Bạch Dương - Ngôn
Chương 3: Hầu kết
Trần Kính đưa Nghê Thanh Gia một cuốn.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia lướt qua bên tai anh, đang muốn nói gì đó, chuông tiết tự học buổi tối đột nhiên vang lên.
Trần Kính tắt đèn đóng cửa lại, lần này không đợi cô mà sải bước đi trước.
Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm vào bóng dáng vội vã kia, bất kể thế nào cũng cảm thấy anh đang hoảng sợ bỏ chạy.
Cô không tiếng động nở nụ cười.
Đối với những chuyện này cô không cần quan sát nhiều.
Trở lại phòng học, trước khi giáo viên đến, Nghê Thanh Gia chậm chạp lấy bút ra làm bài tập.
Xếp hạng trong lớp của Nghê Thanh Gia là từ ở giữa trở xuống, cô giỏi môn ngữ văn và tiếng Anh, nhưng toán học thì dốt đặc cán mai. Hóa và sinh giẫm phải cứt chó mới miễn cưỡng đạt yêu cầu, còn môn vật lý quanh năm chỉ bằng một phần ba của Trần Kính.
Về phần vì sao cô chọn ban khoa học tự nhiên, đơn giản là vì cô lười và không muốn học thuộc lòng.
Nghê Thanh Gia làm một số câu hỏi cơ bản, đang định tự thưởng cho mình năm phút giải lao thì Tiết Miểu Miểu vừa vặn ném một mẩu giấy tới.
"Người chị em, cậu sẽ không thật sự để ý đến Trần Kính đấy chứ?" Tiết Miểu Miểu thấy Nghê Thanh Gia tìm Trần Kính.
Nghê Thanh Gia viết ba từ. "Một tháng." (一个月)
Ban đầu cô còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ, nhưng đôi tai của Trần
Kính đã nói với cô rằng, không cần.
Tiết Miểu Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, làm động tác ôm quyền, nghĩa là: Trâu bò.
Vào cuối tiết tự học buổi tối, Nghê Thanh Gia cố tình lề mề không đi. Trần Kính là người giữ chìa khóa lớp, bởi vì anh luôn đến sớm về trể.
Mọi người trong lớp đều biết sau khi tan học Trần Kính sẽ ở lại thêm nửa giờ để tự học, nhiều học sinh trong các lớp trọng điểm cũng sẽ làm như vậy. Nhưng lớp bình thường bọn họ không có nhận thức này, chỉ có Trần Kính là luôn kiên trì.
Nghê Thanh Gia trở về từ nhà vệ sinh, lớp học quả nhiên vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình Trần Kính ngồi ở hàng cuối cùng.
Trần Kính đang giải những bài luyện tập tự mua bên ngoài, vừa xoay bút vừa suy nghĩ, tập trung cao độ đến mức không nghe thấy tiếng bước chân.
Mãi cho đến khi nguồn sáng phía trên đầu bị chặn lại, đề bài bị bóng tối che khuất, anh mới có phải ứng.
Cái ghế ở bàn trước bị đẩy ra, đèn sáng trở lại, đề bài rõ ràng, nhưng anh lại đọc không vào.
"Trần Kính."
Lại là giọng nữ ngọt ngào này.
Nghê Thanh Gia cầm cuốn bài tập toán và khoanh tròn một câu hỏi, "Câu hỏi này tớ nghĩ cả tiết mà không ra, cậu có thể dạy tớ không?"
Sống lưng Trần Kính cứng đờ, anh liếc nhìn câu hỏi, đạo hàm của hàm số, không hề khó.
Thấy Trần Kính không nói gì, Nghê Thanh Gia nói rõ lí do của mình: "Thấy trong giờ giải lao có nhiều người tìm cậu nên tớ chỉ đành chờ đến lúc tan học. Không biết có gây phiền phức hay quấy rầy đến việc học của cậu không..."
Nghê Thanh Gia ngồi nghiêng, một cái đuôi ngựa nhỏ rơi xuống bàn của Trần Kính.
Dưới ánh đèn, Trần Kính nhìn thấy vài sợi tóc có màu nâu đỏ, giống như được nhuộm bằng màu rượu cũ.
Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: "Không." Nghê Thanh Gia vui vẻ: "Tốt quá."
Cô nghĩ đến Trân Tuấn, cậu ta và Trần Kính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Dưới sự đối lập đó, cô lại có phần thích Trần Kính hơn. Nhã nhặn, dịu dàng và điểm tĩnh, cảm xúc ổn định.
Còn có thể dạy cô làm bài.
Xem ra việc cô thích kiểu con trai này hồi tiểu học không phải là vô cớ.
Khi Trần Kính bắt đầu giảng bài, Nghê Thanh Gia ngồi nghiêng không tiện nhìn sang, vì vậy cô đã nhấc chiếc ghế và di chuyển đến bên cạnh Trần Kính.
Nghe hiểu hay không không quan trọng, chủ yếu là cô muốn ở gần Trần Kính hơn.
Đồng phục học sinh của cô chạm nhẹ vào đồng phục của Trần Kính, Trần Kính hơi dừng lại.
Nghê Thanh Gia nghiêng đầu nhìn anh: "Tiếp tục đi."
Trần Kính hắng giọng một cái, sau đó tiếp tục giảng, khóe mắt chú ý tới tầm nhìn của Nghê Thanh Gia.
Hương thơm từ mái tóc cô đọng lại nơi chóp mũi.
Đây là lần đầu tiên Nghê Thanh Gia trơ trẽn nhìn Trần Kính ở khoảng cách gần như vậy.
Trần Kính có phần trắng hơn so với các nam sinh khác, làn da của anh mỏng manh và mềm mại, anh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật nên không có mụn. Môi hơi khô, chắc là do không thích uống nước, anh đeo kính gọng đen, tròng kính bóng loáng không nhiễm một hạt bụi.
Nghê Thanh Gia phát hiện trên cổ anh có một nốt ruồi nhỏ, gần hầu kết. Đm...
Quá gợi cảm rồi.
Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoại trừ giọng nói bình tĩnh của Trần Kính.
Giọng của Trần Kính rất trong trẻo, giống như hạt mưa rơi trên gỗ đàn hương, nhẹ nhàng và ấm áp, lặng lẽ chảy xuôi trong đêm cuối mùa xuân.
Nghê Thanh Gia nghe đến mê mẩn, bắt đầu nghĩ lung tung, nếu Trần Kính trở thành phát thanh viên đêm khuya thì chắc sẽ nổi tiếng lắm đây.hltm
"..... Hiểu chưa?"
Anh hỏi cô, nhưng không nhìn cô.
Nghê Thanh Gia chậm rãi gọi tên anh: "Trần Kính."
Trần Kinh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt cười cong cong như cầu vồng của cô.
Ngừng một lúc, anh lại nhìn xuống đề bài.
"Vừa rồi tớ bị phân tâm, cậu có thể giảng lại một lần nữa được không." Nghê Thanh Gia đang nói thật.
Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính hỏi cô "Tại sao lại phân tâm", sau đó cô sẽ chòng ghẹo anh một phen. Nhưng Trần Kính chỉ gật đầu, thật sự giảng lại.
Miệng có chút khô khốc, anh nuốt nuốt nước miếng, nốt ruồi nhỏ trên trái táo cổ lăn lên lộn xuống.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia di chuyển theo nốt ruồi kia, cô vô thức liếm môi.
Cô chậm rãi nói: "Cảm ơn nhé Trần Kính, xin lỗi vì đã quấy rầy việc học của cậu." hltm
"..... Không sao."
Nghê Thanh Gia chuyển ghế trở lại vị trí ban đầu, nhìn lại đôi tai hồng hồng của anh, nhoẻn miệng cười: "Trần Kính, tớ về trước nha, ngày mai gặp lại."
Nhà cô ở cùng hướng với Trần Kính, Nghê Thanh Gia đã từng gặp anh ở đoạn gần nhà cô. Cô tự hỏi liệu Trần Kính có đề nghị về chung không, dù sao bây giờ cũng đã khá muộn.
"Ừ." Trần Kính nhẹ giọng đáp, hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế. Nghê Thanh Gia: "..."
Tốt lắm.
Không vội, cô có rất nhiều cách. Nghê Thanh Gia đeo cặp sách lên vai.
Mãi đến khi bóng dáng của cô rời khỏi lớp học, Trần Kính mới thở phào như trút được gánh nặng.
Muốn làm vài đề trước khi về nhà mà tâm chẳng yên.
Mùi thơm mơ hồ dường như vẫn còn quanh quẩn bên cạnh, anh hơi nản lòng nhéo nhéo mi tâm, thu dọn đồ đạc.
Đi ngang qua chiếc ghế bàn trước, thoáng thấy trên ghế có một sợi tóc dài. Trần Kính chợt dừng lại, cẩn thận nhặt nó lên và nhét vào túi như một tên trộm.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia lướt qua bên tai anh, đang muốn nói gì đó, chuông tiết tự học buổi tối đột nhiên vang lên.
Trần Kính tắt đèn đóng cửa lại, lần này không đợi cô mà sải bước đi trước.
Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm vào bóng dáng vội vã kia, bất kể thế nào cũng cảm thấy anh đang hoảng sợ bỏ chạy.
Cô không tiếng động nở nụ cười.
Đối với những chuyện này cô không cần quan sát nhiều.
Trở lại phòng học, trước khi giáo viên đến, Nghê Thanh Gia chậm chạp lấy bút ra làm bài tập.
Xếp hạng trong lớp của Nghê Thanh Gia là từ ở giữa trở xuống, cô giỏi môn ngữ văn và tiếng Anh, nhưng toán học thì dốt đặc cán mai. Hóa và sinh giẫm phải cứt chó mới miễn cưỡng đạt yêu cầu, còn môn vật lý quanh năm chỉ bằng một phần ba của Trần Kính.
Về phần vì sao cô chọn ban khoa học tự nhiên, đơn giản là vì cô lười và không muốn học thuộc lòng.
Nghê Thanh Gia làm một số câu hỏi cơ bản, đang định tự thưởng cho mình năm phút giải lao thì Tiết Miểu Miểu vừa vặn ném một mẩu giấy tới.
"Người chị em, cậu sẽ không thật sự để ý đến Trần Kính đấy chứ?" Tiết Miểu Miểu thấy Nghê Thanh Gia tìm Trần Kính.
Nghê Thanh Gia viết ba từ. "Một tháng." (一个月)
Ban đầu cô còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ, nhưng đôi tai của Trần
Kính đã nói với cô rằng, không cần.
Tiết Miểu Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, làm động tác ôm quyền, nghĩa là: Trâu bò.
Vào cuối tiết tự học buổi tối, Nghê Thanh Gia cố tình lề mề không đi. Trần Kính là người giữ chìa khóa lớp, bởi vì anh luôn đến sớm về trể.
Mọi người trong lớp đều biết sau khi tan học Trần Kính sẽ ở lại thêm nửa giờ để tự học, nhiều học sinh trong các lớp trọng điểm cũng sẽ làm như vậy. Nhưng lớp bình thường bọn họ không có nhận thức này, chỉ có Trần Kính là luôn kiên trì.
Nghê Thanh Gia trở về từ nhà vệ sinh, lớp học quả nhiên vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình Trần Kính ngồi ở hàng cuối cùng.
Trần Kính đang giải những bài luyện tập tự mua bên ngoài, vừa xoay bút vừa suy nghĩ, tập trung cao độ đến mức không nghe thấy tiếng bước chân.
Mãi cho đến khi nguồn sáng phía trên đầu bị chặn lại, đề bài bị bóng tối che khuất, anh mới có phải ứng.
Cái ghế ở bàn trước bị đẩy ra, đèn sáng trở lại, đề bài rõ ràng, nhưng anh lại đọc không vào.
"Trần Kính."
Lại là giọng nữ ngọt ngào này.
Nghê Thanh Gia cầm cuốn bài tập toán và khoanh tròn một câu hỏi, "Câu hỏi này tớ nghĩ cả tiết mà không ra, cậu có thể dạy tớ không?"
Sống lưng Trần Kính cứng đờ, anh liếc nhìn câu hỏi, đạo hàm của hàm số, không hề khó.
Thấy Trần Kính không nói gì, Nghê Thanh Gia nói rõ lí do của mình: "Thấy trong giờ giải lao có nhiều người tìm cậu nên tớ chỉ đành chờ đến lúc tan học. Không biết có gây phiền phức hay quấy rầy đến việc học của cậu không..."
Nghê Thanh Gia ngồi nghiêng, một cái đuôi ngựa nhỏ rơi xuống bàn của Trần Kính.
Dưới ánh đèn, Trần Kính nhìn thấy vài sợi tóc có màu nâu đỏ, giống như được nhuộm bằng màu rượu cũ.
Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: "Không." Nghê Thanh Gia vui vẻ: "Tốt quá."
Cô nghĩ đến Trân Tuấn, cậu ta và Trần Kính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Dưới sự đối lập đó, cô lại có phần thích Trần Kính hơn. Nhã nhặn, dịu dàng và điểm tĩnh, cảm xúc ổn định.
Còn có thể dạy cô làm bài.
Xem ra việc cô thích kiểu con trai này hồi tiểu học không phải là vô cớ.
Khi Trần Kính bắt đầu giảng bài, Nghê Thanh Gia ngồi nghiêng không tiện nhìn sang, vì vậy cô đã nhấc chiếc ghế và di chuyển đến bên cạnh Trần Kính.
Nghe hiểu hay không không quan trọng, chủ yếu là cô muốn ở gần Trần Kính hơn.
Đồng phục học sinh của cô chạm nhẹ vào đồng phục của Trần Kính, Trần Kính hơi dừng lại.
Nghê Thanh Gia nghiêng đầu nhìn anh: "Tiếp tục đi."
Trần Kính hắng giọng một cái, sau đó tiếp tục giảng, khóe mắt chú ý tới tầm nhìn của Nghê Thanh Gia.
Hương thơm từ mái tóc cô đọng lại nơi chóp mũi.
Đây là lần đầu tiên Nghê Thanh Gia trơ trẽn nhìn Trần Kính ở khoảng cách gần như vậy.
Trần Kính có phần trắng hơn so với các nam sinh khác, làn da của anh mỏng manh và mềm mại, anh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật nên không có mụn. Môi hơi khô, chắc là do không thích uống nước, anh đeo kính gọng đen, tròng kính bóng loáng không nhiễm một hạt bụi.
Nghê Thanh Gia phát hiện trên cổ anh có một nốt ruồi nhỏ, gần hầu kết. Đm...
Quá gợi cảm rồi.
Lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoại trừ giọng nói bình tĩnh của Trần Kính.
Giọng của Trần Kính rất trong trẻo, giống như hạt mưa rơi trên gỗ đàn hương, nhẹ nhàng và ấm áp, lặng lẽ chảy xuôi trong đêm cuối mùa xuân.
Nghê Thanh Gia nghe đến mê mẩn, bắt đầu nghĩ lung tung, nếu Trần Kính trở thành phát thanh viên đêm khuya thì chắc sẽ nổi tiếng lắm đây.hltm
"..... Hiểu chưa?"
Anh hỏi cô, nhưng không nhìn cô.
Nghê Thanh Gia chậm rãi gọi tên anh: "Trần Kính."
Trần Kinh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt cười cong cong như cầu vồng của cô.
Ngừng một lúc, anh lại nhìn xuống đề bài.
"Vừa rồi tớ bị phân tâm, cậu có thể giảng lại một lần nữa được không." Nghê Thanh Gia đang nói thật.
Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính hỏi cô "Tại sao lại phân tâm", sau đó cô sẽ chòng ghẹo anh một phen. Nhưng Trần Kính chỉ gật đầu, thật sự giảng lại.
Miệng có chút khô khốc, anh nuốt nuốt nước miếng, nốt ruồi nhỏ trên trái táo cổ lăn lên lộn xuống.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia di chuyển theo nốt ruồi kia, cô vô thức liếm môi.
Cô chậm rãi nói: "Cảm ơn nhé Trần Kính, xin lỗi vì đã quấy rầy việc học của cậu." hltm
"..... Không sao."
Nghê Thanh Gia chuyển ghế trở lại vị trí ban đầu, nhìn lại đôi tai hồng hồng của anh, nhoẻn miệng cười: "Trần Kính, tớ về trước nha, ngày mai gặp lại."
Nhà cô ở cùng hướng với Trần Kính, Nghê Thanh Gia đã từng gặp anh ở đoạn gần nhà cô. Cô tự hỏi liệu Trần Kính có đề nghị về chung không, dù sao bây giờ cũng đã khá muộn.
"Ừ." Trần Kính nhẹ giọng đáp, hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế. Nghê Thanh Gia: "..."
Tốt lắm.
Không vội, cô có rất nhiều cách. Nghê Thanh Gia đeo cặp sách lên vai.
Mãi đến khi bóng dáng của cô rời khỏi lớp học, Trần Kính mới thở phào như trút được gánh nặng.
Muốn làm vài đề trước khi về nhà mà tâm chẳng yên.
Mùi thơm mơ hồ dường như vẫn còn quanh quẩn bên cạnh, anh hơi nản lòng nhéo nhéo mi tâm, thu dọn đồ đạc.
Đi ngang qua chiếc ghế bàn trước, thoáng thấy trên ghế có một sợi tóc dài. Trần Kính chợt dừng lại, cẩn thận nhặt nó lên và nhét vào túi như một tên trộm.