Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 107



Úc Hàn Chi vừa lên sân khấu, khán giả phía dưới đã hít một hơi khí lạnh, người đàn ông này cũng quá nhã nhặn cấm dục, toàn bộ cơ thể toát lên mùi của một người đàn ông trưởng thành, thanh tuyến mấu chốt trầm thấp hoa lệ, giống như một loại rượu vang đỏ êm dịu và ngọt ngào.
"Xin hỏi ba vị khách nữ, làm sao để theo đuổi lại bạn gái cũ?" Úc Hàn Chi chân thành hỏi.
Đám người Triệu Mạn Mạn kinh hãi một chút, bạn gái cũ? Bạn gái cũ của Úc thiếu không phải là Minh Yên sao?
Khán giả, đặc biệt là khán giả nữ nhất thời đau đớn, vì sao người đàn ông cực phẩm chất lượng lại có người trong lòng rồi?
Trong lúc phát sóng trực tiếp, CP Hàn Yên nhất thời kêu rên một tiếng. Ô ô, anh trai như thế lại có bạn gái cũ? Đây không phải là thật, anh và Minh Yên rõ ràng mới xứng đôi với nhau!
Đám công tử bột dưới sân khấu cũng vẻ mặt ngây thơ, không phải, bọn họ đều chuẩn bị xông lên trên, kết quả chỉ có vậy sao?
"Úc thiếu muốn theo đuổi lại Minh Yên? Ai nói anh đến đây để giết chết Minh Yên? Đi ra chịu đòn.”
"Bây giờ không giết chết Minh Yên, sửa lại giết chúng ta, mẹ kiếp, tôi đã nói bao nhiêu lời ái mộ với Minh Yên trong nhóm?......”
"Tôi, vừa rồi tôi đã muốn nói, lần trước Hoa Tư tạo ra vụ bê bối của Minh Yên, Úc thiếu đã đi xử lý với Minh Yên, không, không thể, muốn giết chết cô ấy."
"Cậu chẳng giúp ích được gì, anh đây muốn giết chết cậu."
“......”
Bành Tuệ là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn trường quay bàn luận sôi nổi, cô ấy kiềm chế kích động trong lòng, ho nhẹ một tiếng, rồi hỏi: "Có thể xin hỏi một chút, hai người chia tay vì mâu thuẫn gì sao?”
"Bởi vì hiểu lầm."
Bành Tuệ nói: "Nói như vậy, nếu bởi vì hiểu lầm mà chia tay, hãy giải thích rõ ràng để cho đối phương nhìn thấy thành ý của anh, sau một thời gian dài, cô gái kia sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Cả Nam Thành, ai có thể từ chối được Úc thiếu? Một người đàn ông giàu có biết tiết chế lại hấp dẫn như vậy. Bành Tuệ quả thực phải nhìn Minh Yên với cặp mắt khác, nếu là cô ấy thì đã sớm nhào tới rồi, mà Minh Yên vẫn không chịu gật đầu?
"Đúng đúng đúng." Triệu Mạn Mạn cũng phản ứng lại, hai mắt phát sáng nói: "Con gái rất dễ mềm lòng, có đôi khi không đồng ý quay lại, chắc canh là còn có băn khoăn, ví dụ như điều kiện kinh tế, quan hệ gia đình, còn nữa anh có phải thật sự yêu cô ấy hay không vân vân, nếu như có thể được người nhà đối phương đồng ý, vậy thì làm ít mà hiệu quả nhiều rồi.”
Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, trầm thấp dễ nghe nói: "Điều kiện kinh tế không có vấn đề gì, tài sản không nhiều lắm, đủ nuôi gia đình, trước khi kết hôn sẽ không công chứng tài sản, tôi muốn cùng cô ấy đi Ireland để đăng ký kết hôn, chỉ kết không rời. Còn mối quan hệ gia đình, tôi sẽ tranh thủ sự đồng ý của ba nuôi cô ấy, về phần tình cảm, một đời quá ngắn, chỉ đủ để yêu một người.”
Triệu Mạn Mạn cùng Bành Tuệ che miệng, suýt nữa thét chói tai thành tiếng, sẽ không công chứng tài sản trước hôn nhân? Một đời chỉ đủ yêu một người? Trời ơi, màn tỏ tình thật lãng mạn, công khai tỏ tình trước mặt nhân dân cả nước? Trái tim nhỏ bé của họ, không xong rồi.
Ôi, tình yêu là ngọt ngào chết tiệt như vậy đấy.
"Minh Yên, cô có đề nghị gì tốt không?" Bành Tuệ kéo Minh Yên một cái, tinh thần ngông nghênh suýt nữa cũng không kiềm chế được, mau trả lời đồng ý đi.
Minh Yên phục hồi lại tinh thần, nhìn Úc Hàn Chi đứng dưới ánh đèn sân khấu trước mặt, đầu ngón tay khẽ run rẩy, đôi mắt to đen hiện lên một tia sương mù, thấp giọng nói: "Không có, chuyện tình cảm không thể phán xét được. Đối phương không đồng ý, cũng có thể là bởi vì thế sự vô thường, lòng người sẽ thay đổi, có đôi khi yêu càng sâu, tổn thương càng nặng, không bằng tình cảm nhàn nhạt, nhàn nhạt qua. Hầu hết khi còn trẻ mọi người đều yêu đương một cách điên rồ, không phải là người đi cùng một đời, không cần ép buộc.”
"Tôi cũng có thể bỏ đi cảm xúc nóng nảy của mình và sống một đời nhẹ nhàng với cô ấy." Người đàn ông thản nhiên nói và mỉm cười.
Triệu Mạn Mạn cùng Bành Tuệ nghe người đàn ông hời hợt nói, nước mắt ào ào rơi xuống, nghẹn ngào thành tiếng. Đây đại khái là những lời tình cảm động lòng người nhất mà họ từng được nghe trong đời, một người phải yêu đến trình độ nào, mới có thể khắc chế tình cảm của mình, nhàn nhạt sống cùng đối phương cả đời, chỉ vì để cho cô ấy an tâm?
Mẹ, họ có thể tin vào tình yêu một lần nữa rồi.
"Minh Yên, nếu tôi gặp được người đàn ông như vậy, tôi chắc canh sẽ đồng ý, ai muốn sống cô độc một mình cả đời chứ, hoặc là gả cho một người đàn ông chỉ có hảo cảm, nhiều năm sau nửa đêm mơ lại, thật sự sẽ không hối hận sao?" Triệu Mạn Mạn nói.
"Có lẽ sẽ hối hận năm đó mình không đủ dũng cảm đi, tình yêu là thứ xa xỉ đắt giá nhất trên đời và đó là thứ mà chúng ta đều không dám hy vọng xa vời." Bành Tuệ cảm khái nói.
Uyển Tĩnh thấy đề tài này hơi kỳ quái, mơ hồ ngửi thấy có gì đó không thích hợp, tựa như bạn gái cũ của vị đại gia này đang ở trường quay vậy?
Uyển Tĩnh rốt cuộc không phải là người trong giới thế gia, nhận ra thân phận của Úc Hàn Chi thật sự là không dễ dàng, làm sao có thể biết được mối quan hệ trong quá khứ giữa anh và Minh Yên, cô ấy cười nói: "Cảm ơn vị khách quý này đã đặt câu hỏi, nhân dân cả nước đều thấy được lời tỏ tình chân thành của anh, chúng tôi tin bạn gái cũ của anh cũng nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, chúc hai người yêu nhau sẽ nên duyên vợ chồng.”
Úc Hàn Chi gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn, nếu may mắn được tái hợp, tôi sẽ nhân danh cô ấy tặng 99 trường tiểu học Hy Vọng và hy vọng sẽ tồn tại mãi mãi.”
Người đàn ông nói xong, anh tao nhã bước xuống khán đài. Mọi người dưới khán đài hít một hơi khí lạnh, 99 trường tiểu học Hy Vọng? Giàu có như vậy sao?
Người đàn ông này chính là siêu giàu, bạn gái cũ của anh rốt cuộc là ai?
Vì thế sau khi Úc Hàn Chi ngồi vào khán phòng, trong nháy mắt hot search đã nổ tung —— người đàn ông bí ẩn quyên góp 99 trường tiểu học Hy Vọng cầu tái hợp?
Cư dân mạng khóc nức nở, ngay lập tức cuộc thảo luận nổ tung.
—— Bây giờ chi phí cầu xin quay lại đều cao như vậy sao? Tôi không xứng quay lại với người yêu cũ của mình, ô ô ô.
——Đây là loại tình yêu tuyệt mỹ gì, dập đầu.
——Đây mới là chế độ chính xác để người yêu cũ ngỏ lời, thưa các chị em, đàn ông có thật lòng với bạn hay không, xin vui lòng tham khảo 99 trường tiểu học Hy Vọng.
——Ở bên nhau, ở bên nhau, vì 99 trường tiểu học Hy Vọng cũng phải ở bên nhau.
Chương trình phỏng vấn "Chuyện xưa Nam Thành" đã được đẩy lên vì người đàn ông bí ẩn quyên góp 99 trường tiểu học Hy Vọng để cầu xin bạn gái cũ quay lại.
Người dẫn chương trình Uyển Tĩnh cười hỏi về đề tài này: "Nếu bạn trai cũ của các cô tặng 99 trường tiểu học Hy Vọng để cầu xin quay lại, vậy các cô có đồng ý không?”
Triệu Mạn Mạn vội vàng gật đầu: "Nhất định, nhiệt tình từ thiện ít nhất nhìn ra anh ấy là người tốt, lại là bởi vì hiểu lầm mà chia tay, tôi nhất định sẽ đồng ý.”
Bành Tuệ cũng nói theo: "Sẽ đồng ý, nhưng mà không phải bởi vì anh ấy có tiền, nguyện ý quyên góp 99 trường tiểu học Hy Vọng, mà là bởi vì câu nói kia của anh ấy, bỏ đi cảm xúc nóng nảy của mình và sống một đời nhẹ nhàng với cô ấy, trong sách tình yêu như vậy cũng chưa chắc sẽ có.”
Uyển Tĩnh nhìn về phía Minh Yên, cười nói: "Cô Minh Yên, cô có đồng ý không?”
Minh Yên bị Bành Tuệ đẩy một cái, mới phục hồi lại tinh thần, đầu ngón tay cuộn mình, cố nặn ra nụ cười và nói: "Tôi cho rằng hai người ở cùng một chỗ là bởi vì tình cảm mà đến, không liên quan đến vật chất.”
Đây có phải là từ chối không?
Các con cháu thế gia dưới khán đài đồng tình nhìn về phía Úc thiếu, không biết vì sao có chút đau lòng cho anh.
"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra, tôi lại cảm thấy Úc thiếu có chút đáng thương? Xin lỗi, tôi quá nhẹ nhàng rồi, ai cho tôi dũng khí đi?!”
"Cậu không phải một mình, tôi cũng cảm thấy Úc thiếu thật thảm."
"Không, không, thảm, anh Kỳ nhà tôi mới thảm, có điều Minh Yên gả cho ai cũng tốt, chỉ cần là người Nam Thành."
"Tôi cảm thấy không thảm nha, Minh Yên cũng đã nói, không coi trọng vật chất, mà phải xem tình cảm, ngoại trừ Lam Hi cùng Úc Hàn Chi, cô đã theo đuổi ai? Ôi, tính cả bạn trai chính phái, Úc Hàn Chi là người duy nhất, thảm sao? Sao tôi lại có cảm giác anh không thảm chút nào, người thảm nhất phải chính là Lam Hi chứ nhỉ.”
"Mẹ kiếp, cậu đừng nói, người thảm vẫn là Lam Hi, được Minh Yên theo đuổi bảy năm, sau đó bị Úc Hàn Chi cắt xén không nói, ôiiii, Úc gia còn đè chết Lam gia."
Lam Hi bị mọi người kéo ra đùa cợt.
Phần phỏng vấn trên sân khấu tiến vào phân đoạn cuối cùng, liên kết tình cảm, cũng là phần gửi lời chúc phúc và phát sóng vlog, Triệu Mạn Mạn là người yêu mèo, trong nhà nuôi rất nhiều mèo, toàn bộ chó mèo hoang đều được mang về Miêu Xá để nuôi, thuận tiện phổ biến rất nhiều vấn đề kiến thức chung về nuôi động vật, cô ấy kêu gọi mọi người hãy yêu thương động vật nhỏ, không ăn thịt chó, trong điều kiện kinh tế không cho phép không nên nuôi chó mèo, nếu nuôi càng không nên tùy tiện vứt bỏ.
Vlog rất có tâm, cuối cùng vlog cũng để lại thông tin liên hệ của Miêu Xá, Miêu Xá tiếp nhận chó mèo hoang, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, đây có thể coi là một sự khuyến khích tích cực.
Vlog của Bành Tuệ là hành trình trở thành một blogger nổi tiếng trên các nền tảng xã hội nước ngoài, cô ấy mạnh mẽ thúc đẩy văn hóa bản địa, để nhiều người nhận ra vẻ đẹp của đất nước phương Đông, cũng rất truyền cảm hứng, rất yêu nước, và thu hoạch được một làn sóng khen ngợi lớn.
Ba nữ khách mời không hề hay biết về buổi quay vlog cuối cùng, Triệu Mạn Mạn và Bành Tuệ nhìn thấy Vlog đều vô cùng bất ngờ, Minh Yên thấy cô cũng có vlog chúc phúc thì rất sửng sốt, những năm gần đây, cô kiêu ngạo tùy hứng, thanh danh không tốt, tổ tiết mục sẽ không tìm thủy quân hoàn thổi chứ?
Ngay sau khi vlog xuất hiện, Minh Yên đã ngây dại, cả trường quay cũng bộc phát ra tiếng kêu kích động.
Tiêu Vũ đẹp trai tỏa nắng xuất hiện trong video vlog, anh ta lộ ra nụ cười chữa bệnh đặc trưng: "Nghe nói Minh Yên sẽ tham gia chương trình phỏng vấn, tôi đã gấp rút ghi lại một đoạn vlog, hy vọng biên tập viên có thể đưa tôi vào, cô gái truyền cảm hứng, nghiêm túc và chăm chỉ, ông trời sẽ luôn luôn phù hộ cho cô.”
Tống Điềm: "Minh Yên, thì ra cô là người trong hào môn, khó trách cô chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho hào môn, cám ơn cô đã bao dung thói tùy hứng của tôi, cố lên.”
Thư Ca: "Đây là cô gái tài năng nhất mà tôi từng gặp, cô ấy sinh ra để bước đi trên con đường danh vọng này.”
Bao Tinh: "Lúc đi quay phim ở vùng núi, Minh Yên nhỏ tuổi nhất, nhưng lại chịu khó chịu khổ nhất, mỗi lần đi quay phim đều nhồi nhét đồ ăn vặt và văn phòng phẩm, tặng cho bọn nhỏ, rất yêu thương.”
"Minh Yên là cô gái sinh ra và lớn lên ở Nam Thành chúng ta, lúc cô ấy đi quay phim, tất cả mọi người đều sợ cô ấy không thể chịu đựng được sự vất vả này, sau đó cô ấy trở thành tấm gương cho con cháu thế gia chúng tôi, bây giờ ba tôi mà mắng tôi thì đều nói, mày nhìn xem cô bé Minh gia kia không chịu thua kém cỡ nào, mày nhìn lại mày xem, làm sao tôi lại sinh ra một đứa không có chí tiến thủ như anh được chứ!" Một vị con cháu thế gia buông tay, bất đắc dĩ nói: "Đây có thể là nhân sinh đi.”
"Minh Yên không có khuyết điểm gì, khuyết điểm duy nhất chính là lớn lên quá xinh đẹp, sống quá tùy ý, dễ bị trêu chọc, từ nhỏ đến lớn, không có quá nhiều nam sinh thích cô ấy, mà tất cả mọi người đều ra sức bôi nhọ cô ấy, giống như làm vậy sẽ không có người tranh giành với bọn họ. Tôi muốn nói với Minh Yên, cậu thật sự rất tốt, cậu vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong lòng mọi người.”
Vlog cuối cùng là gương mặt ngây thơ đáng yêu của vợ chồng giáo viên đã nghỉ hưu và những đứa trẻ miền núi được quyên góp, trực tiếp đáp lại những tin đồn làm từ thiện trên mạng trước đó, ánh mắt Minh Yên hơi ửng đỏ, cô chưa hề biết mình lại có thể nhận được nhiều thiện chí như vậy.
Triệu Mạn Mạn và Bành Tuệ đưa khăn giấy cho cô, họ vỗ nhẹ vai và an ủi cô. Chỉ có người trong giới các cô mới biết được hai mươi hai năm trước Minh Yên phong quang bao nhiêu, sau đó lại ngã đau bấy nhiêu, cũng may khổ tận cam lai, bây giờ sự nghiệp bùng nổ, cũng có người vẫn luôn yêu cô sâu sắc, làm cho người ta hâm mộ.
Cuối cùng tổ tiết mục đặt rất nhiều vlog ủng hộ Minh Yên xem như một quả trứng phục sinh cho cô, trong nháy mắt đã gây ra bàn tán sôi nổi.
Đêm đó, hot search không ngừng, chương trình phỏng vấn "Chuyện xưa Nam Thành" cũng lập kỷ lục rating truyền hình, nóng bỏng cả nước, mà Minh Yên cũng bởi vì sự kiện phỏng vấn lần này hoàn toàn tiêu trừ scandal.
Sau khi chương trình kết thúc, Minh Yên đến hậu trường, Thái Nguyệt hưng phấn nghênh đón cô và nói: "Cô đã làm rất tốt trên sân khấu, Minh Yên, bây giờ mức độ ủng hộ của mọi người đối với cô đã không ngừng tăng lên.”
Cảm xúc căng thẳng của Minh Yên lúc này mới hòa hoãn lại, cô đứng ở hành lang sáng ngời, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Úc Hàn Chi cách đó không xa, người đàn ông được không ít người trong đài truyền hình vây quanh, bước đi trầm ổn, cách không nhìn qua, mắt phượng sâu thẳm.
"Đi thôi, Minh Yên." Thải Nguyệt thấy Úc Hàn Chi, kéo ống tay áo của cô, nói: "Hai người không thể đi cùng nhau, nếu không sẽ bị lộ ra scandal yêu đương.”
"Được." Minh Yên gật đầu, phục hồi tinh thần lại, đi hai bước cô mới phản ứng, "Tình yêu?”
"Đúng vậy." Thải Nguyệt vụng trộm nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, hưng phấn nói: "Yên Yên, vì 99 trường tiểu học Hy Vọng, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ một chút về cảnh tượng đồ sộ sau này trường tiểu học Minh Yên được mở ra khắp vùng núi, ngẫm lại những đứa nhỏ kia.”
Minh Yên buồn bã nhìn cô ấy một cái: "Thật ra, tôi cũng có thể kiếm tiền, quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng.”
"Vậy quá khó khăn, toàn là tiền đóng phim vất vả kiếm được, có chồng nuôi không tốt sao? Dù sao tiền của Úc thiếu nhiều cũng tiêu không hết. Cô coi như là phát thiện tâm, làm việc tốt, chấp nhận anh ấy, muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì kết hôn, sau này không còn tình cảm thì ly hôn, từng phút từng phút biến thành nữ phú hào, chuyện tình như vậy đi đâu tìm được chứ?”
Minh Yên bị phát ngôn của cô ấy làm cho kinh hãi vô lực phản bác, hình như là có chút đạo lý, không phải, cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Buổi tối sau khi trở về, Minh Yên phá lệ mất ngủ, cô mở weibo ra, trong lúc lơ đãng lướt tới siêu thoại Hàn Yên.
Trong siêu thoại này đều là fan CP của cô và Úc Hàn Chi, bài viết nóng nhất chính là [Tôi tin chắc chắn rằng 99 trường tiểu học Hy Vọng kia sẽ là trường tiểu học Minh Yên.] Dưới đây là bằng chứng. 】
1. Nơi nào có Minh Yên, Úc thiếu nhất định sẽ ở đó.
Minh Yên đi quay phim trên đảo, Úc Hàn Chi ở Hải Thành, Minh Yên đi Bắc Thành quay phim, Bentley màu đen thường xuyên dừng ở gần đoàn làm phim, Minh Yên lên núi quay phim, Úc Hàn Chi tình cờ gặp nhau ở một biên giới nhỏ thị trấn, trong một năm có hơn phân nửa hành trình lặp đi lặp lại! Đính kèm hành trình và hình ảnh của người qua đường.
2. Ánh mắt Úc thiếu nhìn Minh Yên tràn đầy tình yêu, tham khảo ảnh.
3. Nhận được tin đồn của cư dân mạng nặc danh, trước kia hai người là tình nhân, bởi vì Úc thiếu, những con cháu nhà giàu kia cũng không dám theo đuổi Minh Yên, kèm theo ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Phân tích lớn cùng với các loại ảnh chụp tình cờ của người qua đường đều được tung ra, có lý có căn cứ, có thể nói là Sherlock Holmes.
Dưới bài viết này, đều là fan Bạch Yên gào khóc thảm thiết.
Minh Yên mở bài viết cẩn thận xem hai tiếng đồng hồ, sau đó mới giật mình nhận ra, hơn một năm nay, thì ra anh vẫn luôn ở bên cạnh mình.
*
Chiều thứ ba, Minh Yên vào tù thăm ba nuôi Minh Hòa Bình.
Minh Yên cố ý mang theo pad và tải video cuộc phỏng vấn cuối tuần của cô xuống, bởi vì còn nửa giờ nữa là đến giờ hẹn, cô vừa xem video, vừa chờ ba cô.
Mà trong một phòng thăm tù khác, Úc Hàn Chi nhìn Minh Hòa Bình tiến vào, anh đứng dậy trầm giọng nói: "Xin chào, tôi là Úc Hàn Chi, ông ngoại tôi là ông cụ Thẩm.”
Minh Hòa Bình nhìn người đàn ông nhã nhặn cấm dục, thâm trầm như biển trước mặt, nghe được tên ông cụ Thẩm, cả người cứng ngắc, cố nặn ra nụ cười nói: "Là cậu. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã có một cảm giác quen thuộc không tên.”
"Lúc ấy bởi vì Minh Yên bạo phát ra scandal của tôi và cô ấy, nên tôi không thể không tới cửa thăm thực hư." Úc Hàn Chi gật đầu, trầm ổn nói: "Hôm nay tôi đến là để nói chuyện quá khứ với ông.”
"Được." Sắc mặt Minh Hòa Bình phức tạp gật đầu, nói: "Nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi, tôi đã biết chuyện Kỳ Chí Viễn ngã xuống, tôi chỉ muốn biết, bây giờ Yên Yên sống có tốt không?”
Thời điểm Úc Hàn Chi nói ra lai lịch của mình, Minh Hòa Bình lập tức hiểu được Minh gia phá sản đều là do người đàn ông trước mắt này gây ra, cái gì mà chuỗi tài chính đứt gãy, những chứng cứ được tìm ra, Minh gia bị thu mua, bị các đại hào môn nuốt chửng, đều là do anh trở về báo thù.
Hơn một năm tai ương lao ngục, khiến cho Minh Hòa Bình chìm nổi trong danh lợi mấy chục năm đã lắng đọng xuống, lúc nửa đêm mộng hồi, ông ta cũng sẽ một mình bừng tỉnh từ trong ác mộng, sau đó khóc rống, nghĩ mình quả thật không phải là người, bỏ lại mình Tiểu Minh Yên ở bên ngoài, tính cách của cô kiêu ngạo tùy hứng, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Nếu như ông ta không có tham lam, năm đó không bị ma xui quỷ ám, thì có lẽ sẽ không có kết cục như bây giờ.
"Cô ấy sống rất tốt, bởi vì tính cách tốt, diễn xuất tốt và may mắn, nên đã trở thành nữ thần quốc dân, mùa hè này sẽ có một bộ phim truyền hình phát sóng và còn có một bộ phim được công chiếu." Úc Hàn Chi nhắc tới Minh Yên, giọng điệu của anh bất giác nhẹ nhàng hơn một chút, cảm quan đối với Minh Hòa Bình cũng không ác liệt như trước nữa, người này dù không tốt nhưng cũng thật lòng yêu thương Minh Yên.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Minh Hòa Bình liên tục gật đầu, hai mắt ướt đẫm, "Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện 15 năm trước, tôi có thể nói cho cậu biết, năm đó bắt cóc cậu là ý tứ của Kỳ Chí Viễn, ở giới chính trị Kỳ Chí Viễn vẫn luôn bị ba cậu đè ép không nổi, lại ngại quyền thế nhà bà nội cậu, nên không dám động đến ba cậu, mà chỉ có thể xuống tay từ cậu, muốn thông qua vụ bắt cóc cậu để tống tiền ông cụ Thẩm và dùng hàng trăm triệu tiền chuộc của ông cụ Thẩm để báo cáo ba cậu tham ô. Miễn là để ba cậu bị điều tra, thì ông ta có thể lên chức.
Chỉ tiếc ba mẹ cậu vội vàng chạy tới Nam Thành, nên xảy ra tai nạn hàng không, mà ông cụ Thẩm cũng bị kích thích bệnh chết, lúc này mới tạo thành thảm án như vậy. Khi đó Minh gia dựa vào Kỳ gia, tôi vì có thể giàu có, cho nên chủ mưu chuyện bắt cóc, mượn tiệc sinh nhật bảy tuổi của Minh Yên, ở trong khu nghĩ dưỡng suối nước nóng, bắt cóc cậu. Kỳ Chí Viễn là chủ mưu, tôi là đồng phạm, tôi biết mình tội nghiệt sâu nặng, nếu cậu muốn làm gì, tôi đều có thể làm chứng giúp cậu.”
Chuyện năm đó được nói ra từ trong miệng Minh Hòa Bình, lại là một cảm thụ khác, Úc Hàn Chi tuấn tú lạnh lùng, bàn tay thon dài hữu lực bất giác nắm chặt, khàn giọng nói: "Kỳ Chí Viễn đã song quy rồi.”
Minh Hòa Bình ngơ ngác một chút, bị tin tức này đập cho chưa hoàn hồn lại, thất thanh kêu lên: "Song quy rồi sao?”
Úc Hàn Chi gật đầu.
"Ha ha ha, thật sự là thiên đạo luân hồi, trời xanh ai có thể qua mặt được. Song quy là được rồi, được rồi.” Minh Hòa Bình cũng không biết nên khóc hay nên cười, chung quy ai cũng không thoát được.
"Năm bảy tuổi, có phải buổi tối Yên Yên và Hoa Tư chạy lên núi, còn bị thương không?"
"Đúng vậy, từ bé đứa nhỏ kia đã được tôi nuông chiều hư hỏng, vừa kiêu căng miệng lại biết dỗ dành người khác, nửa đêm chạy lên núi, sau gáy đều dập nát, lúc ấy tôi sợ tới mức nửa chết, Hoa Tư cũng ngồi ở một bên khóc. Sau đó Yên Yên bị bệnh hơn nửa năm mới dần dần khỏe mạnh.” Minh Hòa Bình cảm khái nói: "Đều là do tôi, chỉ biết kiếm tiền, nếu tôi quan tâm con bé nhiều hơn một chút, thì chắc con bé cũng sẽ không chịu tội như vậy.”
Bờ môi mỏng của Úc Hàn Chi mím lại, trầm giọng nói: "Là Hoa Tư đẩy cô ấy xuống dốc, sau khi Minh gia phá sản, Lý Quế Hoa định trộm tiền tài, bị Hoa Tư bắt được nhược điểm, uy hiếp bà ta hãm hại Minh Yên, Lý Quế Hoa bị kết án hai năm tù. Đối với Hoa Tư, bị quản chế một năm và phạt tiền 300 vạn.”
Sắc mặt Minh Hòa Bình trắng bệch, không dám tin nói: "Sao lại như vậy? Làm sao Hoa Tư có thể hại Minh Yên? Khi Yên Yên gọi điện cho tôi, con bé chưa bao giờ nói về chuyện này.”
"Cô ấy không muốn ông khó xử, mà tôi nguyện ý làm kẻ xấu xa đó." Người đàn ông lạnh lùng nói: "Tôi biết nửa giờ sau Minh Yên xin đến thăm trại giam, hôm nay tôi đến không phải vì điều tra sự thật năm đó, mà bởi vì ông là ba nuôi của Minh Yên, cho nên muốn trưng cầu sự đồng ý của ông, hy vọng ông có thể đồng ý để Minh Yên ở cùng một chỗ với tôi.”
Minh Hòa Bình cả kinh không nói nên lời, nhìn người đàn ông tao nhã lại cực kỳ nguy hiểm trước mặt, anh và Yên Yên?
"Cậu không hận tôi, không muốn giết chết tôi, còn muốn ở cùng một chỗ với con gái của tôi sao?"
"Tất cả đều có pháp luật xử phạt, nếu ông ngoại tôi còn sống, cũng sẽ nói như vậy. Về phần tình cảm, không bao giờ chịu sự kiểm soát của người khác, Yên Yên chạy lên núi, là vì cứu tôi. "Mắt phượng của Úc Hàn Chi u ám.
Minh Hòa Bình muốn nói lại thôi, hai người rơi vào trầm mặc.
"Minh Hòa Bình, đã hết giờ rồi." Cảnh sát trại giam nhắc nhở.
Minh Hòa Bình vội vàng đứng lên, còng tay đi về phía trước, đi được một nửa, ông ta quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nói: "Năm đó, tôi cố ý rút tất cả người trông coi về, ông cụ Thẩm là người đức cao vọng trọng ở Nam Thành, tôi hại ai cũng không thể hại ông ấy được, thực xin lỗi, tôi thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện sau này.”
Úc Hàn Chi đột nhiên đứng dậy, thân ảnh cao lớn căng thẳng, bàn tay gắt gao chống lên bàn.
Minh Hòa Bình nói xong, ngoan ngoãn theo cảnh sát trại giam rời đi.
Năm ngón tay người đàn ông siết chặt, mắt phượng nhắm lại, cả người kịch liệt run rẩy, chỉ có thể thầm niệm tên Minh Yên hết lần này đến lần khác, như thể điều này sẽ sinh ra sức mạnh vô hạn.
May mắn mười lăm năm thù hận, anh thủy chung tồn tại một tia lý trí cùng thiện niệm, không có đuổi tận giết tuyệt, nếu không kiếp này anh cùng Minh Yên đều không thể ở cùng một chỗ rồi.
Một chút thù hận cuối cùng trong lòng Úc Hàn Chi hóa thành một làn khói nhẹ rồi tiêu tan, từ nay về sau trong lòng anh không còn khúc mắc nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...