Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 59



Vào đêm trước trận thi đấu với CE, trong danh sách xuất phát của FA, ZRONG đã trở lại vị trí hỗ trợ, tin đồn về việc kế thừa gia nghiệp đã tự động bị bác bỏ.
Một thời gian ngắn sau đó, dư luận bên ngoài rối ren, có người đoán rằng Vinh Tắc trở lại đội để thi đấu vì không chịu nổi áp lực từ dư luận, cũng có người cho rằng anh chỉ vì một vài lý do cá nhân mà vắng mặt trong một trận đấu, không cần phải suy diễn quá nhiều.
Tuy nhiên, chuyện Vinh Tắc là nhà đầu tư của FA đã trở thành một bí mật công khai, rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ về những động thái thay máu đội hình vào mỗi mùa giải của anh, cho rằng đó là hành động vì lợi ích cá nhân.
Hoàng Dư Dương không rõ Vinh Tắc có biết những chuyện này hay không, nhưng trong bữa cơm trưa và tối, Hạ An Phúc cầm điện thoại viết bài trả lời bằng tài khoản phụ, tranh luận nảy lửa trên diễn đàn, Hoàng Dư Dương ngồi bên cạnh cậu ta đã bắt gặp được cảnh đó vài lần.
Không khí trong chiến đội vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Buổi tối hôm đó, đội đã chơi một trận đấu huấn luyện, phối hợp vẫn rất ăn ý, tinh thần cả đội rất cao. Sau khi kết thúc trận đấu, huấn luyện viên tổ chức một cuộc họp tổng kết, tâm trạng của ông rõ ràng phấn chấn hơn nhiều so với những ngày trước.
Phòng họp sáng rực ánh đèn, huấn luyện viên hùng hồn phân tích, dự đoán các chiến thuật và vị trí cấm mà CE có thể sử dụng, phân tích các vị trí quen thuộc của từng tuyển thủ CE, cùng với chiến lược cho từng bản đồ.
Vinh Tắc ngồi ngay phía sau Hoàng Dư Dương, như mọi tuyển thủ khác, thỉnh thoảng bổ sung thêm thông tin cho những gì huấn luyện viên đang chia sẻ.
Tóc của Vinh Tắc vẫn chưa dài như lúc trước, nhưng mỗi khi anh mở miệng, lời nói đều mạch lạc, logic chặt chẽ, anh hiểu rất rõ về những điểm mạnh và điểm yếu của CE.
Vinh Tắc là kiểu người không để cảm xúc lộ rõ trên mặt, rất ít khi để người khác nhận ra anh đang cảm thấy gì. Nhưng khi tham gia vào cuộc thảo luận chiến thuật, mỗi câu nói của anh, mỗi quan điểm anh đưa ra, cùng với sự hiểu biết sâu sắc về các tuyển thủ của đối phương, đều như một minh chứng cho niềm đam mê và sự nghiêm túc mà anh dành cho trò chơi.
Sau một lúc, Hoàng Dư Dương bỗng nhận ra, quả thực Vinh Tắc đã rời xa cuộc sống công sở với công việc sáng 9 giờ - tối 5 giờ cùng những bộ vest hàng ngày, trở lại FA.
Tối hôm đó, sau khi về ký túc xá, Hoàng Dư Dương rửa mặt xong, nằm lên giường, nhận được cuộc gọi từ Vinh Tắc.
Hoàng Dư Dương nghe máy, nhưng Vinh Tắc lại im lặng, sau vài giây, Hoàng Dư Dương lên tiếng hỏi anh: "Ba Vinh, không phải đang căng thẳng đấy chứ?"
Vinh Tắc khẽ cười, giọng rất nhẹ: "Không phải."
Hoàng Dư Dương nghĩ một lúc, rồi hỏi Vinh Tắc: "Anh không ngủ được có phải không?"
Vinh Tắc đáp là có chút, Hoàng Dư Dương không nói gì thêm, cầm điện thoại đi lên tầng, gõ cửa phòng Vinh Tắc.
Vinh Tắc ở đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, mở cửa phòng ra.
Anh mặc áo phông và quần thể thao, đeo tai nghe không dây, hơi cúi đầu nhìn Hoàng Dư Dương.
Hoàng Dư Dương mỉm cười với anh, cúp điện thoại rồi nói: "Lên đây xem anh."
Vinh Tắc lùi lại một bước, nghiêng người tránh sang một bên, nhường đường cho Hoàng Dư Dương đi vào.
Hoàng Dư Dương bước vào cửa, nhận ra phòng của VinhTắc đã có nhiều dấu hiệu sinh hoạt hơn so với lần trước cậu đi vào.
Giường có vẻ như vừa có người nằm, chăn có chút nhăn nhúm, trên bàn có hai chiếc bàn phím và một tấm lót chuột mới, hộp tai nghe bị vứt trên tủ đầu giường, cá vàng đã được mang trở về.
Hoàng Dư Dương đi đến bên cạnh chiếc ghế dựa của Vinh Tắc rồi ngồi xuống. Vinh Tắc lại gần cậu một chút, nhưng không làm gì cả, Hoàng Dư Dương đưa tay ra, kéo Vinh Tắc về phía mình, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vinh Tắc.
Vinh Tắc im lặng một lúc, có chút do dự mà cúi đầu xuống, hôn lên môi Hoàng Dư Dương.
Nụ hôn của Vinh Tắc rất nhẹ, gần như vụng về, anh nói với Hoàng Dư Dương: "Hôm qua khi em livestream, chị anh ngồi bên cạnh anh xem."
Hoàng Dư Dương ngẩn người một chút, tựa người ra sau, "A" một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi Vinh Tắc: "Sao anh xem video mà không biết đeo tai nghe à?"
"Chị ấy ngồi bên cạnh, bảo anh mở loa ngoài," Vinh Tắc cười nhẹ, không quá rõ ràng, "Sau đó thì luật sư đến, chị ấy còn bảo luật sư đợi, rồi lại xem thêm 20 phút nữa."
Mặt Hoàng Dư Dương đỏ lên, nói: "Xem đoạn nào vậy?"
"Xem đoạn Kho hàng Angrosh, rồi xem luyện súng, rồi đến Nơi Trú Ẩn Nhật Thực," Vinh Tắc nói, "Là đoạn anh gửi tin nhắn cho em ấy."
"Chắc là xem xong cảm động lắm, hôm nay chị ấy còn lén nhờ Lý Bội mua hai vé cho trận đấu ngày mai." Anh lại nói.
Hoàng Dư Dương trách anh: "Sao có thể nói chị ấy lén lút như vậy?"
"Không cho Lý Bội nói với anh, không phải là lén lút thì là gì," Vinh Tắc lại cười, vỗ nhẹ lên má Hoàng Dư Dương, rồi dừng lại một chút, nói với cậu, "Sau này đừng livestream nói những chuyện như vậy."
"Vì sao?" Hoàng Dư Dương nắm lấy ngón tay của anh, hỏi.
"Anh cùng em trở về," Vinh Tắc nói, dừng lại một chút, cúi đầu, nhìn chăm chú vào Hoàng Dư Dương, "Tâm thái không được quang minh chính đại cho lắm."
Hoàng Dư Dương ngẩn người một lúc, nghe Vinh Tắc nói tiếp: "Lúc đó đã biết mình thích em rồi, thực ra không nên ôm em, cảm giác như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vậy."
"... Không đến mức vô tư như em nói trong livestream đâu," Vinh Tắc lại nói, "Anh không cần em phải ở trong livestream mà vạch ra vết thương của mình cho mọi người biết."
"Bọn họ nói rất nhiều điều đều là sự thật, anh thiếu một trận đấu, khiến chúng ta thua trong trận đấu với DAG, ghế của FA là anh bỏ tiền ra mua, mỗi mùa giải đều thay người. Lỡ gặp vận xui, đó là mồ chôn của các danh tướng, mỗi năm đều không thắng nổi vòng playoffs, em đúng là chưa qua tuần tang bà nội mà đã quay lại thi đấu, không có gì để giải thích cả."
Vinh Tắc bình tĩnh nhìn vào mắt Hoàng Dư Dương.
Mặc dù nhịp tim của Hoàng Dư Dương không quá nhanh, nhưng lại rất nặng nề, một cảm giác buồn bã bất chợt trào dâng. Cậu cảm thấy Vinh Tắc đặt ra tiêu chuẩn đạo đức quá cao cho bản thân, chủ nghĩa hoàn hảo trong tình cảm của anh nặng nề đến mức khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy đau lòng.
"Đừng nói vậy mà." Hoàng Dư Dương nói với Vinh Tắc.
"Anh chẳng làm gì cả, thế mà cũng tính là lợi dụng lúc người ta khó khăn sao?" Cậu hỏi Vinh Tắc, "Nếu em không cãi nhau với anh, liệu anh có định nói ra với em không?"
Vinh Tắc không nói gì, đưa ra câu trả lời im lặng cho Hoàng Dư Dương.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, Hoàng Dư Dương nắm lấy cánh tay của Vinh Tắc, kéo anh xuống, ôm lấy cổ anh, rồi hôn anh.
Lúc đầu, Vinh Tắc hôn một cách kiềm chế, sau đó trở nên hoang dại hơn, anh ôm Hoàng Dư Dương bế lên mặt đối mặt, rồi đặt cậu lên bàn.
Hoàng Dư Dương bị hôn đến mức mơ màng, đồng thời cũng vì sự không chủ động và im lặng của Vinh Tắc mà cảm thấy lo lắng, kìm nén.
Cậu cảm thấy đau lòng vì Vinh Tắc như thế, nhắm mắt lại, cắn lấy môi anh, rồi nói: "Anh Vinh, em thích anh."
Vinh Tắc buông lỏng tay đang đặt trên hông cậu, hơi tách ra một chút.
Hoàng Dư Dương mở mắt, nhìn vào đôi mắt của Vinh Tắc, đầu óc trống rỗng, như thể chỉ theo trực giác để bày tỏ lòng mình, cậu nói: "Em thật sự rất thích anh."
"Mọi thứ em làm đều là điều em muốn làm, không ai ép em cả, không phải là vạch ra vết thương đâu, khi em vào FA thì em thi đấu ở FA, muốn livestream thì em livestream, muốn nói em thích anh thì em sẽ nói em thích anh," Hoàng Dư Dương nói với Vinh Tắc, "Em sẽ không bao giờ hối hận."
Cậu ôm chặt lấy Vinh Tắc, tay đặt trên lưng anh, trong độ tuổi mà những lời hứa vẫn khó thuyết phục, cậu nhỏ nhẹ, thành kính nói với anh: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Vinh Tắc cũng ôm chặt lấy Hoàng Dư Dương, cuối cùng, cũng nói ra điều mà bình thường anh sẽ không nói: "Ừ, mãi mãi ở bên nhau."
Chương trước Chương tiếp
Loading...