Bạch Dương - Ngôn
Chương 52: Bạn học Trần Kính
Vào đêm thứ hai trở lại cuộc sống độc thân, Nghê Thanh Gia được mời đến bữa tiệc sinh nhật của Triệu Vũ Cách.
Triệu Vũ Cách vốn chỉ tùy tiện hỏi, dù sao Nghê Thanh Gia đã lâu không tụ tập với bạn học cũ, nhưng cô rất nhanh liền đồng ý.
Địa điểm vẫn là Red Wine Pork, Triệu Vũ Cách đãi khách.
Có hơn mười người, ngoại trừ một số bạn bè quen thuộc, còn có một vài người từ lớp Triệu Vũ Cách, Trâu Tuấn cũng ở đó.
Nghê Thanh Gia thoáng thấy một cô gái ngồi bên cạnh Trâu Tuấn, cô đã nhìn thấy họ đi cùng nhau ở đình Hải Sơn nên cô không ngạc nhiên.
Họ là cùng một loại người, thích nhanh mà chán cũng nhanh.
Trâu Tuấn không hề xấu hổ khi nhìn thấy Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia cũng hào phóng ngồi xuống.
Sau khi Triệu Vũ Cách gọi món xong, cậu ta ngồi cạnh Nghê Thanh Gia.
"Sao lần này cậu lại đồng ý tới? Lúc trước tớ có kêu gào bao nhiêu cũng không được."
Khóe miệng Nghê Thanh Gia giật giật: "Sinh nhật của cậu, tớ tới ăn chực bửa cơm được chưa."
Nói đoạn, cô rót một ly bia, "Chúc mừng sinh nhật." Sau đó ngửa đầu uống cạn.
Triệu Vũ Cách không uống, "Cậu kiềm chế chút đi, làm sao đấy, tâm tình không tốt?"
Nghê Thanh Gia không trả lời, ngẩn người nhìn vô định.
Triệu Vũ Cách nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cho rằng cô vì Trâu Tuấn có bạn gái mới mà thất thần, cậu ta liền huých cùi chỏ vào cánh tay Nghê Thanh Gia, "Tuần trước có một người bạn xin số điện thoại của cậu, hôm đó cậu biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, đến giờ cậu ta cũng nhớ thương cậu được vài ngày rồi. Tớ nghĩ nên trưng cầu ý kiến của cậu trước, chưa cho, giờ sao, chịu không?"
Nghê Thanh Gia hoàn hồn, cười cười: "Đẹp trai không?"
Món ăn lần lượt được mang lên, Triệu Vũ Cách gắp một đũa, nhe răng cười: "Đẹp trai lắm, nhưng đương nhiên là không bằng tớ rồi."
Nghê Thanh Gia nói: "Thôi quên đi."
Triệu Vũ Cách nhắn tin cho bạn mình, một lúc sau mới để điện thoại xuống, "Tớ nói với cậu ta rằng cậu kén cá chọn canh, làm cho cậu ta biết khó mà lui."
Nghê Thanh Gia nhún vai, đồng ý với câu nói này.
Cô không muốn nói chuyện yêu đương trong thời gian tới.
Chủ yếu là không muốn trêu chọc thêm một Trần Kính thứ hai, để cho phẩm chất đạo đức không mấy tốt đẹp của cô không bị dằn vặt.
Đang nghĩ đến Trần Kính, bên ngoài chợt lóe lên một bóng người quen thuộc.
Chỗ ngồi của Nghê Thanh Gia hướng ra cửa, Trần Kính đạp xe, xuất hiện rồi biến mất khỏi khung cửa hình vuông, hệt như một cảnh trong phim.
Thân hình cao gầy của anh hiện rõ trong bóng đêm, gió chiều thổi tung vạt áo đồng phục học sinh, lộ ra vòng eo hẹp, mảng màu da ấy so với bóng tối xung quanh đặc biệt bắt mắt.
Tốc độ lướt qua của anh quá nhanh, không thấy rõ biểu cảm, nhưng Nghê Thanh Gia có thể đọc rõ ràng sự cô đơn không thể che giấu từ bóng lưng đó.
Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác với trước đây.
Nghê Thanh Gia nhìn đi chỗ khác, nhai đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Cô tin rằng thời gian có thể chữa lành vết thương cho anh, một người thông minh như Trần Kính sẽ không đi vào ngõ cụt.
Nghĩ như vậy, Nghê Thanh Gia cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nghê Thanh Gia nghĩ rằng cô và Trần Kính sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Nhưng có một chuyện cô quên bén mất, chính là môn tự chọn đáng ghét.
Ngày hôm sau, tiết học tự chọn cuối cùng của học kỳ này, Nghê Thanh Gia đứng ở cửa lớp, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, cô mới cắn răng bước vào.
Sau một học kỳ, mọi người đã có chỗ ngồi cố định cho riêng mình, Nghê Thanh Gia thậm chí còn không tìm được người đổi chỗ.
Cô đi đến chỗ trống duy nhất trong lớp, bình tĩnh hắng giọng: "Bạn học Trần Kính, cho tớ qua một chút."
Trần Kính sững người, đứng dậy nhường đường cho cô.
Nghê Thanh Gia đi vào và ngồi xuống bên cạnh anh, ảo não gãi đầu.
Lúc trước khi chọn khóa học này, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Đối tượng mập mờ trở thành bạn trai cũ bị cô làm tổn thương, Nghê Thanh Gia rất xấu hổ.
Trần Kính ngồi thẳng tắp.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ chưa đầy 30cm, có điều, khoảng cách ngắn ngủi này lại là khoảng cách mà anh khao khát nhưng chẳng thể vượt qua.
Trần Kính cảm thấy cô đang ở rất xa.
Khóe mắt liếc về phía Nghê Thanh Gia, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh một chút nào. Cả người Trần Kính đột nhiên cứng đờ, đầu bút khựng lại, quên mất tiếp theo phải viết gì.
Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, thật khó để không nghĩ về những gì cô vừa nói.
Đó là câu đầu tiên cô nói với anh sau khi chia tay. Lịch sự và xa cách.
Anh đã từng chạm vào cơ thể cô, tiến vào bên trong cô, cô đã từng ngọt ngào nói với anh rằng: Anh A Kính, hãy xuất tinh vào trong em đi.
Nhưng bây giờ cô lại nói: Bạn học Trần Kính, cho tớ qua một chút. Rõ ràng là ngồi cạnh anh, nhưng tâm lại xa ngàn dặm.
Trần Kính lại cảm thấy khó chịu.
Ngòi bút dừng lại tạo thành một vũng mực đen trên mặt giấy. Thấm vào máu và trái tim anh.
Anh bị mắc kẹt trong vực thẳm tối tăm, lang thang không biết điểm đích. Giọng nói của cô cứu anh.
"Ờ thì, cậu còn cây bút nào không?"
Phút trước, giáo viên đã phát bài kiểm tra cuối kỳ cho môn học tự chọn Sudoku. Nghê Thanh Gia nào biết sẽ có kỳ thi kết thúc tượng trưng cho môn này, cô không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có thể hỏi mượn Trần Kính.
Thế mà, Trần Kính phớt lờ cô, Nghê Thanh Gia sờ sờ mũi, không hỏi lại. Cô ghé lên mặt bàn, nhìn vào lưới ô vuông trên tờ giấy kiểm tra.
Quên đi, dù sao cô cũng không biết làm.
Chớp mắt, một bàn tay ưa nhìn xuất hiện trong tầm mắt cô, thon thả gọn gàng, khớp xương rõ ràng, cầm một cây bút máy màu đen, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt cô.
Nghê Thanh Gia quay đầu lại, Trần Kính đã thu tay về, ánh mắt rơi vào bài kiểm tra vừa mới phát, nhanh chóng tính ra đáp án.
Nghê Thanh Gia thấp giọng, "Cảm ơn."
Có bút rồi, nhưng cô cũng không cách nào làm được.
Đầu óc nhàn rỗi, tay thì không yên.
Cô mở nắp bút ra, cài vào đuôi bút, kẹp vào hai ngón tay xoay tới xoay lui.
Cô không xoay bút được như Trần Kính, chỉ xoay qua xoay lại một cách máy móc.
Thỉnh thoảng khi có linh cảm, cô điền rời rạc vài con số.
Sau khi vắt óc để hoàn thành một nửa câu hỏi đầu tiên, Trần Kính đã lấy bài tập mình mang theo ra làm.
Anh đặt tờ Sudoku ở góc trên bên trái của bàn, Nghê Thanh Gia có thể nhìn thấy câu trả lời từ góc bên phải.
Tên của Trần Kính được viết sắc nét và mạnh mẽ, các con số được viết ngay ngắn xinh đẹp, không có chỗ nào bị xóa sửa.
Nghê Thanh Gia nghiêng đầu, không nghi ngờ độ chính xác của anh, âm thầm sao chép toàn bộ.
Sau đó đậy nắp bút lại, đặt lên bàn Trần Kính, lại nói: "Cảm ơn vì cây bút." Âm điệu nhuốm ý cười, mang chút nhẹ nhàng mà cô không hề nhận ra.
Trần Kính "ừm" một tiếng, muốn quay đầu lại xem biểu cảm của cô, nhưng vẫn nhịn không làm.
Gió ngoài cửa sổ thổi tung bay mái tóc dài của cô, vài ngọn tóc khẽ lướt qua đồng phục của Trần Kính.
Vô hình trung, cảm xúc của cô hết lần này đến lần khác quấn lấy anh.
Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Nghê Thanh Gia lúc này, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, hoạt bát xinh đẹp.
Nếp nhăn giữa hai lông mày Trần Kính vô thức giãn ra. Ít nhất trong giây phút này, cô đang ở bên cạnh anh.
Triệu Vũ Cách vốn chỉ tùy tiện hỏi, dù sao Nghê Thanh Gia đã lâu không tụ tập với bạn học cũ, nhưng cô rất nhanh liền đồng ý.
Địa điểm vẫn là Red Wine Pork, Triệu Vũ Cách đãi khách.
Có hơn mười người, ngoại trừ một số bạn bè quen thuộc, còn có một vài người từ lớp Triệu Vũ Cách, Trâu Tuấn cũng ở đó.
Nghê Thanh Gia thoáng thấy một cô gái ngồi bên cạnh Trâu Tuấn, cô đã nhìn thấy họ đi cùng nhau ở đình Hải Sơn nên cô không ngạc nhiên.
Họ là cùng một loại người, thích nhanh mà chán cũng nhanh.
Trâu Tuấn không hề xấu hổ khi nhìn thấy Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia cũng hào phóng ngồi xuống.
Sau khi Triệu Vũ Cách gọi món xong, cậu ta ngồi cạnh Nghê Thanh Gia.
"Sao lần này cậu lại đồng ý tới? Lúc trước tớ có kêu gào bao nhiêu cũng không được."
Khóe miệng Nghê Thanh Gia giật giật: "Sinh nhật của cậu, tớ tới ăn chực bửa cơm được chưa."
Nói đoạn, cô rót một ly bia, "Chúc mừng sinh nhật." Sau đó ngửa đầu uống cạn.
Triệu Vũ Cách không uống, "Cậu kiềm chế chút đi, làm sao đấy, tâm tình không tốt?"
Nghê Thanh Gia không trả lời, ngẩn người nhìn vô định.
Triệu Vũ Cách nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cho rằng cô vì Trâu Tuấn có bạn gái mới mà thất thần, cậu ta liền huých cùi chỏ vào cánh tay Nghê Thanh Gia, "Tuần trước có một người bạn xin số điện thoại của cậu, hôm đó cậu biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, đến giờ cậu ta cũng nhớ thương cậu được vài ngày rồi. Tớ nghĩ nên trưng cầu ý kiến của cậu trước, chưa cho, giờ sao, chịu không?"
Nghê Thanh Gia hoàn hồn, cười cười: "Đẹp trai không?"
Món ăn lần lượt được mang lên, Triệu Vũ Cách gắp một đũa, nhe răng cười: "Đẹp trai lắm, nhưng đương nhiên là không bằng tớ rồi."
Nghê Thanh Gia nói: "Thôi quên đi."
Triệu Vũ Cách nhắn tin cho bạn mình, một lúc sau mới để điện thoại xuống, "Tớ nói với cậu ta rằng cậu kén cá chọn canh, làm cho cậu ta biết khó mà lui."
Nghê Thanh Gia nhún vai, đồng ý với câu nói này.
Cô không muốn nói chuyện yêu đương trong thời gian tới.
Chủ yếu là không muốn trêu chọc thêm một Trần Kính thứ hai, để cho phẩm chất đạo đức không mấy tốt đẹp của cô không bị dằn vặt.
Đang nghĩ đến Trần Kính, bên ngoài chợt lóe lên một bóng người quen thuộc.
Chỗ ngồi của Nghê Thanh Gia hướng ra cửa, Trần Kính đạp xe, xuất hiện rồi biến mất khỏi khung cửa hình vuông, hệt như một cảnh trong phim.
Thân hình cao gầy của anh hiện rõ trong bóng đêm, gió chiều thổi tung vạt áo đồng phục học sinh, lộ ra vòng eo hẹp, mảng màu da ấy so với bóng tối xung quanh đặc biệt bắt mắt.
Tốc độ lướt qua của anh quá nhanh, không thấy rõ biểu cảm, nhưng Nghê Thanh Gia có thể đọc rõ ràng sự cô đơn không thể che giấu từ bóng lưng đó.
Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác với trước đây.
Nghê Thanh Gia nhìn đi chỗ khác, nhai đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Cô tin rằng thời gian có thể chữa lành vết thương cho anh, một người thông minh như Trần Kính sẽ không đi vào ngõ cụt.
Nghĩ như vậy, Nghê Thanh Gia cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nghê Thanh Gia nghĩ rằng cô và Trần Kính sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Nhưng có một chuyện cô quên bén mất, chính là môn tự chọn đáng ghét.
Ngày hôm sau, tiết học tự chọn cuối cùng của học kỳ này, Nghê Thanh Gia đứng ở cửa lớp, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, cô mới cắn răng bước vào.
Sau một học kỳ, mọi người đã có chỗ ngồi cố định cho riêng mình, Nghê Thanh Gia thậm chí còn không tìm được người đổi chỗ.
Cô đi đến chỗ trống duy nhất trong lớp, bình tĩnh hắng giọng: "Bạn học Trần Kính, cho tớ qua một chút."
Trần Kính sững người, đứng dậy nhường đường cho cô.
Nghê Thanh Gia đi vào và ngồi xuống bên cạnh anh, ảo não gãi đầu.
Lúc trước khi chọn khóa học này, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Đối tượng mập mờ trở thành bạn trai cũ bị cô làm tổn thương, Nghê Thanh Gia rất xấu hổ.
Trần Kính ngồi thẳng tắp.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ chưa đầy 30cm, có điều, khoảng cách ngắn ngủi này lại là khoảng cách mà anh khao khát nhưng chẳng thể vượt qua.
Trần Kính cảm thấy cô đang ở rất xa.
Khóe mắt liếc về phía Nghê Thanh Gia, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh một chút nào. Cả người Trần Kính đột nhiên cứng đờ, đầu bút khựng lại, quên mất tiếp theo phải viết gì.
Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy, thật khó để không nghĩ về những gì cô vừa nói.
Đó là câu đầu tiên cô nói với anh sau khi chia tay. Lịch sự và xa cách.
Anh đã từng chạm vào cơ thể cô, tiến vào bên trong cô, cô đã từng ngọt ngào nói với anh rằng: Anh A Kính, hãy xuất tinh vào trong em đi.
Nhưng bây giờ cô lại nói: Bạn học Trần Kính, cho tớ qua một chút. Rõ ràng là ngồi cạnh anh, nhưng tâm lại xa ngàn dặm.
Trần Kính lại cảm thấy khó chịu.
Ngòi bút dừng lại tạo thành một vũng mực đen trên mặt giấy. Thấm vào máu và trái tim anh.
Anh bị mắc kẹt trong vực thẳm tối tăm, lang thang không biết điểm đích. Giọng nói của cô cứu anh.
"Ờ thì, cậu còn cây bút nào không?"
Phút trước, giáo viên đã phát bài kiểm tra cuối kỳ cho môn học tự chọn Sudoku. Nghê Thanh Gia nào biết sẽ có kỳ thi kết thúc tượng trưng cho môn này, cô không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có thể hỏi mượn Trần Kính.
Thế mà, Trần Kính phớt lờ cô, Nghê Thanh Gia sờ sờ mũi, không hỏi lại. Cô ghé lên mặt bàn, nhìn vào lưới ô vuông trên tờ giấy kiểm tra.
Quên đi, dù sao cô cũng không biết làm.
Chớp mắt, một bàn tay ưa nhìn xuất hiện trong tầm mắt cô, thon thả gọn gàng, khớp xương rõ ràng, cầm một cây bút máy màu đen, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt cô.
Nghê Thanh Gia quay đầu lại, Trần Kính đã thu tay về, ánh mắt rơi vào bài kiểm tra vừa mới phát, nhanh chóng tính ra đáp án.
Nghê Thanh Gia thấp giọng, "Cảm ơn."
Có bút rồi, nhưng cô cũng không cách nào làm được.
Đầu óc nhàn rỗi, tay thì không yên.
Cô mở nắp bút ra, cài vào đuôi bút, kẹp vào hai ngón tay xoay tới xoay lui.
Cô không xoay bút được như Trần Kính, chỉ xoay qua xoay lại một cách máy móc.
Thỉnh thoảng khi có linh cảm, cô điền rời rạc vài con số.
Sau khi vắt óc để hoàn thành một nửa câu hỏi đầu tiên, Trần Kính đã lấy bài tập mình mang theo ra làm.
Anh đặt tờ Sudoku ở góc trên bên trái của bàn, Nghê Thanh Gia có thể nhìn thấy câu trả lời từ góc bên phải.
Tên của Trần Kính được viết sắc nét và mạnh mẽ, các con số được viết ngay ngắn xinh đẹp, không có chỗ nào bị xóa sửa.
Nghê Thanh Gia nghiêng đầu, không nghi ngờ độ chính xác của anh, âm thầm sao chép toàn bộ.
Sau đó đậy nắp bút lại, đặt lên bàn Trần Kính, lại nói: "Cảm ơn vì cây bút." Âm điệu nhuốm ý cười, mang chút nhẹ nhàng mà cô không hề nhận ra.
Trần Kính "ừm" một tiếng, muốn quay đầu lại xem biểu cảm của cô, nhưng vẫn nhịn không làm.
Gió ngoài cửa sổ thổi tung bay mái tóc dài của cô, vài ngọn tóc khẽ lướt qua đồng phục của Trần Kính.
Vô hình trung, cảm xúc của cô hết lần này đến lần khác quấn lấy anh.
Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Nghê Thanh Gia lúc này, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, hoạt bát xinh đẹp.
Nếp nhăn giữa hai lông mày Trần Kính vô thức giãn ra. Ít nhất trong giây phút này, cô đang ở bên cạnh anh.