Bạch Dương - Ngôn
Chương 56: Lời cảm ơn
Nghê Thanh Gia không rời đi, nói: "Trở về cậu giặt lại thêm một lần nữa là được."
Trần Kính: "Được."
Đáp lại một cách ngoan ngoãn, giống như một con cừu nhỏ.
Nghê Thanh Gia cảm thấy xấu hổ vì suýt chút nữa cô đã nhổ hói lông cừu luôn rồi.
Cô lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Trần Kính: "Trên quần cũng có."
Có một vết trên chiếc quần đen, nằm ở đùi, Trần Kính nhất thời không nhận ra. "Nhúng một ít nước, chỉ cần lau sạch là được."
Trần Kính thật lâu không nhận khăn giấy.
Nghê Thanh Gia nhét vào tay anh, hỏi ngược lại: "Làm sao, muốn tớ giúp cậu?" Giọng điệu có chút oán hận, ở nơi bất tiện như vậy, anh đang suy nghĩ cái gì? "Không có..."
Sợ Trần Kính không nhận, Nghê Thanh Gia rời đi. Vừa lau, anh vừa lén nhìn trộm cô.
Nghê Thanh Gia liếc mắt quan sát nhất cử nhất động của Trần Kính, đột nhiên nghĩ tới lời nói của Tiết Miểu Miểu.
"Cái cách cậu ấy nhìn cậu, chứa chan thương nhớ."
"Tin không, đổi lại là cậu đi, Trần Kính đảm bảo sẽ không trả lời như vậy." Tim cô nhảy lên một cái.
Lúc đó cô trả lời Tiết Miểu Miểu như thế nào, cô đã quên.
Hơi thở như gần như xa của Trần Kính khiến trái tim cô ngứa ngáy, Nghê Thanh Gia đột nhiên muốn biết nếu cô nhờ anh làm bài tập, anh có đồng ý không?
Nghê Thanh Gia xoay người, làn váy giữa không trung vẽ một vòng tròn, bắt gặp ánh mắt của Trần Kính, cô làm bộ như thoải mái nói: "Trần Kính, bài tập hè của cậu làm xong chưa? Có thể, có thể cho tớ mượn..."
Động tác lau quần của Trần Kính dừng lại một chút, im lặng không nói gì, tùy tiện ném khăn giấy vào thùng rác.
Nghê Thanh Gia nhắc nhở: "Chính là đống bài tập kia..."
Trần Kính khẽ liếc nhìn cô, giả vờ như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Có thể."
Dễ đồng ý như vậy?
"Tốt quá, cảm ơn cậu." Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính, Trần Kính cũng nhìn lại cô, ánh mắt chạm nhau, Nghê Thanh Gia tránh né giống như vừa làm sai chuyện gì.
Trần Kính đi tới trước mặt Nghê Thanh Gia, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên nói thêm: "Nhưng cậu phải tự tới nhà tớ lấy."
"Ờ, được rồi."
Nghê Thanh Gia nhanh chóng đồng ý, là cô nhờ vả người khác, đi thêm vài bước nữa cũng là việc nên làm.
Sau khi trò chuyện và trở về chỗ ngồi, cô dâu chú rể đã nâng ly kính rượu tại bàn.
Lưu Hiên nháy nháy mắt, bát quái nói: "Sao rồi? Có tiến triển gì không?" Trần Kính nói: "Không biết nữa."
Lưu Hiên ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trần Kính, không ngừng trêu chọc anh: "Em thích cô bé ấy đến thế à? Người ta chân trước vừa rời đi, chân sau em liền đánh mông đuổi theo."
Trần Kính trực tiếp thừa nhận: "Ừm."
"Chu choa má ơi, không giống em một chút nào, cây vạn tuế nay đã nở hoa rồi." Lưu Hiên nói, "Nhất định phải chủ động như vừa nảy, không ngừng tấn công."
Xung quanh tiếng người ồn ào, ly rượu va vào nhau, có người nói lời chúc mừng đám cưới, có người bày tỏ niềm vui của cặp đôi mới cưới.
Cô dâu chú rể xúng xính váy áo, nâng ly chúc rượu người thân và bạn bè trên bàn tiệc.
Giữa tiếng cười, Trần Kính lại nhìn cô qua đám đông, đáy mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
*
Trần Kính đợi hai ngày vẫn không thấy Nghê Thanh Gia tìm mình, trong lòng nóng nảy nhưng chẳng thể chủ động đi tìm cô.
Rốt cuộc đến ngày thứ ba, anh nhận được tin nhắn của Nghê Thanh Gia. "Trần Kính, lát nữa tớ đến nhà cậu lấy bài tập, cậu có ở nhà không?" Trần Kính nhìn chằm chằm câu này mấy phút mới gõ chữ: "Có."
Nghê Thanh Gia trả lời: "Vậy bây giờ tớ sẽ đến nhà cậu."
Trần Kính không trả lời, Nghê Thanh Gia ngầm thừa nhận rằng anh đã nhìn thấy tin nhắn, cầm theo chiếc ô đi ra ngoài.
Nhà Trần Kính cách nhà Nghê Thanh Gia không xa, thỉnh thoảng Nghê Thanh Gia ra ngoài mua đồ còn phải đi ngang qua nhà anh, rất nhanh đã tới cửa nhà Trần Kính.
Bản edit phi thương mại được đăng tải duy nhất tại wattpad hoalantichmich, mọi nơi khác đều là ăn cắp!
Cô giơ tay gõ cửa. Không có động tĩnh gì.
Cô đã gửi tin nhắn cho Trần Kính, nhưng anh không trả lời. Đợi nửa phút, khóa cửa vang lên, chậm rãi mở ra từ bên trong. "Tớ còn tưởng..."
Nghê Thanh Gia mới nói nửa câu, nhưng đột nhiên dừng lại vì hình ảnh trước mặt.
Trần Kính hẳn là vừa mới ra khỏi phòng tắm, thân trên để trần, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng thùng thình.
Vì muốn mở cửa cho cô nên anh vội vàng đi ra, không kịp lau nước trên người.
Dòng nước trong veo từ xương quai xanh chảy xuống, chảy qua ngực, bụng, eo, thậm chí cả xương cổ tay cũng hơi đọng nước.
Bước vào cửa là bàn ăn, ánh sáng ban ngày từ cửa sổ nhà bếp chiếu vào, cả không gian sáng sủa rực rỡ, thân trên trần trụi của Trần Kính được bao phủ bởi một vầng hào quang ấm áp, vết nước trên bụng phản chiếu những mảnh sáng mờ ảo, bóng của các đường cơ cũng thay đổi.
Lông mi Nghê Thanh Gia khẽ giật, nhất thời bị thân hình đẹp đẽ trước mặt thu hút sự chú ý, quên mất động tác.
Trần Kính hờ hững nhìn Nghê Thanh Gia đang ngây ngốc, nói: "Còn đứng đó làm gì, vào đi."
"Ồ." Nghê Thanh Gia sờ mũi, cúi người cởi giày.
Trần Kính đang định vào phòng, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi cậu còn tưởng cái gì?"
"Hả?" Nghê Thanh Gia cố gắng hồi tưởng, "Tớ còn tưởng cậu không có ở nhà..."
Lâu như vậy không mở cửa, hóa ra là đang tắm.
Trần Kính xoay người, tùy ý nói: "Bài tập ở trên bàn, cậu tự đi lấy." "Được."
Trần Kính vai rộng eo hẹp, chân tay thon dài, bóng lưng vô cùng bắt mắt. Nghê Thanh Gia suồng sã nhìn chằm chằm anh, sau khi vào phòng mới thu hồi ánh mắt không đứng đắn của mình lại.
Trần Kính mặc kệ cô, tìm quần áo mặc vào.
Nghê Thanh Gia đi đến bàn học, không nhìn Trần Kính, nhưng cơ thể phiếm đầy nước đã chiếm cứ gần hết tầm nhìn của cô, cô tự dưng thấy nóng.
"Sao không bật điều hòa, đang là mùa hè mà." Nghê Thanh Gia cầm lấy một chồng bài tập chỉnh tề trên bàn, buộc miệng nói một câu.
Trần Kính nhìn Nghê Thanh Gia, tìm điều khiển từ xa bật điều hòa lên.
Gió lạnh thổi qua gò má Nghê Thanh Gia, mát mẻ hơn rất nhiều, cô cầm chồng bài tập trong tay, đang định nói lời từ biệt thì chợt phát hiện bài tập hình như mỏng hơn của mình rất nhiều.
Nghê Thanh Gia hỏi: "Trần Kính, đây là toàn bộ rồi sao? Tớ nhớ phải nhiều hơn thế này cơ."
"Thật sao?" Trần Kính đi tới, "Trong cặp sách hình như còn một ít, tớ tìm đã."
Bên chân Nghê Thanh Gia có một chiếc cặp sách màu đen, cô cúi người: "Cái cặp này?"
Trần Kính đến gần, cúi xuống theo cô.
Hơi thở trong trẻo chợt vương vấn trên người Nghê Thanh Gia, mang theo mùi sữa tắm, cô căng mũi, nhẹ nhàng nhướng mắt.
Cơ bắp nhàn nhạt gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy làn da lúa mì, đường nét cơ bắp gợi cảm, trên ngực có hai hạt đậu nhỏ màu nâu hồng đang nhỏ giọt nước trong không khí.
Chất lỏng trong suốt trượt xuống, thấm ướt quầng vú, vòng tròn hồng nhạt lấp lánh, trong suốt như pha lê.
Nghê Thanh Gia thoáng thấy chi tiết này, lập tức đứng dậy, động tác rất đột ngột.
Trần Kính hỏi: "Sao vậy?"
Cô quay mặt đi, để gió điều hòa thổi vào khuôn mặt nóng bừng: "Không... Cậu tìm đi."
Lòng cô loạn cào cào: Tại sao anh ấy tìm quần áo lâu như vậy mà còn chưa mặc vào...
Trần Kính mở cặp sách, lấy ra vài cuốn bài tập đưa cho cô. Sau đó anh đứng thẳng, phần eo càng gần cô hơn.
Đôi mắt anh luôn trong veo và sạch sẽ, khiến một người xấu xa như Nghê Thanh Gia cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không ai không thích thân thể tràn đầy sức sống tuổi trẻ, Nghê Thanh Gia cũng vậy.
Nhưng đây là Trần Kính, bạn trai cũ bị cô vứt bỏ, một học sinh ba tốt ngoan ngoãn. Nghê Thanh Gia sẽ không quay đầu, cô cũng không tệ đến mức muốn dạy hư anh lần nữa.
Hơn nữa, Trần Kính đồng ý cho cô chép bài, ít nhiều là vì anh vẫn còn tình cảm với cô, Nghê Thanh Gia lợi dụng tình cảm của anh, cô đã đủ tội lỗi lắm rồi, không thể phạm thêm sai lầm nữa.
Nghê Thanh Gia bóp chết suy nghĩ từ trong nôi, cầm lấy bài tập và nói với Trần Kính: "Cảm ơn, tớ về nhà trước."
Dứt lời, cô đi về hướng cửa phòng.
Đuôi tóc bị gió mát thổi qua, lượn vòng tung bay trong không trung.
Đi được vài bước, giọng nói trầm thấp của Trần Kính từ phía sau truyền đến: "Chỉ cảm ơn suông thôi sao?"
Trần Kính: "Được."
Đáp lại một cách ngoan ngoãn, giống như một con cừu nhỏ.
Nghê Thanh Gia cảm thấy xấu hổ vì suýt chút nữa cô đã nhổ hói lông cừu luôn rồi.
Cô lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Trần Kính: "Trên quần cũng có."
Có một vết trên chiếc quần đen, nằm ở đùi, Trần Kính nhất thời không nhận ra. "Nhúng một ít nước, chỉ cần lau sạch là được."
Trần Kính thật lâu không nhận khăn giấy.
Nghê Thanh Gia nhét vào tay anh, hỏi ngược lại: "Làm sao, muốn tớ giúp cậu?" Giọng điệu có chút oán hận, ở nơi bất tiện như vậy, anh đang suy nghĩ cái gì? "Không có..."
Sợ Trần Kính không nhận, Nghê Thanh Gia rời đi. Vừa lau, anh vừa lén nhìn trộm cô.
Nghê Thanh Gia liếc mắt quan sát nhất cử nhất động của Trần Kính, đột nhiên nghĩ tới lời nói của Tiết Miểu Miểu.
"Cái cách cậu ấy nhìn cậu, chứa chan thương nhớ."
"Tin không, đổi lại là cậu đi, Trần Kính đảm bảo sẽ không trả lời như vậy." Tim cô nhảy lên một cái.
Lúc đó cô trả lời Tiết Miểu Miểu như thế nào, cô đã quên.
Hơi thở như gần như xa của Trần Kính khiến trái tim cô ngứa ngáy, Nghê Thanh Gia đột nhiên muốn biết nếu cô nhờ anh làm bài tập, anh có đồng ý không?
Nghê Thanh Gia xoay người, làn váy giữa không trung vẽ một vòng tròn, bắt gặp ánh mắt của Trần Kính, cô làm bộ như thoải mái nói: "Trần Kính, bài tập hè của cậu làm xong chưa? Có thể, có thể cho tớ mượn..."
Động tác lau quần của Trần Kính dừng lại một chút, im lặng không nói gì, tùy tiện ném khăn giấy vào thùng rác.
Nghê Thanh Gia nhắc nhở: "Chính là đống bài tập kia..."
Trần Kính khẽ liếc nhìn cô, giả vờ như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Có thể."
Dễ đồng ý như vậy?
"Tốt quá, cảm ơn cậu." Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính, Trần Kính cũng nhìn lại cô, ánh mắt chạm nhau, Nghê Thanh Gia tránh né giống như vừa làm sai chuyện gì.
Trần Kính đi tới trước mặt Nghê Thanh Gia, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên nói thêm: "Nhưng cậu phải tự tới nhà tớ lấy."
"Ờ, được rồi."
Nghê Thanh Gia nhanh chóng đồng ý, là cô nhờ vả người khác, đi thêm vài bước nữa cũng là việc nên làm.
Sau khi trò chuyện và trở về chỗ ngồi, cô dâu chú rể đã nâng ly kính rượu tại bàn.
Lưu Hiên nháy nháy mắt, bát quái nói: "Sao rồi? Có tiến triển gì không?" Trần Kính nói: "Không biết nữa."
Lưu Hiên ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trần Kính, không ngừng trêu chọc anh: "Em thích cô bé ấy đến thế à? Người ta chân trước vừa rời đi, chân sau em liền đánh mông đuổi theo."
Trần Kính trực tiếp thừa nhận: "Ừm."
"Chu choa má ơi, không giống em một chút nào, cây vạn tuế nay đã nở hoa rồi." Lưu Hiên nói, "Nhất định phải chủ động như vừa nảy, không ngừng tấn công."
Xung quanh tiếng người ồn ào, ly rượu va vào nhau, có người nói lời chúc mừng đám cưới, có người bày tỏ niềm vui của cặp đôi mới cưới.
Cô dâu chú rể xúng xính váy áo, nâng ly chúc rượu người thân và bạn bè trên bàn tiệc.
Giữa tiếng cười, Trần Kính lại nhìn cô qua đám đông, đáy mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
*
Trần Kính đợi hai ngày vẫn không thấy Nghê Thanh Gia tìm mình, trong lòng nóng nảy nhưng chẳng thể chủ động đi tìm cô.
Rốt cuộc đến ngày thứ ba, anh nhận được tin nhắn của Nghê Thanh Gia. "Trần Kính, lát nữa tớ đến nhà cậu lấy bài tập, cậu có ở nhà không?" Trần Kính nhìn chằm chằm câu này mấy phút mới gõ chữ: "Có."
Nghê Thanh Gia trả lời: "Vậy bây giờ tớ sẽ đến nhà cậu."
Trần Kính không trả lời, Nghê Thanh Gia ngầm thừa nhận rằng anh đã nhìn thấy tin nhắn, cầm theo chiếc ô đi ra ngoài.
Nhà Trần Kính cách nhà Nghê Thanh Gia không xa, thỉnh thoảng Nghê Thanh Gia ra ngoài mua đồ còn phải đi ngang qua nhà anh, rất nhanh đã tới cửa nhà Trần Kính.
Bản edit phi thương mại được đăng tải duy nhất tại wattpad hoalantichmich, mọi nơi khác đều là ăn cắp!
Cô giơ tay gõ cửa. Không có động tĩnh gì.
Cô đã gửi tin nhắn cho Trần Kính, nhưng anh không trả lời. Đợi nửa phút, khóa cửa vang lên, chậm rãi mở ra từ bên trong. "Tớ còn tưởng..."
Nghê Thanh Gia mới nói nửa câu, nhưng đột nhiên dừng lại vì hình ảnh trước mặt.
Trần Kính hẳn là vừa mới ra khỏi phòng tắm, thân trên để trần, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng thùng thình.
Vì muốn mở cửa cho cô nên anh vội vàng đi ra, không kịp lau nước trên người.
Dòng nước trong veo từ xương quai xanh chảy xuống, chảy qua ngực, bụng, eo, thậm chí cả xương cổ tay cũng hơi đọng nước.
Bước vào cửa là bàn ăn, ánh sáng ban ngày từ cửa sổ nhà bếp chiếu vào, cả không gian sáng sủa rực rỡ, thân trên trần trụi của Trần Kính được bao phủ bởi một vầng hào quang ấm áp, vết nước trên bụng phản chiếu những mảnh sáng mờ ảo, bóng của các đường cơ cũng thay đổi.
Lông mi Nghê Thanh Gia khẽ giật, nhất thời bị thân hình đẹp đẽ trước mặt thu hút sự chú ý, quên mất động tác.
Trần Kính hờ hững nhìn Nghê Thanh Gia đang ngây ngốc, nói: "Còn đứng đó làm gì, vào đi."
"Ồ." Nghê Thanh Gia sờ mũi, cúi người cởi giày.
Trần Kính đang định vào phòng, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi cậu còn tưởng cái gì?"
"Hả?" Nghê Thanh Gia cố gắng hồi tưởng, "Tớ còn tưởng cậu không có ở nhà..."
Lâu như vậy không mở cửa, hóa ra là đang tắm.
Trần Kính xoay người, tùy ý nói: "Bài tập ở trên bàn, cậu tự đi lấy." "Được."
Trần Kính vai rộng eo hẹp, chân tay thon dài, bóng lưng vô cùng bắt mắt. Nghê Thanh Gia suồng sã nhìn chằm chằm anh, sau khi vào phòng mới thu hồi ánh mắt không đứng đắn của mình lại.
Trần Kính mặc kệ cô, tìm quần áo mặc vào.
Nghê Thanh Gia đi đến bàn học, không nhìn Trần Kính, nhưng cơ thể phiếm đầy nước đã chiếm cứ gần hết tầm nhìn của cô, cô tự dưng thấy nóng.
"Sao không bật điều hòa, đang là mùa hè mà." Nghê Thanh Gia cầm lấy một chồng bài tập chỉnh tề trên bàn, buộc miệng nói một câu.
Trần Kính nhìn Nghê Thanh Gia, tìm điều khiển từ xa bật điều hòa lên.
Gió lạnh thổi qua gò má Nghê Thanh Gia, mát mẻ hơn rất nhiều, cô cầm chồng bài tập trong tay, đang định nói lời từ biệt thì chợt phát hiện bài tập hình như mỏng hơn của mình rất nhiều.
Nghê Thanh Gia hỏi: "Trần Kính, đây là toàn bộ rồi sao? Tớ nhớ phải nhiều hơn thế này cơ."
"Thật sao?" Trần Kính đi tới, "Trong cặp sách hình như còn một ít, tớ tìm đã."
Bên chân Nghê Thanh Gia có một chiếc cặp sách màu đen, cô cúi người: "Cái cặp này?"
Trần Kính đến gần, cúi xuống theo cô.
Hơi thở trong trẻo chợt vương vấn trên người Nghê Thanh Gia, mang theo mùi sữa tắm, cô căng mũi, nhẹ nhàng nhướng mắt.
Cơ bắp nhàn nhạt gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy làn da lúa mì, đường nét cơ bắp gợi cảm, trên ngực có hai hạt đậu nhỏ màu nâu hồng đang nhỏ giọt nước trong không khí.
Chất lỏng trong suốt trượt xuống, thấm ướt quầng vú, vòng tròn hồng nhạt lấp lánh, trong suốt như pha lê.
Nghê Thanh Gia thoáng thấy chi tiết này, lập tức đứng dậy, động tác rất đột ngột.
Trần Kính hỏi: "Sao vậy?"
Cô quay mặt đi, để gió điều hòa thổi vào khuôn mặt nóng bừng: "Không... Cậu tìm đi."
Lòng cô loạn cào cào: Tại sao anh ấy tìm quần áo lâu như vậy mà còn chưa mặc vào...
Trần Kính mở cặp sách, lấy ra vài cuốn bài tập đưa cho cô. Sau đó anh đứng thẳng, phần eo càng gần cô hơn.
Đôi mắt anh luôn trong veo và sạch sẽ, khiến một người xấu xa như Nghê Thanh Gia cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không ai không thích thân thể tràn đầy sức sống tuổi trẻ, Nghê Thanh Gia cũng vậy.
Nhưng đây là Trần Kính, bạn trai cũ bị cô vứt bỏ, một học sinh ba tốt ngoan ngoãn. Nghê Thanh Gia sẽ không quay đầu, cô cũng không tệ đến mức muốn dạy hư anh lần nữa.
Hơn nữa, Trần Kính đồng ý cho cô chép bài, ít nhiều là vì anh vẫn còn tình cảm với cô, Nghê Thanh Gia lợi dụng tình cảm của anh, cô đã đủ tội lỗi lắm rồi, không thể phạm thêm sai lầm nữa.
Nghê Thanh Gia bóp chết suy nghĩ từ trong nôi, cầm lấy bài tập và nói với Trần Kính: "Cảm ơn, tớ về nhà trước."
Dứt lời, cô đi về hướng cửa phòng.
Đuôi tóc bị gió mát thổi qua, lượn vòng tung bay trong không trung.
Đi được vài bước, giọng nói trầm thấp của Trần Kính từ phía sau truyền đến: "Chỉ cảm ơn suông thôi sao?"