, nhẫn tâm nói: "Tất cả những túi còn lại đều lấy bán đi.”
"Còn có chút trang sức này." Minh Yên chỉ hộp trang sức rải rác khắp nơi, vốn không phải đồ của cô, tất cả đều không cần, chắp vá cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Thải Nguyệt ngược lại hít sâu một hơi, tất cả đều bán hết? Điên rồi, Minh Yên tiểu thư không phải bị điên đó chứ?
Trưa hôm sau, Lam Hi đến nhà Minh gia.
Minh Yên vừa mới thức giậy, một đêm ác mộng liên tiếp, khiến tinh thần cô vô cùng không tốt, cô mơ thấy Úc Hàn Chi đem cô tùy ý chà đạp. Khi cô ngã xuống, còn cướp đi mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương.
"Đại tiểu thư, mau dậy đi, thiếu gia Lam gia qua thăm cô." Mẹ Lý cao hứng phấn chấn đi tới gõ cửa.
Minh Yên mệt mỏi đáp một tiếng, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu.
Ba cô và Lam Hi ngồi uống trà trong phòng trà, cửa trượt bằng gỗ đều bị mở ra, khu vườn phía sau rực rỡ hoa như gấm, ánh mặt trời rực rỡ, phong cảnh cực tốt.
Minh Hòa Bình thấy cô mặc đồ ở nhà, tức giận đến giậm chân: "Trong nhà có khách, con xem con ăn mặc như thế nào?”
Minh Yên nhướng mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Hòa Bình, ba cô không phải là vẫn tin việc cô và Lam Hi còn có cơ hội đó chứ?
"Minh Yên." Lam Hi đứng dậy, thấy mái tóc dài của cô tùy ý bay bay, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời vẻ mặt rất lãnh đạm, khiến anh ta nhất thời hơi sửng sốt.
"Tùy tiện ngồi đi, anh tới tìm Hoa Tư sao?" Minh Yên thản nhiên nói, cô bảo mẹ Lý gọi phòng bếp làm một phần mì bò kho tàu.
"Cái gì mà tìm Hoa Tư, chuyện hai con gặp mặt đêm qua đã truyền ra xôn xao, con nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Trên mặt Minh Hòa Bình đều không kiềm chế được vui mừng, sẽ không phải chuyện có chuyển biến chứ? Ông đã nói Minh Yên xinh đẹp như vậy, chỉ cần đàn ông mắt không mù đều có thể nhìn thấy.
"Tin tức lan truyền?" Minh Yên sửng sốt một chút, điện thoại di động của cô rất yên tĩnh nha, không nghĩ tới người hôm qua bị cô chặn, trong nháy mắt đã hiểu ra.
"Chuyện này rất kỳ quái, cháu và Minh Yên thường gặp mặt, lúc đó gặp mặt chưa được năm phút đồng hồ đã bị truyền thành như vậy, giống như là có người cố ý bôi nhọ." Hàng lông mày anh tuấn của Lam Hi nhíu lại, nội tâm có chút biến đổi khác thường.
Minh Yên mở nhóm WeChat ra, bọn họ nói cô một chân đạp hai chiếc thuyền, hết yêu đương với Úc Hàn Chi, lại muốn Lam Hi nối lại tình cũ, tóm lại tin tức đang rất náo loạn, Lam Hi đứng ra bác bỏ tin đồn, duy nhất chỉ có Úc gia không nói một tiếng.
Trước mặt Minh Yên hiện ra gương mặt của Úc Hàn Chi, mắt phượng nhẹ nhàng khuôn mặt tuấn tú và khinh thường, mẹ kiếp, chính là Úc gia làm, đây là muốn báo thù nụ hôn kia?
Tính cách của cô tuy kiêu căng, thanh danh không tốt lắm, nhưng có bao nhiêu người đàn ông theo cô, muốn hôn cô, kết quả lại bị Úc Hàn Chi ghét bỏ trả thù.
Minh Yên tức đến nghẹt tim, đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
"Ba, con đã nói rồi có người để mắt tới Minh gia, gần đây ba làm việc vẫn là nên khiêm tốn một chút đi." Minh Yên lập tức chỉ vào Minh Hòa Bình.
Minh Hòa Bình sững sờ: "Sao lại là vấn đề của ba?”
"Chính là vấn đề của ba, nếu không phải vì ba ở bên ngoài gây thù chuốc oán nhiều như vậy, con cùng Lam Hi làm sao có thể bị hại, danh lợi địa vị nhà ta đều có, về sau không có việc gì thì làm từ thiện, quyên góp cho những dự án hy vọng, làm nhiều việc thiện, ít kiếm tiền hơn cho những người vô lương tâm.” Minh Yên nói, kiếm nhiều tiền như vậy có thêm mạng nhỏ cũng không giữ được.
Minh Hòa Bình bị cô nói chột dạ, tiền xấu ông ta quả thật kiếm được không ít, nên sẽ không thật là bị ông ta liên lụy đi: "Vậy ngày mai ba sẽ đi đền thờ, quyên góp thêm tiền dầu thơm?”
"Quyên góp. Quyên góp thêm 10 trường tiểu học hy vọng.” Minh Yên mở miệng nói: "Phong thủy trong nhà cũng phải thay đổi, con thấy Hoa Tư chính là phúc tinh, từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt, hay nhanh chóng đem cô ấy nhận nuôi, không tin, ba hỏi Lam Hi đi.”
Minh Hòa Bình nhìn về phía Lam Hi, vẻ mặt đau đớn, so với việc nhận nuôi Hoa Tư, quyên góp mười tòa trường tiểu học hy vọng thực sự quá nhiều.
Lam Hi cả kinh đến cằm suýt nữa rơi xuống, Minh Hòa Bình được xưng là người có dã tâm trên thương trường, gian xảo vô lương tâm nhất, ở nhà lại bị Minh Yên ép quyên góp cho trường tiểu học? Đây là sợ con gái sao?
"Chú Minh, Minh Yên nói không sai, mẹ cháu ở nhà vẫn thường khen Hoa Tư thông minh lanh lợi." Lam Hi nghĩ nghĩ, mở mắt nói dối.
Trong nháy mắt Minh Hòa Bình đã lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Lam Hi, xem ra Yên nhi nói không sai Lam Hi quả nhiên là đang theo đuổi con bé Hoa Tư.
Minh Hòa Bình là gian thương, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, vỗ tay nói: "Vậy thì làm như vậy đi, mau tìm người đến thay đổi phong thủy trong nhà.”
Lam Hi mừng rỡ, nhìn về phía Minh Yên, thật không ngờ cô lại thật sự có thể khuyên được Minh Hòa Bình.
Minh Yên thấy ánh mắt anh ta khác thường, lười biếng xoay người đi ăn mì thịt bò kho mới ra lò trong bếp.
Minh Hòa Bình gọi mẹ Lý tới nói chuyện này, Lý Quế Hoa giống như gặp quỷ sợ tới mức run rẩy, không dám từ chối cũng không dám đồng ý.
Minh Yên vừa ăn mì, vừa xem kịch, vừa cầm điện thoại di động, tìm mấy nhóm phát hiện cũng không tìm được Úc Hàn Chi, vì thế không kiên nhẫn ở trong nhóm lớn nhất gửi đi một tin tức.
【 Thịnh Thế Mỹ Yên 】: Các bạn ai giúp tôi giải thích cho Úc Hàn Chi một chút, tôi và Lam Hi chỉ là anh em. Anh ấy ăn giấm cả đêm, đến bây giờ anh ấy cũng không thèm để ý đến tôi. (>^ω^
【 Thịnh Thế Mỹ Yên 】: Anh yêu, em sai rồi, sau này sẽ không gặp mặt đàn ông một mình, chỉ gặp mặt anh thôi, được không (≧ /b111>O≦)〃.
Nhóm này gần trăm người, hầu như đều là con cháu thế gia trong giới, hai ngày nay Minh Yên vẫn không lên tiếng, trong nhóm tin đồn đã giảm một ít, thấy chính chủ lên tiếng, hơn nữa lại còn là nói những lời sến sẩm, sóng biển dâng tào, tin tức bùng nổ.
"Minh Yên, Úc Hàn Chi không có ở trong nhóm này."
"Minh Yên, tôi giúp cô kéo anh ta vào. Chết tiệt, tôi không có WeChat của anh ta, ai trong số các bạn có?”
"Kéo anh trai cậu vào nhóm nha. Úc Vân Đình.”
…..
Úc Vân Đình bị tag nên liên tục có thông báo gửi đến, chờ thấy rõ lời tỏ tình của Minh Yên, anh ta suýt nữa cắn nát răng. Minh Yên, lại còn vọng tưởng lợi dụng dư luận để dựa dẫm anh trai anh ta, đúng là không biết liêm sỉ.