Bạch Đạo Sư
Chương 588: Bình Yên Trở Lại.
Đối diện với tình huống thập tử nhất sinh này , phải làm sao đây ? Tên chột mắt lui lại ba bước, cố gắng giữ khoảng cách với cao thủ võ sư trước mặt. Khi bước chân lùi lại đủ xa, bất chợt nhận ra mình đứng cạnh tên hộ vệ, nằm trong tầm đánh của đối thủ, trong khi bản thân hắn thì đầy sơ hở. Hắn giật mình , nếu tên hộ vệ lúc này vuốt đao chém sang, hắn cơ bản là không còn sức chống trả . Thế nhưng tên hộ vệ chống đao xuống dưới , trông có vẻ như là không có một chút ý đồ tấn công nào, nhìn hắn mà cười nhạt.
- "Ta không có ý định tham chiến vào lúc này đâu, ngươi tự tìm đường sinh tồn cho mình đi."
Nói xong thì nhếch vai một cái, hướng tay chỉ về phía tên Võ sư đang đứng phía trước kia. Hóa ra là không thèm tham gia vào, bởi vì đã biết trước kết quả rồi. Tên chột mắt nhìn hộ vệ đang nhìn mình cười nhạt , cứ như đang khinh bỉ vào vận mệnh của mình . Hắn hiểu rằng trước mặt hắn bây giờ là một sự tồn tại không phải là tầm thường, là một đối thủ mà hắn không có cơ hội để đánh bại. Một võ sư đã đạt đến giai đoạn cuối trong cảnh giới của mình, có thể nói chỉ còn một bước chân nữa là đạt cấp độ võ vương, và một tên cướp biển võ thượng như hắn có thể làm gì trước sự tồn tại to lớn như vậy? 36 kế , tẩu vi thượng sách. Đánh không lại thì bỏ chạy là đương nhiên. Bằng tất cả sức lực của mình, hắn dồn toàn bộ chân khí xuống chân vận khinh công chạy trốn. "Vù..." tên hải tặc nhảy một phát lao sang tàu của mình, cố gắng thoát khỏi nguy hiểm. Hắn biết đây không phải là lúc để ở lại, đây là lúc phải bỏ trốn. Nhưng đâu phải muốn chạy là chạy được đâu? Khi hắn vừa chạm chân lên tàu của mình, tưởng chừng có thể quay tàu bỏ chạy để tìm một con đường sống, nhưng chưa kịp làm gì lại cảm thấy sau lưng hắn cuồn cuộn sát khí. Tên chột bằng bản năng sinh tồn của mình, hắn vội quay người vung kiếm lên một cái. Ngay trong giây phút vung kiếm ấy, thì một đường kiếm cũng đã chém xuống hắn, hai cây kiếm lại chạm nhau một cái "Keng" , âm thanh dường như xuyên thủng vào trong tận xương tủy của người khác. Tên bốc vác võ sư kia đã đuổi theo và vung kiếm đánh hắn một cách cường bạo, khiến hắn bật ra sau ba bước. Bây giờ tên chột mắt đã đặt chân lên thuyền của mình rồi, còn có thể chạy đi đâu? Đối diện với tên võ sư ấy , hắn cảm thấy như là mèo đang vờn chuột vậy, và hắn chính là con chuột đang bị vờn. Tên Võ sư lúc này đã đặt chân lên tàu của tên cướp biển, hắn vuốt kiếm sang bên một cái , quay sang đoàn tàu buôn mà gầm lên.
- "Các ngươi sang tàu bên kia truy quét bọn thảo khấu, tàu bên đây một mình ta là được rồi. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không được để lũ giặc cướp này còn sống, nghe rõ chưa?"
Một tiếng "tuân lệnh" đồng thanh từ những người trên tàu, ngay lập tức bốn võ thượng trên tàu buôn đã lao vút sang tàu cướp biển của tên lé, vung tay chém giết. Cái này rõ ràng là truy cùng giết tận đây mà. Tên chột mắt vung kiếm đưa về phía trước thủ thế , cảm thấy sự tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn của mình. Suốt cả đời hắn đi làm cướp biển, không phải là không bị người ta truy đuổi bao giờ. Nhưng mà bị kẹt lại trên thuyền với một tên Võ sư như vậy, thì quả là đã bị dồn vào đường cùng, ở trên biển mà bỏ thuyền chạy thì biết chạy đi đâu?
Không còn đường chạy thoát , cũng không thể chiến thắng, thì cách duy nhất còn lại là đàm phán. Tên chột mắt run rẩy cây kiếm , nhìn về phía đối thủ của mình mà cười gượng.
- "tráng sĩ à , không biết người ta thuê tráng sĩ bao nhiêu tiền ? Ta có thể trả cho tráng sĩ gấp..."
Tên chột mắt chưa kịp nói xong , thì tên cu li bốc vác võ sư kia đã cuồn cuộn chân khí vào kiếm, lao tới chém một đường kiếm đầy uy lực. "KENG..." một tiếng kêu nữa vang lên, nhát kiếm chém xuống làm văng cây kiếm của tên chột mắt ra ngoài , rớt xuống biển cái tủm. Tên hải tặc thoáng chốc nhìn cây kiếm của mình chìm sâu dưới nước, bây giờ không còn vũ khí trong tay nữa. Tên Võ sư vẫn cuồn cuộn chân khí , từng bước tiến lại gần tên chợt mắt, khiến hắn hoảng sợ la lên.
- " bớ tráng sĩ, có gì từ từ nói, chúng ta có thể nói chuyện được mà."
Hắn hy vọng là có thể đàm phán, nhưng từ đầu đến cuối tên Võ sư kia không hề mở miệng nói chuyện với hắn câu nào, chỉ trợn trừng mắt đầy sát khí nhìn hắn. Một lần nữa tên Võ sư lại lao tới, vận chân khí vào kiếm xuất liền kiếm pháp vi diệu. "PHẬP...." Tên thuyền trưởng chột mắt không kịp phản ứng, đường kiếm vuốt qua cổ, đầu của hắn rơi tùm xuống biển. Cơ thể tên chột mắt ngã vật xuống thuyền, đã không còn có thể cầm kiếm được nữa, trận chiến một chiều đã hoàn toàn kết thúc. Độc Cô Tởm cười nhạt, cảm giác chặt đầu một người khiến ác niệm sâu trong lòng hắn nổi lên. Hắn không nghĩ là sẽ dừng lại ở đây, liền bước tới vung chân đá một phát , cái xác của tên chột mắt cũng rơi xuống biển làm mồi cho cá.
- "Hư hư... ha ha ha... "
Độc Cô Tởm cười lên một tràng khoái chí, thỏa mãn tính hiếu sát của mình. Khi lưỡi kiếm nhuốm máu của bọn hải tặc, hắn cảm thấy sướng nhưng chưa thỏa mãn, và muốn tiếp tục cảm giác này hơn . Hắn không nghĩ là sẽ dừng tay lại, cho đến khi tên cướp biển cuối cùng bị giết. Độc Cô Tởm đưa ngón tay cái gạt nhẹ một giọt máu đang bắn trên mặt hắn, nhẹ nhàng đưa vào miệng liếm một cái, cơn khát máu đã dâng lên cao điểm rồi. Thế là hắn lại vung kiếm, truy từng ngõ ngách của con thuyền này, triệt hạ đến kẻ cuối cùng. Bên trong tàu thương buôn, những người phụ nữ cùng Hiệp Ninh đang ngồi đó nghe ngóng tình hình bên ngoài. Đúng như Hiệp Ninh đã nói, mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng kết thúc. Bọn họ nghe tiếng kêu thảm thiết của lũ cướp, rồi rất nhanh sau đó đã không còn động tĩnh gì nữa. Sau một lúc yên tĩnh, tiếng của hộ vệ bên ngoài la lớn.
- " Các anh em, mau dọn dẹp những thứ ô uế , đừng để các vị khách quý của chúng ta nhìn thấy."
Tiếng nói văng vẳng đó của hộ vệ đương nhiên lọt vào tai những người trong thuyền. Những người phụ nữ nghe như vậy thì cũng có thể mường tượng ra được chuyện gì, nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía Hiệp Ninh như muốn hỏi. Người thương buôn ấy hiểu ý, mỉm cười vuốt râu.
- " Xong hết rồi đó , đã tiêu diệt xong lũ cướp rồi đó . Bọn họ ở bên ngoài đang dọn dẹp mọi thứ còn sót lại thôi, mọi người không cần phải sợ hãi nữa đâu"
Ba người phụ nữ vui mừng lắm , ôm lấy nhau sung sướng . Thúy Nga sau khi lấy lại bình tĩnh rồi mới hướng Hiệp Ninh hỏi.
- " Vậy... bây giờ chúng ta ra ngoài đó được chưa?"
Tất nhiên là những người phụ nữ này không có kiến thức đi thuyền, cũng chẳng có kinh nghiệm về chiến trường, không hiểu rằng sau một đợt chém giết là phải dọn xác và lau chùi vết máu. Hiệp Ninh thấy vẻ mặt tò mò của khách quý thì bật cười , ông ta xua tay từ chối.
- "Chưa ra được đâu, để bọn họ dọn dẹp xong rồi , lúc ấy bọn họ sẽ mời chúng ta ra. Bây giờ lão phu nhân và mọi người chịu khó ngồi trong đây chút nữa đi."
Những người phụ nữ nhẹ gật đầu, với họ mà nói thì đợi một chút cũng không sao, quan trọng là mọi việc an toàn là được. Bên ngoài bắt đầu có tiếng chà rửa, tiếng múc nước trên thuyền . Những người bên ngoài múc nước dưới biển lên dội vào những chỗ dơ bẩn, những cái xác bị ném xuống biển , những vết máu được chà rửa trôi đi. Tất cả những âm thanh đó thì người có kinh nghiệm đều hiểu rõ, chỉ là những người phụ nữ trong này không biết, bọn họ không hiểu được sự khắc nghiệt bên ngoài. Sau một hồi lau chùi dọn dẹp, xem ra thời gian lau chùi còn dài hơn thời gian đánh nhau, lúc này ngoài cửa có tiếng hộ vệ gõ ba cái.
- "Thưa ông chủ , bên ngoài đã dọn dẹp xong hết rồi , mọi người có thể ra ngoài này."
Hiệp Ninh nghe vậy thì mỉm cười hài lòng, ông ta nói lớn.
- "Ta biết rồi , các ngươi cứ làm việc của mình đi."
Những người phụ nữ bên trong lúc này thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, sự thông báo của một người bên ngoài như vậy chứng tỏ là đã không còn gì đáng ngại nữa rồi. Tiếng bước chân hộ vệ rời đi, lại tiếp tục đi làm việc riêng của hắn ta, không còn đứng ở ngay cửa nữa. Hiệp Ninh bên trong lồm cồm đứng dậy , nhìn những người phụ nữ mà nói.
- " Bên ngoài đã bình yên rồi, chúng ta ra ngoài ngắm biển thôi."
Ông nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước chân chậm rãi tới cạnh cửa. Ông quay sang nhìn những người phụ nữ trong thuyền, dường như bọn họ đang chờ đợi ông đi trước. Ông mở chốt , rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Ngay giây phút ông mở cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến những người phụ nữ cảm thấy bình yên hơn hẳn. Họ cũng lồm cồm đứng dậy, dìu dắt nhau hướng ra cửa, muốn bước ra xem bên ngoài mọi chuyện đã thế nào rồi. Những người phụ nữ bước ra ngoài thuyền, khung cảnh vẫn là biển trời như vậy. Ở bên ngoài là những khuôn mặt quen thuộc, không hề có người nào là cướp biển ở lại, cảm giác bình yên thoải mái lại trở về với bọn họ.