Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết
Chương 11
Úc Hàn Chi từ chối, làm cho Lam Hi hơi không thích, hiện giờ cả Nam Thành đều đang thảo luận chuyện Minh Yên vứt bỏ anh ta, lựa chọn con nuôi của Úc gia.
Không ít người ngầm cười nhạo châm chọc anh ta không bằng một đứa con nuôi không quyền không thế.
Thái độ của Minh Yên đối với anh ta cũng càng ngày càng lạnh lùng, hôm nay thế nhưng còn trêu chọc anh ta, trong khoảng thời gian này cảm xúc lên men cùng một chỗ, Lam Hi đối với Úc Hàn Chi liền sinh lòng không vui, hơn nữa Úc Hàn Chi so với Úc Vân Đình còn có phong thái quý công tử thế gia hơn, sự không thích này trong nháy mắt đã tăng lên thành địch ý.
Cho dù anh ta không muốn cưới Minh Yên, nhưng cũng không hy vọng Minh Yên tùy tiện gả cho một cái giàn hoa không có mặt mũi không có thực lực.
"Anh Úc, nghe nói anh mới về nước không lâu, ước chừng không rõ tính cách của Minh Yên, từ nhỏ cô ấy đã tùy hứng, từ trước đến nay thích người đàn ông tuấn tú, giống như đứa nhỏ gặp phải đồ chơi mới lạ vậy, lâu ngày, mới mẻ qua đi, đồ chơi cũng bị bỏ lại phía sau.” Lam Hi mỉm cười tao nhã.
Úc Hàn Chi nghe vậy, anh nâng chén về phía anh ta, mỉm cười nói: "Ví dụ như Lam thiếu? Lam thiếu duy trì sức mới được bảy năm quả thực rất lợi hại, tôi phải cố duy trì sức mới mẻ này cả đời. Xin lỗi không tiếp được.”
Úc Hàn Chi bước đi, khóe mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt Lam Hi khó coi, nhếch môi cười lạnh.
"Anh, sao anh và Lam Hi lại nói chuyện?" Úc Vân Đình bị mọi người vây kín, thật vất vả mới tìm được lý do, nói Úc Hàn Chi cùng nhà anh ta là bạn cũ, tuy là con nuôi, nhưng bản thân kế thừa không ít di sản hải ngoại. Như vậy hàm hồ lừa gạt một phen, cuối cùng cũng đuổi được một nhóm người đi rồi.
"Tùy tiện tán gẫu hai câu." Úc Hàn Chi thấy Lam phu nhân đã lên sân khấu phát biểu khai mạc, sắp bắt đầu hoạt động đấu giá từ thiện lần này, thản nhiên nói: "Anh đã tặng dây chuyền cho Minh Yên, lần này anh sẽ không quyên góp, chỉ tham gia đấu giá.”
"Quà tặng của anh cũng quá dọa người, vừa ra tay là 15 triệu tệ, ngày xưa những người nổi tiếng này phần lớn tùy tiện quyên góp chút đồ vật để giữ mặt mũi, từ trước đến nay giá bán đấu giá cao nhất cũng chỉ hơn 500 vạn, anh vừa ra tay là định mình không còn đường về sao?" Úc Vân Đình chửi bới một trận.
Úc Vân Đình nói nửa ngày đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thất thanh kêu lên: "Thật sự tặng dây chuyền cho Minh Yên, không phải là làm bộ giúp cô ta giải vây sao?”
Úc Hàn Chi nhàn nhạt gật đầu, thấy Minh Yên kéo Hoa Tư ngồi ở hàng ghế đầu tiên, anh không khỏi bật cười, cô có vẻ thích làm tiêu điểm, giống như một con bướm bay lượn khắp nơi.
"Anh, trong khoảng thời gian này anh rất nổi tiếng ở Nam thành, trà dư tửu hậu nhà ai không kéo anh cùng Minh Yên ra nói vài câu, điều này không nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng ta." Úc Vân Đình tận tình khuyên bảo, muốn kéo anh trai nhà mình từ bên bờ vực nguy hiểm trở về, Minh Yên đó là một con đường không trở về, bao nhiêu anh em đều ngã đến đầu chảy máu, không thể đi.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là giết chết Minh gia, tra ra những kẽ đồng bọn của Minh gia, sau đó tiêu diệt từng kẻ một, khống chế Nam thành, hiện tại Nam thành không khống chế, anh trai anh ta ngược lại hóa điên, bị người phụ nữ ngu ngốc Minh Yên kia khống chế.
Thấy bộ dáng Úc Vân Đình gấp như lửa cháy, Úc Hàn Chi vỗ vỗ bả vai anh ta, thản nhiên nói năm chữ: "Kế hoạch trước tiến độ.”
Người đàn ông nói xong, đi thẳng về phía chỗ ngồi của Minh Yên.
Kế hoạch trước tiến độ? Điều đó có nghĩa là gì? Đây là muốn động Minh gia trước? Úc Vân Đình đột nhiên mở to hai mắt, hai ngày trước còn nói không nhúc nhích, sao đột nhiên lại đẩy nhanh?
Úc Hàn Chi đi tới hàng ghế đầu tiên, sau khi phát hiện Minh Yên ngồi xuống, hàng đầu tiên vốn trống rỗng trong nháy mắt đã ngồi đầy, ngoại trừ người Minh gia, những thứ khác đều là đàn ông, tất cả đều dùng hết khả năng của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Minh Yên.
Cô gái mặc váy dài màu hổ phách một lòng quan tâm làn váy của mình, vuốt ve làn váy tầng tầng lớp lớp, sau đó lộ ra một đôi chân thon dài như ngọc, rồi lại nhàm chán giẫm lên thảm, giày cao gót màu đỏ làm nổi bật mắt cá chân càng trắng càng mảnh khảnh, giống như giẫm lên trong lòng người, ánh mắt nhìn những anh em công tử thế gia xung quanh và biểu cảm xấu xí của họ lộ ra.
Sắc mặt Úc Hàn Chi ảm đạm, anh đi qua, ánh mắt uy nghiêm nhìn thoáng qua Thải Nguyệt bên cạnh Minh Yên.
Thải Nguyệt bị anh liếc mắt một cái hai chân như nhũn ra, cả người cứng ngắc, không chút nghĩ ngợi đứng lên, lắp bắp nói: "Xin mời, xin mời, xin mời..."
Chữ "ngồi" cuối cùng thật sự sợ tới mức không nói nên lời.
"Úc Hàn Chi, anh làm gì mà dọa Thải Nguyệt thế." Minh Yên thấy anh tới, sắc mặt vui vẻ, nhanh chóng đứng lên, một tay giữ chặt cánh tay anh, để cho anh ngồi xuống, sau đó quay đầu cười khanh khách hướng về phía Thải Nguyệt nói: " Nguyệt Nguyệt, chị tùy tiện tìm một chỗ ngồi, buổi tối tôi mời chị ăn khuya ha.”
Thải Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc, cô ấy nhanh chóng thoát khỏi hàng đầu tiên.
Úc Hàn Chi ngồi xuống, Úc Vân Đình đi theo không khỏi tức giận, mẹ kiếp, không có chỗ cho anh ta, Minh Yên thật sự là có thể chiêu ong dẫn bướm, trước kia tất cả mọi người bởi vì biết scandal của cô và Lam Hi, nên không dám quá mức làm càn, hiện giờ Minh Yên tuyên bố ở cùng một chỗ với Úc Hàn Chi, những đám ăn chơi trác táng này tự nhiên đều chạy tới vội vàng lấy lòng, ai cũng không để một đứa con nuôi vào mắt.
Úc Hàn Chi vừa ngồi xuống, Lam thiếu cũng đi tới, phú nhị đại ngồi bên cạnh Hoa Tư vội vàng đứng dậy, Úc Vân Đình cũng nhân cơ hội da mặt dày chen chúc vào, vì thế năm người hình thành một vòng vây kỳ quái, Minh Yên cùng Hoa Tư ngồi ở giữa, Lam Hi cùng anh em Úc gia ngồi hai bên.
Năm người đều mang tâm tư, mà những lời đàm tiếu của toàn khán phòng thỉnh thoảng lại lướt tới.
"Ngồi xuống, thẳng thắt lưng." Giọng nói người đàn ông từ tính dễ nghe, mang theo một tia mệnh lệnh.
Minh Yên: "???”
Tuy rằng cô học chả hay, nhưng Nam thành là nói chú ý đến phong độ lễ nghi nhất, cô biết làm thế nào để cho mình ngồi xinh đẹp động lòng người, lại tao nhã khéo léo, làm sao có thể bị ghét bỏ?
Đôi môi anh đào màu hồng nhạt của Minh Yên không vui vẻ bật lên, cô chớp chớp đôi mắt to như nho đen nhìn anh, kề sát vào anh: "Anh cảm thấy tôi ngồi không đủ đẹp sao?”
Thân thể mềm mại thơm ngát của thiếu nữ tới gần, Úc Hàn Chi híp mắt, đưa tay vuốt ve làn váy của cô lại, vừa lúc che đi một đôi chân dài trắng như ngọc.
Minh Yên kinh ngạc một chút, thấy bộ dáng anh nhìn không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy anh đẹp trai hẳn lên, tầm mắt từ cổ áo cẩn thận tỉ mỉ của anh hướng lên trên, không cẩn thận nuốt nước miếng, mẹ kiếp, cô chỉ lộ ra một đôi chân đẹp, hơn nữa chỉ lộ đến đầu gối mà thôi!
Chẳng lẽ khi ở trên giường anh cũng là cái dạng kiềm chế như vậy sao? Theo khuôn phép cũ?
Minh Yên suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình thật là tà ác, nghĩ đến hình ảnh không thể miêu tả, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn, không tự chủ cách xa anh một chút.
Trên sân khấu đã bắt đầu đấu giá, ngay từ đầu xuất hiện đều là đồ vật gì đó, không quá quý trọng và không có giá trị sưu tầm, Minh Yên cũng không có giơ bài.
Minh Yên không giơ bài, Hoa Tư tất nhiên cũng sẽ không giơ bài.
Phía trước bảy tám món đồ vật không được ưa chuộng lắm, rất nhanh đã bán đấu giá đi ra ngoài, giá trị đều ở bảy tám mươi vạn.
Món đồ thứ chín chính là ba bộ đồ Minh Yên mang đến, bình hoa màu hồng thời nhà Thanh, cánh tay hoa mai điêu khắc ngọc thời nhà Minh và ống đựng bút chạm ngọc hoa mai. Ba món đồ này vừa xuất hiện, toàn trường hít sâu một hơi, nghị luận sôi nổi, Minh gia xảy ra chuyện gì? Tính cách vô cùng keo kiệt của Minh Hòa Bình mà nỡ lòng lấy ra bộ sưu tập như vậy? Nhưng khi vừa nghe giới thiệu là Minh Yên quyên góp, trong nháy mắt mọi người lại hiểu rõ.
Minh Yên nổi danh trong giới là chuyên gia rải tiền, bản lĩnh rải tiền kia cũng nhanh như bản lĩnh kiếm tiền của ba cô, mấu chốt nhất là Minh Hòa Bình cam lòng bỏ tiền cho con gái, đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà trong những năm gần đây ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, cô còn khiến cho người ta vừa hận vừa ghen.
"Bình hoa màu hồng thời nhà Thanh, cánh tay hoa mai điêu khắc ngọc thời nhà Minh và ống đựng bút có giá từ 300 vạn trở lên.”
300 vạn? Người biết hàng đều động chút tâm tư nhỏ, ba kiện vật 300 vạn, đây quả thực chính là giá nhảy lầu, có điều tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, dù có gấp gáp đến đâu, thì cái giá này cũng sẽ tăng lên từng chút một, và khống chế mức trần giao dịch.
"310 vạn.”
"320 vạn. ”
......
Mọi người dồn dập kêu giá, có người thật lòng muốn đấu giá, có người cố ý góp vui để làm quen ở trước mặt Minh Yên, trong khoảng thời gian ngắn giá nhiệt tình tăng vọt, so với lúc trước trái ngược hoàn toàn.
Giá cả giống như bà lão leo cầu thang rốt cuộc leo lên tới 450 vạn, thấp hơn một chút so với mức trần giao dịch trước đây là 500 vạn.
"1000 vạn.” Người đàn ông thấy Minh Yên chờ đến muốn ngủ thiếp đi, mở to đôi mắt vô tội, giọng nói trầm thấp dễ nghe ra giá.
Cả phòng ồ lên, mọi người hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía vị trí lên tiếng, trong lúc nhất thời lại không biết nên có phản ứng gì.
Con sâu ngủ của Minh Yên đã bị đánh bay trong nháy mắt, cô đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Úc Hàn Chi, giống như nhìn một kẻ ngốc.
"1500 vạn." Lam thiếu cũng ra giá, một lần tăng thêm 500 vạn.
Minh Yên quay đầu, nhìn về phía Lam Hi ra giá, thấy vẻ mặt Hoa Tư kỳ quái, gương mặt tuấn tú của Lam Hi căng thẳng, đầu đầy mờ mịt.
"2000 vạn.” Úc Hàn Chi lạnh nhạt nói.
"2500 vạn.” Lam Hi nhíu mày càng sâu, 3000 vạn là cực hạn của anh ta, ba món này là bộ sưu tập thời Minh Thanh, vốn có giá trị không tầm thường, hơn nữa anh ta cũng cố ý thăm dò đáy của Úc Hàn Chi, nếu tranh không lại sẽ nâng cao giá thêm một chút, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, Úc Hàn Chi là thật có tiền hay là phùng má giả làm người mập.
"4000 vạn." Người đàn ông hời hợt tăng thêm 1500 vạn, anh cũng chú ý tới bộ dáng đáng yêu của Minh Yên nhỏ giọng hít vào, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hiện trường bữa tiệc từ thiện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người chết lặng nhìn hai người ra giá, à, hiện tại biến thành một người, 4000 vạn? Đây là lần đầu tiên kể từ khi bữa tiệc từ thiện mùa xuân và mùa hè được tổ chức, có một kẻ ngốc vung tiền như rác, quyên góp 4000 vạn.
Con nuôi Úc gia rốt cuộc có lai lịch gì? Nhà anh có mỏ vàng à?
Lam Hi nghe được giá 4000 vạn, sắc mặt hơi khó coi, có theo hay không?
Thấy bộ dáng thành thạo của đối phương, đồng tử Lam Hi khẽ co lại, được lắm Úc Hàn Chi, đây là định giẫm lên tên gọi đệ nhất phú nhị đại Nam thành của anh ta, đập tiền lên ngôi mà.
Không ít người ngầm cười nhạo châm chọc anh ta không bằng một đứa con nuôi không quyền không thế.
Thái độ của Minh Yên đối với anh ta cũng càng ngày càng lạnh lùng, hôm nay thế nhưng còn trêu chọc anh ta, trong khoảng thời gian này cảm xúc lên men cùng một chỗ, Lam Hi đối với Úc Hàn Chi liền sinh lòng không vui, hơn nữa Úc Hàn Chi so với Úc Vân Đình còn có phong thái quý công tử thế gia hơn, sự không thích này trong nháy mắt đã tăng lên thành địch ý.
Cho dù anh ta không muốn cưới Minh Yên, nhưng cũng không hy vọng Minh Yên tùy tiện gả cho một cái giàn hoa không có mặt mũi không có thực lực.
"Anh Úc, nghe nói anh mới về nước không lâu, ước chừng không rõ tính cách của Minh Yên, từ nhỏ cô ấy đã tùy hứng, từ trước đến nay thích người đàn ông tuấn tú, giống như đứa nhỏ gặp phải đồ chơi mới lạ vậy, lâu ngày, mới mẻ qua đi, đồ chơi cũng bị bỏ lại phía sau.” Lam Hi mỉm cười tao nhã.
Úc Hàn Chi nghe vậy, anh nâng chén về phía anh ta, mỉm cười nói: "Ví dụ như Lam thiếu? Lam thiếu duy trì sức mới được bảy năm quả thực rất lợi hại, tôi phải cố duy trì sức mới mẻ này cả đời. Xin lỗi không tiếp được.”
Úc Hàn Chi bước đi, khóe mắt thoáng nhìn thấy sắc mặt Lam Hi khó coi, nhếch môi cười lạnh.
"Anh, sao anh và Lam Hi lại nói chuyện?" Úc Vân Đình bị mọi người vây kín, thật vất vả mới tìm được lý do, nói Úc Hàn Chi cùng nhà anh ta là bạn cũ, tuy là con nuôi, nhưng bản thân kế thừa không ít di sản hải ngoại. Như vậy hàm hồ lừa gạt một phen, cuối cùng cũng đuổi được một nhóm người đi rồi.
"Tùy tiện tán gẫu hai câu." Úc Hàn Chi thấy Lam phu nhân đã lên sân khấu phát biểu khai mạc, sắp bắt đầu hoạt động đấu giá từ thiện lần này, thản nhiên nói: "Anh đã tặng dây chuyền cho Minh Yên, lần này anh sẽ không quyên góp, chỉ tham gia đấu giá.”
"Quà tặng của anh cũng quá dọa người, vừa ra tay là 15 triệu tệ, ngày xưa những người nổi tiếng này phần lớn tùy tiện quyên góp chút đồ vật để giữ mặt mũi, từ trước đến nay giá bán đấu giá cao nhất cũng chỉ hơn 500 vạn, anh vừa ra tay là định mình không còn đường về sao?" Úc Vân Đình chửi bới một trận.
Úc Vân Đình nói nửa ngày đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thất thanh kêu lên: "Thật sự tặng dây chuyền cho Minh Yên, không phải là làm bộ giúp cô ta giải vây sao?”
Úc Hàn Chi nhàn nhạt gật đầu, thấy Minh Yên kéo Hoa Tư ngồi ở hàng ghế đầu tiên, anh không khỏi bật cười, cô có vẻ thích làm tiêu điểm, giống như một con bướm bay lượn khắp nơi.
"Anh, trong khoảng thời gian này anh rất nổi tiếng ở Nam thành, trà dư tửu hậu nhà ai không kéo anh cùng Minh Yên ra nói vài câu, điều này không nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng ta." Úc Vân Đình tận tình khuyên bảo, muốn kéo anh trai nhà mình từ bên bờ vực nguy hiểm trở về, Minh Yên đó là một con đường không trở về, bao nhiêu anh em đều ngã đến đầu chảy máu, không thể đi.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là giết chết Minh gia, tra ra những kẽ đồng bọn của Minh gia, sau đó tiêu diệt từng kẻ một, khống chế Nam thành, hiện tại Nam thành không khống chế, anh trai anh ta ngược lại hóa điên, bị người phụ nữ ngu ngốc Minh Yên kia khống chế.
Thấy bộ dáng Úc Vân Đình gấp như lửa cháy, Úc Hàn Chi vỗ vỗ bả vai anh ta, thản nhiên nói năm chữ: "Kế hoạch trước tiến độ.”
Người đàn ông nói xong, đi thẳng về phía chỗ ngồi của Minh Yên.
Kế hoạch trước tiến độ? Điều đó có nghĩa là gì? Đây là muốn động Minh gia trước? Úc Vân Đình đột nhiên mở to hai mắt, hai ngày trước còn nói không nhúc nhích, sao đột nhiên lại đẩy nhanh?
Úc Hàn Chi đi tới hàng ghế đầu tiên, sau khi phát hiện Minh Yên ngồi xuống, hàng đầu tiên vốn trống rỗng trong nháy mắt đã ngồi đầy, ngoại trừ người Minh gia, những thứ khác đều là đàn ông, tất cả đều dùng hết khả năng của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Minh Yên.
Cô gái mặc váy dài màu hổ phách một lòng quan tâm làn váy của mình, vuốt ve làn váy tầng tầng lớp lớp, sau đó lộ ra một đôi chân thon dài như ngọc, rồi lại nhàm chán giẫm lên thảm, giày cao gót màu đỏ làm nổi bật mắt cá chân càng trắng càng mảnh khảnh, giống như giẫm lên trong lòng người, ánh mắt nhìn những anh em công tử thế gia xung quanh và biểu cảm xấu xí của họ lộ ra.
Sắc mặt Úc Hàn Chi ảm đạm, anh đi qua, ánh mắt uy nghiêm nhìn thoáng qua Thải Nguyệt bên cạnh Minh Yên.
Thải Nguyệt bị anh liếc mắt một cái hai chân như nhũn ra, cả người cứng ngắc, không chút nghĩ ngợi đứng lên, lắp bắp nói: "Xin mời, xin mời, xin mời..."
Chữ "ngồi" cuối cùng thật sự sợ tới mức không nói nên lời.
"Úc Hàn Chi, anh làm gì mà dọa Thải Nguyệt thế." Minh Yên thấy anh tới, sắc mặt vui vẻ, nhanh chóng đứng lên, một tay giữ chặt cánh tay anh, để cho anh ngồi xuống, sau đó quay đầu cười khanh khách hướng về phía Thải Nguyệt nói: " Nguyệt Nguyệt, chị tùy tiện tìm một chỗ ngồi, buổi tối tôi mời chị ăn khuya ha.”
Thải Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc, cô ấy nhanh chóng thoát khỏi hàng đầu tiên.
Úc Hàn Chi ngồi xuống, Úc Vân Đình đi theo không khỏi tức giận, mẹ kiếp, không có chỗ cho anh ta, Minh Yên thật sự là có thể chiêu ong dẫn bướm, trước kia tất cả mọi người bởi vì biết scandal của cô và Lam Hi, nên không dám quá mức làm càn, hiện giờ Minh Yên tuyên bố ở cùng một chỗ với Úc Hàn Chi, những đám ăn chơi trác táng này tự nhiên đều chạy tới vội vàng lấy lòng, ai cũng không để một đứa con nuôi vào mắt.
Úc Hàn Chi vừa ngồi xuống, Lam thiếu cũng đi tới, phú nhị đại ngồi bên cạnh Hoa Tư vội vàng đứng dậy, Úc Vân Đình cũng nhân cơ hội da mặt dày chen chúc vào, vì thế năm người hình thành một vòng vây kỳ quái, Minh Yên cùng Hoa Tư ngồi ở giữa, Lam Hi cùng anh em Úc gia ngồi hai bên.
Năm người đều mang tâm tư, mà những lời đàm tiếu của toàn khán phòng thỉnh thoảng lại lướt tới.
"Ngồi xuống, thẳng thắt lưng." Giọng nói người đàn ông từ tính dễ nghe, mang theo một tia mệnh lệnh.
Minh Yên: "???”
Tuy rằng cô học chả hay, nhưng Nam thành là nói chú ý đến phong độ lễ nghi nhất, cô biết làm thế nào để cho mình ngồi xinh đẹp động lòng người, lại tao nhã khéo léo, làm sao có thể bị ghét bỏ?
Đôi môi anh đào màu hồng nhạt của Minh Yên không vui vẻ bật lên, cô chớp chớp đôi mắt to như nho đen nhìn anh, kề sát vào anh: "Anh cảm thấy tôi ngồi không đủ đẹp sao?”
Thân thể mềm mại thơm ngát của thiếu nữ tới gần, Úc Hàn Chi híp mắt, đưa tay vuốt ve làn váy của cô lại, vừa lúc che đi một đôi chân dài trắng như ngọc.
Minh Yên kinh ngạc một chút, thấy bộ dáng anh nhìn không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy anh đẹp trai hẳn lên, tầm mắt từ cổ áo cẩn thận tỉ mỉ của anh hướng lên trên, không cẩn thận nuốt nước miếng, mẹ kiếp, cô chỉ lộ ra một đôi chân đẹp, hơn nữa chỉ lộ đến đầu gối mà thôi!
Chẳng lẽ khi ở trên giường anh cũng là cái dạng kiềm chế như vậy sao? Theo khuôn phép cũ?
Minh Yên suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình thật là tà ác, nghĩ đến hình ảnh không thể miêu tả, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn, không tự chủ cách xa anh một chút.
Trên sân khấu đã bắt đầu đấu giá, ngay từ đầu xuất hiện đều là đồ vật gì đó, không quá quý trọng và không có giá trị sưu tầm, Minh Yên cũng không có giơ bài.
Minh Yên không giơ bài, Hoa Tư tất nhiên cũng sẽ không giơ bài.
Phía trước bảy tám món đồ vật không được ưa chuộng lắm, rất nhanh đã bán đấu giá đi ra ngoài, giá trị đều ở bảy tám mươi vạn.
Món đồ thứ chín chính là ba bộ đồ Minh Yên mang đến, bình hoa màu hồng thời nhà Thanh, cánh tay hoa mai điêu khắc ngọc thời nhà Minh và ống đựng bút chạm ngọc hoa mai. Ba món đồ này vừa xuất hiện, toàn trường hít sâu một hơi, nghị luận sôi nổi, Minh gia xảy ra chuyện gì? Tính cách vô cùng keo kiệt của Minh Hòa Bình mà nỡ lòng lấy ra bộ sưu tập như vậy? Nhưng khi vừa nghe giới thiệu là Minh Yên quyên góp, trong nháy mắt mọi người lại hiểu rõ.
Minh Yên nổi danh trong giới là chuyên gia rải tiền, bản lĩnh rải tiền kia cũng nhanh như bản lĩnh kiếm tiền của ba cô, mấu chốt nhất là Minh Hòa Bình cam lòng bỏ tiền cho con gái, đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà trong những năm gần đây ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, cô còn khiến cho người ta vừa hận vừa ghen.
"Bình hoa màu hồng thời nhà Thanh, cánh tay hoa mai điêu khắc ngọc thời nhà Minh và ống đựng bút có giá từ 300 vạn trở lên.”
300 vạn? Người biết hàng đều động chút tâm tư nhỏ, ba kiện vật 300 vạn, đây quả thực chính là giá nhảy lầu, có điều tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, dù có gấp gáp đến đâu, thì cái giá này cũng sẽ tăng lên từng chút một, và khống chế mức trần giao dịch.
"310 vạn.”
"320 vạn. ”
......
Mọi người dồn dập kêu giá, có người thật lòng muốn đấu giá, có người cố ý góp vui để làm quen ở trước mặt Minh Yên, trong khoảng thời gian ngắn giá nhiệt tình tăng vọt, so với lúc trước trái ngược hoàn toàn.
Giá cả giống như bà lão leo cầu thang rốt cuộc leo lên tới 450 vạn, thấp hơn một chút so với mức trần giao dịch trước đây là 500 vạn.
"1000 vạn.” Người đàn ông thấy Minh Yên chờ đến muốn ngủ thiếp đi, mở to đôi mắt vô tội, giọng nói trầm thấp dễ nghe ra giá.
Cả phòng ồ lên, mọi người hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía vị trí lên tiếng, trong lúc nhất thời lại không biết nên có phản ứng gì.
Con sâu ngủ của Minh Yên đã bị đánh bay trong nháy mắt, cô đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía Úc Hàn Chi, giống như nhìn một kẻ ngốc.
"1500 vạn." Lam thiếu cũng ra giá, một lần tăng thêm 500 vạn.
Minh Yên quay đầu, nhìn về phía Lam Hi ra giá, thấy vẻ mặt Hoa Tư kỳ quái, gương mặt tuấn tú của Lam Hi căng thẳng, đầu đầy mờ mịt.
"2000 vạn.” Úc Hàn Chi lạnh nhạt nói.
"2500 vạn.” Lam Hi nhíu mày càng sâu, 3000 vạn là cực hạn của anh ta, ba món này là bộ sưu tập thời Minh Thanh, vốn có giá trị không tầm thường, hơn nữa anh ta cũng cố ý thăm dò đáy của Úc Hàn Chi, nếu tranh không lại sẽ nâng cao giá thêm một chút, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, Úc Hàn Chi là thật có tiền hay là phùng má giả làm người mập.
"4000 vạn." Người đàn ông hời hợt tăng thêm 1500 vạn, anh cũng chú ý tới bộ dáng đáng yêu của Minh Yên nhỏ giọng hít vào, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hiện trường bữa tiệc từ thiện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người chết lặng nhìn hai người ra giá, à, hiện tại biến thành một người, 4000 vạn? Đây là lần đầu tiên kể từ khi bữa tiệc từ thiện mùa xuân và mùa hè được tổ chức, có một kẻ ngốc vung tiền như rác, quyên góp 4000 vạn.
Con nuôi Úc gia rốt cuộc có lai lịch gì? Nhà anh có mỏ vàng à?
Lam Hi nghe được giá 4000 vạn, sắc mặt hơi khó coi, có theo hay không?
Thấy bộ dáng thành thạo của đối phương, đồng tử Lam Hi khẽ co lại, được lắm Úc Hàn Chi, đây là định giẫm lên tên gọi đệ nhất phú nhị đại Nam thành của anh ta, đập tiền lên ngôi mà.