Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu
Chương 38
Máy bay hạ cánh tại thành phố D, ngoài khoang máy bay trời quang mây tạnh, không một gợn mây.
Hoàng Dư Dương không mang theo hành lý, tay nhét vào túi, theo dòng người đi ra ngoài. Khi đến khu vực cửa ra sân bay, Hoàng Dư Dương đột nhiên nhớ ra rằng đã tận 5 ngày rồi mình không chơi IPF, kỷ lục không chơi game dài nhất trong mấy năm qua.
Sau khi bà nội qua đời, Hoàng Dư Dương chủ yếu ở nhà, lặng lẽ ngồi đờ đẫn.
Ba mẹ không quá muốn cậu đến nhà bà nội, sợ cậu nhìn thấy đồ vật sẽ nhớ lại người xưa, càng thêm buồn bã, nhưng Hoàng Dư Dương vẫn đi thăm một buổi chiều.
Dụng cụ lập linh đường ở dưới tầng đã được mang đi hết, không khí còn vương lại chút mùi của nến cháy. Bởi vì ba mẹ thường xuyên vắng nhà, Hoàng Dư Dương rất ít khi ở nhà ba mẹ, kể từ khi có ký ức cho đến nay, phần lớn thời gian cậu đều sống ở đây.
Quẹo phải lên cầu thang tầng hai là phòng của Hoàng Dư Dương, trước đây rất bừa bộn, nhưng sau vài năm vắng nhà, bà nội đã dọn dẹp sạch sẽ lại cho cậu. Một số đồ đạc được đặt trong hộp các tông để trên bàn, một số khác để dưới giường, Hoàng Dư Dương đều lôi ra xem qua.
Cậu chụp ảnh những món đồ có ý nghĩa tìm được rồi gửi cho Vinh Tắc cùng xem, những khi mất ngủ vào ban đêm thì sẽ gọi điện cho Vinh Tắc, nhưng không thể nói rõ ý nghĩa của những việc làm đó, giống như cậu cũng không hiểu tại sao Vinh Tắc lại đồng ý cùng cậu về quê.
Hoàng Dư Dương cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Vinh Tắc rất kỳ lạ, Vinh Tắc không nên và cũng không cần phải đối xử tốt với cậu như vậy, giống như cậu không nên phụ thuộc vào Vinh Tắc đến thế.
Tuy nhiên, Hoàng Dư Dương nhận ra mình chẳng hề muốn hiểu rõ chuyện này, cậu thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ khi hy vọng Vinh Tắc có thể tiếp tục như vậy với mình, hy vọng Vinh Tắc đừng phát hiện ra sự kỳ lạ này.
Bội Bội đã gọi xe cho Hoàng Dư Dương. Hoàng Dư Dương gọi điện thoại cho tài xế, theo biển chỉ dẫn đi đến bãi đỗ xe, lên xe và đi về khách sạn.
Chuyến bay của cậu đến sớm hơn chuyến bay của FA hơn 1 tiếng, đến khách sạn, cậu làm thủ tục nhận phòng trước, ở trong phòng ngồi ngẩn người một lúc, điện thoại rung lên, Ấn Lạc trong nhóm nhắn tin gọi cậu: "Chúng tôi đến nơi rồi."
Hoàng Dư Dương suy nghĩ một lúc, cầm thẻ phòng đi xuống dưới.
Mọi người trong đội tập hợp ở sảnh, Lý Bội đã làm thủ tục nhận phòng xong, đang phát thẻ căn cước và thẻ phòng cho các đồng đội, nhưng Vinh Tắc không có mặt, Ấn Lạc đứng tựa ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Hoàng Dư Dương chậm rãi đi đến gần, yên lặng bước đến sau lưng Ấn Lạc, rồi bất ngờ vỗ mạnh vào vai cậu ta.
Ấn Lạc giật nảy mình quay người lại, nhìn thấy Hoàng Dư Dương, sắc mặt hơi ngỡ ngàng, lập tức mắng: "Cậu có bệnh à!"
Hoàng Dư Dương cười. Phàn Vũ Trạch cùng Hạ An Phúc đi tới, Phàn Vũ Trạch đánh giá Hoàng Dư Dương từ trên xuống dưới, nói: "Dương vương gầy đi rồi."
"Biến đi," Hoàng Dư Dương không thèm để ý đến cậu ta, hỏi: "Vinh Tắc đâu?"
"Đi gọi điện thoại rồi," Hạ An Phúc đột nhiên có vẻ mặt kỳ lạ, "Hình như là cuộc gọi từ một cô gái, gọi lâu lắm đấy."
Hoàng Dư Dương sửng sốt.
"Làm sao cậu biết, đọc trên diễn đàn à?" Phàn Vũ Trạch lạnh lùng nói.
"Tôi nghe thấy mà," Hạ An Phúc phản bác, "Tôi vừa rồi đứng ngay cạnh anh ấy."
"Cậu cũng thật là hóng hớt, anh ấy không phải có chị gái sao... " Phàn Vũ Trạch chưa nói xong, thì Vinh Tắc từ cửa đi vào, lập tức im lặng.
"Cái cuối cùng rồi," Bội Bội cầm thẻ phòng, gọi tên Ấn Lạc, "Cậu có thẻ phòng chưa?"
Ấn Lạc đứng cạnh Hoàng Dư Dương: "Chắc chắn là tôi ở với Hoàng Dư Dương rồi."
Cô thu lại thẻ phòng: "Ồ, vậy cậu bảo Dương Dương đưa cho cậu một cái."
"Anh Vinh, cái này cho anh."
Hoàng Dư Dương liếc nhìn Vinh Tắc một cái, Vinh Tắc đang cầm điện thoại, thoáng chốc nhìn vào mắt Hoàng Dư Dương trong một giây, bình tĩnh nhận thẻ phòng từ tay Lý Bội.
Bọn họ ăn tối tại khách sạn, buổi tối không có lịch trình. Hoàng Dư Dương đã lâu lắm rồi không có chơi game, muốn tìm một nơi để luyện tập cảm giác, liền hỏi trong nhóm: "Có ai cùng tôi đi quán net chơi trò chơi hay nhất thế giới không?"
Các đồng đội đã luyện tập cường độ cao trong suốt mấy ngày, chiều nay còn chơi một trận với ES nữa rồi mới đến, ngồi máy bay cũng mệt rồi, không ai trả lời lại cậu. Hoàng Dư Dương ở trong nhóm mắng đồng đội không có chí tiến thủ.
Sau khi mắng xong, cậu nhận được một tin nhắn mới, chuyển sang màn hình chính, là tin nhắn của Vinh Tắc, chỉ có một câu: "Muốn đi chỗ nào."
Hoàng Dư Dương nhìn Ấn Lạc đang nằm trên giường bên kia xem video, khoanh chân ngồi dậy, trả lời Vinh Tắc: "Không biết, có thể là tìm một quán net."
Cậu mở ứng dụng đánh giá để xem, phát hiện gần đó có một quán net mới mở, cấu hình máy tính khá ổn, có thể chọn thiết bị ngoại vi, cậu chuyển tiếp cho Vinh Tắc, nói: "Anh thấy cái này thế nào?"
Vinh Tắc trả lời rất nhanh: "Được."
Hoàng Dư Dương nhìn tin nhắn của Vinh Tắc, không chắc liệu Vinh Tắc có thực sự muốn đi hay không, suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Anh đi cùng với tôi sao?" và nhận được một chữ "Ừ" từ Vinh Tắc.
"Ấn Lạc," Hoàng Dư Dương khóa màn hình, gọi Ấn Lạc đang nằm ngửa trên giường, "Tôi đi quán net đây."
"Thật à?" Ấn Lạc ngẩng đầu, nhìn cậu, "Cậu thật sự không nghỉ ngơi à?"
"Đã mấy ngày rồi tôi không chơi," Hoàng Dư Dương cúi đầu nói, "Phải đi luyện tay một chút."
Ấn Lạc nhìn cậu một lúc, thở dài, thu lại điện thoại, rồi ra vẻ quyết tâm nói: "Được rồi, biết rồi, ba ba đi với cậu, quán net tìm được chưa?"
"A?" Hoàng Dư Dương hơi ngượng ngùng, xua xua tay với Ấn Lạc, "Không cần đâu, tôi tự đi được."
"Khách sáo gì chứ!" Ấn Lạc nhảy xuống giường, "Chỉ là một câu nói thôi mà!"
"Đừng đừng," Hoàng Dư Dương cũng không hiểu vì sao, vội vàng ngăn Ấn Lạc lại, "Tôi chỉ luyện tập chút thôi, cậu đi cùng tôi sẽ bị áp lực."
Ấn Lạc cười một cách không nghiêm túc: "Dương vương còn sợ tôi tạo áp lực cho cậu, đùa à?"
"Thật sự không cần," Hoàng Dư Dương liên tục từ chối, "Cậu mệt rồi, anh Lạc, đừng đi."
Ấn Lạc nhìn cậu với vẻ nghi hoặc: "Sao thế, giống như có bí mật gì không bằng." Tuy nhiên, cậu ta cũng không kiên quyết nữa, quay lại nằm ngửa trên giường, mở ứng dụng video trên điện thoại và bắt đầu xem: "Thôi vậy, vừa lúc tôi sẽ mở một trận ngoài trời* nữa."
(*)Câu này mang hàm ý Ấn Lạc nói sẽ chơi một trò chơi khác ngoài trời (có thể là game hoặc hoạt động thể thao).
Hoàng Dư Dương bước ra khỏi cửa, đi đến sảnh thang máy, gửi một tin nhắn cho Vinh Tắc: "Tôi đang đợi thang máy."
Sau khi gửi xong, Hoàng Dư Dương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, không đợi được Vinh Tắc trả lời, nhưng cậu lại nhìn thấy có người bước vào sảnh thang máy, liền quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện ánh mắt của Vinh Tắc.
Vinh Tắc đã tắm xong, thay một chiếc áo phông trắng đơn giản, đeo đồng hồ, cầm điện thoại trong tay, bước đến bên cạnh Hoàng Dư Dương, yên lặng nhấn nút thang máy xuống.
Rox ràng tối hôm qua Hoàng Dư Dương còn nói chuyện điện thoại với Vinh Tắc, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng, không biết phải nói gì.
Vinh Tắc đứng cách cậu một khoảng, cậu lặng lẽ tiến lại gần Vinh Tắc hơn một chút, đúng lúc này, cửa thang máy trước mặt Vinh Tắc mở ra.
Vào thang máy, Hoàng Dư Dương cố gắng tìm chuyện để nói, hỏi Vinh Tắc: "Trận đấu huấn luyện chiều nay là do Trang Lan lên chơi phải không?"
Vinh Tắc đáp "Đúng vậy," Hoàng Dư Dương lại hỏi: "Vậy đánh thế nào?"
"Khá ổn," Vinh Tắc nâng tay phải lên, tùy ý nắm chặt rồi thả lỏng, "Tay hơi mỏi một chút."
Hoàng Dư Dương nghiêng người lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay Vinh Tắc, bàn tay của Vinh Tắc rõ ràng hơi ngừng lại giữa không trung một chút, Hoàng Dư Dương hỏi: "Anh cần tôi xoa xoa cho không?"
Khi thang máy đến tầng một, Vinh Tắc không nói "được", cũng không nói "không".
Ngay trước cửa khách sạn có một chiếc taxi vừa mới trả khách, Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc ngồi lên xe, đưa cho tài xế địa chỉ.
Bọn họ ngồi ở ghế sau, đôi tay Vinh Tắc đan chéo lại, rõ ràng không có ý định để Hoàng Dư Dương giúp anh ấn tay. Hoàng Dư Dương không nhịn được, lên tiếng: "Hay để tôi giúp anh xoa tay nhé?"
"Tôi học từ bác sĩ trị liệu của WBG, Mạc Thụy trước đây suốt ngày bảo tôi xoa tay cho cậu ta." cậu nói tiếp.
Vinh Tắc không trả lời, Hoàng Dư Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay phải của Vinh Tắc, không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, cậu liền kéo tay Vinh Tắc lại gần mình.
Bàn tay của Vinh Tắc có khung xương lớn hơn của Hoàng Dư Dương một vòng, làn da có hơi thô ráp hơn một chút, Hoàng Dư Dương ấn một lúc cảm thấy tay anh cứng đờ, liền quay sang nói với Vinh Tắc: "Anh thả lỏng một chút đi."
Vinh Tắc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, Hoàng Dư Dương tiếp tục ấn, cảm giác như người này chỉ đáp lại cho có, nhưng thực tế chẳng hề thả lỏng chút nào.
Tài xế ở thành phố D lái xe rất mạnh bạo, đột nhiên một chiếc xe phía trước chuyển làn, đột ngột cắt ngang, tài xế taxi đạp mạnh chân phanh, Hoàng Dư Dương bị quán tính đẩy về phía trước, theo phản xạ nắm chặt tay Vinh Tắc.
Tài xế lẩm bẩm chửi một câu bằng tiếng địa phương của D thành, thả nhẹ chân phanh tiếp tục lái xe về phía trước.
Hoàng Dư Dương hoàn hồn lại, phát hiện mình và Vinh Tắc đang nắm tay nhau, năm ngón tay của Vinh Tắc ấn mạnh lên mu bàn tay Hoàng Dư Dương, như thể đang bao bọc lấy tay cậu. Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc, nhận ra Vinh Tắc cũng đang nhìn mình.
Trên mặt Vinh Tắc không có biểu cảm gì đặc biệt, giống như đang nhìn một người qua đường bình thường, chỉ là anh dùng một tốc độ chậm rãi, có phần cứng nhắc, từ từ thả lỏng các ngón tay, buông tay Hoàng Dư Dương ra, rồi nói: "Không mỏi nữa, cảm ơn."
Hoàng Dư Dương nói "Được rồi," quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đường phố, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ. Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu như vừa rồi cứ thế nắm tay nhau thì cũng được, cậu cùng Vinh Tắc có thể như vậy.
Cậu liếc nhanh nhìn Vinh Tắc, thấy Vinh Tắc ngồi thẳng lưng rất ngay ngắn.
Hoàng Dư Dương trong cơn xúc động bất chợt lại đưa tay ra, nắm lấy tay Vinh Tắc. Vinh Tắc cúi đầu nhìn một lát, nhẹ nhàng siết lại các ngón tay.
Bàn tay của Vinh Tắc lạnh hơn tay của Hoàng Dư Dương, mang đến cho cậu một cảm giác lạnh kích thích nhẹ, nhưng chỉ trong vòng một hai giây siết chặt, Vinh Tắc liền buông tay ra, rút tay lại, không có biểu cảm gì, hỏi Hoàng Dư Dương: "Làm sao vậy?"
Hoàng Dư Dương ngẩn người một lát, cảm thấy trái tim mình như rơi vào một khoảng không vô định, cậu nhìn vẻ mặt bình thản của Vinh Tắc, rồi lắc đầu, nói: "Không có gì", cũng rút tay lại.
"Hoàng Dư Dương."
Vinh Tắc đột nhiên gọi tên cậu, Hoàng Dư Dương nhìn Vinh Tắc không nói gì, một lát sau, Vinh Tắc bình tĩnh hỏi: "Nếu không tính tôi, hỗ trợ trong Liên minh, cậu muốn cùng ai làm đồng đội nhất?"
Hoàng Dư Dương không mang theo hành lý, tay nhét vào túi, theo dòng người đi ra ngoài. Khi đến khu vực cửa ra sân bay, Hoàng Dư Dương đột nhiên nhớ ra rằng đã tận 5 ngày rồi mình không chơi IPF, kỷ lục không chơi game dài nhất trong mấy năm qua.
Sau khi bà nội qua đời, Hoàng Dư Dương chủ yếu ở nhà, lặng lẽ ngồi đờ đẫn.
Ba mẹ không quá muốn cậu đến nhà bà nội, sợ cậu nhìn thấy đồ vật sẽ nhớ lại người xưa, càng thêm buồn bã, nhưng Hoàng Dư Dương vẫn đi thăm một buổi chiều.
Dụng cụ lập linh đường ở dưới tầng đã được mang đi hết, không khí còn vương lại chút mùi của nến cháy. Bởi vì ba mẹ thường xuyên vắng nhà, Hoàng Dư Dương rất ít khi ở nhà ba mẹ, kể từ khi có ký ức cho đến nay, phần lớn thời gian cậu đều sống ở đây.
Quẹo phải lên cầu thang tầng hai là phòng của Hoàng Dư Dương, trước đây rất bừa bộn, nhưng sau vài năm vắng nhà, bà nội đã dọn dẹp sạch sẽ lại cho cậu. Một số đồ đạc được đặt trong hộp các tông để trên bàn, một số khác để dưới giường, Hoàng Dư Dương đều lôi ra xem qua.
Cậu chụp ảnh những món đồ có ý nghĩa tìm được rồi gửi cho Vinh Tắc cùng xem, những khi mất ngủ vào ban đêm thì sẽ gọi điện cho Vinh Tắc, nhưng không thể nói rõ ý nghĩa của những việc làm đó, giống như cậu cũng không hiểu tại sao Vinh Tắc lại đồng ý cùng cậu về quê.
Hoàng Dư Dương cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Vinh Tắc rất kỳ lạ, Vinh Tắc không nên và cũng không cần phải đối xử tốt với cậu như vậy, giống như cậu không nên phụ thuộc vào Vinh Tắc đến thế.
Tuy nhiên, Hoàng Dư Dương nhận ra mình chẳng hề muốn hiểu rõ chuyện này, cậu thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ khi hy vọng Vinh Tắc có thể tiếp tục như vậy với mình, hy vọng Vinh Tắc đừng phát hiện ra sự kỳ lạ này.
Bội Bội đã gọi xe cho Hoàng Dư Dương. Hoàng Dư Dương gọi điện thoại cho tài xế, theo biển chỉ dẫn đi đến bãi đỗ xe, lên xe và đi về khách sạn.
Chuyến bay của cậu đến sớm hơn chuyến bay của FA hơn 1 tiếng, đến khách sạn, cậu làm thủ tục nhận phòng trước, ở trong phòng ngồi ngẩn người một lúc, điện thoại rung lên, Ấn Lạc trong nhóm nhắn tin gọi cậu: "Chúng tôi đến nơi rồi."
Hoàng Dư Dương suy nghĩ một lúc, cầm thẻ phòng đi xuống dưới.
Mọi người trong đội tập hợp ở sảnh, Lý Bội đã làm thủ tục nhận phòng xong, đang phát thẻ căn cước và thẻ phòng cho các đồng đội, nhưng Vinh Tắc không có mặt, Ấn Lạc đứng tựa ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Hoàng Dư Dương chậm rãi đi đến gần, yên lặng bước đến sau lưng Ấn Lạc, rồi bất ngờ vỗ mạnh vào vai cậu ta.
Ấn Lạc giật nảy mình quay người lại, nhìn thấy Hoàng Dư Dương, sắc mặt hơi ngỡ ngàng, lập tức mắng: "Cậu có bệnh à!"
Hoàng Dư Dương cười. Phàn Vũ Trạch cùng Hạ An Phúc đi tới, Phàn Vũ Trạch đánh giá Hoàng Dư Dương từ trên xuống dưới, nói: "Dương vương gầy đi rồi."
"Biến đi," Hoàng Dư Dương không thèm để ý đến cậu ta, hỏi: "Vinh Tắc đâu?"
"Đi gọi điện thoại rồi," Hạ An Phúc đột nhiên có vẻ mặt kỳ lạ, "Hình như là cuộc gọi từ một cô gái, gọi lâu lắm đấy."
Hoàng Dư Dương sửng sốt.
"Làm sao cậu biết, đọc trên diễn đàn à?" Phàn Vũ Trạch lạnh lùng nói.
"Tôi nghe thấy mà," Hạ An Phúc phản bác, "Tôi vừa rồi đứng ngay cạnh anh ấy."
"Cậu cũng thật là hóng hớt, anh ấy không phải có chị gái sao... " Phàn Vũ Trạch chưa nói xong, thì Vinh Tắc từ cửa đi vào, lập tức im lặng.
"Cái cuối cùng rồi," Bội Bội cầm thẻ phòng, gọi tên Ấn Lạc, "Cậu có thẻ phòng chưa?"
Ấn Lạc đứng cạnh Hoàng Dư Dương: "Chắc chắn là tôi ở với Hoàng Dư Dương rồi."
Cô thu lại thẻ phòng: "Ồ, vậy cậu bảo Dương Dương đưa cho cậu một cái."
"Anh Vinh, cái này cho anh."
Hoàng Dư Dương liếc nhìn Vinh Tắc một cái, Vinh Tắc đang cầm điện thoại, thoáng chốc nhìn vào mắt Hoàng Dư Dương trong một giây, bình tĩnh nhận thẻ phòng từ tay Lý Bội.
Bọn họ ăn tối tại khách sạn, buổi tối không có lịch trình. Hoàng Dư Dương đã lâu lắm rồi không có chơi game, muốn tìm một nơi để luyện tập cảm giác, liền hỏi trong nhóm: "Có ai cùng tôi đi quán net chơi trò chơi hay nhất thế giới không?"
Các đồng đội đã luyện tập cường độ cao trong suốt mấy ngày, chiều nay còn chơi một trận với ES nữa rồi mới đến, ngồi máy bay cũng mệt rồi, không ai trả lời lại cậu. Hoàng Dư Dương ở trong nhóm mắng đồng đội không có chí tiến thủ.
Sau khi mắng xong, cậu nhận được một tin nhắn mới, chuyển sang màn hình chính, là tin nhắn của Vinh Tắc, chỉ có một câu: "Muốn đi chỗ nào."
Hoàng Dư Dương nhìn Ấn Lạc đang nằm trên giường bên kia xem video, khoanh chân ngồi dậy, trả lời Vinh Tắc: "Không biết, có thể là tìm một quán net."
Cậu mở ứng dụng đánh giá để xem, phát hiện gần đó có một quán net mới mở, cấu hình máy tính khá ổn, có thể chọn thiết bị ngoại vi, cậu chuyển tiếp cho Vinh Tắc, nói: "Anh thấy cái này thế nào?"
Vinh Tắc trả lời rất nhanh: "Được."
Hoàng Dư Dương nhìn tin nhắn của Vinh Tắc, không chắc liệu Vinh Tắc có thực sự muốn đi hay không, suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Anh đi cùng với tôi sao?" và nhận được một chữ "Ừ" từ Vinh Tắc.
"Ấn Lạc," Hoàng Dư Dương khóa màn hình, gọi Ấn Lạc đang nằm ngửa trên giường, "Tôi đi quán net đây."
"Thật à?" Ấn Lạc ngẩng đầu, nhìn cậu, "Cậu thật sự không nghỉ ngơi à?"
"Đã mấy ngày rồi tôi không chơi," Hoàng Dư Dương cúi đầu nói, "Phải đi luyện tay một chút."
Ấn Lạc nhìn cậu một lúc, thở dài, thu lại điện thoại, rồi ra vẻ quyết tâm nói: "Được rồi, biết rồi, ba ba đi với cậu, quán net tìm được chưa?"
"A?" Hoàng Dư Dương hơi ngượng ngùng, xua xua tay với Ấn Lạc, "Không cần đâu, tôi tự đi được."
"Khách sáo gì chứ!" Ấn Lạc nhảy xuống giường, "Chỉ là một câu nói thôi mà!"
"Đừng đừng," Hoàng Dư Dương cũng không hiểu vì sao, vội vàng ngăn Ấn Lạc lại, "Tôi chỉ luyện tập chút thôi, cậu đi cùng tôi sẽ bị áp lực."
Ấn Lạc cười một cách không nghiêm túc: "Dương vương còn sợ tôi tạo áp lực cho cậu, đùa à?"
"Thật sự không cần," Hoàng Dư Dương liên tục từ chối, "Cậu mệt rồi, anh Lạc, đừng đi."
Ấn Lạc nhìn cậu với vẻ nghi hoặc: "Sao thế, giống như có bí mật gì không bằng." Tuy nhiên, cậu ta cũng không kiên quyết nữa, quay lại nằm ngửa trên giường, mở ứng dụng video trên điện thoại và bắt đầu xem: "Thôi vậy, vừa lúc tôi sẽ mở một trận ngoài trời* nữa."
(*)Câu này mang hàm ý Ấn Lạc nói sẽ chơi một trò chơi khác ngoài trời (có thể là game hoặc hoạt động thể thao).
Hoàng Dư Dương bước ra khỏi cửa, đi đến sảnh thang máy, gửi một tin nhắn cho Vinh Tắc: "Tôi đang đợi thang máy."
Sau khi gửi xong, Hoàng Dư Dương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, không đợi được Vinh Tắc trả lời, nhưng cậu lại nhìn thấy có người bước vào sảnh thang máy, liền quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện ánh mắt của Vinh Tắc.
Vinh Tắc đã tắm xong, thay một chiếc áo phông trắng đơn giản, đeo đồng hồ, cầm điện thoại trong tay, bước đến bên cạnh Hoàng Dư Dương, yên lặng nhấn nút thang máy xuống.
Rox ràng tối hôm qua Hoàng Dư Dương còn nói chuyện điện thoại với Vinh Tắc, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng, không biết phải nói gì.
Vinh Tắc đứng cách cậu một khoảng, cậu lặng lẽ tiến lại gần Vinh Tắc hơn một chút, đúng lúc này, cửa thang máy trước mặt Vinh Tắc mở ra.
Vào thang máy, Hoàng Dư Dương cố gắng tìm chuyện để nói, hỏi Vinh Tắc: "Trận đấu huấn luyện chiều nay là do Trang Lan lên chơi phải không?"
Vinh Tắc đáp "Đúng vậy," Hoàng Dư Dương lại hỏi: "Vậy đánh thế nào?"
"Khá ổn," Vinh Tắc nâng tay phải lên, tùy ý nắm chặt rồi thả lỏng, "Tay hơi mỏi một chút."
Hoàng Dư Dương nghiêng người lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay Vinh Tắc, bàn tay của Vinh Tắc rõ ràng hơi ngừng lại giữa không trung một chút, Hoàng Dư Dương hỏi: "Anh cần tôi xoa xoa cho không?"
Khi thang máy đến tầng một, Vinh Tắc không nói "được", cũng không nói "không".
Ngay trước cửa khách sạn có một chiếc taxi vừa mới trả khách, Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc ngồi lên xe, đưa cho tài xế địa chỉ.
Bọn họ ngồi ở ghế sau, đôi tay Vinh Tắc đan chéo lại, rõ ràng không có ý định để Hoàng Dư Dương giúp anh ấn tay. Hoàng Dư Dương không nhịn được, lên tiếng: "Hay để tôi giúp anh xoa tay nhé?"
"Tôi học từ bác sĩ trị liệu của WBG, Mạc Thụy trước đây suốt ngày bảo tôi xoa tay cho cậu ta." cậu nói tiếp.
Vinh Tắc không trả lời, Hoàng Dư Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay phải của Vinh Tắc, không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, cậu liền kéo tay Vinh Tắc lại gần mình.
Bàn tay của Vinh Tắc có khung xương lớn hơn của Hoàng Dư Dương một vòng, làn da có hơi thô ráp hơn một chút, Hoàng Dư Dương ấn một lúc cảm thấy tay anh cứng đờ, liền quay sang nói với Vinh Tắc: "Anh thả lỏng một chút đi."
Vinh Tắc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, Hoàng Dư Dương tiếp tục ấn, cảm giác như người này chỉ đáp lại cho có, nhưng thực tế chẳng hề thả lỏng chút nào.
Tài xế ở thành phố D lái xe rất mạnh bạo, đột nhiên một chiếc xe phía trước chuyển làn, đột ngột cắt ngang, tài xế taxi đạp mạnh chân phanh, Hoàng Dư Dương bị quán tính đẩy về phía trước, theo phản xạ nắm chặt tay Vinh Tắc.
Tài xế lẩm bẩm chửi một câu bằng tiếng địa phương của D thành, thả nhẹ chân phanh tiếp tục lái xe về phía trước.
Hoàng Dư Dương hoàn hồn lại, phát hiện mình và Vinh Tắc đang nắm tay nhau, năm ngón tay của Vinh Tắc ấn mạnh lên mu bàn tay Hoàng Dư Dương, như thể đang bao bọc lấy tay cậu. Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc, nhận ra Vinh Tắc cũng đang nhìn mình.
Trên mặt Vinh Tắc không có biểu cảm gì đặc biệt, giống như đang nhìn một người qua đường bình thường, chỉ là anh dùng một tốc độ chậm rãi, có phần cứng nhắc, từ từ thả lỏng các ngón tay, buông tay Hoàng Dư Dương ra, rồi nói: "Không mỏi nữa, cảm ơn."
Hoàng Dư Dương nói "Được rồi," quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đường phố, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ. Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu như vừa rồi cứ thế nắm tay nhau thì cũng được, cậu cùng Vinh Tắc có thể như vậy.
Cậu liếc nhanh nhìn Vinh Tắc, thấy Vinh Tắc ngồi thẳng lưng rất ngay ngắn.
Hoàng Dư Dương trong cơn xúc động bất chợt lại đưa tay ra, nắm lấy tay Vinh Tắc. Vinh Tắc cúi đầu nhìn một lát, nhẹ nhàng siết lại các ngón tay.
Bàn tay của Vinh Tắc lạnh hơn tay của Hoàng Dư Dương, mang đến cho cậu một cảm giác lạnh kích thích nhẹ, nhưng chỉ trong vòng một hai giây siết chặt, Vinh Tắc liền buông tay ra, rút tay lại, không có biểu cảm gì, hỏi Hoàng Dư Dương: "Làm sao vậy?"
Hoàng Dư Dương ngẩn người một lát, cảm thấy trái tim mình như rơi vào một khoảng không vô định, cậu nhìn vẻ mặt bình thản của Vinh Tắc, rồi lắc đầu, nói: "Không có gì", cũng rút tay lại.
"Hoàng Dư Dương."
Vinh Tắc đột nhiên gọi tên cậu, Hoàng Dư Dương nhìn Vinh Tắc không nói gì, một lát sau, Vinh Tắc bình tĩnh hỏi: "Nếu không tính tôi, hỗ trợ trong Liên minh, cậu muốn cùng ai làm đồng đội nhất?"