Bạch Dương - Ngôn
Chương 67: Ghen
"Nè, không có ai tỏ tình trong nhà vệ sinh đâu." Nghê Thanh Gia chán ghét nói, nhưng khóe môi lại nhếch lên, "Không lãng mạn chút nào."
Trần Kính sờ sờ mũi, cảm thấy cô nói có lý.
Nghê Thanh Gia niết eo Trần Kính: "Nhưng vì biểu hiện xuất sắc của anh ngày hôm nay, em sẽ suy nghĩ về điều đó."
Trần Kính cúi đầu hỏi: "Em suy nghĩ trong bao lâu?"
"Ờm..." Nghê Thanh Gia ra vẻ tự hỏi, "Dù sao mấy ngày nữa em sẽ cho anh đáp án."
Trần Kính nói: "Được."
Không phải Nghê Thanh Gia muốn lập lờ nước đôi với Trần Kính, nhưng cô nghĩ rằng tình hình hiện tại không thích hợp để bắt đầu mối quan hệ thứ hai của hai người.
Lần đầu tiên ở bên nhau, là cô đè anh ra sờ khiến anh xuất tinh. Khởi đầu không như ý, kết thúc không có hậu.
Lần này, lại là một cảnh tương tự.
Duyên phận và tình cảm là vật thể vô hình, nhưng có đôi khi nó thật sự rất kỳ diệu.
Cô sợ rằng cùng một khởi đầu sẽ dẫn đến cùng một kết quả. Nghê Thanh Gia không muốn lặp lại những sai lầm tương tự, cô muốn có mối quan hệ lâu dài hơn với Trần Kính.
Cho cả hai một chút thời gian, để cô và Trần Kính suy nghĩ kỹ sau khi cảm xúc thể xác lắng xuống, rồi đợi anh chính thức thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của đại hội thể thao.
Vòng chung kết của một số hạng mục sẽ được tổ chức vào buổi sáng, lễ trao giải và hội thao công nhân viên sẽ được tổ chức vào buổi chiều.
Hai chuyện này không liên quan gì đến Nghê Thanh Gia, cô lười biếng trong lớp học, chơi điện thoại đến hết pin.
Cô đến lớp Trần Kính tìm anh nhưng không thấy ai cả, chỉ có mấy học sinh đứng đầu đang yên lặng đọc sách, cô cũng không dám vào hỏi.
Trở lại lớp học của mình, các học sinh của lớp bên cạnh cũng ở đây, mười mấy người rãnh rỗi của hai lớp đang thảo luận xem có nên ra ngoài hát cùng nhau một bữa hay không.
Triệu Vũ Cách hỏi Nghê Thanh Gia: "Cậu đi không?" Nghê Thanh Gia thuận miệng nói: "Nói sau đi."
"Nói sau?" Triệu Vũ Cách vỗ vỗ bàn, "Đây là bữa ăn chơi cuối cùng của năm cuối cấp!"
Nghê Thanh Gia nghĩ buổi chiều không có gì để làm, không tìm thấy Trần Kính, Tiết Miểu Miểu bỏ rơi cô để về nhà xem chương trình giải trí từ lâu. Năm cuối cấp đầy áp lực, cần tìm chút niềm vui để tạm biệt cuộc sống sa đoạ của mình, nếu không học kỳ tiếp theo sẽ rất khó khăn.
"Đi." Nghê Thanh Gia đồng ý, "Còn có ai?"
Triệu Vũ Cách chỉ vào bảy hoặc tám bạn học xung quanh mình, nam có nữ có, nháy mắt đã đổi chủ đề: "Hế, thấy tớ dạo này khác không?"
Nghê Thanh Gia bắt chéo chân liếc xéo cậu ta một cái: "Béo lên."
Triệu Vũ Cách chán không buồn nói: "Chị hai à, đây là cơ bắp, cơ bắp đó!"
"Tháng này tớ có tập thể hình." Triệu Vũ Cách cho Nghê Thanh Gia xem kết quả tập thể hình của mình, "Thế nào, ok không."
Khoe khoang xong còn mời Nghê Thanh Gia thử cơ: "Cậu thử đi, chắc lắm."
Khóe miệng Nghê Thanh Gia giật giật: "Có thể bỏ áo xuống trước được không?"
Triệu Vũ Cách nóng lòng muốn chứng minh rằng cậu ta đã thoát khỏi hàng ngũ trơ xương: "Đừng xấu hổ, đều là người một nhà."
Nghê Thanh Gia lườm cậu ta, thuận tay véo cậu ta một cái. Triệu Vũ Cách nhảy dựng kêu "a ui" một tiếng.
Nghê Thanh Gia nhàn nhạt bình luận: "Cũng chẳng có gì khác." Trong lòng thầm nghĩ: Vẫn là sờ Trần Kính thích hơn.
Triệu Vũ Cách không phục, cãi lại Nghê Thanh Gia, chẳng mấy chốc hai người đã đánh nhau túi bụi.
Cả hai đều không để ý đến một người đang đứng lặng lẽ trong hành lang. Răng Trần Kính gần như bị nghiến nát.
Hai tay thõng xuống, lòng bàn tay siết chặt tấm huy chương mà anh vừa giành được trên sân thi đấu.
Nghĩ đến đại hội thể thao năm ngoái, Nghê Thanh Gia chụp một bức ảnh với những tấm huy chương của cả lớp đeo trên cổ, mỉm cười hạnh phúc. Anh nghĩ cô hẳn là rất thích huy chương.
Một trong những tấm trên cổ cô là của anh, khi đó Trần Kính không có lý do gì để tặng, cho nên năm nay anh muốn tặng lại cho cô sau khi giành được.
Nhưng ngay khi Trần Kính đi qua, anh nhìn thấy Nghê Thanh Gia chạm vào eo của một nam sinh khác.
Bước chân anh khựng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Bất kể cô vui đùa ầm ĩ với người khác như thế nào, chỉ cần cô không đi quá xa, Trần Kính đều có thể chịu đựng được.
Nhưng chạm vào eo thì tuyệt đối không được.
Trần Kính biết quá rõ Nghê Thanh Gia, cô có chấp niệm với vòng eo.
Mỗi lần thân thiết, cô luôn nhéo eo anh. Nghĩ đến cảm giác tê dại khi bị cô nhéo, thân thể Trần Kính bất giác căng lên.
Nhưng mà lúc này, cô lại chạm vào eo người khác.
Trần Kính lén đánh giá nam sinh lớp bên, tuy rằng không quen biết nhưng thật ra anh đã từng âm thầm quan sát cậu ta.
Cậu ta và Nghê Thanh Gia không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp.
Vì điều này, Trần Kính ghen tị đến điên.
Trong hành lang đột nhiên nổi lên một trận gió, Trần Kính xoay người rời đi, vạt áo khẽ thổi lên.
Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình.
Nghê Thanh Gia hoàn toàn không biết Trần Kính đến, hỏi vài bạn cùng lớp khi nào thì đi hát, điện thoại của cô hết pin, cần nạp pin nhanh bằng cục sạc dự phòng.
Triệu Vũ Cách đưa ra quyết định cuối cùng: "Bây giờ đi luôn, một lúc nữa trời sẽ tối."
Mọi người đồng ý, thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Nghê Thanh Gia theo thói quen để điện thoại di động vào túi váy bên phải, nghĩ tới gì đó, lại đặt nó trở lại bên trái.
Một vài người đang đi vệ sinh, toàn bộ được chia thành hai nhóm, Nghê Thanh Gia đi tuốt đằng trước.
Ở đầu bên kia, Trần Kính ngồi chưa nóng ghế đã đứng dậy đi ra khỏi lớp. Giận thì giận, ghen thì ghen, nhưng huy chương vẫn phải tặng.
Nhưng mà lớp học đã không một bóng người, Trần Kính nhìn thấy Triệu Vũ Cách vội vã xuống lầu sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, ma xui quỷ khiến anh đi theo.
Tới cổng trường.
Vừa rồi trong hành lang anh nghe được vài câu lẻ tẻ, Trần Kính đại khái đoán được bọn họ muốn làm gì.
Cô muốn đi hát hò với rất nhiều chàng trai, còn có người cô vừa chạm vào eo. Cảm xúc của Trần Kính lại dâng lên sau khi vất vả lắm mới dằn xuống được.
Rõ ràng hôm qua cô còn nằm trong lòng anh, nhưng hôm nay lại ra ngoài chơi với người khác, cũng không nói với anh một tiếng, đến tin nhắn cũng không gửi.
Cho dù bây giờ anh không phải bạn trai của cô, nhưng Trần Kính cho rằng bọn họ đã đồng ý với nhau, Nghê Thanh Gia chỉ cần gật đầu nữa thôi, cho nên dù thế nào cô cũng phải có trách nhiệm với anh.
Không nên, lại bỏ mặc anh.
Trần Kính biết mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ làm cho dục vọng chiếm hữu cô của anh càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Trần Kính đã tự mình trải nghiệm tốc độ thay lòng đổi dạ của Nghê Thanh Gia, hôm nay cô có thể hôn và ôm anh, cùng anh tan học, ngay ngày hôm sau lại lập tức nói chia tay với anh.
Trần Kính không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Anh không muốn một lần nữa trải qua cảm giác trái tim sắp bị xé nát. Bởi vì quan tâm, nên mới lo được lo mất.
Một đường đi theo Triệu Vũ Cách đến KTV, đoàn người đang đợi ở sảnh.
Trần Kính nhìn thấy Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia mượn cục sạc dự phòng của Triệu Vũ Cách, Trần Kính không nghĩ nhiều về hành vi này, mà chỉ quan tâm Nghê Thanh Gia đã chạm vào cánh tay của Triệu Vũ Cách.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, đôi mắt u ám, giống như một thợ săn trốn trong bóng tối.
Cô vẫn mặc chiếc váy hôm qua, chiếc váy từng trùm qua đầu anh. Giờ phút này, Trần Kính chỉ muốn cởi nó ra.
Trần Kính sờ sờ mũi, cảm thấy cô nói có lý.
Nghê Thanh Gia niết eo Trần Kính: "Nhưng vì biểu hiện xuất sắc của anh ngày hôm nay, em sẽ suy nghĩ về điều đó."
Trần Kính cúi đầu hỏi: "Em suy nghĩ trong bao lâu?"
"Ờm..." Nghê Thanh Gia ra vẻ tự hỏi, "Dù sao mấy ngày nữa em sẽ cho anh đáp án."
Trần Kính nói: "Được."
Không phải Nghê Thanh Gia muốn lập lờ nước đôi với Trần Kính, nhưng cô nghĩ rằng tình hình hiện tại không thích hợp để bắt đầu mối quan hệ thứ hai của hai người.
Lần đầu tiên ở bên nhau, là cô đè anh ra sờ khiến anh xuất tinh. Khởi đầu không như ý, kết thúc không có hậu.
Lần này, lại là một cảnh tương tự.
Duyên phận và tình cảm là vật thể vô hình, nhưng có đôi khi nó thật sự rất kỳ diệu.
Cô sợ rằng cùng một khởi đầu sẽ dẫn đến cùng một kết quả. Nghê Thanh Gia không muốn lặp lại những sai lầm tương tự, cô muốn có mối quan hệ lâu dài hơn với Trần Kính.
Cho cả hai một chút thời gian, để cô và Trần Kính suy nghĩ kỹ sau khi cảm xúc thể xác lắng xuống, rồi đợi anh chính thức thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của đại hội thể thao.
Vòng chung kết của một số hạng mục sẽ được tổ chức vào buổi sáng, lễ trao giải và hội thao công nhân viên sẽ được tổ chức vào buổi chiều.
Hai chuyện này không liên quan gì đến Nghê Thanh Gia, cô lười biếng trong lớp học, chơi điện thoại đến hết pin.
Cô đến lớp Trần Kính tìm anh nhưng không thấy ai cả, chỉ có mấy học sinh đứng đầu đang yên lặng đọc sách, cô cũng không dám vào hỏi.
Trở lại lớp học của mình, các học sinh của lớp bên cạnh cũng ở đây, mười mấy người rãnh rỗi của hai lớp đang thảo luận xem có nên ra ngoài hát cùng nhau một bữa hay không.
Triệu Vũ Cách hỏi Nghê Thanh Gia: "Cậu đi không?" Nghê Thanh Gia thuận miệng nói: "Nói sau đi."
"Nói sau?" Triệu Vũ Cách vỗ vỗ bàn, "Đây là bữa ăn chơi cuối cùng của năm cuối cấp!"
Nghê Thanh Gia nghĩ buổi chiều không có gì để làm, không tìm thấy Trần Kính, Tiết Miểu Miểu bỏ rơi cô để về nhà xem chương trình giải trí từ lâu. Năm cuối cấp đầy áp lực, cần tìm chút niềm vui để tạm biệt cuộc sống sa đoạ của mình, nếu không học kỳ tiếp theo sẽ rất khó khăn.
"Đi." Nghê Thanh Gia đồng ý, "Còn có ai?"
Triệu Vũ Cách chỉ vào bảy hoặc tám bạn học xung quanh mình, nam có nữ có, nháy mắt đã đổi chủ đề: "Hế, thấy tớ dạo này khác không?"
Nghê Thanh Gia bắt chéo chân liếc xéo cậu ta một cái: "Béo lên."
Triệu Vũ Cách chán không buồn nói: "Chị hai à, đây là cơ bắp, cơ bắp đó!"
"Tháng này tớ có tập thể hình." Triệu Vũ Cách cho Nghê Thanh Gia xem kết quả tập thể hình của mình, "Thế nào, ok không."
Khoe khoang xong còn mời Nghê Thanh Gia thử cơ: "Cậu thử đi, chắc lắm."
Khóe miệng Nghê Thanh Gia giật giật: "Có thể bỏ áo xuống trước được không?"
Triệu Vũ Cách nóng lòng muốn chứng minh rằng cậu ta đã thoát khỏi hàng ngũ trơ xương: "Đừng xấu hổ, đều là người một nhà."
Nghê Thanh Gia lườm cậu ta, thuận tay véo cậu ta một cái. Triệu Vũ Cách nhảy dựng kêu "a ui" một tiếng.
Nghê Thanh Gia nhàn nhạt bình luận: "Cũng chẳng có gì khác." Trong lòng thầm nghĩ: Vẫn là sờ Trần Kính thích hơn.
Triệu Vũ Cách không phục, cãi lại Nghê Thanh Gia, chẳng mấy chốc hai người đã đánh nhau túi bụi.
Cả hai đều không để ý đến một người đang đứng lặng lẽ trong hành lang. Răng Trần Kính gần như bị nghiến nát.
Hai tay thõng xuống, lòng bàn tay siết chặt tấm huy chương mà anh vừa giành được trên sân thi đấu.
Nghĩ đến đại hội thể thao năm ngoái, Nghê Thanh Gia chụp một bức ảnh với những tấm huy chương của cả lớp đeo trên cổ, mỉm cười hạnh phúc. Anh nghĩ cô hẳn là rất thích huy chương.
Một trong những tấm trên cổ cô là của anh, khi đó Trần Kính không có lý do gì để tặng, cho nên năm nay anh muốn tặng lại cho cô sau khi giành được.
Nhưng ngay khi Trần Kính đi qua, anh nhìn thấy Nghê Thanh Gia chạm vào eo của một nam sinh khác.
Bước chân anh khựng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Bất kể cô vui đùa ầm ĩ với người khác như thế nào, chỉ cần cô không đi quá xa, Trần Kính đều có thể chịu đựng được.
Nhưng chạm vào eo thì tuyệt đối không được.
Trần Kính biết quá rõ Nghê Thanh Gia, cô có chấp niệm với vòng eo.
Mỗi lần thân thiết, cô luôn nhéo eo anh. Nghĩ đến cảm giác tê dại khi bị cô nhéo, thân thể Trần Kính bất giác căng lên.
Nhưng mà lúc này, cô lại chạm vào eo người khác.
Trần Kính lén đánh giá nam sinh lớp bên, tuy rằng không quen biết nhưng thật ra anh đã từng âm thầm quan sát cậu ta.
Cậu ta và Nghê Thanh Gia không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp.
Vì điều này, Trần Kính ghen tị đến điên.
Trong hành lang đột nhiên nổi lên một trận gió, Trần Kính xoay người rời đi, vạt áo khẽ thổi lên.
Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình.
Nghê Thanh Gia hoàn toàn không biết Trần Kính đến, hỏi vài bạn cùng lớp khi nào thì đi hát, điện thoại của cô hết pin, cần nạp pin nhanh bằng cục sạc dự phòng.
Triệu Vũ Cách đưa ra quyết định cuối cùng: "Bây giờ đi luôn, một lúc nữa trời sẽ tối."
Mọi người đồng ý, thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Nghê Thanh Gia theo thói quen để điện thoại di động vào túi váy bên phải, nghĩ tới gì đó, lại đặt nó trở lại bên trái.
Một vài người đang đi vệ sinh, toàn bộ được chia thành hai nhóm, Nghê Thanh Gia đi tuốt đằng trước.
Ở đầu bên kia, Trần Kính ngồi chưa nóng ghế đã đứng dậy đi ra khỏi lớp. Giận thì giận, ghen thì ghen, nhưng huy chương vẫn phải tặng.
Nhưng mà lớp học đã không một bóng người, Trần Kính nhìn thấy Triệu Vũ Cách vội vã xuống lầu sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, ma xui quỷ khiến anh đi theo.
Tới cổng trường.
Vừa rồi trong hành lang anh nghe được vài câu lẻ tẻ, Trần Kính đại khái đoán được bọn họ muốn làm gì.
Cô muốn đi hát hò với rất nhiều chàng trai, còn có người cô vừa chạm vào eo. Cảm xúc của Trần Kính lại dâng lên sau khi vất vả lắm mới dằn xuống được.
Rõ ràng hôm qua cô còn nằm trong lòng anh, nhưng hôm nay lại ra ngoài chơi với người khác, cũng không nói với anh một tiếng, đến tin nhắn cũng không gửi.
Cho dù bây giờ anh không phải bạn trai của cô, nhưng Trần Kính cho rằng bọn họ đã đồng ý với nhau, Nghê Thanh Gia chỉ cần gật đầu nữa thôi, cho nên dù thế nào cô cũng phải có trách nhiệm với anh.
Không nên, lại bỏ mặc anh.
Trần Kính biết mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ làm cho dục vọng chiếm hữu cô của anh càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Trần Kính đã tự mình trải nghiệm tốc độ thay lòng đổi dạ của Nghê Thanh Gia, hôm nay cô có thể hôn và ôm anh, cùng anh tan học, ngay ngày hôm sau lại lập tức nói chia tay với anh.
Trần Kính không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Anh không muốn một lần nữa trải qua cảm giác trái tim sắp bị xé nát. Bởi vì quan tâm, nên mới lo được lo mất.
Một đường đi theo Triệu Vũ Cách đến KTV, đoàn người đang đợi ở sảnh.
Trần Kính nhìn thấy Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia mượn cục sạc dự phòng của Triệu Vũ Cách, Trần Kính không nghĩ nhiều về hành vi này, mà chỉ quan tâm Nghê Thanh Gia đã chạm vào cánh tay của Triệu Vũ Cách.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, đôi mắt u ám, giống như một thợ săn trốn trong bóng tối.
Cô vẫn mặc chiếc váy hôm qua, chiếc váy từng trùm qua đầu anh. Giờ phút này, Trần Kính chỉ muốn cởi nó ra.