Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu
Chương 7
Trong biệt thự ký túc xá không có một ai cả, hành lang vắng tanh, im lặng không một tiếng động.
Hoàng Dư Dương bật đèn tường, ngồi vào chiếc máy tính ở bên góc trái như yêu cầu của Ấn Lạc, cắm các thiết bị ngoại vi của mình vào, rồi khởi động máy tính.
Môi trường xung quanh rất lạ lẫm, Hoàng Dư Dương ngồi trên ghế, nhìn vào máy tính khi các cảnh trên đó đang thay đổi, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Chỉ mới vài ngày không chơi IPF, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Hoàng Dư Dương cảm thấy mình như bị liên minh và khán giả đồng loạt vứt bỏ, từ MVP tân binh đến kẻ bị cả thiên hạ lên án, chỉ có thể núp dưới tầng của ký túc xá đội mới, lén lút chơi trò chơi mà cậu yêu thích nhất.
Cậu di chuyển vị trí của tấm lót chuột, mở game lên.
Khi chờ tải game xong, cậu nhận được một tin nhắn từ Ấn Lạc.
"Vào chưa? Thêm tôi vào đi," Ấn Lạc gửi ID game của mình cho Hoàng Dư Dương, "Đừng bật mic, cũng đừng nhắn tin trên kênh chat, nếu muốn nhắn tin thì chỉ dùng tiếng Anh hoặc tiếng Hàn."
Hoàng Dư Dương hỏi Ấn Lạc xếp hạng của hắn, rồi đăng nhập vào một tài khoản nhỏ không ai biết, có thể ghép đội với Ấn Lạc, sau khi thêm bạn xong, cậu cũng tiện thể mở livestream của Già Lam trên điện thoại.
Phòng livestream của Ấn Lạc rất hot, nằm ngay ở vị trí đề cử giữa trang chủ. Hoàng Dư Dương click vào, vừa lúc nghe thấy Ấn Lạc đang nhiệt tình giới thiệu về mình: "Đây là người bạn mà tôi mới quen, một cao thủ Hàn Quốc, để cho các bạn mở mang tầm mắt một chút."
Màn hình livestream bên trái có hai dòng chữ trắng to "Đối tắc ghép đội: Cao thủ nghiệp dư Hàn Quốc", "Đang ở căn cứ không bật camera, mong các ông chủ thông cảm.".
Một nửa bình luận đang chửi Ấn Lạc giả vờ thần bí, nửa còn lại thì đoán xem đối tác ghép đôi là ai.
"Cái gì mà tuyển thủ chuyên nghiệp chơi tài khoản phụ, người ta là người chơi nghiệp dư thôi, chỉ là không thích nói chuyện, không muốn bị người khác nhớ đến, có rất nhiều tài khoản, trong giang hồ đến rồi đi không một dấu vết ---- Cảm ơn Tiểu Dương Susi đã tặng xe đua, cảm ơn!"
Giọng điệu của Ấn Lạc nghe rất tôn trọng đối tác ghép đôi, hoàn toàn không giống như mấy giờ trước đây còn đang cùng đồng đội chê bai các cao thủ nghiệp dư.
Hắn vừa nói vừa kéo Hoàng Dư Dương vào nhóm ghép đội, cố tình nhắn một câu tiếng Hàn "Xin chào" trong kênh chat nhóm.
Để phối hợp với hắn, Hoàng Dư Dương cũng trả lời lại câu tương tự, kèm theo một biểu tượng cảm xúc.
Cả hai đều chơi ở vị trí DPS, theo lý mà nói, phải mất khá lâu mới có trận đấu.
Nhưng trận đấu đầu tiên của Hoàng Dư Dương và Ấn Lạc lại rất đặc biệt, chỉ trong vài phút, bọn họ đã vào được trận đấu ở "Tháp Đá Vĩ Đại", hơn nữa còn trực tiếp gặp phải trận đấu với Vinh Tắc.
"Anh Vinh!" Giọng của Ấn Lạc trở nên hơi kỳ lạ, như thể đang quay lại nói chuyện với Vinh Tắc ở trong phòng huấn luyện, "Haha, thật trùng hợp."
Hoàng Dư Dương nhìn vào ảnh đại diện ZRONG trên giao diện game, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Ở góc dưới bên trái, bảng tin nhắn cập nhật một dòng chữ nhỏ:
[ZRONG đã tham gia kênh voice.]
Hoàng Dư Dương vô thức liếc mắt vào livestream của Ấn Lạc trên điện thoại, vừa lúc nhìn thấy Vinh Tắc nhắn tin riêng cho Ấn Lạc: [Cậu đang chơi đôi à?]
Ấn Lạc im lặng một lúc rồi trả lời: [Ừ, tôi đang chơi với một người Hàn Quốc.]
ZRONG: [Cậu ta không vào kênh thoại à?]
Ấn Lạc lại im lặng, chỉ còn 30 giây nữa là trận đấu bắt đầu, Hoàng Dư Dương nhìn thấy Ấn Lạc khó khăn lắm mới gõ ra câu trả lời cho Vinh Tắc: [Hình như cậu ấy không thích vào kênh thoại.]
ZRONG: [Chơi Tháp Đá mà không giao tiếp thì không đánh tốt được đâu, hôm nay muốn lên rank.]
Ấn Lạc lại dừng một chút: [Để tôi thuyết phục cậu ấy.]
Hầu như cùng lúc, Hoàng Dư Dương nhận được một tin nhắn từ Ấn Lạc.
Ấn Lạc gửi cho cậu một chuỗi chữ cái: "Mở phần mềm biến âm mà tôi đã cài trên màn hình desktop, rồi vào kênh thoại đi."
Trong khoảnh khắc, Hoàng Dư Dương cảm thấy hơi uất ức.
Trong suốt những năm tháng chơi IPF, cậu luôn được người khác chào đón, đâu có phải chịu cảnh như thế này, phải làm những chuyện không thể thấy ánh sáng như thế.
Nhưng khi đã ở trong tình cảnh này, Hoàng Dư Dương đành phải cắn răng chịu đựng, không thể không cúi đầu. Cậu uất ức cắn chặt răng, lựa chọn im lặng.
Cậu đặt điện thoại sang một bên, mở phần mềm, vào kênh thoại, nhìn bảng đếm ngược chỉ còn 5 giây, rồi chuyển sang tướng Montgomery, bất lực cầm súng trường xông ra ngoài.
Tháp Đá Vĩ Đại là một bản đồ đầy rẫy bẫy, ngay cả những tuyển thủ chuyên nghiệp đã chơi bản đồ này hàng ngàn lần cũng rất dễ dàng vì một chút bất cẩn mà rơi vào cái bẫy chết người.
Hoàng Dư Dương cẩn thận theo sau một tướng phòng thủ, lặng lẽ bắn hạ đối thủ đang lén lút vòng qua, chiếm được một điểm nhỏ ở tầng một, nâng cấp vũ khí.
Đang định quay người lên tầng, Hoàng Dư Dương đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vinh Tắc trong kênh thoại, anh nói: "Lollipop."
Ban đầu Hoàng Dư Dương không hiểu, nhưng sau khi bắn hạ một McKin đối phương đang định vòng ra sau Vinh Tắc, cậu lại nghe Vinh Tắc nói bằng tiếng Anh: "Đi theo tôi."
Hoàng Dư Dương trong lòng có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới nhận ra Vinh Tắc đang gọi tên tài khoản nhỏ của mình: Lollipop.
Cậu vừa định mở miệng gọi "Anh", nhưng đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của Ấn Lạc, vội vàng ngậm miệng lại. Vừa gây sát thương, cậu vừa điên cuồng tìm kiếm những từ tiếng Anh hiếm hoi trong đầu, lắp bắp nói: "Được, tôi tới ngay."
Không hiểu vì sao, đột nhiên cá đồng đội trong trò chơi đều im bặt.
Khoảng năm giây sau, Hoàng Dư Dương trong khi đợi hồi sinh, nghe thấy âm thanh điện tử vặn vẹo trong livestream của Ấn Lạc đang phát trên điện thoại, âm điệu được kéo cao, giống như rap điện tử, sau đó cả kênh voice bông rơi vào im lặng.
Trong lúc đang ngẩn người, tay súng bên đối phương đã phát hiện ra vị trí của Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương không kịp né tránh, Vinh Tắc cũng không bảo vệ được cậu ngay lập tức, Hoàng Dư Dương để mất một mạng, phải quay lại điểm hồi sinh.
Trong phòng livestream của Ấn Lạc, bình luận đầy rẫy những tiếng "Ha ha ha ha".
Khi đang đợi hồi sinh, Hoàng Dư Dương cần điện thoại gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "??? Cái này gọi là phần mềm biến âm à???"
Do thiếu vắng Hoàng Dư Dương và bị phân tâm vì âm thanh điện tử, Ấn Lạc cùng với các đồng đội khác cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Hoàng Dư Dương nhận được tin nhắn trả lời từ Ấn Lạc: "Điện tử không phải là biến âm sao?"
"Chơi cho đàng hoàng đi được không."
Ấn Lạc lại gửi thêm một tin nhắn: "Anh Vinh hôm nay hình như rất nghiêm túc muốn lên rank. Nếu không lên được, tôi sợ fan của anh ấy lại như mùa giải trước, suốt đêm lại đi sửa mộ cho tôi."
Hoàng Dư Dương chỉ kịp gõ một dấu ba chấm, thời gian hồi sinh kết thúc.
Cậu vẫn chưa kịp xả hết cơn tức, không muốn nói chuyện qua mic điện tử, liền xông ra ngoài bắt đầu đi solo, giết người từ chân Tháp Đá Vĩ Đại lên đến đỉnh tháp. Bình luận trong livestream cuối cùng từ tiếng "Ha ha ha" đã chuyển thành "6666".
Các đồng đội trong kênh voice đều khen ngợi Hoàng Dư Dương, lúc này cậu mới cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút. Cậu hơi đắc ý, bật mic kéo dài âm điệu, nói một câu "Easy", khiến các đồng đội bật cười. Cả kênh thoại tràn ngập không khí vui vẻ hoà đồng, khiến Hoàng Dư Dương nhớ lại niềm vui thuở ban đầu khi chơi game.
Vinh Tắc không tương tác với Hoàng Dư Dương nữa, nhưng Hoàng Dư Dương vẫn luôn xuất hiện quanh Vinh Tắc, có ý thức bảo vệ Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương đã lên kế hoạch, trước tiên sẽ thêm bạn, xác định danh tính rõ ràng, hỏi xem Vinh Tắc có muốn cùng cậu ghép đội lên rank không. Nếu Vinh Tắc đồng ý, thì việc nhảy ra khỏi livestream điện tử của Ấn Lạc cũng không phải là không thể.
Trận đấu xếp hạng này, Hoàng Dư Dương chơi rất suôn sẻ.
Không biết vì sao, cậu và Ấn Lạc, Vinh Tắc phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, thậm chí khiến cậu cảm thấy như đang chơi trong một trận đấu của WBG.
Trước đây, khi Hoàng Dư Dương chơi đấu RANK, cậu cũng từng gặp Ấn Lạc và Vinh Tắc, nhưng cậu không thích kết bạn với các tuyển thủ nổi tiếng, không giỏi giao tiếp xã hội, lại còn luyện tập cực kỳ chăm chỉ.
Ở WBG, hầu như mỗi ngày, Hoàng Dư Dương phải ngồi trong phòng huấn luyện suốt mười bốn, mười lăm tiếng đồng hồ, ngoài nhưng trận tập luyện, cậu chỉ tập trung vào đấu RANK và luyện tập kỹ năng bắn súng. Ấn tượng về những trận game vô tình gặp đã sớm tan biến.
Đây có thể coi là trận đấu đầu tiên mà Hoàng Dư Dương chơi nghiêm túc với bọn họ.
Nhịp độ game của bọn họ khá tương đồng. Không cần phải giao tiếp bằng lời, Hoàng Dư Dương chỉ cần nhìn cách di chuyển của Ấn Lạc là biết hắn muốn làm gì, ngược lại Ấn Lạc cũng vậy. Vinh Tắc luôn là người hỗ trợ mà Hoàng Dư Dương cho là thông minh nhất trong liên minh, có ý thức chơi game cực kỳ mạnh mẽ. Trận đấy này, bọn họ thắng rất dễ dàng.
Tại đỉnh Tháp Đá Khổng Lồ, biểu tượng chiến thắng hiện lên, hai đồng đội người Hàn Quốc còn lại trong phòng chat đánh chữ [Good game].
Hoàng Dư Dương thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "Anh bạn Hàn Quốc của anh thế nào rồi?"
Ấn Lạc trả lời: "Giọng hát rất hay."
Hoàng Dư Dương có chút do dự, vào giao diện tài khoản game của Vinh Tắc, gửi yêu cầu kết bạn, rồi tiện tay mở điện thoại, trong nhóm cũng gửi lời mời hết bạn với Vinh Tắc.
Sau khi cùng Ấn Lạc vào trận đấu xếp hạng tiếp theo, Hoàng Dư Dương vẫn chưa nhận được phản hồi từ Vinh Tắc.
Không hiểu sao, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, ngón tay liên tục ấn vào bàn phím điện thoại, cuối cùng không kiềm chế được, gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "Rất muốn chơi một trận tập luyện."
Ấn Lạc lúc đó đang nhận quà tặng, khi nhận được tin nhắn của Hoàng Dư Dương, giọng nói liền im bặt.
Hoàng Dư Dương nhìn thấy bình luận trong livestream bắt đầu cuất hiện dấu chấm hỏi. Mấy giây sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời từ Ấn Lạc: "Nói nhảm."
Ấn Lạc nhắn tiếp: "Chúng tôi đều muốn cậu chơi."
Chỉ với hai dòng ngắn ngủi, Hoàng Dư Dương lại ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình nửa phút.
Sau đó, cậu đột nhiên nhận ra mình thật sự vô dụng, bởi vì mắt cậu đã mỏi đến mức khó chịu, đến nỗi nhìn vào màn hình điện thoại mà thị lực đã trở nên mờ hồ.
Những ngày qua, Hoàng Dư Dương luôn tỏ ra vui vẻ với mọi người, một bộ mặt không quan tâm, nhưng thực sự, cậu không thể diễn tả được nỗi buồn khổ của mình.
Hoàng Dư Dương chỉ thi đấu một mùa giải IPFL, tính ra chỉ vỏn vẹn ba tháng rưỡi.
Trong giải mùa Xuân, cậu rất mạnh, trên mạng có người đùa gọi cậu là "Dương vương", "Dương bảo", số người bỏ phiếu cho cậu cũng khá nhiều, nhưng cậu cũng không có nhiều người hâm mộ trung thành như Vinh Tắc và Ấn Lạc. Sau khi vụ việc bị lộ ra, những người còn bênh vựa cậu đều bị nhấn chìm trong cơn giận dữ của fan FA.
Khi vụ việc vừa xảy ra, cậu đã dành cả buổi tối xem Weibo và các diễn đàn, trải qua một đêm ác mộng. Sau đó, ngoài ngày cậu đăng lời xin lỗi, cậu không bao giờ vào Weibo nữa, cũng không mở bất kỳ trang web hay diễn đàn nào liên quan đến eSports. Mỗi ngày, cậu chỉ dám xem livestream và video kỹ thuật của nước ngoài.
Một người bình thường khi nhìn thấy những câu chửi rửa như vậy, chắc chắn không thể không cảm thấy sợ hãi và đau đớn.
Hoàng Dư Dương mới chỉ tròn mười tám tuổi, từ khi mười bốn, mười lăm tuổi, đầu óc của cậu chỉ toàn chứa mỗi một trò chơi, đến nỗi livestream còn thấy lãng phí thời gian, thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm ngoài việc chơi game.
Cậu chẳng biết gì ngoài việc chơi game, chỉ yêu thích mỗi việc đó. Mỗi lần nghĩ đến việc có thể vì một lần nói hớ trong khi phân tích trận đấu mà không thể tham gia vào các trận thi đấu, cậu lại cảm thấy muốn phát điên.
Hôm nay, một mình đến FA, Hoàng Dư Dương cố tỏ ra không sợ hãi, từ khi mở mắt ra, cậu tự nhủ với mình không sợ, không sao cả, mình là MVP mà, Mạc Thuỵ còn nói với cậu: "Nếu không có tư bản tồi tệ như vậy, cậu đi FA chắc chắn sẽ có trận thi đấu."
Nhưng cho đến khi nhận được tin nhắn của Ấn Lạc, Hoàng Dư Dương vẫn sợ đến mức gần như không chịu nổi.
Mỗi phút giây, cậu đều sợ rằng người trong FA sẽ mãi cô lập mình, sợ phòng huấn luyện không có máy tính của mình, sợ bản thân chỉ có thể ngồi trước máy tính, chới đấu RANK từ trận này sang trận khác, bị đè nén trên ghế dự bị.
Hoàng Dư Dương nhìn vào màn hình điện thoại, ngồi một lúc lâu, cố gắng nghĩ rằng mình là người trưởng thành không thể khóc, nén nước mắt lại, rồi gửi cho Ấn Lạc một tin nhắn: "Xin lỗi, cái đó... về cái vụ livestream."
"Mấy người chúng tôi thật ra cũng không sao."
Ấn Lạc trả lời: "Nếu cậu muốn xin lỗi thì tìm tiểu Thôi đi. Mấy hôm đó, gia đình Phàn Vũ Trạch có chuyện phải về, chỉ có thể để tiểu Thôi thay thế. Cậu ta không giỏi lắm, nhưng cũng không nhận tiền."
Hoàng Dư Dương trả lời một câu "Được", rồi tiện tay chuyển lại vào phòng livestream của Ấn Lạc, vừa lúc nghe thấy tiếng của Vinh Tắc trong micro: "Ấn Lạc, người bạn Hàn Quốc mà cậu chơi đôi là tuyển thủ chuyên nghiệp à?"
Ấn Lạc có vẻ hơi luống cuống, "À" một tiếng, rồi đột nhiên tắt tiếng micro. Trong phòng livestream chỉ còn âm thanh nhạc nền và bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi.
Hoàng Dư Dương liếc nhìn máy tính, phát hiện ra Vinh Tắc đã đồng ý yêu cầu kết bạn trong game của cậu.
Một lúc sau, Ấn Lạc bất ngờ tắt livestream, huỷ bỏ ghép đội của bọn họ, rồi gửi cho Hoàng Dư Dương một tin nhắn: "Anh Vinh muốn chơi đôi với cậu..."
Hoàng Dư Dương vui mừng khôn xiết, vừa định trả lời, lại nhận được tin nhắn tiếp theo từ Ấn Lạc: "Cậu tốt nhất đừng nói với anh ấy cậu là ai, cũng đừng tắt biến âm..."
Hoàng Dư Dương ngẩn người, hỏi Ấn Lạc: "Tại sao vậy?"
Khung chat của Ấn Lạc hiển thị trạng thái đang nhập hồi lâu, cuối cùng mới gửi cho Hoàng Dư Dương: "Lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu, tóm lại là đừng nói."
"..." Ấn Lạc nói được một nửa, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy khó hiểu và lo lắng.
"Cho tôi chút gợi ý đi." Hoàng Dư Dương lại gửi một tin cho Ấn Lạc.
Ấn Lạc không trả lời cậu, thoát khỏi nhóm ghép đội, một lúc sau, Hoàng Dư Dương nhận được lời mới ghép đội của Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương nắm chặt con chuột, chấp nhận lời mời.
Vinh Tắc chào cậu bằng tiếng Anh, khen rằng [Âm thanh điện tử của cậu rất đặc biệt], rồi hỏi cậu: [Hôm nay cậu có định dùng giọng này cả trận không?].
Hoàng Dư Dương nghĩ đến lời dặn của Ấn Lạc, chậm rãi trả lời một tiếng "Ừ". Vinh Tắc ở bên kia cười một tiếng, nói "Ok".
Nói thật, trong cả liên minh, Hoàng Dư Dương là người duy nhất cơ thể hiểu rõ fan của Vinh Tắc. Bời vì Vinh Tắc không chỉ đẹp trai hơn hẳn các tuyển thủ khác, mà tiếng Trung và tiếng Anh của anh cũng rất chuẩn, giọng nói dễ nghe, cách nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, luôn tươi cười, nhìn anh là thấy khác biệt với những người chơi chuyên nghiệp mà không chăm học như bọn họ.
Hoàng Dư Dương thực sự rất ngưỡng mộ Vinh Tắc, không phải là giả vờ. Cậu duy nhất chỉ theo dõi mỗi livestream của Vinh Tắc, mặc dù hiện tại Vinh Tắc đã là một streamer lớn với lịch phát sóng đều đặn.
Hoàng Dư Dương mở phần mềm dịch trên điện thoại, đang suy nghĩ cách diễn đạt bằng tiếng Anh để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Vinh Tắc, nhưng chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì đột nhiên trên màn hình xuất hiện một thông báo từ phòng livestream Gia Lam: "Người bạn theo dõi [FA_ZRONG] bắt đầu phát sóng! [IPF] xếp đôi lên rank! Mau vào xem đi!"
Hoàng Dư Dương bật đèn tường, ngồi vào chiếc máy tính ở bên góc trái như yêu cầu của Ấn Lạc, cắm các thiết bị ngoại vi của mình vào, rồi khởi động máy tính.
Môi trường xung quanh rất lạ lẫm, Hoàng Dư Dương ngồi trên ghế, nhìn vào máy tính khi các cảnh trên đó đang thay đổi, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Chỉ mới vài ngày không chơi IPF, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Hoàng Dư Dương cảm thấy mình như bị liên minh và khán giả đồng loạt vứt bỏ, từ MVP tân binh đến kẻ bị cả thiên hạ lên án, chỉ có thể núp dưới tầng của ký túc xá đội mới, lén lút chơi trò chơi mà cậu yêu thích nhất.
Cậu di chuyển vị trí của tấm lót chuột, mở game lên.
Khi chờ tải game xong, cậu nhận được một tin nhắn từ Ấn Lạc.
"Vào chưa? Thêm tôi vào đi," Ấn Lạc gửi ID game của mình cho Hoàng Dư Dương, "Đừng bật mic, cũng đừng nhắn tin trên kênh chat, nếu muốn nhắn tin thì chỉ dùng tiếng Anh hoặc tiếng Hàn."
Hoàng Dư Dương hỏi Ấn Lạc xếp hạng của hắn, rồi đăng nhập vào một tài khoản nhỏ không ai biết, có thể ghép đội với Ấn Lạc, sau khi thêm bạn xong, cậu cũng tiện thể mở livestream của Già Lam trên điện thoại.
Phòng livestream của Ấn Lạc rất hot, nằm ngay ở vị trí đề cử giữa trang chủ. Hoàng Dư Dương click vào, vừa lúc nghe thấy Ấn Lạc đang nhiệt tình giới thiệu về mình: "Đây là người bạn mà tôi mới quen, một cao thủ Hàn Quốc, để cho các bạn mở mang tầm mắt một chút."
Màn hình livestream bên trái có hai dòng chữ trắng to "Đối tắc ghép đội: Cao thủ nghiệp dư Hàn Quốc", "Đang ở căn cứ không bật camera, mong các ông chủ thông cảm.".
Một nửa bình luận đang chửi Ấn Lạc giả vờ thần bí, nửa còn lại thì đoán xem đối tác ghép đôi là ai.
"Cái gì mà tuyển thủ chuyên nghiệp chơi tài khoản phụ, người ta là người chơi nghiệp dư thôi, chỉ là không thích nói chuyện, không muốn bị người khác nhớ đến, có rất nhiều tài khoản, trong giang hồ đến rồi đi không một dấu vết ---- Cảm ơn Tiểu Dương Susi đã tặng xe đua, cảm ơn!"
Giọng điệu của Ấn Lạc nghe rất tôn trọng đối tác ghép đôi, hoàn toàn không giống như mấy giờ trước đây còn đang cùng đồng đội chê bai các cao thủ nghiệp dư.
Hắn vừa nói vừa kéo Hoàng Dư Dương vào nhóm ghép đội, cố tình nhắn một câu tiếng Hàn "Xin chào" trong kênh chat nhóm.
Để phối hợp với hắn, Hoàng Dư Dương cũng trả lời lại câu tương tự, kèm theo một biểu tượng cảm xúc.
Cả hai đều chơi ở vị trí DPS, theo lý mà nói, phải mất khá lâu mới có trận đấu.
Nhưng trận đấu đầu tiên của Hoàng Dư Dương và Ấn Lạc lại rất đặc biệt, chỉ trong vài phút, bọn họ đã vào được trận đấu ở "Tháp Đá Vĩ Đại", hơn nữa còn trực tiếp gặp phải trận đấu với Vinh Tắc.
"Anh Vinh!" Giọng của Ấn Lạc trở nên hơi kỳ lạ, như thể đang quay lại nói chuyện với Vinh Tắc ở trong phòng huấn luyện, "Haha, thật trùng hợp."
Hoàng Dư Dương nhìn vào ảnh đại diện ZRONG trên giao diện game, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Ở góc dưới bên trái, bảng tin nhắn cập nhật một dòng chữ nhỏ:
[ZRONG đã tham gia kênh voice.]
Hoàng Dư Dương vô thức liếc mắt vào livestream của Ấn Lạc trên điện thoại, vừa lúc nhìn thấy Vinh Tắc nhắn tin riêng cho Ấn Lạc: [Cậu đang chơi đôi à?]
Ấn Lạc im lặng một lúc rồi trả lời: [Ừ, tôi đang chơi với một người Hàn Quốc.]
ZRONG: [Cậu ta không vào kênh thoại à?]
Ấn Lạc lại im lặng, chỉ còn 30 giây nữa là trận đấu bắt đầu, Hoàng Dư Dương nhìn thấy Ấn Lạc khó khăn lắm mới gõ ra câu trả lời cho Vinh Tắc: [Hình như cậu ấy không thích vào kênh thoại.]
ZRONG: [Chơi Tháp Đá mà không giao tiếp thì không đánh tốt được đâu, hôm nay muốn lên rank.]
Ấn Lạc lại dừng một chút: [Để tôi thuyết phục cậu ấy.]
Hầu như cùng lúc, Hoàng Dư Dương nhận được một tin nhắn từ Ấn Lạc.
Ấn Lạc gửi cho cậu một chuỗi chữ cái: "Mở phần mềm biến âm mà tôi đã cài trên màn hình desktop, rồi vào kênh thoại đi."
Trong khoảnh khắc, Hoàng Dư Dương cảm thấy hơi uất ức.
Trong suốt những năm tháng chơi IPF, cậu luôn được người khác chào đón, đâu có phải chịu cảnh như thế này, phải làm những chuyện không thể thấy ánh sáng như thế.
Nhưng khi đã ở trong tình cảnh này, Hoàng Dư Dương đành phải cắn răng chịu đựng, không thể không cúi đầu. Cậu uất ức cắn chặt răng, lựa chọn im lặng.
Cậu đặt điện thoại sang một bên, mở phần mềm, vào kênh thoại, nhìn bảng đếm ngược chỉ còn 5 giây, rồi chuyển sang tướng Montgomery, bất lực cầm súng trường xông ra ngoài.
Tháp Đá Vĩ Đại là một bản đồ đầy rẫy bẫy, ngay cả những tuyển thủ chuyên nghiệp đã chơi bản đồ này hàng ngàn lần cũng rất dễ dàng vì một chút bất cẩn mà rơi vào cái bẫy chết người.
Hoàng Dư Dương cẩn thận theo sau một tướng phòng thủ, lặng lẽ bắn hạ đối thủ đang lén lút vòng qua, chiếm được một điểm nhỏ ở tầng một, nâng cấp vũ khí.
Đang định quay người lên tầng, Hoàng Dư Dương đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vinh Tắc trong kênh thoại, anh nói: "Lollipop."
Ban đầu Hoàng Dư Dương không hiểu, nhưng sau khi bắn hạ một McKin đối phương đang định vòng ra sau Vinh Tắc, cậu lại nghe Vinh Tắc nói bằng tiếng Anh: "Đi theo tôi."
Hoàng Dư Dương trong lòng có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới nhận ra Vinh Tắc đang gọi tên tài khoản nhỏ của mình: Lollipop.
Cậu vừa định mở miệng gọi "Anh", nhưng đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của Ấn Lạc, vội vàng ngậm miệng lại. Vừa gây sát thương, cậu vừa điên cuồng tìm kiếm những từ tiếng Anh hiếm hoi trong đầu, lắp bắp nói: "Được, tôi tới ngay."
Không hiểu vì sao, đột nhiên cá đồng đội trong trò chơi đều im bặt.
Khoảng năm giây sau, Hoàng Dư Dương trong khi đợi hồi sinh, nghe thấy âm thanh điện tử vặn vẹo trong livestream của Ấn Lạc đang phát trên điện thoại, âm điệu được kéo cao, giống như rap điện tử, sau đó cả kênh voice bông rơi vào im lặng.
Trong lúc đang ngẩn người, tay súng bên đối phương đã phát hiện ra vị trí của Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương không kịp né tránh, Vinh Tắc cũng không bảo vệ được cậu ngay lập tức, Hoàng Dư Dương để mất một mạng, phải quay lại điểm hồi sinh.
Trong phòng livestream của Ấn Lạc, bình luận đầy rẫy những tiếng "Ha ha ha ha".
Khi đang đợi hồi sinh, Hoàng Dư Dương cần điện thoại gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "??? Cái này gọi là phần mềm biến âm à???"
Do thiếu vắng Hoàng Dư Dương và bị phân tâm vì âm thanh điện tử, Ấn Lạc cùng với các đồng đội khác cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Hoàng Dư Dương nhận được tin nhắn trả lời từ Ấn Lạc: "Điện tử không phải là biến âm sao?"
"Chơi cho đàng hoàng đi được không."
Ấn Lạc lại gửi thêm một tin nhắn: "Anh Vinh hôm nay hình như rất nghiêm túc muốn lên rank. Nếu không lên được, tôi sợ fan của anh ấy lại như mùa giải trước, suốt đêm lại đi sửa mộ cho tôi."
Hoàng Dư Dương chỉ kịp gõ một dấu ba chấm, thời gian hồi sinh kết thúc.
Cậu vẫn chưa kịp xả hết cơn tức, không muốn nói chuyện qua mic điện tử, liền xông ra ngoài bắt đầu đi solo, giết người từ chân Tháp Đá Vĩ Đại lên đến đỉnh tháp. Bình luận trong livestream cuối cùng từ tiếng "Ha ha ha" đã chuyển thành "6666".
Các đồng đội trong kênh voice đều khen ngợi Hoàng Dư Dương, lúc này cậu mới cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút. Cậu hơi đắc ý, bật mic kéo dài âm điệu, nói một câu "Easy", khiến các đồng đội bật cười. Cả kênh thoại tràn ngập không khí vui vẻ hoà đồng, khiến Hoàng Dư Dương nhớ lại niềm vui thuở ban đầu khi chơi game.
Vinh Tắc không tương tác với Hoàng Dư Dương nữa, nhưng Hoàng Dư Dương vẫn luôn xuất hiện quanh Vinh Tắc, có ý thức bảo vệ Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương đã lên kế hoạch, trước tiên sẽ thêm bạn, xác định danh tính rõ ràng, hỏi xem Vinh Tắc có muốn cùng cậu ghép đội lên rank không. Nếu Vinh Tắc đồng ý, thì việc nhảy ra khỏi livestream điện tử của Ấn Lạc cũng không phải là không thể.
Trận đấu xếp hạng này, Hoàng Dư Dương chơi rất suôn sẻ.
Không biết vì sao, cậu và Ấn Lạc, Vinh Tắc phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, thậm chí khiến cậu cảm thấy như đang chơi trong một trận đấu của WBG.
Trước đây, khi Hoàng Dư Dương chơi đấu RANK, cậu cũng từng gặp Ấn Lạc và Vinh Tắc, nhưng cậu không thích kết bạn với các tuyển thủ nổi tiếng, không giỏi giao tiếp xã hội, lại còn luyện tập cực kỳ chăm chỉ.
Ở WBG, hầu như mỗi ngày, Hoàng Dư Dương phải ngồi trong phòng huấn luyện suốt mười bốn, mười lăm tiếng đồng hồ, ngoài nhưng trận tập luyện, cậu chỉ tập trung vào đấu RANK và luyện tập kỹ năng bắn súng. Ấn tượng về những trận game vô tình gặp đã sớm tan biến.
Đây có thể coi là trận đấu đầu tiên mà Hoàng Dư Dương chơi nghiêm túc với bọn họ.
Nhịp độ game của bọn họ khá tương đồng. Không cần phải giao tiếp bằng lời, Hoàng Dư Dương chỉ cần nhìn cách di chuyển của Ấn Lạc là biết hắn muốn làm gì, ngược lại Ấn Lạc cũng vậy. Vinh Tắc luôn là người hỗ trợ mà Hoàng Dư Dương cho là thông minh nhất trong liên minh, có ý thức chơi game cực kỳ mạnh mẽ. Trận đấy này, bọn họ thắng rất dễ dàng.
Tại đỉnh Tháp Đá Khổng Lồ, biểu tượng chiến thắng hiện lên, hai đồng đội người Hàn Quốc còn lại trong phòng chat đánh chữ [Good game].
Hoàng Dư Dương thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "Anh bạn Hàn Quốc của anh thế nào rồi?"
Ấn Lạc trả lời: "Giọng hát rất hay."
Hoàng Dư Dương có chút do dự, vào giao diện tài khoản game của Vinh Tắc, gửi yêu cầu kết bạn, rồi tiện tay mở điện thoại, trong nhóm cũng gửi lời mời hết bạn với Vinh Tắc.
Sau khi cùng Ấn Lạc vào trận đấu xếp hạng tiếp theo, Hoàng Dư Dương vẫn chưa nhận được phản hồi từ Vinh Tắc.
Không hiểu sao, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, ngón tay liên tục ấn vào bàn phím điện thoại, cuối cùng không kiềm chế được, gửi tin nhắn cho Ấn Lạc: "Rất muốn chơi một trận tập luyện."
Ấn Lạc lúc đó đang nhận quà tặng, khi nhận được tin nhắn của Hoàng Dư Dương, giọng nói liền im bặt.
Hoàng Dư Dương nhìn thấy bình luận trong livestream bắt đầu cuất hiện dấu chấm hỏi. Mấy giây sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời từ Ấn Lạc: "Nói nhảm."
Ấn Lạc nhắn tiếp: "Chúng tôi đều muốn cậu chơi."
Chỉ với hai dòng ngắn ngủi, Hoàng Dư Dương lại ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình nửa phút.
Sau đó, cậu đột nhiên nhận ra mình thật sự vô dụng, bởi vì mắt cậu đã mỏi đến mức khó chịu, đến nỗi nhìn vào màn hình điện thoại mà thị lực đã trở nên mờ hồ.
Những ngày qua, Hoàng Dư Dương luôn tỏ ra vui vẻ với mọi người, một bộ mặt không quan tâm, nhưng thực sự, cậu không thể diễn tả được nỗi buồn khổ của mình.
Hoàng Dư Dương chỉ thi đấu một mùa giải IPFL, tính ra chỉ vỏn vẹn ba tháng rưỡi.
Trong giải mùa Xuân, cậu rất mạnh, trên mạng có người đùa gọi cậu là "Dương vương", "Dương bảo", số người bỏ phiếu cho cậu cũng khá nhiều, nhưng cậu cũng không có nhiều người hâm mộ trung thành như Vinh Tắc và Ấn Lạc. Sau khi vụ việc bị lộ ra, những người còn bênh vựa cậu đều bị nhấn chìm trong cơn giận dữ của fan FA.
Khi vụ việc vừa xảy ra, cậu đã dành cả buổi tối xem Weibo và các diễn đàn, trải qua một đêm ác mộng. Sau đó, ngoài ngày cậu đăng lời xin lỗi, cậu không bao giờ vào Weibo nữa, cũng không mở bất kỳ trang web hay diễn đàn nào liên quan đến eSports. Mỗi ngày, cậu chỉ dám xem livestream và video kỹ thuật của nước ngoài.
Một người bình thường khi nhìn thấy những câu chửi rửa như vậy, chắc chắn không thể không cảm thấy sợ hãi và đau đớn.
Hoàng Dư Dương mới chỉ tròn mười tám tuổi, từ khi mười bốn, mười lăm tuổi, đầu óc của cậu chỉ toàn chứa mỗi một trò chơi, đến nỗi livestream còn thấy lãng phí thời gian, thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm ngoài việc chơi game.
Cậu chẳng biết gì ngoài việc chơi game, chỉ yêu thích mỗi việc đó. Mỗi lần nghĩ đến việc có thể vì một lần nói hớ trong khi phân tích trận đấu mà không thể tham gia vào các trận thi đấu, cậu lại cảm thấy muốn phát điên.
Hôm nay, một mình đến FA, Hoàng Dư Dương cố tỏ ra không sợ hãi, từ khi mở mắt ra, cậu tự nhủ với mình không sợ, không sao cả, mình là MVP mà, Mạc Thuỵ còn nói với cậu: "Nếu không có tư bản tồi tệ như vậy, cậu đi FA chắc chắn sẽ có trận thi đấu."
Nhưng cho đến khi nhận được tin nhắn của Ấn Lạc, Hoàng Dư Dương vẫn sợ đến mức gần như không chịu nổi.
Mỗi phút giây, cậu đều sợ rằng người trong FA sẽ mãi cô lập mình, sợ phòng huấn luyện không có máy tính của mình, sợ bản thân chỉ có thể ngồi trước máy tính, chới đấu RANK từ trận này sang trận khác, bị đè nén trên ghế dự bị.
Hoàng Dư Dương nhìn vào màn hình điện thoại, ngồi một lúc lâu, cố gắng nghĩ rằng mình là người trưởng thành không thể khóc, nén nước mắt lại, rồi gửi cho Ấn Lạc một tin nhắn: "Xin lỗi, cái đó... về cái vụ livestream."
"Mấy người chúng tôi thật ra cũng không sao."
Ấn Lạc trả lời: "Nếu cậu muốn xin lỗi thì tìm tiểu Thôi đi. Mấy hôm đó, gia đình Phàn Vũ Trạch có chuyện phải về, chỉ có thể để tiểu Thôi thay thế. Cậu ta không giỏi lắm, nhưng cũng không nhận tiền."
Hoàng Dư Dương trả lời một câu "Được", rồi tiện tay chuyển lại vào phòng livestream của Ấn Lạc, vừa lúc nghe thấy tiếng của Vinh Tắc trong micro: "Ấn Lạc, người bạn Hàn Quốc mà cậu chơi đôi là tuyển thủ chuyên nghiệp à?"
Ấn Lạc có vẻ hơi luống cuống, "À" một tiếng, rồi đột nhiên tắt tiếng micro. Trong phòng livestream chỉ còn âm thanh nhạc nền và bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi.
Hoàng Dư Dương liếc nhìn máy tính, phát hiện ra Vinh Tắc đã đồng ý yêu cầu kết bạn trong game của cậu.
Một lúc sau, Ấn Lạc bất ngờ tắt livestream, huỷ bỏ ghép đội của bọn họ, rồi gửi cho Hoàng Dư Dương một tin nhắn: "Anh Vinh muốn chơi đôi với cậu..."
Hoàng Dư Dương vui mừng khôn xiết, vừa định trả lời, lại nhận được tin nhắn tiếp theo từ Ấn Lạc: "Cậu tốt nhất đừng nói với anh ấy cậu là ai, cũng đừng tắt biến âm..."
Hoàng Dư Dương ngẩn người, hỏi Ấn Lạc: "Tại sao vậy?"
Khung chat của Ấn Lạc hiển thị trạng thái đang nhập hồi lâu, cuối cùng mới gửi cho Hoàng Dư Dương: "Lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu, tóm lại là đừng nói."
"..." Ấn Lạc nói được một nửa, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy khó hiểu và lo lắng.
"Cho tôi chút gợi ý đi." Hoàng Dư Dương lại gửi một tin cho Ấn Lạc.
Ấn Lạc không trả lời cậu, thoát khỏi nhóm ghép đội, một lúc sau, Hoàng Dư Dương nhận được lời mới ghép đội của Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương nắm chặt con chuột, chấp nhận lời mời.
Vinh Tắc chào cậu bằng tiếng Anh, khen rằng [Âm thanh điện tử của cậu rất đặc biệt], rồi hỏi cậu: [Hôm nay cậu có định dùng giọng này cả trận không?].
Hoàng Dư Dương nghĩ đến lời dặn của Ấn Lạc, chậm rãi trả lời một tiếng "Ừ". Vinh Tắc ở bên kia cười một tiếng, nói "Ok".
Nói thật, trong cả liên minh, Hoàng Dư Dương là người duy nhất cơ thể hiểu rõ fan của Vinh Tắc. Bời vì Vinh Tắc không chỉ đẹp trai hơn hẳn các tuyển thủ khác, mà tiếng Trung và tiếng Anh của anh cũng rất chuẩn, giọng nói dễ nghe, cách nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, luôn tươi cười, nhìn anh là thấy khác biệt với những người chơi chuyên nghiệp mà không chăm học như bọn họ.
Hoàng Dư Dương thực sự rất ngưỡng mộ Vinh Tắc, không phải là giả vờ. Cậu duy nhất chỉ theo dõi mỗi livestream của Vinh Tắc, mặc dù hiện tại Vinh Tắc đã là một streamer lớn với lịch phát sóng đều đặn.
Hoàng Dư Dương mở phần mềm dịch trên điện thoại, đang suy nghĩ cách diễn đạt bằng tiếng Anh để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Vinh Tắc, nhưng chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì đột nhiên trên màn hình xuất hiện một thông báo từ phòng livestream Gia Lam: "Người bạn theo dõi [FA_ZRONG] bắt đầu phát sóng! [IPF] xếp đôi lên rank! Mau vào xem đi!"